Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicolas Proffitt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 906 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 2 - 10 -
ulliver đầu tiên dừng xe trước lối vào ngõ hẻm. Cơ hội gặp được cả Đặng với Như ở đây thật mong manh, nhưng anh không biết khởi đầu bằng cách nào khác.
Anh đã cho chiếc taxi mướn từ trên Sài Gòn chạy qua Sứ quán, đảo qua cổng đèn pha sáng rực, rồi quyết định không vào, dù nhìn từ ngoài đường tất cả đều có vẻ bình thường. Anh không biết hiện Steelman ở đâu, hắn đã kể những gì với nhân viên Sứ quán, nhưng bản năng khiến anh nghĩ Dao Cạo sẽ cho bắt anh ngay khi anh bước chân vào.
Anh bỏ chiếc taxi chờ ngoài đường và đã gần tới nhà Như, khi cô bán hoa, cô gái vẫn luôn luôn đỏ bừng mặt mỗi lần anh hỏi chuyện, chặn anh lại. Anh hiểu ngay là rất quan trọng vì cô không lộ vẻ ngượng ngùng gì. "Cổ bị bắt rồi. Họ bắt cổ đi rồi."
"Ai?" Gulliver nắm hai vai cô, quên cả kiêng cữ. "Ai bắt cổ đi?"
"Tôi không biết. Chắc là cảnh sát. Bốn người."
"Họ mặc đồ thế nào?"
"Áo trắng, quần đen. Đeo kiếng mát."
Anh chạy trở lại chiếc taxi. Anh phải chỉ đường cho người tài xế, chưa từng tới thị xã này, lái xe tới tòa tỉnh trưởng. Xe đậu lại bên kia đường và anh bảo: "Anh đem thư này vào cho tôi thì tôi biếu anh thêm một ngàn đồng nữa." Người tài xế nhận lời ngay và Gulliver móc túi lấy giấy bút viết nguệch ngoạc ít hàng, ký "Kẻ Đi Chỗ Khác Chơi." Anh bảo: "Anh phải đưa thư này cho thiếu tá Đỗ ở Cảnh sát Đặc biệt." Người tài xế nuốt nước bọt gật đầu, mất hết hăng hái khi nghe bốn chữ Cảnh sát Đặc biệt.
Gulliver dõi nhìn anh tài xế đến bên gã lính quân cảnh gác cổng, rồi gã lính nhấc máy điện thoại, quay số, và sau đó vẫy tay cho vào. Vài phút sau anh tài xế trở ra cùng thiếu tá Đỗ. Đỗ vào xe ngồi với Gulliver, bảo anh tài xế: "Cho xe chạy đi."
Anh tài xế bối rối: "Thiếu...thiếu tá muốn đi đâu kia?"
"Cứ chạy đi."
Chiếc taxi rời xa, Đỗ quay lại với Gulliver, tươi cười nói bằng tiếng Anh: "Tôi rất mừng được gặp đại úy. Tôi cứ băn khoăn không biết có dịp chào từ biệt ông hay không."
"Nếu thiếu tá biết tôi sắp đi, hẳn ông đã nói chuyện với Steelman?"
Thiếu tá Đỗ gắn một điếu Gauloise vào ống hút bằng ngà, bật lửa, và gật đầu. "Nói chuyện với ông Steelman của quý ông bao giờ cũng rất mãn ý. Tiếng Pháp ông ấy nói thật giỏi."
Trên ghế trước, anh tài xế ngả đầu sát bên cửa, mong tránh làn khói xanh tỏa đầy xe.
"Ông ấy có nói tiếng Pháp thật giỏi để cho ông hay vì sao tôi sắp đi không?” Gulliver hỏi.
"Không. Tôi chỉ được cho biết ông đã từ nhiệm, thế thôi."
"Vậy ông ấy có nói tiếng Pháp thật giỏi khi yêu cầu ông cho bắt Quỳnh Như không?"
Thiếu tá Đỗ lại nở nụ cười nhợt nhạt cố hữu. "Dùng ngôn ngữ nào cũng khó khăn khi người ta không biết những điều mình được trả lương để biết. Tôi đâu có ngờ ông là...một người bạn đặc biệt của bông hoa danh tiếng của chúng tôi. Ông quả là một người khó lường đấy, đại úy ạ."
"Cô ấy hiện ở đâu? Họ buộc tội gì? Ông đã tra hỏi gì chưa?"
Viên thiếu tá ngửa đầu ra sau. "Đại úy làm ơn hỏi từng câu một thôi. Hiện cô ấy bị giữ tại Trung tâm Thẩm vấn. Chúng tôi chỉ mới hỏi cô ấy có vài câu. Cô bị bắt chiếu theo luật trừ phản nghịch, nhưng tôi không nghĩ cô sẽ bị buộc tội gì. Có lẽ chúng tôi sẽ thả cô sáng mai."
"Vậy là Quỳnh Như không phải hoạt động cho cộng sản," Gulliver mừng rỡ. "Steelman đã lầm to."
"Tất nhiên là cô ấy hoạt động cho cộng sản," thiếu tá Đỗ lắc đầu trước sự ngây thơ nhiệt tình của Gulliver. "Cô là một trong những cán bộ lãnh đạo liên khu kia."
Gulliver chớp mắt. "Vậy tại sao các ông không buộc tội cô ấy?"
Viên cảnh sát nhún vai. "Cô Quỳnh Như có lẽ là người danh tiếng nhất trong tỉnh này. Dân chúng tôn sùng cô. Lúc đến bắt cô, người của tôi đã tưởng phải dùng võ lực mới ra khỏi được cái hẻm ấy."
"Cô ấy danh tiếng thì ăn thua gì tới những chuyện kia?"
Thiếu tá Đỗ thở dài đánh sượt, không thể tưởng tượng người Mỹ chẳng chút ý thức những tinh tế chính trị. "Nếu chúng tôi buộc tội và đưa cô ấy ra tòa, rồi vào tù, thì hại hơn là lợi cho chính phủ," ông kiên nhẫn giảng giải. "Chúng tôi sẽ chỉ loại trừ được một tên cán bộ, trong khi như thế lại là một chiến thắng cho cộng Vản tuyên truyền. Vì nếu một người như cô Quỳnh Như mà ủng hộ Mặt Trận Giải Phóng thì dân chúng sẽ nghĩ thế nào? Không đâu, chúng tôi sẽ trả tự do cho cô ấy nếu cô hứa sẽ không tái phạm những hành vi bất hợp pháp. Và nếu cô chịu hợp tác."
Gulliver vừa an tâm vừa bối rối. "Cô ấy đã hợp tác chưa?"
Thiếu tá Đỗ khoác tay: "Comme ci, comme ça"( Tiếng Pháp trong nguyên tác, có nghĩa: cũng vậy vậy). Ông Steelman với tôi thẩm vấn cô ấy trưa nay nhưng cô không khai gì hết. Rồi tôi nói chuyện một mình với cô và cô cởi mở hơn một chút. Có vẻ cô tin cậy tôi. Hẳn vì tôi có duyên!"
Gulliver không cười. "Cô ấy nói với ông những gì?"
"Cũng khá nhiều," Đỗ đáp. "Cô nhìn nhận dùng lốt Cải lương để chuyển chỉ thị và điệp báo giữa các tỉnh ủy miền tây, sáu tỉnh dưới sông Hậu. Nhưng cô nhất định chối không biết tính danh một ai, hệ thống của họ hết sức chặt chẽ. Cô cũng cho hay viên chủ tịch liên khu là đồng chí Hòa Bình ở Cần Thơ -- bí danh thật kỳ quặc -- nhưng cô chưa nhìn thấy mặt bao giờ và mỗi lần lại gặp ở một địa điểm khác nhau."
"Cô ấy có nhắc đến Đặng không?" Gulliver hỏi.
"Cô thú nhận có biết đại úy Đặng -- cô chối thế nào được, chúng tôi có bằng chứng thâu băng...à, sự quen biết giữa hai người -- nhưng cô nhất định cãi Đặng không hề biết cô hoạt động cho cộng sản, không phải như ông Steelman của quý ông kết luận."
Gulliver quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa xe. Họ đã trở lại chỗ cũ, lại đang chạy qua trước toà tỉnh trưởng. "Cô ấy quen biết Đặng như thế nào?"
Viên thiếu tá so vai. "Cô nói hai người là bạn, biết nhau từ lúc còn bé ở Bến Tre."
"Bến Tre," Gulliver gật gù nói nhỏ. "Từ trước tôi vẫn ngờ Đặng là người Nam."
Đúng thế. Nhưng ngoài ra cô Quỳnh Như khai đều ăn khớp với lời đại úy Đặng. Học đại học Sài Gòn, rồi du học bên Mỹ, bên Pháp. Sau đó mất dấu cho đến khi về hồi chánh."
Gulliver chợt hiểu ra. "Chính Đặng đã dẫn tôi lần đầu đi xem Quỳnh Như đóng tuồng. Tôi gặp cô ấy qua một người bạn Đặng."
Thiếu tá Đỗ gật đầu. "Phải. Có vẻ như Đặng đã dàn xếp để cô ấy gặp ông."
"Nhưng việc gì phải mất công như thế? Nếu muốn dò xét Sứ quán cô ấy có thể dễ dàng lấy tin ở Đặng."
"Tôi không biết," Đỗ đáp, "nhưng tôi tin những gì cô ấy khai với tôi. Cô khóc, và dù cô là diễn viên nhà nghề, tôi biết là thực, vì tôi, tôi là cảnh sát nhà nghề, không dễ gì qua mặt được tôi."
Một lúc sau, Gulliver lại hỏi: "Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
"Có chứ. Ông Steelman đặc biệt hỏi về ông mà. Cô chỉ nói ông là bạn cô, cũng như đại úy Đặng." Đỗ châm điếu Gauloise thứ hai bằng điếu trước và búng mẩu thuốc ra ngoài cửa xe. "Khi chỉ có tôi, cô cho hay thường nghe các bạn bè Vixi nói về một tay sát nhân người Mỹ đã giết nhiều đồng chí của họ. Họ gọi người ấy là Kẻ Tới Ban Đêm." Một lúc, Đỗ mới nói tiếp: "Cô nói có lần Đặng bảo cô ông đã làm những việc ấy cho CIA. Họ gọi ông là Anh Hàng Cát."
Gulliver lặng người. Chiếc taxi chạy qua trước tòa tỉnh trưởng lần này là lần thứ ba; anh tài xế rõ rệt là người thiếu sáng kiến. Và Gulliver lúc này cũng vậy. Tâm trí anh như đặc sệt lại.
"Có đúng không, đại úy?" thiếu tá Đỗ nhỏ nhẹ hỏi. "Có phải ông là người họ gọi là Kẻ Tới Ban Đêm?"
"Ngộ thật," Gulliver lẩm nhẩm, với chính mình hơn là với Đỗ, "chính ông già gọi Việt cộng như thế. Bọn Tới Ban Đêm. Ngộ thật."
"Có phải không, đại úy?"
Gulliver nhắm mắt, gật đầu.
Đến lượt thiếu tá Đỗ nín lặng, cho đến khi Gulliver nói: "Tôi phải gặp Đặng mới được."
Đại úy Đặng đi rồi," Đỗ đáp.
Gulliver ngồi thẳng lại. "Ông nói sao? Đi rồi là sao?"
"Cách đây chừng một giờ tôi điện thoại cho Sứ quán, tính nói chuyện với ông Steelman về trường hợp cô Như. Ông Coughlin cho tôi hay lúc chiều ông Steelman đã rời khỏi thị xã cùng với Đặng và ông trung úy."
"Họ đi đâu chứ?
Đỗ giơ cả hai tay: "Làm sao tôi biết được!"
Hai người lại lặng thinh; đến lúc chiếc taxi chạy qua tòa tỉnh trưởng lần thứ tư Gulliver hỏi: "Tôi gặp Quỳnh Như được không?"
Đỗ lắc đầu. "Tôi nói chuyện với ông thế này cũng đã là trái lệnh ông Steelman rồi."
"Ông vui lòng giúp tôi đi," Gulliver khẩn khoản. "Tôi muốn chào từ giã cô ấy."
Đỗ nhìn anh thông cảm, đắn đo. Gulliver bồi thêm: "Có khi có lợi cho ông nữa kia."
Viên cảnh sát nhướng cặp lông mày thưa, ngờ vực. "Lợi cho tôi?"
"Cô ấy có khai gì với ông về vụ Trung không?"
Đỗ lộ vẻ kinh ngạc. "Mais non”( Tiếng Pháp trong nguyên tác, có nghĩa: Tất nhiên là không). Tôi không hề hỏi cô ấy về vụ đó. Tôi lầm chăng?"
Đúng thế. Và tôi nghĩ cô ấy sẽ nói với tôi. Tôi biết phải đặt những câu hỏi gì."
Thiếu tá Đỗ vân vê hàng ria mép một lúc, rồi bảo người tài xế dừng xe. Họ lại sắp chạy qua toà tỉnh trưởng. Đỗ móc túi lấy một cây bút ngòi vàng và một cuốn sổ tay, nguệch ngoạc vài chữ, xé tờ giấy đưa Gulliver. "Một giờ nữa ông tới địa chỉ này."
Gulliver mỉm cười với người lính Nùng thò đầu vào cửa xe.
"Không được vào," y nói, tiếng Việt rất trúc trắc.
"Tôi ở đây mà, nhớ không?" Gulliver nói, vẫn tươi cười.
"Ông không được vào," người lính Nùng, lạnh như tiền, lập lại. "Tôi có lệnh."
Hiểu rằng không ai có thể cãi lý với người Nùng được, Gulliver đành chịu thua, cho xe trở ra. Anh bảo người tài xế tắt đèn pha và chạy theo một con đường gập ghềnh bẩn thỉu bên kia khu đất quang bọc quanh Sứ quán. Họ dừng lại trước một dãy nhà xiêu vẹo núp bóng mấy cây dừa phía sau ngôi biệt thự. Gulliver xuống xe, đi tới túp nhà đầu, gạt tấm mền nhà binh dùng làm cửa, bước vào.
Người lính thám báo đang ăn cơm tối cùng vợ và bốn đứa con nhỏ ở trần, ngồi xổm chung quanh cái bếp ngay giữa nhà. Họ ngẩng đầu lên một loạt, và ngẩn người kinh ngạc.
Gulliver vẫn còn mặc bộ binh phục anh mang lúc rời Sài Gòn, mũ nồi kéo thật sát, che khuất mái tóc màu cát. Phải mất một lúc người lính thám báo -- Gulliver nhớ ra là một hạ sĩ tên Hạnh -- mới nhận ra anh.
Đại úy!" anh ta bật dậy, đứng nghiêm. Định giơ tay chào, anh ta mới nhớ mình một tay còn bưng chén cơm, tay kia cầm đôi đũa. Ngập ngừng một lúc rồi anh đành chào bằng cách đưa đũa lên ngang đầu.
Gulliver chào lại và gật đầu với người vợ. "Tôi rất tiếc làm rộn gia đình anh, hạ sĩ, nhưng tôi đang tìm đại úy Đặng. Anh có biết đại úy ở đâu không?"
Ổng đi rồi," Hạnh đáp. "Có trực thăng tới, ổng đi cùng với trung úy và một ông lớn ở Sài gòn xuống." "Anh có biết họ đi đâu không?"
"Thưa không." Hạnh ngập ngừng rồi mời: "Đại úy dùng cơm với chúng tôi nghe. Cơm xoàng, chỉ có một món cá, nhưng không thiếu đâu."
"Cám ơn anh, nhưng tôi bận lắm," Gulliver đáp. Anh nhìn Hạnh một lúc rồi hỏi: "Các anh có lệnh không được nói chuyện với tôi không?"
"Dạ có," Hạnh lúng túng đáp. "Trung úy tập họp mọi người bữa nay, bảo đại úy không còn ở đội thám báo nữa."
Gulliver gật đầu. "Đúng đấy."
Hạ sĩ Hạnh vẫn lúng túng, nhưng rồi ngẩng đầu, quả quyết: "Đại úy vẫn là đại úy của tôi. Dù thế nào đại úy vẫn là đại úy của tôi."
Gulliver gượng cười, như mếu. "Cám ơn hạ sĩ nhé." Anh tiếp: "Này, thường thì mấy giờ anh trở về trại?"
"Khoảng giờ này. Ăn xong là tôi về ngay."
"Anh có biết ai gác cổng sau không?"
"Dạ có. Anh Nùng tên là Lao. Một người tốt."
Một lúc, rồi Gulliver nói: "Anh Hạnh, tôi cần vào trong Sứ quán. Anh giúp tôi được không?"
Hạnh trù trừ, liếc nhìn bà vợ đang lo âu ngó hai người, quay lại gật đầu trả lời Gulliver: "Dạ được. Đại úy muốn tôi làm thế nào?"
"Anh dụ Lao ra xa, đủ lâu cho tôi lẻn vào."
"Nhưng đại úy còn phải băng qua khu đất trống. Tôi có dụ được hắn ra xa cả mấy chục thước, hắn vẫn nhìn thấy đại úy trước khi đại úy tới bên trong."
Ừ phải." Gulliver ngẫm nghĩ, rồi hỏi: "Anh có biết Lao có tật gì không?"
Hạnh tươi cười. "Người Nùng nhiều tật lắm. Tay này thì rất ham rượu whiskey Mỹ, nhất là rượu làm ở Kentucky."
"Anh có chai nào ở nhà không?"
"Dạ không. Tôi là Phật tử, tôi không uống rượu. Với lại, tiền đâu mà mua?" Mắt Hạnh chợt sáng lên. "Tôi biết có người có whiskey. Binh nhì Cự, gia đình anh ấy cũng ở đây."
"Anh Cự đã chết trên núi kia mà?"
"Dạ phải, nhưng bà vợ chắc vẫn còn rượu."
Gulliver móc ví, lấy ra hai tờ mười mỹ kim. "Chừng này liệu bà ấy có bán không?"
Hạnh chỉ cầm một tờ giấy bạc. "Một tờ này là nhiều rồi, đại úy. Để tôi đi ngay."
Gulliver cũng bước ra, bảo người tài xế taxi cho xe trở lại đậu phía trước Sứ quán đợi anh, rồi quay vào nhà ngồi chờ, dưới ánh mắt đầy ác cảm của bà Hạnh.
Chưa đầy năm phút sau, Hạnh đã về, cười rộng miệng, tay cầm một chai Seagram. "Giờ thì ta làm gì, đại úy?" anh ta hỏi, làm bộ không biết đến cái nhìn bất mãn của bà vợ.
"Anh đến mời Lao lại đây uống rượu, bảo anh sẽ gác thay hắn vài phút," Gulliver nói. "Hắn đi rồi tôi sẽ vào ngay. Mấy người trên tháp canh nhìn xa sẽ vẫn tưởng là một lính thám báo khác ăn cơm xong trở về trại."
Hạnh suy nghĩ rồi cười. "Được đấy. Mẹo này ắt phải thành."
Mà thật, chỉ mấy phút sau Gulliver đã lẻn qua cửa sau, vào nhà bếp. Chị Hai và chị Ba đang xăng xái lo bữa ăn tối. Hai người ngẩng lên, cười chào anh, rồi lại cắm cúi lo việc của họ. Anh đi dọc theo hành lang, dừng lại trước mỗi cửa, nghe ngóng. Anh đã toan bỏ qua văn phòng Cameron, nhưng lại đổi ý, ghé tai vào cửa. Nghe bên trong có tiếng giấy tờ sột soạt, anh đưa tay gõ nhẹ.
"Cứ vào," một giọng nói vọng ra, giọng của Coughlin.
Gulliver đẩy cửa, bước vào, và đóng cửa lại sau lưng anh.
"Jake!" Coughlin, đang ngồi đằng sau bàn giấy của Cameron, đứng vụt dậy. Miệng vừa phác nụ cười, anh vội làm mặt nghiêm, nói: "Quỷ thần ơi, Jake. Anh đâu được quyền vào đây."
"Chào anh, Bill," Gulliver tươi cười. "Steelman đi rồi, phải không?"
"Phải, nhưng...Quỷ thần ơi, Jake. Anh đâu được quyền vào đây."
"Anh đã nói rồi." Gulliver nhìn quanh, đồ đạc của Cameron đều không còn nữa. Tấm ảnh chụp chung tám người đội bơi thuyền năm 1936 ở Harvard. Cái mái chèo mốc meo treo trên tấm ảnh. Ảnh George Cameron Kồi còn trẻ, đứng giữa hai cựu đại sứ Henry Cabot Lodge và Maxwell Taylor. Rồi bao nhiêu ảnh Cameron đứng bên những nhân vật khác vào những thời điểm khác -- tướng Khánh, nhà sư Thích Trí Quang, các tướng Đỗ Cao Trí và Trần Văn Đôn, tổng thống Diệm. Bạn và thù. "Anh đang làm quen việc mới, phải không Bill?"
"Tôi đâu muốn, tôi đâu xin việc này," Coughlin nói, như tự bào chữa. Anh ngồi trở xuống và hỏi, giọng nghi ngại: "Anh đến đây làm gì, Jake?"
"Tìm Steelman. Hắn đi đâu?"
"Có biết, tôi cũng chẳng cho anh hay được," Coughlin đáp, như trút được gánh nặng. Không biết có nghĩa anh không phải lựa chọn thái độ gì cả.
"Bill à, quan trọng lắm."
"Tôi không biết họ đi đâu thật mà, Jake. Steelman đâu có nói gì với tôi."
"Tất hắn phải nói thế nào với anh chứ."
Coughlin rút một điếu thuốc lá ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa. Anh mân mê cái bật lửa, tránh nhìn Gulliver. Sau cùng anh ngẩng lên. "Nghe này, Jake. Tôi không biết, và tôi cũng không muốn biết có chuyện gì giữa anh với Steelman. Tôi chỉ biết là tôi có lệnh."
Hai người đăm đăm nhìn nhau, lặng lẽ. Coughlin, mặt đầy băn khoăn, điếu thuốc bên mép vẫn không đốt, một tay cứ mở, đóng chiếc bật lửa Zippo bằng ngón cái và ngón giữa. Kích...kích...Tiếng động duy nhất trong căn phòng. Mãi sau, anh thở dài nặng nhọc và nói: "Họ đem theo một bản đồ của chúng tôi. Tôi chỉ có thể nói với anh thế thôi."
Gulliver mỉm cười, gật đầu. "Cám ơn anh."
Anh bỏ ra, tới phòng bản đồ -- một phòng nhỏ ngay sau phòng viễn thông -- lục lọi tìm xem thiếu bản đồ nào. Các bản đồ bọc nhựa và gắn khung gỗ treo hàng dãy, trông như mì mới làm, đem phơi. Chúng được đánh số từ lớn đến nhỏ, tùy là tỉnh, quận, xã hay ấp, với những ô tỉ lệ. Số đánh theo thứ tự, nên Gulliver chỉ mất hai phút đã tìm ra bản đồ thiếu là bản đồ Đồng Tháp Mười.
Đồng Tháp Mười! Gulliver chợt choáng người tuyệt vọng. Một nơi hoang dã, tiêu sơ. Chỉ là đầm lầy với đầm lầy, nay nổi mai chìm với những trận mưa. Rộng mênh mông. Biết tìm đâu ra họ?
Anh vào phòng viễn thông, ngồi xuống chậm chạp châm một điếu thuốc. Cảm giác hoảng hốt nhạt dần, anh suy nghĩ thật lung. Gần như chắc chắn họ phải xuất phát từ Mộc Hoá, một trong vài thị xã nhỏ bên rìa Đồng Tháp Mười. Ở đấy có một căn cứ giang thuyền của hải quân -- và một Sứ quán nhỏ với một đội thám báo do Người Nhái điều động. Dao Cạo có thể trông cậy vào những trang bị và phương tiện chuyên chở ở đấy. Đúng rồi, Mộc Hoá tất là xuất phát điểm của hắn.
Nếu anh suy luận đúng, họ sẽ nghỉ đêm tại Sứ quán Mộc Hoá, sáng mai sẽ khởi hành bằng trực thăng hoặc bằng giang thuyền tùy họ định đến nơi nào, xa hay gần. Nếu rạng sáng anh đi nhờ được chuyến trực thăng đầu tiên -- không phi công nào bay đi Mộc Hoá ban đêm -- anh có thể bắt kịp họ trước khi họ lên đường.
Còn nếu anh sai, nếu anh tất tưởi đi Mộc Hoá trong khi họ ở nơi khác...thì Đặng với Swain coi như chết rồi. Anh đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống sàn, lấy chân di nát, đoạn đi về văn phòng cũ của mình. Cửa khóa. Anh thử chìa của mình và mở được ngay. Swain đã quên cho thay ống khóa.
Trong phòng bừa bãi vật dụng của Swain, nhưng Gulliver cũng thấy túi đựng thanh K của anh vẫn treo sau cửa. Anh lấy xuống buộc vào người. Anh tìm ra một ống ngụy trang trong ngăn kéo, lấy bỏ vào túi áo. Ngồi thụp xuống, anh mở ngăn cuối cùng tủ hồ sơ, khua tay vào tận đáy cho đến lúc tìm ra bọc thuốc anh vẫn giấu ở đấy, bỏ vào túi áo. Anh nhìn lại một lượt một lần chót, tắt đèn bước ra, vượt qua phòng cộng đồng ra cửa trước.
Qua cổng, Gulliver tươi cười khoác tay chào người lính Nùng tròn xoe hai mắt.
Phụng Hoàng Phụng Hoàng - Nicolas Proffitt