We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Eleanor H. Porter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Hình Phạt
hoảng một giờ rưỡi chiều, Timothy đánh xe đưa Dì Polly cùng cháu gái đi mua quần áo. Hai dì cháu đã vào bốn, năm cửa hàng bán quần áo chất lượng cao, cách nhà chừng nửa dặm.
Lần mua sắm này chắc là kỉ niệm nhớ đời cho tất cả mọi người. Sau khi hoàn tất, Dì Polly dáng vẻ bơ phờ vội vàng giải phóng mình khỏi cửa hiệu. Nom bà như người vừa được đặt chân lên nền đất vững chãi sau hàng giờ giữ thăng bằng bên miệng núi lửa chực phun trào vậy. Nhân viên phục vụ tại cửa hiệu mặt đỏ gay, có lẽ đã có đủ những câu nói hài hước, dí dỏm của Pollyanna làm đề tài bàn luận cho tới hết tuần. Nghe cô bé nói có lúc họ cười to muốn vỡ cả cửa hiệu.
Ra khỏi cửa hiệu, trên môi Pollyanna nở nụ cười rạng rỡ. Lòng em ngập tràn niềm vui. Pollyanna nói với một nhân viên cửa hàng rằng: “Những người chỉ được mặc váy áo trong những thùng hàng của Hội bảo trợ như em, nay được chọn những bộ cánh mới tinh, thật là ngoài sức tưởng tượng. Tuyệt nhất là chúng như được may đo sẵn cho em vậy, không cần thử đủ mọi cách mới mặc vừa nổi như trước.”
Việc mua sắm đã mất trọn một buổi chiều. Tiếp theo là bữa tối, và cuộc trò chuyện thú vị với già Tom trong vườn. Sau khi thu dọn thức ăn thừa và rửa xong bát đĩa, Nancy chờ gặp Pollyanna ở cổng sau. Lúc này Dì Polly đã đi thăm một người hàng xóm.
Ngồi bên Pollyanna, già Tom kể cho em nghe những câu chuyện tuyệt diệu về mẹ em. Pollyanna vô cùng hạnh phúc. Đấy là những chuyện về mẹ mà lần đầu tiên cô bé được nghe. Còn Nancy kể cho em nghe chuyện trang trại nhỏ “The Corners” cách đây sáu dặm, nơi gia đình của Nancy đang sống. Nancy còn hứa sẽ đưa Pollyanna về thăm mẹ và các em nếu được bà chủ cho phép.
“Tôi đảm bảo tiểu thư sẽ thích tên các em của tôi. Những tên ấy đáng yêu lắm: Algernon, Florabelle và Estelle.” - Nancy khẽ nói. “Còn tôi, tôi lại rất ghét tên mình cô ạ.”
“Ồ, Nancy! Chị nói gì thế? Vì sao chị lại ghét tên mình?”
“Vì tên của tôi không đẹp. Cô biết đấy, tôi là chị cả nên mẹ chưa kịp tìm được tên đẹp đặt cho tôi. Thế là tôi phải giữ mãi cái tên xấu.”
“Nhưng em rất thích tên Nancy. Vi đó là tên chị.” - Pollyanna quả quyết.
“Tôi đoán trước thế nào cô cũng nói thế. Đối với cô tên gọi nào cũng hay, một khi cha mẹ đã đặt cho. Kể cả tên Clarissa Mabelle nữa.”
Pollyanna cười bảo: “Chị có thể vui vì không ai gọi chị là Hephzibah.”
“Hephzibah!”
“Đúng vậy. Chồng bà White vẫn gọi bà như thế. Bà không thích cái tên Hep. Bà bảo rằng mỗi khi nghe chồng gọi ‘Hep! Hep!’, bà tường như nghe thấy tiếng ‘Hura! Hura!’ Bà lại rất ghét bị ai reo như vậy.”
Nancy bỗng tươi hẳn lên với nụ cười toe toét.
“Vậy là từ nay trở đi, nghe tên mình, chắc tôi sẽ không khỏi nhớ tới cái tên Hep! Hep! Cái tên mới buồn cười làm sao!” Cô ngừng lời, hướng mắt ngạc nhiên về phía Pollyanna, rồi tiếp tục: “Có phải cô Pollyanna vừa chỉ cho tôi cách chơi trò chơi nhỏ của cô không?”
Pollyanna nhăn trán suy nghĩ, rồi bật cười:
“Chị đoán đúng rồi! Khi đã chơi quen, chị sẽ bị cuốn vào nó lúc nào không hay. Mọi điều chị làm đều trở thành một phần của trò chơi và niềm vui tự nhiên sẽ đến thôi. Em đã nhận ra rằng trong tất cả mọi sự, luôn tồn tại điều gì đó khiến chị mỉm cười, chỉ cần chị không ngừng tìm kiếm nó.”
“Vâng, có lẽ vậy.” - Nancy rụt rè.
Pollyanna đi ngủ lúc tám rưỡi tối. Người ta vẫn chưa giao lưới chắn cửa sổ. Căn phòng nhỏ gác mái đóng kín cửa như một lò hơi. Em chỉ muốn mở toang cửa sổ cho mát. Nhưng rồi nghĩ sao lại thôi. Pollyanna thay váy áo, gấp gọn gàng, cầu nguyện, tắt nến và leo lên giường.
Cô bé trằn trọc mãi, không sao ngủ nổi vì căn buồng nóng hầm hập. Em thấy thời gian trôi đi quá chậm. Cái nóng không cho em nằm yên. Em trở mình và ngã lăn xuống sàn. Lần mò trong bóng tối, em tìm tới cửa ra vào và mở ra cho thoáng. Sau đó em tới mở cửa sổ.
Bên phía cửa sổ hướng đông, mặt trăng chiếu một vệt sáng bạc xuống nền nhà. Dũng cảm hít một hơi thật mạnh, Pollyanna vượt qua bóng tối bao bọc xung quanh và chạy nhanh tới nơi dát ánh trăng màu bạc.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa không rèm, làm nền nhà sáng lên. Bên ngoài hiện lên một thế giới diệu kỳ sinh động. Không khí mát mẻ xoa dịu đôi má và đôi tay nóng ran của Pollyanna.
Từ khung cửa sổ nhìn xuống, em thấy một mái thiếc rộng và phẳng làm thành một lối đi. Đây là mái phòng khách nhà Dì Polly, được lợp trên cửa chính. Pollyanna nhìn không chán mắt. Cô bé quyết định tìm cách tụt xuống mái thiếc đó.
Pollyanna vô cùng sợ hãi khi phải quay trở lại căn buồng ngột ngạt. Em hình dung phòng ngủ của mình giống như một sa mạc mênh mông chìm trong bóng tối mà em phải duỗi dài tay ra mò mẫm tìm đường. Trong khi trên mái thiếc, ánh trăng vằng vặc tỏa xuống, không khí về đêm mới mát mẻ, êm dịu làm sao!
Ước gì giường mình được kê trên mái thiếc rộng và phẳng ấy. Em biết là có những người vẫn thường xuyên ngủ ngoài trời. Ví dụ như ông Joel Hartley. Ông phải ngủ ngoài trời vì bị viêm phổi.
Đột nhiên, Pollyanna nhớ ra trên hàng đinh cạnh cửa sổ treo một dãy túi trắng. Nancy cho em biết những túi ấy đựng quần áo mùa đông. Thận trọng, Pollyanna sờ tay vào từng chiếc túi. Cuối cùng cô bé chọn một chiếc túi nhẹ căng phồng, mềm mại (túi đựng áo khoác da hải cẩu của dì Polly) để làm đệm; túi thứ hai mỏng hơn để gấp đôi lại làm gối, túi thứ ba mỏng nhất dành làm chăn đắp. Cầm trong tay ba túi quần áo, Pollyanna vui sướng chạy ào tới cửa sổ, đẩy khung kính lên. Em thả ba chiếc túi xuống mái thiếc, đóng cửa cẩn thận rồi buông mình leo xuống. Pollyanna bỗng nhớ đến những đôi chân kỳ diệu của loài ruồi khuân vác được vật nặng hơn cơ thể chúng rất nhiều lần.
Ôi, khí trời mới ngon lành làm sao! Pollyanna nhảy múa trong niềm vui tràn ngập, uống trọn hương thơm của đất trời. Không gian thoáng mát làm tinh thần em phấn chấn. Theo bước chân cô bé, mái thiếc vang lên những tiếng tách tách nho nhỏ vui tai. Pollyanna đi từ đâu này sang đầu kia rồi quay trở lại. Cứ như vậy đến ba lần mà chưa chán. Trời đêm mang tới cho em một cảm giác vô cùng khoan khoái. Em rùng mình khi nghĩ tới căn buồng gác mái ngột ngạt. Mái thiếc rộng và phẳng giúp Pollyanna đi lại vững vàng, không sợ ngã xuống đất. Khí trời mát mẻ khiến em cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Sau khi thỏa mãn với những gì đã đạt được, em thả mình trên áo da hải cẩu, một túi làm thành chiếc gối êm, túi còn lại làm chăn đắp. Trước khi chìm vào giấc ngủ, em nhủ thầm: “May mà những tấm lưới chắn chưa mắc lên. Một khi có lưới che kín, ánh trăng làm sao lọt vào phòng gọi mình ra ngoài này hít thở khí trời và ngắm trăng sao được!”
Phòng ngủ của Dì Polly ngay cạnh phòng khách nên bà nghe được tiếng động trên đầu. Tâm trạng hoảng sợ, bà mặc vội áo khoác và xỏ chân vào đôi giày vải. Khuôn mặt bà tái nhợt. Trước đấy vài phút, bà đã gọi Timothy với một giọng run rẩy: “Cậu và cha cậu hãy tới đây, nhanh lên. Nhớ mang theo đèn lồng. Có ai đó đang ở trên mái phòng khách. Chắc hắn ta đã leo qua hàng rào mắt cáo ở vườn hồng và đột nhập vào nhà qua cửa sổ gác mái hướng đông. Tôi nhớ đã khóa cửa thông từ gác mái xuống phòng khách rồi kia mà. Nhanh lên, Timothy!”
Một lát sau, vừa thiếp đi, Pollyanna chợt giật mình tỉnh giấc khi bị ánh đèn rọi vào mắt. Dì Polly, già Tom và Timothy cùng kinh ngạc kêu lên. Pollyanna mở mắt thấy Timothy đang đứng ở bậc thang trên cùng ngay cạnh mình. Già Tom đứng trong khung cửa sổ, phía sau là Dì Polly đang nhìn cô với ánh mắt giận dữ.
“Pollyanna, cháu đang làm cái trò gì thế này?” - Dì Polly gắt lên.
Chớp mắt vì ngái ngủ, Pollyanna uể oải ngồi dậy, miệng lắp bắp:
“Sao dì và ông Tom lại lên đây? Xin đừng nhìn cháu như thế. Cháu có bị lao phổi như Joel Hartley đâu. Dì cũng biết mà. Chỉ tại phòng ngủ của cháu quá nóng nên cháu mới nằm ngủ ở đây. Nhưng cháu đã đóng cửa sổ rồi, dì ạ. Lũ ruồi không thể mang thức ăn bẩn vào phòng được, xin dì yên tâm.”
Timothy đột nhiên biến mất dạng. Sau khi trao cây đèn lồng cho Dì Polly, già Tom cũng vội vã rút lui.
Đợi cho bóng dáng cha con ông Tom khuất hắn, bấy giờ Dì Polly mớibậm môi và cao giọng:
“Pollyanna, mang ngay những thứ kia lại đây. Đứa trẻ nào cũng bướng bỉnh như cháu thì ta làm sao chịu nổi.” Bà ném ra câu nói ấy rất nhỏ khi Pollyanna đã đứng bên cạnh. Tay nâng đèn lồng, bà tới phòng gác mái.
Pollyanna cảm thấy ngột ngạt kinh khủng khi phải trở về phòng mình. Không khí dịu mát ngoài trời đã biến mất khi Dì Polly đột ngột xuất hiện. Song em không kêu ca một lời, mà chỉ lầm lũi bước theo dì trong tiếng thở dài buồn bã. Niềm khao khát của cô bé đã bị dập tắt.
Tới đầu cầu thang, với giọng khó chịu nhưng dứt khoát Dì Polly bảo cháu gái: “Pollyanna, bây giờ cháu vào phòng ta và ngủ cùng ta. Ngày mai những tấm lưới chắc chắn sẽ được treo ở phòng cháu. Từ giờ tới lúc ấy, trách nhiệm của ta là giữ cháu ở yên trong tầm mắt.”
Câu nói đầu của dì làm Pollyanna thực sự vui sướng. Cô bé thở gấp và kêu lên: “Cháu được ngủ với dì ư? Ôi, Dì Polly! Cháu yêu dì quá đi mất! Cháu đã từng mong muốn được ngủ cùng người thân trong gia đình sau khi cha mẹ cháu qua đời. Nhưng cháu đã phải sống trong Hội bảo trợ gần hai năm. Dì ơi, vì sao dì nhất định phải treo lưới chắn ở cửa sổ phòng cháu? Cháu buồn lắm. Xin dì đừng treo, dì nhé.”
Dì Polly không trả lời, tiếp tục bước nhanh về phía trước vẻ oai vệ. Nhưng trong lòng bà cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Bà muốn thực hiện trọng trách với cháu gái theo cách thức độc đoán và ích kỷ như trong nếp nghĩ. Từ khi Pollyanna về, đây là lần thứ ba bà dùng hình phạt với cháu mình. Và cũng là lần thứ ba bà phải đối mặt với một thực tế đáng ngạc nhiên, khi hình phạt của bà đã được cháu gái đón nhận như một phần thưởng đặc biệt của lòng biết ơn. Dì Polly không còn biết phải làm gì với cô cháu gái lạ lùng của mình nữa.
Pollyanna Pollyanna - Eleanor H. Porter Pollyanna