Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 10 - Chương 1
HƯƠNG 1
Đúng lúc đó, thanh âm của Liệt Nhi từ bên ngoài trướng vang lên “Đại vương, thần đã áp giải Đồng Kiếm Mẫn tới”
Bên trong trướng, ba người đồng loạt ngừng tranh luận. Dung Điềm quay ra phía cửa trướng, trầm giọng quát “Cho y vào”
Liêm trướng bị xốc lên, Đồng Kiếm Mẫn hai tay bị trói ở phía sau bị Liệt Nhi áp giải tiến vào. Phượng Minh từ sau khi bị Lộc Đan bắt cóc khỏi Tây Lôi, chưa gặp lại Đồng Kiếm Mẫn, không khỏi cẩn thận đánh giá.
Vị đại tướng Tây Lôi ngày xưa khuôn mặt đầy vẻ phong sương, trên tóc là hỗn độn máu tươi và bùn đất, trên chiến bào lưu lại những vết ố đen vàng. Phượng Minh lúc ở Tây Lôi cùng Đồng Kiếm Mẫn lĩnh binh hộ vệ, ai ngờ đến hôm nay gặp lại, cư nhiên lại là một bộ dáng sa sút thê thảm như thế này?
“Quỳ xuống!” Liệt Nhi vì tức giận chuyện Đồng Kiếm Mẫn phản bội Đại vương, tung cước đá vào cẳng chân hắn, làm cho hắn quỳ xuống.
“Liệt Nhi” Dung Điềm mở miệng nói. Con ngươi đen như như bầu trời đêm lẳng lặng nhìn chằm chằm vị đại tướng tâm phúc ngày xưa của mình, trên mặt bình tĩnh vô ba, lệnh Liệt Nhi “Ngươi đem ghế bên kia lại đây, cho hắn ngồi”
Liệt Nhi ngẩn người, nhìn sắc mặt Dung Điềm, lại không giống nói đùa, đành phải lĩnh mệnh, thật sự mang ghế dựa lại, không cam lòng đặt phía sau Đồng Kiếm Mẫn, lớn tiếng nói “Đây, ngồi đi”
Đồng Kiếm mẫn biểu tình phi thường bình tĩnh, ngẩng đầu điềm tĩnh nhìn Dung Điềm “Bại tướng, lấy tư cách gì an tọa? Ta đã là tù nhân, các ngươi muốn xử trí thế nào thì làm đi, không cần chần chừ”
Người này phản quốc bội chúa, cư nhiên đến bây giờ còn một chút khí khái, Phượng Minh âm thầm lấy làm hiếu kỳ, không khỏi có vài phần bội phục.
Đại tướng chính là đại tướng.
Nếu đổi lại người bị bắt là tiểu tử không chút cốt khí Đồng Nhi kia, nói không chừng đã sớm quỳ xuống gào khóc rồi.
Bất quá nói đi nói lại, xem bộ dáng khẳng khái hiến thân này của Đồng Kiếm Mẫn, muốn cạy iệng y hỏi ra tình hình ở đô thành Tây Lôi, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Đồng Kiếm Mẫn ưỡn ngực nói “Trong hoàng cung Tây Lôi, mọi việc ta đều biết rõ, từ sự phân bố binh lực trong thủ đô đến những sách lược phòng ngự, cũng đều do ta tự mình an bài. Nhưng nếu muốn ta tiết lộ cơ mật, hủy đô thành Tây Lôi của ta, chuyện này tuyệt đối không thể”
Liệt Nhi cười lạnh nói “Được lắm. Đêm hôm đó, ngươi bị Đại vương bắt được, kiếm phong nơi yết hầu, còn không phải ngoan ngoãn khai ra hướng đi của Nhược Ngôn, hiện tại lại tỏ vẻ anh hùng cái gì?”
Đồng Kiếm Mẫn quay đầu lại nhìn Liệt Nhi, lộ ra vẻ hèn mọn “Tiểu tử không hiểu chuyện, Nhược Ngôn Ly Quốc là kẻ địch của Tây Lôi ta, ta hận không thể giống như những người căm hận hắn biết hướng đi của hắn, khai ra hành tung của hắn, vừa lúc để hai nhóm tặc tử các ngươi đánh đến thừa sống thiếu chết. Nhưng muốn ta cho các ngươi biết tin tức của đô thành và Đại vương, cứ nằm mơ đi”
“Nghịch tặc, ngươi dẫn binh phục kích Đại vương, còn dám luôn mồm nói Đại vương? Đại vương ngay trước mặt ngươi, ta xem ngươi định nói láo thế nào?”
“Tây Lôi Đại vương của ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiện giờ đang ở trong hoàng cung Tây Lôi xử lý quốc sự, làm sao có thể ở trước mặt ta?”
Không nghĩ tới Đồng Kiếm Mẫn tuổi cao nhưng ý chí mạnh mẽ, sau khi thụ thương bị bắt mà vẫn còn mười phần trung khí, Liệt Nhi bị y một câu tiếp một câu, lửa giận hừng hực, đôi mi thanh tú chút nữa dựng thẳng lên, đang muốn chửi ầm lên, Dung Điềm không nói gì bỗng nhiên lên tiếng “Liệt Nhi, ngươi đi ra ngoài trước”
“Đại vương, y …”
Nửa lời còn chưa nói hết, Dung Điềm dùng ánh mắt cảnh cáo quét qua. Liệt Nhi hồng hộc thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Đồng Kiếm Mẫn một cái, đành phải tuân lệnh lui ra.
Trong trướng, mọi người nhất thời trầm mặc.
Đồng Kiếm Mẫn tỏ thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục, Dung Điềm là Đại vương phản bội, Thái hậu thân phận tôn quý, lúc này xem ra Phượng Minh là người thích hợp nhất. Cậu kéo miếng đệm trên ghế lại, ngồi xuống, tận lực làm cho ngữ khí thoải mái ôn hòa một chút “Đồng tướng quân, hôm nay thỉnh ngươi tới đây, là muốn cùng tướng quân nói chuyện. Trên người ngươi có thương tích, không tiện đứng lâu, ngồi xuống trước đi”
Đồng Kiếm Mẫn giả như không nghe thấy, căn bản cũng không để ý. Phượng Minh rất xấu hổ, quay đầu nhìn Dung Điềm, Dung Điềm ho khan một tiếng “Đồng Kiếm Mẫn, bổn vương muốn ngươi ngồi xuống”
Đồng Kiếm Mẫn hai tay bị trói ra sau, vẫn đứng thẳng giữa trướng, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp “Đồng Kiếm Mẫn ta đây, là đại tướng Tây Lôi, chỉ nghe lệnh Tây Lôi vương. Người khác không được ra lệnh cho ta” thần sắc kiên nghị.
Người này trước đây trung thành và tận tâm với Dung Điềm, hiện tại không biết uống nhầm thuốc gì, cư nhiên thay đổi hoàn toàn, chẳng những trung thành với Đồng tiểu tử soán vị kia, còn hoàn toàn coi Dung Điềm là người lạ, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.
Phượng Minh và Dung Điềm liếc nhau, đều cảm thấy đau đầu.
“Đồng Kiếm Mẫn” Thái hậu đang tĩnh tọa một bên bỗng nhiên mở miệng “Ngươi nhìn thấy ai gia, vì sao không hành lễ?”
Giọng nói của người lạnh thấu xương, ngay cả Đồng Kiếm Mẫn nghe xong cũng thấy hết sức ngạc nhiên.
Lúc nay, Thái hậu giận tái mặt, phân uy nghiêm không phụ nhân cao quý nào có thể sánh bằng, thấy Đồng Kiếm Mẫn còn không chịu nhúc nhích, hừ lạnh nói “Ai gia là thê của tiên vương, quốc mẫu Tây Lôi. Cho dù Đồng Nhi đăng cơ làm vương, thấy ai gia cũng phải quỳ xuống hành lễ, ngươi coi thường ai gia, là không coi mình là thần tử Tây Lôi sao?”
“Cái này, thần …”
“Không làm thần tử, không nhận quốc mẫu, chính là nghịch tặc, thân là nghịch tặc, có tư cách gì ở trước mặt ai gia càn rỡ? Đáng tiếc Đồng gia ngươi mấy đời nguyện trung thành với vương tộc Tây Lôi, nhưng lại có con cháu bất hiếu như ngươi. Hừ, phản quốc độc tổ, ắt gặp đột tử, ai gia thấy tương lai ngươi còn có thể diện gì mà được mai táng ở mộ viên Đồng gia chứ?” (phản quốc độc tổ, ắt gặp đột tử: phản quốc là làm nhục tổ tiên, nên sẽ bị chết bất đắc kì tử)
Thái hậu không hổ là thái hậu, một lời hăm dọa, lập tức quy kết tội danh “nghịch tặc” lên đầu Đồng Kiếm Mẫn, thấy Đồng Kiếm Mẫn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ***g ngực thẳng tắp giống như căng đầy tức giận rồi bị người khác đâm một nhát vào, lập tức xẹp hơn phân nửa.
Gã si ngốc đứng một lúc lâu, bị thái hậu dao động không biết làm sao, trên mặt lúc trắng lúc hồng, cuối cùng thở dài một tiếng, khom mình hành lễ “Đồng Kiếm Mẫn bái kiến thái hậu”
Thái hậu ở trong vương cung lăn lộn nhiều năm, hiểu rõ đạo lý trên đời, không lạnh không nhạt “ân” một tiếng, sắc mặt thoáng dịu đi một chút, ra lệnh “Ngồi xuống nói chuyện”
Lúc này đây, Đồng Kiếm Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dung Điềm khôn khéo, đương nhiên biết toàn lực phối hợp, lúc này không thèm nhắc lại, đem đại quyền chủ đạo giao cho thái hậu, chính mình đảm đương vai đứa con hiếu thuận, tự mình dâng một ly trà cho thái hậu.
Thái hậu bình ổn tiếp nhận, uống một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trướng liêm đối diện thật lâu, không biết suy tư cái gì, từ từ nói “Nhớ năm đó, tổ tiên dẫm máu chiến đấu anh dũng, dựng nên vương triều Tây Lôi, ba cha con một nhà Đồng gia, đi theo tổ tiên làm tùy tùng, được phong làm trọng thần khai quốc, chấp chưởng binh quyền quốc gia, cũng mấy đời liên hôn với vương tộc ta, dù là quân thần, cũng là thân nhân. Nhắc tới gia tộc Đồng thị, trong thập nhất quốc không ai không biết đó là chiến lũy hộ quốc Tây Lôi” Càng nói, ngữ khí càng trở nên ôn hòa, vừa thở dài, vừa hồi tưởng “Ngày xưa, tiên vương bị người ám toán, hấp hối cố sức nói với ai gia, thái tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng trong có Dung vương chiếu cố thái tử, ngoài có Đồng Kiếm Mẫn bảo hộ vương tộc, vương hậu không cần lo lắng. Lời nói còn văng vẳng bên tai, ngươi lại đối với nhi tử của tiên vương rút kiếm chĩa vào, sao khiến tâm ai gia không sinh thương cảm?” Nói đến tiên phu, đôi mắt thái hậu dần dần đỏ, nhất thời xúc động, hai giọt nước mắt nhịn không được trào ra hốc mắt, rơi xuống.
Đồng Kiếm Mẫn vốn đã ngồi xuống, nghe xong vài câu của thái hậu, đã muốn động dung, thấy đường đường quốc mẫu cư nhiên rơi lệ, giống như có vô số độc xà chạy trong mạch máu, hơn nữa còn hung hăn cắn lên trái tim, đau không thể tả, đột nhiên đứng lên, bi thanh nói “Thái hậu! Thần … thần …”
“Bùm” một tiếng quỳ xuống, phục xuống chân thái hậu, ngửa đầu nói “Tiên vương có đại ân với Đồng gia ta, một khắc cũng không dám quên, Đồng Kiếm Mẫn nếu đối với Tây Lôi vương tộc có một chút lòng phản nghịch, sẽ cho thượng thiên giáng lôi xuống, đem ta hóa thành tro bụi”
Phượng Minh ngạc nhiên nói “Ngươi nói Đồng Nhi cướp vương vị Tây Lôi, lại lãnh binh công kích Dung Điềm, đây không phải phản nghịch là cái gì?”
Đồng Kiếm Mẫn quay đầu trừng mắt nhìn Phượng Minh, ánh mắt cư nhiên dị thường hung ác, tê thanh nói “Đồng Nhi là huyết mạch vương tộc Tây Lôi, vốn có tư cách đăng cơ làm vương, việc này ngay cả thái hậu trong lòng đều sớm hiểu rõ, sao gọi là cướp?”
Thời gian Phượng Minh biết gã không phải là ngắn, biết đại tướng này từ trước tới nay tình cảm nội liễm, nhưng chưa từng thấy qua ánh mắt hung tợn này của gã, không khỏi hoảng sợ, rụt cổ, lại nhịn không được phản bác “Đồng Nhi có tư cách đăng cơ làm vương, cũng phải chờ Dung Điềm lên tiếng. Nào có Đại vương chính thống ở chỗ này, người thừa kế liền động thủ chiếm vị trí? Ngươi thân là thúc thúc của hắn, đương nhiên ước gì cháu mình sớm ngày lên vương vị”
Gương mặt Đồng Kiếm Mẫn trở nên đỏ bừng, mắt trợn lên, cả giận nói “Nếu không phải ngươi giật dây Dung Điềm sửa đỏi tổ chế, chà đạp quý tộc quan lại mấy đời phụng sự Tây Lôi, sự tình làm sao đến nước này? Dung Điềm là người thừa kế của tiên vương, lại xem thường luật cũ của tiên vương, tự tiện thay đổi tổ chế Tây Lôi, đem tổ chế tiên vương lưu lại bỏ lại phía sau, người như vậy, sao có thể oán chúng ta ruồng bỏ hắn? Đồng Kiếm Mẫn hành sự, toàn bộ là vì vâng theo ý chỉ của tiên vương, bảo hộ vương triều Tây Lôi ta. Kẻ địch thực sự phản bội Tây Lôi, không phải Đồng Kiếm Mẫn ta, là hắn!” Ánh mắt dời đi, dừng lại trên người Dung Điềm, lời nói như đinh đóng cột.
Phượng Minh ngây người.
Biểu hiện này cũng quá hiên ngang lẫm liệt, người không biết còn tưởng rằng Dung Điềm là phản tặc.
Cậu bị tuyên ngôn “phản nghịch” Đồng Kiếm Mẫn này hù đến sửng sốt, không tự chủ được lại lộ ra bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu, quay đầu nhìn Dung Điềm, mở to ánh mắt vô tội hỏi “Ta giựt giây ngươi sửa đổi tổ chế Tây Lôi của tiên vương … có chuyện này sao?”
Sao một chút ấn tượng cũng không có?
Dung Điềm nhún nhún vai, đang muốn nói chuyện, thái hậu hít một tiếng, cúi đầu đối Đồng Kiếm Mẫn nói “Ai gia biết ngươi muốn nói gì. Quên đi, đứng lên rồi nói sau, việc này cũng không thể toàn bộ trách ngươi. Đại vương quả thật có sai” từ sau khi thái hậu đi đô thành Tây Lôi trở về, thái độ liền có chút mù mịt, đối với phản tặc trước mắt này, tựa hồ còn phi thường thông cảm.
Đồng Kiếm Mẫn vốn nghĩ phải chết, không nghĩ tới thái hậu ôn tồn nói lời nhỏ nhẹ, lại vẫn nói “Đại vương quả thật có sao” tựa như vu oan giá họa, đã biến thành phạm nhân oan uổng chợt gặp thanh thiên đại nhân, tâm tình kích động không có ngôn ngữ gì có thể hình dung, khóc thảm một tiếng “Thái hậu” nhịn không được, lão tướng này xưa nay uy phong lẫm lẫm bất cẩu ngôn tiếu, cư nhiên giống tiểu hài tử gào khóc, hai vai run rẩy không ngừng.
Phương Minh tựa vào bên giường, tựa như đang thấy băng rôn quốc tế phấp phới trong gió. Trơ mắt nhìn thái hậu động khẩu, vài biểu tình đùa giỡn, lúc này đem một Đồng Kiếm Mẫn tướng quân chuẩn bị khẳng khái hi sinh biến thành khối bột mì tùy tiện xoa nắn, hô to tuyệt vời.
Dung Điềm nhìn cậu nằm bên giường, vẫn có một chút biếng nhác, nhưng ánh mắt nhìn Đồng Kiếm Mẫn tràn ngập tò mò, hết sức đáng yêu, nhịn không được thong thả lại gần, ngồi bên giường săn sóc, còn hỏi “Khát nước không? Có mết hay không? Chuyện hôm nay không kết thúc sớm được” Vừa nói, tay cũng rất không thành thật mò vào dưới chăn, xoa đùi Phượng Minh, hưởng thụ cảm giác da thịt nhẵn nhụi.
Làm trò trước mặt thái hậu cùng Đồng Kiếm Mẫn đang gào khóc, Phượng Minh cơ hồ không bị dọa đến kêu to lên, vội cắn vào đầu lưỡi bảo trì thanh tỉnh, đè lên ma trảo xằng bậy của Dung Điềm, kinh hãi đảm chiến nói “Ngươi … ngươi … ngươi không được xằng bậy …”
“Cho ta sờ, xem chỗ bị thương có tốt hơn chưa”
“Cái này có thể sờ được sao?”
Lúc này Đồng Kiếm Mẫn đã gào khóc được một lúc, biến thành ủy khuất nức nở. Thái hậu lệnh gã không cần quỳ, đứng lên ngồi lại ghế, rồi hướng Dung Điềm nói “Đại vương, ngươi cởi trói cho y, ai gia không có thói quen nói chuyện với cái bánh chưng”
“Được” Lúc này Dung Điềm mới thu bàn tay xấu xa lại, dùng chủy thù cắt đứt dây thừng trói hai tay ra phía sau của Đồng Kiếm Mẫn, lần nữa trở lại trên giường tự nhiên ngồi xuống.
Náo loạn lâu như vậy, khúc nhạc dạo rốt cục qua đi, mà “cung khai” về tình huống Tây Lôi của tù binh Đồng Kiếm Mẫn, rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Phượng Vu Cửu Thiên Phượng Vu Cửu Thiên - Phong Lộng