If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Thánh Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hương 21: THẾ THÂN (2)
Edit: Ngô Đồng
Tim bất giác đập một hồi mãnh liệt, kéo theo nỗi bất an, nàng lặng lẽ đi theo.
"Ném ở đây thôi"
Nha hoàn đi trước ngừng bước chân, ngay cạnh hồ nước bên cạnh hòn non bộ đặt bao bố xuống.
"Sau đó sẽ có người đến đây xử lý"
Hai người cố gắng hết sức đem bao bố chuyển đến phía trong núi giả hòn non bộ, xoay người nhìn tứ phía dò xét, sau khi chắc chắn không có ai xung quanh mới cất bước rời đi.
Tich Hề ngồi đợi cho đến khi hai nha hoàn kia đi một lúc mới chạy đến bên cạnh nơi đặt bao bố, quả nhiên trong bao bố là thi thể, đặt trong bao lâu như vậy vẫn không có phản ứng, xem ra đã là lành ít dữ nhiều. Nàng đến bên cạnh, cầm lên miệng túi nhanh chóng mở ra, dùng sức kéo miệng túi xuống, ngay lập tức nàng quay mặt sang hướng khác, bên trong là một khuôn mặt trắng bệch, dữ tợn.
Thật may không phải là Mi Nhã, Tịch Hề thở dài một hơi.
"Nguyệt Cơ chủ tử quả nhiên đoán không sai."
Sau lưng, bỗng dưng truyền đến một thanh âm, chính là hai nha hoàn lúc nãy hẵn là quay lại kiểm tra.
Tịch Hề buông tay ra, xoay người đi chỗ khác, hai nha hoàn thấy nàng cũng không hành lễ, một trong số đó nhìn thi thể.
"Mới vừa rồi trong Hồng Tiêu Các xảy ra chuyện, nha hoàn làm loạn khiến Nguyệt Cơ chủ tử bị thương, chủ tử phân phó chúng ta lặng lẽ mang thi thể ra vườn, chắc chắng đồng bọn sẽ theo đuôi đến, quả nhiên không nghĩ tới Tịch Chủ Tử lại là người có lòng dạ thâm hiểm "
"Không bằng, không chứng làm sao hai ngươi có thể mạnh miệng đến như vậy?"
Tịch Hề lòng không khỏi suy tư, làm sao có sự trùng hợp đến như vậy?
"Hai người chúng ta chính là chứng cứ"
Nha hoàn bên cạnh hướng người còn lại nháy mắt ra hiệu.
"Ngươi mau trở về Hồng Tiêu Các bẩm báo với Nguyệt Cơ chủ tử, cho người mời Gia đến đây làm rõ"
"Được"
Nha hoàn còn lại lập tức xoay người rời đi, Tịch Hề không cẩn thận đá phải cái bao kia, xem ra đối phương đã cố tình bày ra rồi kéo mình lún sau vào vũng bùn.
"Chậm một chút"
Tịch Hề tiến lên vài bước, tay phải nắm chặt hành quyền, ám tụ sát khí, ngăn ở trước người nha hoàn, nha hoàn không hề e ngại nghĩ thầm Tịch chủ tử thân hình mảnh mai không có bao nhiêu uy hiếp.
Tịch Hề khẽ đưa mắt hạnh nhìn chằm chằm hai nha hoàn, đôi mắt có phầm âm u, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, mu bàn tay vết thương vẫn còn chưa khỏi, nếu lúc này xảy ra chuyện e là Lão Thái Quân sẽ mượn cớ này trục xuất khỏi Ngũ Nguyệt Minh.
"Tịch Chủ Tử, người không thể rời đi"
Nha hoàn thấy nàng tiến lên vội ra ngăn lại.
Tay vừa nâng lên ngay lập tức đã bị chế trụ, Tịch Hề một tay đỡ cùi chõ, một tay bắt bã vai dùng lực đem lấy nữ tử vứt sang núi giả, chỉ nghe "Phanh-" một tiếng, nữ tử không kịp hô lên đã phụt ra máu tươi, chết liền tại chổ.
"A--"
Người còn lại chạy xa mấy bước, cuống loạn la lên:
"Cứu mạng, giết người...."
Miệng bị Tịch Hề che lại, nha hoàn giãy giụa hai chân không ngừng đạp, Tịch Hề một tay vòng qua mặt nữ tử, một tay dùng sức xoay ngược lại, nha hoàn kia lập tức im bặt.
"Bên kia hình như có động tĩnh"
Cách đó không xa, thủ vệ tuần tra đêm nghe được động tĩnh hướng bên này mà đến, Tịch Hề không kịp xử lý, chỉ đành phải lánh mình rời đi.
Ánh mặt trời đỏ rực từ từ xuất hiện trên Ngũ Nguyệt Minh, ánh dương chiếu trên người cảm thấy được chút ấm áp.
Huyền Hạo mở mí mắt, trên đầu tóc bạc đã quay lại màu đen, hắn một tay vuốt khẽ mi tâm, hành động nhỏ làm nữ tử bên cạnh tỉnh giấc, nàng cuống quít từ trong áo ngủ bằng gấm chui ra, quỳ gối trên giường:
"Nô tỳ kính chào Gia"
Không phải là giọng nói quen thuộc, Huyền Hạo mở mắt ra nhìn lại, chau mày sau khi nhìn rõ nữ tử trước mặt:
"Ngươi là ai?"
"Nô tỳ Mi Nhã"
Huyền Hạo suy nghĩ, có chút ấn tượng, ánh mi theo tầm mắt liếc nhìn gương mặt nữ tử theo cái cổ trơn bóng một đường nhìn xuống, vạt áo trước rộng mở, lộ ra bên trong cái yếm màu xanh nhạt. Bàn tay hắn nhẹ nâng trán, đối với đêm hôm qua quả thật hắn cũng không rõ ràng.
"Ngươi tới có chuyện gì?"
Nam tử thanh âm cũng không tức giận, Mi Nhã cúi đầu, đôi tay nhẹ nắm.
"Nô tỳ giờ hợi đã đến rồi"
"Giờ hợi?"
Huyền hạo khóe mắt sắc bén.
"Đêm qua ngươi đã nhìn thấy cái gì?"
Nàm hàm răng khẽ cắn, mười ngón tay nắm thật chặt, Mi Nhã nữa người vội cúi xuống, cuống quít dập đầu.
"Xin Gia yên tâm, nô tỳ quyết sẽ không tiết lộ một chữ, cầu xin Gia để nô tỳ một mạng"
Huyền Hạo tròng mắt thâm thúy chìm xuống, hắn cho là, cùng với hắn ở cạnh đêm qua là Tịch Hề, khi hắn khó chịu nhất, hắn chỉ nhớ mình bắt được một cái tay, đó là bàn tay con gái, thật ấm áp.
" Cút "
Mi Nhã trọng tâm không vững, cả người ngã nhào trên đất, Huyền Hạo mặc thêm quần áo mới xuất hiện.
"Ngươi đâu? Gọi Tịch Hề tới đây?"
"Đem thủ đoạn ghê tởm của ngươi thu lại"
Hắn nâng đai lưng, gương mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ.
"Trong Đông Cung, cấm cho người khác vào, ngươi tự mình xông vào, ta hiện tại có thể thu cái mạng của ngươi"
"Gia, ngài nghe nô tỳ nói..."
Mi Nhã tình thế cấp bạch, quỳ bò tiến lên cầu xin tha thứ.
"Câm miệng ngươi lại"
Huyền Hạo một tay chỉ Mi Nhã đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt âm chí, ánh mắt lộ rõ cơn giận dữ.
Tịch Hề trở lại Đông Uyển, nhanh chóng thay quần áo, Tích Linh chờ nàng không thấy chắc sẽ rất lo lắng, nàng lập tức ra đại điện gặp nha hoàn bước đến.
"Tịch Chủ Tử, Gia cho người đi Đông Cung một chuyến"
"Gia đã tỉnh rồi à?"
Tịch Hề lúc này mới nhớ ra, nàng là từ Đông Cung tự mình ra ngoài, lại bỏ hắn một mình, cũng không biết hiện tại thế nào?
Bước nhanh vội vã đi đến Đông Cung, lúc này hai nha hoàn cũng không theo vào, Tịch Hề vừa bước vào nội điện, liền thấy một nữ tử quần áo xốc xếch quỳ trên mặt đất.
"Mi Nhã"
Nàng mừng rỡ vừa muốn tiến lên liền cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Huyền Hạo sắc mặt thâm trầm, tóc bạc đã chuyển thành màu đen, trên người vẫn còn là quần áo ngủ chưa thay, nữ tữ quỳ gối dưới chân hắn, hai vai khẽ run, Tịch Hề tiến lên một bước, tựa hồ bước chân này thật quá nặng nề, nàng không hiểu. Mi nhã thế nào lại xuất hiện trong Đông Cung.
"Ngươi không có việc gì, thật tốt quá"
Nàng đi tới bên Huyền Hạo, hướng nữ tữ quỳ dưới đất nói.
Mi Nhã cúi đầu, hai tay nhục nhã kéo chặt vạt áo trước, không để cho cảnh tượng bên trong hiện ra. Lúc này trông nàng thật yếu đuối. Huyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn một cái, môi mỏng khẽ mở.
"Ta hỏi ngươi một câu, ngươi khi nào đi tới Đông Cung?"
"Nô tỳ......" Mi Nhã khẽ nâng đầu lên, tầm mắt không dám nhìn hướng Tịch Hề, nàng khó khăn nuốt xuống thanh âm, kiên định nói, "Nô tỳ là giờ hợi tới."
Giờ Hợi -- (*)
Tịch Hề trong đầu trống rỗng, mình đi ra ngoài lúc đó đã gần đến giờ Dần, nếu theo như lời Mi Nhã, chẳng phải nàng ta ở Đông cung cả đêm, là Mi Nhã chứ không phải là mình? Tịch Hề ngồi xổm xuống, cùng Mi Nhã nhìn thẳng, trong mắt nữ tử, không biết là bởi vì sợ hay còn lý do khác, đã đầy tràn nước mắt, nắm vạt áo trước mười ngón tay bởi vì dùng sức mà tái nhợt, trong mắt tràn ngập áy náy.
(*) giờ hợi từ khoản chín giờ đến gần mười một giờ, giờ dần là khoảng từ ba giờ sáng đến năm giờ.
"Tịch Hề --"
Huyền Hạo nhìn hai người sau đó mở miệng
"Đêm qua, ta chiêu nàng thị tẩm, nói cho ta biết khi tỉnh lại nàng ở đâu?"
Phu Thê Triền Phu Thê Triền - Thánh Yêu