Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 611 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:08:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 93: Chương 93: Tình Cảm Nơi Đáy Lòng
ặt trời lên, chân trời phiếm trắng, khiến cả vùng đất như được bao trùm bởi lớp sương mênh mông. Kinh Thành tháng mười một đã sớm giá rét, mặc dù không tới mức trời băng đất tuyết, nhưng gió lạnh cũng đủ làm cho người đi đường lùi bước, nhất là vào lúc tảng sáng lại càng lạnh hơn.
Phượng Triêu Hoa ngồi trên nóc nhà, đôi môi đã tím tái, ngón tay cũng có chút cứng ngắc, nhưng nàng không định vào nhà, chỉ nhẹ nhàng kéo áo trên vai, tiếp tục nhìn cảnh vật trước mắt. Cỏ cây trong sân đã sớm tiêu điều, trên cành lá phủ một tầng sương lạnh trắng phau, óng ánh trong suốt, nếu không phải nhãn lực tốt rất dễ bị nhầm thành tuyết.
Một con chim tước trắng đậu trên cành cây, hết nhìn đông tới nhìn tây, cánh thỉnh thoảng vỗ vỗ mấy cái, nhưng mãi vẫn không bay đi, cái mỏ không ngừng mổ mổ, phát ra mấy tiếng chít chít. Dường như đang hát cho vùng đất tĩnh lặng này. Cuối cùng, nó im lặng nhìn Phượng Triêu Hoa, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên những thứ loài người không hiểu.
Phượng Triêu Hoa cười một tiếng, rụt tay vào trong tay áo, lắc đầu vẩy những giọt nước trên tóc, nhẹ giọng cảm khái nói: “Thì ra là mùa đông cũng có thể đẹp như vậy.”
Long Liễm Thần gật đầu, “Rất đẹp. Đây là lần đầu tiên ta đơn thuần ngồi trên nóc nhà ngắm cảnh.”
“Vậy trước kia huynh ngồi trên nóc nhà làm gì.” Phượng Triêu Hoa ngoài miệng mặc dù đang hỏi, nhưng hình như cũng không mong đợi câu trả lời của hắn. Hỏi xong lại bắt đầu quan sát con chim tước trắng yên tĩnh kia.
Long Liễm Thần không ngờ nàng sẽ hỏi vậy, suy nghĩ kỹ một lát mới trả lời đại khái, “Làm chính sự.” Hắn có thể nói qua loa vậy được không?
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa chỉ hơi gật đầu, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn hắn. Mái tóc đen sớm bị sương sớm làm ước, ngay cả trên lông mi cũng kết một tầng sương.
Phượng Triêu Hoa lúc này mới nhận ra hắn đã sớm khoác áo ngoài ình. Còn hắn chỉ mặc áo đơn lại ngồi cùng nàng mấy canh giờ. Trong lòng có chút cảm động, nàng dùng đầu vai áo ngoài phủ thêm cho hắn.
Long Liễm Thần nhướn mày, nói, “Nàng đang quan tâm ta sao?”
Phượng Triêu Hoa lườm hắn, trong giọng nói oán trách mang theo một chút nũng nịu: “Huynh lúc nào cũng phải nói thẳng tuột ra như vậy sao?” Chẳng lẽ hắn không biết có người sẽ xấu hổ sao?
Xấu hổ? Phượng Triêu Hoa đột nhiên nhận ra mình lại đang xấu hổ, không khỏi ảo não nhíu mày, thầm mắng mình không có tiền đồ, ‘không phải chỉ là trả lại áo khoác cho hắn thôi sao, có gì mà xấu hổ. Không xấu hổ, không xấu hổ’.
Long Liễm Thần như cười như không nhìn cô gái bên cạnh, khẽ gọi, “Triêu Hoa.”
“Hả?” Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, nàng có vẻ cực kỳ lúng túng, “Sao vậy?”
Long Liễm Thần khẽ nhướng mày nói, “Nàng đỏ mặt.”
Phượng Triêu Hoa hơi sững sờ, ngay sau đó lại quýnh lên, theo bản năng muốn đưa tay sờ mặt. Nhưng tay giật giật mấy cái, cuối cùng lại nhịn, chỉ quay mặt giả vờ ngắm cảnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Có lẽ là do quá lạnh.”
Long Liễm Thần gật đầu liên tục như đã hiểu, nín cười, phụ họa, “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nếu thật sự không nhịn được thì thôi, nhưng không biết là cố ý hay là vô tình mà trên mặt Long Liễm Thần vẫn có nụ cười rất đáng ăn đòn. Nói đáng đánh đòn là bởi vì hắn buồn cười lại nhịn không cười, nhưng dù vậy vẫn khiến lông mày và đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, làm cho người ta dễ dàng có thể nhìn ra rằng hắn rất muốn cười. So với cười mỉm thì hàm súc hơn, so với cười lớn lại quá đáng hơn. Tóm lại là làm cho người ta rất dễ phát hỏa.
Phượng Triêu Hoa mặc dù vẫn đang nhìn thẳng, nhưng khóe mắt vẫn lén chú ý người bên cạnh. Nhìn hắn nén cười khổ cực quá, bèn nói, “Buồn cười thì cứ cười đi, cẩn thận nhịn thành bệnh.”
Long Liễm Thần lại không cười to, mà chỉ hơi hơi nhếch miệng, nở nụ cười vô cùng tao nhã, “Ta thực sự rất vui. Trước kia, nàng rất ít khi chủ động quan tâm ta.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa không vui nhíu mày, nói, “Trước kia ta đối với huynh không tốt sao?” Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy tức giận với chính mình trước kia.
“Không, nàng đối với ta rất tốt. Chỉ là nàng không thích biểu hiện ra. Nếu không phải ta rất hiểu nàng thì nhất định sẽ không nhận ra.” Long Liễm Thần nói.
“Nếu biết ta không thích như vậy, cũng đừng nhân cơ hội giễu cợt ta nữa.” Phượng Triêu Hoa lại bắt đầu cự nự.
Long Liễm Thần khẽ cười một tiếng, khoác lại đầu vai áo ngoài cho nàng, sau đó đưa tay ôm nàng, dịu dàng nói, “Không phải giễu cợt. Ta chỉ thích nhìn nàng lúng túng mà thôi.”
“Huynh….”Phượng Triêu Hoa nổi đóa, “Huynh đừng có mà đắc ý. Giờ ta không quen huynh.”
“Ta tên là gì?”
“Long Liễm Thần.” Phượng Triêu Hoa cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ quái.
“Người ta thích nhất là ai?”
Phượng Triêu Hoa hóa đá, hắn....hắn.....hắn quả nhiên vô cùng xấu xa.
Long Liễm Thần rất hài lòng với biểu hiện khác thường của người đang nằm trong lòng. Phát ra một tiếng giọng mũi cực kỳ mập mờ, “Hử?”
Khóe môi Phượng Triêu Hoa khẽ giật giật, mặt dần đỏ lên.
“Không biết? Chẳng lẽ lúc trước ta nói chưa rõ ràng sao?” Long Liễm Thần cố ra vẻ nghi ngờ.
“Huynh...” Phượng Triêu Hoa cắn môi, biết rõ hắn là cố ý nhưng vẫn không khỏi cảm thấy lúng túng.
“Sai rồi.”
“Hả?”
Ta nói, sai rồi.”
“Huynh….” Mặt Phượng Triêu Hoa từ đỏ chuyển sang xanh mét, khóe miệng run run rất lâu mới nói ra được một hoàn chỉnh câu, “Huynh biết ý ta không phải thế.”
“Ý gì cơ.” Long Liễm Thần hình như bắt đầu thích tranh luận với nàng.
“Ta....”
“Cuối cùng cũng đáp đúng rồi.” Long Liễm Thần tỏ vẻ vui mừng.
