A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1970 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 12 - Sào Hồ Cứu Tế - Tâm Tình Nhi Nữ.
ửa tháng sau ba người đã tới thị trấn Hạ Các, nạn nhân của ác giao đầy đường phố, người nào người nấy gầy gò, rách rưới chỉ thoáng trông cũng biết họ thiếu ăn thiếu mặc.
Ba người xuống ngựa vào một khách điếm, Long Uyên vội hỏi:
-Có phòng nào cho thuê không?
Tửu bảo nhìn cách ăn mặc của chàng lắc đầu nói không có, nhưng trái lại tiến lại vái chào Hổ Hùng nói:
-Công tử, công tử mới đến đấy à?
Hổ Hùng biết bọn tửu bảo khinh rẻ người nghèo nên chàng lạnh lùng đáp:
-Lấy ba phòng thượng đẳng.
Tửu bảo vâng lời ngay, Phong Lan thấy thái độ của tên tửu bảo ấy tức giận vô cùng nói:
-Đi Long đại ca, chúng ta qua khách sạn khác.
Gần gũi nhau nửa tháng trời, Phong Lan đã bắt đầu gọi Long Uyên là đại ca. Hổ Hùng nghe Phong Lan gọi Long Uyên là đại ca như vậy có vẻ chướng tai nhưng y cũng đành làm thinh.
Long Uyên bị người khinh rẻ như vậy cũng đã quen rồi, chàng không để ý đến những việc nhỏ mọn ấy, thấy Phong Lan bất bình còn khuyên:
-Thôi Lan cô nương, nơi đây đông người lắm! Cô không thấy trên phố còn bao nhiêu người không có chỗ ở.
Lúc ấy tửu bảo mới biết ba người đi với nhau, y thấy Phong Lan nổi giận thì hoảng sợ và cũng trở nên ngượng nghịu.
Tuy Phong Lan không phản đối nhưng vẫn chưa nguôi cơn giận, liền quất roi ngựa vào tên ấy lạnh lùng nói:
-Có mau ra mang hành lý vào không. Trong hành lý toàn là đồ quý báu, nếu mất một món ta sẽ giết ngươi.
Tửu bảo vâng vâng dạ dạ đỡ lấy hành lý bụng bảo dạ:
“Con nhỏ này sao mà hung ác thế?”
Tên tửu bảo liền đưa ba người lên phòng. Long Uyên hỏi thăm y mới biết thị trấn này cách Sào Hồ không đầy bốn mươi dặm. Nạn dân ở bên ngoài toàn là dân ở Sào Hồ di cư tới.
Long Uyên nhất thời không nghĩ ra được cách gì để cứu tế bấy nhiêu người, vì vậy chàng buồn bực khôn tả, cơm nước xong chàng thấy còn sớm liền bảo với Hổ Hùng là mình ra phố chơi.
Hổ Hùng cũng biết nơi đây cách Sào Hồ không xa và y cũng quyết định đêm nay một mình đi do thám một phen trước, phần để thử xem có kiếm thấy con Tỷ Kim Giao không? Phần thì cũng muốn dò biết những nhân vật giang hò tới đây là những ai?
Cho nên y chờ Long Uyên đi rồi liền đóng cửa lại ngồi điều công vận sức. Lúc ấy y chỉ mãi nghĩ cách thu phục con ác giao mà quên bẵng cả người mà y ngày đêm mong nhớ.
Phong Lan ở phòng bên tắm rửa xong nàng nghe thấy Long Uyên nói định ra phố, nàng cũng muốn đi ra ngoài xem sao. Nàng thấy Hổ Hùng đóng kín cửa phòng nên cũng không gọi nữa vội vàng một mình lững thững đi luôn.
Lúc ấy ngoài phố người đi lại rất đông, ngoài những người ăn mày với nạn dân ra thì toàn là những người mặc võ phục, chỉ thoáng trông cũng biết họ là những nhân vật võ lâm rồi.
Phong Lan rảo bước đuổi theo Long Uyên, cùng chàng đi, vừa đi vừa hỏi:
-Long đại ca định đi đâu thế? Có phải muốn đi tới bờ hồ để xem con Tỷ Kim Giao không?
Long Uyên bỗng thấy nàng đuổi theo tới lại hỏi mình, không trả lời mà hỏi lại:
-Hổ huynh đâu?
Phong Lan lườm chàng một cái nũng nịu nói:
-Bảo huynh ấy đi theo làm quái gì. Sao đại ca không trả lời câu hỏi của muôi.
Long Uyên nhìn những nạn dân trên đường rầu rĩ nói:
-Tôi thấy nhiều nạn dân quá, nên ra đây xem có cách gì giúp đỡ được không? Còn cô ra đây là gì?
Phong Lan thấy thái độ của chàng rất thành khẩn nên cũng động lòng thương, bụng bảo dạ:
“Ngươi chỉ biết thương hại người thôi nhưng có ai thương hại ngươi không. Người bị người ta khinh rẻ như thế mà ngươi không cảm thấy khó chịu hay sao?”
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng không nói ra, sợ chạm vào lòng tự ái của chàng ta. Long Uyên thấy Phong Lan lẳng lặng không nói năng gì chàng cũng không nói nữa, rồi vừa đi vừa đếm nhẩm khách sạn và những tiệm gạo.
Hai người đi không bao lâu đã đến đầu thị trấn, Phong Lan thấy chỗ cách đó không xa có một quả đổi, trên đồi cây cối thưa thớt liền nói.
-Long đại ca, chúng ta lên trên đồi kia xem.
Long Uyên gật đầu rồi hai người tiến thẳng tới đó. Đồi này không lớn lắm, và cũng chỉ cao hơn mười trượng thôi, nhưng đứng trên đó có thể trông thấy bao quát cảnh vật xung quanh.
Mắt Long Uyên rất sáng, chàng nhìn về phía Tây Nam thấy Sào Hồ ở cách chỗ chàng đứng mấy chục dặm, rộng hàng ngàn mẫu và phẳng lặng như tờ. Những làng ở quanh hồ đa số đều bị tàn phá. Lúc ấy là giờ thổi cơm chiều mà không thấy một ngôi nhà nào có khói cả. Hiển nhiên dân ở trong các làng mạc quanh đó hoặc bị hại hoặc đã di cư đi nơi khác. Có lẽ không còn mọt người nào ở gần đó.
Long Uyên thấy vậy lòng rầu rĩ vô cùng, thở dài một tiếng, và cũng hạ quyết tâm phải giết được con thuồng luồng này. Chàng rất lấy làm ngạc nhiên là tin này đã lan truyền khắp nơi tại sao tới nay chưa có một võ lâm đồng đạo nào ra tay diệt trừ con quái vật này? Chàng tự tin mình có võ công cao siêu như vậy và lại có thanh Đơn Huyết bảo kiếm thì thế nào cũng diệt trừ được con thuồng luồng đó.
Phong Lan cũng trông thấy Sào Hồ sóng bằng gió lặng, nhưng nàng không thấy hình bóng con thuồng luồng đâu hết, ngạc nhiên hỏi Long Uyên:
-Long đại ca, sao không thấy ác giao xuất hiện?
Long Uyên tủm tỉm cười, bụng bảo dạ:
“Ta cũng như nàng làm sao biết được mà hỏi ta chứ?”
Tuy vậy chang cũng giải thích:
-Ác giao xuất hiện thế nào cũng phải có giờ! Có lẽ bây giờ chưa phải là giờ xuất hiện của nó.
-Bao giờ nó mới xuất hiện?
Long Uyên làm sao biết được con ác giao xuất hiện vào giờ nào nên chàng cũng thành thực trả lời cho nàng nghe. Đang lúc ấy bỗng trong khu rừng phía bên trái có tiếng kêu sột soạt, chàng quay mặt nhìn về phía đó rồi vội phi thân lại, mới hay có một người đang treo lơ lững trên cành cây. Người này tự vẫn, trước lúc chết giãy dụa nên mói có tiếng động như thế.
Long Uyên thấy vậy vội vận công lực vào đầu ngón tay búng một cái, giây thừng đứt ra và người đó rơi xuống tức thì.
Phong Lan vừa chạy tới thấy vậy chưa kịp nói tiếng nào thì thấy Long Uyên chạy lại đỡ người kia xuống đất.
Chàng xoa ngực cho người đó mấy cái, xốc y lên ‘vố’ vào ngực y kêu bộp một tiếng thật lớn. Người ấy liền khạc ra một búng đờm, liền đó hô hấp được ngay.
Phong Lan đứng cạnh đó trố mắt lên nhìn, thấy thủ pháp của Long Uyên vừa khéo vừa thành thục nên phục vô cùng. Và kinh ngạc nhất là cái búng tay của chàng, nàng không hiểu sao dây thừng đó lại đột nhiên đứt được.
Môn chỉ lực lấy của chàng, Phong Lan chỉ nghe thấy người ta nói thôi chứ chưa hề trông thấy ai biểu diễn môn này bao giờ. Nàng cũng biết luyện thành môn Đàn chỉ thần công này phải luyện tập liền năm mươi năm mới mong được mức như vậy.
Hiện giờ trên giang hồ chỉ có một vị Phả Cái là học được môn Đàn Chỉ thần công ấy thôi, nhưng cũng chỉ búng được một vật ở cách xa mười trượng, còn Long Uyên tuổi chưa đầy đôi mươi mà môn Đàn Chỉ thần công lại búng được xa hơn Phả Cái đủ thấy công lực của chàng đã luyện tới mức cao siêu không thể tưởng được.
Người nọ treo cổ không lâu nên Long Uyên xoa bóp một hồi y liền hồi tỉnh. Chỉ có trên cổ vẫn còn dấu dây thừng và thấy hơi đau. Người đó sau khi tỉnh đã như thường, y đưa mắt nhìn chung quanh một lượt biết mình chưa chết và thấy bên cạnh có một thiếu niên xấu xí và một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng. Y biết chắc hai người này đã cứu mình thoát chết nên vội quỳ xuống lạy tạ.
-Tiểu nhân được hai vị ra tay cuus giúp mới…
Long Uyên vội đỡ người đó lên nói:
-Chuyện nhỏ mọn như thế có nghĩa lý gì đâu mà huynh phải quỷ lạy như vậy? Nhưng sao huynh đài lại quyên sinh. Chẳng hay có thể cho tiểu đệ biết nguyên nhân không?
Người đó bị kéo đứng dậy lại nghe chàng hỏi thế, trong lòng cảm động vô cùng nhưng thấy Long Uyên mặt vàng khè trông như ốm nặng, quần áo lại mộc mạc liền thở dài đáp:
-Tiểu nhân rất cảm tạ ân công, nhưng… hà…
Người đó nói như vậy, có ý là dù có nói ra cũng vô ích, chỉ càng làm người ta rối trí chứ không có ích lợi gì cả.
Phong Lan tính nóng nảy, ghét người ăn nói ấp úng như vậy nên nổi giận xen vào hỏi:
-Người này lạ thật, có việc gì cứ nói trắng ra. Việc gì cứ phải úp úp mở mở như thế?
Long Uyên sợ lời nói của Phong Lan làm cho người nọ bực mình thêm, lại tự tử nữa nên chàng khuyên:
-Không cần vội, huynh hãy ngồi xuống nghĩ một lát đã, có việc gì cứ từ từ nói. Chúng ta bàn với nhau, dù chúng tôi không đủ sức giúp đại huynh, nhưng cũng có thể hiến kế.
Người đó thấy Long Uyên nói năng thành thật, liền ngôi lên một tảng đá, khẽ nhìn Phong Lan mới kể cho Long Uyên biết tâm sự của mình.
Người này họ Vương, tên là Kính Thật, một nhà buôn rất thành thực, mở tiệm bán gạo ở thị trấn Hạ Các này. Ngày thường mua vào bán ra, rất phồn thịnh, cũng có khi y cho tiệm khác thuê kho đựng gạo hay đựng thóc, vì kho gạo của y lớn nhất trong thị trấn này.
Mấy tháng trước, trong Sào Hồ bỗng có một con Giao Long xuất hiện cứ đến nửa đêm lên bờ bắt người và gia súc nuốt, khiến cho dân cư ở ven hồ phải di cư tránh nạn.
Những nạn nhân đa số là ngư phủ nghèo khổ. Dân ở đấy thực thà chất phát xưa nay chỉ kiếm đủ hai bữa ăn thôi, làm gì có tiền dư tích trữ, nên khi họ mới di cư đến thị trấn này lúc đầu còn chút tiền mua gạo, mì để ăn, vài ngày sau hết tiền rồi bán quần áo đồ đạc để đổi thức ăn, rồi cũng hết.
Vì con Giao Long vẫn còn tiếp tục hoành hành nên không ai dám trở về nhà cả, bắt buộc họ phải ở đó, mà ở đó họ lấy gì để ăn.
Trong những nạn nhân ấy có một số là nông dân ngày thường có giao dịch với Kính Thật và biết y có lòng trợ giúp nạn dân nên họ mới đến hỏi mượn lương thực và làm kế ước nói sau này sẽ hoàn trả.
Kính Thật thấy người ta khó khăn như vậy động lòng thương, nhận lời cho vay. Ngờ đâu khi đã nhận lời cho những người ấy vay, những người khác cũng đến vay mượn. Vốn liếng của Kính Thật vơi dần, gạo ũng không còn là bao. Tuy trong kho của y chứa đầy thóc gạo nhưng số thóc gạo kia là của người khác gửi, chứ không phải của y. Kính Thật suy tính lại nhận thấy cho các nạn nhân vay mượn như vậy tuy hơi mạo hiểm thực nhưng rất có lợi vì đất đai những nạn nhân gần đó đều gấp đôi gấp ba chỗ lương thực cho vay. Ngoài sự có lợi ra lại còn được một việc thiện cứu giúp nạn nhân nữa, vì vậy y liền đi kiếm một người gởi thóc gạo ở kho của y nhiều nhất để thương lượng, người nọ cũng khẳng khái nhưng sợ phiền phức liền giao toàn quyền cho Kính Thật xử trí. Thế là hễ nạn nhân nào ở lân cận đó cứ đem văn tự đất hay nhà đến vay mượn là được cấp gạo. Chỉ được vài ngày, số thóc gạo trong kho đều bị người ta mượn hết.
Ngờ đâu người có thóc lúa gởi trong kho của Kính Thật lại có dụng ý khác, chờ tới khi Kính Thật đem những kế ước đến cho y, y lại không nhận và vu khống cho Kính Thật đã lấy thóc lúa của y đem bán và bắt y phải thường lại số thóc lúa ấy.
Kính Thật như bị sét đánh ngang tai, kinh hoảng đến mặt mày biến sắc vì mấy nghìn cân thóc lúa, nhất thời lấy tiền đâu ra mà mua lại được để trả cho người đó. Hơn nữa lúc ấy giá gạo lúa đã đắt gấp ba bốn lần thì làm sao mà có tiền mua lại số gạo trả cho người kia, huống hồ gạo lúa đã cho vay mượn hết rồi.
Kính Thật nghĩ đi nghĩ lại không còn lối thoát nào cả, nếu để cho người kia kiện thì thế nào cũng bị ngồi tù mà chết, chi bằng ra ngoài này thắt cổ tự tử có phải nhanh chóng không.
Vì vậy y thấy người kia giục lần thứ hai y liền lên đồi treo cổ tự tử.
Phong Lan nghe chuyện, mặt biến sắc dậm chân hậm hực:
-Này, ngươi nói cho ta biết tên đó là ai, sao y vô lương tâm đến thế? Đêm nay bổn cô nương đi cắt đầu y, xem y còn bắt người thường nữa không?
Kính Thật nghe nói ngẩn người:
“Cô nương này làm nghề ngỗng gì mà hung dữ vậy, vừa mở mồm đã đòi giết người rồi, chắc cô ta chỉ nói chơi chứ làm sao nổi.”
Y có vẻ không tin và thấy Phong Lan mảnh dẻ như vậy làm gì có can đảm và tài ba giết người được.
Long Uyên thấy người nọ thật thà và có phong độ hiệp nghĩa. Chàng nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói:
-Lan muội hà tất phải chấp nhất những kẻ đó làm chi. Y muốn lấy lại món tiền thì cứ trả cho y có phải là xong không?
Phong Lan gần gũi Long Uyên nửa tháng trời không những biết rõ tính chàng mà còn biết chàng là người rất nhân nghĩa, nên nàng bị ảnh hưởng ít nhiều, do đó suy nghĩ của nàng đã thay đổi nhiều. Lại nghe Long Uyên nói vậy, không những không giận lại còn hỏi:
-Đại ca lấy đâu ra số tiền kếch sù ấy để trả cho người ta?
Long Uyên cười đáp:
-Trước Lan muội chả hỏi tôi đem nhiều châu báu như vậy để làm gì sao? Bây giờ tôi nói cho Lan muội hay, số châu báu đó chính là dùng cho việc này đây.
Phong Lan nhớ lại mỉm cười, nhưng nàng lại lườm chàng tỏ ý không tin:
-Đại ca lừa dối ma quỷ thì được, còn tiểu muội không tin đại ca là thần tiên biết có chuyện này xảy ra mà đem theo châu báu ấy để đối phó.
Long Uyên cười không trả lời, Phong Lan giậm chân hờn giận:
-Cười cái gì? Cười cái gì? Tiểu muội không tin là không tin.
Long Uyên thấy nàng tức giận như vậy lại càng cười nhiều hơn trước, Phong Lan tức quá chạy lại đấm chàng mấy cái. Long Uyên liền giải thích:
-Lan muội, tuy tôi chưa biết nơi đây có chuyện như thế, nhưng tôi biết giang hồ có nhiều nơi cần phải dụng tiền bạc. Bây giờ ông chủ Vương đây vì cứu người khác mà lụy thân, chẳng lẽ chúng ta không ra tay giúp ông ta?
Kính Thật đứng cạnh nghe nói như thế mới hiểu hai người có ý giúp mình trả nợ kia nên mừng rỡ vô cùng, vội quỳ xuống lạy:
-Ân công quả thực cao nghĩa, Kính Thật tôi thực cảm ơn vô cùng…
Long Uyên vội đỡ y, nghiêm nghị nói:
-Ông chủ Vương, tại hạ sẽ trả nợ thay nhưng có một điều kiện.
Kính Thật lại tưởng Long Uyên cũng như người bạn kia, có ý muốn cầu lợi, không đợi chàng nói xen lời:
-Ân công cứ yên tâm. Kính Thật tôi không phải là kẻ vô nghĩa. Nếu ân công cứu được tiểu nhân phen này, sau này tiểu nhân thế nào cũng xin trả gấp đôi.
Long Uyên cười nói:
-Ý tại hạ không phải thế, tại hạ muốn hợp tác buôn bán một phen thôi. Không biết ông chủ Vương có nhận lời không?
Phong Lan đứng cạnh thắc mắc vô cùng, không hiểu chàng đình làm gì, định hỏi thì Long Uyên đã nói tiếp:
-Vừa rồi tại hạ tính kỹ rồi, cách cho vay lương thực của ông mạo hiểm thực, nhưng người được vay đó lại chắc không phải là những kẻ vong ơn bội nghĩa đâu. Nếu sau này họ khá giả thế nào cũng theo đúng kế ước mà trả lại, tại hạ có khá nhiều châu báu, hiện giờ chưa dùng tới muốn giao cho ông chủ Vương đem bán, như vậy ông chủ Vương có thể trả được món nợ kia, và cũng để có vốn cho các nạn nhân vay. Một năm sau quý hồ con quái vật ở Sào Hồ bị giết, nơi đây lại thái bình, có phải tại hạ và ông chủ Vương đều được lợi rất nhiều không?
Phong Lan không hiểu tại sao Long Uyên lại bỗng nghĩ tới lợi lộc như thế. Nàng muốn xen lời hỏi nhưng lại thấy Long Uyên đưa mắt ra hiệu bất đắc dĩ phải nín thinh.
Kính Thật không tin đây là sự thật, vì y nghĩ trên đời này làm gì có người ngu ngốc hơn y như thế nên nhất thời y ngẩn người nhìn Long Uyên, không biết trả lời như thế nào cho phải.
Long Uyên biết khẩu quyết vô bằng liền tiếp:
-Ông chủ đã lành mạnh như thường chưa? Nếu không thấy có gì khó chịu xin theo tại hạ trở về khách sạn.
Kính Thật vẫn hoài nghi, nhưng đã đứng dậy gật đầu tỏ vẻ bằng lòng. Vừa đi vừa hồ nghi không biết chuyện này hư thực ra sao?
Lúc ấy trời sầm tối trên đường phố đâu đâu cũng có nạn nhân, người ngồi kẻ nằm trông thực thê thảm.
Ba người vào khách điếm, Long Uyên liền lấy một cái túi da đổ một ít bạc nén và châu báu ra, châu báu ấy đã làm cho mọi người lóa mắt. Kính Thật là người buôn bán, mà cả đời cũng chưa hề thấy châu báu nhiều như vậy bao giờ nên kinh hãi ngẩn người, nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn kĩ lại mới dám tin là thật.
Long Uyên chả cần đếm, lại bỏ vào túi đưa cho Kính Thật.
-Chỗ này chắc cũng được vài vạn lạng bạc, ông chủ cứ đem đi bán rồi mua thóc gạo về đem cho vay.
Kính Thật càng không dám tin và cũng không dám đỡ, ấp úng nói:
-Cha mẹ ơi, chỗ này đáng giá đến mấy trăm vạn lạng chứ có phải mấy vạn lạng đâu… tiểu… tiểu nhân…
Long Uyên mỉm cười tiếp:
-Được, mấy trăm vạn lạng thì mấy trăm vạn, người cứ đem đi, như vậy càng mua được nhiều lương thực. Ngươi lên nhớ rằng những nạn nhân ở đây nhiều lắm, ngươi mua ít thì sao đủ cho họ vay, huống hồ Ác giao ở Sào Hồ tối hôm nay thể nào cũng bị giết chết, nhà của dân chúng bị phá hủy như thế làm sao họ sinh sống được ngay, cho nên làm thế nào lương thực cho đủ và dân chúng cũng không thiếu dụng cụ để canh tân. Ngươi cứ việc đem túi vàng và châu báu này đi, một mặt mua lương thực cho họ vay, một mặt cho họ vay tiền để mua dụng cụ mới. Như vậy họ mới có thể sinh nhai, có vậy mới có tiền trả chúng ta chứ.
Lời nói của chàng rất có lý nhưng Kính Thật là người trung nghĩa, chất phát khi nào lại dám đường đột nhận một món tiền lớn như vậy?
Long Uyên giảng giải đôi ba phen, Kính Thật mới bớt kinh ngạc và ái ngại đáp:
-Đại gia có lòng bồ tát cứu khổ cứu nạn cho dân chúng nơi đây không phải vì cầu lợi, hôm nay đại gia đã tin cậy nhờ tôi, Kính Thật tôi không dám từ chối, từ nay trở đi tôi sẽ thể theo lòng từ bi và kế hoạch của đại gia để hoàn thành tâm nguyện của đại gia, nếu tôi hai lòng thì trời tru đất diệt.
Long Uyên thấy y thề nặng thì mừng vô cùng, vỗ vai y mấy cái và nói tiếp:
-Vương nhân huynh, lòng từ bi hiệp nghĩa của huynh đệ rất lấy làm kính phục. Đệ tin huynh, từ nay trở đi Vương huynh cứ việc hành sự, quý hồ được việc thôi chứ không cần tính tới lời lãi, nhưng nhất thiết không được để lộ hành tích ra.
Kính Thật vâng vâng dạ dạ đột nhiên y sực nghĩ tới chưa biết tên và lai lịch của Long Uyên. Nên y vội hỏi.
Long Uyên vẫn dùng cái tên Long Linh Vân còn lai lịch và hành tung thì chàng cho y biết:
-Tôi với một người bạn thân mới ngao du tới đây cũng chưa nhất định đi đâu hết, quí hồ Vương huynh không hổ thẹn với lương tâm là được rồi, cứ làm không cần hỏi han gì hết. Sau này nếu có dịp tôi sẽ quay lại đây xem việc của huynh kết quả tới đây, huynh đừng có bận lòng gì hết.
Kính Thật nghe xong tuy kinh ngạc và thấy kì lạ, nhưng y biết người này không thể lấy lẽ thường mà sét đoán được. Tuy mặt chàng xấu xí nhưng quả thực là một kì nhân của thiên hạ.
Long Uyên lại chuyện trò với Kính Thật vài câu nữa, thấy trời đã tối liền tiễn y ra, trước khi chia tay Kính Thật sực nhớ ra một việc liền hỏi:
-Tiểu nhân ở đây, tên hiệu của tiểu nhân là Lợi Dân Sương Trang Hãng. Ngày mai đại gia có rảnh xin đến tiểu điếm để tiểu điếm được mời đại gia một bữa cơm cho tận tình nghĩa.
Long Uyên vội từ chối:
-Ngày mai đệ có việc phải đi thật sớm, bữa ăn đó hẹn đến dịp khác sẽ quấy nhân huynh sau.
Kính Thật nghe Long Uyên nói như vậy, biết ân nhân mình không những đã tin cậy mình mà đến một bữa cơm cũng không quấy mình nữa, trong lòng càng cảm động thêm không sao ngăn được nước mắt. Sau y nghĩ lại kỳ nhân thế nào cũng có hành động kỳ lạ, vì thế y không mời nữa mà vái lạy một lạy rồi nói:
-Ân nhân đại đức Vạn Gia Sinh Phật, tiểu nhân không dám nói cám ơn chỉ chúc trời phật phù hộ cho ân nhân thôi.
Nói xong không đợi Long Uyên trả lời vội quay đầu đi ngay.
Long Uyên thấy vậy gật đầu thầm thấy vui trong lòng nhận thấy mình giao phó cho người này không sao chút nào, và chàng biết phen này Kính Thật sẽ dùng số tiền của mình mà tận tâm cứu giúp nạn nhân.
Phong Lan đứng cạnh xem hành động của hai người không nói nửa lời. Và khi thấy Long Uyên đưa cho người nọ một lúc mấy trăm vạn lạng bạc, mặt không hề đổi sắc chút nào, chỉ một phong độ này cũng làm cho nàng bằng lòng lắm rồi.
Vì người đời tranh nhau giành giựt tiền bạc không tiếc đổ máu hi sinh tình mạng mà Long Uyên làm việc thiện, một lúc đưa ra mấy trăm vạn lạng bạc không tiếc tay thì chớ, đến cả danh tiếng cũng không thèm nốt. Người hiệp nghĩa như vậy quả không phải là người thường, không chỉ võ nghệ tuyệt luân mà phẩm hạnh cũng hơn người.
Như vậy trên đời này không sao tìm ra được người thứ hai. Trước kia nàng thấy chàng xấu xí trong lòng có chút khinh thị, gớm ghiếc, nhưng giờ nghĩ lại nhận thấy mình quả thực nhỏ nhen quá, trong lòng càng hổ thẹn thêm, qua việc này nàng đã được một bài học là nhân phẩm cao thượng này của chàng thực là còn đáng yêu hơn những người có bộ mặt xinh đẹp gấp mấy trăm lần.
Vì vậy nhất thời nàng cứ nhìn thẳng vào bộ mặt của Long Uyên không chớp và nàng cảm thấy hình bóng chàng ta cứ lớn dần lên chứa đầy trái tim và cả căn phòng ấy nữa, nàng muốn nói một điều gì đó mà cứ ấp úng mãi khống sao nói được nửa lời…
Long Uyên thấy nàng như ngất như ngây nhìn mình, giật mình kinh hãi, khi chàng nhìn kỹ mới hay hai mắt nàng tia ra những luồng ánh sáng rất nhu hòa, chàng thắc mắc vô cùng:
-Lan muội…
-Long đại ca… - Phong Lan giật mình, ấp úng. Nàng nói được như vậy liền ngã ngay vào lòng Long Uyên.
Long Uyên thấy vậy định né sang bên, nhưng vì thấy cái nhảy của Phong Lan vừa nhanh vừa mạnh, nếu mình không đỡ thì thế nào nàng cũng té ngã.
Bất đắc dĩ Long Uyên phải đưa tay đỡ nàng vào lòng, mặt nàng gục vào ngực chàng, Long Uyên thở dài không biết là nên vui hay nên buồn.
Long Uyên thực khó xử hết sức, đầu óc bối rối không tả, vì chàng nghĩ Phong Lan là người yêu của Hổ Hùng rồi.
Tuy chàng đã quan sát thấy Phong Lan chưa tỏ vẻ gì là yêu Hổ Hùng hết, nhưng chàng không phủ nhận điều mà nếu không có chàng ở đó, chắc chắn Hổ Hùng đã có được trái tim của nàng rồi. Vì thế bất cứ đứng ở lập trường bạn hay địa vị của một người quân tử không khi nào chàng lại cướp người yêu của một người khác được. Huống hồ trong lòng chàng đã có Vân Tuệ, người mà chàng yêu rất nhiều và cũng là ân nhân nữa, nhưng vẻ đẹp của Phong Lan cũng đủ khuynh đảo đàn ông của thiên hạ, gần gũi Phong Lan lâu Long Uyên cũng đã có ấn tượng sâu sắc, trong nửa tháng nay chàng thấy nàng ta xa Hổ Hùng dần trái lại càng gần mình thêm. Thoạt tiên chàng cho nàng ta ưa mình là vì tính mình thích đùa, và cũng vì bộ mặt xấu xí của mình nên nàng mới gần gũi mình, rồi vì Phong Lan thấy nội tâm của mình không như bộ mặt nên mới có lòng như vậy.
Nhưng chàng vẫn cho Phong Lan thương hại mình hơn là yêu, sở dĩ từ tình thương đó biến chuyển thành là do hành vi của mình đã làm cho nàng rung động. Yêu mà do thương hại mà nên đó không phải là tình yêu thực sự, không thể kéo dài. Tuy biết vậy nhưng khi nàng nhảy vào lòng mình chàng lại…
Mùi thơm kỳ lạ của một cô gái mới lớn xông lên khiến chàng không thể tự chủ được, không riêng gì mùi thơm mà lúc này chàng không nỡ cự tuyệt sợ làm nàng đau lòng, hơn một lần chàng định ôm lấy nàng nhưng nghĩ đến Hổ Hùng chàng lại thôi.
Sau cùng lý trí thắng tình cảm, chàng lắc đầu một cái, từ từ đẩy nhẹ Phong Lan ra và nói:
-Lan muội làm sao thế?
Lúc này trong mắt Phong Lan khuôn mặt của Long Uyên đẹp lạ lùng, nàng nghe trống ngực Long Uyên đập mạnh, cảm thấy hơi nóng của người chàng đang chuyền qua người mình ấm áp khôn tả.
Hình như Phong Lan ngửi thấy một mùi hơi lạ của người đàn ông, khiến suy nghĩ hỗn loạn, tay chân không hiểu sao yếu ớt như không có hơi sức, cần phải có người đỡ vậy. Nhưng nàng bực mình nhất là Long Uyên không hiểu cảm giác khoan khoái của nàng, lại đẩy nàng ra, trong lòng nàng dâng lên một niềm uất ức, liền nức nở khóc rồi ôm mặt chạy, bỏ mặc Long Uyên ở lại một mình trong tiếng thở dài.
Phong Lan chạy về phòng vội vàng đóng kín cửa phòng lại, nàng nằm lăn trên giường khóc, đau lòng chẳng khác gì một người thất tình vậy. Nàng giận đến nỗi muốn phá tan thế giới này. Đây là lần đầu tiên nàng bị vấp ngã, nhưng tính bướng bỉnh đã thúc giục nàng, bằng mọi cách khắc phục sự thất bại kia. Nhờ quyết định đó nàng dần bình tĩnh trở lại, nàng nằm trên giường lẳng lặng phân tích chuyện vừa qua. Nàng vốn là người thông minh, trước kia trong cuộc sống muốn gì cũng được nên ít khi nàng phải dùng đến trí óc.
Nhớ lại hồi nhỏ mình sống trên Võ Di sơn, nơi mây trắng nhẹ trôi trong gió, một tuyệt cảnh nhân gian. Nhớ đến ngôi nhà trong một khu rừng trên đỉnh núi rộng, cả gia đình ngoài mẹ với bà ra chỉ có bà cụ thổi cơm. Nàng không nhớ được hình dáng của người cha như thế nào, nhưng nghe bà kể lại nàng biết cha nàng tên là Thu Phong, khi nàng mới ra đời được một năm thì người cha chết vì bệnh. Vì vậy Phong Lan đã trở nên một viên ngọc quý của nhà họ Phong; mẹ nàng là Chu Văn Trân cố gắng nuôi nấng nàng cho tới lớn, bà nàng là Võ Di bà bà. Bà cụ là một cao thủ võ lâm lại tìm đủ loại thuốc bổ tẩm bổ cho cháu.
Khi nàng mới biết đi, Võ Di bà bà đã bắt đầu dạy võ.
Phong Lan được bà và mẹ cưng chiều, trở nên bướng bỉnh và hiếu thắng giống hệt tính của bà. Năm xưa Võ Di bà bà chỉ thua Thiên Hạ Đệ Nhất nhân một kiếm. Nhưng cho là sự nhục nhã nên mấy chục năm nay khổ luyện tuyệt kĩ để trả mối hận xưa. Nhưng hành tung của Cô Độc Khách bí ẩn, bất định, hơn nữa Phong Lan là huyết mạch của nhà họ Phong nen bà phải ở nhà chăm sóc cho cháu. Tuy Võ Di bà bà chưa xuống núi nhưng ngày nào cũng mài dũa kiếm mong có dịp phục mối hận xưa.
Phong Lan được bà bà ưu ái nên từ nhỏ đã học hết tinh hoa võ học của bà. Địa vị của nàng ở trong nhà có thể nói là cao nhất, bất cứ việc gì, hễ nàng muốn là phải được. Lại thêm nàng thông minh lại xinh đẹp, nên bà bà càng cưng chiều cháu.
Vì muốn cháu mình khỏi buồn tẻ, Võ Di bà bà phải xuống núi kiếm thêm hai môn đồ khác tập luyện với Phong Lan cho có bạn.
Hai môn đồ đó là Cốc Thúy Trúc sư tỉ của Phong Lan và Quách Dũng sư ca của nàng. Hai người lấy nghĩa là môn đồ của Thu Phong, nhưng sự thực do Võ Di bà bà truyền thụ võ công cả.
Quách Dũng với Thúy Trúc đồng niên và cùng lớn hơn Phong Lan ba tuổi, nàng chỉ ưa người sư tỉ thôi chứ không ưa người sư huynh, vì Quách Dũng là người rất thẳng thắng nhưng phải cái không được thông minh cho lắm. Trái lại Thúy Trúc với Quách Dũng yêu nhau rất thắm thiết, sau Phong Lan nghe mẹ nói chuyện với bà mới hiểu rõ được chuyện đó.
Thế rồi hết năm này qua năm khác, rồi sư tỷ với sư huynh cũng xin phép xuống núi hành hiệp, hai người đi được một năm thì Phong Lan cũng chịu nhịn không được, xin phép bà và mẹ cho xuống núi hành hiệp. Nàng chắc thể nào bà cũng phản đối, không ngờ vừa lên tiếng hỏi bà đã đồng ý ngay, và dặn dò cặn kẽ từng li từng tí một.
Vì vậy nàng phấn khởi từ biệt bà và mẹ bước chân vào giang hồ. Nàng như một con chim nhỏ rời khỏi lồng, bay nhảy khắp mọi nơi. Chỉ thoáng cái đã qua nửa năm.
Trong nửa năm đó nàng đi rất nhiều nơi, đánh rất nhiều trận, nhưng chưa hề gặp một địch thủ nào cả, và cũng không trải qua một trận kinh hiểm nào. Vì thế mà nàng nghi ngờ lời dặn bảo của bà: “Giang hồ hiểm trá, nhân ngoại hữu nhân.”, cũng vì thế mà nàng càng tự tin vào mình hơn.
Mấy tháng trước ở vùng Nam Dương nàng gặp Hổ Hùng, lúc ấy nàng đang bị một bọn sắc lang bao vây.
Hổ Hùng ở vùng Nam Dương khá có oai danh, giới lục lâm trông thấy đôi phi hổ chảo và cách ăn vận của chàng biết đó là để tử cưng của chương môn Hoa Sơn phái ở Tân Trung, thế lực rất hùng hậu nên không dám trêu vào, do vậy bọn kia vừa thấy chàng liền bỏ ý định mà đào tẩu.
Thấy Hổ Hùng anh tuấn lại có oai trấn như vậy, mà từ lúc nàng vào giang hồ đến nay chưa có ai bằng chàng ta, nên vừa gặp liền có cảm tình ngay.
Hổ Hùng thấy nàng đẹp tựa như hoa, võ nghệ cao siêu nên cũng đem lòng yêu thích. Hai người chào hỏi xong biết đều có ý ngao du giang hồ, lại ý hợp tâm đầu liền kết bạn với nhau.
Mấy tháng nay Hổ Hùng đưa nàng đi khắp tỉnh Hà Nam và nửa tỉnh Sơn Đông. Trong khi đi đường Hổ Hùng vẫn luôn tỏ tình cảm với nàng, nếu không gặp Long Uyên thì Phong Lan đã yêu chàng ta rồi. Nhưng giờ tình thế thay đổi hẳn, không hiểu tại sao nàng lại chịu bỏ chàng đẹp trai anh tuấn mà phát sinh tình cảm với một kẻ xấu xí như vậy?
Trong khi nàng gục đầu trong lòng Long Uyên, nàng cân nhắc hai người rất kĩ, tuy Long Uyên không có được vẻ đẹp của Hổ Hùng, và Long Uyên cũng chưa từng tỏ tình yêu với nàng bao giờ, nhưng lúc nào nàng lcungx bênh vực chàng, lòng hướng về Long Uyên không phải lúc này mới có. Trước kia nàng gần gũi Long Uyên chủ yếu là do lòng thương hại, bây giờ thấy tấm lòng hiệp nghĩa cao cả của chàng nàng thực sự đem lòng yêu, mà ngả vào lòng chàng như vậy.
Đồng thời nàng lại thấy Hổ Hùng quá kiêu ngạo, tự phụ, lúc nào cũng ích kỷ, dù điển trai thực nhưng so sánh sao được với Long Uyên. Cho nên hình bóng Hổ Hùng đã mất hẳn trong đầu óc nàng rồi.
Phong Lan nằm suy nghĩ hồi lâu rồi ngồi dậy thở dài một tiếng. Nàng bắt đầu phân tích vấn đề, những vấn đề đó đều là những vấn đề tương lai của nàng. Nàng cũng biết từ trước đến nay Long Uyên tưởng mình với Hổ Hùng yêu nhau, cho nên vấn đề thứ nhất nàng cần giải quyết là phải tỏ cho Long Uyên biết mình không phải… Nhưng việc này giải thích cũng không phải là dễ, vì Hổ Hùng quen biết nàng bấy lâu chưa có việc gì làm cho nàng thất vọng cả, nên nàng không muốn làm Hổ Hùng đau lòng, vì vậy mà nghĩ mãi không ra được cách nào giải quyết.
Đang lúc ấy nàng bỗng nghe thấy tiếng trống điểm canh hai, tiếp theo đó lại nghe thấy phòng bên có tiếng động rất khẽ.
Hổ Hùng nhân lúc trời tối mở cửa phi thân ra ngoài. Không ngờ Phong Lan ở bên cạnh còn thức nên nghe thấy tiếng động. Nàng cũng liền mở cửa sổ nhảy ra theo.
Nàng vừa ra khỏi thì Long Uyên cũng nhảy ra theo.
Quái Khách Muôn Mặt Quái Khách Muôn Mặt - Từ Khánh Phụng