Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 03- 04
Chính văn Đoạn Vân 3
Đoạn Vân…… Danh Cầm……
Nghĩ tới lời của Thượng Thư đại nhân, lần đầu tiên nàng có thể mỉm cười mà đi vào giấc ngủ.
Cha, có dung nhan tuấn mỹ, nụ cười ôn hòa, có tài văn chương, giống như…… giống như Thượng Thư đại nhân bây giờ vậy.
Nàng chỉ biết, cha thích nàng, yêu thương nàng.
“Đoạn Vân”, nàng tên Đoạn Vân, cầm, đẹp quá, tên của nàng, cũng thật đẹp.
Ngày hôm sau, nàng thích một mình len lén cười trong lòng, thích lén nhìn người đứng lặng ở đầu thuyền kia, thích nằm trên giường nghĩ về khuôn mặt hắn mà đi vào giấc ngủ.
Nàng chú ý đến tất cả những chuyện có liên quan đến hắn. Nàng biết hắn ở kinh thành, năm nay hai mươi tám tuổi, có một thê một thiếp, có hai con gái, cũng biết tên hắn - Cầu Vĩ.
Nàng biết mình ngưỡng mộ hắn, nhưng nàng cũng hiểu ngưỡng mộ và yêu thường đi cùng nhau.
Mười tám tuổi, nàng rời khỏi Giang Đô — mảnh đất quê hương khiến nàng đau lòng nhưng không muốn rời xa, bỏ lại tương lai của mình, chuẩn bị cô đơn cả đời sau bức tường cung cao ngất. Không ngờ lại khiến cho nàng gặp được một người mà cả đời nàng không thể nào quên.
Hắn là quan lớn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nàng là một sát tinh xuất thân thấp hèn. Mỗi tiếng nói cử động của hắn đều đẹp đẽ tao nhã như vậy, còn nàng ngoại trừ tiếc nuối thân thế thê lương thì chẳng làm được gì.
Nàng không dám hy vọng xa vời, chỉ khẩn cầu trời cao có thể để cho nàng được nhìn hắn cả đời.
Cuối cùng nàng cũng giống những cô nương khác, chờ mong mình có thể được vào hậu cung, có thể có được một vị trí bên người Hoàng thượng.
Vậy…… Nàng có thể ở cùng hắn, có thể được nhìn thấy hắn trong một số trường hợp.
Nếu được như vậy thì thật tốt.
Thuyền đi được vài ngày, dừng lại ở gần bờ Kim Châu.
Ngồi vài ngày thuyền, rất nhiều cô nương yểu điệu đều không chịu nổi, thân thể Trương công công cũng có chút không khoẻ, vậy nên mọi người đành dừng chân ở dịch quán.
Ban đêm, khi những người khác đều mệt mỏi lên giường sớm, tinh thần Đoạn Vân lại rất tốt, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vui vẻ đi xuống tầng, đến hậu viện của dịch quán.
Đêm yên tĩnh, góc tường truyền đến mùi hoa đào nhè nhẹ, nàng đi theo mùi hương này, cuối cùng gặp được chút dấu hiệu của mùa xuân dưới ánh trăng.
Mùa xuân, mùa xinh đẹp.
Hoa đào thật đẹp, ánh trăng cũng đẹp, ngay cả đêm cũng đẹp.
Dường như từ sau khi hắn xuất hiện, cái gì cũng đẹp lên.
Nàng không kìm chế được, quay lại ngẩng đầu nhìn gian phòng trên tầng.
Đèn đã tắt, chắc hẳn hắn cũng đã sớm đi ngủ rồi?
Nhìn hắn ở trên thuyền tinh thần có vẻ rất tốt, chẳng lẽ cũng mệt sao? Hi vọng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ ổn.
Đang nghĩ như vậy, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân.
Đoạn Vân quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Cầu Vĩ.
Cầu Vĩ cười, nói;“Thì ra là Đoạn cô nương.”
Hắn vẫn nhớ rõ tên của nàng!
Nghe hắn nói Đoạn cô nương, trong lòng không kìm chế được mà vui vẻ.
Trái tim đập thình thịnh, nàng hơi run nói:“Đại nhân…… Còn chưa đi nghỉ sao?”
Cầu Vĩ nói:“Còn sớm, không ngủ được nên đi ra ngoài đi dạo. Mấy ngày ở trên thuyền, thân thể cô nương có ổn không?”
Đoạn Vân gật đầu, nói:“Đa tạ đại nhân đã quan tâm, ta rất khỏe.”
Nhìn bầu trời, nàng nhịn không được hỏi:“Đại nhân, nghe nói sau khi đến kinh thành, tuyển tú sẽ cạnh tranh rất khốc liệt, rất đáng sợ, còn có thể chết người, đúng không?”
Cầu Vĩ cười cười, nói:“Gần đến kinh thành nên cô nương càng ngày càng lo lắng sao?”
Đoạn Vân ngượng ngùng cúi đầu.
Cầu Vĩ nói:“Cũng không đáng sợ như vậy đâu. Nhưng lời nói cử chỉ phải chú ý nhiều, mọi việc thì phải để ý, nhớ kỹ ‘Không nên có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người’ là được. Ở trước mặt người khác đừng lộ ra sự sắc sảo, giấu tài, đại trí giả ngu, như vậy mới không trở thành cái đinh trong mắt người khác.”
“Giấu tài, đại trí giả ngu……” Đoạn Vân nhẩm lại một lần, nói:“Đại nhân, ta biết rồi, chính là ở trước mặt người khác phải giả ngu, giả ngốc nghếch một chút, như vậy người khác mới không thèm để mắt đến mình, không trở thành kẻ địch, đúng không?”
Cầu Vĩ cười nói;“Cô nương quả nhiên rất thông minh, ý ta đúng là như vậy.”
Nghe thấy hắn khích lệ, Đoạn Vân khẽ đỏ mặt trong bóng đêm, nói:“Đại nhân, cám ơn ngài, ta sẽ nhớ kỹ.”
Lúc này, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Cô nương thật sự đã quyết định rồi sao?”
Đoạn Vân im lặng.
Nàng biết hắn muốn nói cái gì, cũng biết hắn giống mình, không cho rằng tiến cung là chuyện tốt.
Trước đó vài ngày, nàng quả thật chưa quyết định, chỉ đi theo vận mệnh an bài. Nhưng bây giờ nàng đã thật sự quyết định.
Nguyên nhân tiến cung nàng sẽ không nói, cả đời cũng sẽ không nói, nàng sẽ mãi mãi để nguyên nhân này ở trong lòng.
Nàng ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, nói:“Đại nhân, ta đã quyết định rồi, sẽ không hối hận.”
Thật lâu sau, Cầu Vĩ chậm rãi gật gật đầu, nói:“Như thế cũng tốt.” Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, còn nói thêm:“Cô nương… đi nghỉ ngơi sớm, ta lên trước.” Nói xong, liền xoay người rời đi.
Đoạn Vân buồn bã đứng ngẩn người tại chỗ, si ngốc nhìn bóng dáng hắn, câu nói cuối cùng của hắn cứ quanh quẩn bên tai. Ngữ khí có chút ảm đạm, nhưng khi nhớ lại lại khiến cho nàng cảm thấy hoảng hốt.
Trên nóc dịch quán, một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tay cầm thiết liên, nhìn chằm chằm Đoạn Vân trong viện như sói đói.
Cầu Vĩ đi vào hành lang tối đen, đang định vào cửa lên lầu, lại không kìm chế được mà quay đầu lại.
Nàng vẫn còn đứng đó, nhìn chỗ hắn vừa đứng. Nhưng hắn có thể khẳng định, mình đã sớm biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
Nam nhân trên nóc nhà đột nhiên phi thân xuống, tung ra thiết liên, quấn lấy thắt lưng Đoạn Vân.
“A —”
Đoạn Vân kêu sợ hãi một tiếng, lập tức bị nam nhân ôm vào trong lòng, nhảy ra tường viện chạy đi.
“Người đâu!” Cầu Vĩ hô to một tiếng, vội vàng chạy tới chuồng ngựa hậu viện, lên ngựa đuổi theo.
Một lúc lâu sau, thủ vệ trong dịch quán mới chạy tới hậu viện.
Đoạn Vân mặc một bộ quần áo màu trắng, rất bắt mắt trong bóng đêm. Xung quanh dịch quán cũng không có gì để che đậy, Cầu Vĩ thận lợi đuổi theo phía sau nam nhân cầm thiết liên. Tuy rằng hắn cường tráng, nhưng khinh công cũng không kém, Cầu Vĩ ở trên ngựa chỉ có thể duy trì khoảng cách nhìn thấy hắn chứ không thể nào đến gần.
Đuổi theo đã lâu, người của dịch quán cũng đã đuổi đến. Khi Cầu Vĩ đang lo lắng, bóng hình áo trắng Đoạn Vân bỗng chốc mất hút.
Cầu Vĩ vội vàng giục ngựa đuổi tới phía trước, cũng khiến nhà cửa cây cối lớn nhỏ hai bên lay động.
Tình huống như vậy lẽ ra hắn không nên xông loạn, hắn cũng không phải đối thủ của người trong võ lâm này, đi lên cũng chỉ chịu chết, nhưng hắn vẫn xuống ngựa, sốt ruột tìm khắp ngõ ngách.
Bước chân nam nhân dần dần hỗn loạn, thở hổn hển bước nhanh về phía trước, đến sau một bức tường hoang vắng, lập tức ném nàng xuống đất.
Hắn lộ ra vẻ mặt hung ác, hai mắt đỏ ngầu, như một dã thú nổi điên trong đêm!
Đoạn Vân sợ hãi nhìn hắn, dùng sức lực toàn thân lùi ra sau, sau đó trơ mắt nhìn hắn lao tới.
Chính văn Đoạn Vân 4
“A - cứu mạng!”
Cầu Vĩ nghe thấy tiếng thét, lập tức chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Nam nhân lập tức xé quần áo Đoạn Vân, nhưng lại điên cuồng khiến móng tay cào xước da ở cổ nàng.
“Đừng, đừng mà, cứu mạng ……”
Đoạn Vân khóc lớn, khi nàng tuyệt vọng muốn chết lại nghe được giọng nói của Cầu Vĩ ở bên ngoài.
“Lớn mật, người của dịch quán ngươi cũng dám động vào!”
Nam nhân lập tức ngẩng đầu, nhưng lại không thấy kẻ địch đâu cả.
Hắn đứng lên chậm rãi đến gần bức tường đổ nhưng thân thể lại có vẻ như vô cùng đau đớn. Hắn nâng thiết liên trên tay chuẩn bị phóng ra, Cầu Vĩ lại đột nhiên lao ra từ sau bức tường, cầm một tảng đá đập vào đầu hắn.
Nam nhân nghiêng đầu tránh thoát, tung thiết liên ra, kéo Cầu Vĩ ngã mạnh xuống đất.
Đoạn Vân lại thất thanh hét một tiếng.
Cầu Vĩ dùng sức chống người muốn đứng lên, nhưng không đứng dậy nổi.
Nam nhân chậm rãi đến gần hắn, hắn lùi về đằng sau, gian nan tựa vào một thân cây bên cạnh.
Nam nhân nâng chân lên dường như chuẩn bị đạp đứt cổ hắn.
Cầu Vĩ lại đột nhiên vung tay lên tung một nắm vôi phấn màu trắng về phía hắn.
Nam nhân đau đớn kêu một tiếng, ôm lấy mắt, lảo đảo lùi ra sau thở phì phò.
Cầu Vĩ nhìn ra, ngoại trừ trong mắt dính vôi, dường như hắn đang cố nén một loại đau đớn khác. Chính loại đau đớn này khiến cho kẻ võ công cao cường hắn suy yếu. Nhưng cho dù hắn suy yếu, thì mình cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn.
Nghĩ vậy Cầu Vĩ lập tức đứng lên, kéo Đoạn Vân chạy.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam nhân vừa dụi mắt, vừa đuổi theo.
Cầu Vĩ kéo Đoạn Vân liều mạng chạy, không dám chạy về phía dịch quán, chỉ có thể trốn vào những chỗ có địa hình phức tạp. Như thế may ra mới có thể cắt đuôi kẻ đằng sau.
Chạy không được bao lâu, con đường trước mặt trở nên trống trải, kẻ kia thì vẫn đuổi theo phía sau.
Mắt hắn bị dính vôi phấn không nhiều, còn có thể đuổi theo xa như vậy, có lẽ sắp hồi phục lại rồi. Huống chi, cho dù hắn suy yếu, không nhìn thấy gì thì hai người Cầu Vĩ cùng Đoạn Vân hai tay trói gà không chặt cũng không phải đối thủ của hắn. Tình huống lúc này thật vô cùng nguy hiểm.
Đoạn Vân khóc nói:“Đại nhân, ngài đi đi, mặc kệ ta ……”
Cầu Vĩ đi về phía trước vài bước, thấy một chiếc thuyền nhỏ không xa.
Đúng rồi, dường như bọn họ đã chạy đến bờ sông!
Cầu Vĩ kéo nàng, nhanh chóng chạy về phía thuyền nhỏ.
Đầu thuyền một nam nhân còn trẻ đang xoay người buộc mái chèo, dường như muốn chèo thuyền ra sông.
Cầu Vĩ kéo Đoạn Vân lên thuyền, lập tức nói:“Huynh đài, nhanh lên, đi mau!”
Người trẻ tuổi ngẩn người, hoài nghi nhìn hai người, dường như không muốn nghe lời hắn.
Cầu Vĩ nói:“Có người đuổi theo chúng ta, người nọ nổi cơn điên gặp ai cũng giết, nếu huynh đài không đi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm!”
Người trẻ tuổi vừa nghe vậy, liền khua mái chèo đẩy thuyền đi.
May mà lúc này xuôi chiều gió, tốc độ thuyền rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã rời bờ.
Cầu Vĩ cùng Đoạn Vân lo lắng nhìn bên bờ, trong lòng thầm mong thuyền đi nhanh chút nữa, nhanh chút nữa.
Khi nam nhân cầm thiết liên đuổi tới nơi lập tức nhìn thấy con thuyền đang chèo ra sông. Nhưng chạy đến bên bờ thì thuyền cũng đã đi xa mất rồi.
Lúc trước hai người còn lo lắng hắn có thể bay lên trên thuyền nhưng khi thấy hắn đứng ở bên bờ không có hành động mới yên lòng.
Trong khoang thuyền đặt lưới đánh cá, người trẻ tuổi đưa thuyền lúc muộn như vậy dường như là muốn đi bắt cá.
Đoạn Vân đỡ Cầu Vĩ ngồi xuống, sốt ruột hỏi: “Đại nhân, ngài sao rồi?”
Cầu Vĩ lắc đầu, lại nhịn không được nhíu nhíu mày.
Đoạn Vân nhìn vào lưng hắn, quả nhiên nhìn thấy phần vai áo hắn bị mài rách.
“Đại nhân……”
“Ta không sao.” Cầu Vĩ nói.
Lúc này, người đánh cá trẻ tuổi đi vào khoang thuyền, châm một ngón nến.
Khoang thuyền dần dần sáng rõ, hiện ra bộ dáng chật vật của hai người, cũng hiện ra quần áo trong của Đoạn Vân bị xé rách, lộ ra một phần ngực trắng nõn.
Đoạn Vân một lòng nhìn bả vai Cầu Vĩ, không chú ý đến cái khác. Cầu Vĩ đẩy nàng ra sau, nói với người đánh cá cuống quít cúi đầu:
“Huynh đài, ta là đương kim Lễ bộ Thượng Thư, vị cô nương này cũng chuẩn bị tiến cung. Vừa rồi bị một tên dâm tặc to gan lớn mật đuổi theo mới chạy tới thuyền của ngươi. Nhờ huynh đài cứu giúp mới giúp chúng ta tránh được một kiếp.”
“Lễ bộ Thượng Thư? Ngươi làm quan?” Người đánh cá giật mình.
“Đúng vậy, bây giờ chỉ sợ tên dâm tặc kia còn chờ trên bờ. Đến sáng ngày mai hẳn hắn sẽ đi, cứu viện của chúng ta cũng sẽ đến, cho nên hi vọng huynh đài có thể để chúng ta ở lại đây một đêm. Ơn cứu mạng này nhất định ta sẽ báo đáp.” Cầu Vĩ nói.
Người đánh cá vội quỳ xuống nói:“Không dám không dám, có thể cứu đại nhân, là phúc ba đời của tiểu nhân!”
Cầu Vĩ nâng dậy hắn nói:“Vậy đa tạ huynh đài.”
Người đánh cá nhìn nhìn Đoạn Vân phía sau hắn, nói:“Vậy…… vậy tiểu nhân đi chèo thuyền.” Nói xong, liền ra khỏi khoang thuyền.
Cầu Vĩ ấn vai, từ từ ngồi xuống. Đoạn Vân ngồi ở phía sau hắn, cúi đầu khép quần áo lại, yên lặng.
Người đánh lén liếc nhìn hai người bên trong, trong lòng âm thầm tính toán.
Nam nhân kia tự xưng là làm quan, hắn cũng không tin. Một người làm quan, sao có thể nửa đêm dẫn theo một cô nương sắp tiến cung, còn bị người ta đuổi theo? Hắn nói có dâm tặc đuổi theo bọn họ, sao mình lại không phát hiện? Nói không chừng hai người này là một đôi gian phu dâm phụ, ban đêm bỏ trốn bị phát hiện? Hắn giúp bọn họ, không nhất thiết là có lợi, nói không chừng còn chuốc họa vào thân.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu người kia thật sự là quan lớn của triều đình, cho dù đáp tạ mình, có thể đáp tạ được mấy lượng bạc? Đủ cho hắn đánh bạc không? Đủ cho hắn cưới vợ không? Nói không chừng còn không đáng giá bằng một góc khối ngọc bội bên hông hắn. Mà nữ nhân đằng sau hắn…… khuôn mặt kia, ánh mắt kia, còn có bộ ngực chỉ liếc nhìn một cái đã khiến người ta không chịu nổi rồi. Nếu hắn có thể lấy nàng làm vợ, ban ngày ra ngoài làm cho người ta hâm mộ, buổi tối ngủ cùng, tư vị này cũng không phải chỉ mấy lượng bạc có thể mua được. Kỹ nữ lẳng lơ Nhan Kiều Kiều ở Thiên Hương lâu còn không bằng một nửa nhan sắc của nàng mà một đêm cũng phải năm lượng bạc đó!
Cứu bọn họ, cùng lắm là được mấy lượng bạc. Không cứu bọn họ, tệ nhất cũng được một khối ngọc bội. Tệ nhất này tốt gấp mấy lần tốt nhất kia, vì sao hắn phải mạo hiểm cứu bọn họ?
“Đại nhân, ngài không nên mạo hiểm như vậy, ta… ta vốn không đáng để ngài mạo hiểm như vậy.” Trong khoang thuyền, Đoạn Vân khóc nói.
“Đoạn cô nương……” Cầu Vĩ đang định nói, ngực liền nhói đau, không kìm chế được ho dữ dội.
“Đại nhân!” Đoạn Vân vội đỡ lấy hắn, lại không biết nên làm thế nào.
Lúc này, người đánh cá tiến vào nói:“Trong ấm của tiểu nhân có chút nước, đại nhân uống đi.” Nói xong, đưa ấm nước cho Đoạn Vân.
Đoạn Vân cầm ấm nước, đưa cho Cầu Vĩ: “Đại nhân, mau uống chút nước đi.”
Cầu Vĩ nhận lấy, uống mấy ngụm, vừa đặt bình xuống vừa ho nhẹ hai tiếng.
“Đủ chưa?” Đoạn Vân sốt ruột hỏi.
Cầu Vĩ gật gật đầu.
Người đánh cá nhìn hắn, nhận lấy cái ấm đi ra ngoài khoang thuyền. Lát sau, chỉ thấy Cầu Vĩ trong khoang nói: “Đoạn cô nương, ta hơi choáng váng đầu, muốn nằm nghỉ một lát.”
“Được, ngài mau nằm xuống.” Đoạn Vân lập tức đỡ hắn nằm xuống.
Một lát sau, người đánh cá hỏi:“Cô nương, đại nhân thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
Đoạn Vân nghe tiếng thở đều đều của Cầu Vĩ, nhẹ giọng trả lời:“Dường như đang ngủ.”
Người đánh cá đi vào, cúi đầu gọi:“Đại nhân, đại nhân?”
Đoạn Vân nói:“Hắn bị thương lại mệt, để cho hắn ngủ.”
Người đánh cá không để ý tới nàng, dùng sức đẩy Cầu Vĩ.
Cầu Vĩ lại không có chút phản ứng nào.
Người đánh cá lập tức tháo ngọc bội bên hông hắn xuống, đưa lên nhìn kĩ.
“Ngươi làm gì vậy? Sao lại lấy đồ của hắn?” Đoạn Vân nói xong, muốn xông lên lấy lại ngọc bội.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản