Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Dã
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Ngoài Dự Liệu...
háng 11 khí trời đông bắc bắt đầu lạnh lên, sau khi rơi xuống mấy trận tuyết lớn, nhiệt độ không khí bắt đầu kịch liệt giảm xuống. Lý Thiên Hữu bị đưa trở về đã 3 ngày, mấy ngày nay nàng bắt đầu có chút ho, thoáng cái từ phía nam trở lại phương bắc, thân thể nàng vốn là có thương tích có chút không thích ứng được lạnh giá như vậy...
Mỗi ngày Lý Thiên Hữu đều chỉ là hoặc ngồi, hoặc nằm đờ ra ở trên giường, ngoại trừ người đúng hạn đưa cơm, hầu như nàng không được tiếp xúc bất kỳ người nào bên ngoài. Cảm giác như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, tràn đầy cô độc bao phủ nàng. Nàng cũng không biết lúc nào mình có thể đi ra gian phòng này, thế nhưng nàng có thể đoán rằng, có lẽ ra khỏi gian phòng này gian phòng nàng tiến vào tiếp theo liền có thể là nhà tù...
Lý Thiên Hữu nằm ngửa ở trên tấm phản cứng ngây người nhìn trần nhà trắng như tuyết, nàng nhớ Lâm Bắc Thần, mỗi ngày đều nhớ, ánh mắt thất vọng lúc Lâm Bắc Thần nổi giận vung nàng cái tát luôn luôn chiếu lại ở trong đầu nàng. Nàng đưa ra chia tay, nàng biết nàng thật sự tổn thương lòng Lâm Bắc Thần, loại ý nghĩ này rất dằn vặt người, khiến cho thần thủ bắn tỉa giỏi chịu đựng cô quạnh nhất như nàng cảm thấy được dày vò, vây hãm ở trong căn phòng hơn mười mấy mét vuông, nàng khô khan buồn bực cực điểm...
Sau khi trở về, trạng thái tinh thần của Lý Thiên Hữu phi thường không tốt, hơn nữa trên người có thương tích, mấy hôm nay lại có chút cảm mạo, cả người nàng thoạt nhìn rã rời, còn cả ngày miên man suy nghĩ, nàng không biết cứ tiếp tục như vậy nàng có thể bị mắc bệnh trầm cảm không, càng không biết sau khi lên tòa án quân sự vào ngục giam, những tháng ngày đó phải trôi qua thế nào...
Hành lang thường ngày an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm giẫm quân giày, con mắt mở to của Lý Thiên Hữu phản xạ có điều kiện hơi híp lại, mặc kệ nàng là quân nhân hay là phạm nhân, tính cảnh giác quanh năm huấn luyện ra vẫn luôn cao.
Không lâu sau cửa bị mở, Vương Kính Tùng một thân quân trang phẳng phiu xuất hiện tại trong phòng.
Lý Thiên Hữu thấy người đến là chỉ huy của nàng, vọt một cái từ trên giường xoay người xuống giường, đứng thẳng tắp ở bên giường. Nàng kéo kéo quần áo có chút mất trật tự, cánh tay vuông góc giơ lên vài lần cuối cùng bỏ đi động tác kính quân lễ, sau đó im lặng nhìn chằm chằm chỉ huy.
Vương Kính Tùng đem một túi đầy ắp hoa quả xách trong tay đặt ở trên giường, ngước mắt nhìn Lý Thiên Hữu.
“Thế nào, hiện tại ngay cả tiếng chỉ huy cũng không nguyện gọi?”
“Tôi...” Lý thiên hữu cắn môi dưới một bộ vẻ mặt chịu đại oan ức nói.
“Đây là mấy người Hồng Hiên nhờ tôi mang tới, tất cả mọi người rất lo lắng cô.” Nói xong Vương Kính Tùng kéo ra ghế tròn dưới giường, ngồi ở bên trên.
“Thân thể thế nào? Vết thương còn đau không?” Vương Kính Tùng vỗ vỗ mép giường ý bảo Lý Thiên Hữu tới ngồi.
Lý Thiên Hữu ngốc lăng đứng ở trước mặt chỉ huy, nàng thoáng nhìn một túi đầy ắp hoa quả trên giường, lại thoáng nhìn chỉ huy toàn thân quân trang, vành mắt bắt đầu phiếm hồng, nàng cho rằng đám chiến hữu đều quên nàng rồi, nàng cho rằng sẽ không còn được gặp lại chỉ huy bọn họ...Lý Thiên Hữu nghẹn ngào nói: “Chỉ huy... tôi còn là binh của ông sao?”
Vương Kính Tùng chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu trịnh trọng gật đầu, mở miệng nói rằng: “Thiên Hữu, cô nhớ kỹ cô vĩnh viễn là mãnh hổ binh của tôi.”
Nghe chỉ huy nói, Lý Thiên Hữu nước mắt không bị khống chế chảy xuống, nàng vừa lau nước mắt vừa không ngừng gật đầu.
Đợi tâm tình Lý Thiên Hữu ổn định, Vương Kính Tùng đưa cho nàng một cái khăn tay kéo nàng ngồi ở bên giường, hắn nhìn cái chăn quân đội được Lý Thiên Hữu gấp ngay ngắn chỉnh tề, nhịn không được thở dài, binh lính thật tốt a, thực sự là đáng tiếc...
“Thiên Hữu, mấy ngày nay đại đội đang cùng phía trên giao thiệp, tận lực tranh thủ không để cô lên tòa án quân sự.” Vừa nói chuyện Vương Kính Tùng thở dài lại nói: “Có điều cô cũng phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị đầy đủ, từ ngày đầu tiên cô nhập ngũ cô nên biết, thân là một quân nhân mặc kệ bởi vì loại lý do nào, chỉ cần phạm tới quân kỷ đó là chuyện không dung tha châm chước. Lần này cô thực sự quá xúc động, tôi trăm triệu không nghĩ tới cô sẽ làm ra chuyện bất chấp hậu quả như vậy, ở đại đội cô tuổi tác nhỏ nhất nhưng tính cách trầm ổn hơn nhiều so với người thường, chẳng qua nhược điểm của cô chính là quá nặng cảm tình cá nhân. Chuyện của Đại Chí ai cũng rất thương tâm, thế nhưng hành vi của cô quá cực đoan...”
“Chỉ huy, tôi biết sai rồi.” Lý Thiên Hữu ngẩng đầu đối diện con mắt Vương Kính Tùng, ngữ khí thoáng dừng lại, nói tiếp: “Thế nhưng, chỉ huy, tôi không hối hận. Đại Chí vì tôi mà chết, tôi phải tự tay vì anh ấy báo thù.” Nói xong nàng châm chọc kéo khóe miệng, còn nói: “Bây giờ là xã hội tiền tài, nhìn dáng vẻ nữ nhân ngày đó không sợ trời không sợ đất, sẽ không khó nghĩ đến hậu đài của cô ta nhất định rất vững vàng. Chỉ huy, ông dám cam đoan giao cô ta cho cảnh sát, cô ta sẽ không được cao nhân nào đó moi đi ra sao?”
Vương Kính Tùng nhìn Lý Thiên Hữu còn nhỏ tuổi nhưng khi nói chuyện lão khí hoành thu, trong lòng thở dài, hắn không dám cam đoan, hiện nay xã hội có tiền có thể sử quỷ thôi ma, tập thể phạm tội đó ở địa phương đã bao nhiêu năm rồi, thế lực của bọn chúng đã thâm căn cố đế, tin tưởng chỉ cần bọn chúng muốn, từ trong tay cảnh sát moi ra người tuyệt đối không phải việc khó. Liền giống với Lý Thiên Hữu bây giờ, nếu như phía trên nàng có người hoặc là trong nhà có tiền, thì nàng cũng không cần ở đây nhận phần tội trạng to lớn này...
“Chúng ta không nói cái này, sự tình đã xảy ra, thảo luận cũng vô dụng, giờ cô tính thế nào?” Vương Kính Tùng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, mục đích hắn tới chính là muốn hỏi một chút dự định của Lý Thiên Hữu, Trần Thần không chỉ một lần nói với hắn bằng hữu thương nhân của nàng, còn có cháu gái chỉ huy Tiết quân trưởng, xem chừng đều tốt với Lý Thiên Hữu. Chỉ cần các nàng chịu đứng ra, như vậy vấn đề của Lý Thiên Hữu liền không khó giải quyết, dù cho bất lực nhất, cùng lắm thì ghi lại một bút trong hồ sơ khai trừ quân tịch, vậy cũng tốt hơn ngồi trong ngục giam.
“Tôi không có dự định gì, chỉ chờ tiếp nhận xử phạt thôi.” Lý Thiên Hữu nói thật nhỏ.
Vương Kính Tùng không có nhiều lời, có một số lời vẫn không thích hợp hắn nói, dù sao hắn thân phận chỉ huy tại đây trò chuyện. Cũng không thể bảo hắn nói với lính của mình, “Cô đi tìm bằng hữu có tiền có thế đó của cô giúp cô đứng ra, sự tình liền dễ dàng bãi bình rồi.” Lời nói như vậy hắn không nói ra được, tuy rằng đây là hiện thực.Lúc Vương Kính Tùng gần đi hỏi Lý Thiên Hữu cần những gì, hắn sẽ sai người đưa vào cho nàng. Lý Thiên Hữu suy nghĩ nửa ngày, nói muốn muốn một cuốn sổ tay và một cái bút bi, còn có chính là nàng muốn cắt tóc, xem có thể nhờ chỉ huy giúp đỡ nghĩ biện pháp hay không. Hiện tại tóc nàng không dài không ngắn, vết thương trên đầu đã khá tốt, mà cái nơi bị cắt trọc lộ ra da đầu tóc cũng đã dài ra, nàng không cần soi gương cũng có thể biết lúc này nàng có bao nhiêu chật vật. Vương Kính Tùng đáp ứng Lý Thiên Hữu sau đó lại dặn nàng vài câu liền xoay người rời đi.
Lý thiên hữu ngẩn ngơ ngồi ở trên giường, con mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, nàng khát vọng có người đến thăm nàng, như vậy nàng sẽ không cảm thấy quá cô đơn. Nghĩ tới người đến thăm nàng, Lý Thiên Hữu lại nhớ tới ngày đó ánh mắt dứt khoát thất vọng, và kiên định xoay người của Lâm Bắc Thần, lòng của nàng liền quặn đau, Lý Thiên Hữu cuộn tròn thân thể ngã vào trên giường, nước mắt đi theo trượt xuống....
Không biết qua bao lâu Lý Thiên Hữu dường như khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng nàng ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, lúc này trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Lý thiên hữu đột nhiên mở mắt ngồi dậy, cái lỗ tai của nàng linh động trên dưới vài cái, nghe tiếng bước chân tiến gần rất nhanh phân tích, rất rõ ràng tiếng vang có tiết tấu này là âm thanh giày cao gót nữ gõ đạp sàn nhà, Lý Thiên Hữu khẩn trương ngồi thẳng thân thể nheo lại con mắt, hai ba giây qua đi, nàng lỏng ra thần kinh, nàng nghe được đó cũng không phải tiếng bước chân của Lâm Bắc Thần...
Cửa phòng lần thứ hai bị mở, rất ngoài ý muốn, đi vào cửa chính là Tiết Dao Dao, Lý Thiên Hữu vô cùng kinh ngạc nhìn Tiết Dao Dao vẻ mặt nghiêm túc hùng hùng hổ hổ, tại sao chị ấy sẽ đến? Trong đầu Lý thiên hữu tràn đầy dấu chấm hỏi...
Tiết Dao Dao vào cửa khoát tay một cái với thủ vệ phía sau, quân nhân đó liền đóng cửa phòng lui ra ngoài.
“Bắc Thần đâu?” Tiết Dao Dao không để ý tới biểu tình giật mình của Lý Thiên Hữu, nàng đi tới bên giường đứng, há mồm liền hỏi.
“Bắc Thần?...” Lý Thiên Hữu càng hồ đồ rồi, một phạm nhân bị giam giữ như nàng làm sao sẽ biết Bắc Thần ở đâu? Lập tức trong đầu nàng hiện lên một tia cảnh giác, ý tưởng này chợt lóe lên, nhưng kinh sợ nàng ra mồ hôi lạnh, tiếp theo liền từ trên giường nhảy dựng lên.
“Chuyện gì xảy ra? Không thấy Bắc Thần?” Lý thiên hữu tiến lên khẩn trương nắm cánh tay Tiết Dao Dao vội hỏi.
“Ừ, lúc cô ấy đi Lâm Giang thăm em thì vẫn không trở về, hai ngày trước còn có điện thoại liên hệ, nói là tâm tình không tốt muốn ở lại đây thêm mấy ngày, thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua điện thoại vẫn không thông, chị lo lắng cô ấy có thể xảy ra chuyện gì hay không, Lâm lão gia tử đã phái người đi tìm, chị nghĩ đến chỗ em nhìn một chút, hỏi em một chút, giữa em và Lâm Bắc Thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lý Thiên Hữu nghe xong Tiết Dao Dao nói trong lòng lộp bộp một hồi, phiền lòng Lâm Bắc Thần mãi đến tận ngày đó nàng trở về đơn vị cũng chưa từng đứt đoạn, vào lúc này mất tích? Nàng thật không dám tưởng tượng vạn nhất lúc Lâm Bắc Thần ở Lâm Giang một mình bị kẻ địch nắm cơ hội bắt làm tù binh, như vậy tất cả liền xong rồi. Lý Thiên Hữu siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay liền toát ra mồ hôi, nàng thật muốn vả vào mồm mình một cái, nếu như lần này Lâm Bắc Thần thật sự xảy ra chuyện gì, nàng vô luận thế nào cũng không tha thứ chính mình. Thật sự có một ngày như vậy nàng cũng sẽ không muốn sống...
“Không trở về??? La Quân đâu? Bắc Thần sẽ không tự một mình đi Lâm Giang, chị ấy nhất định là dẫn theo người, đều liên lạc không được sao?”
“Hai ngày nay không ngừng thử, đều liên hệ không được. Làm sao bây giờ? Lý Thiên Hữu, nếu Bắc Thần có chuyện...” Tiết Dao Dao thấy Lý Thiên Hữu phản ứng như vậy liền nghĩ, “Xong rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện.” Hai ngày nay mọi người đều đang tìm Bắc Thần, thế nhưng một chút tin tức cũng không có. Dùng thế lực Lâm gia, trải mạng lưới tìm hai ngày, đều vẫn là toàn bộ không có tin tức cái này quá không còn gì để nói rồi. Mà Lý Thiên Hữu giờ đã là hi vọng cuối cùng, thế nhưng hiển nhiên hi vọng này cũng dập tắt rồi...
Lý Thiên Hữu nhìn dáng vẻ Tiết Dao Dao nhụt chí, tâm đột nhiên lạnh xuống, làm sao bây giờ? Hiện tại nàng bị giam ở chỗ này muốn đi ra đều khó, thì càng đừng nói đi tìm Lâm Bắc Thần. Nàng đứng dậy đi qua đi lại ở trong phòng, đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp.
“Quên đi, hiện tại em cũng không giúp được cái gì, chị đi trước, em cũng đừng quá lo lắng, chuyện của em Bắc Thần đều nói với chị, em yên tâm chị đi tìm nhị thúc của chị, tranh thủ sớm một chút thả em ra. Bắc Thần bên kia bọn chị lại đi tìm.” Nói xong, Tiết Dao Dao xoay người liền muốn ra ngoài.
“Dao Dao tỷ.” Lý Thiên Hữu thấy Tiết Dao Dao muốn đi vội vã lên tiếng gọi lại nàng.
Tiết Dao Dao quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lý Thiên Hữu.
“Chị mang tiền không? Có thể cho em mượn một ít?”
“Tiền? Em ở chỗ này cần tiền làm gì?” Tiết Dao Dao nghi hoặc hỏi, nàng vừa hỏi vừa lật túi lên.
“Trên người em một xu cũng không có, trước tiên chị cho em mượn chút, em hữu dụng.” Lý Thiên Hữu nhẹ giọng nói.
Tiết Dao Dao mở ra túi tiền lấy ra tất cả hồng phiếu, sau đó lại lấy ra một xấp nhân dân tệ dày đặc từ trong túi da giao cho Lý Thiên Hữu, hỏi: “Có đủ hay không? Không đủ thì lát nữa chị lại bảo người đưa cho em.”
“Được rồi, cảm ơn.” Lý Thiên Hữu thoáng ước lượng tiền trong tay, nàng nghĩ thầm một xấp tiền dày này có chừng 2 vạn khối đi...
Sau khi Tiết Dao Dao đi, Lý Thiên Hữu đi vài vòng quanh gian phòng, lòng của nàng như bị nướng ở trên than lửa, nóng lòng muốn chết. Mấy ngày nay nàng một mực hối hận ngày đó ở Lâm Giang thái độ của mình với Lâm Bắc Thần, người cao ngạo như vậy, có thể ngàn dặm xa xôi thăm nàng, nhưng cứ thế bị nàng ép đi...
Lý Thiên Hữu càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, khó chịu nàng chỉ muốn rơi nước mắt. Trong đầu nàng lại hiện ra bộ dáng Lâm Bắc Thần gặp nạn, nàng càng nghĩ càng sợ, nàng nghĩ chính mình không thể ở đây chờ không động, nếu như Lâm Bắc Thần quả thật gặp bất trắc, như vậy thời gian chính là vấn đề lớn, cái gọi là một bước sai từng bước sai, Lý Thiên Hữu nghĩ thầm, dứt khoát hoặc là không làm, dứt khoát thì coi như một sai đến cùng...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các vị lưu bình tát hoa đi, tấn giang rốt cục khôi phục bình thường, không hề giật, thật không dễ dàng...
Phục Kích Ái Phục Kích Ái - Phong Dã