Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngã Tiểu Đồ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 495 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 Part 1
iệc đính hôn của Thẩm An Bình và Cố Bình An sau khi được hai bên nhà thương lượng,  cuối cùng quyết định chỉ cần cử hành đơn giản.
Vì thế Thẩm An Bình đặt một phòng ăn sang trọng trong một khách sạn nổi tiếng thành phố để mời có hai bên gia đình cùng một hai người bạn thân tham gia mà thôi.
Trước bữa tiệc, Cố Bình An và Quan Tiểu Bảo quyết định rủ nhau cùng đi làm đẹp. Tuy nói chỉ là một bữa ăn tối đính hôn đơn giản nhưng đây dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời, ít ra cũng phải chuẩn bị tâm trạng một chút
Cố Bình An trước giờ là người rất quái lạ, buồn bực thì đều biểu lộ ra hết trên mặt, nhưng gặp chuyện vui thì một chút cũng không thấy biểu hiện gì cả. Thái độ bình đạm đến thờ ơ, không vui cũng không buồn càng làm cho người ngoài khi nhìn vào rất khó đoán được cô đang nghĩ gì.
Quan Tiểu Bảo không thích khi nhìn thấy vẻ mặt thế này của cô, rõ ràng là đang rất vui nhưng lại giống như cổ họng bị mắc nghẹn, không nói lời nào.
“Cố Bình An, dù sao bồ sắp kết hôn, nói gì thì nói cũng phải tỏ chút thái độ vui mừng đi chứ nhưng sao lúc này nhìn bồ chẳng khác nào như bị người ta thiếu nợ ấy hả, giống như đang có thâm thù đại hận với ai đó không bằng.”
Cố Bình An khép hờ đôi mắt, chậm rãi mở miệng:”Nói ít một chút để tránh khuôn mặt lúc đó sẽ tăng thêm vài nếp nhăn! Chuyện này có gì vui mừng hả? Bồ không nghe người ta đang bàn tán sao, họ nói Thẩm An Bình chắc là điên rồi, xui xẻo mới bị mình tóm được. Mình bản thân đã là người không có gì đặc biệt rồi, nếu còn làm vậy chẳng phải sẽ làm cho người ta có cơ hội càng chê cười thêm sao?”
Quan Tiểu Bảo khinh thường khịt mũi:”Bọn họ chỉ là một đám người ăn không được thích phá cho hôi mà thôi. Nếu không phải Thẩm An Bình đã chính miệng đem chuyện này rêu rao thì làm sao người ta biết được cơ chứ!”
Cố Bình An không lên tiếng đồng ý nhưng cũng không phản bác. Thật ra cô không để ý chuyện người khác sẽ nghĩ sao. Từ nhỏ đến lớn trên cơ bản, cô đều không coi suy nghĩ của ai ra gì cả thì làm sao vì những chuyện này mà bận tâm chứ, chỉ là trong lòng không hiểu sao cảm giác rất kỳ quái, không thể giải thích rõ.
“Bảo” Cố Bình An chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong suốt bình tỉnh đang dõi nhìn chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, giọng nói không nhanh không chậm:”Cảm giác của mình hiện tại hình như cũng không được rõ ràng lắm.”
“Làm sao vậy?” Quan Tiểu Bảo trước giờ đầu óc lanh lẹ giờ cũng nhận thấy giọng nói Cố Bình An có phần do dự cùng mơ hồ. Cô chậm rãi lặp lại một lần:”Tại sao lại là không rõ?”
“Nếu nói không thích Thẩm An Bình thì cũng không phải”. Cô vừa nói vừa giơ bàn tay trái đang đeo chiếc nhẫn do Thẩm An Bình đã đích tay đeo lên ình ngắm nghía. Dưới ánh sáng của chùm đèn thủy tinh, chiếc nhẫn kim cương không ngừng phát ra những tia sáng kiêu hãnh của nó trông đẹp mắt lạ thường. Móng tay sơn màu hồng nhạt, đây là màu cô thích nhất vì nó mang theo ngụ ý tốt đẹp. Màu hồng nhu hòa, rất đẹp mắt làm cho lòng cô như mềm lại, rồi ngờ nghệch nhớ lại cách Thẩm An Bình hướng cô cầu hôn đêm nọ. Đó là thời khắc đẹp nhất mà cả đời này Cố Bình An sẽ không thể nào quên được.
“Mà nói không muốn gả cho Thẩm An Bình thì cũng không giống”. Cô đem tâm sự trong lòng từng chút từng chút nói ra, giọng nói do dự thêm vào chút nghi hoặc:”Nhưng là  mình thật có phần sợ hãi. Từ trước tới giờ, mình vẫn cho rằng bản thân rất can đảm, nhưng mình sợ lần này sẽ làm sai quyết định, sợ sau này nếu đột nhiên lại muốn ly hôn thì phải làm sao đây? Nếu không có đứa nhỏ thì không sao, còn nếu như khi đó có chẳng phải sẽ phiền toái hơn sao. Còn có mẹ già của mình, bỏ qua chuyện bà ta đã từ lâu không ủng hộ chuyện hai đứa mình cùng một chỗ đã đành, hiện giờ bà hình như vẫn còn ôm trong lòng hy vọng là sẽ tác hợp cho Thẩm An Bình và Mạc Phi! Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này mình liền rất muốn kết hôn cùng Thẩm An Bình ngay lập tức. Dưới mắt bồ thì bồ nghĩ mình nên tiếp tục kiên trì, nhưng mình ngược lại thì rất sợ hãi. Từ trước đến giờ mình thật chưa bao giờ thấy bản thân lại ngu ngốc đến vậy.”
Cố Bình An càng nói càng rối, thật rất phiền chán, nhưng lại không biết mình là đang phiền cái gì, rõ ràng mọi chuyện đang rất thuận lợi trước mắt không phải sao?
Quan Tiểu Bảo nghe xong, vẻ mặt hơi đăm chiêu nói:”Những triệu chứng này của bồ thật ra cũng rất bình thường, hình như nó còn có cái tên khoa trương là gì đó.”
“Là gì?”
“Đó là chứng hoảng sợ trước hôn nhân!” Quan Tiểu Bảo cười an ủi cô:”Đừng sợ, rất nhiều người cũng bị như vậy. Trong phim “Dục vọng đô thị” mình đã từng coi qua, nội dung nó cũng vây quanh vấn đề này không phải sao? Chứng bệnh này rất nhiều người mắc phải, chỉ là biểu hiện ở mỗi người có hơi khác biệt mà thôi. Bệnh này của bồ cũng không phải là nghiêm trọng gì. Bồ đó chỉ cần biết là có chết cũng phải nhất định kết hôn với hắn là được rồi biết không. Kết hôn rồi thì bệnh sẽ không còn phát tán nữa, tự nhiên mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”
Cố Bình An nghe xong thấy cũng rất có đạo lý. Nhìn Quan Tiểu Bảo thế này không ngờ cô ta suy nghĩ lại rất thận trọng, cô không tự chủ hỏi thêm:”Vậy vì sao bồ lại không kết hôn chứ?”
“Còn nói.” Bị đụng đến chỗ yếu Quan Tiểu Bảo lớn tiếng mắng to:”Nếu không phải là vì trước giờ gặp không ít những tên ông chủ nhà giàu đã có gia đình mà bên cạnh còn kề kề những cô bồ nhí trẻ tuổi! Thấy cảnh tượng đó của bọn họ mình nên mình mới thành ra thế này, biết làm sao bây giờ.”
“Tiểu Bảo, bồ nói đến chuyện này làm mình cảm thấy người thật ngứa ngáy khó chịu.”
“Còn dám nói à”. Quan Tiểu Bảo máu nóng xông lên tận óc, ngay lập tức khôi phục bộ dạng thường ngày:”Cả người ngứa ngáy như vậy là do bồ không tắm rửa a! Tại sao chuyện xấu hổ như vậy mà cũng dám nói ra. Thật là! Không thể nói chuyện với bồ một cách đàng hoàng mà! Lúc nào cũng chọc cho người ta cáu giận.”
“Hắc.. hắc…” Cố Bình An nhếch miệng cười, nhưng thật ra trong lòng nhờ thế cũng kiên định lên rất nhiều. Quan Tiểu Bảo nói rất có lý, chỉ cần cô kiên trì muốn kết hôn đến cùng thì đâu còn gì mà phải lo sợ? Mặc kệ tương lai sau này có ra sao, hiện tại cũng không cần  gấp gáp mà bận tâm làm gì. Nếu đã không thể thay đổi sao không cố gắng mà đi hưởng thụ một lần chứ.
Làm xong mặt nạ, Quan Tiểu Bảo còn muốn cùng cô làm thêm massage toàn thân, Cố Bình An không còn cách nào khác chỉ đành phải làm theo. Còn chưa bắt đầu đã nghe tiếng chuông điện thoại reng lên, trước nụ cười châm chọc của Quan Tiểu Bảo, Cố Bình An ra hành lang tiếp điện thoại.
Hành lang đang treo đầy áp phích hình quảng cáo người phát ngôn ỹ phẩm này, hình chụp rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong hình đang nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp. Dọc trên bức tường thủy tinh đang chưng vô số áp phích bày ra đủ mọi góc cạnh xinh đẹp của cô gái, dưới ánh đèn đủ màu nét đẹp được tô điểm xa hoa đến cực điểm. Đây là thẩm mỹ viện đặc biệt chỉ dành cho người là hội viên, Quan Tiểu Bảo rõ ràng là cái tên phá của, vung tiền như nước, cho nên cô ta luôn luôn “tá túc” ở lại chỗ này. Cố Bình An nhận điện thoại, nói chuyện với Thẩm An Bình câu được câu mất,  bàn tay không hứng thú tô theo nét vẽ hoa văn trên tường thủy tinh, cảm giác lạnh lẽo theo ngón tay truyền đến dù áy sưởi ở đây đã bật hết công suất cũng không sưởi ấm được chút nào.
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói rất mệt mỏi của anh. Cố Bình An biết anh tối tuần nào cũng đều có xã giao, thường phải uống rượu đến khuya mới về. Chính vì anh chưa từng đề cập đến nên cô cũng không chủ động mà đi hỏi làm chi, chỉ là đôi khi nghe Quan Tiểu Bảo oán giận anh mình nên cô mới biết.
Cô thỉnh thoảng cũng đến ở qua đêm tại nhà Thẩm An Bình, thấy anh đêm hôm khuya khoắt mới trở về, còn sợ sẽ gây tiếng động làm cô thức giấc nên anh liền trực tiếp nằm ngủ phòng khách.Đến sáng lúc tỉnh lại, nhìn thấy vầng mắt đen của anh rõ ràng đã biểu lộ sự mệt mỏi nhưng anh chưa bao giờ nửa lời oán giận, luôn đối với cô ôn nhu chăm sóc trước sau như một.
Đôi khi Cố Bình An nghĩ thôi cứ mặc kệ mọi chuyện, trên thế giới này làm gì có ai là hoàn mỹ vô khuyết chứ, có một số việc anh không muốn nói ra để cô cùng chia sẻ thì cô cũng không cưỡng cầu hay truy vấn làm chi. Giống như Cố Bình An cũng có ích kỷ của riêng bản thân, không muốn cùng anh chia sẻ. Tôn trọng tự do, quyết định của đối phương nguyên bản cũng chính là một sự chia sẻ cảm thông.
“Hôm nay nếu thấy mệt, không có việc gì thì anh nên trở về nhà nghỉ ngơi một chút đi” Cô có lòng tốt dặn dò Thẩm An Bình:”Nhưng trước khi ngủ anh nhớ ăn chút gì đó. Lân cận nhà anh rất có nhiều quán ăn, canh họ nấu cũng rất ngon.”
“Ừ, anh biết!” Thẩm An Bình cười nói:”Em khi nào thì xong? Anh sẽ đến đón em”
“Không cần, em lát nữa sẽ quá giang xe Quan Tiểu Bảo về là được”
“Anh đang ở gần đó, anh đón em”
“Thật sự không cần”
“…”
Cố Bình An cứ nhất quyết từ chối, nhất thời mọi thanh âm bao bọc chung quanh hai người dường như cũng bị đông cứng, điện thoại bên kia Thẩm An Bình quả nhiên rơi vào trầm mặc. Cô nắm chặt di động, nghe thấy đầu dây bên kia không truyền đến bất kỳ âm thanh nào của anh chỉ ngòai đủ loại âm thanh hỗn tạp mới ý thức được mình đã hơi lớn tiếng, liền nhanh chóng cứu vãn:”Không phải em không muốn anh đón nhưng em sợ anh mệt, nếu như anh không thấy phiền thì em lúc này cũng làm xong rồi, đi về trước cũng không sao.”
“Ừ”
“…”
Tắt điện thoại, Cố Bình An hơi bĩu môi rồi đem điện thoại di động cất vào. Vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bức ảnh đang treo không xa của Mạc Phi, hình như nó mới được chụp gần đây.
Trên ảnh là cô gái với mái tóc ngắn xinh đẹp, môi đào hồng nhuận, ướt át, ánh mắt mê ly trông phi thường quyến rũ. Sắc đẹp tuyệt mĩ đúng là làm điên đảo người khác của cô được trưng ngay giữa trung tâm những áp phích khác, thể hiện vai trò của Mạc Phi là người phát ngôn tiêu biểu cho sản phẩn này.
Cố Bình An đứng trước bức ảnh quảng cáo của Mạc Phi tinh tế đánh giá, tuy photoshop quá mức làm cho làn da cô gái trong ảnh nhìn không thật nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp cùng diễm lệ không ngừng phát ra từ bốn phía của cô. Cố Bình An âm thầm suy nghĩ nếu Mạc Phi đúng là chị em ruột của cô thì ông trời quả thật rất là bất công, sao lại cho cô ta một dung nhan quá mức sắc sảo như vậy chứ?
Còn đang tự giễu cợt chợt nghe phía sau có người kêu tên mình, Cố Bình An theo bản năng quay đầu liền thấy Mạc Phi giờ đang đứng ngay trước mặt.
Cô đột nhiên còn có loại cảm thán, thời gian đúng là vừa vặn, không phải gặp quỷ đi, vừa nhìn ảnh chụp trên tường người thật  liền hiện ra trước mặt quả thật làm cho cô có chút hoảng sợ.
“Vẫn khỏe” Nụ cười tuy đã đông cứng nhưng nói tóm lại cô coi như cũng rất hào khoáng mà lên tiếng chào hỏi cô ta.
“Tốt” Mạc Phi tươi cười nhìn càng thêm xinh đẹp, ánh mắt biết nói nháy mắt nhìn vào cô cảm giác càng thêm cuốn hút mê người,”Mẹ nuôi dạo này có khỏe không?”
“Ừ” Cố Bình An dù không có thiện cảm với cô ta nhưng ngẫu nhiên gặp phải cũng không cần thiết phải đối nhau như kẻ thù mà giương cung bạc kiếm.
Động tác Mạc Phi nhẹ vén tóc làm chiếc váy dài bên dưới khẽ lay động theo, tựa như đang múa điệu vũ xinh đẹp. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của cô gái trước mắt này đều tràn ngập tự tin cùng quyến rũ, nếu đi so sánh thì Cố Bình An dù cho giờ đây có mặc áo tắm thì hoàn toàn một chút quyến rũ cũng sánh không bằng.
Nhưng đã là con gái thì sẽ không tránh khỏi sợ hãi, đặc biệt một khi rơi vào thế hạ phong thì dĩ nhiên sẽ hy vọng chính mình có thể vịn vào thứ gì đó để gỡ lại chút mặt mũi.
Cho nên Mạc Phi nhìn cô làm bộ như vô tình hỏi:”Nghe nói cô cùng Thẩm An Bình đang sắp đính hôn?”
Cố Bình An lạnh lùng cười, cố ý làm bộ như không quan tâm nhún nhún vai nói:”Đúng vậy, bên nhà còn muốn gấp rút tổ chức, Thẩm An Bình không thích nhìn tôi tiếp tục sống độc thân.” Cô biết Mạc Phi rõ ràng có ý tứ với Thẩm An Bình cho nên cố ý nói khích cô ta. Thật ra đây vốn không phải là tính cách thật sự của Cố Bình An, nhưng cô không hiểu sao bản thân lại mạnh miệng nói ra điều đó, còn nói được rất lưu loát. Trong tiềm thức, cô nên vì điều này mà cảm thấy hãnh diện nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác khó mà giải thích.
Mạc Phi sắc mặt có chút trắng bệch nhưng vẫn cố gắng trấn định mỉm cười:”Chúc mừng cô!”
“Cám ơn” Cố Bình An hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Mạc Phi. Cô cười nói:”Đến lúc đó nhớ đến tham gia hôn lễ chúng tôi, tôi không định không thu lì xì của cô!”
“Nhất định!”
“…”
Mạc Phi trấn định trả lời sau đó mới vén mái tóc xoay người rời khỏi.
Cố Bình An không nghĩ Mạc Phi lại có thể phản ứng bình tĩnh đến vậy. Trong lòng cô có chút xốn xang cùng bất an, nghĩ đến số phận bọn họ sao lại định sẵn như thế, trong nhất thời không thể khống chế mà phơi bày ra hết như thế này. Chuyện cô đã hình dung và bộ dạng lúc này của Mạc Phi có phần rất không hợp làm cô khó có thể tin tưởng chuyện này là thật.
“Mạc Phi” Cố Bình An gọi cô lai.
“Sao?” Mạc Phi đưa mắt thoáng nhìn lại, quay đầu nhoẻn miệng cười không khác gì như trăm hoa đang đua nở:”Còn có chuyện gì sao?”
Cố Bình An bị cô hỏi mà ngẩn ra, lập tức phản ứng lại. Cô thật không nghĩ bất ngờ gặp được Mạc Phi ở đây. Có rất nhiều chuyện cô đã phải cố gắng áp chế xuống mới có thể làm cho chính mình không nghĩ ngợi lung tung. Nhưng cô càng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy rất lo sợ, khi nhìn đến bóng lưng Mạc Phi rời đi thì loại cảm giác này lại càng thêm mạnh mẽ.
“Mạc Phi, cô hận tôi phải không?” giọng của Cố Bình An càng thêm lạnh lẻo, không có chút tia ấm nào.
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Vẫn cười thật vô tội, nhưng nụ cười này làm cho Cố Bình An nhìn càng thêm chói mắt, làm cho cô nhịn không được muốn đi phá vỡ nó.
“Tôi vẫn hy vọng cô sẽ hận tôi, cũng giống như tôi đã hận cô.” Cố Bình An dừng một chút, ngẩng đầu, bày ra bộ dáng cao ngạo kiêu hãnh như một loài thiên nga.” Cô nói tất cả những gì cô có hiện nay là do chính cô đã tranh thủ và cố gắng mới có được, tôi cũng như cô không phải sao? Những gì cô muốn, thật trùng hợp đó cũng là những gì mà tôi muốn.”
Nụ cười của Mạc Phi nhẹ nhàng thu lại, rồi dần dần tắt hẳn, đôi mắt sáng ngời trong phút chốc đột nhiên trở nên thâm trầm làm cho người ta không thể không để ý. Cô chớp mắt nhìn chầm chầm vào Cố Bình An, trịnh trọng nói:”Cô là thật lòng yêu Thẩm An Bình, hay chỉ vì biết tôi yêu anh ta cho nên cô mới muốn cùng anh ta kết hôn?”
Cố Bình An không ngờ Mạc Phi lại hỏi như thế, làm cho bản thân cô cũng ngây ra một hồi. Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ muốn chủ động nắm tay Thẩm An Bình, là cái gì đã thôi thúc cô muốn chiếm được anh ấy chứ? Cô thật sự đã bị những lời chất vấn này vô tình dọa sợ, càng chưa bao giờ nghĩ rằng tâm tình chính mình thế nhưng lại như vậy mà bị làm cho hỏng mất.
“Chuyện này đối với cô đâu có ý nghĩa gì, mặc kệ tôi yêu anh ấy thế nào chúng tôi đều phải kết hôn, đây là kết quả.”
“Không phải, chuyện này đối với cô không có ý nghĩa nhưng đối với tôi mà nói nó rất là quan trọng.” Trong mắt Mạc Phi đột nhiên lóe lên một tia sáng dị thường, dường như có chút tránh né nhìn Cố Bình An.
“Tôi yêu anh ấy. Khi tôi còn chưa là gì thì chính anh ấy đã kéo tôi đến gần, biến tôi trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Như cô loại công chúa được sinh ra đã được bảo bọc thì làm sao hiểu được cảm giác bị người ta bỏ rơi cơ chứ?” giọng nói Mạc Phi có chút nghẹn ngào:” Nhưng anh ta sao lại ở cùng một chỗ với tôi, tôi nghĩ cô nên là người rõ ràng nhất không phải sao? Cố Bình An, cô sao có thể một chút thẹn cũng không có, còn cho là rất hợp tình hợp lý đi? Lấy dao làm tổn thương người khác lại còn trách là dao không đủ bén.?”
Cô ta không chút khách khí, thẳng thắn chất vấn. Cố Bình An nghe vào tai, nhìn thấy tình cảnh trước mắt chỉ cảm thấy rất đáng sợ. Đáy lòng cô hoàn toàn bị chấn kinh, đầu óc hoàn toàn chết lặng.  Nhớ lại lúc còn nhỏ, tuy bề ngoài Mạc Phi nhìn rõ ràng là một cô bé rất nhu nhược nhưng bản tính lại dị thường quật cường.
Còn Cố Bình An thời gian trôi qua lại biến thành một con người xấu xa, tấm lòng chai sạn.
Cô ta sao giờ còn khóc chứ? Cứ mỗi lần cô ta khóc lóc ở trước mặt Cố Bình An, liền ngay không cần nói Cố Bình An hiển nhiên biến thành người xấu.
Cố Bình An lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt càng thêm âm trầm, ”Biết gì không? Tôi thật là chán ghét cô, làm như cả thế giới này đều phải để ý đến sắc mặt của cô. Cô yêu Thẩm An Bình sao? Nhìn cô càng ngượng ngùng e thẹn, cho nên tôi càng muốn có anh ấy. Cô giờ lại đi thắc mắc vì sao tôi làm thế, vậy nên để tôi nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ đem anh ta cột chặt lại bên cạnh không buông. Anh ấy yêu tôi, điểm này tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô so với tôi càng rõ ràng hơn đi.”
Cố Bình An nói xong mới cảm thấy hối hận vì lời nói vừa rồi của mình. Thẩm An Bình không phải là một vật phẩm để cho bọn họ tranh giành xâu xé, cô không nên đối với anh như thế nhưng cô lại không thể kiềm chế, chấp nhận bị người ta chỉ trích cô không hiểu chuyện, là người không có lương tâm. Cô trước giờ luôn sống rất phóng túng, mọi người đều rất thích tình tình thẳng thắn này của cô, nhưng cô không cam tâm vì một câu này của Mạc Phi liền đem tất cả tốt đẹp của mình phủ sạch sao.
Nếu không có ai ở đây cô thật sự muốn rống to lên, không muốn tiếp tục chịu đựng loại cảm giác này.
Hành lang trống rỗng giờ phút chỉ có hai người bọn họ đang giằng co, đem bầu không khí nơi đây nén đến cực điểm, cảm giác chỉ cần thêm một chút lực thôi sẽ làm ọi thứ  nổ tung từng mảnh.
Cố Bình An không hề nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Mạc Phi, quan sát từng chút biểu tình trên khuôn mặt cô.
Hành lang yên tĩnh đến lạ thường đột nhiên bị giọng nói của Quan Tiểu Bảo đánh gãy:”Thẩm An Bình, sao anh đứng ở đây chứ. Con mẹ nó mấy tên quản lý ở đây quản lí cái kiểu gì mà cho cái tên đàn ông này tiến vào đây a, đúng là không có quy cũ gì cả.” Cô ta nghiến răng ôm quần áo mắng:”Muốn tìm Cố Bình An thì cứ gọi điện thoại. Đến bất ngờ như vậy bộ vui lắm sao! Muốn hù chết người à!”
Cố Bình An cảm thấy cả người chấn động, sau lưng tựa như đang đặt một khối băng, hơi lạnh cứ từ từ nhắm thẳng sống lưng cô luồn lách tiến vào, da thịt tòan thân đều bị co rút nhanh chóng.
Trên đỉnh đầu cảm thấy như có khí cầu, chỉ nghe một tiếng “Oành” đột nhiên cứ thế nổ tung.
Hết thảy phòng bị còn lại trong Cố Bình An đều ngay tức khắc bị phá hủy.
Thật là không chút lưu tình, đã phá hủy lối thoát duy nhất còn lại của cô.
********
Quá thời hạn Quá thời hạn - Ngã Tiểu Đồ