Lần này, Phượng Triêu Hoa cuối cùng cũng nhận ra rằng dưới vẻ mặt ôn hòa nho nhã của ai kia che giấu một trái tim xấu xa đến nhường nào. Nhưng vì sao mình lại trúng kế hết lần này đến lần khác? Vì sao lại không thể bình tĩnh được? Biết rõ mình biểu hiện càng luống cuống hắn sẽ càng phách lối, lại cứ không nhịn được theo ý hắn, rốt cuộc là tại sao. Đáy lòng rõ ràng đang không ngừng kêu phải giữ tỉnh táo, ngoài miệng lại như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nào phản kích, mặc cho hắn dắt mũi.
Lúc này, vẻ cười đùa trên mặt Long Liễm Thần dần biến mất, vô cùng nghiêm túc nói, “Biết tên của ta là gì, biết người ta thích nhất là ai, thế là đủ rồi. Về phần những thứ khác, chờ sau khi nàng khôi phục trí nhớ sẽ biết.” Dứt lời, hắn quay ra khẽ mỉm cười với người xem duy nhất ở đây – con chim tước trắng kia.
Đáy lòng Phượng Triêu Hoa như có dòng nước ấm chảy qua, vừa rồi còn thầm lên án hắn xấu xa, nhưng bây giờ chỉ còn cảm động vô hình. Một người trong lúc nàng mất trí nhớ vẫn không bỏ rơi nàng, nàng sao có thể không yêu?
Yêu? Đáy lòng Phượng Triêu Hoa chợt run lên, là yêu sao? Bởi vì yêu, cho nên mới mất khống chế như vậy, mới vô lực phản kích như vậy, là vậy sao? Nhưng rõ ràng họ rất xa lạ, sao có yêu được? Là từ trước khi trí nhớ sao? Nếu như vậy thì tại sao chỉ nhớ rõ tình yêu, mà lại không nhớ người mình yêu cơ chứ? Mâu thuẫn như vậy, rồi lại có vẻ rất đương nhiên. Đây rốt cuộc là tại sao?
Long Liễm Thần thấy nàng lại thất thần, liền nhẹ giọng hỏi, “Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ huynh.” Gần như không cần nghĩ ngợi, Phượng Triêu Hoa khẽ ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái như rất tò mò, hỏi, “Ta trước kia thật sự rất thích huynh sao” Nếu quả là rất thích rất thích, tại sao lại không nhớ chút nào cơ chứ?”
Khóe miệng Long Liễm Thần hơi cong lên nhưng không che giấu cay đắng dưới đáy mắt: “Ta cũng rất muốn biết tại sao, tại sao nàng lại có thể quên tay.”
Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa mím môi xin lỗi, “Rất xin lỗi.”
“Tại sao lại nói xin lỗi?”
“Bởi vì ta không cẩn thận quên mất huynh.” Phượng Triêu Hoa chưa từng hận mình mất trí nhớ như lúc này.
Long Liễm Thần chậm rãi lắc đầu, hơi thở trở nên ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau: “Giữa chúng ta không cần nói xin lỗi.”
Phượng Triêu Hoa khẽ khép mắt, nghe tiếng kêu của chim tước, trong lòng có niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời. Có một trượng phu như thế, còn đòi hỏi gì hơn?
Dần dần, ánh mặt trời làm tan chảy sương lạnh trên cây, từng giọt nước rơi xuống giống như chiếc đồng hồ cát, đếm thời gian trôi qua.
“Âm u lâu như vậy, rốt cuộc cũng có mặt trời rồi.” Cảnh Võ cuồng nhiệt chạy ra sân kêu to, ánh mặt trời phủ lên mặt hắn, có vẻ cực kỳ có sức sống.
Minh Nguyệt đi ra theo, giương mắt nhìn về phía chân trời, lại phát hiện hai đại thần ngồi ở trên nóc nhà đối diện, không khỏi kêu lên, “Thất công tử, huynh tỉnh rồi!”
