Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Lộng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:30:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 7
Chỉ cần một chút phong tình như thế đã khiến cho trái tim Dung vương trúng đòn nghiêm trọng, tiếng cười sang sảng trong phút chốc đình lại. Từ trong ánh mắt đen láy thuôn dài, chợt sáng lên sự ngợi khen và tán thưởng.
Mặc dù Phượng Minh thân là nam tử, nhưng bị ánh mắt quyền quý anh tuấn như vậy nhìn chăm chú, khuôn mặt cũng không khỏi đỏ hồng. Nhớ tới việc đã từng nhìn thấy trên người mình khắp nơi lưu đầy dấu vết của ái tình, tim lại càng tăng tốc nhanh hơn nữa.
“Phượng Minh!”
“A!” Vừa nghe thấy tiếng Dung vương, đã phát hiện hắn tiến đến gần sát mình rồi, Phượng Minh cơ hồ sợ đến nổi muốn nhảy dựng lên. “Ái… Ái…” Cậu vỗ vỗ ngực, hoảng hồn hỏi.
“Ngươi còn nhớ tên của ta không?”
“Ả?” Thật sự là bất hảo mà, Phượng Minh còn nhớ lần trước vì quên tên hắn, khiến chuyện xui xẻo ập đến ngay sau đó. Phượng Minh cắn môi, mang hết ruột gan ra hét: “Ó… Dung…”
Phượng Minh trộm nhìn sắc mặt Dung vương. Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng bắt ta phải huơ đao tự cứu lấy mình.
Quả nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ tên của ta. Ánh mắt thuôn dài của Dung vương nhíu lại.
“Lập lại lần nữa, tên ta là Dung Điềm.” Hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn quên nữa, ta sẽ xử tội ngươi.”
Dung Điềm, Dung Điềm, không thể quên lần nữa, nếu không thằng cha này sẽ lại làm điều xằng bậy.
Phượng Minh lập tức mang hai chữ này niệm niệm mấy lần yên lặng ghi vào lòng.
Cử động của cậu lại càng khiến cho Dung vương cao hứng. Trên gương mặt lạnh băng chợt xuất hiện một nụ cười ấm áp, tựa như từ băng giá lại nở rộ một đóa mẫu đơn hoa.
Phượng Minh nhìn Dung vương tươi cười không biết chán, không dám chớp mắt lấy một cái. Cười như vậy chẳng phải tốt hơn không? Nếu tên mặt trắng này mà ở thời hiện đại, chắc là đã kiếm được khối tiền rồi.
“Phượng Minh, chúng ta nói chuyện.” Dung vương đã ngồi bên cạnh Phượng Minh, đôi mắt nhìn Phượng Minh chăm chú.
Muốn đối đãi với tên tiểu thích khách này như thế nào đây?
Hắn rõ rành rành là một thích khách, đáng lẽ phải quẳng hắn vào trong đại lao dùng cực hình khảo vấn. Nhưng nhìn bộ dáng này của hắn, thuần chân khả ái, trong đầu lại nghĩ nếu hủy đi thì thật là đáng tiếc quá? Bất quá hắn lại hấp dẫn người ta như thế, chẳng phải đó là cách bọn thích khách hạng nhất thường hay sử dụng sao? Hoặc giả hắn phải là một kẻ cực kỳ cao thâm không đo lường được? Xem ra, chỉ còn cách tìm ra biện pháp để khai thác địch tình, sau đó thuyết phục hắn trở thành người của ta, giữ lại bên cạnh ta là tốt nhất.
“Ói…. Ái….” Phượng Minh mở miệng, giọng nói không rõ ràng. Đầu lưỡi cậu bị thương, phát ra thanh âm nghe rất buồn cười, giống như đứa trẻ con đang bập bẹ học nói.
Có nên đuổi thằng cha này đi chổ khác không ta? Phượng Minh trong lòng cũng có chủ ý này.
Thái tử điện chán quá, thằng cha này dù sao cũng mang đến một chút cảm giác mới mẻ hơn. Nhưng hắn cũng đồng thời mang đến kích thích rất lớn, ta không biết bản thân mình có thể chống đỡ được hay không?
Nếu vậy nên chọn buồn chán hay là chọn kích thích? Thôi, hắn lợi hại như vậy, ta muốn đuổi cũng đuổi không đi, chỉ còn cách giáp mặt hắn.
Cả hai đã hạ quyết tâm, ánh mắt giao nhau, cười lạnh một tiếng.
Phượng Minh hiểu được Dung vương cười cao thâm khó lường, phảng phất bất an hảo tâm, muốn đề cao cảnh giác.
Dung vương nghĩ tiểu thích khách này quả nhiên thú vị, cả cách tươi cười cũng đặc biệt rất cuốn hút.
“Phượng Minh, ngươi sinh ra ở đâu?”
“Ay…” Phượng Minh sợ Dung vương nên nghe không rõ ràng lắm, dùng chân chỉa chỉa xuống nền nhà.
“Đến bây giờ ngươi vẫn không thừa nhận mình là thích khách?”
“Ta… kỳ thật… Bổn… a tử….” Đầu lưỡi líu lại, hoàn toàn không nghe được cậu đang nói cái gì.
Dung vương nhìn Phượng Minh hoa chân múa tay giải thích, cười khổ gật đầu: “Được rồi, được rồi, ta hiểu, ngươi nói ngươi chính là thái tử, không phải giả mạo, có đúng không?”
Phượng Minh gật đầu.
“Ngươi nói ngươi té xuống nước, quên sạch tất cả mọi chuyện, cho nên mới đặt tên mới ình, gọi là Phượng Minh, có đúng hay không?”
Phượng Minh lại gật gật đầu, giơ lên ngón cái trước mặt Dung Vương.
Mặc dù không biết ngón cái có nghĩa là gì, bất quá Dung vương biết Phượng Minh đang khen mình.
“Nhưng ta từ đầu chí cuối hoàn toàn không tin vào chuyện ma quỷ của ngươi. Ta quyết định ngươi là một tên gian tế! Tại Tây Lôi, gian tế sẽ bị thiêu chết.” Ngược lại với lời nói mới hiền lành vừa nãy, sắc mặt Dung vương đột ngột thay đổi.
Cái gì?
Con mắt Phượng Minh nhất thời mở lớn, nhìn Dung vương không chớp mắt.
Dung vương một lời vừa nói, lại a a nở nụ cười: “Không phải sợ, ngươi trả lời ta mấy vấn đề sau, chỉ cần gật hay lắc đầu, ta tự nhiên sẽ phủ nhận ngươi là gian tế.”
Mắt Phượng Minh lúc này mới phản ứng, chớp mắt hai cái.
“Ngươi có biết kiếm thuật không?” Phượng Minh lắc đầu. Dung vương lạnh lùng nói: “Thái tử từ nhỏ đã được cao thủ trong cung truyền thụ kiếm thuật, bản thân ngươi nếu là thái tử, như thế nào lại không biết kiếm thuật?”
“Ô…. A….không…..ô…..” Đâu có được, ngươi lại dám làm bẩy lừa ta đi vào à! Phượng Minh vẻ mặt phẫn nộ, lại bắt đầu chỉ trời vẽ đất.
“À, ý ngươi muốn nói, ngươi đã quên hết chuyện trước kia, cả kiếm thuật cũng quên luôn.”
Phượng Minh lập tức liên tục gật đầu.
“Vậy ngươi còn nhớ kỹ, bản thân mình có người thâm ái hay không?”
Phượng Minh gãi gãi đầu, gật đầu, lại cuống quít lắc đầu.
“Là có hay không có?” Phượng Minh do dự một chút, đột nhiên con mắt sáng ngời, gật gật đầu.
“Có? Ta hỏi ngươi, người ngươi thâm ái là ai?”
"A …. Vương ….. Ô …. Đấy đấy ….."
Dung vương nhìn chằm chằm cậu, bỗng chốc nở nụ cười: “Ngươi cũng không phải tên ngốc, rất mưu mô. Không sai, người trong thiên hạ đều yêu phụ mẫu.”
Coi như qua được một cửa, Phượng Minh đắc ý dương dương hừ hai tiếng.
“Bất quá…” Dung vương đang nói, đột nhiên trong mắt ánh lên sự xảo trá: “Phụ vương mẫu hậu của ngươi tên là gì?”
Phượng Minh nhất thời choáng váng.
Cậu cả tên thái tử cũng không biết, làm cách nào biết được tên của phụ mẫu thái tử là gì. Chúng thị nữ trong thái tử điện cho dù có nhắc tới bọn họ, cũng tuyệt đối không dám trực tiếp nói ra kỵ danh.
Dung vương sớm biết Phượng Minh đáp không ra, hắn bất quá cũng không có ác ý muốn nhìn cậu ta lúng túng, mở miệng nói: “Ta biết, ta biết, ngươi té xuống sông, tất cả cũng quên hết rồi, đúng hay không?”
Phượng Minh cuống quít gật đầu.
Một phen hỏi một mớ câu, Phượng Minh rối tinh rối mù. Nếu không trả lời tùy tiện thì lại giả ngây giả dại.
Dung vương cũng không để ý tới, âm thầm sửa sang lại đáp án, cho ra hai kết luận: đệ nhất, Phượng Minh tuyệt đối không phải bản thân thái tử; đệ nhị: cậu cũng không phải là gian tế của địch quốc, bởi vì nếu là gian tế, tất nhiên sẽ không chuẩn bị kiến thức cơ bản về quốc gia địch thủ một cách nghèo nàn như thế này.
Tên quái tiểu tử này tới cùng từ đâu mà đến?
Hai người một hỏi một đáp, cũng đã đến khuya rồi.
Phượng Minh ranh mãnh hoạt bát, bộ dáng tuấn tú, Dung vương càng xem càng yêu, tâm không khỏi nổi lên ý muốn kề cận. Cười nói: “Nếu ngươi đã quên tất cả lễ tiết của Tây Lôi, ta thân là nhiếp chính vương, cần phải có nhiệm vụ giáo dục ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi tất cả lễ nghi cung đình và những thứ khác mà ngươi đã quên.”
Dạy? Lễ nghi? Còn có những thứ khác?
Nhất thời, hình ảnh Dung vương cố chấp, nghiêm túc hiện ra trong đầu Phượng Minh. Gương mặt anh tuấn nhăn nhăn nhó nhó, khiến cho khuôn mặt mỹ nam tử của cậu lập tức biến thành mặt tiểu hài tử.
“Không muốn quản giáo, nghĩa là muốn bị trừng phạt, ngươi phải nhớ kỹ điều đó.”
Quả nhiên là như thế. Phượng Minh cúi đầu, càu nhàu, chỉ biết làm tên thái tử này quả thật xui xẻo.
“Đêm nay ta sẽ dạy ngươi lễ nghi thứ nhất, là lễ nghi cáo biệt vào buổi tối. Thái tử và trọng thần triều đình buổi tối cáo biệt, vì muốn tỏ vẻ với thần tử sự tín nhiệm và nể trọng, phải hôn môi.”
Ngươi có lầm không vậy? Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta?
Con mắt lập tức mở trừng, lườm đến mặt Dung vương.
Dung vương thấy Phượng Minh phùng mang trợn má, cố gắng nhịn cười trong bụng, nghiêm túc nói: “Thân là thái tử ngươi phải coi trọng mọi thứ, nếu ngươi cả lễ nghi cũng không tiếp thu được, vậy chứng minh ngươi không phải thái tử thật sự, mà chính là gian tế.”
Mà gian tế là bị thiêu chết. Phượng Minh trong bụng giúp thêm Dung vương một câu.
Nói tới cùng, tên ngông cuồng tự đại này ỷ vào cường quyền, uy hiếp ta để có được một cái hôn vào mỗi tối.
Có muốn hay không tạm thời khuất phục một lần?
Nghĩ còn chưa nghĩ xong, Dung vương đã tiến lại gần. Hơi thở ấm áp phả lên trên mặt, khiến Phượng Minh cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Đầu lưỡi đảo qua trên đôi môi mẫn cảm của Phượng Minh, tỉ mỉ trêu chọc, tuy không có lần bá đạo thứ hai, hơn nữa vì bận tâm vết thương của Phượng Minh, cho nên không có cho đầu lưỡi vào trong khoang miệng.
Mùi vị đặc biệt của nam nhân bao kính, Phượng Minh nhất thời bị nụ hôn làm cho choáng váng. So với một sư phụ dạy lễ nghi, Dung vương lại càng thích hợp làm sư phụ dạy hôn môi hơn.
Cuối cùng, cuộc gặp mặt Dung vương vào buổi tối đã được kết thúc tốt đẹp bằng một nụ hôn được khống chế đến phi thường
Phượng Vu Cửu Thiên Phượng Vu Cửu Thiên - Phong Lộng