A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 10 - Chương 9
HƯƠNG 9
Ngày hôm sau, ánh mặt trời vô cùng chói chang.
Quanh thành Việt Trọng đều là núi cao. Vào sáng sớm, nhiều loại chim khác nhau cùng vui sướng hót líu lo, đánh thức mọi người đang trong mộng đẹp.
Gió nhẹ lướt qua lá cây đầy sương sớm trong nắng mai, mang theo một chút không khí mát mẻ khiến người khác phấn chấn tinh thần.
Người duy nhất tỉnh lại với vành mắt đen thui, sợ là chỉ có Minh Vương nổi tiếng cơ trí trong thiên hạ mà thôi.
Trong phủ chủ tướng cách xa vương cung Tây Lôi hoa lệ, sau bình phong gỗ, trên chiếc giường lớn có hai người đang ôm nhau. Phượng Minh ôm chân, lưng tựa vào đầu giường, duy trì dáng vẻ trừng người kia đã được một lúc lâu.
Người cậu đang trừng, đương nhiên chính là Dung Điềm đại vương đã *** dục một đêm, bây giờ lại thần thanh khí sảng. (thần thanh khí sảng: tâm tình thư sướng
Về phần bao ruột dê kia, nó đã sớm tan thành tro bụi rồi.
“Phượng Minh, ngươi nghe xem.” Dung Điềm đột nhiên mỉm cười nói.
“Nghe cái gì?” Thực tế thì cúc huyệt nho nhỏ còn sưng đỏ đang tố cáo đêm qua đã chịu chà đạp tàn bạo, giọng Phượng Minh đương nhiên có chút khàn khàn.
“Tim ta đập càng lúc càng nhanh rồi.”
“Đang êm đẹp tại sao đập càng lúc càng nhanh?” Có tật giật mình ư? Hừ!
Nụ cười trên mặt Dung Điềm càng rộng ra.
Nụ cười này, càng có vẻ tu mi tuấn mục, “Đương nhiên là vì ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy.”
“Dung Điềm!” Phượng Minh không thể nhịn được nữa, rống lên, “Ta đang trừng ngươi thể hiện phẫn nộ, không phải đang câu dẫn ngươi!”
Dung Điềm ha hả cười rộ lên. Thừa dịp Phượng Minh giơ nấm đấm, nhanh chóng nhướng người tới, hôn trộm môi cậu một cái, “Tối qua, cuối cùng ngươi không phải cũng rất cao hứng sao?”
“Đâu có?”
“Vậy người nào nằm trong lòng ta kích động khóc không ngừng vậy?”
Hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Minh lập tức đỏ rực. Nhưng mà…
“Lúc bắt đầu ta một mực kháng nghị a!” Dưới ánh mắt lấp lánh hữu thần của Dung Điềm, thanh âm kháng nghị dần dần nhỏ xuống vài phần.
Dung Điềm dùng tay vuốt ve xương quai xanh đáng yêu của cậu, “Tối qua ta thật sự làm quá mức sao?”
Phượng Minh cúi đầu, do dự nhỏ giọng nói: “Lần sau không thể, quá… quá kịch liệt rồi.”
Cái loại mặt đỏ tim đập, chết đi sống lại này, trải nghiệm thêm mấy lần nữa, nói không chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử trên giường.
Trước đây cậu đã cảm thấy Dung Điềm trên giường rất ghê gớm, không nghĩ tới còn có thể cao hơn một tầng. May là Tây Lôi Vương này không phải người hiện đại, đối với đạo cụ tình thú SM không hiểu rõ lắm, nếu không bản thân mỗi tối đều phải chết đi sống lại không mười cũng tám lần.
Dung Điềm lại cười vang.
Hắn để Phượng Minh dựa vào ***g ngực vững chắc của mình một lúc, thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, nhu tình cúi đầu nói: “Đứng lên nào, ta giúp ngươi mặc quần áo được không?”
“Ta không cần!” Phượng Minh ngồi thẳng lên, đẩy bả vai khiến người ta cảm thấy áp bách ra, còn hướng hắn làm mặt quỷ, “Ta không nhẹ dạ tin ngươi nữa.”
Dung Điềm tùy ý cậu, tự mình rời giường cầm lấy vạt áo, mặc lí y trường khố bạch sắc xong, cao giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi mở ra.
Ánh nắng rực rỡ cùng luồng không khí mới mẻ phấn khích chạy vào phòng chơi đùa. Thu Tinh Thu Nguyệt chờ truyền gọi lập tức bưng nước nóng khăn lông tiến vào: “Minh Vương đã dậy chưa? Người đừng vội xuống giường, dùng nước nóng lau mặt trước đã.”
Thu Lam lấy một chậu nước nóng khác, đến hầu hạ Dung Điềm rửa mặt thay y phục, Liệt Nhi chạy vào giúp vui, cười nói: “Lâu rồi ta không có hầu hạ Đại vương thay quần áo, hôm nay ta đến giúp một tay.” Nói xong liền cùng Thu Lam một trái một phải, giúp Dung Điềm đem từng kiện y phục mặc lên người.
Mặc y phục xong thì đám Tử Nham cũng tới thỉnh an.
Phượng Minh nhớ tới chuyện của Liệt Trung Lưu, liền hỏi thăm, “Bây giờ Liệt Trung Lưu và nương tử của hắn ra sao rồi?”
“Liệt Trung Lưu phong lưu như vậy, ta còn tưởng hắn chưa thú thê, ai ngờ lại có một lão bà xinh đẹp như vậy.” Tử Nham nhớ tới bộ dáng Liệt Trung Lưu mặt mũi bầm dập, cũng không nhịn được ý cười, “Hiện tại Vệ Thu Nương đang bị canh giữ trong phòng, theo phân phó của Đại vương, chúng ta cũng không làm khó nàng. Liệt Trung Lưu lo lắng lão bà hắn tự tử, lại sợ bị lão bà đánh, cả buổi tối đều ngồi tại hành lang ngoài phòng.”
“Ân, hắn còn không ngừng nhìn lén trong phòng không biết bao nhiêu lần.” Thu Nguyệt thêm vào một câu.
Thu Lam quỳ xuống, giúp Dung Điềm cố định thanh kiếm trên thắt lưng, mím môi cười nói: “Nô tì thấy tên Liệt Trung Lưu này đối xử với nương tử hắn tốt lắm a.”
Liệt Nhi nói: “Ta thấy đại ca ta đối với đại tẩu cũng không tệ a.”
Thu Lam đã làm đại thị nữ bên Phượng Minh thì cũng không phải người dễ chọc. Nàng bị Liệt Nhi chế nhạo một câu, lập tức mỉa mai lại một câu, “Tốt nhất phải là vương tử Vĩnh Dật mới đúng, ta nhớ kỹ có một lần hắn mang ngươi đi mới một canh giờ, lúc trở về thì ngươi ngay cả lưng ngựa cũng không bò lên nổi a?”
Mọi người sửng sốt, sau đó lập tức hiểu rõ, đều cười ồ lên.
Tử Nham cùng bọn họ cười một hồi, rồi hướng Dung Điềm xin chỉ thị: “Thuộc hạ đã kiểm tra qua, dựa vào danh sách lấy được, toàn bộ tướng lãnh trong Việt Trọng thành đều bị bắt, không có một người chạy thoát. Như vậy trong thời gian ngắn vương tộc Vĩnh Ân sẽ không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì. Những người khác cũng dễ xử lý, cứ theo quy định trở thành tù binh bị giam giữ. Nhưng Vệ Thu Nương là nương tử của Liệt Trung Lưu, nữ nhân này nên xử lý như thế nào mới ổn?”
Dung Điềm hỏi, “Vệ Thu Nương còn ở trong sương phòng của Liệt Trung Lưu?”
“Đúng vậy.”
Dung Điềm cười nói: “Vậy chúng ta đi nhận thức vị nữ tướng quân xinh đẹp này trước đã.”
Hắn khí định thần nhàn dẫn mọi người ra khỏi phòng. (khí định thần nhàn: thần sắc thư thái)
Đến sương phòng của Liệt Trung Lưu, từ hành lang xa xa đã có thể nhìn thấy mấy thị vệ được Dung Điềm phái đến trông giữ ngoài phòng. Mà Liệt Trung Lưu nghe nói đợi một đêm ở ngoài cửa ngược lại không thấy bóng dáng đâu.
Đám thị vệ thấy Dung Điềm xuất hiện, đang muốn hành lễ liền bị Dung Điềm nhẹ nhàng phất tay ngăn lại. Hắn ra lệnh đám Thu Tinh không cần đi theo, chỉ dẫn một mình Phượng Minh đi tới ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào trong.
“Không cần nói nữa.” Giọng nói lạnh như băng của Vệ Thu Nương từ bên trong truyền ra, “Ngươi bán đứng ta, bán đứng thành Việt Trọng, bán đứng Vĩnh Ân. Ta thực hận phụ thân, lại đem ta gả cho một tên hỗn trướng như ngươi vậy!”
Nàng ngồi bên giường, hai tay tê dại đều bị trói sau lưng, không còn khả năng đánh đập Liệt Trung Lưu.
Dung Điềm cùng Phượng Minh đã minh bạch, cũng thầm nghĩ: thảo nào Liệt Trung Lưu dám vào phòng, thì ra là cọp cái đã bị trói lại.
Mặt Liệt Trung Lưu trải qua một đêm được chườm nóng, vẫn còn sưng rất lợi hại. Cái trán cùng trên cằm đều có dấu vết bị ăn đấm, khuôn mặt nguyên bản còn có vài phần anh tuấn hiện tại lại hết sức khôi hài tức cười.
Hắn thử tới gần Vệ Thu Nương bị trói, cười nói: “Nương tử, nàng đừng tức giận…”
“Sao ta có thể không tức giận?” Vệ Thu Nương gầm lên một tiếng, liền dọa lui Liệt Trung Lưu đang muốn lặng lẽ tiếp cận.
“Hảo, hảo, nàng thích tức giận, cứ việc tức giận. Nhưng đừng chọc hư thân thể…”
Vệ Thu Nương đối với việc hắn lấy lòng mình không chút cảm động, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp trở nên lạnh lùng, khinh thường hắn: “Liệt Trung Lưu, ngươi bớt đùa giỡn lão nương đi, việc này thì ta không thể đánh ngươi một trận, hoặc là đuổi ngươi ra khỏi cửa liền có thể bớt giận. Đây là phản quốc! Đời này kiếp này, đừng mơ tưởng ta tha thứ cho ngươi! Ngươi cút! Còn dám tiến về phía trước một bước ta sẽ giết ngươi!”
“Nương tử, nàng hãy nghe ta nói.”
“Ta không nghe! Ta không bao giờ muốn nghe ngươi nói cái gì mưu lược lập quốc nữa…”
“Lộc Đan đã chết.”
Không khí bên trong phòng đột nhiên ngưng lại.
Vệ Thu Nương đang phẫn nộ tới cực điểm giống như bị người ta tạt vào đầu một chậu nước lạnh, cả người liền ngây dại. Một lúc sau mới dùng thanh âm yếu ớt hỏi, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Lộc Đan đã chết.” Nụ cười trên mặt Liệt Trung Lưu biến mất, đôi mắt có chút thâm trầm, “Tin tức này đã từ từ lan ra Thập nhất quốc, rất nhanh, ngay cả thành nhỏ hoang vắng như Việt Trọng cũng sẽ nhận được tin tức.”
“Đã chết.” Trong mắt Vệ Thu Nương chợt trống rỗng, giống như bỗng nhiên chìm vào một hồi ức xa xôi, rất lâu cũng không thể thoát khỏi. Không biết nàng yên lặng bao lâu, mới từ từ thở dài một tiếng, “Y vẫn là không cầm cự nổi. Chết rồi cũng tốt, thống khổ như vậy, còn sống có ý nghĩa gì? Chàng đừng quá thương tâm.”
Mới vừa rồi nàng quát mắng Liệt Trung Lưu không chút nào lưu tình, bây giờ nói nhỏ một câu “Chàng đừng quá thương tâm”, lại chứa rất nhiều tình ý.
Ngoài cửa sổ, Phượng Minh và Dung Điềm nháy mắt với nhau. Xem ra cặp phu thê này có quan hệ sâu xa với Lộc Đan.
Bọn họ vốn là người Vĩnh Ân, sao lại có quan hệ với quốc sư Đông Phàm?
Chỉ nghe Liệt Trung Lưu nói: “Từ sau khi ta biết tin y đã chết, ta liền không nhịn được nhớ tới những lời y đã từng nói với ta. Thu Nương, ngày chúng ta tân hôn, Lộc Đan suốt đêm bí mật đến chúc mừng. Y cùng chúng ta uống rượu tâm sự, nàng còn nhớ rõ lúc ấy y đã nói cái gì không?”
Vệ Thu Nương nghĩ tới chuyện xấu hắn đã làm, không muốn trả lời. Nàng mím môi không nói, ánh mắt nhìn hắn liền buông xuống.
Liệt Trung Lưu cũng không mong nàng đáp lời, rơi vào hồi ức nói: “Y nói Thập nhất quốc không ngừng phân tranh đã vượt qua trăm năm, cho tới bây giờ thiên hạ nhất thống đã thành đại thế, ai cũng ngăn cản không được. Đông Phàm nhất định bị tiêu diệt, tựa như một lão nhân, nhìn mũi tên từ rất xa bay tới, biết rõ mình sắp trúng tên, nhưng không có năng lực né tránh. Đó là một loại thống khổ cùng tuyệt vọng dài vô tận. Từ khoảnh khắc y quyết định ở lại bên người Đông Phàm Vương, loại kết cục tuyệt vọng đã biết trước này sẽ không bỏ qua y.”
Sự phóng túng cùng ngang ngạnh trên mặt Liệt Trung Lưu, giống như được mưa phùn rửa trôi đi, không còn sót lại chút nào, rồi được thay thế bằng ưu sầu cùng thống khổ người ngoài không thể thấu hiểu, “Nghe nói trước khi y lâm chung, khuyên Đông Phàm Vương hiến Đông Phàm quốc cho Dung Điềm. Lộc Đan, Lộc Đan, thiên hạ chỉ mình ngươi mới có cơ trí như vậy, đảm lược như vậy. Đáng tiếc, ông trời lại đối với ngươi bất công như thế.”
Vệ Thu Nương im lặng.
Hai người trong phòng im lặng một lúc lâu. Vệ Thu Nương mở miệng nói: “Cho dù y nói không sai, thiên hạ sớm muộn cũng bị thống nhất, thì sao chứ? Chẳng lẽ mọi người cũng học theo y như vậy, hai tay dâng tặng quốc gia của mình cho Dung Điềm? Hoặc là đưa cho Nhược Ngôn Ly quốc? Nếu như chứng kiến quốc gia hắn cường đại liền sợ chết quỳ xuống đầu hàng, vậy sống còn nghĩa lý gì? Vĩnh Ân là tổ quốc của ta, ta sẽ không nhìn nó bị quốc gia hắn uy hiếp. Dung Điềm muốn thâu tóm nó, ta liền chĩa kiếm về Dung Điềm; nếu Nhược Ngôn dám mơ ước, kiếm của ta sẽ chỉ vào Nhược Ngôn. Cho dù là đánh mất tánh mạng, cũng không đáng tiếc.” Từ lúc nàng nghe tin Lộc Đan đã chết, sắc mặt giận dữ đã dịu lại, nhưng những lời nàng nói, mỗi chữ mỗi câu vô cùng rõ ràng, càng có vẻ chém đinh chặt sắt, kiên định dứt khoát.
Liệt Trung Lưu “Ai ” một tiếng, vén vạt áo lên, như đang định ngồi xuống bên cạnh Vệ Thu Nương.
Vệ Thu Nương bỗng nhiên quay đầu, trừng hắn: “Ngươi dám lại đây?” Mắt phượng sinh uy.
Cái trừng mắt cực sắc bén này giảm bớt bầu không khí nặng nề hít thở không thông vì Lộc Đan.
Liệt Trung Lưu đành dừng lại, buông tay nói: “Không đến thì không đến. Chỉ là ta muốn hỏi nàng một vấn đề.”
Vệ Thu Nương hừ lạnh: “Ngươi đừng nghĩ đến việc nói mấy lời hoa mỹ để đả động ta. Ngươi thông đồng với địch quốc, chắp tay dâng thành Việt Trọng cho Dung Điềm, tưởng rằng nói mấy câu là có thể lừa được ta sao?”
Nghe đến đó, Phượng Minh cùng Dung Điềm vẫn nghe lén bên ngoài cuối cùng cũng hiểu được một chút.
Không cần phải nói, cặp phu thê này đã sớm tranh luận về đại thế thiên hạ rất nhiều lần rồi.
Liệt Trung Lưu cho rằng thiên hạ tốt nhất nên sớm thống nhất một chút, tạo ra một dân tộc đại đoàn kết, không cần ngươi đánh ta ta đánh ngươi.
Vệ Thu Nương đương nhiên là chết cũng muốn bảo hộ độc lập của Vĩnh Ân, có thể kiên trì bao lâu thì kiên trì bấy lâu. Khó trách nàng lại bắn một tiễn kia không chút do dự, bởi vì Dung Điềm tuyệt đối có năng lực làm cho Vĩnh Ân vĩnh viễn biến mất.
Đại khái Liệt Trung Lưu ăn nói lưu loát, mỗi lần đều có thể tranh luận với Vệ Thu Nương, cho nên mới thường xuyên bị Vệ Thu Nương thẹn quá thành giận đá ra khỏi nhà.
Lúc này, Liệt Trung Lưu cũng không để ý Vệ Thu Nương có chịu nghe hay không, hỏi vấn đề của mình, “Nương tử là vì ai mà ngày đêm đều canh giữ thành Việt Trọng này?”
Vệ Thu Nương như đã quyết định không để hắn lừa gạt nữa, cắn môi dưới trừng về phía hắn.
Liệt Trung Lưu lại hỏi, “Là vì Đại vương sao? Nga, Đại vương đã quá già, nói không chừng sang năm sẽ thoái vị cho tân Thái tử. Như vậy là vì tên Vĩnh Toàn vô lại đã từng đùa giỡn nàng rồi?”
“Ngươi câm miệng!” Vệ Thu Nương không nhịn được quát: “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, hạ mê dược mở cửa thành, dẫn Dung Điềm vào Việt Trọng, chính là bán nước!”
“Là ta bán nước! Vậy thì sao?” Một tiếng quát bỗng nhiên vang lên, chấn động đến mức bụi trên nóc nhà rơi thẳng xuống.
Không chỉ Vệ Thu Nương đứng mũi chịu sào, ngay cả lỗ tai Phượng Minh đang áp vào bên cửa sổ nghe lén cũng ù lên.
Ai nha, Liệt Trung Lưu phát uy rồi.
Liệt Trung Lưu trở nên uy phong, nét mặt biến đổi, miệng lưỡi lưu loát, “Tiểu quốc Vĩnh Ân đã lay lắt hơi tàn trong trăm năm giữa các cường quốc. Vì bảo vệ vương tộc Vĩnh Ân, hàng năm có bao nhiêu thanh niên bị chiêu mộ nhập ngũ, rời xa quê hương thân nhân, bị phái đến cô thành biên cảnh ngoài ngàn dặm hẻo lánh, sống ở nơi nào, già ở nơi nào, chết ở nơi nào. Những người này vốn dĩ có thể được sống rất tốt. Có thê tử, có nữ nhi, có ruộng, có đất, có thể hiếu thuận cha mẹ già, xuân đến gieo hạt, thu đến thu hoạch, đông đến tụ họp trước bếp lửa. Nhưng là chuyện đóng binh thành trấn tồi tệ này, bọn họ sống trong uất ức, chết càng uất ức!”
“Bọn họ đều đang bảo vệ tổ quốc của mình…”
“Nàng câm miệng!” Liệt Trung Lưu trầm mặt, “Cái gì là bảo vệ tổ quốc? Bọn họ bảo vệ chính là đám vương tộc Vĩnh Ân uống máu người ăn thịt người kia. Mặc kệ là bị ai thâu tóm, mặt đất Vĩnh Ân vĩnh viễn vẫn như vậy, A Mạn Giang vĩnh viễn là A Mạn Giang, chỉ là lãnh thổ quốc gia này lớn hơn, người càng nhiều hơn. Vào ngày thống nhất, quốc gia cường đại, biên cảnh an bình, càng nhiều người có thể tự do mà sống, trải qua cuộc sống bọn họ muốn. Mà không phải bị hoàng tộc giống như heo triệu tập, một năm lại một năm mà canh gác, đóng quân, chém giết, chịu chết.”
Vệ Thu Nương ít khi bị Liệt Trung Lưu ngay mặt chống đối, đừng nói là mắng chửi. Nàng sửng sốt một hồi, mới căm giận ngửa đầu nói: “Ngươi hung tợn như vậy làm gì? Thiên hạ thống nhất, thiên hạ thống nhất, ở Thiên Địa cung cùng Lộc Đan vài năm, ngươi cũng sắp hồ đồ rồi. Thiên hạ thống nhất, Vĩnh Ân bị người ta thâu tóm, chúng ta cũng trở thành người mất nước, từ nay về sau thấp hèn, lâm vào cảnh tôi tớ nô lệ, ngươi can tâm sao? Hừ, cái gì là có thể tự do mà sống, trải qua cuộc sống bọn họ muốn.”
Liệt Trung Lưu nghe nàng tranh luận với mình, không giận lại cười, vả miệng một cái, nhất thời không có khí thế hùng hồn, tức giận mắng chửi vừa rồi, cười hì hì xoa xoa hai tay nói: “Nếu như tiễn của nàng trúng mục tiêu, Dung Điềm bị giết. Không quá hai mươi năm, mỗi nước trong thiên hạ chắc chắn bị Nhược Ngôn Ly quốc thâu tóm, khi đó tình huống sẽ giống như nàng tiên đoán. Nhược Ngôn bạo quân này luôn luôn chủ trương người thắng là trên hết. Nếu hắn quân lâm thiên hạ, nhất định sẽ coi tất cả người Ly quốc là cao quý nhất, sau đó coi người dân mất nước là loại hạ đẳng tùy ý chà đạp.”
“Phi, chẳng lẽ Dung Điềm là người tốt?”
“Đúng vậy, Dung Điềm cũng không phải người tốt. Chỉ nhìn hắn vì đối phó Lộc Đan, lại khiến đô thành Đông Phàm bị ôn dịch hoành hành, thì biết người này cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Dung Điềm vì cứu Phượng Minh khỏi vương cung Đông Phàm, lấy tri thức tinh hoa mà Phượng Minh truyền thụ cho dùng vào chuyện xấu, làm tê liệt đại bộ phận quân lực Đông Phàm, cuối cùng thu Đông Phàm vào trong túi.
Người khác có lẽ không đoán ra quan hệ giữa ôn dịch lưu hành và Dung Điềm, nhưng lấy sự lợi hại của Liệt Trung Lưu, chỉ cần hơi thám thính được một ít tin tức, đương nhiên có thể từ đó suy ra đại khái.
Phượng Minh nghe Liệt Trung Lưu cứ một mực chắc chắn Dung Điềm “cũng không phải một thứ tốt lành gì”, cậu quay đầu, liếc Dung Điềm một cái.
Dung Điềm vươn ngón tay nhẹ nhàng làm cái thủ thế, ý bảo Phượng Minh tiếp tục nghe.
“Ngươi đã biết hắn không phải một thứ tốt lành, sao lại mở cửa thành cho hắn tiến vào? Hảo, ta cũng không muốn cùng ngươi dây dưa nữa. Nếu ngươi biết sai, không ngại lấy công chuộc tội, tìm cơ hội giết chết hắn. Ít nhất cũng giúp Vĩnh Ân chúng ta diệt trừ một cái tâm phúc đại họa.”
“Dung Điềm không phải thứ tốt lành.” Liệt Trung Lưu chuyển đề tài, rồi lại cười bí hiểm: “Bên người hắn lại có hai thứ tốt.” Còn ra vẻ tiêu sái vươn hai ngón tay.
Vệ Thu Nương biết hắn lại đùa giỡn mình, hừ lạnh một tiếng, không chịu nói nữa.
Liệt Trung Lưu thấy Vệ Thu Nương không mắc câu, quả nhiên không hề thừa nước đục thả câu, nói: “Thứ tốt đầu tiên, chính là Minh Vương thoạt nhìn rất ngốc nghếch kia. Tại sao y là một thứ tốt, nói ra rất dài dòng, sau này ta sẽ kể tỉ mỉ cho nàng.”
Phượng Minh nghe đến đó, vừa buồn cười vừa tò mò.
Liệt Trung Lưu vừa nói cậu ngu, lại còn nói cậu tốt, chẳng lẽ vì cậu ngu mới tốt?
Người này nhận thức cậu chưa được vài ngày, lúc bình luận về cậu, ngữ khí lại phi thường chắc chắn.
Nhưng không biết thứ tốt thứ hai bên người Dung Điềm là cái gì?
Chẳng lẽ là Liệt Nhi? Hoặc là Dung Hổ, Tử Nham?
Sẽ không là Thu Nguyệt Thu Tinh Thu Lam đi?
“Thứ tốt thứ hai, nàng chờ qua vài ngày đại khái cũng sẽ biết: bởi vì Dung Điềm đã sai người lặng lẽ dán nó tại tất cả địa phương rồi. Đó chính là Quân Ân Lệnh. Mặc dù Dung Điềm không phải người tốt, nhưng quả thật rất nhìn xa trông rộng. Một đạo vương lệnh như vậy, hiệu lực có thể so sánh với binh lực của một cường quốc. Từ điểm này mà nói, Nhược Ngôn kém hơn Dung Điềm.”
Phượng Minh ngạc nhiên.
Không nghĩ tới Liệt Trung Lưu này lại coi trọng Quân Ân Lệnh như thế.
Dung Điềm tại ngoài cửa sổ nghe lén vẫn mỉm cười, thẳng đến lúc này, sắc mặt đột nhiên đại biến. Hắn đột nhiên đứng lên, kéo Phượng Minh rồi đẩy cửa đi vào, liếc nhìn Vệ Thu Nương ngồi trên giường một cái, sau đó ánh mắt chuyển qua trên người Liệt Trung Lưu vẫn đứng thẳng một bên. Dung Điềm lại vái chào, sau khi đứng thẳng thì nghiêm mặt nói: “Hổ thẹn, ngày xưa Dung Điềm đã xem thường tiên sinh rồi, nguyện lấy chức Thừa tướng Tây Lôi, cầu tiên sinh trợ giúp ta một tay.” Hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn thẳng Liệt Trung Lưu.
Phượng Minh cùng Dung Điềm nghe lén ngoài cửa sổ, ra lệnh những người khác thối lui hơn một trượng. Liệt Nhi chờ bên cạnh đã sớm nóng nảy, thấy Dung Điềm đột nhiên đứng lên đẩy cửa vào, còn tưởng rằng xảy ra cái đại sự cấp bách gì. Cả đám vọt vào theo, vừa nghe thấy Dung Điềm nói ra quyết sách vô cùng trọng yếu đối với tương lai của Tây Lôi, đều sững sờ tại chỗ. Họ không biết Liệt Trung Lưu có cái gì tốt, lại khiến cho Đại vương kích động như vậy.
Liệt Trung Lưu đang thuyết phục nương tử bị hắn “bán đứng”, không ngờ có người nghe lén, lúc này hắn cũng ngạc nhiên một chút.
Tâm tư linh mẫn của hắn không thua kém Lộc Đan, kinh ngạc một lát, đã biết Dung Điềm và Phượng Minh vẫn nghe lén bên ngoài, đổi sang vẻ mặt khác, cười lạnh nói: “Mặc dù Thừa tướng Tây Lôi nghe rất uy phong, nhưng là một chức vị khó khăn, ta không có bản lãnh như vậy, thỉnh Tây Lôi Vương tìm cao nhân khác đi.” Rồi xoay người sang chỗ khác.
Dung Điềm luôn luôn uy chấn tứ phương, vương lệnh khắp nơi làm ai cũng kinh hãi hoảng sợ. Khó được một lần hắn nhã nhặn hữu lễ như vậy, trực tiếp dâng đại vị Thừa tướng cộng thêm một cái đại lễ. Ai cũng không đoán được Liệt Trung Lưu còn có thể làm ra khuôn mặt thối như vậy.
Lúc này Liệt Nhi tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Trong mắt y, Dung Điềm chiêu hiền đãi sĩ như vậy, cho dù là người kiêu căng nhất thiên hạ cũng cao hứng đến hoa chân múa tay, lập tức quỳ xuống hoan hô Vương ân hạo đãng mới đúng.
“Liệt tiên sinh,” Phượng Minh là người duy nhất cùng Dung Điềm nghe lén phu thê họ nói chuyện với nhau. Cậu có chút hiểu rõ Dung Điềm đang suy nghĩ cái gì, thái độ thành khẩn nói: “Nếu ngươi tán thành thiên hạ nên sớm thống nhất một chút, thì cũng nên rõ ràng bản thân sớm muộn phải chọn lựa một quân chủ có năng lực thống nhất Thập nhất quốc. Dung Điềm là sự lựa chọn tốt nhất, tại sao ngươi không muốn đáp ứng? Nếu ngươi có điều kiện gì thì đừng ngại nói ra.”
Liệt Trung Lưu hỏi ngược lại, “Cuồng đồ muốn làm bá chủ thiên hạ nhiều lắm, tại sao Dung Điềm là người tốt nhất?”
“Không phải tiên sinh vừa mới nói sao? Dung Điềm lợi hại hơn Nhược Ngôn nhiều.” Lúc Phượng Minh nói xong, mới đột nhiên tỉnh ngộ. Như vậy, hoàn toàn ngay mặt thừa nhận bọn họ vừa rồi nghe lén a.
Liệt Trung Lưu thấy cậu thẳng thắn đến đáng yêu, cũng không nhịn được nhếch môi cười. Hắn cân nhắc một hồi, hỏi Phượng Minh: “Minh Vương thật sự cho rằng Dung Điềm sẽ là người tốt nhất thống nhất thiên hạ sao?”
“Đương nhiên.”
“Nói cách khác, Minh Vương tin tưởng Dung Điềm có năng lực thống nhất thiên hạ?”
“Tuyệt đối có.”
“Nói cách khác, mặc kệ có sự trợ giúp của ta hay không, thiên hạ sớm muộn cũng thuộc về Dung Điềm.”
“Cái này…”
“Vậy người cần gì phải cầu Liệt Trung Lưu đây?”
Phượng Minh cứng họng.
Hảo một câu gậy ông đập lưng ông.
Liệt Trung Lưu mỉm cười nhìn cậu xấu hổ, không biết hắn nghĩ đến cái gì, lại trầm ngâm nói: “Thôi được, nể tình hảo hữu Lộc Đan, ta sẽ cho Minh Vương một cơ hội.”
Phượng Minh vội hỏi, “Cơ hội gì?”
“Đương nhiên là một cơ hội cho Minh Vương có thể sai khiến Liệt Trung Lưu vĩnh viễn.” Liệt Trung Lưu đứng thẳng, mặc dù trên mặt vẫn là một chỗ xanh một chỗ tím vô cùng thê thảm, nhưng ánh mắt ấm áp đạm nhạt, nhất thời tăng thêm không ít khí khái nam nhi. Hắn mỉm cười nói: “Muốn thu phục nhân tài để mình sử dụng, trước tiên phải rung động được trái tim của họ. Được rồi, chỉ cần Minh Vương có thể nói ra một lý do có thể cảm động ta, Liệt Trung Lưu lập tức vứt bỏ phần nhàn nhã lười biếng này. Sau này tùy ý Minh Vương sai bảo, vì Minh Vương cống hiến. Người thấy sao?”
Hắn nói nghe rất dễ dàng, nhưng trên thực tế điều kiện đưa ra phi thường xảo quyệt.
Liệt Trung Lưu đã du ngoạn mỗi nước, kiến thức rộng rãi, tính tình vừa cực đoan lại cổ quái. Ai có thể chỉ trong chốc lát làm hắn cảm động a?
Nhiệm vụ khó khăn như vậy, sợ rằng ngay cả Minh Vương nổi tiếng thiên hạ cũng không làm nổi đi?
Ánh mắt của đám Thu Lam cũng mang theo chút hoài nghi mà nhìn Phượng Minh.
Chỉ có Dung Điềm vẫn bình tĩnh cười lạnh nhạt, lẳng lặng đứng một bên, xem Phượng Minh trả lời như thế nào.
Chính Phượng Minh cũng có chút đần ra.
Tuy cậu dốt nát nhưng cũng biết rõ cái cơ hội của Liệt Trung Lưu thật sự rất xa vời.
Lý do gì có thể làm cảm động Liệt Trung Lưu, khiến hắn thuần phục Dung Điềm đây?
Tiếp tục tuyên dương ưu điểm của Dung Điềm sao? Nhưng hắn vừa nói Dung Điềm không là thứ tốt gì.
Thì ra tên Dung Điềm này cũng không phải được toàn bộ người trong thiên hạ kính yêu sùng bái hắn rồi.
“Cái này…” Phượng Minh khẩn trương nên bắt đầu xoa đầu, cau mày nói: “Muốn nghĩ ra lý do cũng không dễ dàng như vậy, ít ra cũng cho ta một chút thời gian đi?”
Mặc kệ chuyện như thế nào, trước tiên cứ kéo dài một chút, tìm cơ hội cùng Dung Điềm thảo luận một chút sẽ tốt hơn.
Nói không chừng chỉ số IQ của mọi người đột nhiên gia tăng thì thật sự có thể nghĩ ra một lý do tốt.
“Hảo, ta cho ngươi một chút thời gian để suy nghĩ.”
Phượng Minh vừa muốn cảm ơn, Liệt Trung Lưu vươn một ngón tay chỉ vào giàn hoa hình bán nguyệt ngoài cửa, nói: “Ta đi từ nơi này tới giàn hoa kia, rồi từ đó trở về, chính là lúc Minh Vương phải trả lời.”
“Hả? Ách, vậy có quá ít không…”
Còn chưa nói xong, Liệt Trung Lưu đã xoay người đi bước đầu tiên rồi.
Trời ạ, hắn làm thật…
Phượng Minh khẩn trương trợn tròn hai mắt, đầu óc cấp tốc hoạt động, lại không quên cầu cứu mọi người xung quanh, “Rốt cuộc là lý do gì hả? Mau nghĩ đi.”
Tim mọi người cũng nhảy lên cổ, lập tức tranh nhau phát biểu ý kiến, “Nếu hắn giúp Đại vương, tương lai Đại vương sẽ cho người Vĩnh Ân rất nhiều ân huệ.”
“Đối với cá nhân hắn, vinh hoa phú quý nhiều không đếm nổi.”
“Thê tử hài tử có thể sống rất tốt.”
“Người này tự đại như vậy, nhất định rất quan tâm danh tiếng. Nếu hắn giúp Đại vương thì tương lai có thể lưu danh muôn đời rồi!”
Đề nghị của Liệt Nhi không có tính xây dựng nhất, còn tràn đầy tự tin nói: “Đại vương chúng ta sớm muộn cũng quân lâm thiên hạ, nếu hắn không giúp, đảm bảo hắn sẽ chết rất khó coi.”
“Nguy rồi! Nguy rồi! Hắn xoay người rồi!” Thu Tinh khẩn trương đến mức vò khăn tay thành một cục.
Phượng Minh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Liệt Trung Lưu đã tới trước giàn hoa rồi. Hắn xoay người định quay về.
Má ơi! Tại sao cổ đại cũng có trò chơi hỏi đáp ngẫu hứng kích thích như vậy hả? Còn lấy đại cục thiên hạ làm tiền đặt cược nữa chứ …
Phượng Minh gấp đến độ dậm chân, “Dung Điềm, sao ngươi im lặng quá vậy? Nhanh nhanh cho ta chút đề nghị, nếu không Thừa tướng của ngươi sẽ chuồn mất đó.”
Vừa rồi Dung Điềm mới vào phòng, đã đưa ra thỉnh cầu mời hắn làm Thừa tướng, bây giờ lại là người nhàn nhã nhất trong bọn họ. Nhìn thấy Phượng Minh gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi rồi, khẽ cười nói: “Hắn chỉ muốn biết đáp án của Tây Lôi Minh Vương. Nếu như ngươi sử dụng bất cứ đề nghị nào trong chúng ta sẽ không nhận được sự tôn trọng của hắn.”
Y như bị tạt nước lạnh lên đầu, nhất châm kiến huyết. (nhất châm kiến huyết: kim châm rỉ máu, nghĩa là nói thẳng vào bản chất của vấn đề, gần giống với “nói toạc móng heo”)
Mọi người đang ầm ĩ nhất thời bình tĩnh lại.
Phượng Minh chợt ngộ ra.
Không sai, bây giờ đúng là thời cơ tốt nhất để phát huy bản lĩnh của Minh Vương! Không phải ta đã thầm hạ quyết tâm muốn trợ giúp Dung Điềm sao, bây giờ chính là thời khắc mấu chốt đó rồi.
Giúp Dung Điềm thu phục nhân tài như Liệt Trung Lưu, chính là trách nhiệm của bản Minh Vương.
Nhưng mà… Đầu óc trống rỗng, ngay cả một ý tưởng cũng không có…
Tên Liệt Trung Lưu này vừa nhìn đã biết đều là loại quái thai thông minh không biết nghĩ gì trong đầu như Lộc Đan?
Nghe nói thiên tài có lối suy nghĩ mà người thường không cách nào giải thích nổi.
Tim Phượng Minh giống như đang bị một con mèo nổi điên dùng móng vuốt ra sức cào, cậu len lén nhìn ra ngoài cửa.
Chết chắc rồi, Liệt Trung Lưu đã đi tới giữa giàn hoa và cửa phòng, chỉ còn mười bước nữa sẽ tới trước mặt mình rồi!
Tại sao cần Liệt Trung Lưu?
Nếu như Dung Điềm đủ tự tin thống nhất thiên hạ, tại sao còn cần Liệt Trung Lưu giúp?
Liệt Trung Lưu cũng không ngưỡng mộ thần phục Dung Điềm, đối với vinh hoa phú quý của bản thân cũng không để trong lòng, thậm chí ngay cả tổ quốc của mình đều không thèm để ý, nếu không cũng không dễ dàng bán đứng thành Việt Trọng rồi.
Hắn đến tột cùng quan tâm cái gì?
Một chân của Liệt Trung Lưu đã chậm rãi bước vào bên trong cánh cửa.
Thần kinh Phượng Minh vận chuyển tới mức cực nhanh, hàng tỉ tế bào thần kinh trong não điên cuồng phóng thích năng lượng.
Liệt Trung Lưu rốt cuộc quan tâm cái gì? Người này cùng Lộc Đan có chỗ cực kỳ tương tự, loại tương tự này không chỉ tồn tại ở thiện biến cùng phong độ của bọn họ, còn tồn tại ở một chỗ rất sâu.
Lộc Đan…
Lộc Đan và Liệt Trung Lưu giống nhau, đều không cố chấp với tồn vong của tổ quốc mình.
Vị quốc sư Đông Phàm trước khi lâm chung đã hai tay dâng tặng Đông Phàm cho Dung Điềm, không thèm để ý sẽ đeo trên lưng tội danh bán nước thiên thu muôn đời.
“Minh Vương,” Đôi giày vải của Liệt Trung Lưu xuất hiện trong tầm nhìn của Phượng Minh đang cúi đầu, “Thời gian đã đến, Minh Vương đã nghĩ ra chưa?”
Phượng Minh thở mạnh, chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi đen xinh đẹp tỏa sáng, “Ta nghĩ ra rồi.”
Không khí khẩn trương cuối cùng cũng tới cao trào.
Phiên ngoại
Ban đêm, ranh giới giữa biển và trời đã trở nên mơ hồ.
Nước biển tăm tối lay động trong ánh trăng. Sóng biển lẳng lặng vuốt ve cạnh thuyền, phát ra âm sắc ôn hòa mà đầy tiết tấu.
Một bóng đen vô thanh vô tức trồi lên từ trong nước, đôi mắt dài nhỏ lóe ra quang mang như hùng ưng khiến kẻ khác rợn tóc gáy.
“Vương tử, chính là tiểu tử kia.” Người tinh thông bơi lội từ dưới nước nổi lên, đè thấp thanh âm, ra hiệu cho chủ nhân của y nhìn về phía trước.
Trên khoang thuyền có một tướng lãnh trẻ tuổi mặc quân trang đang đứng, cho dù là ngược ánh trăng thì vẫn tản ra nhuệ khí thanh xuân. Đây là một loại nhuệ khí vững vàng, hắn có khuôn mặt non nớt như vậy, nhưng từ trên người hắn không nhìn ra chút hấp tấp nào mà người trẻ tuổi thường có.
Theo thuộc hạ giải thích, Hạ Địch thành thạo đạp nước, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đã giết chết sủng cơ của y.
Người bị y thầm mơ ước hình như chưa phát hiện nguy cơ ẩn nấp dưới nước, vẫn dựa vào khoang thuyền thích thú hưởng thụ gió biển mát lạnh.
Từ góc độ của Hạ Địch nhìn tới, huấn luyện nhiều năm đã dưỡng thành thị lực ban đêm vô cùng tốt, làm cho Hạ Địch tinh tường thấy rõ hầu kết của đối thủ, cùng cái cằm thoạt nhìn có chút nghiêm túc.
Đây chính là đối tượng mà đêm nay y chuẩn bị tập kích.
Sủng cơ của Hạ Địch rất nhiều, nhưng Kim Mộng Kiều vốn là người đặc biệt nhất trong số đó. Nàng chẳng những có một khối thân thể mềm mại dẻo dai sờ nghiện tới cực điểm, còn là một quân cờ rất hữu dụng trên tay Hạ Địch.
Mỗi khi Hạ Địch muốn đối phó với đội thuyền dám trắng trợn xuất hiện tại vùng biển y quản hạt, hoặc lúc không muốn lấy thân phận Nhị vương tử Lâm Quốc, y sẽ giao chuyện cho Kim Mộng Kiều.
Sủng cơ của y có một danh hiệu vang dội— Hải Yêu. Thương thuyền có kinh nghiệm trong vùng này đều biết: người đáng sợ nhất trong đám hải tặc, chính là nữ nhân xinh đẹp có danh hiệu Hải Yêu kia, gặp phải nàng, chẳng những hàng hóa cũng mất, mà ngay cả mạng nhỏ cũng phải bỏ lại.
Nhưng nam nhân này lại giết Kim Mộng Kiều.
Nghe nói, hắn chỉ dùng một kiếm.
“Hắn gọi là gì?” Hạ Địch ngửa đầu, nhìn địch nhân của y như đang nhìn con mồi sắp rơi vào bẫy rập.
Gió biển lướt qua trên mặt người kia, vẻ mặt hắn bình tĩnh mà an tường. Loại vẻ mặt này xuất hiện trên một người thanh niên tràn đầy dương cương, hình thành một loại quỷ dị diễm lệ làm cho yết hầu người ta khô khốc.
“Thuộc hạ đã tìm hiểu, người giết Hải Yêu tên là Tử Nham, vốn là thủ lĩnh của đám người lai lịch bất minh này. Bọn họ có tổ chức nghiêm minh, phi thường cảnh giác đối với người xa lạ, rất khó tìm hiểu nhiều tin tức về bọn họ.”
“Tại sao lại xuất hiện tại vùng biển này? Kinh thương sao?”
“Không giống, thuyền bọn họ đi tới đi lui ở các đảo nhỏ, thuyền chìm cũng không sâu, hẳn là không chứa nhiều hàng hóa lắm. Có đôi khi trong một ngày cứ lui tới lặp đi lặp lại, thuyền cùng thuyền trong lúc đó trao đổi tín hiệu, biến hóa phương hướng. Thuộc hạ hoài nghi bọn họ đang luyện tập thủy chiến.”
Hai mắt Hạ Địch chợt nheo lại, “Thủy chiến?”
Nói như vậy, người gọi là Tử Nham này cũng không phải người bình thường.
“Vương tử, Tây Lôi cùng Đồng quốc đều có biên giới gần vùng biển này. Người xem bọn họ có thể là quý tộc trong hai quốc gia đó đang lặng lẽ ở đây bí mật luyện binh không?”
“Nhân số không nhiều lắm, lại là bí mật luyện binh, thì phải là huấn luyện tử sĩ tinh nhuệ rồi.”
Nghe nói quốc quân Khánh Đỉnh của Đồng quốc tàn bạo bất nhân, yêu thích hưởng lạc, không giống người sẽ bí mật khổ huấn lực lượng tâm phúc. Dung Điềm Tây Lôi dã tâm bừng bừng, việc làm như vậy, ngược lại rất có phong cách của Dung Điềm.
Tử Nham này vốn là tinh nhuệ Dung Điềm ẩn dấu sao?
Vì rèn luyện bọn họ mà phái bọn họ đến vùng biển biến đổi thất thường để bí mật diễn luyện?
“Vương tử, người của chúng ta đã vào vị trí rồi.”
Vùng xung quanh con thuyền đang bị âm thầm bao vây, người che mặt nạ màu đen không tiếng động nổi lên từ dưới nước.
Binh khí sơn đen trong tay đám đánh lén, dưới nước biển đen thẫm đang ẩn giấu sát khí.
Mặc kệ đối phương cuối cùng có là thủ hạ của quân vương uy danh hiển hách Dung Điềm kia không, dám can đảm giết chết nữ nhân của y tại địa bàn của y, thì nhất định phải trả giá đại giới.
Bên môi Hạ Địch xẹt qua một nụ cười tàn nhẫn, “Động thủ.”
Trong chớp mắt, hơn mười móc sắt mang theo dây trói bay qua giữa không trung, khảm vào trên mạn thuyền.
Huýt huýt.
Người quăng móc sắt đều là hảo thủ, tinh thông đánh lén, âm thanh móc sắt cắm vào gỗ rất nhỏ. Nhưng Tử Nham đang nhắm mắt chìm đắm trong gió biển vỗ về lại lập tức cảnh giác, đột nhiên mở mắt quát lên một tiếng: “Hải tặc!”
Chưa hề có nửa phần khiếp đảm do dự, như chớp rút ra bảo kiếm bên hông chém xuống, chặt đứt một sợi dây thừng gắn vào móc sắt.
Kẻ đang nương theo dây thừng để trèo lên đánh lén kêu lên một tiếng rồi rơi xuống biển lần nữa, kích khởi một trận bọt nước.
“Hả! Hải tặc?”
“Người đâu, mau tới đây! Cứu mạng a!”
Người trong khoang thuyền nghe được tiếng hét của Tử Nham liền mang theo kiếm hoảng hốt chạy ra, nhìn thấy bốn phía vô số bóng đen theo dây trèo lên, cũng hít sâu một hơi.
Ánh mắt Tử Nham đảo qua, dọc theo mạn thuyền bay qua, trường kiếm bổ xuống chặt đứt mấy cái dây thừng, một điểm cũng không lệch.
Mặt biển lại liên tục văng lên bọt nước.
Nhưng vẫn chậm rồi.
Bên kia, đám đánh lén đã bò lên khoang thuyền. Tử Nham còn chưa kịp chặt đứt dây thừng thứ bảy, sau đầu có âm thanh binh khí phá gió vang lên. Tử Nham hét lớn một tiếng, lắc mình tránh né, lương khí lành lạnh xẹt qua sau cổ, vừa mới xoay nửa người, khóe mắt bắt được hàn quang của binh khí, không chút nào kinh hoàng liền hai tay giơ kiếm, kịp thời ngăn lại một chiêu định chém hắn thành hai nửa.
Cheng!
Tiếng kim loại giao nhau phá vỡ trời đêm.
Dọc theo lưỡi dao sắc bén bắn ra tia lửa nhìn lại, một đôi mắt thâm trầm sắc bén rơi vào tầm nhìn của Tử Nham.
Cặp đồng tử kia tràn ngập nguy hiểm cùng tối tăm đang ham muốn hắn.
Namnhân có được song đồng này, đồng thời cũng có một đôi tay cường tráng và thân thủ khiến kẻ khác không dám xem nhẹ.
” Ai?”
“Đan Lâm Hạ Địch.”
“Nhị vương tử Đan Lâm?”
Trong lúc nói chuyện với nhau, song phương đã giao thủ gần mười chiêu, tia lửa do binh khí chạm vào nhau chớp lên trong ban đêm, Tử Nham dồn sức đánh tới, đảo qua Hạ Địch,rồi xoay người nhìn nhau, “Hừ, thì ra Đan Lâm quốc và hải tặc là cùng một bọn.”
Tử Nham bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, công lực của đối thủ làm hắn có chút ngoài ý muốn.
Chiêu thức của Hạ Địch mạnh kinh người, ngăn cản một chiêu cũng hao phí không ít khí lực của hắn. Mà tên vương tử Đan Lâm này cầm cự kiếm nặng như vậy, phòng thủ cư nhiên không suy giảm.
Cao thủ…
Vừa chậm rãi lui về phía sau, tìm kiếm địa hình tự vệ có lợi nhất, Tử Nham vừa liếc nhìn bốn phía.
Tình huống phi thường không ổn.
Càng ngày càng nhiều địch nhân đã nhảy lên khoang thuyền. Hôm nay hắn vừa mới nhận được mật lệnh điều động của Đại vương, phần lớn đồng bạn ở đây tiếp nhận huấn luyện thủy chiến ngắn ngủi cũng đã phụng mệnh tiến vào địa điểm tập hợp được chỉ định. Bây giờ cao thủ đánh cận chiến trên thuyền, chỉ còn lại chính mình mà thôi.
Ngoài thủy thủ cùng trù sư đang hoảng hốt cầm vũ khí chạy trốn, đối với đám hải tặc này, giống như cừu gặp phải bầy sói đói khát. Địch nhân mang mặt nạ đen dưới ánh trăng giống như hóa thân của ma quỷ, đang vung vũ khí đáng sợ, chém đánh vung đâm.
“Bỏ kiếm xuống, đầu hàng đi.” Hạ Địch tiến lên trước một bước, khóe môi đột nhiên mỉm cười, “Thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Tử Nham cười lạnh, “Mơ tưởng!”
Tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng vang lên, lại thêm một thủy thủ nặng nề ngã xuống.
Vũng máu chậm rãi hình thành trên sàn thuyền.
“Người của ngươi đã chết hết rồi, cho dù ngươi lợi hại gấp mười lần cũng vô dụng thôi.” Hạ Địch lại tới gần, “Ngươi giết không nổi chúng ta đâu.”
Kiếm của y còn chưa có dính máu, ánh sáng lạnh lẽo của kim loại lóe lên dưới ánh trăng.
“Giết ngươi liền đủ rồi.” Tử Nham bình tĩnh nhìn y.
Hai người thực lực ngang nhau, cầm bảo kiếm trong tay cẩn thận quan sát lẫn nhau, chuyển động vi diệu, giống như cả con rắn tùy thời cắn chết đối phương.
Hạ Địch thử tiến lên một bước.
Khi y bước ra chân trái, mà một khắc khi chân phải vừa mới cách mặt đất, Tử Nham bỗng nhiên vung kiếm.
Đây là cơ hội tốt nhất, Hạ Địch tay phải mang trọng kiếm vì trọng tâm dời đi nên phòng thủ hơi lộ ra sơ hở, khoái kiếm của Tử Nham cuối cùng chớp được thời cơ tiến công tốt nhất, mũi kiếm đâm thẳng vào Hạ Địch, lúc bị Hạ Địch xoay kiếm ngăn lại, Tử Nham mượn lực nhảy lên, xoay người giữa không trung, bảo kiếm nhanh như chớp thuận thế đâm xuống.
Xuy.
Trong trời đêm tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai cùng âm thanh mũi kiếm đâm vào thịt đồng thời vang lên, nhưng Tử Nham lại nghe rõ đến cực điểm.
Một đồng bạn cuối cùng đã ngã xuống rồi, vĩnh viễn mất đi thanh âm.
Bỗng nhiên, tất cả trở nên tĩnh mịch, thuyền lớn cùng biển cả mênh mông đều đông lại thành một khối băng.
Đồng tử đen nhánh của Tử Nham đột nhiên co lại.
Cổ tay hắn đã trúng một kích, bảo kiếm từ lòng bàn tay rơi xuống.
Hạ Địch một tay che lại vai phải bị thương, máu tươi từ giữa ngón tay phun mạnh ra ngoài. Mà tay kia của y vẫn vững vàng cầm kiếm.
Cuối mũi kiếm mang hàn quang khiếp người chính là yết hầu của Tử Nham.
“Ngươi thua.”
“Chúng ta không hề đắc tội với Đan Lâm, tại sao ngươi lại lén tập kích chúng ta?”
Hạ Địch khẽ cười, “Ngươi giết nữ nhân của ta.”
Tử Nham hiểu ra.
Thì ra là do nữ nhân bữa trước định đánh cướp bọn họ. Nữ nhân kia xem bọn họ là dê béo, chuẩn bị ăn ngon một bữa, kết quả không ngờ chiến thuyền nhìn bình thường này lại toàn tinh nhuệ bí mật mà Tây Lôi Vương chọn lựa kỹ càng, nên toàn bộ hải tặc chết không toàn thây.
Lúc này, cuộc chiến đẫm máu trên thuyền đã đến hồi kết thúc.
Lực chú ý của mọi người cũng chuyển tới đối thủ duy nhất còn đứng thẳng, dần dần tới gần để xem vương tử sẽ xử lý tướng lãnh trẻ tuổi này như thế nào.
Tuy Tử Nham bị địch nhân vây quanh, lại không hề sợ hãi, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn báo thù thì ra tay đi. Bất quá đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nhất định sẽ có người báo thù cho ta.”
“Đây là lần đầu tiên có người đơn đấu với ta lại làm cho ta chảy máu.” Hạ Địch liếm chất lỏng ấm áp trên đầu ngón tay, nhấm nháp mùi máu tươi của mình. Con ngươi xanh sẫm của y nhìn về phía Tử Nham, thờ ơ mà mang theo tà khí đáng sợ, “Cái này thực khiến bổn vương tử hơi không nỡ xuống tay.”
Tầm mắt của y chậm rãi dời lên mặt tù binh.
Khuôn mặt tù binh này cũng không anh tuấn lắm, góc cạnh rõ ràng mang theo ba phần cường tráng, chỉ có vài lọn tóc ẩm ướt dán lên trán, hiện ra vài phần ngây thơ đáng yêu.
Từ cằm xuống cổ, vân da khỏe mạnh trơn nhẵn, kéo tới yết hầu, không chút thịt thừa. Cúc áo được cài cẩn thận tỉ mỉ, ngăn cản ánh mắt tiếp tục thăm dò của Hạ Địch.
Hạ Địch đột nhiên cười càng tà mị, mũi kiếm lại tới gần một chút, khẽ cười nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận ta lộng thương ngươi.” Cổ tay vừa động, từ trên xuống dưới, chuẩn xác rạch áo của Tử Nham thành hai mảnh.
Khuôn ngực bằng phẳng, gầy gò phơi bày trong gió biển.
Hạ Địch nhìn chằm chằm khối thân thể nam tính hiển nhiên đã trải qua trường kỳ rèn luyện, một cỗ dục hỏa rất nhỏ bắt đầu chậm rãi lan ra.
Mùi huyết tinh sau chiến đấu phiêu đãng trong gió, Tử Nham quật cường cao ngạo mà đứng giữa biển khơi, trên mặt là thần thái lãnh đạm tới cực điểm, đột nhiên kích khởi dục vọng vuốt ve mãnh liệt của Hạ Địch.
Y có được vô số nữ nhân, cũng nếm qua nam nhân phiêu lượng, nhưng từ lúc chào đời tới nay, giống như lần đầu tiên phát hiện xương quai xanh của nam nhân vừa gợi cảm vừa khiến kẻ khác nhiệt huyết dâng trào như thế.
Trên ***g ngực tinh tráng tô điểm hai nụ hoa, so với vẻ đầy đặn đáng yêu của nữ tử, đương nhiên không có gì đáng nhìn. Nhưng ngay lúc này, lại thần kỳ khiến cho Hạ Địch cảm thấy mới mẻ cùng nồng nhiệt.
Dùng đầu lưỡi liếm mút, hoặc là dùng răng nanh day cắn điểm nhỏ này, thì trên mặt nam nhân trẻ tuổi tên Tử Nham này sẽ xuất hiện biểu tình gì?
Gió biển vuốt ve mỗi người trên thuyền, cùng mỗi thi thể trên mặt đất.
Hết thảy đều an tĩnh đến mức vô cùng huyền diệu.
Hạ Địch cảm thấy yết hầu có chút khô nóng, dựa theo tâm ý của mình, cổ tay xuống phía dưới đè mũi kiếm lạnh như băng từ yết hầu của Tử Nham dọc theo đường cơ duyên dáng từ từ đi xuống, hơi dừng lại trước ngực trái uy hiếp, rồi lại tiếp tục di chuyển, cuối cùng, ngừng ở nụ hoa nho nhỏ khiến cho y miệng khô lưỡi khô.
Y dùng mũi kiếm lạnh băng, cẩn thận ma sát điểm mẫn cảm kia.
Vừa cực kỳ mập mờ, lại cực kỳ tà ác, như một tín hiệu cao cao tại thượng.
“A…” Thuộc hạ bốn phía đột nhiên hiểu rõ ràng ý đồ của vương tử, xấu xa cười rộ lên.
Tử Nham tựa như đang ở trong một đám sài lang ác độc.
Trong bóng đêm, mi phi nhập tấn, mắt như hàn điện.
Hắn đứng so với thương giáo còn thẳng hơn, vẻ mặt không chút quẫn bách, thậm chí khóe môi chậm rãi nâng lên một độ cung vi diệu, kiếm của Hạ Địch trong nháy mắt ngừng lại.
Bắt được thời điểm cứu mạng này, Tử Nham lập tức di chuyển. Trong điện quang hỏa thạch,hắn liều lĩnh ưỡn ngực tới trước, Hạ Địch không ngờ tới hắn muốn tự sát nên rất giật mình, chưa kịp suy nghĩ thì tay cầm kiếm đã lùi lại nửa tấc. Nhưng nửa tấc vẫn không đủ, mũi kiếm đã đâm vào ngực Tử Nham.
“Hả!” Đám thuộc hạ vây xem kinh ngạc la lên.
Nhưng Tử Nham cũng không có ý định tự sát, mục tiêu của hắn chính là thanh kiếm của thuộc hạ đứng sau Hạ Địch.
Liều mạng nhẫn đau đớn, sách lược bất chấp sinh tử của hắn cũng có kết quả, trong nháy mắt Hạ Địch đâm kiếm vào ngực hắn, tay Tử Nham đã chạm đến chuôi kiếm mà hắn nhắm tới.
Cheng!
Vũ khí tới tay, tinh thần Tử Nham đại chấn, phớt lờ máu tươi đang trào ra trên ngực, đột ngột xoay người, kiếm trong tay thuận thế đâm ra, đầu tiên ngăn cản rồi được công kích của năm sáu địch nhân xông tới, sau đó hung tàn giết chết một địch nhân bên trái, một cước đạp ra, thân hình nhanh chóng xoay ngược lại, lương lảo đảo thương thối lui vài bước, lưng đập mạnh lên mạn thuyền, trở nên bình tĩnh.
Nhảy xuống biển rồi bơi hai dặm theo hướng đông thì có thể lên bờ. Mặc dù bị thương nhưng hắn tin tưởng mình đủ sức chống đỡ.
Lúc này Hạ Địch đã tới trước mặt hắn, trong tay cầm kiếm, nhìn đối thủ dù lấy yếu địch mạnh vẫn sục sôi chiến đấu, trong đôi mắt khôn khéo lợi hại kia cũng không nhịn được phát ra một tia khâm phục.
“Cho dù ngươi nhảy xuống thuyền, cũng khó thoát khỏi cái chết.”Hạ Địch nhắc nhở hắn.
Sau lưng y, chính là đám thuộc hạ đông đảo, không ít người đã giương cung, đầu mũi tên lóe ra ánh sáng lam nhạt của kịch độc.
Một khi Tử Nham nhảy xuống biển, cung tên từ trên thuyền lập tức bắn xuống nước, cho dù là người giỏi bơi lội nhất cũng trốn không thoát.
Lồng ngực xích lõa của Tử Nham đầm đìa máu tươi, may là Hạ Địch mạc danh kỳ diệu rụt kiếm lại, không đâm vào trái tim nên bây giờ chỉ là vết thương da thịt.
Hắn một tay cầm kiếm, nghe Hạ Địch uy hiếp xong, nhìn thẳng Hạ Địch, đôi mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ: “Khó thoát khỏi cái chết sao?” Hắn cười khinh miệt.
Nụ cười này trong mắt Hạ Địch, lại như ánh sáng chiếu lên băng tuyết, chói mắt đến mức kinh tâm động phách.
Trong lúc y sửng sốt, Tử Nham không chút do dự bay lên, thả người nhảy khỏi thuyền.
Bọt nước văng lên.
Tất cả mọi người vọt tới nhìn xuống mặt nước.
“Không được bắn tên! Ai bắn tên,Trảm!” Hạ Địch hét lớn, nhào tới, hai tay đặt lên mạn thuyền. Y quan sát phía dưới, tập trung tìm kiếm.
Biển cả sâu thẳm dưới ánh trăng trở nên ôn nhu tĩnh lặng, sóng nước dập dìu.
Không tìm được thân ảnh đã biến mất kia.
Trái tim y còn đang kịch liệt nhảy lên, vì nụ cười trước khi biến mất của Tử Nham.
Nụ cười làm y mất hồn.
Đau đớn từ bả vai truyền đến, y rốt cục nhớ tới thương tích của mình.
Cảm giác bị thương vừa đau đớn vừa kích thích, mùi máu tươi vừa nóng lại ngọt, có chút giống nam nhân trẻ tuổi kiên cường kia.
“Vương tử, nam nhân kia chạy thoát rồi!”
“Chạy thoát?” Hạ Địch ngưng mắt nhìn mặt biển yên ả nơi phương xa, chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt, “Chạy thoát rồi sao.”
Y sẽ tự tay bắt hắn lần nữa.
Với lại, cũng không cho hắn có cơ hội chạy trốn nữa.
Nhưng Hạ Địch không nghĩ tới, lần gặp mặt tiếp theo phải đợi rất lâu.
Ở Đan Lâm quốc bên kia biển, mỗi ngày trải qua cuộc sống xa hoa lãng phí, mỗi khi y ôm ấp mỹ nữ đồng nam có ngũ quan tinh xảo, trong đầu lại thường không kìm được hiện lên một khuôn mặt kiên cường khác.
Tại sao sau khi Tử Nham nhảy xuống thuyền thì không còn xuất hiện ở vùng biển này nữa?
Hắn đã gặp bất trắc, hay là bị Đại vương của hắn gọi về rồi?
Bên kia biển, trên lãnh thổ khắp nơi đều là phân tranh kia, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không, mà nam nhân y luôn nhớ mãi không quên cũng đang tham gia vào đó?
Hạ Địch làm đủ loại phỏng đoán.
Y phát hiện bản thân càng ngày càng khó che giấu tâm sự này của mình, bởi vì y dần dần cảm thấy nữ nhân đần độn vô vị. Y không còn thích thân thể nhuyễn mềm không xương của nữ nhân và giọng nói nũng nịu của các nàng.
Y khát vọng vuốt ve thân hình như Tử Nham, ***g ngực gầy bằng phẳng, xương quai xanh gợi cảm, tràn ngập sức mạnh.
Y rất muốn, dùng đầu lưỡi nhấm nháp một chút đôi môi nhàn nhã luôn cười nhạt.
Thời gian chậm rãi bào mòn tính nhẫn nại của y, khi hắn sắp điên cuồng vì tên nam nhân biến mất kia, trời cao lại đột nhiên khai ân, đưa Tử Nham đến tay y lần nữa.
“Vương tử, hình như có thương thuyền mới chuẩn bị xuyên qua eo biển Đan Lâm. Không chỉ như thế, theo tin tức tìm hiểu được, bọn họ tựa hồ muốn khai thác một đường biển ổn định giữa Tây Lôi và Đan Lâm, để mua bán vận chuyển Song Lượng Sa của Đan Lâm chúng ta.”
“Hừ, lòng tham lớn thật.” Hạ Địch thoải mái mà tựa vào gối cẩm, cười lạnh, “Eo biển Đan Lâm vốn là địa bàn của ta, bọn họ muốn qua thì qua sao? Song Lượng Sa lại càng không phải có tiền là có thể mua được.”
“Nhưng mà… Vương tử còn nhớ rõ nam nhân năm đó nhảy xuống biển đào tẩu không?” (zoe: tên thuộc hạ này nhớ dai dữ à, cơ mà phải nhớ dai thì ta mới có cái để coi chớ =”>)
Hai mắt Hạ Địch chợt hiện lên quang mang sắc bén, miệng lại lạnh nhạt hỏi, “Người nào?”
“Người gọi là Tử Nham a.” Thuộc hạ bẩm báo: “Hắn có trong đám người kia.”
“Thật sự?”
“Quả thật như thế. Ta dám khẳng định là hắn.”
“Nga?”
Đôi mắt sắc bén như ưng chuẩn bị săn lùng con mồi, từ từ nheo lại.
Cuối cùng.
Namnhân nhất định sẽ trở thành vật sở hữu của y, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chạy thoát.
Có một ngày, bắt được ngươi…
Phượng Vu Cửu Thiên Phượng Vu Cửu Thiên - Phong Lộng