Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 18
an đêm vương cung Đông Phàm đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt đến phi thường.
Khắp nơi giương đèn kết hoa, tơ rủ phơ phất, những thị nữ xinh đẹp như thiên tiên không ngừng lướt qua lướt lại, bưng trên tay cơ man những loại hoa quả, rượu ngon món ngọt, tựa như hàng đàn bướm sặc sỡ rập rờn yến điện huyên náo.
Những kẻ thuộc vương tộc Đông Phàm ngày thường vốn phải luồn cúi thuần phục, chịu đựng sự sai khiến của tế sư viện, giờ đều hớn ha hớn hở, đầu gối tay ấp mỹ nữ tay ấp mỹ nữ tay ôm bình rượu uống đến không biết trời trăng.
Sự xuất hiện bất ngờ nhất, chính là kẻ vừa chân ướt chân ráo từ Tây Lôi tới, tuấn mỹ danh chấn thiên hạ, Minh vương.
Giữa màn chúc tụng huyên náo, chỉ duy mình cậu, mặt mày sa sầm. Đông Phàm vương toạ trên đài cao, Lộc Đan ngồi bên phải, Phượng Minh ngồi bên trái. Đó là ba vị trí tiêu điểm của buổi yến, nên dù Phượng Minh có đeo cái mặt nạ cau có, nặng trịch thế nào, thì ai cũng phải chú ý. Mà kỳ thật, dù cậu có ngồi nép trong góc đi nữa, cũng không ai có thể xem nhẹ một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh thế này.
Ca vũ hoàn, đoàn vũ nữ xoay người uyển chuyển lui xuống. Những gương mặt xa lạ, cứ không ngừng chen lại trước mặt cậu, mười thì có đến chín không có hảo ý.
“Minh vương điện hạ, nào nào nào, để ta mời Minh vương điện hạ một ly. Điện hạ lấy lực lượng của thần linh, trừng phạt đám tế sư vô lễ kia, thật khiến chúng ta thở phào nhẹ nhõm.”
“Phải phải, đêm nay nhất định không say không về.”
“Từ lâu đã nghe đại danh Tây Lôi Minh vương, hôm nay được diện kiến, quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy.”
Sau trận cãi nhau lôi đình với Lộc Đan, Phượng Minh bị hai tên thị vệ lôi xềnh xệch đến nhốt vào một căn phòng tối om om suốt cả một buổi chiều, cơn phẫn nộ hừng hực mới miễn cưỡng được cho là nén xuống. Cứ nghĩ đến chuyện Lộc Đan hoá ra chẳng phải loại tốt đẹp gì, uổng một phen trải lòng tử tế là cậu lại thấy tâm trạng tồi tệ vô cùng; còn cả những trăn trở về Dung Điềm và Tây Lôi cứ không ngừng dằn vặt trong long. Rốt cuộc, cậu cũng tự đúc ra ình một kinh nghiệm, đã là một bậc hảo hán thì không nên nhụt chí trước những điều khó khăn trước mắt.
Không thể cứ ngồi há miệng chờ cứu viện từ bên ngoài, Tây Lôi Minh vương phải tự đứng lên cứu bản thân.
Muốn chạy trốn phải có sách lược, địch mạnh ta có lăn xả ra cào rách mặt cũng không phải cách khôn ngoan.
Khép mắt lại, cậu cố gắng xoá sạch những tiếng kêu gào thét thảm thiết trong Thiên địa cung. Vì Tây Lôi, có khổ sở thể nào cũng phải nhẫn nhịn.
Chính bởi vậy, mới có chuyện đêm nay cậu cố nhẫn nhịn để xuất đầu lộ diện trước đông đảo chúng vương tôn quý tộc Đông Phàm này.
Tuy rằng đã tự nhủ với bản thân phải nín nhịn nín nhịn, nhưng Phượng Minh còn lâu mới có một thân công phu như Dung Điềm. Nhìn chòng chọc vào giữa một đoàn mỹ nữ lượn như đèn cù ngay giữa chính điện, sắc mặt đen xì của cậu vẫn không khá lên chút nào.
Giương mắt nhìn màn ca vũ thăng bình phía trước, trong cậu vẫn không ngừng quanh quẩn tấn thảm kịch ban sáng, Phượng Minh đảo mắt sang phía khác, vài gương mặt không mấy thiện ý đập thẳng vào tầm nhìn, thứ dục vọng như mèo vờn chuột rõ ràng đến trần trụi, liền thầm kêu không ổn.
“Uống nào.”
“Ối cha cha, thái độ Minh vương thế này, hình như không thích thú bộ mặt của ngươi rồi, Đông Doanh hầu.”
“Khặc khặc, mỹ tửu này ngon lắm đó, Minh vương điện hạ sao lại cạn nghĩ không biết thưởng thức như vầy.”
Đến lúc đó thì Phượng Minh dẫu có muốn nén giận cũng vô ích, những kẻ này nhất định đều là lũ ăn được một tấc lại muốn nốc cả thước, tốt nhất là không thèm chấp, Phượng Minh lạnh lùng đảo mắt qua những chén rượu tràn phe phắp chỉ thiếu chút nữa đã kề sát môi mình, cùng đám người đang ngồi rình kịch hay, cao ngạo quay đầu, khắc nghiệt phun từng chữ: “Ta không uống rượu.”
Gặp Phượng Minh vuốt mặt không nể mũi, không chút kiêng dè đập nát thể diện ngay trước mặt bàn dân thiên hại, sắc mặt đám vương hầu quý tộc đen sạm xuống.
Tây Lôi nội loạn, Dung Điềm mất tích, Minh vương cao cao tại thượng được nhận biết bao ân mưa móc không thể chạm vào nay lại lưu lạc vương cung Đông Phàm. Nói một cách đơn giản, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tù tội có thể tùy tiện chòng ghẹo mà thôi.
“Hôm nay là ngày vui của Đông Phàm, uống một chén thì đã có sao?” Đông Doanh hầu âm trầm cười gằn: “Tập tục của Đông Phàm, cự tuyệt lời mời rượu của người khác, vốn đã vô cùng thât lễ. Hà huống chi thường nhân thất lễ với vương hầu, phải luận tội nghiêm trị.”
Phượng Minh đã được nghe đủ loại chuyện phóng đãng vô sỉ trong cung, ngày thường lúc nào cũng nghe Liệt Nhi nhắc nhở, trò dâm loạn giữa đám vương hầu quý nhân cùng thị nữ nam đồng ngay giữa yến hội, là chuyện thường nhật, không phải điều chi đáng ngạc nhiên trầm trồ. Những thiên kim quý tộc có chút tư sắc gặp cảnh sa cơ, lại càng là miếng mồi ngon cho chúng chà đạp giày vò. Lướt một vòng xung quanh, đoàn ca vũ thoắt cái đã không còn ở chính sảnh, những nhạc công ẩn mình sau lớp rèm dày cũng đã lặng lẽ lùi bước lúc nào không hay biết. Giờ, chỉ còn mình cậu, hiển nhiên là tiêu điểm của tất cả mọi tầm mắt.
Phượng Minh dù không giỏi nhìn người như Dung Điềm, nhưng thứ dục vọng trần trụi hừng hực lồ lộ trong mắt đám nam nhân trước mặt, chỉ cần lướt qua cũng đủ hiểu, cậu nhất thời run lên.
Đáng hận.
Phượng Minh bặm chặt môi, đôi con ngươi trong veo lay động, liếc về phía kẻ vẫn đang án binh bất động quan sát sự cục hiện tại – Lộc Đan. Cậu thình lình đứng dậy, hướng phía chủ vị của Đông Phàm cung, cúi người chắp tay, giọng nói lanh lảnh: “Nếu Phượng Minh ta giờ đã là thân tù đày, vậy thỉnh Đại vương lập tức giải Phượng Minh tới ngục.”
“Đông Doanh hầu lỗ mãng.” Lộc Đan không đợi Đông Phàm vương kịp thể hiện bất cứ một động thái nào, đã lên tiếng chặn trước. Nụ cười nhàn nhạt phiêu động lòng người phiếm trên gương mặt tuyệt mỹ, y quát lui Đông Doanh hầu, tự mình nâng chén rượu, đi đến trước mặt Phượng Minh: “Khiến Minh vương kinh hãi, để Lộc Đan uống một chén bồi tội vậy.” Đoạn ngửa đầu cạn sạch chén rượu một cách yêu kiều, rồi mới hạ giọng thầm thì: “Lộc Đan đương nhiên sẽ dốc toàn lực để bảo vệ Minh vương. Nhưng cái chính, tế sư viện chỉ mới bị tiêu diệt, thế lực đám vương hầu kia đã bắt đầu manh nha, nếu Minh vương muốn sinh tồn an nhàn giữa thế cục hiện tại, cần phải thể hiện một chút bản lĩnh nữa.”
Phượng Minh nào có chuyện không hiểu ngụ ý của y, những lần qua cầu rút ván trước kia, hay như màn tàn sát đẫm máu trong tế sư viện, và cả sự ngoan độc vô tình ấy… Nhưng tình thế hiện giờ, dù có hận nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ có thể giở trò lá mặt lá trái, hạ giọng đáp: “Binh pháp Tôn Tử ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, nhưng thứ Trọng Tôn Tử binh pháp kia ta thực sự chưa kịp lãnh hội, chỉ có sư phụ ta hiểu. Nếu ngươi có bản lĩnh thỉnh được sư phụ ta dời núi, mới có thể có được nó.”
“Vậy lệnh tôn sư…”
“Ta đương nhiên cũng có thể nói cho ngươi biết nơi sư phụ ẩn cư.” Phượng Minh mau mắn phun bừa một cái địa danh. Dù sao ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, coi như có qua có lại đi, lừa ngươi một lần cho biết mặt.
Hai kẻ ôm trong bụng tâm tư riêng, cứ thế nhìn nhau, cười thâm sâu.
Có Lộc Đan đứng ra thể hiện chính ý, không còn kẻ nào dám bén mảng lại gần làm phiền Phượng Minh, màn ca múa lại được tiếp tục.
Phượng Minh ngồi giữa hàng loạt những ánh mắt uất hận không ngừng chòng chọc đằng sau đám ca cơ, vẫn không ngừng tỏ vẻ hân thưởng những điệu vũ tinh tế trước mắt, nhưng thực ra, trong lòng cậu hiểu vô cùng sâu sắc: chỉ cần một ngày kia Lộc Đan thấy ta mất đi giá trị lợi dụng, y sẽ lập tức không do dự ném ta vào giữa đám dã thú kia để mua vui.
Mỹ nhân chẳng khác nào rắn rết, Dung Điềm nói quả không sai.
Ôi Dung Điềm…
Tiệc tàn, vốn những tưởng sẽ lại bị giải về căn phòng hồi chiều, nhưng khi đi theo đám thị vệ đới đao không ngừng kè kè bên cạnh được nửa đường, Phượng Minh mới phát hiện, trước mặt mình là một tòa hành cung khá xa hoa nằm khuất trong khuôn viên vương cung Đông Phàm.
Bước vào trong điện, đã thấy tầng tầng sa mạn buông rủ, hương xông lẩn quẩn khắp phòng, giữa cái u tĩnh bật lên vẻ ưu nhã khó tả. Bốn năm thị nữ dung mạo phi phàm đột nhiên lướt tới trước mặt cậu, niềm nở cất tiếng chào: “Minh vương đã đến.” Hiển nhiên các nàng đã phải được chủ nhân nơi này dặn dò vô cùng kỹ lưỡng, đến nụ cười cũng rực rỡ xán lạn đến động lòng người thế kia cơ mà.
Phượng Minh kinh ngạc, quay đầu nhìn đám thị vệ áp tải đã dừng chân ngay trước bậc tam cấp, gương mặt lạnh tanh không chút biểu tình, bàn tay vẫn nghiêm chỉnh đặt đúng chuẩn trên gờ đao dắt ngang lưng.
“Đại vương đã có lệnh, từ giờ chúng tỳ nữ sẽ thị hầu Minh vương. Nước ấm đã chuẩn bị xong, thỉnh Minh vương tẩy rửa.”
Oanh thanh ngữ uyển, cùng sóng mắt đong đưa.
Từ chỗ bị giam hãm trên con thuyền bốn bề ì oạp sóng vỗ, chuyển qua gian địa lao âm u của viện tế sư, rồi lại tới căn phòng tối hù đáng sợ mà Lộc Đan dùng để cầm tù cậu, giờ bỗng nhiên được thăng cấp đưa tới một cung điện hoa lệ dễ chịu đến nhường này, khiến Phượng Minh không khỏi ngỡ ngàng trong nghi hoặc.
“Quốc sư căn dặn, người muốn Minh vương cảm thấy như đang ở quê nhà.”
Theo chân đoàn thị nữ đi vào sâu trong tẩm thất, quả nhiên đã thấy một bồn nước ấm lớn được chuẩn bị sẵn. Hơi nước bốc lên nghi ngút, giữa cái lạnh căm căm của mùa đông tỏa ra sức quyến rũ đặc biệt mê người. Quả thực cần phải tắm rửa thật đã một phen.
Phượng Minh mặc dầu đã quen được hầu hạ, nhưng thoát hạ y phục trước mặt các nàng, vẫn bất giác đỏ rần mặt, xấu hổ che che phần hạ thân rồi mới khép nép bước vào bồn.
“Hi hi, Minh vương thật hay thẹn.”
“Da Minh vương trắng thật đó a.”
Rầm!
Từng vốc nước ấm áp khiến người thanh sảng nhẹ nhàng ve vuốt lên bờ vai.
Những mỹ nữ xinh đẹp nõn nà đang vén tay áo trước mắt, thay phiên nhau múc từng gáo nước tẩy rửa cho cậu ấy, thật là một bức tranh đầy hưởng thụ của bậc đế vương.
Ở Tây Lôi, tắm rửa bao giờ cũng là màn độc quyền chuyên dụng của Dung Điềm, làm gì có chuyện mấy nàng Thu Nguyệt được nhúng tay vào.
Ngâm mình trong bồn nước nóng chừng nửa canh giờ, đến khi từng lỗ chân lông trên cơ thể thi nhau đồng ca, Phượng Minh mới lười nhác nhấc mình khỏi bồn, để mặc các thị nữ chuẩn bị y phục.
Phục sức truyền thống của quý tộc Đông Phàm, khác hẳn với sự phức tạp lẫn trang trọng của Tây Lôi, kiểu dáng của họ vừa đơn giản vừa mỹ miều, đai lưng thắt chặt, càng làm hiển lộ rõ ràng cái thanh mảnh của vòng eo. Bộ dạng này, thực sự rất giống Lộc Đan.
Đang lúc thoải mái nhảy nhót ra ngoài tiền sảnh, lại thấy bóng dáng Lộc Đan ngoài ý muốn đập ngay vào mắt.
“Ta lại tới làm phiền Minh vương rồi.” Lộc Đan xoay người lại, trên gương mặt ấy, vẫn là một nụ cười tuyệt mỹ kinh thế, vừa ôn hòa, vừa nho nhã.
“Được trở lại chỗ đầy đủ tiện nghi, tiện tẩy rửa một cái cho thoải mái,” Phượng Minh mãn nguyện ngồi xuống ghế chủ vị, tay hơi nhấc lên, thể hiện ý mời Lộc Đan ngồi xuống, đoạn nói tiếp: “Lúc tâm tình thả lỏng nhất, mới là lúc thích hợp nhất để hỏi cung đó. Quốc sư không tới quấy rầy vào lúc này thì quả thực, không phải quốc sư mà ta quen.”
Làn da tái nhợt của Lộc Đan, nghe xong câu ấy, cũng không khỏi ửng đỏ lên đôi chút, y bật cười, lắc lắc đầu: “Minh vương à Minh vương, Lộc Đan biết phải làm sao với người mới tốt đây?” Đoạn ngồi xuống rất tự nhiên, giọng điệu chậm rãi như thể đang cùng người đàm luận: “Giết, nhưng một người lanh lợi thông tuệ nhường này, xuống tay không đặng; cầm tù, đường đường một kẻ sĩ đầy một bụng mưu kế thâm sâu bị giam giữ, đáng tiếc đáng tiếc; thả, đó là thả hổ về rừng, Tây Lôi không có Dung Điềm còn lại Minh vương, vẫn không thể khinh suất; giống như hiện giờ, ta một lòng thành tâm dụ dỗ người, nhưng lại bị Minh vương nghi ngờ, dụng tâm có quỷ.” Nhẹ nhàng thở hắt một tiếng, nụ cười khổ sở hiện lên trên khuôn mặt như thể đang tự bóc tách ra một xúc cảm mãnh liệt ẩn sâu sâu thẳm tận đáy long. Y nhíu mi, im lặng.
Phượng Minh bị thái độ thoắt cứng thoắt mềm của y xoay như chong chóng, đành phải đầu hàng bó tay: “Quốc sư thật lợi hại, thỉnh đừng dông dài mãi nữa, cứ vòng vèo thế này, e có thông minh tài trí đến mấy đi nữa, cũng sẽ có ngày hồ đồ mất. Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra là được rồi.”
Tâm tình Lộc Đan có vẻ khá hơn một chút, y nhẹ nhàng mỉm cười: “Thỉnh Minh vương lắng nghe ta thật kỹ.”
Phượng Minh nhún vai đáp trả: “Với tài ăn nói của quốc sư, diễn thuyết có khi còn lợi hại gấp chục lần tổng thống Mỹ lúc ra tranh cử ấy chứ. Mời quốc sư, ta sẽ chăm chú lắng nghe.” Đoạn ngáp dài một cái, ngoan ngoãn ngồi đợi.
Lộc Đan thoáng vẻ suy tư, khẽ khàng hỏi: “Minh vương có biết, vì sao Lộc Đan ta phải đuổi cùng giết tuyệt tế sư viện?”
“Bọn họ khống chế đại bộ phận dân tâm Đông Phàm, là đối thủ của ngươi, có bọn họ ngươi đương nhiên không thể kiểm soát được triều cục.” Phượng Minh một hơi liệt ra hàng loạt lý do, lại đá thêm: “Vô luận người có đủ cớ kiếc đường hoàng đến đâu, cũng không thể cởi bỏ được cái hiềm nghi đoạt quyền tiếm vị, quốc sư, ngài không cần phải lừa mình dối người nữa đâu.”
Lộc Đan bị cậu bóc trần, nhưng vẫn không thể hiện bất kỳ một phản ứng nào, chỉ lặng lẽ nói: “Lộc gia ta một nhà bảy mươi bảy nhân khẩu, đều chết dưới tay tế sư viện.”
Phượng Minh sững người.
Trên mặt Lộc Đan lộ rõ vẻ đau đớn khi nhớ lại quá khứ, y ảm đạm cất lời: “Đồng lứa cùng cha ta có năm, sáu người huynh muội. Năm đó, Ngũ a di là mỹ nhân nổi danh Đông Phàm. Mà cũng bởi vì thứ mỹ danh quá nổi bật ấy, mà đem đến cho cả nhà ta thứ họa diệt môn.”
“Chẳng lẽ một tên hoàng thân quốc thích nào đó nhìn trúng Ngũ a di của quốc sư, nhưng không thèm quan tâm đến ý nguyện của nàng mà vẫn bá đạo cưỡng ép?” Phượng Minh cau mày.
Chỉ cần nhìn dung mạo của Lộc Đan cũng đủ để phỏng đoán, vị ngũ a di ấy của y tuyệt đối không thể thua sút. Nhưng dẫu có là hoa dung nguyệt mạo, chim sa cá lặn, đáng tiếc thay vẫn không trán khỏi một kiếp hồng nhan bạc mệnh.
Lộc Đan lắc đầu, chua xót trả lời: “Đông Phàm trước nay là chế độ coi trọng thứ bậc tôn nghiêm hơn tất thảy. Quý tộc, hoàng thất tuyệt đối không được phép thông hôn cùng thường dân. Nhà ta vốn chỉ là thường dân, Ngũ a di dẫu có đẹp đến đâu, nhưng nếu muốn tiến thân vào cửa quyền quý, cũng chỉ có thể trở thành một thị nữ cho đám quý tộc tiết dục, ngay đến tư cách trở thành một sủng thiếp hèn mọn cũng không có. Người nhìn trúng nàng, chính là tổng trưởng tế sư đương nhiệm.”
Phượng Minh tái mặt: “Tổng trưởng tế sư chẳng phải đời đời đều do nữ nhân đảm nhiệm hay sao?” Ôi trời, chẳng lẽ thời đại này Đông Phàm đã cho phép nữ nhân cùng nữ nhân… Nhưng nhìn bộ dạng lụ khụ của mấy lão bà trong tế sư viện này, không thể nào có chuyện đầu óc tân tiến thế được.
Hay là mụ tổng trưởng tế sư kia cũng hiểu được chuyện cần phải thay đổi hình tượng tế sư viện, định bụng tìm một mỹ nữ làm người thừa kế tiếp theo? Không, không thể, vậy chẳng phải là bức dì mỹ nhân của Lộc Đan thành ni cô hay sao?
Đang mải suy nghĩ lung tung, Lộc Đan lại tiếp tục bằng một giọng buồn rười rượi: “Tổng trưởng tế sư là nữ nhân hay không phải nữ nhân thì cũng có can hệ gì? Là nữ nhân, có đôi khi, còn tàn nhẫn hơn nam nhân. Nhà chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, phụ thân và bá phụ đều lấy điêu khắc làm kế mưu sinh, hai bức phù điêu trước cửa Thiên địa cung đó đều là kiệt tác của họ. Ngày hai bức phù điêu đó hoàn thành, tế lệnh của tổng trưởng tế sư truyền tới nhà, tuyên rằng Ngũ a di được thần chọn lựa, trở thành kẻ hy sinh cho tế điện.”
Y nhìn lướt qua Phượng Minh: “Một năm tại tế sư viện cử hành tế lễ bốn lần. Xuân, hạ, thu, đông, mỗi quý một lần, mỗi một lần đều phải dâng lên một mỹ nữ thường dân. Quá trình hiến tế ấy, không khác gì những thứ chúng ta suýt phải trải qua, dùng máu của bản thân, để tẩy rửa Thiên Địa hoàn, vì thánh cung mang đến linh khí.”
“Đó chẳng phải chính là nghi thức tế sống tàn nhẫn sao!” Phượng Minh hít một hơi thật sâu: “Vì thế nên Ngũ a di nhà ngươi mới bỏ chạy? Khiến cả nhà lâm họa diệt môn?”
Lộc Đan tiếp tục: “Chọn lựa của thần linh, là thứ không được trốn tránh. Bá phụ cùng phụ thân ta rất cảm kích ân điển ấy. Họ đưa Ngũ a di tới tận Thiên địa cung, thậm chí còn nhận lễ tặng của tế sư viện. Những thứ vật phẩm ấy, đủ để cả nhà chúng ta vượt qua ba mùa đông giá lạnh.”
Phượng Minh nghe đến đó chỉ có thể há hốc mồm: “Vậy…”
“Nhưng cái tất cả chúng ta không từng nghĩ tới chính là, trước khi Ngũ a di tiến tới trước đàn tế, đã bị người của tế sư viện phát hiện… Nàng không còn là trinh nữ.”
“Hả?”
“Ấy là đại tội khinh nhờn thần linh, tổng trưởng tế sư nổi cơn thịnh nộ. Cả nhà chúng ta bị giải tới trước thiên địa cung, dù thậm chí, còn không ai hay biết có chuyện gì xảy ra. Một gã tế sư tiến tới tuyên cáo, chiếu theo tế lệnh của tế sư tổng trưởng, thị vệ đới đao quây cả nhà chúng ta lại, tại đó.” Lộc Đan nhắm nghiền cặp mắt diễm lệ: “Kỳ thật, Ngũ a di nhà ta tuy là một mỹ nữ nổi danh tám phương tứ hướng, nhưng lại chỉ là một người dân tầm thường, không có bất cứ một chỗ dựa chống đỡ, không biết từ bao giờ đã bị lũ hào phú cầm thú kia làm nhục. Đáng thương thay, nàng vẫn không dám hé nửa lời nói cho người khác biết, để rồi cuối cùng, lại chính bởi vậy, dồn bảy mươi bảy mạng người nhà ta vào cửa tử. Tế sư viện ư? Hai pho tượng đang đứng sừng sững trước cửa Thiên địa cung kia, đã dính máu của cả phụ thân bá phụ, cả mẫu thân thẩm thẩm, cả huynh đệ tỷ muội… Minh vương há lại không phát hiện những dấu máu nâu sẫm còn vương lại trên đó sao?”
Trên mặt y khi ấy, dù vẫn bảo trì nụ cười dịu dàng lất phất ban đầu, nhưng giờ đây lại khiến người nhìn bất giác lạnh thấu xương tủy.
Phượng Minh rùng mình.
Bảy mươi bảy mạng người, đương nhiên con số ấy không thể so với những kẻ đã chết thảm tại tế sư viện hôm nay, nhưng… ngẫm lại, tất cả những người đó đều là cốt nhục thâm tình của Lộc Đan. Thứ hận thù mang danh cừu hận ấy, tuyệt đối không dễ tính toán.
“Cái thú vị chính là, vào giây phút cuối cùng, ta bị kéo khỏi người nhà, thoát khỏi cảnh tàn sát đẫm máu ấy. Ta, đứng, trên bức đài cao của Thiên địa cung. Nhìn, những dòng huyết lưu chảy tràn trên mặt đất. Nghe, những tiếng kêu gào thảm thiết của người thân. Khi đó ta còn nhỏ, ngay cả một chút phản kháng, giãy giụa cũng không có. Chỉ cứ thế, ngây người đứng nhìn.” Lộc Đan mở trừng mắt, đôi mắt ẩm ướt thấp thoáng những viên lệ minh châu không ngừng nhìn xoáy vào Phượng Minh: “Minh vương thông minh như thế, nhất định có thể đoán ra bọn họ lưu ta lại vì cái gì đi?”
Lòng Phượng Minh vặn thắt, theo bản năng bặm chặt môi, không chịu thốt lên suy nghĩ của chính mình.
Gương mặt Lộc Đan giãn ra, lộ nên một nét cười đẹp đến cực điểm: “Bộ dạng của ta đẹp. Bọn họ năm này qua tháng khác phải bó mình trong thiên địa cung sâm lãnh, cũng cần tìm lấy một thứ đồ chơi thú vị, để phát tiết những thứ dục vọng không dám để người đời biết đến. Thần linh đã khiến ta trông thấy những cảnh tượng khiến mọi người người phải sợ hãi than khóc, nhưng người đã cứu lấy mạng ta từ dưới lưỡi đao mổ, người đã để ta được trông thấy sự ghê tởm của đám tế sư viện, cũng chính để thông tri cho ta hay, tế sư viện kia không phải đại diện của thần linh. Chúng kỳ thật luôn khinh nhờn thánh thần, là để ta, một ngày kia, diệt đi cái mầm họa này. Vì Đông Phàm.”
Phượng Minh nhìn nụ cười của y, chết lặng.
Lộc Đan như lơ đễnh, hơi chững lại, đoạn thở dài: “Ta đã không đoán nhầm ý của thần linh. Năm năm sau, người đã khiến ta gặp được Đại vương.” Giữa đôi con ngươi thanh dài trong suốt đó, dường như loáng qua một sự lo lắng sâu kín.
“Quốc sư, xin gượm đã.” Phượng Minh chịu không nổi những thứ ký ức thống khổ mà Lộc Đan đang gợi nhớ lại. Cậu chỉ mới nghe thoáng qua, lòng đã run lên, đã cơ hồ muốn tha thứ hết thảy mọi hành vi tàn độc của Lộc Đan, bèn vội vàng khoát tay nói: “Quá khứ mà quốc sư phải trải qua quả thực rất thống khổ, nhưng nó cùng ta vô can. Hơn nữa cừu hận, quốc sư báo cũng đã báo, tế sư viện đã diệt vong. Quốc sư hẳn vẫn còn chuyện liên quan đến ta. Một câu thôi, rốt cuộc quốc sư định làm gì với ta đây? Quốc sư ắt hẳn không thể chỉ cần một cuốn binh pháp Tôn Tử đơn giản như vậy.”
“Rất đơn giản.” Lộc Đan không vội không vàng đáp: “Ta cần, cái tâm của Minh vương.”
“Minh vương hiểu lầm rồi.” Lộc Đan bật cười: “Ý Lộc Đan, là hy vọng Minh vương quy phục Đông Phàm. Thời điểm Tây Lôi vương còn tại, Lộc Đan tuyệt nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện này. Nhưng, chẳng giấu gì Minh vương, Lộc Đan vốn đã quyết, vô luận có thế nào, sau khi lợi dụng Minh vương xong, ta sẽ giết người ngay lập tức.”
Thấy cơ mặt Phượng Minh giật giật, âm điệu của Lộc Đan cũng dịu xuống: “Nhưng bây giờ, Tây Lôi vương đã không còn nữa. Thiên hạ này dẫu lớn, nhưng Minh vương đã chẳng còn nơi dung thân nữa rồi. Lộc Đan ta nguyện đem toàn bộ quốc lực của Đông Phàm này, thỉnh Minh vương ở lại cạnh Đại vương, phù trợ Đại vương. Trong số mười một nước đang tại, còn người nào có thể như Đông Phàm vương, cho Minh vương một địa vị cao cao tại thượng không ai có thể với tới, như khi ở Tây Lôi?”
“Ta thấy… Chỉ một phút trước ta vẫn còn là một kẻ thân tù đày mang tội, bị cả vương tộc Đông Phàm khi dễ, ngay đến quốc sư đây cũng ngầm ý đến bức bách ta.” Phượng Minh cười lạnh một tiếng: “Vậy mà sao bây giờ lại trở thành một trời tâm ý thế này?”
“Yến hội đó, chẳng qua chỉ là một màn diễn. Ta chẳng qua muốn Minh vương hiểu rõ, sau khi tế sư viện diệt vong, những đấu đá, tranh đoạt ngầm trong lòng Đông Phàm này cũng không khác gì những quốc gia khác. Vị thế của Đại vương không thực sự vững chãi, nếu Minh vương muốn sinh tồn tại đây, người chẳng những không thể ỷ vào ta, mà ngay cả Đại vương, cũng không thể hoàn toàn bảo toàn cho người.” Lộc Đan khẽ thở dài: “Minh vương phải tự học được cách bảo vệ bản thân, phải dùng chính lực lượng của bản thân để trụ vững bên cạnh Đại vương, để bảo hộ Đại vương, giống như ngày trước người đã bảo hộ Tây Lôi vương, trợ vương của ta thành vị quân vương vĩ đại mà sử sách ngàn đời vĩnh viễn phải nhắc đến, phải tán tụng.”
Phượng Minh cụp mắt, lặng thinh không đáp.
Lộc Đan nhìn chăm chăm vào cậu một hồi, rồi đột nhiên nói: “Minh vương im lặng, chi bằng nói cho ta biết, tận sâu trong lòng người đang nghĩ gì?”
Chậm rãi đứng lên, y đi đến trước mặt Phượng Minh, hơi cúi xuống nhìn sắc mặt cậu, đôi môi tuyệt đẹp khẽ mấp máy: “Hoặc giả Minh vương vẫn còn ôm ấp hy vọng Tây Lôi vương còn sống, nên không muốn nghĩ đến lời đề nghị của Lộc Đan. Phải vậy chăng?”
Phượng Minh rốt cuộc cũng không thể giấu được tâm sự chôn kín trong lòng, mày nhướn lên, cậu nhìn thẳng vào Lộc Đan.
Lộc Đan nói: “Ngày ấy, sau khi nhận được tin tức, ta đã lập tức phái người tìm hiểu, hiện giờ mật thám cũng đã trở về. Minh vương đừng tự dằn vặt bản thân thêm nữa, Tây Lôi quả thực đã đổi chủ, tân nhiệm Đại vương Dung Đồng thậm chí còn đưa lễ vật tới, đáp tạ ta vì đã khiến tinh thần Dung Điềm nhiễu loạn trong cuộc binh biến lần này, khiến hắn đại bại. Lễ vật mà sứ giả Tây Lôi phải ngày đêm rong ruổi áp tải tới đây, Minh vương có hứng thú nhìn qua một chút?”
Rồi không đợi Phượng Minh trả lời, Lộc Đan khẽ khàng vỗ tay, hai tiếng ra hiệu rành mạch vừa kết thúc, hai nàng thị nữ yêu kiều từ đâu đã duyên dáng lướt vào, trên tay mỗi người, đều đang nâng một chiếc mâm son, bày la liệt những thứ đồ vật gì đó, nhưng lại bị phủ kín bằng một chiếc khăn tơ vàng, nhìn không ra đó là những thứ gì.
Hai người thị nữ nhẹ nhàng đặt chiếc mâm lên mặt bàn, đoạn khom người lui ra.
Lộc Đan đi đến chiếc mâm trước mặt, thuận tay kéo chiếc khăn che.
Trên mặt ngồn ngộn những ngọc ngà châu báu, sáng rỡ đến lòa mắt, nhưng Phượng Minh lại không quan tâm, ánh mắt vừa liếc mắt qua, chạm tới một vật, cả người cậu thình lình giật mạnh. Lộc Đan nhìn theo ánh mắt cậu, cầm lên giữa đống châu báu xung quanh, một chiếc nhẫn ngọc tinh tế vô cùng.
“Đây… hẳn là thứ Dung Điềm thường đeo?”
Phượng Minh sầm giọng: “Dung Điềm thân là Đại vương, hàng ngày phải phục sức biết bao nhiêu thứ, một hai món bị tuồn ra ngoài dân gian, có gì đáng phải ngạc nhiên? Hoặc giả hắn ban thưởng cho dân chúng thì sao.”
Lộc Đan hơi nheo mắt bật cười, y nói: “Vậy, mời Minh vương tự mình xem phần lễ vật bên kia đi vậy.”
Phượng Minh nhìn đăm đăm vào chiếc khăn tơ vàng phủ trên mâm son phía đối diện. Cậu biết, bên trong tuyệt đối là thứ chính mình không muốn thấy. Cắn chặt răng, tự tay vén chiếc khăn, nhìn thật kỹ, tức thì run rẩy hít một phổi đầy khí lạnh căm căm, mắt trợn trừng như muốn vỡ tung.
“Thế nào?” Giọng nói của Lộc Đan vờn khẽ bên tai: “Thứ đồ vật này, tuyệt đối không thể truyền khỏi hoàng cung Tây Lôi để lưu lạc chốn dân gian được phải không? Tây Lôi đã muốn đổi chủ, Minh vương cũng không nên cứ khăng khăng một mực nữa.”
Gió, lạnh tận thớ tim. Dẫu có ngàn vạn màn che đang tầng tầng vây quanh, cũng không mảy may ngăn được cái lạnh đang thấm dần vào tận xương tủy.
Từng ngón tay Phượng Minh run rẩy, rờ lên mặt bàn lạnh như băng.
Không phải quốc chủ Tây Lôi, tuyệt đối không thể dâng tặng món lễ vật này. Nếu Dung Điềm còn sống, cũng tuyệt đối, không bao giờ đem một vật như thế này đến Đông Phàm.
Vô Song kiếm, một trong tam đại kỳ khí của Tây Lôi, quốc bảo từ thời lập quốc của vương tộc Tây Lôi. Nước Tây Lôi được dựng lên, từ thời viễn cổ, là dựa vào thanh Vô Song kiếm này.
Vô Song kiếm, kiếm một đôi, người không chia tách. Nếu tách riêng, hai người nắm một thanh, nếu một gặp bất trắc thân vong tử nạn, kẻ còn lại cũng không thể tránh trát.
Đôi kiếm ấy mang trên mình lời nguyền rủa từ máu của tiên vương từ ngày lập quốc. Dung Điềm đã dùng chúng để biểu đạt tâm ý của mình tới Phượng Minh, nhưng vì cảm nhận được điềm xấu, sau khi Phượng Minh trở về hoàng cung, cậu đã đưa lại nó trở về nơi cung phụng phía sâu trong hoàng cung Tây Lôi.
Ngày đó, ngày Hạ Quản giải trình lai lịch của đôi kiếm cho cậu, vẫn còn mồn một hiển hiện trước mắt.
Hạ Quản đã chết, còn…
Dung Điềm thì sao?
“Tây Lôi… Thật sự đã đổi chủ…” Sắc mặt Phượng Minh xám ngoét, tầm nhìn chao đảo, cậu cố gắng trụ vững, gằn giọng hỏi: “Vương của Tây Lôi hiện tại, là Đồng Nhi?” Dung Điềm dẫu có thế nào, cũng tuyệt đối không thể đem thanh Vô Song kiếm, thứ minh ước cho tình yêu giữa hắn và Phượng Minh, dễ dàng trao cho người khác.
“Phải.” Lộc Đan gật đầu xác nhận suy đoán của cậu: “Tân tể tướng, cũng chính là người Đồng gia.”
Y, chậm rãi di chuyển, đến bên cạnh Phượng Minh, dùng đầu ngón tay dịu dàng ve vuốt gương mặt đã lạnh như băng của cậu, đoạn khẽ khàng thở hắt: “Thấy Minh vương thế này, Lộc Đan cảm thấy day dứt vô cùng, Minh vương chẳng phải cũng nhận thấy Lộc Đan hành sự thâm sâu khó lường, tâm tư khó nắm bắt hay sao? Vậy hôm nay, Lộc Đan sẽ không vòng vèo cùng Minh vương nữa. Ta muốn trực tiếp đàm phán một điều cùng Minh vương.”
Nụ cười nhu hòa yếu đuối trên gương mặt tuấn mỹ chợt tắt lịm, thay vào đó là một vẻ nghiêm túc vô cùng.
Phượng Minh nhìn thanh Vô song kiếm đến ngây người, cậu miên man chìm trong những giọng nói, những dáng điệu cùng nụ cười của Dung Điềm, những ngày tháng chạy tới chạy lui trong Thái tử điện cùng đám ngỗ nghịch bướng bỉnh Thu Lam Liệt Nhi.
Cậu khác Lộc Đan, cậu vẫn một lòng tin tưởng sâu sắc vào Dung Điềm, cậu tuyệt đối không dễ dàng tin Dung Điềm chết. Nhưng… Vô Song kiếm đang ở đây, đang hiện diện trước mặt, ít nhất cũng đang tự mình nói lên một hiện thực tàn nhẫn, Tây Lôi thực sự đã xảy ra đại sự.
Quốc gia đổi chủ, đối với bất kỳ một ai, cũng là một chuyện kinh thiên động địa, mà sự thảm khốc của nó, chỉ dùng đến tưởng tượng suông cũng đánh hơi được mùi máu nồng nặc.
Chẳng lẽ, trong khi cậu đang ở đây, đang giãy giụa trong đau khổ chờ Dung Điềm tới cứu viện, Dung Điềm cũng đang phải chật vật ở một nơi xa lạ, vật lộn một mình? Lục phủ ngũ tạng của Phượng Minh quặn đau, cậu si độn ngước lên, thấy cặp mắt sáng long lanh những quan tâm cùng thân thiết phía trước, chỉ có thể miễn cưỡng cường cười: “Ta, thì còn cái giá trị gì để lợi dụng, để quốc sư phải hao tâm tổn sức đàm điều kiện cùng ta thế này?”
“Minh vương sao không trước nghe Lộc Đan nói điều kiện của mình đã?” Lộc Đan nói: “Chẳng hay địa vị, quyền thế, tài phú, thậm chí là vị trí dưới một người trên vạn người bên cạnh Đại vương có thể đánh động đến Minh vương?”
Năm ngón tay Phượng Minh miết chặt trên thân thanh Vô Song kiếm, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắt đanh lại, cậu trầm ngâm: “Vì binh pháp Tôn Tử, quốc sư chắc chắn cũng sẽ không bao giờ trả một cái giá lớn như thế. Trong này chắc phải giấu chứa ẩn tình. Nếu quốc sư đã không định thẳng thắn nói ra, Phượng Minh ta còn có thể nào tin tưởng vào thành ý của người?”
Khuôn mặt Lộc Đan như giãn ra, “Nghe Phượng Minh nói lời này, đã biết người đang động tâm.” Y chắp tay sau lưng, nhàn nhã thả bước trong suy tư, đoạn nói: “Cũng phải thôi. Tây Lôi xảy ra chuyện như thế, Minh vương nếu muốn báo thù, tất phải nắm được binh cường thế mạnh, điều kiện của Lộc Đan vô tình đã tạo ra cho người một con đường tắt đáng giá.”
Y nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng, nhìn lướt qua những dãy hành lang trống rỗng bên ngoài. Bốn bề vắng lặng, đến những gã thị vệ cũng đã theo lời y thoái lui ra ngoài cửa lớn.
Đã quá giờ ngọ, tuyết hoa lại từng hạt từng hạt chênh chếch rơi.
Lộc Đan đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn đau đáu vào một Phượng Minh cách đó một khoảng không đăng đẳng: “Ba đại sự ta muốn làm thay đại vương, đã muốn hoàn hai. Một, giải trừ mối uy hiếp của Tây Lôi với Đông Phàm; chuyện này thuận lợi khiến đến chính ta cũng không thể tin nổi; một chuyện khác, chính là tiêu diệt tế sư viện.”
“Việc thứ ba, chính là từ từ chỉnh đốn lại nội diện đã muốn thối nát cùng cực của Đông Phàm. Thu phục một quý tộc sa cơ lỡ vận tinh thông binh pháp, đối phó chu toàn cùng đám vương tôn tâm hoài bất quỹ trên triều, trợ Đông Phàm vương diệt đi chướng ngại, hơn nữa còn có thể dùng binh pháp cải cách quân ngũ, tăng cường binh lực cho Đông Phàm, khiến Đông Phàm vươn lên thành bá chủ mười một quốc.” Phượng Minh gật gù, không khỏi than: “Quốc sư thật không hổ là rường cột của Đông Phàm. Đông Phàm vương có người bên cạnh, lo gì không thể trở thành một minh quân lưu danh thiên cổ.”
“Minh vương lầm rồi.” Khuôn mặt thanh thoát như tượng tạc man mác nét cười, Lộc Đan đứng giữa khách phòng, thân hình cao lớn lại như bật lên vẻ gầy gò yếu ớt. Phượng Minh nghe y thực thà, nha nhẩn từng chữ: “Chuyện thứ ba, ta nhất định phải tìm kiếm một người có thể thay thế ta, lưu lại bên cạnh đại vương, trước khi tấm thân này tàn tạ.”
Ngoài phòng, cuồng phong bất chợt gào thét, giật tung những tấm mạn vốn thanh tao ưu nhã, khiến chúng kinh hoàng điên đảo.
Phượng Minh như nghe thấy chuông thanh thần*, chết sững tại chỗ.
“Ý quốc sư là…”
“Chịu đựng trong tế sư viện năm năm trời ròng rã, nguyên khí ta vốn đã đại thương. Khi tới cạnh Đại vương, vì không muốn để người bị đám gian nhân hãm hại, vì để Đông Phàm thoát khỏi ô danh nhược quốc hàng đầu, ta phải phòng người, hại người, tính kế người khác, không một ngày thả lỏng nghỉ ngơi. Một ngọn đèn vốn đã khô cạn, sao có thể cháy đến bất diệt?” Lộc Đan lơ đễnh, thản nhiên nói tiếp: “Trong số tất cả những người ta đã gặp, duy chỉ có mình Minh vương, là người khiến ta vài phần nể trọng, Minh vương thực sự đặc biệt hơn những kẻ khác, không phải hạng ngoan độc dùng kế hại người, nhưng lại không dễ đối phó. Để người ở lại bên cạnh Đại vương, ta thực sự yên tâm.”
Nhìn đôi mắt trợn trừng của Phượng Minh, Lộc Đan cười rộ lên thân thiết, y ôn nhu tiếp lời: “So với Lộc Đan, Minh vương dễ khiến mọi người yêu thích hơn rất nhiều. Lộc Đan tuy đẹp, nhưng tự biết tính tình lạnh lẽo, ai ở bên ta một thời gian lâu, đều sẽ cảm thấy lạnh tận đáy tim, chỉ duy Đại vương… Người đã không ghét bỏ ta.”
Phượng Minh nhìn y từ từ lại gần mình, gương mặt đẹp như tranh vẽ, hiển hiện vẻ thanh tú động nhân khó diễn tả, khí tức nam nhân đàm đạm mơn trớn trên gương mặt cậu của y, khiến tim Phượng Minh thình lình loạn nhịp. Bất giác cậu nghĩ đến chính mình và Dung Điềm.
Nếu mình phải chết, liệu có thể rộng lòng bao dung đến mức tìm đến một người, ở lại bên cạnh Dung Điềm, thay thế chính hình bóng mình?
Trong lòng cậu tràn lên bi thương, lại gợn lên vị chua xót đau đớn không nói được nên lời, Phượng Minh nhắm nghiền mắt, quay mặt đi: “Quốc sư nói chuyện dễ dàng quá, thay vị trí của quốc sư, lại là chuyện cứ nói được là làm được hay sao?”
“Chỉ cần Minh vương đồng ý, Lộc Đan đương nhiên sẽ có biện pháp để kế hoạch này thành công.” Lộc Đan bình tĩnh đáp lời: “Bên phía Đại vương, ta sẽ từ từ khuyên nhủ. Còn về cung đình, ta cũng sẽ dần dần trao lại quyền cho Minh vương. Còn Minh vương…” Y liếc mắt nhìn Phượng Minh đầy ẩn ý: “Ta đương nhiên cũng sẽ có biện pháp khiến Minh vương toàn tâm toàn ý bảo hộ Đại vương.”
Nói nửa chừng, Lộc Đan chợt thẳng người: “Tối nay dừng ở đây thôi vậy. Minh vương hãy mau ngủ một giấc đi. Lộc Đan đã an bài tâm phúc thị vệ ở đây bảo vệ, đảm bảo không ai có thể quấy nhiễu Minh vương.”
“Lễ vật Tây Lôi đưa đến kia…”
“Tặng lại Minh vương đi.”
Phượng Minh mê muội nhìn bóng Lộc Đan, cậu kinh ngạc cầm lấy Vô Song kiếm, thình lình thét lên, chạy vội tới cửa phòng gọi giật Lộc Đan: “Tại sao chỉ có một thanh?”
“Một thanh, đương nhiên ở bên cạnh Đại vương.” Lộc Đan khẽ xoay người, khẽ mỉm cười: “Nếu Minh vương đồng ý với điều kiện của Lộc Đan, thỉnh hãy đeo Vô Song kiếm bên người. Chỉ khi chủ nhân cam tâm tình nguyện đeo Vô Song kiếm bên người, thì chú ngữ mới có thể hiệu nghiệm. Chỉ khi cả hai cam tâm tình nguyện từ bỏ đôi kiếm, lời nguyền mới tiêu thất. Minh vương, hãy cân nhắc cho kỹ.”
Bóng dáng yểu điệu ấy, tan biến nơi góc khuất khúc hành lang.
Trời, đổ tuyết, càng ngày càng lớn.
Tầng tầng lớp lớp thị vệ bao quanh cung điện, ngay đến một con chuột cũng không chui qua nổi.
Phượng Minh đêm không mộng, cứ trằn trọc, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc của Dung Điềm trên mâm son kia, miên man nghĩ đến từng câu từng chữ của Lộc Đan.
Kẻ tinh thông binh pháp nhất trên cõi đời này, có lẽ không phải Dung Điềm, cũng không phải Nhược Ngôn, cũng không phải cậu – không phải Phượng Minh, mà là Lộc Đan. Lộc Đan nhìn chừng lúc nào cũng làm việc một cách rất tùy tiện, nhưng lại không một ai biết được mục đích thực sự của y, hơn nữa, y quả thực bước nào bước nấy đều lợi dụng triệt để Phượng Minh, để đạt được tới mục đích cuối cùng.
Tuy có xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng, Lộc Đan vẫn là kẻ chiến thắng.
Vậy mà người như vậy, lại có thể nào là một ngọn đèn leo lét khô cạn, rực rỡ chói sáng đến lòa mắt như thế, rồi cũng có ngày tiêu thất tắt lịm.
Làm thế nào nén được tiếng thở dài?
“Dung Điềm, ta nên làm cái gì bây giờ?” Phượng Minh dựa sát vào thành cửa sổ, miên man nhìn những bông tuyết nhảy nhót đầy trời.
“Ta không tin ngươi sẽ bỏ rơi ta. Ta nhất định phải sống…”
Tây Lôi, hiện tại có lẽ đã chìm ngập trong máu lửa binh đao. Muốn giúp ngươi, ta phải tự mình trở nên mạnh mẽ.
Cảm giác đau đớn thình lình truyền tới, Phượng Minh cúi xuống, nhìn vệt máu đỏ sẫm, đang tứa ra từ bàn tay đang ghì chặt thanh Vô Song kiếm.
Dung Điềm, bây giờ người thế nào?
Những tinh tú trên trời cao kia còn đang tại, bọn họ đều đã thấy chúng ta một cảnh hoang đàng bên bờ A Mạn, bọn họ hiện tại, nhất định cũng đang soi rọi lên thân hình chảy tràn ánh trăng của ngươi.
Phượng Minh đứng thẳng dậy, ngửa đầu, miên man nhìn trời không. Những bông tuyết vô tình rơi, tựa hồ không biết ngừng không biết nghỉ. Máu, uốn lượn theo tay, nhỏ từng giọt, thấm ướt tấm thảm lông quý giá,
“Ta chưa bao giờ là một người kiên cường. Ta căn bản chưa bao giờ thích hợp với những tranh đấu loạn thất bát tao trong cung đình…” Những nỗi tủi hổ tràn lên thấm đẫm tận tâm can, vừa cô tịch, lại vừa quạnh quẽ.
Thậm chí, là lạnh.
“Nhưng…” Đôi con ngươi đen nhánh thoáng ướt, rất nhanh nhìn đau đáu về phía trước. Cậu cắn chặt môi: “Nếu khống chế được thế lực Đông Phàm trong tay, ta nhất định có thể lựa thời cơ thích hợp tới giúp ngươi?”
Đó, là cái bẫy của Lộc Đan.
Nó rõ ràng mồn một trước mắt, nhưng lại không thể không nhảy vào.
Phượng Minh quẹt nước mắt, lặng lẽ nắm chặt thanh Vô Song kiếm.
Trong nháy mắt, cậu như trở về Thái tử điện ngày ấy, trở lại ngày còn ở hoàng cung Tây Lôi, thỏa sức đùa giỡn, tùy thích tranh cãi chơi đùa cùng Dung Điềm cả ngày.
Khi đó, Thu Lam Thu Nguyệt Thu Tinh đều ở bên người, Dung Hổ lần đầu tiên được Dung Điềm phái đến bảo vệ, ngày ngay đến gương mặt Liệt Nhi thế nào, cậu cũng chưa từng thấy qua.
Lời Hạ Quản, vang bên tai.
“Vô Song Kiếm dù là vô song, nhưng kiếm lại là một đôi.”
“Truyền rằng từ thời thượng cổ, huynh đệ An thị thủ vệ một phương, là kẻ thù không đội trời chung của ma vật. Tranh đấu can qua bao năm trời ròng rã, huynh đệ đã thử qua nhiều cách nhưng vẫn không thể kết liễu con ma vật, cuối cùng đành phải sử dụng một tuyệt chiêu vạn bất đắc dĩ…”
“Huynh đệ họ dùng pháp thuật, tốn đến chục năm, dùng nhiệt huyết của bản thân đúc thành một đôi bảo kiếm, ếm vào đó một câu chú ngữ vô song.”
“Huynh đệ An thị khi đúc kiếm, đã ếm vào cặp kiếm Vô Song, ý rằng: Kiếm này dẫu rằng một đôi, nhưng vận mệnh chủ nhân của chúng lại chỉ một. Hai kể nắm giữa song kiếm, một tử, một tất vong.”
“Vô Song kiếm phải gian nan lắm mới đưa đến được tận tay ma vật, một thanh còn lại do người đại ca cất giữ. Đại ca tự sát, ma vật cuối cùng cũng chết. Người đệ đệ còn sống sót thống trị một phương, dần dần nơi ấy bắt đầu phồn thịnh, cuối cùng trở thành Tây Lôi, người đó cũng chính là Tây Lôi vương đệ nhất của Tây Lôi ta. Vô song kiếm sau này quay trở lại tay Đại vương, được trân trọng thờ phụng trong hoàng cung, không bao giờ xuất hiện nữa.”
Kiếm này, là căn bản lập quốc của Tây Lôi.
Dung Điềm, ta không chỉ là Phượng Minh của riêng mình ngươi, ta cũng là Minh vương của Tây Lôi.
Nếu Lộc Đan kia đã có thể vì Đông Phàm vương mà dốc cạn tâm huyết tới mức chỉ còn là một ngọn đèn dầu leo lét trước gió, thì ta, vì cái gì, lại vô dụng đến mức không xứng với một thanh Vô Song kiếm?
Ghì chặt chuôi kiếm lạnh băng băng trong tay, bàn tay ướt rượt máu, chậm rãi, dắt nó vào thắt lưng.
Đẩy cửa sổ thật rộng, cuồng phong gào thét, chực chờ xộc thẳng tới. Bông tuyết vần vũ đầy trời tìm nơi chốn mới, cao hứng nhào vào, không màng thân hủy thần tan, hôn lên ngọn hỏa lô nóng hừng hực.
Phượng Minh đón gió, tay nhấn chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn về tia tử sấm ân ẩn dưới chân trời mờ mịt hắc ám.
Ngày, rất nhanh, đã hửng.
Phượng Vu Cửu Thiên Phượng Vu Cửu Thiên - Phong Lộng