What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 549 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:33:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
ô Tiểu Đại nhớ lại lúc còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng nói kết hôn rất phức tạp, thật ra thì kết hôn không phải hai người đi đăng ký rồi dời nhà anh qua nhà em sao? Trên thực tế, Tô Tiểu Đại vẫn cho là như vậy, cô nghĩ rằng sau bữa tiệc đính hôn, đi đăng ký rồi cô dời nhà sang nhà anh. Về phần tiệc cưới, dù sao tiệc đính hôn đã ầm ĩ một phen, thôi thì hi vọng người lớn cũng nên đơn giản hóa nó đi.
Nhưng ý kiến của cô đều bị tất cả mọi người phản đối.
Chân mày Lăng Duy Trạch nhướng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Đại, chỉ đáp qua loa: “Em đừng phát biểu, mọi chuyện cứ để anh tính.”
Bà Tô – đại diện cho nhà họ Tô cũng không đồng ý: “Tiệc đính hôn chỉ làm ở thành phố C này, ít nhất kết hôn cũng phải tổ chức một lần.”
Dương Trừng Trừng dùng móng tay đâm chọt Tô Tiểu Đại: “Sao cậu không có tương lai gì hết vậy, kết hôn và đính hôn cũng gộp chung một cái mà được à?”
Cuối cùng, đề nghị giản lược của Tô Tiểu Đại đều bị mọi người bàn lui cho qua.
Tiệc đính hôn vừa rồi trừ lúc đi thử váy cưới, Tô Tiểu Đại quả thật không có chút hứng thú. Mà kết hôn thì càng không đơn giản, thật sự có rất nhiều mặt hạn chế. Nếu Dương nữ vương và một bà bác không giúp đỡ thì cô đã nằm bẹp luôn rồi. (Sinh vật đơn bào vẫn là sinh vật đơn bào.)
Hôm nay, Tô Tiểu Đại không còn sức lực, nằm trên giường cầm quyển sách xem mẫu nhẫn cưới, Lăng Duy Trạch từ nhà vệ sinh bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Cô cũng không có thói quen xem trai đẹp thiếu vải, liền theo bản năng hét ầm lên: “Anh làm gì đấy, đầu gấu, khỏa thân chạy vòng vòng!”
Thấy Tô Tiểu Đại kịch liệt phản ứng, Lăng Duy Trạch lười trả lời, chỉ thoải mái nằm lên giường ôm cô vào ngực, cùng nhau xem mẫu nhẫn cưới.
“Chị Tô, chị muốn em nhắc lại rằng mười giờ sáng nay chị đã trở thành bà Lăng về mặt pháp lý.”
Nghe anh nói thế, Tô Tiểu Đại lập tức ỉu xìu. Sáng nay đi đăng ký kết hôn, cô đã trở thành bà Lăng, cho nên buổi chiều bị tên vô lại này đưa về nhà, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Nhưng, nhưng mà… mặc dù như vậy, cô vẫn không có thói quen bị anh dựa vào gần gũi, bên tai đều là hơi thở của anh, điều này khiến cô có chút ngột ngạt.
“Thích cái nào?”
Lăng Duy Trạch tùy tiện lật từng trang, hỏi cô.
Chỉ là Tô Tiểu Đại nào hiểu được những thứ đó, mấy ngày qua cô chọn áo cưới, chọn quà cưới, chọn thiếp mừng, chọn thùng tiền, chọn chọn chọn, đầu cô muốn nổ đom đóm, vì thế đã chẳng còn hơi sức lựa những thứ này, mà mùi hương của anh lại làm nhiễu loạn thần trí của cô. Tô Tiểu Đại phất tay một cái: “Gì cũng được mà anh.”
Thái độ này khiến Lăng Duy Trạch có phần bất mãn, siết nhẹ vòng eo cô, anh tỏ ra không vui: “Kết hôn với anh mà em dám nói gì cũng được?”
Tô Tiểu Đại bĩu môi, trước kia cô lại còn không biết anh lại tính toán việc nhỏ với phụ nữ. Cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương nằm ở trang đầu: “Em đặc biệt thích nó.” Như vậy được chưa, chàng hẹp hòi!
Lăng Duy Trạch tất nhiên không keo kiệt, chỉ là cái gì cũng phải rõ ràng. Nhìn Tô Tiểu Đại trỏ vào mẫu đấy, Cartier thời hoàng kim đang thịnh hành, ừ, không tệ, được gọi là châu báu vương giả cơ mà.
“Duyệt.”
Tô Tiểu Đại vâng một tiếng, nhưng khi cô nhìn lại giá tiền, đã đắt mà lại còn nhiều số không như thế, hơn nữa tính bằng đơn vị đô-la thì vội vàng lắc đầu ngay: “Em thấy nhẫn này hơi xấu, không tốt lắm.”
Đương nhiên, Lăng Duy Trạch biết cô nghĩ gì trong đầu, anh bật cười một tiếng: “Tiểu Đại, em bảo tiền của chồng kiếm được thì cho ai tiêu xài?”
Cái này mà cần hỏi à? “Vợ con chứ ai!” Chẳng lẽ ẹ nhỏ của anh!
Lăng Duy Trạch tiếp tục: “Cho nên vợ à, vì em phung phí cũng đáng.” Kiếm tiền đối với anh mà nói đã sớm trở thành một thú vui, nhất là khi có gia đình phía sau, động lực càng lớn, chỉ là anh kiếm mà cô không tiêu thì còn nghĩa lý gì?
Nghe được anh gọi mình là vợ, mặt Tô Tiểu Đại đỏ ửng lên, cô lúng túng, vì để chữa ngượng nên cô xoay người về phía anh, chìa tay ra: “Vậy đưa em thẻ tín dụng không giới hạn trong truyền thuyết đây.”
Lăng Duy Trạch hừ một tiếng, giống như đã chờ đợi câu nói ấy từ lâu, anh buông cô ra, kéo ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra một sấp tài liệu: “Thực hiện nguyện vọng của em.”
Những thứ này vốn dĩ anh muốn đưa cho Tô Tiểu Đại từ sớm, chỉ là chẳng có quan hệ danh chánh ngôn thuận gì nên thôi, giờ thì đã có.
Tô Tiểu Đại nhận lấy túi giấy, đổ đồ vật bên trong ra, có mấy tờ tài liệu cô xem không hiểu cùng với một tấm thẻ, cô ngẩng mặt hỏi anh: “Là thẻ tín dụng vô hạn sao?”
Anh gật đầu một cái: “Chính nó đó.” Nhưng mà cô quả thật không xem giấy tờ nhà đất cùng quyền chuyển nhượng tài sàn à?
Tô Tiểu Đại vô cùng kinh hãi, thì ra nó có thật trên đời???
“Anh không sợ em tiêu xài để anh nghèo luôn à?”
Lăng Duy Trạch cười mỉa, cầm lấy một quyển tạp chí kinh tế tài chính xem qua loa: “Chỉ bằng chút bản lĩnh của em?”
Bị xem thường, lại bị nhìn khinh bỉ, Tô Tiểu Đại tức giận vung tấm thẻ kia: “Hừ, anh nhớ nhé, đến khi ấy đừng có mà hối hận khóc lóc.”
Thay vì thời gian nói mấy vấn đề vô nghĩa này thì vẫn nên vận động còn hơn. Anh đặt tạp chí sang chỗ khác, tắt đèn, duỗi tay lôi kéo Tô Tiểu Đại.
Nhất thời trong phòng phủ rộng lớn chỉ nghe được tiếng cô giãy dụa, rồi dần dần chuyển biến thành âm thanh thở dốc, hai người hòa quyện vào nhau…
Ngày thứ hai, bị dày vò cả một buổi tối, Tô Tiểu Đại lười biếng nằm trên giường với cái lưng đau, còn ngược lại Lăng Duy Trạch tinh thần rất sáng lạn.
Cô nằm dài tức giận nhìn gã đàn ông tắm xong đang mặc quần áo, đeo cà vạt, trời cao chính là không công bằng, cho anh “nhan sắc xinh đẹp”, lại còn cho thể lực tốt như vậy. Cô thật không biết sao anh có thể làm lâu đến thế, ghét anh.
Mọi người đều nói khi dùng bữa no nê thì đàn ông tâm trạng thường rất tươi tỉnh, Lăng Duy Trạch cũng không ngoại lệ, giờ anh đang nhìn bà Lăng nằm vùi trên giường không chịu chui ra.
Lăng Duy Trạch bước đến bên giường, không đứng đắn đưa tay vào chăn sờ soạng chân Tô Tiểu Đại: “Còn không dậy anh gọi mẹ vào ngay.”
Người bên trong đỏ bừng mặt né tránh: “Đồ đầu gấu, đồ lưu manh!”
Người ta nói quả nhiên không sai, trước khi kết hôn đàn ông đều đàng hoàng, sau khi kết hôn thì lại vô sỉ không cách nào diễn tả. Mà Lăng Duy Trạch vốn dĩ bản chất là như vậy, trước kia do cô không phát hiện ra thôi, ngược lại cô còn nghĩ mình năm lần bảy lược xâm phạm anh, thật sự là nhiệm màu quá mức.
Bị vợ mắng, Lăng Duy Trạch chẳng tức giận mà còn kiêu ngạo trả lời: “Đàn ông không vô sỉ với vợ mới là đáng xấu hổ.” Anh không vô sỉ với cô, thì còn vô sỉ với ai đây?
“Anh ra ngoài cho em!!!”
Lăng Duy Trạch làm ngơ, chỉ duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ vào môi, bắt đầu sờ soạng lung tung. Đến lúc Tô Tiểu Đại mềm nhũn người thì anh mới buông tha cô.
“Anh đi làm đây, em nghỉ ngơi một lát mẹ sẽ dẫn em đi dùng bữa sáng.”
Xấu hổ đến ngón chân đều đỏ, Tô Tiểu Đại sao còn tâm trạng nghe anh nói gì, chỉ vùi mình vào chăn, lắc đầu đáp: “Biết rồi, anh đi nhanh giùm em.”
Nếu không phải có hội nghị khẩn cấp, Lăng Duy Trạch còn muốn ở cạnh cô lâu hơn nữa. Nhưng mà ngày còn dài, thời gian tính bằng cả cuộc đời thì sao phải vội. Vì thế anh vừa lái xe vừa huýt sáo ngâm nga.
Lát sau, mẹ anh đến.
“Tiểu Đại, con chuẩn bị xong chưa?”
Đã sớm ăn mặc chỉnh tề, Tô Tiểu Đại gật đầu một cái: “Vâng thưa bác.”
Nghe cô gọi vậy, Lăng Tô Mạn làm bộ bất mãn nói: “Đứa bé này, cũng sớm gả cho A Trạch mà vẫn gọi bác sao? Mẹ một tiếng xem nào.”
Thật ra so với con trai thì bà vẫn thích con gái, nhưng thể chất bà vốn yếu, lúc hạ sinh A Trạch thì không đủ điều kiện mang thai lần thứ hai, cho nên khi có con dâu bà muốn thương yêu nó một chút.
Thực ra Tô Tiểu Đại đặc biệt thích Lăng Tô Mạn, trong lòng anh, cô và mẹ cô không có gì khác biệt, chỉ là cô vừa mới đính hôn với anh, khoảng thời gian ngắn này có chút không quen, tuy nhiên Lăng Tô Mạn lại nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.
Lắp bắp, Tô Tiểu Đại ngượng ngùng mở miệng: “Vâng, mẹ…”
Bà mỉm cười: “Tốt lắm, con ngoan. Chúng ta đi thôi.”
Cô bẽn lẽn theo chân mẹ chồng đi ra ngoài, hôm nay có một nhiệm vụ đặc biệt quan trọng, đó là chọn tiếp áo cưới. Nhưng trước tiên phải ăn sáng đã, ai bảo con trai căn dặn mẹ nó dẫn nàng dâu đi dùng bữa rồi hẵng tính đến việc khác. Quả nhiên, con lớn không cậy mẹ.
Thấy cô dâu nhỏ vui vẻ ăn, tâm trạng Lăng Tô Mạn cũng trở nên tươi tỉnh. Cầm khăn giấy lau khóe môi cho Tô Tiểu Đại, bà cười: “Đừng vội, ăn từ từ.”
Ai cũng thích được cảm giác yêu thương, Tô Tiểu Đại vâng một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”
Việc cô gọi mẹ trơn tru không còn lấp vấp như ban nãy khiến bà rất vui.
Đang lúc cô dùng bữa vui vẻ, một làn gió thơm thổi qua, từ đâu vang lên một chất giọng dịu dàng.
“Bác gái, thật sự là bác?”
Tô Tiểu Đại ngẩng đầu nhìn lên, trời ơi, đại mỹ nhân, chiều ét bảy trở lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, môi anh đào xinh xinh, mũi nhỏ, hàng mi thanh tú, thậm chí đẹp hơn Dương Trừng Trừng. Người đẹp như vậy, phong cách tao nhã không nhiễm bụi trần, chỉ có thể hình dung là Cô Cô tái thế!
Phúc Hắc Không Phải Tội Phúc Hắc Không Phải Tội - Quân Minh Ngã Tâm