Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 14- 16
Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 4
Đến chén thứ ba, nàng rốt cục uống không nổi nữa, che miệng nhíu mày ho không ngừng. Tân nương tử dưới ánh nến nhíu mày ho nhẹ, thực mảnh mai, xinh đẹp khiến người ta thương tiếc. Hắn nhìn nàng lại có cảm giác thương hương tiếc ngọc.
Hắn không thể có cảm giác này, bởi vì hắn tự nhận mình là người có thể dùng ý chí khống chế tất cả. Môi nhếch lên cười khẽ, hắn nói:“Thay quần áo.”
Lúc nào cũng nhớ kỹ mình là thái giám giả, lại làm chuyện một thái giám thật nên làm.
Nàng chấn động, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nâng tay chạm đến đai lưng hắn.
Khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng hô hấp thật mạnh cùng nhịp tim đập dồn dập của nàng. Sợ hãi lo lắng đến mức này mà vẫn dám tới cởi quần áo cho hắn, nữ nhân này…… Cũng không nhu nhược như hắn nghĩ.
Cởi xong áo, nàng ngừng lại. Nhưng hắn vẫn đứng im không nhúc nhích. Nàng ngồi xổm xuống, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nâng tay dừng ở lưng quần hắn.
Hắn đang đánh cược, cược tạm thời nàng chưa dám cởi quần hắn.
Quả nhiên, nàng run rẩy nửa ngày lại không dám xuống tay.
Hắn thắng, sau đó hắn có thể muốn làm gì thì làm. Khiến cho nàng từ nay về sau luôn sợ hắn.
Hắn cười to hai tiếng đẩy ngã nàng rồi đi đến bên giường, bắt nàng cởi quần áo.
Nàng nơm nớp lo sợ cởi giá y đỏ thẫm bên ngoài, hắn vươn một chân chạm đến nơi mềm mại trước ngực nàng.
Thực may mắn nàng “A” một tiếng lùi lại, không để hắn tiếp tục khinh bạc nàng.
Mấy năm nay hắn có thể kháng cự nữ nhân nhưng hắn cũng biết hắn không phải thánh nhân. Nhất là một nữ nhân vừa thay hắn cởi quần áo lại cởi quần áo trước mặt hắn
Tiếp tục như vậy là tra tấn nàng cũng chính là tra tấn chính mình. May mà hắn nhìn thấy nàng là có thể nhớ tới Cầu Vĩ, nhớ tới Cầu Vĩ trong đầu hắn không còn hai từ “Nữ nhân” nữa.
Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột biến một cước đá nàng xuống đất, sau đó cũng đi xuống hung hăng nắm một bên ngực mềm mại của nàng nói:“Gả cho ta không phải để cho ta đùa sao? Ta cho ngươi trốn! Cho ngươi trốn!” Nói xong tay kia thì xé quần áo của nàng.
Sự tình đã tiến hành đến bước này thì ngụy trang của nàng cuối cùng cũng bị đánh tan, vừa đẩy hắn vừa trốn ra sau, không ngừng khóc.
Hắn nâng mặt của nàng lên, dùng ngữ khí giống như thái giám nói “A, khóc sao, tiểu nương tử của ta khóc.”
Nàng kinh hoàng, cả người lại lùi về phía sau, ánh mắt nhìn hắn càng thêm sợ hãi.
Hắn đứng lên, lại khôi phục bình thường nói:“Được rồi, ngủ đi.”
Sau khi hắn nằm xuống rất lâu nàng mới dám chui vào chăn, chỉ dám đắp một ít mép chăn cách xa hắn cả vạn dặm.
Hắn nghĩ, ngày mai hoặc ngày kia để nàng sang phòng khác ngủ, ngủ cùng nhau như vậy chung quy không tốt.
Ngày hôm sau hắn vào cung, buổi tối vừa trở về được một lát là đến bữa tối.
Nhìn đĩa ngưu tiên trước mặt mà ngán vô cùng.
Vì muốn mình phải đau khổ hắn còn thử qua dương tiên lộc tiên linh tinh, nhưng còn không bằng ngưu tiên này.
Cầu Mộ Quân ngồi đối diện, nhìn đĩa ngưu tiên trước mặt hắn, dường như rất là tò mò.
Cả đêm qua nàng không ngủ hôm nay lại thức dậy sớm nhưng bây giờ nhìn qua hình như cũng có tinh thần, có lẽ nhìn thấy hắn khiến tinh thần nàng căng thẳng.
Tối hôm nay tiếp tục dọa nàng thế nào đây?
Nghe hạ nhân báo cáo hôm nay nàng mượn sách của Đoàn Tử Thông, quan hệ của hai người hình như không tệ. Hơn nữa lúc hắn vào cửa còn thấy nàng đứng ở cửa cùng Đoàn Tử Thông, có vài phần giống giai nhân tài tử.
Hai kẻ ngu ngốc. Đoàn Tử Thông cùng Cầu Mộ Quân, một là nằm vùng của Thích Tĩnh một là cơ sở ngầm của Cầu Vĩ. Nếu giống như những nhà giàu khác, không khéo đã phát sinh việc không nên kia.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, dáng vẻ tiểu thư khuê các, có linh khí của tiểu cô nương. Dường như nàng không phải người có thể làm ra chuyện như vậy, có lẽ hắn cũng không nên đem ý nghĩ xấu xa như vậy gán lên người nàng.
Không ngờ sau bữa cơm chiều, trên đường đi tắm lại đụng phải một nha hoàn khẩu không biết giữ mồm giữ miệng.
Vốn định trực tiếp đưa nàng ta đến kỹ viện là xong, đến lúc đó sống hay chết phải xem số mạng của nàng, nhưng Cầu Mộ Quân lại lộ ra ý muốn giúp nàng ta.
Điều này làm cho hắn thay đổi ý tưởng lúc ban đầu.
Nàng dường như vẫn là người lương thiện, nếu để cho nàng tận mắt nhìn thấy chuyện tàn nhẫn nhất, nàng sẽ thế nào. Nghĩ như vậy, hắn liền sai quản gia đưa Lôi Càng đến.
Nhìn Lôi Càng hung hăng, lại thấy nha hoàn bị cởi hết quần áo quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, đáy lòng hắn lại có chút chờ mong.
Chờ mong Cầu Mộ Quân đến cầu xin, chờ mong Cầu Mộ Quân có thể giúp hắn có lựa chọn khác.
Quả nhiên, nàng thật sự run như cầy sấy cầu xin hắn, nhưng hắn không ngờ nàng sẽ quỳ xuống trước mặt hắn.
Nàng là chủ tử lại vì một nha hoàn chưa từng gặp mặt mà quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn nhìn ra được nàng cũng sợ hãi cũng run rẩy, nhưng vẫn quỳ xuống.
Tuy rằng, hắn quả thật không muốn làm chuyện như vậy, nhưng Đoàn Chính Trung hung tàn ngoan độc sẽ không vì một người quỳ gối mà thay đổi chủ ý. Hắn sai người kéo nàng ra, tiếp tục để cho Lôi Càng đã bắt đầu động dục chạy về phía nha hoàn kia.
Nước mắt, tiếng khóc lóc khiến hắn mềm lòng, nhưng từ rất lâu rồi hắn đã học được cách bắt buộc mình che dấu lòng trắc ẩn không nên có kia đi.
“Đoàn Chính Trung, nàng chẳng qua chỉ nói ngươi vài câu, ngươi đánh nàng cũng tốt mắng nàng cũng tốt, sao có thể làm chuyện vô nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngươi có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân bị ta người kéo ra nhưng vẫn không ngừng mắng hắn.
Đoàn Chính Trung không để ý đến nàng, nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhưng trong lòng vẫn có mong đợi mơ hồ.
Vốn hắn cũng không quá hy vọng nhưng Cầu Mộ Quân thật sự ngoài dự đoán của hắn, thỏa mãn chờ mong của hắn. Nàng đột nhiên đẩy nha hoàn đang giữ lấy mình, rút đao của thị vệ một đao chém lên trên người Lôi Càng.
Khi nhìn thấy máu cùng ruột văng khắp nơi, hắn đương nhiên có đau lòng, nhưng phần nhiều là ngoài ý muốn.
Nhìn Cầu Mộ Quân mềm yếu ngồi dưới đất, vẻ mặt ngây dại, hắn có vài phần tò mò với nàng.
Buổi tối, hắn vốn định theo kế hoạch trói nàng, dọa nàng, nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hắn không kìm chế được mà hôn nàng.
Tuy rằng cuối cùng hắn vẫn đá văng nàng ra đuổi nàng ra khỏi phòng nhưng hắn vẫn có chút chật vật. Cúi đầu, phát hiện chính mình có phản ứng.
Nguyên nhân chiếm đa số đương nhiên là **, nhưng…… Còn có nguyên nhân khác sao? Tâm tư luôn bình tĩnh giờ lại loạn cả lên, một ý nghĩ mấu chốt đột nhiên hiện lên trong đầu nhưng hắn lại không bắt được.
Cho đến mấy ngày sau, “Nguyên nhân khác” đó từ từ nảy sinh, khi hắn còn chưa để ý đã lớn lên thành một tình cảm rõ ràng. Sau đó,
Nhìn nàng được nâng ra từ Tây lâu, lại còn phát sốt, rốt cục hắn hiểu được ý nghĩ chợt lóe trong đầu lúc ấy là gì - âm mưu của Cầu Vĩ.
Cơ sở ngầm không chỉ là cơ sở ngầm, còn là cạm bậy!
Cầu Vĩ đem vị hôn thê tám năm trước của hắn đưa đến trước mặt hắn, đưa một nữ tử câu hồn người như vậy đến trước mặt hắn, làm thê tử của hắn, không phải giống như Câu Tiễn đưa Tây Thi cho Phù Sai năm đó sao?
Hắn hiểu được lúc hắn yêu nàng, là lúc…… Hắn thật sự trúng bẫy của Cầu Vĩ.
Hừ, Cầu Vĩ, hắn tính toán cũng quá tốt. Rung động thì sao, một nữ nhân sao có thể bằng cả nhà hắn chết thảm, bằng tám năm cố gắng!
Nhưng nhìn nàng tiều tụy như lúc này lại làm cho hắn đau lòng.
Lúc này đại phu nói: “Đại nhân chỉ sợ … chỉ sợ chỉ có thể châm cứu.”
Đoàn Chính Trung sai nha hoàn cởi quần áo Cầu Mộ Quân, lật người đưa lưng ra.
Nhìn đại phu run run cầm châm nhưng không dám châm, trong lòng mặc dù có chút ghen tuông, vẫn phải đi ra ngoài.
Gió đêm thổi cành cây vang xào xạc, Đoàn Chính Trung nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ chút nào nào. Trong lòng luôn cảm thấy bất an, vì sao?
Chẳng lẽ, nàng chỉ hơi bệnh một chút hắn sẽ vì nàng mà lo lắng không yên sao?
Trợn mắt nhìn đỉnh màn, Đoàn Chính Trung nói ở trong lòng: Cầu Mộ Quân, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, đừng để cho ta cảm thấy có nguy hiểm. Bằng không, ta sẽ nghĩ cách khiến ngươi rời khỏi Đoàn phủ hoặc “tự nhiên” chết oan chết uổng.
Đến nửa đêm, thị vệ ngoài cửa gọi một tiếng lão gia, hắn liền lập tức bừng tỉnh, trong đầu lập tức hiện ra hình bóng Cầu Mộ Quân.
“Chuyện gì?” Đoàn Chính Trung hỏi.
“Phòng phu nhân cháy.” Thị vệ nói.
“Đã biết.” Ngữ khí bình thản, giống như câu thị vệ vừa nói chỉ là “Đêm nay không có trăng.” Nhưng trên thực tế, hắn đã hoảng sợ ngồi bật dậy.
Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 5
Mấy ngày sau lúc ăn cơm hắn nhắc đến “Phản loạn Thiếu Dương”, nàng đột nhiên kích động xen lời hắn:“Cái gì mà ‘Phản loạn Thiếu Dương’! Chuyện đó không đến lượt hắn nói!”
Phản ứng này của nàng nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, nàng lại giống như trốn tránh vội vàng nói:“Thực xin lỗi, ta…… đầu ta hơi đau, ta về phòng nghỉ trước đây.” Nói xong liền vội vàng rời đi.
Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.
Nàng dường như rất ghét Thích Tĩnh, thậm chí là hận, dường như cực kỳ mẫn cảm với “Phản loạn Thiếu Dương” Giống… giống hắn nhiều năm về trước.
Chẳng lẽ nàng còn nhớ tới Cố gia? Đoàn Chính Trung đoán trong lòng.
Đúng vậy, hẳn nàng sẽ nhớ rõ. Có nữ nhân nào lại không nhớ rõ người từng là hôn phu của mình?
Vị hôn phu…… Bọn họ, hắn cùng nàng từng có quan hệ như vậy. Hắn suýt chút nữa đã quên.
Trở về phòng, hắn vốn không định tiếp tục chủ đề đó, nhưng nàng lại nói:“Chuyện buổi tối, ta xin lỗi.”
Lời này của nàng làm cho hắn thật sự không kìm chế được.
Đoàn Chính Trung thực sự cũng sẽ không bỏ qua một vấn đề như vậy, hắn tự nói với mình.
Hắn giả vờ như tùy ý, nói:“Ta nghe nói trước khi Cố gia mưu phản là thông gia với Cầu gia.”
Nàng yên lặng một lát rồi nói:“Sau lại từ hôn.”
Đương nhiên phải từ hôn, đó là một kế hoạch, Cầu Vĩ cũng sẽ không đem cả nhà mình chôn theo kế hoạch đó. Chuyện đó lại hiện lên trong lòng.
“Vận khí Cầu gia thật tốt, vừa từ hôn Cố gia mưu phản đã bị phát hiện.” Đoàn Chính Trung nói xong ngẩng đầu nhìn phản ứng của nàng.
Nàng cúi đầu, im lặng không nói cái gì.
“Tuy hôn sự đã hủy, nhưng trong lòng Cầu đại tiểu thư ngươi vẫn nhớ đến vị phu quân đã chết kia?” Hắn nắm cằm của nàng hỏi.
Hắn biết, làm vậy với nàng thì nàng sẽ tức giận. Nàng vốn không biết nói dối, khi nóng giận lại càng không nói dối. Hắn đang chờ đáp án của nàng. Hắn tự nói với mình đây là thái độ Đoàn Chính Trung thực sự nên có, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng.
Nàng quả nhiên tức giận, lớn tiếng nói: “Ta nhớ rõ, người thay đổi là ngươi. Mấy ngày hôm trước ta đã suýt chết, ngươi không nhớ rõ sao?”
Biểu tình của Cầu Mộ Quân lúc này rất hùng hồn nhưng có chút đau xót. Lý do nàng đưa ra thực đương nhiên, nhưng vẫn thể hiện rõ địa vị của người kia trong lòng nàng.
Cố Dật Lâu ở trong lòng nàng vẫn còn chiếm vị trí rất quan trọng sao?
Nàng ghét Đoàn Chính Trung hiện tại, lại thầm nhớ tới Cố Dật Lâu trước kia. Nếu nàng ngốc này biết hai người thật ra là một thì sẽ thế nào? Đoàn Chính Trung không khỏi nghĩ thầm.
Hắn cho rằng khi hắn xé quần áo của nàng, nàng sẽ la hét né tránh, cuộc nói chuyện của họ cũng sẽ chấm dứt. Không ngờ nàng lại trừng mắt nhìn hắn, mặc hắn khinh bạc, tranh hơn thua với hắn.
Trong lòng hắn lại muốn cười.
Nữ nhân ngốc này, nàng nghĩ nàng là ai? Nữ tử phong nguyệt trải qua vô số người sao, làm sao có thể đấu với hắn?
Vì thế hắn đột nhiên đưa tay luồn vào giữa hai chân nàng.
“A” Quả nhiên, sau một tiếng thét hoảng sợ, nàng giống như nhìn thấy quỷ lùi vào góc giường.
Chạm được, hắn thật sự chạm vào …… nơi mềm mại của nàng.
Trong lòng có chút náo loạn, nói đúng hơn là xao động.
Nhàm chán, hắn thật sự rất nhàm chán. Chơi đùa với nàng như vậy có ý nghĩa sao?
Nhưng mà, nhìn nàng sợ hãi dùng chăn bọc lấy người, còn giả bộ không sợ trời không sợ đất, thật sự rất buồn cười.
Mang theo ý vui đùa, hắn cởi quần áo của mình.
Nàng quả nhiên bị dọa đến run rẩy, cả người co lại, trên mặt xuất hiện đủ loại biểu tình: Sợ hãi, hối hận, khẩn trương……
Thật sự là ngốc, hắn có thể làm gì nàng? Thái giám không được, không phải thái giám lại càng không được, nàng sợ hãi làm gì.
Dọa nàng đủ rồi, chính mình cũng cởi xong quần áo rồi, hắn liền kéo chăn nằm xuống.
Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hắn, hắn tắt đèn nhắm hai mắt lại.
Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 6
Cầu Mộ Quân vừa sợ vừa hoài nghi nhìn hắn, hắn tắt đèn nhắm hai mắt lại.
Nàng ngồi ở bên giường nhìn hắn một lúc lâu, mới thử vạch một góc chăn nằm xuống.
Đoàn Chính Trung cười trộm trong lòng.
Thật ra còn muốn trêu nàng thêm chút nữa, nhưng…… Loại khiêu khích ở trên giường này không nên làm nhiều, hắn càng ngày càng không có tin tưởng mình có thể làm Liễu Hạ Huệ.
Đến nửa đêm, hắn lại một lần nữa bị bừng tỉnh.
Thân thể mềm mại bên cạnh dán chặt lấy hắn.
Không phải sợ hắn muốn chết sao, sao vừa đến buổi tối liền dán chặt lấy hắn mà ngủ? Nàng sợ lạnh như vậy, là do chăn quá mỏng sao?
Trong lòng suy nghĩ ngày mai sai người đổi chăn dày hơn, nhưng lại có chút luyến tiếc.
Nàng ấm áp, hẳn là sẽ không lại gần hắn nữa……
Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra nàng vẫn ngủ ở bên cạnh hắn.
Mặt áp vào vai hắn, sợi tóc dán vào mặt hắn, thực mềm, thực mượt.
Loại cảm giác này, tốt lắm…… Làm cho hắn cũng không nỡ rời giường.
Nằm như vậy thêm một lúc, đến khi hắn chuẩn bị rời giường, nàng mới có chút động tĩnh.
Hắn có chút sốt ruột, nhắm mắt lại.
Vì thế, nàng cọ xát trên người hắn một chút rồi ngẩng đầu, sau đó run mạnh lên.
Hắn thử tưởng tượng bộ dáng lúc này của nàng, nhất định rất buồn cười. Đáng tiếc, hắn không dám mở mắt ra.
Nàng chậm rãi dịch sang bên kia, từ từ dịch dịch, xác định đã cách hắn đủ xa mới ngừng lại.
Hắn nghe được rõ ràng tiếng nàng thở phào một hơi, lúc này là nàng tự dọa mình không liên quan đến hắn đâu đấy.
Ăn qua điểm tâm, Cầu Mộ Quân đột nhiên nói với hắn muốn đến thư phòng hắn.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một hồi lâu, không rõ nàng có ý gì.
Vẫn nghĩ nàng luôn trốn hắn còn không kịp sao giờ nàng lại nói muốn cùng hắn đến thư phòng.
“Đi.” Hắn đáp ứng, vẫn còn đang suy nghĩ vì sao.
Hắn ngồi xuống trước thư án xem tư liệu, trong lòng đã có chút không yên.
Nàng đứng ở một bên, có khi còn có thể nhìn hắn rất lâu, làm cho hắn rất khó chịu. Nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác có nàng bên cạnh.
Cầu Mộ Quân, rốt cuộc nàng muốn thế nào, rốt cuộc nàng muốn ép ta đến mức nào nữa? Đoàn Chính Trung nghĩ trong lòng.
May mắn, chỉ lát sau quản gia gọi hắn tiến cung, nói là trong cung xảy ra chút chuyện.
Trong lòng đột nhiên thả lỏng, hắn có chút cao hứng đứng lên rời khỏi thư phòng. Đang định bước ra cửa, trong lòng lại có chút luyến tiếc. Hắn đang nhớ nàng sao?
Mới quay người lại đã nhớ nàng? Xua đi ý nghĩ trong lòng, Đoàn Chính Trung ra khỏi thư phòng, cùng công công ngoài cửa tiến cung.
Tiến cung hết cả một ngày, khi hồi phủ mặt trời đã xuống núi.
Không biết nàng còn ở trong thư phòng không? Đoàn Chính Trung nghĩ.
Vừa suy nghĩ, vừa đi đến thư phòng.
Đẩy cửa ra, bên trong trống trơn.
Quả nhiên nàng đã sớm đi rồi.
Có chút vắng vẻ, hắn tiến về phía trước vài bước lại phát hiện trên thư án có mấy tờ giấy.
Đoàn Chính Trung cảm thấy hơi kỳ lạ: Lúc hắn đi rõ ràng không có.
Đi đến bên cạnh bàn cầm tờ giấy lên, liếc mắt một cái liền nhận ra người được vẽ trong đó là ai.
Hắn nhịn không được, bật cười một tiếng.
Dường như rất hình tượng, nhưng…… Hắn xấu như vậy sao?
Lấm la lấm lét, xấu xí, vừa nhìn đã thấy chính là tên biến thái, có chỗ nào giống hắn chứ!
Đột nhiên, hắn nghe được có tiếng động. Sau đó thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi từ sau giá sách đi ra.
Nàng còn ở đây!
“Lão gia đã về.” Nàng cười tủm tỉm nói.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng vừa cười vừa đi về phía trước, lén sờ tờ giấy trên bàn. Sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy “Chứng cứ phạm tội” của nàng, xé xoẹt xoẹt. Sau đó giương mắt nhìn hắn cười “Ha ha”.
Nàng cười như đứa ngốc vậy, làm cho hắn cũng nhịn không được muốn cười.
Nữ nhân ngốc nghếch này!
Sợ mình thực sự vì nụ cười ngu ngốc của nàng mà cười ra, hắn cúi đầu giả bộ làm việc.
Vì thế nàng nắm chặt thời cơ nói:“Lão gia, người có việc, ta đi ra ngoài trước.” Nói xong vội vàng bước trốn ra khỏi thư phòng.
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn bóng dáng của nàng, không kiềm chế được nở nụ cười.
Theo bản năng hắn cầm bút bắt đầu vẽ nàng.
Tự cho là thông minh, tự cho là đúng, còn thích giả vờ mạnh mẽ, ngốc nghếch, có khi còn làm chút chuyện ngoài dự kiến của hắn.
Bức thứ nhất là ngày thành thân. Rõ ràng trong lòng nàng sợ muốn chết, lại còn cố gắng giả vờ trấn định. Khi đó, còn tưởng rằng nàng là nữ nhân vô cùng gan góc.
Bức thư hai là bộ dáng lúc nàng trốn khỏi Tây lâu.
Hắn vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, sao nàng có thể mở cửa sổ bị đóng đinh ra, còn có thể leo từ trên cao như vậy xuống. Nhớ đến bộ dạng của nàng lúc nhỏ, ừm, không giống như biết trèo cây?
Bức thứ ba là bộ dáng lén lút của nàng vừa rồi, cực kỳ khẩn trương xé đống giấy.
“Lão gia, đã đến giờ ăn cơm.” Lúc này, nha hoàn ở bên ngoài nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy cười một mình, cất kỹ tờ giấy. Hắn mới không giống Cầu Mộ Quân ngu ngốc kia, chưa gì đã bị người khác phát hiện.
Trong lúc vô ý mở ra những tờ giấy đó, Đoàn Chính Trung không khỏi nở nụ cười.
Năm đó hắn mới hai mươi ba tuổi, năm đó trong lòng hắn đã yêu người con gái kia lại còn tự cho là thông minh, lên kế hoạch chờ thời cơ chín muồi sẽ giết nàng.
“Chậm một chút, đừng để ngã.” Tiếng nói cùng tiếng bước chân truyền đến, một bé trai tầm bốn năm tuổi vọt vào phòng. Đoàn Chính Trung không chút hoang mang gấp tờ giấy lại.
“Cha, nhanh ra ngoài, có hai dì tới tìm người!” Bé trai nhào vào người hắn nói.
Đoàn Chính Trung cảm thấy kì lạ, ngẩng đầu nhìn Cầu Mộ Quân từ ngoài cửa vào.
“Tiểu Huyên, nào nhấc chân vào cửa.”
Tiểu Huyên lại khép hai chân lại, nhảy qua bậc cửa. Còn quay đầu không vui nói:“Mẹ, sao người cứ khinh thường con như thế?”
Cầu Mộ Quân đang định nói hắn xằng bậy, nghe xong những lời này đột nhiên không nói ra lời.
“Làm sao vậy?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân nắm tay tiểu nhi tử đến trước mặt hắn, cao hứng nói:“Chàng mau ra xem là ai đến!”
Đoàn Chính Trung thật sự không thể hình dung được cái gì gọi hai “dì” đến tìm hắn.
Hắn tự nhận nữ nhân hắn quen dường như chỉ mẹ của hai con trai hắn - Cầu Mộ Quân.
Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân đi ra ngoài cửa. Cầu Mộ Quân nắm tay Tiểu Huyên, một bé trai bốn năm tuổi khác - Tiểu Lâm đang kéo quần áo phụ thân chạy ra bên ngoài.
Ra đến cửa lớn đã thấy có hai người đứng ở tiền viện. Một nữ nhân, một nam nhân, còn có một bé gái nhỏ hơn Tiểu Lâm một chút. Nữ nhân rõ ràng là nữ nhân rồi, nhưng nam nhân lại khuynh quốc khuynh thành, không ai khác ngoài Thích Vi cùng Liễu Vấn Bạch. Nhưng Tiểu Lâm lại tưởng Liễu Vấn Bạch là nữ.
Đoàn Chính Trung bất giác bật cười, sờ sờ đầu con trai, đi đến trước mặt Liễu Vấn Bạch nói:“Sao bây giờ mới đến?”
“Họ Đoàn, Đoàn phủ này của ngươi chẳng kém cạnh gì Đoàn phủ ở kinh thành năm đó, vừa thấy đã biết mấy năm nay lại vơ vét của dân lành không ít.”
Liễu Vấn Bạch ngẩng đầu nhìn nóc nhà đại trạch lợp ngói lưu ly nói.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản