Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 611 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:08:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 13
gày hôm sau, Phượng Triêu Hoa dắt ái mã đang định rời khỏi trấn nhỏ, nhưng đi trên đường lại thấy quan binh đang dán Hoàng bảng khắp nơi, dân chúng nghị luận ầm ĩ.
Hoàng bảng đối với người khác mà nói có lẽ chỉ là xem chút náo nhiệt nhưng đối với Phượng Triêu Hoa mà nói nó có ý nghĩa bất đồng. Cho dù trên đó viết cái gì, trước mắt đều là chuyện nàng quan tâm nhất.
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Từ khi trẫm lên ngôi tới nay, mặc dù quốc thái dân an gió hòa mưa thuận, nhưng vì bảo vệ thiên triều ta phồn vinh thịnh vượng bách tính an cư lạc nghiệp, trẫm muốn tới Hoàng Lăng cầu phúc ba ngày.”
Sao lại đột nhiên tới Hoàng Lăng cầu phúc? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Phượng Triêu Hoa hoảng hốt, vội vàng nhỏ giọng hỏi người đi đường bên cạnh, “Gần đây xảy ra đại sự gì sao? Hoàng thượng sao đột nhiên muốn đi cầu phúc?”
“Vị huynh đệ này là vùng khác tới sao. Chuyện như vậy cũng không biết.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Từ Nam Lăng, đang trên đường tới Kinh Thành.”
“Nghe nói gần đây rất nhiều quan phủ bị trộm, Quan Lão Gia Quan Ấn cũng mất rồi, ngay cả bộ đầu đệ nhất thiên hạ cũng bó tay hết cách với tên trộm này. Hơn nữa...” Người nọ thận trọng nhìn chung quanh, phát hiện không có quan binh ở gần đó mới tiếp tục nói, “Nghe nói Quan Lão Gia không chỉ mất Quan Ấn, ngay cả người cũng mất. Trong một đêm đột nhiên biến mất, thậm chí không để lại chút dấu vết nào, kỳ lạ vô cùng. Lời đồn đãi nói đây là trời phạt. Ta thấy có lẽ Hoàng thượng cũng sợ, cho nên mới chạy đi cầu phúc, cầu xin ông trời mở con đường sống.”
“Trời phạt?” Phượng Triêu Hoa không vui nhíu mày, sau đó lễ phép đối nói với người kia, “Đa tạ.” Sau đó, đi vòng đến quan phủ.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Triêu Hoa đã đi tới quan phủ, bị nha dịch chặn ngoài cửa.
“Đi đi đi, hôm nay không thẩm án.” Nha dịch không nhịn được nói.
Phượng Triêu Hoa không để ý đến hắn, dịu dàng sờ sờ đầu ngựa, nói: “Ở lại đây.” Sau đó bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến trước chiếc trống đặt bên cửa chính, cầm dùi đánh trống.
“Này, ngươi điếc hay là câm đấy, đã nói hôm nay không thẩm án, Huyện thái gia rất bận rộn, có chuyện vặt vãnh thì hôm khác tới.”
Phượng Triêu Hoa vẫn không để ý đến hắn, tiếp tục đánh trống, càng đánh càng dùng mạnh, thanh âm cực lớn, đinh tai nhức óc.
Nha dịch không chịu được bịt lỗ tai,
hét lớn, "Ngươi bị làm sao thế hả, nghe không hiểu tiếng người hay đầu óc có bệnh? Nhanh đi đi, quấy rầy đại nhân bên trong thì tự gánh hậu quả."
Xem ra Trương Viễn quả thực vẫn ở đây. Phượng Triêu Hoa hơi cong môi, sức trên tay gia tăng mấy phần.
Rất nhanh, một bộ khoái chạy đến, không vui hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế? Gõ lớn tiếng như vậy muốn giết người à!"
"Giết người không cần gióng trống khua chiêng như thế." Phượng Triêu Hoa để dùi trống xuống, phủi bụi trong tay, thản nhiên nói.
Bộ khoái nghe tiếng nhìn, phút chốc, hai mắt tỏa sáng, cả kinh nói: "Thất thiêu! Tại sao lại là ngài?"
"Thủ lĩnh, ngài biết tiểu tử này sao?" Nha dịch kia không biết chết sống hỏi.
"Đừng có mà không biết trời cao đất rộng, đây là Phượng Thất thiếu tiếng tăm lừng lẫy, tiểu tử cái gì mà tiểu tử. Làm nghề chúng ta đại danh Thất thiếu cũng không biết mà còn định là trong nha môn?" Đầu mục tuy rằng đang răn dạy tiểu nha dịch, nhưng câu nào cũng tràn đầy kiêu ngạo, lấy biết Phượng thất làm kiêu ngạo.
"Nhiều năm không gặp, Vương huynh càng ngày càng có kiểu cách nhỉ." Phượng Triêu Hoa nói.
"Thất thiếu nói chi vậy." Vương Bộ khoái xin lỗi gãi gãi ót, khiêm tốn nói, "Lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn còn là một Bộ khoái cỏn con, nào có kiểu cách gì."
"Vương huynh nói vậy cũng không đúng rồi. Bộ khoái là quan được người người kính ngưỡng, bao nhiêu người muốn làm còn không được. Huynh có thể giữ được cái chức này nhiều năm như vậy, thực lực đương nhiên không cần bàn cãi, không chừng ngày nào đó danh hiệu bộ đầu đệ nhất thiên hạ sẽ rơi xuống đầu huynh đó." Phượng Triêu Hoa nói rất thành khẩn, cho dù là ai cũng không nhìn ra được nàng thật ra đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Ta sao có thể so với Trương đại nhân chứ, có thể làm bộ đầu đệ nhị thiên hạ là nguyện vọng lớn nhất đời ta rồi."
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười: "Nếu có ngày đó, Vương đừng quên chúng ta là bạn rượu đấy nhé."
"Thất tiếu đề cao ta rồi." Vương bộ đầu thụ sủng nhược kinh, "Nếu ngài làm bộ đầu, nhất định còn lợi hại hơn Trương đại nhân." Câu cuối nói rất nhỏ, gần như là rỉ tai.
"Thế đạo bất đồng xưa đâu bằng nay, Phượng mỗ sao có thể tranh cao thấp với Trương đại nhân." Phượng Triêu Hoa tuy nói thế nhưng mà mặt lại không hề có chút mặc cảm, ngược lại còn cười rất bình tĩnh.
"Ngài chớ khiêm nhường, ai cao ai thấp tất cả mọi người đều tháy rõ. Nhiều năm như vậy, Trương đại nhân đâu có lần nào thắng nổi ngài. Gần đây vừa khéo có một vụ án khó giải quyết, ngài có.....A...." Vương bộ đầu chợt vỗ trán, nói, "Quên hỏi, ngài đánh trống vì chuyện gì?"
"Chính là vì vụ án này." Phượng Triêu Hoa cười nói.
"Vậy thì tốt quá! Trương đại nhân vừa khéo cũng ở đây, có hai vị ở đây, thiên hạ này đâu còn vụ án nào không phá được." Vương bộ đầu cười ha hả mời Phượng Triêu Hoa vào phủ, nửa đường vừa đi vừa nói, "Ngài rời khỏi giang hồ năm năm, lúc này đột nhiên rời núi, số lượng nhất định không nhỏ nhỉ."
Phượng Triêu Hoa nghe vậy hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu ý hắn, cười nói, "Không có tiền thường, lần này tới là vì giúp một người bạn."
Vương bộ đầu như ngộ ra, nói, "Ngài và người bạn kia nhất định rất thân thiết."
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười: "Bạn chí cốt."
Nghe vậy, Vương bộ đầu tỏ vẻ "khó trách". Chỉ chốc lát sau, hai người tới phòng tiếp khách.
"Qủa nhiên là ngươi! Trương Viễn giống như đã sớm đoán được Phượng Triêu Hoa sẽ đến, trên mặt không hề có chút kinh ngạc.
"Xem ra, năm năm không gặp, chúng ta vẫn ăn ý như xưa." Phượng Triêu Hoa cười trêu.
Trương Viễn hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói với quan huyện, "Đại nhân có thể tạm tránh mặt một chút được không?"
Quan huyện run tay, suýt nữa làm rơi ly trà xuống đất, "Đương....đương nhiên có thể."
"Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn đã có lời, há có chuyện không nghe.
Sau khi Quan huyện rời đi, Trương Viễn lấy ra một phong thư đưa cho Phượng Triêu Hoa nói, "Đây là mật lệnh Hoàng thượng tự tay viết cho ta.'
Mặc dù không phải viết ình, nhưng trong lòng Phượng Triêu Hoa vẫn kích động không thôi. Nhưng nàng lại không thể biểu hiện ra, không thể làm gì khác hơn là đứng im lặng cố gắng tĩnh tâm, ra vẻ bình tĩnh nhận lấy thư. Phượng Triêu Hoa không biết mất bao nhiêu tự chủ mới không run tay khi mở thư. Nhưng khi mấy chữ "ít ngày nữa trẫm sẽ tới" hiện ra ngay trước mắt thì nàng không khống chế nổi nữa, tay mơ hồ run rẩy, nước mắt bắt đầu trào lên.
"Đã đến rồi, thì ở lại cùng nhau đợi thánh giá." Mặc dù Hoàng thượng không hề nhắc tới nàng trong thư, nhưng trong lòng Trương Viễn biết Hoàng thượng lấy danh cầu phúc che giấu tai mắt mọi người cải trang xuôi nam, nhất định có liên quan đến nàng. Tình cảm giữa bọn họ, hắn chính mắt được chứng kiến.
"Cám ơn." Phượng Triêu Hoa chân thành cảm tạ.
"Không cần." Mặc dù biết thân phận của nàng đặc thù, Trương Viễn vẫn theo thói quen coi nàng là kẻ thù một mất một còn.
Phượng Hí Đông Cung Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong