As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 185 - 187
Chính văn Chương 185: Trốn đi
Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết là quản gia lại cho người đưa cơm đến, đến rồi đi rất nhiều lần, nàng đều không đếm được, nhưng chắc hẳn là đã qua mấy ngày.
May mà hắn chưa trở về, vậy chứng minh hắn còn chưa giết  cha nàng, chưa thể thanh toán sạch kẻ địch của hắn.
Qua một ngày nữa, nàng ăn xong cơm, quản gia lại dẫn người đi. Trong ánh sáng âm u nàng lại nằm xuống.
Kỳ lạ là thân thể nàng lại hồi phục, dần dần, nàng có thể nâng tay, có thể xoay người. Cuối cùng, giống như hoàn toàn khôi phục sức khỏe, có thể tự do hành động.
Đây là chuyện gì, hiệu quả của thuốc sao?
Không ngờ, nàng vừa tìm cách đi ra ngoài, trước mắt liền tối sầm, ngã xuống.
Lúc quản gia tiến vào đưa cơm, sai nha hoàn nâng nàng dậy.
Nha hoàn lật nàng lại, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, môi tím đen.
“Không tốt, phu nhân trúng độc!” Quản gia kinh hãi nói:“Nhanh đi gọi đại phu!”
Vì an toàn, quản gia không đưa nàng ra khỏi Tây lâu, mà để đại phu chẩn đoán cho nàng ngay tại Tây lâu, chính mình cũng vẫn canh giữ bên cạnh.
Nàng trúng độc cũng không nặng, trong chốc lát liền tỉnh. Mở mắt ra đã thấy trong phòng có vài nha hoàn cùng quản gia.
Giật giật ngón tay, phát hiện không còn cảm giác bủn rủn vô lực, nàng vẫn có thể cử động.
“Bón cho phu nhân uống xong bát thuốc này, tất cả đều đi ra ngoài đi.” Quản gia nói.
“Vâng.” Linh Lan cùng một nha hoàn khác nâng nàng dậy, bón thuốc cho nàng xong, lại đặt nàng nằm xuống.
Linh Lan dịch chăn cho Cầu Mộ Quân, khi dịch đến bên mép giường, một thanh chủy thủ nho nhỏ sắc bén từ trong tay áo bên phải lộ ra, bị nàng nhét vào trong chăn.
Khi thân thể chạm vào kim loại lạnh như băng kia, nàng vẫn không lên tiếng, vẫn nằm vô thần như trước. Chờ quản gia mang người rời đi, nàng mới vội vạch chăn ra.
Là một thanh chủy thủ!
Linh Lan nhưng lại cho nàng một thanh chủy thủ, nàng ấy muốn thả nàng ra ngoài sao?
Vì sao nàng ấy lại to gan như vậy?
Tuy rằng kỳ lạ, nhưng trong tình huống này nàng không thể nghĩ nhiều, cầm chủy thủ, giấu vào trong tay áo.
Đợi cho quản gia lại một lần nữa mang hai nha hoàn đến đưa cơm, nàng sâu kín nói:“Quản gia, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Quản gia đến gần nàng nói:“Phu nhân xin nói.”
Cầu Mộ Quân mở miệng nói:“Ta muốn ngươi nói cho Đoàn Chính Trung, hắn……” Chờ quản gia chăm chú lắng nghe lời nàng, nàng đột nhiên cầm lấy chủy thủ đâm vào đầu vai hắn.
Trong Đoàn phủ, ngoại trừ Đoàn Chính Trung, người khôn khéo nhất là quản gia. Nếu không có quản gia, nhất định nàng có thể chạy ra khỏi Đoàn phủ. Nhưng nàng không nhẫn tâm giết hắn, chỉ đâm hắn bị thương.
Rút mạnh chủy thủ ra, máu đỏ tươi từ đầu vai quản gia phun ra, nha hoàn hét thất thanh.
Nàng cầm chủy thủ, chỉ về phía các nàng, sau đó chạy ra khỏi Tây lâu.
“Mau đuổi theo!” Quản gia ôm miệng vết thương trên đầu vai, dùng sức hô.
Nha hoàn lúc này mới phản ứng lại, vừa hô:“Phu nhân chạy trốn!” vừa cuống quít đuổi theo.
Nghe thấy tiếng la, hạ nhân Đoàn phủ đều chạy tới, ngăn cản đường ra cửa của Cầu Mộ Quân.
Cầu Mộ Quân đem dao để ở cổ mình, nói:“Đoàn Chính Trung nói qua, ta nếu thiếu một sợi lông, sẽ ném các ngươi cho chó ăn, các ngươi ai dám lại đây!”
Bọn hạ nhân nhìn máu theo chủy thủ trong tay nàng chảy xuống, sớm sợ tới mức mất hồn, lại nhìn nàng chỉ chủy thủ về phía mình, lập tức không dám đến gần, nhưng vẫn là kiên trì chắn đường ra cửa lớn của nàng, không cho nàng đi ra ngoài.
Lúc này, Linh Lan đột nhiên chạy lại, kéo Cầu Mộ Quân chạy về nơi khác.
Hạ nhân phía sau lại đuổi theo, Linh Lan kéo Cầu Mộ Quân chạy vòng quanh, chạy đến một bụi hoa, dịch chuyển một khối đá lớn dựa vào tường viện, lộ ra một cái động.
“Phu nhân, mau đi đi!”
Cầu Mộ Quân quay đầu hỏi:“Linh Lan, vì sao?”
Linh Lan đẩy nàng nói:“Có cơ hội nô tỳ lại nói cho người, bọn họ sắp đuổi tới, người mau đi đi!”
Cầu Mộ Quân không hề hỏi, lập tức theo cửa động chui ra ngoài.
Hạ nhân đuổi theo đến nơi, chỉ vào Linh Lan nói:“Ngươi thật to gan, lão gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Linh Lan cười lạnh nói:“Từ ngày tiến vào Đoàn phủ, ta không quan tâm đến sống chết nữa rồi.”
Hạ nhân vội nói:“Bắt lấy nàng, những người khác nhanh ra bên ngoài đuổi theo phu nhân!”
Cầu Mộ Quân vừa ra ngoài, liền chạy như điên đến Cầu phủ. Nàng không biết Cầu phủ bây giờ như thế nào, cũng không biết cha có ở Cầu phủ hay không, nhưng nàng chỉ có thể về nhà. Ngoại trừ nhà, nàng không biết còn có thể đi nơi nào tìm cha.
Nàng tóc tai bù xù, ngay cả hài cũng không đi, cầm chủy thủ dính máu chạy ở trên đường. Mọi người thấy thế, đều thét chói tai hoảng hốt vội né tránh, trên đường nhất thời xôn xao.
Trong đám người, một người mặc đồ đen, cầm quải trượng đầu rắn nhìn thấy nàng, bình tĩnh đi theo.
“Cha, cha!” Cầu Mộ Quân chạy vào trong nhà, đẩy cửa lớn, trong nhà không có một người, Cha không ở đây, mẹ cũng không, ngay cả một hạ nhân cũng không có, tất cả đều trống không.
“Cha, mẹ, hai người ở đâu? Hai người ở đâu?” Cầu Mộ Quân khóc hô, từ tiền viện đến hậu viện, từ chính đường tìm thư phòng, kêu to như điên, lại vẫn không tìm được ai.
“Ta biết cha ngươi đâu.” Người mặc đồ đen cầm quải trượng đầu rắn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi là ai?” Cầu Mộ Quân vội lấy chủy thủ chỉ vào hắn nói.
“Ta là người của cha ngươi.”
“Ta dựa vào cái gì tin ngươi!”
“Cái này không phải do ngươi.” Một con thanh xà từ trong quải trượng bay ra, bò lên cổ nàng, cắn một cái vào gáy nàng.
Chủy thủ trong tay Cầu Mộ Quân “keng” một tiếng rơi xuống đất, cả người cũng ngã xuống.
Người mặc đồ đen đỡ được nàng, khiêng nàng lên phi thân ra khỏi Cầu phủ.
Ở một cái thôn bỏ hoang, người mặc đồ đen khiêng Cầu Mộ Quân nhảy xuống giếng cạn.
Khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại, trước mắt là vài người áo quần kì lạ đang nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt cười như không cười, vẻ hung dữ ẩn hiện, lại làm cho nàng rất muốn chạy trốn.
Nơi này bốn phía đều là thạch bích, bên trong sáng rõ. Nàng cố gắng cử động ngồi dậy, quay đầu, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cầu Vĩ.
“Cha!” Tất cả lo lắng đều biến mất, hi vọng lại dấy lên, nàng lập tức từ trên đất đứng lên, chạy tới trước mặt Cầu Vĩ.
“Cha, người không có việc gì, người không sao thì tốt rồi!” Nàng khóc lao vào trong lòng hắn.
Cầu Vĩ nhìn nàng, nhẹ nhàng nở nụ, mặt lại không chút thay đổi nói:“Hắn quả nhiên không giết ngươi, quả nhiên ta chọn đúng người rồi.”
“Cha, con không muốn gặp lại Đoàn Chính Trung, người dẫn con cùng mẹ đi được không, đi Thiếu Dương, chúng ta rời khỏi kinh thành được không?” Cầu Mộ Quân khóc nói.
Lúc này, một kẻ mặt nhọn tiến lên nói:“Hầu gia, không tốt, có người đến!”
Một người khác lập tức quỳ rạp trên mặt đất nghe ngóng, nói:“Là tiếng vó ngựa, có mấy chục người, hẳn là Đoàn Chính Trung tìm đến đây!”
Cầu Vĩ chậm rãi nói:“Không sợ, Xà Trượng Thanh, hôm nay ngươi đã lập công lớn.”
Chính văn Chương 186: Tan nát cõi lòng
Cầu Vĩ chậm rãi nói:“Không sợ, Xà Trượng Thanh, hôm nay ngươi đã lập công lớn.”
“Cha, có phải Đoàn Chính Trung đến đây đúng không, chúng ta mau chạy đi!” Cầu Mộ Quân vội la lên.
Cầu Vĩ nhìn nàng nói:“Đã không còn kịp rồi.” Nói xong, liền nắm lấy cổ của nàng.
Đám người Đoàn Chính Trung vây quanh miệng giếng, ở phía nói vọng xuống:“Cầu Vĩ, mau ra đây, ta đếm đến ba, nếu ngươi không ra, ta sẽ phóng hỏa!”
Nói xong, người phía sau hắn xuống ngựa, đồng loạt kéo cung, trên mũi tên đều đã tẩm lửa.
“Một, hai……” Đang chuẩn bị đếm đến ba, phía dưới có động tĩnh, Cầu Vĩ mang theo Cầu Mộ Quân nhảy ra từ miệng giếng.
“Đoàn Chính Trung, Thích Sóc Ly thông minh biết dùng nàng đến đối phó ngươi, lại ngu xuẩn bị ngân châm của ngươi lừa gạt. Ta không ngốc như hắn.” Nói xong, liền bóp chặt cổ nàng.
Nước mắt trong mắt Cầu Mộ Quân chầm chậm lan ra vành mắt, sau đó chảy xuống.
Tất cả đều giống như một giấc mơ.
Nàng không biết, đang xảy ra chuyện gì, mình là ai.
Bàn tay bóp chặt cổ nàng cứng như sắt thép, chậm rãi siết lại, ép nàng nàng hé miệng mới thở nổi.
Nàng nhớ rõ, đôi bàn tay to này, từng luôn thích nâng nàng lên cao cao, sau đó đặt nàng lên trên vai, nàng từng cảm thấy đó là nơi cao nhất.
Nàng nhớ rõ, đôi bàn tay to này, luôn sờ sờ đầu nàng, cho nàng nụ cười từ ái nhất.
Nàng nhớ rõ, mỗi khi nàng phạm sai lầm đôi bàn tay to này sẽ nâng lên cao, cuối cùng lại nhẹ nhàng hạ xuống, đặt lên người nàng, chủ nhân bàn tay sẽ nói:“Về sau nhớ kỹ, không được tái phạm.”
Nàng nhớ rõ rất nhiều, nhưng chính nàng cũng không biết, rốt những thứ trong đầu nàng là mơ, hay là tình cảnh bây giờ mới là mơ.
Cầu Vĩ dùng một cánh tay giơ nàng lên, khiến cho chân của nàng rời khỏi mặt đất.
Đoàn Chính Trung nhếch môi nhìn hắn, nói:“Buông nàng ra.”
“Lui ra phía sau.” Cầu Vĩ mỉm cười nói.
Đoàn Chính Trung chậm rãi kéo dây cương lui về phía sau, người bên cạnh hắn ngăn trở nói:“Tổng quản……”
Đoàn Chính Trung giơ tay ý bảo hắn lui ra phía sau, người nọ chỉ phải phục tùng mệnh lệnh lui ra phía sau.
Đợi bọn họ lui tới khoảng cách không bắt được đám người Cầu Vĩ nữa, Cầu Vĩ cười nói:“‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thích Sóc Ly cũng thế mà Đoàn Chính Trung ngươi cũng vậy, trên đời này, nữ nhân quả nhiên là công cụ tốt nhất.” Nói xong, hắn liền túm Cầu Mộ Quân lui về phía sau. Đoàn Chính Trung chậm rãi đi về phía trước, nói:“Thả nàng.”
“Vậy phải xem, ngươi có thể thả ta hay không.” Cầu Vĩ vừa nói, vừa lui về phía sau.
“Ngươi thả nàng, ta sẽ thả ngươi.”
Cầu Vĩ mang theo những người khác nhanh chóng rút lui. Đến trước một rừng cây nhỏ, hắn đá mạnh Cầu Mộ Quân về phía tảng đá trước mặt, còn mình lẩn vào rừng cây.
Đoàn Chính Trung phi thân lên, đỡ Cầu Mộ Quân vào trong lòng.
Đúng lúc này, một con Thanh xà nhỏ chui ra từ sau áo nàng, cắn lên tay hắn.
Hắn vội ném tiểu Thanh xà ra, ôm Cầu Mộ Quân hạ xuống đất, lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra, ăn vào.
Trong rừng cây, Xà Trượng Thanh kinh hãi nói:“Hắn lại có thuốc giải độc xà?”
“Chúng ta mau theo mật đạo rời đi!” Cầu Vĩ nói xong, hai người liền lẩn vào đám cây.
“Đuổi theo!” Đoàn Chính Trung hô to một tiếng, những người khác lập tức đuổi theo. Sau đó hắn hỏi Cầu Mộ Quân:“Nàng không sao chứ?”
Đến khi thấy vết thương Thanh xà cắn trên đầu ngón tay Đoàn Chính Trung, nàng mới giật mình tỉnh lại một ít, nhìn hắn, không nói được một câu.
Đoàn Chính Trung nhìn khắp người nàng, xác định nàng không có việc gì mới nói:“Mau, mau theo ta về Đoàn phủ!” Nói xong, lập tức lên ngựa, đưa tay về phía nàng.
Nàng nhìn hắn, ngây người hồi lâu, chậm rãi vươn tay về phía hắn.
Một tay Đoàn Chính Trung kéo nàng vào trong lòng mình, cưỡi ngựa như bay về phía Đoàn phủ.
Không còn gì cả, không còn muội muội, không còn cha, không còn mẹ, nàng không còn gì cả.
Cúi đầu, là bàn tay trắng nõn của hắn, bàn tay ôm chặt nàng vào trong ngực.
Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung, phu quân, hắn là phu quân của nàng, là ông trời của nàng, hắn là phu quân của nàng.
Nước mắt từ trong mắt chảy xuống, nàng chậm rãi đưa tay cầm tay hắn.
Ngựa chạy như bay về phía Đoàn phủ. Ban đầu, một tay hắn cầm dây cương, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng, nàng tựa vào trong lòng hắn. Sau đó, cả người hắn bắt đầu trở nên nặng nề, đè nặng nàng, khiến cả thắt lưng nàng không thẳng nổi.
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thấy một giọt máu bên miệng hắn.
“Chàng làm sao vậy, chàng làm sao vậy?” Nàng yếu ớt, sốt ruột hỏi.
“Không sao, trở về tìm Liễu Vấn Bạch giải độc là được.” Hắn cắn răng nói.
Nàng khóc nắm chặt tay hắn, trong lòng khẩn cầu ngựa có thể chạy nhanh thêm một chút.
Vừa đến cửa Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân vội xuống ngựa. Nàng không quen cưỡi ngựa liền ngã khuỵu xuống đất, nàng lập tức bò dậy, đi cà nhắc dìu Đoàn Chính Trung đã không còn một chút sức lực.
“Mộ Quân tỷ tỷ, rốt cục tỷ đã trở lại!”
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Vi từ trên cửa bậc thang đứng dậy, vui sướng chạy tới bên này.
Muội ấy không sao?
Không kịp cao hứng vì Thích Vi vẫn bình an, nàng cố gắng đỡ Đoàn Chính Trung, không để hắn ngã xuống.
“Mộ Quân tỷ tỷ, hắn làm sao vậy?” Thích Vi đã chạy tới giúp nàng đỡ hắn nói.
“Nhanh, giúp tỷ gọi người trong phủ đến dìu hắn vào!” Cầu Mộ Quân vội la lên.
“Được.” Thích Vi đáp ứng, khuôn mặt lại lạnh lùng, lấy ra một thanh chủy thủ đâm tới phía Đoàn Chính Trung đã sắp hôn mê.
Một cái bóng trắng bay tới, Liễu Vấn Bạch một cước đá văng Thích Vi ra.
“Thích Vi, ngươi làm cái gì?” Liễu Vấn Bạch hét lớn trước nay chưa từng thấy.
Thích Vi bị hắn đá ngã xuống đất, nàng nhìn ngực Đoàn Chính Trung, quần áo đã bị cắt còn có mấy vết máu nho nhỏ dính trên quần áo, cười nói:“Giết hắn, báo thù cho những người đã chết trong Thích gia ta!”
“Ngươi!” Liễu Vấn Bạch nhìn vết máu trên người Đoàn Chính Trung, lập tức phi thân đến trước mặt Thích Vi, kiếm trong tay chỉ vào nàng, lại chậm chạp không đâm vào.
Thích Vi cười lạnh nói:“Sao nào, muốn giết ta sao? Ngươi giết đi, dù sao Đoàn Chính Trung chắc chắn sẽ chết. Ta dùng bình thuốc độc ngươi đã nói là ngay cả ngươi cũng không có thuốc giải. Nếu ngươi muốn cứu hắn, không bằng bây giờ nhanh chóng tiết kiệm thời gian đi nghiên cứu chế tạo thuốc giải đi.”
“Liễu Vấn Bạch, ngươi mau xem hắn, hắn còn trúng độc rắn.” Lúc này, Cầu Mộ Quân ôm Đoàn Chính Trung ở phía sau khóc nói.
Liễu Vấn Bạch nói với quản gia đang từ trong phủ đi ra:“Bắt lấy nàng!” Nói xong liền trở lại xem Đoàn Chính Trung.
Liễu Vấn Bạch nhìn miệng vết thương trên ngón tay Đoàn Chính Trung, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng hắn, nói:“Mau nâng hắn vào trong phòng.”
Lập tức có hạ nhân đỡ Đoàn Chính Trung vào nhà, sau đó, Liễu Vấn Bạch vào trong phòng, đuổi mọi người ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ngã ngồi trên đất, không còn sức lực thừa nhận chuyện như vậy.
Nàng không còn gì ả, Đoàn Chính Trung là tất cả của nàng, là người nàng ký thác tất cả cảm tình, tất cả hi vọng. Nàng đã không còn gì để mất nữa rồi, nàng không thể mất nốt cả hắn nữa.
Sau nửa canh giờ, Liễu Vấn Bạch gọi nàng vào.
Nhìn Đoàn Chính Trung nằm trên giường, nàng muốn hỏi, môi lại run lên, không dám hỏi.
Chính văn Chương 187: Tỉnh ngộ
Nhìn Đoàn Chính Trung nằm trên giường, nàng muốn hỏi, môi lại run lên, không dám hỏi.
Liễu Vấn Bạch nói: “Xà độc trong người hắn đã giải, lúc trước hắn ăn thuốc ức chế độc, cho nên còn kịp. Nhưng lại trúng một loại độc khác. Thích Vi đâm hắn bị thương, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trên dao nàng có độc, độc kia chỉ cần gặp máu sẽ làm cho người ta trúng độc. Trên tay ta không có thuốc giải, cũng không chế được thuốc giải, cho nên muốn cứu hắn, chỉ có thể đi tìm sư phụ đã dạy ta chế độc. Ta đã cho hắn uống thuốc rồi, có thể bảo đảm cho hắn an toàn một tháng. Nếu một tháng sau ta còn chưa trở về, vậy……” Liễu Vấn Bạch không tiếp nói, xoay người đi ra ngoài, đi được một nửa, lại xoay người, nói với nàng đang ngơ ngác đứng ở bên giường nhìn Đoàn Chính Trung: “Hắn đã hạ quyết tâm phải làm kẻ thù giết cha của cô, cũng hạ quyết tâm ở bên cô cho dù cô hận hắn thế nào, muốn giết hắn đến thế nào đi chăng nữa. Thật ra ‘Phản loạn Thiếu Dương’ tám năm trước là Cầu Vĩ bí mật một lưới bắt hết tất cả mọi người. Đoàn Chính Trung không phải kẻ thù giết cha cô, mà cô ngay từ đầu đã là con gái kẻ thù giết cha hắn. Cô gặp hắn, chính là một âm mưu. Từ giây phút hai người gặp nhau, vẫn luôn là kẻ thù của nhau. Hắn vẫn biết ở cùng cô, có lẽ sẽ trở thành sai lầm lớn nhất đời hắn, nhưng hắn rất cố chấp.”
Cuối cùng hắn nói:“Đường ngầm trong phòng này, hẳn cô đã từng vào, ngay tại lối vào mật đạo, còn che dấu một con đường khác. Nơi đó mới là mật thất thực sự, nơi đó có tình báo mấy năm hắn thu thập được.”
Âm thanh đóng cửa vang lên, sau đó trong phòng lại yên tĩnh.
Lời Liễu Vấn Bạch quanh quẩn bên tai nàng thật lâu.
Kẻ thù giết cha…… Hắn nói nàng là con gái kẻ thù giết cha Đoàn Chính Trung.
Phụ thân Đoàn Chính Trung, bọn họ từng nhắc đến ông. Vậy cha chồng của nàng là ai?
“Phản loạn Thiếu Dương”? Đoàn Chính Trung có quan hệ gì với “Phản loạn Thiếu Dương”?
Tám năm trước, Cố Thiệu Chương nghe theo đề nghị của Cầu vĩ, liên hợp nhiều vị văn nhân cùng nhau phản Thích Tĩnh.
Tám năm trước, Thích Tĩnh lấy danh nghĩa “Phản loạn Thiếu Dương” giết hơn ngàn người, lưu đày vô số, cũng có vô số người bởi vì sự kiện này từ đại tiểu thư biến thành nô tỳ, từ công tử nhà giàu trở thành kẻ hạ đẳng nhất, vận mệnh hoàn toàn bị thay đổi.
Tám năm trước, rõ ràng phải là chín người gặp họa, lại có một người trong số đó thoát nạn, không những thế còn là người lãnh đạo. Tám năm trước Đoàn Chính Trung mười lăm tuổi, tiến cung làm thái giám.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Một là người mười một năm trước nói muốn lấy nàng - Cố Dật Lâu, một là người mười một năm sau, rõ ràng yêu nàng sâu đậm, lại không chịu dễ dàng nói ra, nhưng lại vì nàng mà suýt chết vài lần - Đoàn Chính Trung.
Từng có người lẻn vào Đoàn phủ, nói mình là Cố Dật Lâu, nhưng trước khi chết hắn lại nói hắn tên Sở Mộc Thanh.
Đoàn Chính Trung nói, quê quán, hồ sơ của hắn, tất cả đều là giả.
Hắn cũng từng nói, thật lâu rồi hắn chưa được ăn hoa mai tô Thiếu Dương, đã quên mất mùi vị.
Nàng thử đem thân phận của Cố Dật Lâu đặt lên người Đoàn Chính Trung.
Năm đó, Cố Dật Lâu là một người trong số những người bị thay đổi vận mệnh, cả nhà bị trảm, chỉ còn mình hắn sống sót.
Người nhà bị gian thần hại chết, cho nên cho dù là ai đi nữa thì ý nghĩ đầu tiên cũng là báo thù.
Cố Dật Lâu suy nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù. Nhưng hắn khi ấy mới mười lăm tuổi, cách nào cũng chỉ là là lấy trứng chọi đá mà thôi.
Muốn lật đổ đại quan triều đình một tay che trời, rửa sạch oan khuất cho phụ thân, hắn chỉ có thể làm ình mạnh hơn kẻ kia, làm ình cũng có thể giống Thích Tĩnh, tùy tiện bịa đặt một tội danh đã có thể xử tử rất nhiều người. Cho nên hắn vào cung, lấy thân phận thái giám đến bên hoàng thượng, chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng.
Quyền lực càng lớn mạnh, càng dễ điều tra nguyên nhân năm đó người nhà uổng mạng, hắn lại càng đến gần sự thật.
Thì ra, kẻ thù thật sự không phải người hắn vẫn nghĩ đến - Thích Tĩnh, mà là người phụ thân hắn dốc lòng bảo vệ.
Kẻ thù đưa con gái đến bên người hắn, an bài một cơ sở ngầm bên cạnh hắn. Không thể nói sự thật với cơ sở ngầm kia, cũng không nhất định cơ sở ngầm đó chịu nghe lời, cho nên kẻ thù lại đưa một nha hoàn đến. Tra xem hắn có yêu cơ sở ngầm hay không, tra xem hắn có phải thái giám thật hay không, tra ra thân phận thật của hắn.
Vì thế sau đó hắn tìm lý do đem cơ sở ngầm đuổi về bên người kẻ thù.
Những người thay kẻ thù làm việc, từng người từng người phải chết. Cuối cùng, ngay cả một người con gái khác của kẻ thù cũng chết. Hắn bắt đầu lo lắng.
Hắn lại đưa nàng trở về bên người, không cho nàng tiền, không cho nàng ra ngoài, nhốt nàng ở trong phủ.
Hắn sợ nàng gặp chuyện không may, chỉ muốn dùng phương thức của mình bảo vệ nàng.
Bỏ nàng lại lấy nàng, lợi dụng nàng lại giam cầm nàng, đều là vì bảo vệ nàng. Luôn muốn hai người có thể ở bên nhau trọn đời, cho dù thân phận là kẻ thù.
Nàng nhìn hắn nhắm mắt hôn mê, xoay người mở cơ quan, chui vào dưới giường.
Xuống đường ngầm, nàng cẩn thận kiểm tra hai bên đường ngầm hai lần, cảm thấy cơ quan chỉ có thể ở đĩa đựng đá Dạ Quang hai bên tường đường ngầm.
Nhìn đi nhìn lại những chiếc đĩa này rất nhiều lần, phát hiện những cái khác đều giống nhau, chỉ có đá Dạ Quang trên hai cái đĩa là có thể lấy xuống.
Lấy hai viên đá Dạ Quang đối diện nhau xuống, vẫn không nhìn ra có vấn đề gì.
Đặt đá Dạ Quang vào chỗ cũ, chuẩn bị ra chỗ khác tìm thử xem có chốt mở không. Không ngờ sau khi đặt một viên đá Dạ Quang xuống lại nghe được động tĩnh.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa vào mật đạo phía bên kia đang mở ra.
Không ngờ có thể mở được thật!
Nàng nhìn lại đá Dạ Quang, lúc này mới nhớ ra, thì ra là trong lúc vô ý nàng đã đặt ngược chỗ, ai biết làm bừa lại có thể mở được.
Nhanh chóng đi vào cánh cửa vừa mở ra, quả nhiên là một con đường bí mật khác.
Đi mấy bước đã đến được một căn phòng đơn giản, trừ cái bàn cùng ghế dựa, chỉ có một ngăn tủ.
Đi đến bên ngăn tủ, mở mấy ngăn kéo nhỏ ra, thấy đủ loại giấy tờ, văn thư. Một số là thư, một số là tấu chương, có dấu cơ mật hình cây quạt, có ghi chữ bằng máu ở ngoài bìa. Nàng phát hiện có cả tờ giấy lúc trước nàng tìm được trong thư phòng nhưng sau đó lại bị Liễu Vấn Bạch đánh hôn mê cầm đi mất.
Nhớ tới đến lúc đó, Liễu Vấn Bạch hẳn là đang trốn trong thư phòng Cầu phủ tra xét, nàng lại đột nhiên xông vào, phát hiện ra tờ giấy kia. Sợ nàng biết nhiều nên hắn làm nàng hôn mê, cầm tờ giấy đi, thuận tiện đưa nàng đến chỗ Đoàn Chính Trung khi đó đang bất hòa với nàng.
Ra khỏi đường ngầm, lại đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Nhìn Đoàn Chính Trung đang đứng giữa làn sinh tử, trong lòng nàng tự nhủ, không được khóc, đừng khóc, không được yếu ớt, tìm kiếm an ủi từ hắn.
Cuối cùng nàng cũng biết xung quanh bọn họ, chưa bao giờ có gió êm sóng lặng.
Những gì nàng biết, chỉ là lại có người gặp nạn. Nhưng không biết rằng phía sau có biết bao nhiêu toan tính, bao nhiêu âm mưu.
Nàng thường xuyên ngại ở trong phủ hái hoa đọc sách rất nhàm chán, lại không biết rằng lúc mình làm những chuyện đó, hắn đang phải đối phó với những âm mưu của Thích Tĩnh.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản