If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Nhược Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 548 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:53:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Chương 48
ách Lý linh cười chua xót
" Thật ra ta tiếp cận ngươi vốn có mục đích, ta nghe ca ca nói y thuật của ngươi rất inh, là chân truyền của Dược Cốc. Ngày cả ca ca cũng không so được. Bệnh của ta ca ca và danh y các nơi cũng đều bó tay, Ta muốn thân thiết với ngươi để ngươi giúp ta. Buộc ngươi vì tình cảm mà chữa trị. Ta rất đê tiện phải không? " vừa nói vừa không ngăn được giọt lệ nơi khoé mắt.
Nhược Ly cảm thấy tội nghiệp nhiều hơn là giận, có một chút đồng tình. Nếu nàng mắc bệnh nhưng sợ người đó không chữa trị cũng sẽ dùng một chút thủ đoạn tranh thủ cơ hội thôi.
" Ta không trách ngươi, là ta cũng sẽ làm như vậy! Bệnh của ngươi không thể trị tận gốc, nhưng giảm bớt 7,8 phần ta có thể làm được " nhãn thần sáng lên tràn đầy hy vọng nhìn nàng
"Thật.. Thật sao?" nhìn Bách Lý linh như vậy lại thấy tội nghiệp hơn,
" Uh! Nhưng thời gian sẽ hơi dài, không thể tới lúc kết thúc Ngũ Quốc Đại Điển mà chữa khỏi "
" ta, ta sẽ xin phép ca ca ở lại, đến khi nào khỏe lại ta sẽ về Đông Lăng quốc " kích động nói.
" Cứ vậy đi, ngươi về hỏi ý kiến sư huynh rồi đến tìm ta " ta sẽ phái người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi hồi cung. Cần phải nghỉ ngơi không được kích động quá. Giữ cái này, mỗi ngày chia ra pha với nước uống, mỗi ngày uống một lần, uống được một tuần. Quyết định xong lại tới tìm ta bắt đầu trị liệu "
" Đa tạ, thật đa tạ ngươi " rơm rớm nước mắt cảm ơn Nhược Ly. Trên xe ngựa hồi thay gương mặt kích động, vui mừng, cảm kích và tràn đầy hy vọng là vẻ mặt âm trầm và sắc lạnh còn mang nét tươi cười đắc ý. Ha ha ha đã giải quyết đề phòng trong lòng ngươi, nếu không mang mục đích gì đến, ngươi sẽ nghi ngờ. Nếu ngươi đề phòng ta, sao ta có thể Hoàng thành nhiệm vụ, như vậy chẳng phải phí công sức ta hủy hoại trái tim mình. " trò chơi sẽ kịch tính hơn không phải sao?" Nói thì thầm chỉ nàng ta nghe được, khi bước xuống xe ngựa đã trở lại là Linh Lan công chúa đáng yêu ngây thơ động lòng người.
Lãnh Thế Tuyệt đang định ra khỏi cung, nhìn thấy Bách Lý linh sắc mặt trắng bệch, nhìn rất không khỏe. "linh Lan công chúa không được khỏe sao? " tốt bụng hỏi thăm nàng ta dù gì nàng ta cũng từng giúp mình.
" Tạ Chiến Vương Gia quan tâm" vừa nói dứt lời lại choáng váng ngã về phía sau Lãnh Thế Tuyệt đứng gần phản ứng rất nhanh đưa tay kéo nàng ta lại, không biết do lực kéo mạnh quá hay nàng ta vì quá sợ hãi bắt được tay Lãnh Thế Tuyệt lại ngã vào lòng hắn, nhưng phản ứng rất nhanh vừa đứng vững liền hơi đỏ mặt lui lại phía sau
" Thật xin lỗi Chiến Vương Gia, là Linh Lan vụng về khiến Chiến Vương chê cười rồi. Đa tạ người đã ra tay giúp đỡ, xin phép! " rất chuẩn mực không hề ổng ẹo làm dáng như những người khác Lãnh Thế Tuyệt lại đánh giá cao nàng ta thêm chút ít. Rồi cũng không để tâm xoay người ra khỏi nam thiên môn.
Lãnh Nhất cũng nhịn không được nhìn lại bóng lưng linh Lan công chúa, cũng không để ý lắm bước nhanh theo Lãnh Thế Tuyệt.
Phía sau người đang bước đi trên môi hiện lên nụ cười đắc thắng bởi vì đang cuối đầu nên không ai nhìn thấy, sẽ không ai thoát khỏi tay nàng, chàng cũng vậy. ( xì! mơ tưởng)
Hai ngày sau buổi chiều, Bách Lý Mạch và Bách Lý linh cùng đến tìm Nhược Ly, Bách lý linh mở lời trước " ta đã nói với ca, ca ca cũng đã đồng ý cho ta ở lại " nàng vui vẻ nói trên mắt trên mặt đều mang ý cười.
" Ta nghe Linh Nhi nói lại, muội ấy từ nhỏ đã bị bệnh, lúc ta trở về cũng muốn chữa uội ấy nhưng lực bất tòng tâm, có ý nhưng lại không khả năng giúp muội ấy, ta cũng âm thầm tìm danh y khắp nơi, nhưng vẫn vô phương. Lần này mang muội ấy đến cũng muốn tìm mai xem ngự y của Thiên Long quốc có chữa được không. Nếu bắt đắc dĩ ta sẽ tìm sư phụ" dừng một chút lại nói tiếp
" giờ có muội ở đây, ta cũng muốn sau Ngũ Quốc Đại Điển sẽ đến nhờ muội, nhưng không ngờ linh Nhi lại nhanh hơn ta trước tới tìm muội rồi. "
" muội sẽ cố sức, tuy không thể chữa hết tận gốc, nhưng có thể chữa vài phần. Nhưng thời gian.... "
Cắt lời Nhược Ly " ta biết, nên ta mặt dày đến cầu muội chăm sóc chó linh Nhi, Ta sẽ để hộ vệ lại, khi muội ấy khỏe lại ta sẽ đến rước muội ấy về Đông Lăng quốc" Bách Lý Mạch thâm tình nói.
" được muội sẽ tận lực. Sau Ngũ Quốc Đại Điển linh Lan cứ đến phủ quận chúa của muội ở lại rất gần đây muội cũng tiện chuẩn trị hơn " Nhược Ly sảng khoái đồng ý, sư huynh yêu thương chăm sóc nàng từ nhỏ huynh ấy đã mở lời nàng sao có thể từ chối, với lại dù huynh ấy không nhờ nàng cũng hứa với Linh Lan rồi.
" Nhược Nhi,muội sống có tốt không? đi với ta, ta sẽ bảo vệ muội không để ai ức hiếp muội. Đến Đông Lăng quốc với ta, Ta luôn muốn đón muội đến.. Ta......."
" Không phiền Lăng Tiêu Đế quan tâm đến Vương phi của Bổn Vương" Lãnh Thế Tuyệt trầm giọng cắt ngang lời Bách Lý Mạch. Hắn vừa về phủ Quản gia báo là có Đông Lăng quốc chủ và công chúa đến tìm Vương phi, lập tức ba bước thành hai đến lại vừa lúc nghe được Bách Lý Mạch muốn dụ dỗ Nhược Ly đi, bảo sao hắn khó chịu.
Nhìn sắc mặt hắn rất tệ, lại nghe như ghen tuông nàng cảm thấy buồn cười, tên ngốc này đến giờ còn sợ nàng chạy sao?
" muội sẽ đến " dừng lại một chút người đang siết chặt tay của nàng đến phát đau, đứng dậy bước qua ngồi vào lòng hắn, Lãnh Thế Tuyệt bị động tác này lấy lòng, mày nhíu chặt buông ra môi hơi gợi nét cười nhìn thoáng qua Bách Lý Mạch thấy mặt hắn đã trầm lại thì lấy tay vòng qua hông Nhược Ly kéo nàng sát vào lòng mình cầm để lên đầu Nhược Ly khiêu khích nhìn về Bách Lý Mạch, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh
" sau khi thành hôn, muội và Thế Tuyệt định sẽ đi thăm thú các nước cũng sẽ đến Đông Lăng quốc. Lúc đó lại tới phiên huynh làm chủ nhà chiêu đãi bọn muội rồi " cười hạnh phúc nói
Bàn tay giấu trong áo của Bách Lý Mạch siết chặt lại. Móng tay cứa vào da đến chảy máu nhưng hắn vẫn không có cảm giác đau đớn. Hít sâu một hơi bình tĩnh lại.
" đương nhiên, Nhược Nhi đến ta sẽ tận tình gia chủ chiêu đãi muội, muội là sư muội duy nhất của huynh mà "
Nhược Ly cười tươi chợt nhớ gì đó mở lời
" đúng rồi sư huynh, huynh có thể làm chủ hôn uội không? Ngoài sư phụ, huynh là thân nhân duy nhất của muội" nàng cũng không còn người thân nào khác sự phụ nàng từ lâu đã xem là cha mình, sư huynh thì như anh của nàng vậy, Nàng không muốn lúc thành hôn vẫn lại không có mặt người thân nào.
Bách Lý Mạch trầm ngâm, trong lòng đang đau đớn vô cùng Nhược Nhi lại muốn hắn làm người chủ hôn cho nàng, nhưng lại không thể từ chối. Do dự nhưng nhìn Nhược Ly trong mong nhìn mình lại gật đầu
" được, ta sẽ ở lại sau hôn lễ của nàng mới trở lại Đông Lăng. "
" cám ơn huynh, sư huynh "Nhược Ly tươi cười rạng rỡ.
" muội thật lâu không ăn được thức ăn huynh nấu, thật nhớ Mỹ vị đó ah!" Nhược Ly mè nheo đòi ăn
" Ta muốn mượn trù phòng, Chiến Vương Gia không thấy phiền chứ? " tâm trạng hắn đã thoải mái trở lại.
" Không phiền " Hừm không mới là lạ, ta rất phiền có được không?, nhưng nương tử muốn phải chiều thôi. Nương tử lớn nhất mà.
Ủi ủi Nhược Ly như muốn nói nàng thấy ta tốt chưa?. Nhược Ly nhìn trời than thở, sao tướng công của nàng càng lúc càng trẻ con ah...
Cũng qua mấy ngày từ ngày Bách Lý Mạch đến. 3 ngày cuối trong Ngũ Quốc Đại Điển là thi đấu của nữ tử. Cũng là hạng mục mọi người mong đợi nhất.
Cầm kỳ thi hoạ đều đầy đủ, Nhược Ly cũng Thi đấu, nàng chỉ thi vũ nghệ và cầm nghệ. Nếu không phải vì Lãnh Thế Tuyệt, nàng một môn cũng không muốn tham gia.
Vì là 3 ngày cuối nên Nhược Ly cũng phải có mặt. Hôm nay thi từ thư pháp.
Nàng thật không hứng thú ah. Thật buồn ngủ mà sáng sớm đã rời giường, thật mệt mỏi muốn ngủ. Nghỉ là làm dựa dựa vào lòng Lãnh Thế Tuyệt tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại đi gặp chu công.
Lãnh Thế Tuyệt cười sủng nịnh nhu nhu tóc nàng rồi ngồi im lặng cho nàng ngủ thoải mái. Không biết rằng có người như có như không liếc mắt qua, rồi lại vội vàng che dấu.
Thái tử nhìn xuống thấy Nhược Ly dựa vào lòng Lãnh Thế Tuyệt, nhu thuận như con mèo nhỏ đáng yêu, trong lòng có một chút gì đó nảy lên nhưng lại không dám tiếp tục, đành che dấu đi. Nếu như, nếu như gặp được nàng sớm hơn một chút, với thân phận của hắn, có không ít thê thiếp nữ nhân, nhưng không người nào cho hắn có cảm giác như nàng. Nàng tài giỏi, nàng chói sáng, nàng cũng không vì thân phận hắn mà lấy lòng. Vì sao? Nàng lại Là đệ muội hắn? Sao hắn không gặp Nàng sớm hơn?
Hít sâu một hơi bình ổn cảm giác khó chịu trong lòng. Không dám tiếp tục nghỉ đến nữa. Quay đầu nhìn lại chính điện, các tiểu thư, công chúa khi hắn liếc mắt nhìn qua đều đỏ mặt tía tai cuối đầu thẹn thùn. Chán ghét nhíu mày quả thật không giống, bọn họ không thể so với nàng... Ảo não cầm lên Ly rượu một hớp uống hết, vị cay nồng nơi đầu lưỡi làm hắn tỉnh táo lại...
Bên kia Bách Lý Mạch hận đỏ mắt, vì cái gì? Nhược Nhi là hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, là hắn bên cạnh nàng chăm sóc nàng, hắn đã chờ Nhược Ly lớn lên cùng đón về cung cho nàng hưởng thụ cuộc sống sung sướng đứng đầu hậu cung, cùng nhìn ngắm giang sơn mà hắn giành lấy. Vì cái gì? Vì hắn tất cả là tại hắn ta.
Nhược Nhi ta sẽ cho nàng thấy con người thật của hắn, ta sẽ hủy hoại hắn ta nàng sẽ trở về bên cạnh ta. Chỉ ta mới là người yêu thương nàng nhất. Hắn rất rõ ràng tính tình Nhược Nhi khi đã nhận định cái gì Tuyệt sẽ không dễ dàng, nếu đã nhìn nhận nàng sẽ cố chấp không buông. Nên hắn sẽ không giết Lãnh Thế yệt mà là hủy hoại hắn, làm cho nàng từ bỏ hắn ta. Quay về bên hắn, Hắn sẽ mãi mãi là đại sư huynh yêu thương Nhược Nhi nhất.
Lãnh Thế Tuyệt nhìn thoáng qua Bách Lý Mạch, đối diện với ánh mắt hiểm độc của Bách Lý Mạch khí định thần nhàn đáp trả, khí Thế bàng bạc tuông ra áp lại không hề thua kém Đế Vương một nước còn có phần áp đảo hơn.
Chính chủ là Nhược Ly đang gặp chu công đánh cờ không hề biết vì nàng mà có biết bao người minh tranh ám đấu.
Tiểu Hoa đang ở một bên gặm đùi gà không chút nào bị ảnh hưởng bởi khí Thế của Lãnh Thế Tuyệt, tiểu Xích gần đây hầu như là ngủ xuốt không tỉnh nên Nhược Ly bỏ nó ở nhà, có lẻ nó đang chuẩn bị lột da rồi...
Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi - Dạ Nhược Ly