Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 2: Chương 2
ấy nàng thị nữ tiến vào thị hầu mặc y phục, tùy nhân bưng lên một mâm điểm tâm nóng hổi và một chén cháo loãng, nói: “Nghe nói Thập Tam quân tá làm việc nghiêm cẩn, cùng nàng xử lý quân vụ rất mệt nhọc. Minh vương ăn trước một chút điểm tâm đi đã, bây giờ đi chỉ e là phải tới giữa trưa mới có thể tạm nghỉ.”
Phượng Minh âm thầm kêu khổ, nghe theo lời tùy nhân khuyến cáo, ăn một bụng no, lau miệng nói: “Ta vẫn là nên đi nhanh thôi, để cho nàng chờ lâu, không biết sẽ lại đem ra cái quân quy gì nữa. Aizz, bị quản chế cùng với một tiểu cô nương thế này, Minh vương ta đây làm việc càng thêm vòng vèo hơn.”
Đám tùy nhân và thị nữ thấy hắn thân phận tôn quý, nói chuyện lại vẫn mang theo chút hồn nhiên, đều che miệng cười khẽ, bất quá Quân Đình là người của Quân Lệnh ti, các nàng đều biết mức độ nặng nhẹ bên trong, cũng không dám mở miệng đáp lời.
Phượng Minh oán giận hai tiếng, ngoan ngoãn rời đi.
Đi xuyên qua phòng khách, ngẩng đầu lên đã thấy có một bóng người quen thuộc đang đi tới.
Phượng Minh theo thói quen rất tự nhiên mà mở miệng nói: “Thái…” Bị thái hậu nhàn nhạt quét mắt một cái, ngay tức khắc liền đem chữ phía sau nuốt trở lại vào bụng, vội vàng sửa lời nói: “Thái lãnh (rất lạnh), sư phụ sao lại thức dậy sớm như thế?” Cười hì hì hướng về phía thái hậu thỉnh an, trên trán cũng đã sợ đến xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thái hậu từ từ gật đầu nói: “Cảnh tuyết sáng sớm rất mê người, vi sư sao có thể bỏ qua. Ngươi hôm nay cũng thức dậy rất sớm a.”
Phượng Minh ai oán nói: “Đồ nhi mệnh khổ, phải phụng mệnh nghiên cứu thuật luyện binh cùng với Thập Tam quân tá. A, Thâp Tam quân tá tên là Quân Đình, cũng chính là con gái của vị Quân Lệnh ti đại nhân phi thường uy vũ ngày hôm qua. Đồ nhi đang phải đi tới thư phòng.”
“Vi sư muốn đi tới hậu viện một chút, vừa lúc đi cùng một đoạn đường ngắn.”
Thái hậu hướng về phía Phượng Minh đánh một ánh mắt ra hiệu, hai người liền sóng vai chậm rãi đi tiến về phía trước hành lang.
Phượng Minh đoán rằng thái hậu có lời muốn nói với mình, cúi đầu đi theo sau thái hậu, nhưng khắp nơi xung quanh xa gần chỗ nào cũng đều có thị vệ hoặc thị nữ, khó có thể bảo đảm không có người nghe lén, không biết thái hậu có lời cơ mật gì muốn nói. Hai người bọn họ mặc dù ở trong cùng một cung điện, nhưng khắp nơi đều có người giám sát, việc trao đổi kì thực cũng không dễ dàng hơn so với khi ở trước mặt Lộc Đan, nếu như cố ý cùng thái hậu lén lút ở chung, hoặc thì thầm to nhỏ, sẽ càng làm cho người khác hoài nghi.
Mắt thấy phía trước chính là đường rẽ giữa hậu viện và thư phòng, thái hậu lại vẫn một mực trầm mặc không nói. Phượng Minh đang nhíu mày phỏng đoán, thái hậu đột nhiên trầm trầm nói: “Tâm cơ của đồ nhi, mấy năm nay tuy có tiến bộ, nhưng vẫn không khỏi khiến cho vi sư có điểm thất vọng.”
“A?” Phượng Minh vô tội ngẩng đầu, miệng đáp: “Đúng, đúng, đồ nhi không tiến bộ, thỉnh sư phụ giáo huấn.”
“Ngươi đã lớn rồi, vi sư không muốn lại giáo huấn ngươi nữa.” Thái hậu dừng cước bộ, lộ ra nụ cười hiền từ: “Chỉ là tối hôm qua vi sư thấy ngươi lên giường đi ngủ từ sớm, hình như đã sớm quên mất lời vi sư dạy ngươi trước kia, đó là phải có thói quen mỗi buổi tối đều suy nghĩ lại mọi chuyện của hôm ấy, có chút cảm thán mà thôi. Quả thật, hiện giờ người trẻ tuổi cần cù hiếu học như quốc sư Đông Phàm càng ngày càng ít, vi sư cảm thán rất nhiều, đến nỗi có ý nghĩ lại thu nhận thêm một đệ tử nữa.”
Phượng Minh theo bản năng dừng lại cước bộ, nhíu mày nói: “Sư phụ muốn thu nhận đệ tử mới?”
“Không sai.” Thái hậu ưu nhã nhìn về phía xa, thấy phía cuối hành lang gấp khúc một phiến trắng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Binh pháp Tôn Tử, vi sư đã truyền thụ cho ngươi hoàn toàn rồi, nhưng binh pháp Trọng Tôn Tử, ngươi lại không có đủ tư chất học được trọn vẹn sự tinh túy trong đó. Vi sư tuy là người tu luyện, nhưng nói cho cùng cũng không phải là thần tiên, chung quy cũng sẽ có một ngày phải chết. Tìm được một người có đầy đủ tư chất và thế lực, truyền thụ lại binh pháp Trọng Tôn Tử, chính là tâm nguyện của vi sư, cũng là mục đích lớn nhất mà vi sư xuống núi lần này. Đông Phàm là quốc gia thờ phụng thần linh cực thành kính, vậy nên trong số dân chúng cũng có rất nhiều người có được tuệ căn mà thần linh ban cho, ta tin tưởng có thể ở nơi này tìm được đồ đệ thứ hai của ta. Minh nhi, ngươi cảm thấy có thể chọn được người nào?” Ánh mắt tràn đầy trí tuệ, nhìn về phía Phượng Minh.
Phượng Minh từ một cái đầu biến thành có hai cái đầu, ra sức vò đầu nói: “Việc chọn người này…”
“Vi sư cảm thấy, quốc sư Lộc Đan thông tuệ mà lại có linh tính, là một người để lựa chọn không tồi.” Thái hậu trầm ngâm nói: “Nhưng binh pháp cũng trọng khí thế dũng mãnh, về điểm này mà nói, dường như là tướng lĩnh có binh lính nhiều kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường kế thừa binh pháp Trọng Tôn Tử lại càng thích hợp hơn. Vị Quân Lệnh ti đại nhân hôm qua không tồi, aizz, đáng tiếc là tuổi tác lại quá lớn…”
Phượng Minh đứng ở một bên, bộ dạng ngốc ngếch há to mồm chờ.
Lão thiên gia a, Tôn Tử đại nhân giả mạo đáng kính a, người cũng thả mồi nhử to quá đi. Hôm qua vừa mới nói cho người biết giả thuyết có tồn tại cái binh pháp Trọng Tôn Tử gì đó, hôm sau người liền lợi dụng nó hết mức. Bốn phương tám hướng trong cung điện này đều có gian tế nghe lén, một canh giờ sau tám phần mười những lời này đều một chữ cũng rơi không sót vào trong tai của Lộc Đan và Quân Lệnh ti.
Đông Phàm hiện tại đã có việc tranh chấp vị trí phụ chính cực kì phức tạp giữa Quân Lệnh ti và Phượng Minh rồi, còn muốn giở thêm một cái “thi đấu tranh giành vị trí người thừa kế chính tông binh pháp của đại sư Tôn Tử” ra nữa.
Có lão đại gia ngài ở trong, nội bộ chính cục Đông Phàm vốn đã giương cung bạt kiếm còn không trong vòng một tháng bị quấy thành một nồi cháo thơm ngào ngạt sao?
Quả nhiên không hổ là lão nương của Dung Điềm.
Phượng Minh trong bụng cục cục hồi lâu, đột nhiên nhớ tới Quân Đình vẫn đang chờ ở trong thư phòng, bây giờ nói không chừng đã muốn châm lửa đốt phòng cho hả giận rồi, liền thét “A” một tiếng đầy kinh hãi vùng dậy, tạm thời đem chuyện thái hậu muốn thu nhận đệ tử để sang một bên, hướng về phía thái hậu nói: “Sư phụ trước hết cứ đi thưởng tuyết đi đã, đồ nhi hẹn Thập Tam quân tá chờ ở trong thư phòng, nếu không đi nàng có thể lại muốn đại chấn quân uy, quân đội Đông Phàm này hơi một tí là dùng quân roi đánh bản tử, đáng sợ cực kỳ, đáng sợ cực kỳ.” Bái một cái, hướng về phía thư phòng vội vã chạy đi thật nhanh.
Thái hậu hiển nhiên còn chưa nói xong, ra hết ám hiệu đến ám hiệu đi cũng không thấy Phượng Minh giác ngộ, nghẹn gần chết, đành phải mở miệng nhắc nhở: “Đồ nhi nhớ kĩ phải phái người đi cảm tạ quốc sư Lộc Đan. Quốc sư nghênh đón vi sư đến vương cung Đông Phàm, chiêu đãi ân cần, ngày hôm qua còn định ban đêm sẽ cùng vi sư thảo luận binh pháp. Người hiếu học như vậy, thực sự rất đáng tán thưởng.”
Phượng Minh ứng qua quýt một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, phanh lại bước chân, quay đầu lại liền thấy ánh mắt thái hậu vừa mới nhìn Phượng Minh có thâm ý khác, nhất thời hiểu ra, thần sắc khẽ biến.
Lộc Đan quả thực nói đêm qua muốn đích thân đến lãnh giáo binh pháp, chẳng biết tại sao lại nuốt lời.
Tôn Tử đại sư là khách nhân quan trọng của Lộc Đan, mà binh pháp lại càng là chí nguyện mà Lộc Đan nhất định muốn có, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Lộc Đan tuyệt đối sẽ không tại thời khắc mấu chốt này mà buông tha cơ hội dò hỏi “đại sư Tôn Tử”.
Nói như vậy, lẽ nào tối hôm qua xảy ra biến cố gì trọng đại?
Lúc này hắn mới hiểu được thái hậu vì sao lại không ngủ, sáng sớm phải đến chặn đường mình.
Cũng chỉ có người đã quen với tranh đấu cung đình như thái hậu mới như vậy, có thể từ trong dấu vết để lại ngửi ra được vị đạo không bình thường.
Nhớ đến Lộc Đan trên thực tế đúng là thân thể đã như ngọn đèn sắp tắt, tâm Phượng Minh bỗng nhiên trầm xuống.
“Vị Thập Tam quân tá kia hẳn là đã chờ đến sốt ruột rồi, Minh nhi còn đứng ì ra đó làm gì? Mau đi đi.” Thanh âm thái hậu từ phía sau truyền đến.
“Vâng, vâng.” Trong lòng mặc dò sắp xếp không ít thứ, bất quá trước mắt quan trọng nhất vẫn là ứng phó với Quân Đình đang chờ ở trong thư phòng kia, Phượng Minh vừa nhíu mày vừa vội vàng chạy hướng về phía thư phòng.
Chuyển qua hành lang gấp khúc, thư phòng đã ở ngay phía cuối. Xung quanh cũng không có thị vệ canh gác, không biết có phải Quân Đình đã xua bọn họ đi hay không.
Phượng Minh chạy như mông bị thiêu tới trước cửa thư phòng, bỗng nhiên dừng bước lại, thầm nghĩ: tiểu cô nương họ Quân này rất tà môn, đợi nửa ngày như thế này, không biết có chuẩn bị hình phạt quân quy gì chờ mình ở bên trong hay không, vẫn là nhìn cho rõ tình thế trước rồi nói sau.
Nhẹ nhàng đi đến phía sau thư phòng, dựa sát vào một cánh cửa, hơi hơi mở ra một khe hở trên cửa sổ.
Chỉ nghe thấy một giọng nam ôn nhuận nói: “Cẩn thận nước mực dính vào quân phục, ngươi xem…”
Một hồi trầm lặng ngắn ngủi, lại nghe thấy một giọng nữ nói: “Buông ra.” Là thanh âm của Quân Đình, mặc dù vẫn lạnh băng như trước, nhưng lại ẩn ẩn có gì đó khiến người ta có cảm giác khác thường.
Phượng Minh giật mình, len lén nhìn hướng vào bên trong cửa sổ. Khe hở cửa sổ rất nhỏ, hắn lại không dám kéo khe hở rộng ra, để tránh tạo ra tiếng động, chỉ có thể gắng gượng nhìn thấy hai bóng dáng đang đứng ở phía trước thư trác.
“Ta giúp ngươi lau sạch nó.”
“Không cần, buông ta ra.”
Bóng dáng của Quân Đình hơi hơi động, Phượng Minh vội vàng cúi đầu, nhưng Quân Đình vẫn chưa xoay người lại, chỉ là hơi thối lui một bước. Phượng Minh thật cẩn thận lại nhìn vào, từ góc độ này, vừa vặn nhìn thấy tay Quân Đình bị một nam nhân cũng mặc trang phục tướng lĩnh nắm.
Lão thiên gia a, thì ra là đang trình diễn cảnh lãng mạn.
Chả trách toàn bộ thị vệ phụ cận đều bị sai đến nơi khác, ngay cả thị nữ cũng không thấy bóng dáng.
Quân Đình trầm giọng quát: “Lâm Ấm, ta bảo ngươi buông tay, ngươi dám phạm thượng?”
“Đình nhi, ta…”
“Không được gọi!” Quân Đình tức giận nói: “Ta đã từng nói, không được tái gọi ta như vậy. Buông tay ta ra.”
Phượng Minh thầm nghĩ: ngươi quan giai (bậc quan) so với hắn cao hơn, thân thủ nói không chừng so với hắn cũng khá hơn, vì cái gì không tự đem tay mình rút về đi, lại còn giả mù sa mưa bảo người ta buông tay. Diệu kế, xem ra nữ nhi ngoan ngoãn của Quân Lệnh ti đã động tâm rồi. Hảo một cái Lâm Ấm, cư nhiên dám theo đuổi một con mẫu lão hổ (cọp cái =))) chỉ nhìn thôi đã có thể cắn người.
Nếu đổi lại là Lộc Đan hoặc Dung Điềm nhìn thấy chuyện như thế này, ý nghĩ đầu tiên sẽ là làm như thế nào để lợi dụng đoạn luyến tình hiển nhiên vẫn chưa bị mọi người phát giác này để công kích đối thủ. Chỉ có Phượng Minh mới có thể bởi vì cảm thấy thú vị mà ở một bên hô to phấn khích.
Lâm Ấm vẫn đưa lưng về phía Phượng Minh. Bất luận Quân Đình quát lớn uy hiếp như thế nào, vẫn không chịu buông tay Quân Đình ra, trầm giọng nói: “Ngươi cứ giương giọng hô hoán bọn thị vệ tiến vào, liền bị Quân Lệnh ti lăng trì xử tử thì thế nào?”
Quân Đình kinh ngạc, quay đầu qua, sau một hồi lâu mới nói: “Tay của ta quen cầm kiếm, vừa thô lại vừa chai, có cái gì tốt?” Nhưng lại mơ hồ lộ ra kiều thái của tiểu nữ nhi, làm cho Phượng Minh ở một bên nhìn lén đến mục trừng khẩu ngốc, đại tán thán sức mạnh của tình yêu đúng là không gì không làm được.
Lâm Ấm buồn bực nói: “Ta một lần vô ý nói xằng, ngươi ghi hận lâu như vậy…”
Quân Đình hung hăng rút tay của mình về, cắn răng nói: “Nực cười, ta đường đường là quân tá lại phải ghi hận cấp dưới của chính mình? Chuyện hôm nay, niệm tình ngươi…” Vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lâm Ấm, trong lòng cũng nảy một nhịp hoảng sợ, người của Quân gia từ bé đã dưỡng thành một giọng điệu đặc biệt cao cao tại thượng, nhất thời giọng nói lại không còn bóng dáng.
“Ta biết, ta không xứng với ngươi.” Lâm Ấm nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh nói.
Quân Đình quay mặt đi.
Lâm Ấm chăm chú nhìn nàng hồi lâu, hít sâu một hơi, chợt thay đổi sang một bộ khẩu khí giải quyết công sự chung, điềm nhiên nói: “Nếu đã như vậy, thuộc hạ xin được điều đến Thập Nhị quân.”
“Vì sao?” Quân Đình lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn Lâm Ấm.
“Thuộc hạ càng nguyện ý đi theo Thập Nhị quân tá.”
Quân Đình tức giận đến mặt mũi trắng bệch, lạnh lùng nói: “Không được.”
“Thập Tam quân tá không có quyền phản đối. Thuộc hạ là phó quân tá, có quyền trực tiếp hướng Quân Lệnh ti để đề xuất thỉnh điều. Dù sao ngươi cũng không muốn nhìn thấy ta, tìm một phó tướng so với ta thuận mắt hơn không phải càng tốt sao?”
Quân đình giậm chân nói: “Ai nói ta không muốn nhìn thấy ngươi?” Một cái giậm chân này của nàng, cuối cùng cũng khiến cho Phượng Minh cảm giác được nàng là một thiếu nữ hoa quý hàng thật giá thật.
Phượng Minh thầm nghĩ: ngoan ngoan, lập tức bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi. Aizz, sớm biết thế này thì đã ngủ thêm một lát, coi tình hình này, cho dù buổi tối ta mới đến Quân Đình cũng sẽ không tức giận.
Loại tình huống này nếu như tới trên người Dung Điềm và Phượng Minh, tám phần mười sẽ diễn biến thành càng ngày càng đấu võ mồm điềm mật ái muội, cuối cùng là tứ chi giao triền, rồi đến cái vận động thể năng kịch liệt.
Bất quá xem ra Lâm Ấm lại là một tên khá ngu ngốc, cái loại hoa hoa công tử này cùng Dung Điềm căn bản không phải cùng một đẳng cấp, thấy Quân Đình làm nũng, chẳng những không đánh rắn tùy côn, trái lại còn sửng sốt một hồi lâu, ngơ ngẩn nhìn Quân Đình, mới rầu rĩ nói: “Ta không xứng với ngươi, lại chọc giận ngươi chán ghét, hà tất lưu lại trong Thập Tam quân. Phó quân tá cấp tướng lĩnh mà so với ta tốt hơn thì thủ hạ của Quân Lệnh ti có rất nhiều. Dù sao việc ta phụ trách cũng không phải không ai có khả năng…”
Quân Đình tức giận đến nỗi miệng bị kiềm hãm, vung tay lên. Âm hưởng cái tát thanh thúy vang lên rõ ràng trong thư phòng.
“Hồ ngôn loạn ngữ… Đi đứng ở trong tuyết cho ta, hảo hảo thanh tỉnh một chút.” Nàng chỉ một ngón tay về phía cửa chính của thư phòng, hung hăng hạ lệnh.
Lâm Ấm xoay người bước đi.
Quân Đình quát: “Đứng lại!” Dừng một chút, thả thanh âm nhuyễn xuống nói: “Vì sao đi?”
Lâm Ấm không lên tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài.
Phượng Minh ở ngoài cửa sổ le lưỡi, vội vàng chạy từ sau thư phòng về hành lang gấp khúc, vừa vặn gặp phải Lâm Ấm, giả vờ thở hồng hộc nói: “Vị đại nhân này, Thập Tam quân tá ở trong phòng lâu chưa? Ta đã mau chóng rời giường mặc quần áo ăn điểm tâm tới thư phòng rồi, nhưng trên đường gặp sư phụ, hì hì, chính là người mà ngày hôm qua Quân Lệnh ti đại nhân đích thân đến trắc điện của Đại Vương để xin thỉnh giáo về mật thư lục soát được trên người gian tế…”
Lâm Ấm khoát tay chặn lại, đạm nhiên cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của Phượng Minh: “Thập Tam quân tá chờ Minh vương đã lâu, thỉnh Minh vương vào nhanh một chút.” Vừa nãy Phượng Minh rình coi chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, hiện tại mặt đối mặt, mới phát hiện vị tướng lĩnh tràn đầy dũng khí theo đuổi Quân Đình này tịnh không giống với những tướng lĩnh bình thường trên người luôn tỏa ra uy nghiêm kiên cường, trái lại, trên người Lâm Ấm có mang một cỗ khí vị thư sinh dày đặc, giữa mi mục hơi ẩn chứa u buồn, tựa như luôn luôn có một chút tâm sự vương vấn, có lẽ chính vì loại mông lung thương cảm hiếm thấy giữa đám quân nhân này đã khiến Quân Đình đối với hắn có phần khác biệt.
Lâm Ấm không muốn nhiều lời, bước đi vài cước, lại dừng chân quay đầu lại, nói: “Quân tá không thích làm việc với người trì hoãn thời gian, Minh vương lần sau tốt nhất là đến sớm một chút.”
Phượng Minh đối với tâm tình chán nản của hắn hiện tại cũng hiểu được mấy phần, nhìn bóng lưng của hắn dần xa, không khỏi lắc lắc đầu, vén rèm lên.
Vừa bước vào thư phòng, đón đầu nhìn thấy chính là sắc mặt khó coi của Quân Đình đang đứng ở trước thư trác, hai tay chống nạnh, một bộ dáng điệu khởi binh vấn tội, nói: “Minh Vương có biết chậm trễ quân vụ phải chịu xử phạt gì không?”
“Thực xin lỗi, bởi vì ta…”
“Không cần giảo biện với ta! Lấy cớ gì cũng vô dụng. Tuy rằng ngươi là người do Đại vương đặc biệt cho phép tham gia quân vụ, nhưng không ai có thể coi thường quân kỷ.”
Phượng Minh thấy Quân Đình đại phát thư uy, nên ôm một bụng ủy khuất. Ngươi cùng bạn trai cãi nhau, sao lại đem cơn tức đổ lên đầu ta? Lời này đương nhiên không thể lấy ra đối chất cùng Quân Đình, chỉ có thể thoái nhượng: “Thập Tam quân tá bớt giận, ta tới quả thực có chậm một chút, bởi vì…”
“Đủ rồi.” Quân Đình xua tay ngăn lại lời hắn định tiếp tục nói, cũng tự ý thức được chính mình thất thố, đi đến trước thư trác, cúi đầu chăm chú nhìn mặt bàn đã được chuẩn bị tốt bút mực, nói: “Minh vương không cần giải thích, vẫn là nhanh bắt đầu viết phương lược luyện binh đi.”
Phượng Minh vẫn đứng ở một bên, Quân Đình đem bút mực đẩy đến: “Minh Vương?”
“Nga, ta hiện tại liền viết.” Phượng Minh ngồi xuống, cầm lấy bút lông.
Hắn đối với việc luyện binh biết không nhiều lắm, bất quá nếu đã dám đề xuất viết phương lược luyện binh, vẫn là đối với vấn đề này cũng đã có suy xét cẩn thận qua. Bản nháp đại khái đã có trong bụng, nghĩ nghĩ một chút, đặt bút chậm rãi viết lên.
Quân Đình đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy từng chữ từng chữ màu đen hiện ra trên nền lụa trắng tinh.
Có chuẩn bị sẵn tất cả trong đầu cũng tương đối dễ làm. Phượng Minh bởi vì có Quân Đình ở một bên quán sát, để thể hiện một chút thực lực của chính mình nên cố gắng viết thật rành mạch lưu loát. Quân Đình ở một bên lẳng lặng nhìn, mới đầu còn chưa để ý, về sau thần sắc dần dần ngưng trọng, lại dẫn theo vài phần khó hiểu, đợi sau khi Phượng Minh viết xong hai tờ lụa trắng, mới nhịn không được mở miệng nói: “Thứ Minh vương viết, hình như không phải là phượng lược luyện binh. Hơn nữa, khi đánh giặc không ra lệnh cho các cấp tướng lĩnh dẫn dắt binh sĩ xông trận giết địch, ngược lại muốn bọn họ đi theo bên cạnh chủ soái, đây là vì cái gì?”
Phượng Minh buông bút xuống, ngẩng đầu cười nói: “Quân tá là người chỉ huy của Thập Tam quân, có phải việc huấn luyện mỗi vị binh sĩ cũng đều do quân tá phụ trách phải không?”
Quân Đình lắc đầu nói: “Đương nhiên không có khả năng, thuộc hạ của ta là ba nghìn binh sĩ, sao có thể do một mình ta giám sát và đốc thúc. Phàm là huấn luyện quân đội, đều là một cấp phụ trách một cấp, cấp dưới cùng là tiểu đội trưởng, mỗi người phụ trách dẫn đầu năm mươi sĩ binh. Thường ngày thao luyện, đều là do tiểu đội trưởng phụ trách năm mươi người thuộc hạ của bọn họ.”
“Vậy thì đúng rồi.” Phượng Minh nói: “Khai phá tiềm lực của mỗi vị sĩ binh ở mức độ lớn nhất, mới có thể khiến quân đội Đông Phàm trở nên thực sự cường đại. Muốn khai phá tiềm lực của mỗi vị sĩ binh, cần phải có sự nỗ lực tỉ mỉ của các cấp tướng lĩnh, huấn luyện khai triển từng bậc từng bậc. Sĩ binh Đông Phàm nhiều vô số kể, muốn chân chính huấn luyện thành một quân đội ưu tú cũng không hề dễ dàng. Ta đây có một phương pháp, có thể khiến cho các cấp tướng lĩnh huấn luyện binh lính hiện tại của chính mình thật công phu.”
Thấy Quân Đình nhăn chặt đôi mi thanh tú, Phượng Minh kiên nhẫn giải thích: “Khi đánh giặc, các tướng lĩnh đi theo bên cạnh chủ soái, xa xa quan sát tình hình chiến đấu. Nếu trong trận xuất hiện có binh lính tháo chạy bỏ trốn, lập tức điều tra rõ xem là thuộc hạ của tướng lĩnh nào, sau đó đem tướng lĩnh này xử trảm. Cứ như vậy, các cấp tướng lĩnh lúc bình thường đều sẽ nỗ lực huấn luyện binh sĩ của mình, để bảo vệ tính mạng của chính mình. Cứ như vậy, việc luyện binh của các quân đội nhất định sẽ tiến bộ rất xa.”
Quân Đình lúc này mới hiểu được, nghiêng đầu nói: “Nghĩ kĩ càng, quả thật có chút đạo lý. Bất quá, ta vẫn nghĩ Minh Vương sẽ viết một ít kế sách luyện binh cụ thể. Nếu như chỉ là thứ đại khái thế này, e rằng đến lúc đó không thể qua được cửa ải kia của phụ thân.”
“Quân tá sai lầm lớn rồi. Ta đang muốn viết tiếp điều thứ hai, chính là không cần đặt ra quá nhiều sách lược luyện binh cũ kĩ mốc meo, để tránh hạn chế khả năng phát huy của các vị tướng lĩnh.” Vẻ mặt Phượng Minh một bộ nghiêm túc, bày ra dáng điệu của một người chuyên gia về binh pháp, dù sao cũng đã từng diễn hí nhiều, khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, vẫn là có mấy phần khí thế nhiếp nhân. Phượng Minh cố ưỡn thẳng ngực, cư nhiên dùng dáng điệu nghênh ngang đem tư tưởng thánh hiền cổ xưa Trung Quốc của lão tiên sinh Khổng Tử bày ra: “Nói đến giáo dục, việc tối trọng yếu là phải dạy theo năng khiếu. Binh sĩ rõ ràng là người, bọn họ đều có ưu điểm và khuyết điểm đặc thù, binh sĩ cũng được chiêu mộ tới từ nhiều địa phương khác nhau, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ khác nhau, có người sở trường leo trèo, có người sở trường sông nước. Quá nhiều quy định cứng nhắc, những cái gọi là sách lược luyện binh ấy, còn chẳng bằng yêu cầu các cấp tướng lĩnh dựa theo tình hình thực tế sĩ binh của mình mà gia tăng thao luyện. Phải biết rằng, thiên hạ vạn vật đều có đặc tính riêng, ví dụ như loài khỉ, khỉ có sở trường leo núi, nếu như ngươi muốn dạy một con khỉ trở thành sơn lâm quân, vậy đương nhiên dễ dàng; nhưng nếu như ngươi muốn dạy một con khỉ làm thủy quân…”
Phượng Minh nổi lên hứng nói, thao thao quang quác hơn nửa canh giờ, từ thuyết dạy theo năng khiếu của Trung Quốc cổ đại nói đến thiên nhiên vạn vật đều có ưu thế của chính mình, đem thế giới động vật mình từng xem qua đều lấy ra làm ví dụ phô trương một hồi, cuối cùng kéo đến giáo dục hiện đại.
“Kì thực ví dụ về việc hình thức giáo dục chủ quan tạo thành thất bại cũng đã thấy nhiều lần, ví như loại hình giáo dục dự thi, đã dẫn đến…khụ khụ…ta cái gì cũng chưa nói. Dù sao,” Phượng Minh tổng kết lại: “Ta cho rằng, luyện binh hẳn là nên tùy theo năng khiếu, chính là căn cứ vào những đặc điểm khác nhau của binh sĩ để đặt ra hình thức huấn luyện. Cho nên, những bản điều trần luyện binh cứng nhắc kia, căn bản là không đáng để cho chúng ta xài quá nhiều tâm cơ. Đảm đương chức vụ tướng lĩnh cao cấp nha, tối trọng yếu chính là đem trách nhiệm của chính mình phân cho tướng lĩnh cấp thấp phía dưới gánh vác một phần. Sau khi đã có điều khoản thứ nhất khiến cho các vị tướng lĩnh cấp thấp kinh hồn táng đảm, chuyện luyện binh, để cho tướng lĩnh cấp thấp phía dưới đau đầu đi.” Dứt lời, hướng về phía Quân Đình cười khẽ mà chớp mắt vài cái.
Quân Đình diện vô biểu tình, lạnh lùng nhìn hắn, vừa muốn nói gì, một trận gió lạnh từ khe cửa sổ mạnh mẽ xông vào, cóng đến nỗi cả hai người đều hơi hơi chấn động.
“Tuyết lại bắt đầu rơi rồi.” Phượng Minh sợ lạnh, rụt cổ chạy vội đi đóng cửa sổ: “Khó khăn lắm mới ngừng được một lát, đã lại bắt đầu rơi xuống nhanh như vậy, lạnh quá. Thập Tam quân tá, ta vừa mới nói rất nhiều lý luận khoa học giáo dục như vậy, ngươi cuối cùng đã hiểu được mấy phần rồi?” Hắn xoay người nhìn về phía Quân Đình.
Quân Đình lại giống như không tập trung tư tưởng, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, hướng về phía Phượng Minh nói: “Minh vương chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“A? Ngươi đi đâu? Ta đang nói đến thỏa nguyện, ngươi còn chưa nói gì về cảm tưởng của ngươi…”
Không chờ Phượng Minh nói xong, Quân Đình đã vén rèm lên, vội vàng rời đi.
Phượng Minh nhìn thư phòng vắng vẻ, vò đầu khổ não nói: “Hỏng bét, nhìn sắc mặt của nàng, dường như đối với lý luận mới của ta không hề thưởng thức được thế nào. Thật là, người ta cũng không phải là thần tiên thực sự, cũng không thể cái gì cũng biết thông thạo, lý luận luyện binh cổ đại đâu có gì liên quan tới ta a? Sớm biết vậy năm đó khi đọc sách đã bớt xem tranh châm biếm đi, xem nhiều một chút tạp chí phổ cập khoa học rồi.”
Trong lúc đang cằn nhằn càu nhàu, tấm mành chợt bị vén lên, một trận gió lạnh thừa cơ cuốn tới, thổi trúng Phượng Minh lông tơ dựng thẳng, bóng người trước mắt hiện lên, Quân Đình đã trở về, Lâm Ấm đi theo phía sau biểu tình cũng lạnh như băng. Hai bờ vai Lâm Ấm rải một tầng tuyết hoa mỏng manh, trên tóc đen cũng vương tuyết phấn bạch sắc, khuôn mặt đông lạnh đến trắng bệch.
Phượng Minh thầm nghĩ: ngoan ngoan, Lâm Ấm này thực sự là tên nghe lời nhất trên đời, Quân Đình bảo hắn đi đứng trong tuyết cho bình tĩnh đầu óc, hắn cư nhiên đi thật. Trách không được Quân Đình vừa nghe tuyết rơi vội chạy đi, nguyên lai là không nỡ để tình nhân bị đông cứng, chậc chậc.
Lại không khỏi nghĩ thầm, vẫn là Dung Điềm ôn nhu săn sóc nhất, hắn là tình nguyện chính mình đông lạnh cũng không chịu để ta hắt xì hơi một cái, khi tuyết rơi hắn nhất định sẽ hảo hảo ôm lấy ta, để tránh cho ta bị cảm lạnh. Ừm, hiện tại nhớ tới, trong lòng Dung Điềm thực sự rất ấm áp.
Kể từ đó, trên mặt không tránh khỏi lộ ra một ít dáng cười.
Quân Đình dẫn theo Lâm Ấm đã đông lạnh đến phát run trở về, đúng là vừa tức lại vừa đau lòng, đột nhiên nhìn thấy Phượng Minh hơi cười, khó tránh khỏi chột dạ, hung dữ trừng mắt liếc Phượng Minh nói: “Ngươi cười cái gì?”
Phượng Minh lúc này mới nhận ra, hình như chỉ cần có Lâm Ấm ở cạnh, kiều thái nữ nhi của Quân Đình liền che không được mà trồi lên mặt nước. Bất quá lúc này không nên trêu chọc nàng, Phượng Minh vội vàng thu liễm nét cười, nói: “Quân tá không nên hiểu lầm, ta chỉ là đang suy nghĩ, đại tuyết lại rơi rồi, cảnh tuyết buổi tối nhất định rất đẹp, nói không chừng quốc sư lại đến mời sư phụ cùng thưởng thức cảnh tuyết.”
“Quốc sư?” Quân Đình khẽ hừ một tiếng, giật giật khóe miệng.
Phượng Minh nhớ tới lời nhắc nhở của thái hậu lúc sáng sớm, để ý thấy thái độ của Quân Đình đối với Lộc Đan, nhìn như tùy ý mà nói: “Quốc sư nếu như đến đây, nói không chừng sẽ mời quân tá cùng ngắm tuyết đó. Nghe nói quốc sư cũng rất ngưỡng mộ tài năng cầm quân của quân tá, hắn còn nói quân tá tương lai vô cùng có khả năng kế thừa vị trí Quân Lệnh ti đấy.”
Quân Đình chăm chú nhìn Phượng Minh, đột nhiên nói: “Minh vương vì sao không tính toán vì chính mình một chút?”
Phượng Minh ngẩn người, gạt bỏ khuôn mặt tươi cười: “Lời này của quân tá hình như có thâm ý.”
“Minh vương bị quốc sư lợi dụng, rơi vào giữa cuộc tranh đấu giành vị trí phụ chính với phụ thân của ta, nhất định cũng cảm thấy rất khổ não đi.” Quân Thanh từ từ nói: “Hiện tại, quốc sư là chỗ dựa vững chắc duy nhất của Minh vương, mà hệ thống quân đội, cũng không có khả năng tiếp nhận Minh vương gia nhập. Thời điểm mấu chốt này, nếu như quốc sư có phát sinh điều gì bất trắc, Minh vương đem chính mình giải quyết thế nào? Minh vương chẳng lẽ không vì mình mà tính toán một chút gì sao?”
“Ý tứ của quân tá, tựa hồ quốc sư sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn?” Phượng Minh trầm giọng nói: “Nếu quốc sư có chuyện gì bất trắc, quân đội lại làm thế nào ăn nói với Đại vương?”
Quân Đình lắc đầu, thở dài: “Minh vương hiểu lầm rồi. Chúng ta sẽ không hạ thủ với quốc sư, hắn suy cho cùng vẫn là rường cột của Đông Phàm, là người thân tín của Đại vương. Nhưng căn cứ vào tin tình báo mới nhất của chúng ta, thân thể quốc sư ngày càng hư nhược, nhất là sau khi mùa đông năm nay tới, ngự y cung đình cơ hồ thường trú luôn trong tẩm cung của quốc sư.”
Tim Phượng Minh đập cuồng một trận.
Quả nhiên, bệnh của Lộc Đan đã nặng lên rồi. Đây cũng là nguyên nhân đêm qua hắn không thể tới thăm hỏi. Dung Điềm đã từng nói, loại bệnh ngầm do trường kỳ hao tổn tâm trí mà dẫn đến này, không phát tác thì thôi, một khi đã phát tác, chỉ sợ không thể qua được mùa đông, cơ hồ không có dược vật gì có thể chữa trị.
“Ta mặc dù ở cùng Minh vương không lâu, nhưng cảm thấy được Minh vương cũng không phải là người xấu.” Quân Đình thở dài: “Tế sư viện đã bị diệt trừ, quốc sư nắm đại quyền trong tay, lại ở phía sau không tiếc mạo hiểm đem Minh vương nâng ra, việc này đã cho chúng ta biết một tin tức rất rõ ràng rằng hắn hi vọng Minh vương thay thế vị trí của hắn ở trong triều cục Đông Phàm. Nhưng việc thần tử kèm hai bên cưỡng ép triều cục, vĩnh viễn không có khả năng làm cho Đông Phàm cường đại. Đông Phàm đã đủ rối loạn rồi, không cần lại thêm một trận chính biến cung đình tàn khốc nữa, nội bộ tranh đấu tịnh không phải là điều quân đội mong muốn nhìn thấy. Nếu như Minh vương nguyện ý bảo trì trung lập, chúng ta sẽ không làm khó dễ Minh vương nữa.”
Lâm Ấm ở một bên nói: “Đó cũng là ý tứ của Quân Lệnh ti đại nhân.”
“Nhiều lời vô dụng.” Quân Đình phủi phủi tay, mở bàn tay ra nói: “Ta đã đem tất cả bẩm báo thẳng thắn, Minh vương có thể cho ta câu trả lời thuyết phục được không?”
Phượng Minh trầm mặc không nói, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngàn vạn ý niệm trong đầu tuôn ra.
Không cần phải nói, người của quân đội từ trong động tĩnh gần đây nhất của Lộc Đan, chắc chắn đã phát hiện ra Lộc Đan không ổn, hơn nữa còn suy đoán ra bệnh tình nghiêm trọng của Lộc Đan. Thực xấu hổ, Lộc Đan rõ ràng đã từng nói qua cho Phượng Minh biết nhưng tới tận bây giờ hắn mới nhớ tới vấn đề của phương diện này…
Mà cách làm của đám người Quân Thanh, có thể nói là dụng tâm lương khổ, một lòng một dạ trung lương. Bọn họ chỉ hi vọng triều chính Đông Phàm không tái bị gian thần thao túng nữa, cũng chính là không tái xuất hiện sự độc đoán, khiến cho các loại thế lực Đông Phàm hòa thuận ở chung một chỗ, duy trì quốc lực tổng hợp của Đông Phàm.
Chỉ cần hai kẻ đối với quyền lực có ham muốn rất nặng là tế sư viện và Lộc Đan tiêu thất, triều cục Đông Phàm hẳn là có thể dưới cách làm công bằng của quân đội mà vững vàng hướng tới đoàn kết.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Minh vương hắn không được phép thay thế Lộc Đan, kế tục hình thức vận hành cầm giữ triều chính như thời kì Lộc Đan.
Đây lại vừa đúng là hi vọng của Lộc Đan, y muốn Phượng Minh thay thế vị trí của mình, lấy thân phận là người ở phía sau màn để cai quản Đông Phàm, dùng cường quyền bảo hộ Đông Phàm vương.
Lâm Ấm trầm giọng nói: “Khi loại tình hình này phát sinh, Minh vương nên biết chọn lựa như thế nào đi.”
Quân Đình ngàn năm khó có được một lần ôn nhu nói: “Ta cũng không miễn cưỡng bắt Minh vương cho ta câu trả lời, chỉ là Minh vương nếu đã minh bạch về thế cục, xin thỉnh không nên tái thử nghiệm làm ra bất luận hành động gì có tính phá hoại đối với triều cục Đông Phàm đang có xu hướng ổn định nữa.”
Phượng Minh nặng nề thở dài, hắn dù sao cũng không thể nói với Quân Đình, hắn và Lộc Đan sớm đã đạt đến hiệp nghị. Chính là nguy hiểm chết người, hắn đã đeo Vô Song kiếm ở trên người, tương đương với việc đã nhận câu thần chú quỷ dị kia rồi. Phải biết rằng, một thanh Vô Song kiếm còn lại đang ở trong tay Lộc Đan, hơn nữa hình như còn chưa đeo lên người Đông Phàm vương. Vạn nhất Lộc Đan biết hắn đổi ý, liền đem thanh Vô Song kiếm còn lại kia đeo lên trên người một kẻ không trọng yếu, sau đó giơ tay chém xuống làm thịt tên xui xẻo kia, hắn đường đường Minh vương chẳng phải sẽ chết so với Đậu Nga* còn oan hơn sao?
Tuy nói cái loại chú ngữ gì đó chưa hẳn đã linh nghiệm, vấn đề là vạn nhất nó linh nghiệm thì phải làm sao?
Quan trọng nhất nhất chính là, hắn cũng không phải Minh vương của Đông Phàm, Dung Điềm mà hắn thân ái kia cũng đang ẩn núp ở xó xỉnh nào không rõ, nhất định cũng rất hi vọng có thể hung hăng phá hoại sự hòa bình ổn định của Đông Phàm một chút đi. Đúng rồi, Đông Phàm ổn định thì còn bắt giam Phượng Minh hắn làm cái gì?
Phượng Minh bước đi thong thả giữa bầu không khí đột nhiên biến đổi trầm trọng trong thư phòng, liên tục thở dài, cuối cùng dừng bước lại, ánh mắt bắn về phía Lâm Ấm, bừng tỉnh nói: “Ta hiểu rồi, phó quân tá Lâm Ấm là phụ trách quân tình mật báo, trách không được toàn thân gió sương mà quay trở về, Thập Tam quân tá lập tức đưa ra vấn đề về tình trạng thân thể của quốc sư.” Mệt hắn còn tưởng rằng Lâm Ấm đã thực sự đi chịu phạt.
Lâm Ấm và Quân Đình sắc mặt khẽ biến, rõ ràng không nghĩ tới lực suy đoán của Phượng Minh lại lợi hại như thế.
Lâm Ấm gật đầu nói: “Không sai, thuộc hạ phụ trách thu thập tin tức trong cung.” Hắn vừa mới gặp gian tế phân công ở bên cạnh Lộc Đan, cuối cùng xác định Lộc Đan lâm trọng bệnh.
Quân Đình nói: “Minh vương bất cứ lúc nào cũng có thể đem việc này nói cho quốc sư biết, bất quá quốc sư đối với việc này hẳn là cũng biết rất rõ ràng. Trong cung đình, có chỗ nào không có gian tế đâu. Huống chi Lâm Ấm là người của Thập Tam quân ta, ta nghĩ rằng quốc sư cũng không dám tùy tiện động vào hắn.” Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Ấm, hơi hơi lộ ra nét cười.
Phượng Minh lúc này mới biết Lâm Âm không hề đơn giản, thầm le lưỡi: trách không được hắn có gan theo đuổi Quân Đình, căn bản là một nhân vật bên ngoài thì nhã nhặn bên trong lại lợi hại. Bên này vừa mới nộ khí đùng đùng ầm ĩ xong rời đi, bên kia đã lại tỉnh táo liền đi làm công tác điều tra của mình, thật sự là đặc vụ hạng nhất.
Đúng lúc sóng lòng đang phập phồng, ngoài cửa truyền đến thanh âm của tùy nhân: “Bẩm báo Minh vương, Thập Tam quân tá, Thương Nhan tướng quân đến.”
Rèm cửa bị vén lên, một trận gió lạnh liền gào thét tiến vào, trên râu tóc của Thương Nhan cũng dính một mạt tuyết, vừa nhìn liền biết là chạy giữa trời tuyết đến cung điện này, vừa vào cửa đã trầm giọng nói: “Lập tức đến quân vụ nghị thính, vừa mới bắt được một tên gian tế khác của Bắc Kỳ quốc, trên người hắn cũng có một văn thư kỳ quái.”
Mọi người sau khi ngẩn ngơ mới kịp phản ứng, lập tức ba chân bốn cẳng mặc áo choàng vào, vội vàng xuất môn.
Phượng Minh lại càng hưng phấn đến nỗi tay chân phát run.
Dung Điền chết tiệt này, lại truyền cái gì vào rồi? Hi vọng không phải là mấy lời buồn nôn.
_____________
*Đậu Nga: Đậu Nga là nhân vật chính trong tạp kịch “Đậu Nga oan” của Quan Hán Khanh, là điển hình cho người phụ nữ bị áp bách trong xã hội phong kiến. Tính cách của nàng thiện lương mà kiên cường, có tinh thần phản kháng mãnh liệt. Lúc đầu, Đậu Nga chính là một người phát thệ hết lòng hiếu thuận, là người phụ nữ trinh tiết trong luân lý phong kiến cương thường, nhưng hiện thực tàn khốc đã đem nàng đẩy xuống vực thẳm. Đầu tiên là lưu manh ác ôn Trương Lư Nhi tiến hành bức hôn nàng, sau khi bị khốc hình của quan phủ, ở giữa cuộc đấu tranh với thế lực tà ác, tính cách phản kháng của nàng phát triển kịch liệt, từ an phận thủ thường, nhẫn nhục chịu đựng đến tiến hành đấu tranh kiên quyết không chút do dự. Ở trên pháp trường, nàng nhìn trời đất quỷ thần mà phát ra lời lên án kinh tâm động phách, thực tế là phủ định hiện thực xã hội hắc ám, xuất sắc thể hiện ra tinh thần phản kháng không thể khuất phục của nàng.
Phượng Vu Cửu Thiên Phượng Vu Cửu Thiên - Phong Lộng