Phượng Triêu Hoa thấy có người nói chuyện với mình như thế, nghĩ rằng đây nhất định là chủ nhân nông trại - muội muội của mình rồi, liền gật đầu nói, “Đúng vậy, tỉnh từ tối hôm qua.” Lạ là tại sao nàng không gọi mình ‘tỷ tỷ’ Mà là ‘Thất công tử’.
Minh Nguyệt nhảy cẫng lên hoan hô, “Thật tốt quá!”
“Nương tử, nàng đừng kích động, cẩn thận làm đứa bé bị thương.” Cảnh Võ vội vàng ôm Minh Nguyệt đang vui mừng đến mức sắp nhảy cẫng lên, trong lòng yêu thương không thôi.
Mà Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần lại đồng thanh, “Muội mang thai?”
Minh Nguyệt tươi cười, gật đầu. “Đại phu hôm qua tới xem bệnh cho Thất công tử nói vậy. Nếu không phải y thuật của ông ấy inh liếc mắt liền nhìn ra ta có bầu, ta cũng sẽ không phát hiện đâu. A, đúng rồi, đại phu còn nói....”
“Nương tử.” Cảnh Võ lên tiếng ngắt lời Minh Nguyệt, “Ta với nàng cùng đi làm đồ ăn sáng.”
“Đúng đúng, Thất công tử nhất định rất đói, ta đi làm chút cháo trắng.”
“Nương tử, nàng cứ luôn miệng ‘Thất công tử, Thất công tử’, trong mắt nàng có còn vi phu hay không?”
Minh Nguyệt lườm hắn, nói: “Chàng còn như vậy thiếp sẽ không để ý tới chàng nữa.”
Nghe vậy, Cảnh Võ vội vàng cười nói, “Nương tử bớt giận, ta không nói nữa.”
Minh Nguyệt bất đắc dĩ hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó ngửa đầu nói với Phượng Triêu Hoa ngồi trên nóc nhà nhìn, “Nóc nhà gió lớn, huynh vừa khỏi bệnh, mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Muội đi hầm cháo, một lát nữa sẽ đưa tới.”
Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, nói: “cám ơn.”
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Phượng Triêu Hoa cực kỳ chói mắt, Minh Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy. Nụ cười ấy ấm áp, trong suốt, chân thật, không mang theo một tia tạp chất.
Có lẽ là vì hóa trang trên mặt vẫn chưa rửa nên dù mặc đồ nữ trên mặt Phượng Triêu Hoa vẫn tràn đầy dương khí. Góc cạnh rõ ràng khiến gương mặt tinh xảo trở nên cực kỳ hiên ngang mạnh mẽ. Trong thoáng chốc, Minh Nguyệt đỏ mặt.
Thấy thế, Cảnh Võ oán hận trừng Phượng Triêu Hoa một cái, liền kéo Minh Nguyệt vào phòng bếp luôn.
Phượng Triêu Hoa không hiểu vì sao, vô tội nhíu mày. Nàng nhìn bóng lưng của hai người hỏi, “Tại sao hắn lại lườm ta?”
Long Liễm Thần cười hai tiếng, nói, “Bởi vì nàng đẹp trai hơn hắn.”
“Đẹp trai?” Phượng Triêu Hoa không cho là rằng từ này thích hợp để nói về con gái.
“Đúng vậy. Trước kia không biết có bao nhiêu cô gái vì nàng ruột gan đứt từng khúc.” Long Liễm Thần nghiêng đầu nhìn về phía nàng, vừa đúng lúc có thể thấy sườn mặt tuấn tú và sống mũi cao của nàng. Từ trán đến chóp mũi rồi đến cằm, đường cong nhìn như cương nghị kì thực vô cùng nhu hòa, đây không phải khuôn mặt của một cô gái thì là cái gì? Mình trước kia thật sự đã quá sơ suất, lại để cho nàng lừa lâu như vậy.
Bị người khác nhìn đến phát ngượng, Phượng Triêu Hoa liếc nhìn hắn: “Trên mặt ta có vết bẩn à?”
Long Liễm Thần hoàn hồn, cười nói, “Không thể trách ta quá sơ ý. Chỉ có thể nói là thuật dịch dung của nàng thật inh.” Nhìn nghiêng thì vẫn có chỗ sơ hở, nhưng nhìn thẳng thì quả thật vô cùng hoàn hảo.
“Thuật dịch dung?” Phượng Triêu Hoa cảm thấy nên khai thông với hắn một chút, nếu không sẽ thành ông nói gà bà nói vịt mất.
“Ừ, nàng biết thuật dịch dung, cho nên dù giả trang làm con trai hơn mười năm cũng không có ai phát hiện.” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa kinh ngạc, “Trừ thuật dịch dung ra, ta còn biết gì nữa?”
“Muốn biết.”
Phượng Triêu Hoa trừng mắt nhìn hắn, “Đương nhiên rồi.”
Thấy thế, Long Liễm Thần cười xấu xa một tiếng, chợt đẩy nàng xuống.
“A!!!” Phượng Triêu Hoa sợ trắng bệch cả mặt, tay chân luống cuống.
“Bằng hư đề khí, khí trầm đan điền, tỳ đạp phi yến, lăng không di bộ, thổ tức nạp khí, tâm tự trầm phù.” Long Liễm Thần thản nhiên, vừa đọc tâm pháp khinh công vừa sẵn sàng chuẩn bị nếu như có bất trắc liền phi thân xuống đỡ.
Phượng Triêu Hoa hoàn toàn không kịp nghĩ, chỉ chăm chăm vận khí theo giọng nói bên tai. Đột nhiên thân thể như được một luồng khí lưu chống đỡ.
Phượng Triêu Hoa cảm thấy vậy, ngay sau đó theo bản năng nghiêng người lật lên, đạp bước giữa không trung, nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Long Liễm Thần cũng đề khí phi thân hạ xuống bên cạnh nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng.
Phượng Triêu Hoa rũ mắt nhìn thân thể mình, có chút không dám tin lẩm bẩm nói, “Không ngờ ta lại biết khinh công.”
“Nàng còn nhiều thứ lợi hại hơn thế này nhiều.” Long Liễm Thần vui vì nàng nhớ lại được khinh công, thế xem ra, qua một thời gian nữa nhất định có thể nhớ lại tất cả võ công. Như vậy, dù tập trí nhớ tạm thời không thể khôi phục, cũng không cần quá lo lắng cho an nguy của nàng.
Phượng Triêu Hoa nâng hai tay lên, lúng ta lúng túng nhìn lòng bàn tay, hỏi, “Ta trước kia giỏi nhất là ám khí sao?
“Đúng vậy. Làm sao nàng biết là ám khí mà không phải vũ khí?” Long Liễm Thần ngạc nhiên nói.
Phượng Triêu Hoa mờ mịt, nhíu mày, “Lúc huynh đẩy ta, ta theo bản năng rút tay vào trong tay áo.” Dứt lời, lấy ra một quả thấu cốt châm, đưa cho Long Liễm Thần
“Đây chính là ám khí trước kia ta thường dùng đúng không.”
Long Liễm Thần vui mừng, “Đúng vậy. Tuyệt chiêu của nàng là Nhàn hoa lạc địa, bàn về ám khí trên giang hồ không ai địch nổi.
Phượng Triêu Hoa nhướn mày, “So với huynh thì sao?”
“Ta?” Long Liễm Thần cong môi cười một tiếng, “Chúng ta đã từng tỷ thí, mỗi người mỗi vẻ.”
:Tuyệt chiêu của huynh là gì?”
“Nàng xuống xem sao.”
Phượng Triêu Hoa gật đầu, “Rất muốn.” Nếu vừa rồi có thể nhớ lại khinh công, có lẽ nhìn thấy hắn múa kiếm xong, nàng có thể nhớ ra hắn.
Phượng Hí Đông Cung Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong