Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 204 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 140: Người Bên Gối
dit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nhạc Du Du rốt cuộc biết, nguyên lai mỹ nữ này trước mắt dĩ nhiên là công chúa Sở Thiên Thiên của Liệt Nhật quốc, có người nói hoàng thượng Sở Mạnh này của Liệt Nhật quốc cực kỳ yêu thương nữ nhi này, nói là ngoan ngoãn phục tùng, thế nhưng lại nói, Sở Thiên Thiên này ở Liệt Nhật quốc là nói một không hai.
Có lẽ, Nhạc Du Du cũng biết, nữ nhân này cùng "Nha đầu" như mình nói lời này nhất định là có mục đích, quả nhiên, kế tiếp nói liền nghiệm chứng ý tưởng của nàng.
"Nghe nói, Tấn vương đối vương phi là mối tình thắm thiết, cảm tình rất tốt, có thật không?" Sở Thiên Thiên hỏi rất tùy ý, kỳ thực ánh mắt vẫn luôn đang ngó chừng phản ứng của Nhạc Du Du.
"Bẩm công chúa, đích xác là như vậy." Nhạc Du Du vội vàng gật đầu, "Vương gia đối vương phi thật là dùng tình rất sâu, thậm chí vì vương phi cũng không tiếc lần thứ hai bỏ qua ngôi vị hoàng đế đâu."
"Vương phi kia lớn lên nhất định rất đẹp đi?" Sở Thiên Thiên trong giọng nói không tự chủ liền dẫn theo một chút vị chua, "Nghe nói năm đó Minh Nhu đã rât đẹp, là mỹ nhân đệ nhất thành Phi Nhứ, bây giờ, tin rằng vương phi nhất định so với Minh Nhu còn đẹp..."
Trong lòng Nhạc Du Du không khỏi thở dài, những nữ nhân này thế nào đều tục tằng như thế đâu? Lớn lên đẹp thì có thể có cơm ăn a? Chỉ là, nàng lại không thể nói như vậy với Sở Thiên Thiên, chỉ là mỉm cười: "Vương phi dung mạo thua Minh Nhu."
"A?" Sở Thiên Thiên tựa hồ có chút ngoài ý muốn, sau đó cười mỉm, "Người kia so với bản công chúa thì như thế nào?"
Nhạc Du Du trong lòng khinh bỉ, khuôn mặt gần đây so với đi có mệt hay không a? Có lẽ ngữ khí vẫn là rất thành khẩn: "Vương phi càng không thể so với công chúa." Vuốt mông ngựa rất dễ dàng, "Vương phi tuy rằng không phải xấu nữ, thế nhưng, cùng dung nhan tuyệt thế của công chúa so với, vẫn khác nhau một trời một vực."
"Muội muội thật khéo nói." Sở Thiên Thiên nở nụ cười, "những lời này của ngươi không sợ chủ tử nghe thấy hay sao?"
"Không sợ." Linh Lung nhíu mày, "Vương phi cũng không tự cho dung mạo của mình đẹp."
"Một nữ nhân nếu như không có dung mạo, vậy còn có thể sử dụng cái gì để nắm được tâm nam nhân đâu?" Ngữ khí của Sở Thiên Thiên có điểm khinh miệt.
"Vương phi thường xuyên nói câu đầu tiên là: tâm linh đẹp mới là thật đẹp." Nhạc Du Du khóe miệng vi câu, "Dung nhan luôn luôn già đi theo thời gian, chỉ có tâm linh đẹp mới là lâu dài vĩnh hằng..."
A? Sở Thiên Thiên khóe miệng câu dẫn, vương phi này thật ra rất có... Tự mình hiểu lấy a.
"Xem ra, vương gia đã bị tâm linh đẹp của vương phi làm cho hấp dẫn đi?" Sở Thiên Thiên tựa hồ có điểm châm chọc, "Chỉ là, không biết vương gia có nghĩ tới vì một nữ nhân như vậy đáng giá hay không?" Tâm linh đẹp? Có thể đẹp đến nơi nào? Nàng cũng không tin nam nhân nhìn nữ nhân không phải nhìn mặt.
Nhạc Du Du chân mày không khỏi hơi cau.
"Namnhân lúc này lấy sự nghiệp làm trọng, giống như vương gia của ngươi nhân trung long phượng như vậy, làm sao sẽ hành động theo cảm tình như vậy đâu? Chỉ sợ cũng chỉ là nhất thời, vui đùa một chút mà thôi đi?"
"Chuyện tình cảm, người ngoài tựa hồ nhúng vào tay không tốt lắm." Nhạc Du Du không nói tiếp, nói như vậy làm nàng cảm thấy phiền chán.
"Cũng là, ha hả, Có lẽ, muội muội ở trước mặt vương gia có thể nói lên nói người." Sở Thiên Thiên kéo tay Nhạc Du Du, "Hẳn là nên nhắc nhở vương gia chỉ cần có thiên hạ, còn sợ gì không có mỹ nhân?" Sau đó đánh giá Nhạc Du Du, "Chỉ cần vương gia đăng cơ, như vậy, muội muội cũng sẽ là dưới một người trên vạn người đâu..."
Nhạc Du Du khóe miệng vi câu, giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc lộ ra.
"Chỉ cần vương gia đáp ứng thông gia, như vậy, Liệt Nhật quốc có thể danh chính ngôn thuận xuất binh..." Sở Thiên Thiên nói, mặt hơi đỏ một chút, "Đến lúc đó, chúng ta cũng chính là danh chính ngôn thuận thành tỷ muội đâu."
Nhạc Du Du cúi đầu không nói, nữ nhân này đem mình giống như làm hoàng hậu?
Sở Thiên Thiên lập tức lại thở dài: "Đương nhiên, Tấn vương cũng có thể sẽ cự tuyệt, nói vậy, phụ vương mới có thể sẽ cùng hoàng thượng của các ngươi kết minh, như vậy thứ nhất..."
Trong lòng Nhạc Du Du nở nụ cười lạnh, đây là đang lợi dụ để uy hiếp a, thế nhưng cũng là ở chủ ý đánh vào tướng công của nàng, ông trời thật đúng là không cho nàng thanh nhàn, đầu tiên là có một Long Ngâm, Có lẽ cũng may người ta là chỉ động tâm tư, nhưng không ác ý, còn trung thành và tận tâm giúp đỡ tướng công xuất sinh nhập tử, vì thế, nàng cảm động. Về sau lại còn tiểu quận chúa Bình Nam vương, Có lẽ nha đầu kia tuy rằng chấp nhất, nhưng rất đơn thuần, cũng là hơi hồ đồ mà thôi, nàng cũng vui vẻ được theo xem náo nhiệt.
Thế nhưng, đối mặt với Sở Thiên Thiên này, trong lòng Nhạc Du Du sao lại không yên đi xuống được, nữ nhân này tuy rằng thoạt nhìn ôn nhu yếu yếu, giọng nói cũng mềm nhẹ rất sợ như làm sợ người, thế nhưng, ánh mắt kia cũng thâm trầm mà phức tạp, làm cho không người nào có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, người như vậy thường thường là đáng sợ nhất, hơn nữa dựa vào trực giác của nữ nhân, nữ nhân này là tình địch lớn nhất của nàng.
Sở Thiên Thiên tỉnh lược nói làm cho Nhạc Du Du cũng hiểu rõ, Lãnh Huyền Nguyệt kia nhất định là đi mượn hơi bọn họ, nếu thật sự được Liệt Nhật quốc xuất binh giúp đỡ Lãnh Huyền Nguyệt tiêu diệt phản loạn như vậy tình cảnh của bọn họ liền thực sự kham ưu.
Thấy Nhạc Du Du nửa ngày không nói lời nào, Sở Thiên Thiên cho rằng là lời nói của mình đã phát huy tác dụng, lập tức mỉm cười: "Muội muội là một người thông minh, tin rằng sẽ vì vương gia suy nghĩ." Nói xong đứng dậy, "Các nam nhân chuyện đại sự mà nói chỉ sợ cũng không sai biệt lắm, ta đi trước, muội muội suy nghĩ thật kỹ a." Nói xong, đứng dậy ly khai khỏi chòi nghỉ mát.
Nhạc Du Du nhìn bóng lưng của Sở Thiên Thiên, không khỏi nhổ một ngụm, muốn đánh nhau giành tướng công với nàng không có cửa đâu. Chỉ là, nhớ tới mặt Lãnh Hạo Nguyệt yêu nghiệt đến mức tận cùng, liền không nhịn được tức giận, thật đúng là có thể cho nàng trêu hoa ghẹo nguyệt a.
"Công chúa, ngươi sao lại đối với một nô tỳ tốt như vậy?" Đi ra chòi nghỉ mát Tiểu Vũ không hiểu hỏi.
"Nàng cũng không phải là giống như nha đầu." Sở Thiên Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhạc Du Du còn đừng ỏ trong đình hóng ở phía xa, khóe miệng nhất câu, "Tấn vương bên người có tứ đại ám vệ, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, thế nhưng, ám vệ thủ lĩnh cũng là nữ tử, chính là Linh Lung này, có thể thấy được Tấn vương đối với nàng có bao nhiêu tín nhiệm."
"A." Tiểu Vũ tựa hồ có điểm hiểu.
"Nhạc Du Du kia tuy nói là vương phi, kỳ thực bất túc vì hoạn, trái lại Linh Lung này sợ rằng sớm muộn sẽ là người bên gối của Tấn vương, mượn hơi một chút lại không hỏng chỗ..." Sở Thiên Thiên nói, ánh mắt hơi híp mị, Lãnh Hạo Nguyệt, nam nhân giống như yêu nghiệt kia, ánh mắt đầu tiên lại để nàng trầm luân, nàng là tình thế bắt buộc, bằng không, nàng tình nguyện phá hủy hắn.
Sứ thần Liệt Nhật quốc đến là ở trong dự liệu của Lãnh Hạo Nguyệt, chỉ là, Sở Thiên Thiên tự mình đến cũng làm cho hắn không nghĩ tới. Đề nghị thông gia, hắn sẽ không đáp ứng, thế nhưng, cũng không thể từ chối quá rõ ràng, dù sao, tình huống bây giờ, còn không cho phép hắn và Liệt Nhật quốc là địch.
Trong lúc nhất thời, Lãnh Hạo Nguyệt thế nhưng cũng có chút lưỡng nan.
Từ lúc Nhạc Du Du gặp phải Sở Thiên Thiên cũng rất phiền muộn, nàng liền không rõ, trên đường tình cảm của mình sao lại nhiều trở ngại như vậy đâu? Còn lớn hơn cả sóng Trường Giang sau đè sóng trước, tiền lãng tư thế muốn đem nàng vỗ vào trên bờ cát, chẳng lẽ, nàng thực sự sẽ lừng lẫy như thế sao?
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên