Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Phủng Sát Kim Ti Tước
Dịch giả: Trầm Lăng
Biên tập: Amber Nguyễn
Upload bìa: Pham Thao
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-03-26 23:09:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 2 [Hoàn]
7
Bữa sáng Kim Hoài An chỉ ăn vài miếng rồi xem danh sách cuộc gọi nhỡ, Lý Nho chỉ gọi một cuộc, sau khi bị anh từ chối thì Lý Nho không gọi lại nữa.
Bên cạnh đó có không ít tin nhắn về công việc, Kim Hoài An thấy 99+ thông báo do người đại diện hiện tại của mình gửi bảo anh mau về làm việc, biểu cảm trở nên lãnh đạm.
Anh biết thừa người đại diện này là nằm vùng của ai, mỗi lần anh cáu kỉnh mà Lý Nho không quản được anh, đồng thời không hi vọng anh ghét hắn, hắn bèn sai người đại diện ra thúc giục anh, mượn công việc làm tê liệt ý chí của anh, cho anh nếm chút ngon ngọt nhưng lại không cho quá nhiều, luôn khơi gợi tham vọng của anh làm anh không thể tách khỏi Lý Nho.
Có lẽ thấy thời gian anh nhìn chằm chằm màn hình di động quá lâu, Tần tiên sinh trực tiếp rút di động ra, sau đó đưa cho anh một chiếc hộp xinh xắn tinh tế, nói:
– Mở xem.
Bây giờ Kim Hoài An không dám chạm mắt với Tần Hước, chỉ cần đối diện với cặp mắt ấy, tâm trí anh như bị kéo về buổi tối điên cuồng ngày hôm ấy, anh chỉ dám đưa mắt nhìn hộp quà, tò mò hỏi:
– Đây là cái gì?
– Em mở ra xem là biết, là thứ tốt với em.
Kim Hoài An không còn xa lạ với việc nhận quà này nữa, ở chỗ Lý Nho mỗi ngày anh đều được tặng quà, một đống vật phẩm xa xỉ nhưng chẳng có tác dụng gì, anh không phải mẫu người theo đuổi vật chất, anh chỉ muốn đóng phim, muốn nổi tiếng, muốn người khắp thế giới này nhìn thấy anh sau đó tán thành sự cố gắng của anh.
Thế là miệng Kim Hoài An cười mở quà nhưng lòng chẳng chờ mong gì, đến khi thấy trong hộp đặt thứ gì, nụ cười tươi rói từ từ tan vỡ biến thành sự rụt rè xấu hổ:
– Đây là cái gì?
Đầu ngón tay thon dài của anh chỉ vào ngọc khí cực bự trong hộp: Rất rõ ràng, đây là một cây dương vật giả có màu sắc đậm, bề ngoài cực kì giống cái thứ hôm qua vừa thâm nhập vào trong cơ thể anh, chỉ là nó nhỏ hơn một cỡ thôi.
Tần Hước:
– Dược ngọc bản thu nhỏ cái của tôi, em đeo vào tốt cho sức khỏe.
Kim Hoài An đóng sập nắp hộp lại, ném trả lại Tần Thước, chính anh cũng không chú ý rằng thái độ khi nói chuyện với kim chủ của mình quá kiêu ngạo:
– Tự anh đeo đi! Tôi đã khó chịu lắm rồi, mắc gì còn phải đeo thứ này!?
– Đeo vào sẽ thoải mái.
– Tin anh tôi là chó!
– Thật mà!
– Đừng có mà lừa tôi, dược ngọc của người ta chỉ bé bằng đầu ngón tay út thôi, có phải tôi chưa từng nhìn thấy đâu?
Tần tiên sinh cười đáp:
– Tôi lớn hơn người ta nhiều, đương nhiên dược ngọc của em phải to hơn của người ta rồi.
Kim Hoài An: Đáng giận, anh không cãi lại được……
28
Dược ngọc là gì mà làm người người cam tâm mang theo si mê?
Kim Hoài An đợi Tần tiên sinh ra khỏi nhà mới lén lên mang tra xét tư liệu, phát hiện đây đúng là thứ tốt, những người thường xuyên sử dụng cửa sau mà có tiền đều chọn vật này để bảo dưỡng.
Nhưng dược ngọc nhà người ta chỉ to bằng ngón út mà thôi, nào có thô to như bó giò giống của nhà mình, thậm chí còn điêu khắc thành hình dáng dục vọng hoàn chỉnh nữa chứ, thế này là thế nào mà thế nào lại như thế này có khác gì sextoy không cơ chứ……
29
Nhiệm vụ ngày hôm nay của Kim Hoài An chính là nằm ườn trong căn biệt thự Tần tiên sinh tặng để tự tu dưỡng*.
*rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất
Chẳng qua trước đó, anh cẩn thận xoay người dậy, vịn tường đi vào trong nhà tắm, sau đó cầm chiếc gương siêu to khổng lồ quay về giường, tách hai chân ra bắt đầu kiểm tra cửa sau của mình……
Chậc chậc chậc, phía da ngoài bị cọ đỏ xước, sưng hết cả lên rồi, khó trách lại rát như vậy.
Anh lại nhìn nhìn dược ngọc bên cạnh, nhớ Tần tiên sinh từng nói cắm trực tiếp dược ngọc vào là được, bèn nghe lời cầm lấy vật kia rồi chọc vào trong miệng huyệt sưng u lên như chiếc bánh bao mini của mình……
– Xít ah……
Trong tai nghe của Tần tiên sinh vang lên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Tần tiên sinh – ngồi trong văn phòng đang chán xỉu luôn – nhìn màn hình di động bật cười, lại rít một hơi thuốc lá, vừa hút vừa nhìn dáng vẻ chim hoàng yến trong video tốn nửa ngày mới nuốt trọn được cả cây dược ngọc, sau đó phát hiện có vẻ như mình lại nứng rồi.
30
Kim Hoài An nằm trên giường chơi di động, lăn qua lộn lại nhưng chẳng tìm được ai để tán gẫu cả.
Vòng bạn bè của anh toàn là bạn chơi với Lý Nho.
QQ của anh thì chỉ kết bạn với đồng nghiệp, hay nên nói là đối thủ cạnh tranh.
Người duy nhất có thể liên hệ thì còn đang bị nhốt trong ngục giam, mỗi lần gọi điện đến đó chỉ được trò chuyện 20 phút, cũng không dám tâm sự hết tình cảnh bây giờ của mình, anh thấy hơi tịch mịch……
Không biết có phải do người càng trưởng thành thì càng cảm thấy tịch mịch không?
Kim Hoài An lãnh đạm nghĩ, rồi lại không dám nghĩ quá nhiều, nằm giữa đệm chăn ấm áp được ánh nắng dịu qua cửa sổ sát mặt đất hắt lên trên người, cộng với sự mỏi mệt vì cuộc tình đêm qua khiến anh nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.
Trong mơ, anh quay về mười mấy năm trước, chính vào ngày anh quyết định ở bên Lý Nho ấy.
Lý Nho lái xe tới gặp anh, dáng vẻ thanh xuân phơi phới, tình cảm chân thành tha thiết trong mắt như hóa thành thực thể trào ra ngoài, là đau lòng khôn xiết, là lo lắng hối hận.
Trong mơ, Kim Hoài An hỏi Lý Nho thời niên thiếu:
– Cậu thích tôi thật sao?
Mắt thiếu niên Lý Nho đỏ ửng, ôm anh:
– Em yêu anh mà.
– Vậy tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế?
Gương mặt thiếu niên Lý Nho vặn vẹo dần biến thành Lý thiếu gia bây giờ.
– Em chỉ thiếu moi tim móc phổi ra dâng cho anh mà anh còn hỏi vì sao em lại đối xử với anh như thế!? Em không thích anh đóng phim đấy thì sao? Anh sẽ tạo dáng trước mặt chúng nó! Anh sẽ hôn hít chúng nó! Em không muốn thấy! Em không cho phép!
Kim Hoài An rất khổ sở:
– Vậy cậu đâu có thật lòng thương tôi……
Cảnh trong mơ thê lương tiêu điều, mơ màng tỉnh dậy, Kim Hoài An phát hiện mình ngủ suốt một buổi sáng rồi, khi tỉnh dậy trời đã sẩm tối, ngoài cửa sổ là khung cảnh thành thị hoa lệ rạng đèn, đằng sau là nhịp tim mạnh mẽ hữu lực và nhiệt độ cơ thể ấm áp……
Anh quay đầu lại, có vẻ như mình vừa vùi vào lòng Tần tiên sinh ngủ, Tần Hước đang đeo một chiếc kính giọng vàng rất mỏng đọc tiểu thuyết.
– Bảo bối tinh rồi à em?
Kim Hoài An:
– Tôi sắp 40 tuổi rồi, còn bảo bối bảo beo cái gì?
Bàn tay Tần Hước xoa xuống ngắt lấy thịt mềm trước ngực Kim Hoài An:
– Đây là quyền tự do của kim chủ.
Kim Hoài An ‘ồ’ một tiếng, không nói gì thêm, tiếp tục nằm im thít trong lòng Tần Hước.
Tần Hước nhạy bén phát hiện, có vẻ như chú chim hoàng yến xinh đẹp của gã rất thích nghe tiếng tim đập……
—— thật đáng yêu.
31
Sự không tín nhiệm của Kim Hoài An với Tần Hước lập tức tan thành mây khói ngay sau khi nhìn thấy gã mở phòng làm việc cho anh.
Tần tiên sinh quả thực đã sắp xếp cho anh như thể anh là ngôi sao hạng A vậy, toàn bộ staff chỉ phục vụ một mình anh, thậm chí mang theo mười kịch bản cho anh chọn chán thì thôi.
Kim Hoài An đã từng được đãi ngộ như vầy bao giờ đâu?
Từ trước đến nay lịch trình của anh đều bị quản lý an bài hết, chỉ cần lo đóng phim thôi; bây giờ được tự chọn vai diễn cho bản thân, anh không tự cao, rất rụt tè chọn một vai diễn mà anh tự cảm thấy mình có thể diễn tốt, chọn vai khác sợ mình không gánh được.
Buổi tối sau khi làm một nháy với Tần tiên sinh, Kim Hoài An xách cặp đào bủn rủn nằm nghiêng cầm kịch bản tiếp tục xem, Tần tiên sinh vừa chợp mắt bên cạnh đã lười biếng mở mắt ra ngay lập tức, rồi dịu dàng hỏi:
– Sao lại chọn vai nam 2, lại còn là nhân vật phản diện?
Kịch bản lần này được Kim Hoài An chọn là một kịch bản phim hiện đại, anh đóng phim cổ trang ngán đến tận cổ rồi, rất muốn đổi sang thể loại phim khác nhưng phải thay đổi trên cơ sở không thể tiến hành cải cách quá lớn, anh ngàn chọn vạn tuyển mới lựa được một nhân vật phản diện xấu thuần túy xấu có cá tính xấu có chính kiến, nghe Tần tiên sinh hỏi chuyện bèn mượn bản thảo che khuất nửa khuôn mặt mình, chỉ chừa một đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn Tần tiên sinh, hỏi:
– Không thể sao?
Tần tiên sinh lắc đầu:
– Có thể, tôi định hỏi mình có thể đến thăm ban em không?
Kim Hoài An nghĩ nghĩ, đáp:
– Đó là quyền tự do của anh, tôi chỉ hi vọng khi anh thới thăm ban đừng quá huênh hoang.
Tần Hước gật đầu:
– Còn có gì cần chú ý không?
– Tại sao lại hỏi vậy? – Kim Hoài An hơi khó hiểu.
– Tùy tiện hỏi thôi.
– Ồ…… – Thật là một kim chủ kỳ quái.
32
Bộ phim tình yêu đô thị luân lý gia đình đó tên là《 ngày xuân 》, được bấm máy vào đầu đông.
Ngày đầu tiên khởi quay, đạo diễn Quách có một thói quen yêu cầu toàn thể đoàn làm phim cùng ông tế bái Quan Công, dâng hương, còn phải mổ heo v.v…
Kim Hoài An làm nam số 2 mang vốn vào đoàn, rất được đạo diễn coi trọng, gần như vượt trên nữ chính Vương Lê.
Vương Lê là tiểu hoa* lưu lượng** khá hot dạo gần đây, thường được khen là xinh đẹp rạng ngời, chỉ tiếc rằng mỗi khi lên sân khấu, hình ảnh trong đoạn phim luôn có sự chênh lệch với người thật ngoài đời, cô không ăn ảnh lắm nên trong phim da cô đen hơn hẳn bình thường, mỗi khi make-up thợ trang điểm phải đánh kem nền lên 2 tông trông mới trắng hơn được, đáng tiếc trắng quá thì không được tự nhiên, màu mặt với màu da đầu khác nhau như trời với đất.
Trái lại Kim Hoài An trời sinh da trắng dánh đẹp, chàng hotboy mặt đơ nổi tiếng này còn xinh đẹp hơn cô nhiều, anh ta còn giống nữ chính hơn cả cô nữa, thế là lúc ở trong phòng hóa trang, Vương Lê đọc được bình luận của mấy nhỏ anti-fan cười nhạo cô, nhất thời không kiềm được cơn tức giận, gọi ngay cho daddy khóc lóc kể lể một phen.
* Tiểu hoa/小花: Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là tiểu hoa.
**Lưu lượng/流量: Chỉ những nghệ sĩ có độ nổi tiếng, phổ biến cao, lượng fan hùng hậu, diễn xuất tùy người.
33
Daddy của Vương Lê là bố ruột.
Lão tổng của một công ty niêm yết*.
Thời trẻ Vương tổng đầu tư mạo hiểu, sau đó làm cổ phiếu, bây giờ tiến quân vào internet, có thể nói là ngành nào hái ra tiền ông sẽ làm ngành đó, tiền đối với ông mà nói chỉ là muỗi, nguyện vọng duy nhất chính là dỗ con gái vui vẻ.
Cũng may ông làm buôn bán nhiều năm như thế, thân là người có tiền, lại là một lão tổng, thứ gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền, alo một cuộc là có thể chắp cánh cho con gái bảo bối như hoa như ngọc của mình bay đến mộng tưởng của cô rồi!
*Công ty niêm yết (listed company) là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.
34
– Gì? Kim Hoài An? Đó là ai?
Vương tổng thương con gái, tuy chơi minh tinh nhưng chưa bao giờ chơi nam mình tinh, vừa nghe tên người này còn đang không biết con gà què nào nhảy ra.
– Thì nó là nó đó ba! Con ghét nó lắm! – Con gái khóc cực kỳ đau lòng – Chỉ là một thằng bán mông mà thôi!
– Được được, để ba tra xem ai nhét tiền cho nó vào đoàn, kịch bản lần này rất tốt, con ngoan đừng để bị ảnh hưởng tâm trạng, không phải con nói muốn dựa vào bộ phim này làm mọi người tán thành kỹ thuật diễn của con sao?
Vương Lê ‘vâng’ đầy rầu rĩ, nhưng vẫn không nhịn được bổ sung một câu:
– Ba, ba làm nó đừng cao ngạo như trước là được, chả biết nó làm gì mà cả đoàn phim đều tung hê nó, thật là khó chịu.
– Ba biết rồi.
Vương tổng đồng ý một cách dứt khoát, với ông mà nói ấy chỉ là một nam nghệ sĩ mà thôi, căn bản không cần ông tốn nhiều tâm tư.
Ai ngờ sau khi tra được người đứng sau Kim Hoài An, Vương tổng bèn ngồi trong văn phòng, chắp tay trước ngực cảm thấy khó giải quyết, ngồi đối diện ông là ông Lâm bạn tốt của ông. Ông Lâm và ông đã có giao tình vài thập niên, hiện tại mới bất đắc dĩ khuyên ông:
– Ông Vương à, bên phía Tần tiên sinh đến chào hỏi, nói là Lê Lê nhà ông dạo gần đây kiêu căng quá, không tốt cho sự phát triển ở đoàn phim và tâm tình của Kim tiên sinh, hi vọng ông quản giáo lại con bé chút.
Vương tổng:……
35
Quá trình quay phim rất thành công, tốn non nửa năm, tổng cộng 40 tập, có thể khen là một sản phẩm phim có lương tâm.
Mỗi ngày Kim Hoài An đều ngâm mình trong đoàn làm phim, vội đến gót chân không chạm đất, bận đến nỗi quên mất còn một người tên Tần tiên sinh đang chờ anh, hơn nữa ngẫu nhiên sẽ ném di động cho trợ lý, sau khi quay phim xong mệt đặt đầu xuống gối là ngủ, không có nhiều cơ hội liên lạc với bên ngoài, căn bản không biết ngoài kia hai người Tần tiên sinh và Lý Nho vừa trải qua một chiến trường tài chính, cùng ngày kết thúc chiến tranh, Tần tiên sinh qua đó thăm ban.
Anh vừa tham gia khánh công yến* về, uống vài ngụm rượu, giờ đang say khướt nằm trên giường xe, đầu choáng mắt hoa nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của Tần tiên sinh.
*Khánh công yến là tiệc mừng sau khi kết thúc gì đó
Kim Hoài An không kiên nhẫn lắm, chống tay cố gắng đẩy người ra nhưng không có nhiều sức lực, hai ba cái đã bị Tần tiên sinh gạt về, đôi chân dài trắng rất gợi cảm của Kim Hoài An vắt vẻo trên hai cánh tay hữu lực của hắn, dục vọng được cắm thẳng vào cửa đó, bắt đầu vận động như pít-tông.
Mấy tháng nay Kim Hoài An không bị làm cũng không nhét dược ngọc tẩm bổ, nhưng không biết là cơ thể mình đã quen cảm giác ấy nên bị ướt rất nhanh hay do anh trời sinh làm thụ, nói ngắn gọn là tiến vào trạng thái rất nhanh, ư ư a a thở dốc vài câu rồi rên hừ hừ, bị người ta đâm chọc mấy chục cái mới thanh tỉnh được chút, hai tay lần mò sờ mặt của gã trong bóng tối, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi:
– Anh là ai vậy?!
Tần tiên sinh khẽ cười đáp:
– Máy đóng cọc của em.
36
Câu chuyện về máy đóng cọc và chim hoàng yến được kể từ 8 giờ tối hôm nay đến 6 giờ sáng hôm sau.
Nhưng hơn nửa tổng số thời gian chim hoàng yến nằm trong trạng thái đời hư ảo đưa em vào cơn mê, chỉ nhớ rõ hình như cuối cùng mình đã khóc to một tiếng, run rẩy tiểu tiện ra giường!
Đến ngày hôm sau anh đột nhiên bật dậy, rất muốn biết liệu hôm qua mình có làm hành động xí hổ kia không?
Đáng tiếc là sau khi anh tỉnh lại, phát hiện mình không còn nằm ở giường trong xe nữa, cũng không còn ở phim trường, không biết trở về căn nhà Tần tiên sinh mua cho anh như thế nào nữa, nghiêng đầu nhìn cơ ngực trần trụi của Tần tiên sinh, và đính kèm cả một dấu răng rất sâu trên cổ gã nữa.
Kim Hoài An chột dạ đỏ mặt, đảo mắt sang chỗ khác: Không có khả năng, chắc chắn không phải anh cắn đâu.
– Tỉnh rồi?
Tần Hước ngáp một cái, vẫn chưa mở mắt, tay ôm Kim Hoài An kéo vào trong ngực mình, chu môi hôn đỉnh đầu người kia, nói:
– Chào buổi sáng.
Kim Hoài An bị trêu chọc như thế, cứ luôn cảm thấy mông mình bị nong ra, e rằng đêm qua chơi high quá, bây giờ vẫn sót lại chút dư vị, anh rên một tiếng, duỗi tay xoa xoa mông, kết quả vốn chẳng phải dư vị gì cả, phía sau anh bị nhét một cây dược ngọc.
Kim Hoài An vẫn chưa quen lắm nhưng đối diện với Tần Hước tập kích đột ngột, Kim Hoài An cũng tự biết đuối lý, thế nên anh ngoan ơi là ngoan anh nghe lời không làm ra vẻ:
– Ừm, tỉnh rồi, sao Tần tiên sinh lại có thời gian rảnh đến tìm tôi vậy?
Tần Hước lười biếng đáp:
– Bởi vì nếu tôi không đi tìm em, có phải em sẽ quên mất tôi đúng không?
– Đâu nào đâu nào!
– Không sao đâu, không phải bây giờ em được nghỉ ngơi 2 tháng sao? Ngoan ngoãn ở nhà với tôi nhé?
Kim Hoài An lại nghiện quay phim chụp ảnh, vừa quay xong bộ này đã muốn tham gia gameshow truyền hình, muốn tham gia buổi tuyên truyền phim, còn muốn đến các đoàn phim khác học tập kỹ xảo biểu diễn của người khác, anh vội muốn bay lên, nào có thời gian rảnh?
Kim Hoài An không đáp nhưng Tần Hước biết anh đang nghĩ gì:
– Em còn nhớ trước kia đã đáp ứng gì với tôi không?
Kim Hoài An gật đầu.
– Nhưng có vẻ như em không thực hiện được lời hứa của mình, tôi cần gì phải nuôi một bạn giường không nghe lời chứ? – Giọng Tần tiên sinh rất lãnh đạm.
Kim Hoài An vốn đang mệt mỏi rã rời, nghe thấy Tần Hước nói như vậy thì lập tức trở nên sốt ruột.
Vị Tần tiên sinh này tài giàu nứt khố đổ vách, cũng rất giữ lời, nói sẽ cho anh tài nguyên là cho anh tài nguyên đứng đầu thật, dùng hết tài lực để push anh lên, trong nháy mắt Kim Hoài An từ trạng thái không nóng không lạnh gần lui về ở ẩn trở thành nam nghệ sĩ dù không có tác phẩm nổi bật cũng có cảm giác tồn tại.
Trong đó công lao của Tần Hước không ít, dàn staff của anh trực tiếp tổ chức một cuộc bình chọn sắc đẹp phạm vi khắp giới giải trí, thật ra đã điều động nội bộ chỉ định anh là quán quân của hoạt động này, kích thích phong trào toàn dân đi bỏ phiếu, lập tức thu về cho anh mấy triệu fan nhan cẩu. Kim Hoài An đâu biết lợi dụng tư bản như thế nào đâu, kết quả được Tần Hước lại sắp xếp vô cùng nhuần nhuyễn.
Kim Hoài An nghĩ đến đây đột nhiên xuất hiện linh quang, nhìn Tần Hước trông có vẻ rất dễ nói chuyện bên cạnh, nuốt nuốt nước miếng, vươn đến hôn nhẹ lên môi Tần Hước, nũng nịu một cách gượng gạo:
– Tần tiên sinh, tôi cũng muốn ở bên anh hai tháng lắm nhưng tôi sợ nếu hai tháng này tôi không có hoạt động gì, liệu mọi người có quên mất tôi không?
Tần Hước hơi hơi sửng sốt, làn mi dày dài che khuất ý cười dưới đáy mắt:
– Ồ? Ý của em là công việc của em quan trong hơn tôi sao, hửm?
Kim Hoài An nghẹn lời, dứt khoát điều khiển cơ thể mềm như bông của mình khóa ngồi lên trên người Tần Hước, hôn người đàn ông kém anh 9 tuổi này vài cái, nói:
– Xin anh đó… Cảm ơn anh nha!
– Em cảm ơn tôi như vậy thôi sao? Chỉ hôn vài cái thôi?
Kim Hoài An thầm nghĩ mình còn làm gì được nhỉ? Mình đã bán thân cho gã, ngoại trừ cơ thể thì còn gì đâu?
Thấy chim hoàng yến sửng sốt, Tần Hước tốt bụng nhắc nhở:
– Thế này nhé, chúng ta chiết trung* được không?
– Chiết trung?
– Nghĩa là hai tháng có 60 ngày, cứ cách một ngày chúng ta làm một lần, tổng cộng cần làm 30 lần. Thời gian một lần tôi tính rẻ cho em là 4 tiếng, nhân lên là 120 tiếng, chỉ cần em tranh thủ thời gian cho tôi làm đủ 120 tiếng, tôi sẽ mặc em bay, nhưng nếu không đạt đến 120 tiếng thì em sẽ bị trừng phạt, phạt em phải ‘nghỉ hưu’ một năm, cùng tôi đến núi sâu rừng già trải qua thế giới hai người…”
Chim hoàng yến vừa nghe thấy thế, nghĩ thầm 120 tiếng cũng không nhiều lắm nên không nhiều lời nữa, lập tức đồng ý:
– Được! Thành giao!
Tần Hước cũng cười.
*(Chiết: gẫy; trung: giữa) Có tính chất trung hoà một cách máy móc những quan điểm khác hẳn nhau.
38
Hai ngày sau, Kim Hoài An đã hiểu vì sao Tần Hước lại tự tin như vậy, anh chỉ cần đi tìm Tần Hước làm chuyện đó, Tần Hước bèn từ chối, nếu không phải eo không thoải mái thì là chân bị đau, thậm chí còn nói là phải chăm sóc con gái nuôi nữa, rồi kiếm đủ lý do bận bịu công tác các thứ, cuối cùng sắp đến thời hạn hai tháng rồi, chỉ còn một tuần cuối, Kim Hoài An còn chưa thực hiện được mục tiêu 1 tiếng chịch nữa!
Cứ như vậy là không được!
Mặc dù trong hai tháng trở lại đây anh đạt được rất nhiều tài nguyên, được nhiều người biết đến, bộ phim truyền hình anh quay thành phim bom tấn, nhưng không thực hiện được hiệp ước kia, anh sẽ bị Tần Hước ‘bắt cóc’ một năm mất!
Chỉ còn lại một tuần, Kim Hoài An từ chối tất cả công tác, chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống trong biệt thự, lên mạng mua một đống nội y tình thú với sextoy mà anh nghe nói chỉ đàn ông bị ysl mới nhìn mà không cứng được, sau đó chờ Tần Hước tan tầm về nhà bèn khóa trái cửa lại, đẩy người ngã ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu thoát y.
Tần tiên sinh thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, nhìn chim hoàng yến từ từ cởi chiếc áo sơ mi trắng tinh khoe ra đường cong eo ngực gợi cảm bên trong.
Eo Kim Hoài An vốn rất thon, bây giờ còn bị thít lại bằng áo coóc-xê giống mấy quý phu nhân Châu Âu thời trung đại trông càng nhỏ xinh hơn, thịt trên người bị độn hết lên ngực, biến bộ ngực vốn gầy gò của mình thành cặp bánh bao nho nhỏ, phồng lên mềm mại múp míp, khẽ lắc lư theo từng động tác của Kim Hoài An.
(Các bác cứ tưởng tượng cặp bánh bao ấy chỉ to bằng quả quýt thôi >v<)
Sau khi cởi quần áo, một chiếc đuôi cáo bị lộ ra, trắng trắng, rủ sau mông Kim Hoài An, có lẽ chính Kim Hoài An cũng cảm thấy ái ngại nên dứt khoát đưa lưng về phía Tần Hước ngồi lên trên người gã, thịt mông đè lên cây gậy thịt nóng rực vừa bật lên như một siêu anh hùng giữa háng Tần Hước, giọng nói quyến rũ miên man:
– Ngài có thể rút đuôi ra giúp em được không?
– Đây là vinh hạnh của tôi.
Ánh mắt Tần tiên sinh âm thầm, hơi duỗi tay ra túm lấy chiếc đuôi, kéo ra cả một dây những viên viên ngọc tròn xoe to bằng quả trứng gà bị chôn trong cơ thể Kim Hoài An.
– Sau đó?
Kim Hoài An vừa thở dốc vừa chống thân thể, hỏi:
– Sau đó…… Ngài không muốn em sao?
Tần tiên sinh nhún vai:
– Eo tôi đau.
– Vậy ngài chỉ cần đỡ gậy của ngài, em tự ngồi xuống.
Tần tiên sinh cố ý do dự, mãi lâu sau mới đáp:
– Nếu em đã muốn như vậy thì…… được thôi, tự động đi.
39
Trợ lý nhỏ Ôn Nhu đã trầm mê trong mỹ nhan thịnh thế của chim hoàng yến từ rất lâu rồi.
Chẳng qua cô cũng phát hiện hình như Kim tiên sinh đã có người yêu, đôi khi người yêu sẽ gọi điện thoại cho anh, khi nào Kim tiên sinh bận quá thì không muốn nhận hoặc mặc kệ gã, nào rảnh mới gửi một tin nhắn cho đối phương, thời điểm chat chít với nhau biểu cảm của anh rất dịu dàng, có vẻ rất vui.
Khoảng thời gian này đương độ Kim tiên sinh hot nhất nhì giới showbiz, có một vài trang báo mạng nhỏ nào đó đi theo stalke Kim tiên sinh, một vài người cố ý xuyên tạc biểu cảm của Kim tiên sinh, nói anh vừa hot đã kiêu ngạo, bày ra biểu cảm kinh thường với tân binh, v.v… Rặt một lũ lều báo!
Ôn Nhu đọc báo mà bất bình, mấy người đó chẳng biết gì cả, mấy hôm nay Kim tiên sinh không được khỏe nên mới lạnh lùng vậy thôi, chứ bình thường anh vẫn cười rất đáng yêu đấy nhớ, tụi bây bị mù hết cả lũ à!?
Sau đó Ôn Nhu phát hiện Kim tiên sinh bắt đầu có tình trạng lo âu, rất sợ xem điện thoại, không thích lên mạng, không muốn đọc tin tức trong một quãng thời gian dài, xuất hiện triệu chứng trầm cảm, chỉ muốn đọc vài quyển sách báo hay học linh tinh gì đó.
Cũng may là mọi người trong phòng làm việc đều đối xử với Kim tiên sinh trước sau như một, sau khi anh hot sình sịch nhờ quay một bộ phim, lập tức đưa đến cho anh không ít kịch bản tốt, trong đó có một bộ phim điện ảnh bom tấn, từ đội ngũ chế tác đến nguồn tài chính, thiết bị quay chụp hay diễn viên đều đỉnh của chóp, người tham diễn đều là diễn viên gạo cội, Kim tiên sinh nghe vậy rất động tâm, rồi lại từ bỏ.
Ôn Nhu không hiểu, tranh thủ được thời gian bèn lo lắng sốt ruột dò hỏi lý do.
Kim tiên sinh chỉ cười cười, đáp:
– Anh hơi sợ hãi, cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt.
40
Kim tiên sinh – chưa chuẩn bị tốt – cuối cùng vẫn tham gia vào bộ phim điện ảnh đó.
Nghe nói là có rất nhiều người đến thuyết phục mãi mới thay đổi được suy nghĩ của anh.
Kim Hoài An cũng tự cảm thấy nếu mình cứ ngủ say trên chiến thằng mà sợ hãi bước tiếp, sợ thất bại thì mình mãi mãi không tiến bộ được!
Anh không thể như vậy nữa.
Thế là sau khi xin nghỉ phép hai tháng với kim chủ Tần Hước, anh bèn chạy theo đoàn làm phim đi khắp mọi miền đất nước, nghiên cứu kĩ thuật diễn và đối diễn với các diễn viên gạo cội, cuối cùng phim nhựa đã hẹn lên rạp vào ngày 30 Tết, không ngờ lại bị cấm chiếu.
Bởi vì khâu cắt nối biên tập và khâu kịch bản xảy ra vấn đền, các IP điện ảnh lớn bị fan nguyên tắc chửi không ngóc đầu lên được, cuối cùng còn tuôn ra sự việc nguyên tác là đạo văn, kéo theo diễn viên đóng vai chính là Kim Hoài An cũng rơi vào tình trạng bị cả cộng đồng mạng anti!
Trước đây anh được nhận không biết bao nhiêu lời khen có cánh, ngẫu nhiên sẽ bị một vài kẻ đánh giá ác ý nhưng không ảnh hưởng mấy, bây giờ anh đi đến đâu là bị người ta mắng đến đấy, Kim Hoài An luôn nhiệt tình yêu thích ánh đèn sân khấu bắt đầu không thích ra khỏi nhà, suốt ngày làm tổ trong biệt thự, không biết nên làm gì.
Đoàn đội của anh nói cho anh biết thật ra cộng đồng mạng càng mắng anh tàn nhẫn thì danh khí của anh càng lớn, mọi người càng thảo luận về anh thì anh càng kiếm được nhiều tiền, huống chi nguyên nhân anh bị mắng không phải do lỗi của anh, hơn nữa trong cái giới này, có ngôi sao nào không bị dính scandal đâu? Họ luôn khuyên anh đừng để ý làm gì, đừng quá lo lắng, chỉ cần kiếm được tiền thì tất cả vẫn tốt.
Kim Hoài An nghe họ nói như vậy, dần dà không vào trạng thái công tác được, cảm giác mình làm gì cũng bị nghe thấy người khác chửi mình, càng sợ hãi càng bó tay bó chân, càng lo lắng thì càng biểu hiện kém, đến tận khi đạo diễn không nhịn nổi nữa phải đứng trước mặt mọi người phê bình anh làm việc không chuyên nghiệp, không có tinh thần kính nghiệp. Kim Hoài An về đến nhà bèn ngồi thu lu trong bóng tối, tay chân lạnh lẽo thừ người ra.
Khi Tần tiên sinh trở về, vừa bật đèn hành lang lên, nương theo ánh đèn cam dịu, bằng đôi mắt thâm thúy ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, gã nhìn thấy chú chim hoàng yến ngồi trên thảm đang giấu mình trong bóng tối.
—— ôi, chú chim hoàng yến đáng thương của gã.
41
Có lẽ Tần tiên sinh biết được khốn cảnh của anh nên dạo gần đây chăm về nhà với anh lắm.
Gã không yêu cầu làm tình, chỉ yên lặng ở bên, không dò hỏi quá nhiều công việc của anh.
Kim Hoài An rất biết ơn Tần Hước như vậy, không hiểu sao gã trai Tần Hước này nhỏ tuổi hơn mình nhưng lại vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng phiền não vì điều chi, cũng chẳng bao giờ bị người bức đến đường cùng như anh. Không nhịn được nữa, vào thời điểm được bế vào nhà tắm, bỗng nhiên gọi Tần Hước định rời đi cho anh một không gian riêng lại, nói:
– Chờ đã!
Tần tiên sinh quay đầu lại, cười nhạt hỏi:
– Hửm? Em định mời tôi tắm hay sao?
Kim Hoài An duỗi tay túm chặt tay Tần Hước, đáp:
– Ở với tôi đi, tôi không muốn ở một mình!
Tần Hước gật gật đầu, dứt khoát cởi quần áo nói:
– Được!
– Cảm ơn anh!
Kim Hoài An cúi đầu, thu tay về,
Áo của Tần tiên sinh rơi xuống đất, khoe ra cơ thể cường tráng và cây dục vọng nặng trĩu từng giao lưu võ thuật với Kim Hoài An rất nhiều rồi ngồi vào bồn tắm đôi, sau đó săn sóc kéo Kim Hoài An vào trong lòng mình, hôn hôn vành tai Kim Hoài An, nói:
– Giữa hai chúng ta không cần khách khí.
42
Tại sao lại nói không cần khách khí? Ấy chỉ là câu khách sao hay còn nội tình khác?
Kim Hoài An không biết, cũng không có tâm tư suy nghĩ, anh chỉ thở dài, một mặt cảm thụ độ ấm từ ngực Tần tiên sinh truyền cho anh, một mặt nhìn Tần Hước đang đan mười ngón tay với anh, một lúc lâu sau mới khổ sở hỏi một câu:
– Tần tiên sinh, anh đã bao giờ nghĩ con đường mình chọn là sai không?
Tần Hước nhìn đôi tay nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt sâu thẳm:
– Hửm? Hình như không.
– Vậy Tần tiên sinh thật là lợi hại, hẳn là không cảm thấy bị suy sụp bao giờ.
– Bây giờ em đang thấy mình không hợp đóng phim sao?
Tần Hước hỏi rất tùy ý.
Kim Hoài An lắc đầu:
– Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy sợ, sợ sau này mình vẫn không có tiền đồ như vậy!
– Nếu em không có tiền đồ thì anh mới có tiền đồ đây? – Tần tiên sinh ra vẻ tốt bụng an ủi chim hoàng yến, – Em đã rất giỏi rồi, em là diễn viên tôi thích nhất.
Mũi Kim Hoài An chua xót:
– Anh nói lại được không?
– Em là diễn viên Tần Hước tôi thích nhất!
– Vẫn muốn nghe.
– Em là diễn viên Tần Hước tôi thích nhất……
– Vẫn muốn……
43
Không biết là bắt đầu từ bao giờ, ngay cả chính Kim Hoài An cũng không biết, bỗng một ngày anh phát hiện mình không rời khỏi Tần Hước được.
Mặc kệ là đang làm gì, anh hy vọng Tần Hước có thể khen mình nhiều hơn xíu, anh không quan tâm người ta đánh giá gì về mình nữa, rốt cuộc một người ưu tú thành công đồng thời rất bắt bẻ như Tần Hước cũng phải thích mình, vậy mình chắc chắn sẽ thành công!
Vì thế mỗi ngày lấy đủ lời khích lệ của Tần tiên sinh làm nguồn sống, Kim Hoài An lại tiếp tục kiếp sống đóng phim của mình.
Ngẫu nhiên anh sẽ nghe thấy người ta trào phúng sau lưng anh, thậm chí có kẻ đào được cuộc giao dịch giữa anh và Tần Hước, người trong giới dùng ánh mắt khác thường đánh giá anh, nói anh chỉ là một bình hoa bán mông mà thôi……
Anh càng ngày càng hot, những lời đồn đãi vớ vẩn cũng càng ngày càng nhiều, rất nhiều lời bịa đặt hắt nước bẩn trước kia bị người đào mộ lại lần thứ hai, giống như được thời gian lên men rồi trở thành sự thật vậy.
Kim Hoài An bắt đầu phát hiện mình đang tự đọa lạc, không còn cảm nhận được niềm vui đóng phim năm nào; để được người xem tán thành, mỗi ngày anh đều đóng phim trong sự thống khổ, chỉ sợ mình làm không tốt……
44
Vào mùa đông năm Kim Hoài An 42 tuổi, cũng là hai năm sau khi anh và Tần Hước ở bên nhau, Kim Hoài An bị bệnh nặng phải nằm viện.
Cơn bệnh này đã đánh bại trái tim vụn nát luôn gắng gượng chống đỡ của Kim Hoài An, anh đột nhiên cảm thấy mình nên từ bỏ con đường diễn viên này thôi, bởi vì anh mệt mỏi quá, không tiếp thu được nữa, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây anh đều cắn răng chống đỡ, sợ mình từ bỏ đại biểu cho sự thỏa hiệp với Lý Nho, để Lý Nho biết hắn đã đúng, mình vốn không hợp với nghề diễn này.
Anh giàu lòng tự tôn nhưng giờ cũng vô dụng, anh nghĩ mình còn chút tiền tiết kiệm trong tài khoản, dứt khoát tính xem có đủ để bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không, nếu đủ anh sẽ không bao giờ bước chân vào giới này nữa, anh muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đi đến một nơi không ai biết, sống cuộc sống của một người bình thường.
Tần Hước vẫn ở bên anh, im bặt không nhắc gì đến giới giải trí, nhưng cứ như con giun trong bụng anh biết anh đang suy nghĩ điều gì vậy, gã hỏi:
– Bảo bối, có muốn đi du lịch nước ngoài với tôi không?
Kim Hoài An nằm trên giường bệnh, mu bàn tay bị cắm kim truyền dịch, tự biết hiện tại mình chẳng có khí sắc gì, cũng chẳng còn mỹ mạo để nói, càng không có sức sống như người trẻ tuổi, không có sự tự giác của tiểu bạch kiểm, nên anh lắc đầu:
– Tại sao lại mời tôi đi chứ?
Vẻ mặt Tần tiên sinh kinh ngạc:
– Tôi cho rằng chuyện chúng ta yêu nhau em phải biết rồi chứ?
Kim Hoài An:
–?? Tôi không biết……
– Vậy giờ thì em biết rồi đấy!
Kim Hoài An lắc đầu:
– Anh vẫn muốn bao nuôi tôi?
– Tôi muốn bao nuôi em một cách hợp pháp, nếu em đồng ý, chúng ta đến Las Vegas kết hôn nhé?
Kim Hoài An chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng anh không kháng cự sự ngoài ý muốn ấy, thậm chí còn kinh hỉ, lại thấy mình không xứng với người ta:
– Sau này tôi không làm diễn viên nữa, có được không?
– Đó là quyền tự do của em.
– Nhỡ tôi vẫn không tìm thấy mục đích sống của mình thì làm sao bây giờ?
– Em có thể không tìm mục đích sống nữa, chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được, bởi vì mục đích sống của tôi chính là Kim Hoài An được sống hạnh phúc vui vẻ mãi mãi.
– Anh cũng dẻo miệng thật, anh đã nói với người khác như vậy bao giờ chưa?
Chim hoàng yến chớp chớp mắt.
Tần tiên sinh – đã nhốt chim hoàng yến vào trong lồng son của mình hoàn toàn – cười cười, hôn lên đôi mắt bất lực mà mê man của chim hoàng yến, đứng dậy dùng hai tay vây người ấy vào giữa mình với giường bệnh, dịu dàng đáp:
– Chỉ nói với một mình em thôi, bởi vì tôi thích em, yêu em sớm hơn em nghĩ rất nhiều.
Kim Hoài An bỗng giật mình, khẽ như rơi vào một chiếc lưới rất rớn, lại như bị nhốt vào trong lồng vàng.
Anh nhìn hai mắt Tần Hước, trong chớp thoáng anh sợ hãi tình yêu khắc sâu dưới đáy mắt người ấy, rồi lại không để bụng.
“Cảm ơn anh đã thích tôi.” Chim hoàng yến ngoan ngoãn đáp.
45
Bàng quan xem một vở kịch, Lý thiếu gia – bị ông bô nhà mình kéo đi bế quan hai năm – vừa hay tin chim hoàng yến của mình chủ động lui sân ngay trong thời kỳ hoàng kim, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn cười lạnh vài tiếng, nhưng nụ cười dần trở nên ảm đạm.
Hắn nghĩ… có lẽ hắn đã thua.
Không còn một cơ hội nào nữa.
Mấy năm sau, Lý Nho phát hiện Tần tiên sinh và Kim Hoài An sang nước ngoài kết hôn, hai người hành xử rất khiêm tốn, Kim Hoài An ít khi về nước nhưng Tần tiên sinh bận bịu công tác nên ngẫu nhiên phải trở về một chuyến.
Nghe đồn là vị nhà Tần tiên sinh rất dính người, Tần tiên sinh thường phải lên máy bay bay về ngay trong đêm sau khi giải quyết xong xuôi công việc, nếu không sẽ giận dỗi cáu kỉnh. Tần tiên sinh cũng vui vẻ chịu đựng, rất thích thú nhìn người yêu ỷ ôi với mình.
Lý thiếu gia nghe vậy thì khịt mũi coi thường, nửa đêm lại lén liên hệ với Kim Hoài An, tiếc rằng Kim Hoài An chưa từng trả lời tin nhắn của hắn……
46
Con người luôn hoài niệm về quá khứ.
Mười năm sau, khi mà các ngôi sao thần tượng thế hệ mới lần lượt tỏa sáng, cộng đồng mạng lại bắt đầu hoài niệm về vẻ đẹp tự nhiên tuyệt sắc của người đẹp Kim Hoài An.
Vô số đoạn cut phim của anh được lan truyền trên mạng, có người đồn rằng họ vô tình gặp được Kim Hoài An và tiên sinh của anh ta ở nước ngoài, Kim Hoài An cứ như trẻ mãi không già vậy, ngoại trừ khóe mắt điểm vài nếp nhăn, anh vẫn xinh đẹp vô cùng, vẫn được tiên sinh yêu chiều vô ngần, ngay cả dây giày cũng không cần tự thắt, toàn để tiên sinh ngồi xổm xuống thắt dây giày cho anh thôi.
Cư dân mạng A bèn tò mò: “Tiên sinh của anh ta là ai vậy? Trông đẹp trai ghê á! Đúng là một đôi chồng chồng hạnh phúc!”
Cư dân mạng B: “Chẳng lẽ bác không biết!? Tổng tài siêu bá đạo đấy! Tần tiên sinh đại gia trăm tỷ đó trời! Hu hu hu khóc xỉu!”
【 End 】
Lăng: tác giả chôn một vài easter egg trong truyện, bạn đã giải mã được Tần tiên sinh chưa?
Phủng Sát Chim Hoàng Yến Phủng Sát Chim Hoàng Yến - Phồn Tang Tam Thiên Phủng Sát Chim Hoàng Yến