We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chá Mễ Thố
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:56:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Tần Thái Hậu Âm Hiểm
ại Lệ Cẩm Cung, Lệ Tần sau khi nghe lời nhi tử truyền đến thì khóc lớn một hồi, xông thẳng vào Từ Ninh Cung.
“Bác, A Nam nói khẳng định không có sai! Nhất định là Ngọc Phi Yên giở trò quỷ, hại con ta! Bác, ngươi nên làm chủ cho A Nam!”
Lệ Tần trong lòng hận chết Ngọc Phi Yên, đồng thời đối với việc làm của Tần Thái Hậu cũng có chút thầm oán.
Nếu không phải Tần Thái Hậu bắt ép Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Nam sẽ không bị phế truất, lại càng không làm tổn hại đến thân mình.
Một người nam nhân bị đả thương ở chỗ đó, đây là đả kích cỡ nào!
Hạ Hầu Nam không có con nối dõi, bây giờ chẳng khác gì tuyệt hậu! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hơn nữa, nếu Hạ Hầu Nam thật sự làm chuyện gì cùng Hạ Hầu Trân, bị phế truất là chuyện phải nhận. Nhưng Thái y đã kiểm tra Hạ Hầu Trân, nàng vẫn còn là xử nữ, hai người này căn bản không có xảy ra chuyện bất chính gì hết, hoàn toàn chính là bị khác người hãm hại, thật là thiên đại oan uổng mà!
“Đừng khóc, khóc đến cả đầu ai gia đều đau!”
Tần Thái Hậu mệt mỏi nằm xuống, thân thể bà ta vừa có chút huyết sắc, thì xảy ra chuyện như vậy, lập tức lại bị bệnh.
“Hắn nói là Ngọc Phi Yên làm, có chứng cớ sao? Nàng bị đánh xỉu trong hoa viên, cũng là người bị hại. Các ngươi sẽ không phải nghi thần nghi quỷ đi!”
“Bác, ngươi thế nào đến mức này vẫn còn thiên vị phế vật kia! Ta cũng không biết, Ngọc Phi Yên rốt cuộc có cái gì tốt, không nên chà đạp con ta như vậy! Nếu nàng thật có mệnh cách Phượng Hoàng, Ngọc gia làm sao có thể liên tiếp xảy ra tai họa, ta xem, nàng chính là một Thiên Sát Cô Tinh! Khắc cha khắc mẹ, khắc mọi người Ngọc gia!”
Lệ Tần càng nói càng cảm thấy có lý, Ngọc Phi Yên được sinh hạ không bao lâu, phụ mẫu đều mất, sau lại tai hoạ liên tiếp buông xuống Ngọc gia, còn không phải là một Tai Tinh hay sao!
“Ngọc Kinh Lôi, còn có Ngọc Thiên Huyết cùng Ngọc Tinh Khung không phải là ví dụ hay sao! Ngọc Phi Yên trở về mới có vài ngày, đã huyên náo đến mức cửa nát nhà tan! Bác, nàng thật không phải là Phượng Hoàng, nàng là tai họa!”
Lệ Tần nói nửa ngày, thấy Tần Thái Hậu không nghe lọt chữ nào, bà ta lại bắt đầu nức nở.
“A Nam biến thành cái dạng này, chẳng những ta về sau không có hy vọng, Tần gia cũng không còn hy vọng……”
Lệ Tần một bên khóc, một bên trộm ngắm Tần Thái Hậu.
Dù cho Tần Thái Hậu không thèm để ý Hạ Hầu Nam, nàng cũng phải cân nhắc Tần gia.
Không có Thái Tử Hạ Hầu Nam này làm bảo đảm, Tần gia cái gì đều không có, làm thế nào mở rộng vinh quang ngàn năm! Tần Thái Hậu không phải trông cậy vào Hạ Hầu Nam về sau lên ngôi Hoàng Đế, bảo vệ Tần gia, để cho nhà họ Tần vĩnh viễn đứng đầu thế gia, vĩnh viễn tiếp tục phú quý hay sao!
Quả nhiên, nghe xong lời này của Lệ Tần, Tần Thái Hậu nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Lệ Tần lau nước mắt, thu liễm ngồi yên lặng.
Nàng biết được bác đang nhập thần suy nghĩ, không thể quấy nhiễu.
Chỉ là chờ có chút lâu, trong lòng Lệ Tần có chút lo lắng, Tần Thái Hậu mới ngẩng đầu, “A Nam phải thú Ngọc Phi Yên! Chỉ có thú Ngọc Phi Yên, hắn mới có thể ngồi lên vị trí kia. Về phần không có con nối dõi, từ Tần gia ôm một dưỡng tử đến là được rồi.”
Lời của Thái Hậu khiến Lệ Tần suýt ngất tại chỗ, nói đi nói lại, vẫn là muốn đem Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Phi Yên ghép thành một đôi! Bà đã bồi nhi tử tính phúc, không thể đem mạng nhi tử cũng bồi đi vào!
“Bác, ta không đồng ý! Ngọc Phi Yên khẳng định sẽ khắc chết A Nam!”
“Ngươi câm miệng cho ai gia!”
Tần Thái Hậu thấy Lệ Tần quật cường như vậy, có chút mất hứng.
“Phụ nhân không kiến thức! Ngọc Phi Yên là mệnh cách Phượng Hoàng, là Liên Cẩn đã bói ra như vậy. Liên Cẩn là loại người nào, ngươi không biết sao? Hắn là Chiêm Bặc Sư kiệt xuất nhất Liên gia, ngươi cho là ai gia già hồ đồ phải không, nghĩ rằng ai gia muốn hại A Nam sao?! Ngu xuẩn!”
Thấy Tần Thái Hậu nhắc tới Liên Cẩn, Lệ Tần rốt cục an tĩnh trở lại.
Liên gia, Chiêm Tinh Sư thế gia.
Liên Cẩn là đệ tử kiệt xuất nhất một thế hệ này của Liên gia.
Tuy rằng số lần hắn bói rất ít, nhưng mỗi một lần đều ứng nghiệm, chưa bao giờ sai. Mà ngay cả Hạ Hầu Quân Vũ khi gặp được vấn đề khó giải quyết, đều đã tự mình đăng môn mời Liên Cẩn đến bói toán.
Nếu điều này thật sự là kết quả do Liên Cẩn nói ra, vậy bà cũng chỉ có thể nhận thức.
“Nhưng mà, A Nam cho dù lên làm hoàng đế, vậy có thể như thế nào……” Lệ Tần nhẹ giọng nói.
Không phải nam nhân chân chính, vĩnh viễn không thể có con, đây không phải chỉ là áo cưới của người khác hay sao?!
“Nói ngươi ngu, ngươi thật đúng là heo!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tần Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc trán Lệ Tần một chút, “Ngươi cho là mệnh cách Phượng Hoàng chính là trở thành Hoàng Hậu? Vậy thì mười phần sai! Chỉ có mạng Thiên Tử nhất thống thiên hạ đích thực mới có thể gặp được Phượng Hoàng nữ. Tầm mắt của ngươi không chỉ giới hạn ở Đại Chu quốc……”
Nói tới đây, trong mắt Tần Thái Hậu lóe ra quang mang kiên định trước nay chưa có.
“Cả đại lục này chưa từng có một người thống nhất tứ phương, A Nam một ngày nào đó, sẽ trở thành người thống nhất đại lục kia. Đến lúc đó, cho dù không có con nối dòng, không có hậu đại, thì sao! Công huân của hắn, huy quang của hắn, đều đã được viết vào sử sách, danh hắn vang vọng đời đời, vĩnh viễn lưu truyền!”
“Lại nói, thân thể của A Nam, không phải là không được cứu. Chỉ cần tìm được người của Đan tộc thì có thể chữa khỏi hắn. Y thuật Đan tộc xuất thần nhập hóa, Hoắc thần y chưa chắc có thê so sánh được!”
Không thể không nói, lời của Tần Thái Hậu có một cỗ lực mạnh mẽ khí thế, khiến cho Lệ Tần vốn dĩ đã chết tâm, lại sinh ra hy vọng.
Đan tộc, bộ tộc thần bí đó! Nắm giữ bí phương trường sinh bất lão, về y thuật không có gì bọn học không làm được, nếu thật sự gặp được bọn họ, Hạ Hầu Nam nhất định có thể cứu chữa!
Nghĩ vậy, Lệ Tần lại tràn ngập niềm tin và sực mạnh.
“Bác, tất cả nghe theo ngươi. Ngươi nói như thế nào, ta làm như thế ấy!”
Thấy Lệ Tần nghĩ thông suốt, Tần Thái Hậu để cho bà ta lại gần, nói thầm bên tai Lệ Tần một chút, Lệ Tần nghe xong liên tục gật đầu.
Cuối cùng, Lệ Tần đưa ra vấn đề trong lòng.
“Bác, nếu Ngọc Phi Yên không biết tốt xấu, không chịu gả cho A Nam, thì phải làm sao?”
Phàm là một nữ nhân bình thường, thế nào nguyện ý gả cho một nam nhân bị thiến cả đời thủ tiết chứ!
“Không gả cho A Nam, chỉ có chết!”
Nói tới đây, trong mắt Tần Thái Hậu hiện lên một chút ngoan tuyệt. “Hoặc là ngoan ngoãn một chút được tiếp tục sống, phát huy cái thân phân Phượng Hoàng nữ của nàng, hoặc là sẽ chết! Ai gia tình nguyện giết chết nàng, cũng sẽ không để cho nàng rơi vào tay người khác!”
Chờ Lệ Tần ra đi, Tần Thái Hậu không để ý mỏi mệt, để cho cung nữ hầu hạ trang điểm, cuối cùng sai người nâng bà ra khỏi hoàng cung, đến Uy Xa Công phủ.
Uy Xa Công Chu Liệt nghe Tần Thái Hậu tới chơi, có chút giật mình, vội vàng dẫn mọi người ra ngoài nghênh đón.
“Uy Xa Công không cần đa lễ, ai gia có chuyện nói với ngươi.”
Tránh khỏi tai mắt của mọi người khác, Tần Thái Hậu trước hết bởi vì chuyện tình của Hạ Hầu Trân, hướng Chu Liệt tạ lỗi.
Thái Hậu kéo thân thể bệnh tật, tự mình đăng môn xin lỗi, Chu Liệt đương nhiên còn nói được cái gì, “Là tôn tử của thần không có phúc khí, bệ hạ đã giải trừ hôn ước bọn hắn, chuyện này thần không còn gì để nói.”
“Ngươi không để trong lòng, vậy là tốt rồi. Ai gia hôm nay tới là muốn nhờ ngươi làm một việc!”
Tần Thái Hậu xuất ra một chiệc hồng trâm bằng san hô, đặt lên bàn.
“Chu Liệt, lời hứa lúc trước của ngươi có còn tính hay không?”
Nhìn thấy cây trâm Hồng San Hô, Chu Liệt hơi hơi sửng sốt, nét mặt già nua có chút nóng lên, lại nhớ tới một đoạn chuyện cũ.
Năm đó hắn cùng Tần Thái Hậu thanh mai trúc mã, hai hài tử vô tư, ai mà biết sau đó đến kì tuyển tú, Tần gia tham mộ hư vinh, muốn đem Tần Thái Hậu đưa vào trong cung.
Tần Thái Hậu vụng trộm lệnh nha hoàn đưa tin cho Chu Liệt, muốn hắn mang bà bỏ trốn, bà nguyện ý buông tha vinh hoa phú quý, chỉ cầu được thành đôi với hắn.
Chỉ là Chu Liệt si mê võ công, thời điểm đó hắn đang bế quan trong giai đoạn quan trọng, cho nên tạm thời không để ý đến Tần Thái Hậu.
Tần Thái Hậu cuối cùng ở nơi ước định của hai người đợi suốt đêm, thẳng đến cuối cùng hắn thuỷ chung không hề xuất hiện, Tần Thái Hậu tâm như tro tàn bị người của Tần gia mang đi, bệnh nặng một trận, vẫn không thể không tiến cung hầu hạ tiên hoàng.
Chờ Chu Liệt hoàn thành bế quan, Tần Thái Hậu đã trở thành tần phi của tiên hoàng, kết cục hết thảy đều đã định. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Chu Liệt hối hận không thôi, vụng trộm tặng trâm Hồng San Hô cho Thái Hậu, cũng hứa hẹn chỉ cần ngày khác nàng có cầu, hắn nhất định đáp ứng.
Nhìn dung nhan mỹ miều của Tần Thái Hậu khi tuổi đã không còn trẻ, một hồi chuyện cũ hiện lại trong đầu… Vũ Thần duy nhất của Đại Chu quốc, cũng làm cho tim của hắn mềm mại xuống.
“Thái Hậu mời nói, núi đao biển lửa, thần muôn lần chết không chối từ!”
Chu Liệt nghĩ Tần Thái Hậu muốn Chu Xướng cưới Hạ Hầu Trân, không ngờ nàng mở miệng muốn hắn giết một người.
“Thái Hậu, ngươi muốn ta giết Ngọc Phi Yên?!” Nghe đên cái tên như thế, Chu Liệt giật mình không thôi.
Dù cho năm đó đoạt vị hung hiểm như vậy, Tần Thái Hậu không hề xuất ra nhánh trâm này cầu hắn ra tay, Chu Liệt vạn lần không nghĩ, bà rốt cuộc đưa ra yêu cầu, cư nhiên là muốn hắn giết một nữ tử tay trói gà không chặt!
Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu - Chá Mễ Thố