Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 179 - 181
Chính văn Chương 179: Tiểu biệt
“Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm không?” Cầu Mộ Quân cầm một bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt hắn.
“Chàng ngửi xem.” Nàng đưa hoa đến gần mũi hắn.
Đoàn Chính Trung đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như hứa hẹn nói:“Mộ Quân, ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu ngạc nhiên nói:“Chàng làm sao vậy?”
Vừa ngẩng đầu, thấy ở gáy hắn có một lỗ hổng thật nhỏ. “Sao chàng lại bị thương?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng. Hắn giữ chặt cần cổ nàng, kéo quần áo nàng tới thắt lưng.
“Chàng làm cái gì vậy, bây giờ là ban ngày đó.” Nàng dời môi nói.
Hắn lại chiếm giữ môi của nàng, tay cầm chặt dây lưng cái yếm của nàng, sau đó lại buông tay, đoạn dây lưng kia đã hóa thành bột phấn.
Hắn thế nhưng…… Thế nhưng tiêu hao nội lực trong trường hợp này. Cầu Mộ Quân lo lắng nói: “Chính Trung, chàng sao vậy, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Hắn vẫn không nói lời nào, lại kéo đai lưng của nàng, nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy, tự cởi đai lưng xuống. Hắn cởi toàn bộ quần áo của nàng, động tác rất chậm lại rất mạnh vuốt ve thân thể của nàng, gần như nắn đến tụ máu.
Hôn cũng không nhẹ nhàng, dịu dàng, mà gần như thô bạo, giống mãnh thú đói khát cắn nuốt con mồi, lưỡi tiến vào trong miệng nàng, đem thở dốc của nàng cuốn vào trong bụng.
Hắn ôm chặt nàng, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, xoa nơi phấn nộn của nàng.
Nàng sợ run, bị hắn buộc lui về phía sau, tựa mạnh vào trên bàn tròn phía sau.
Ấm trà chén trà trên bàn bị đụng vào, “rầm” một tiếng, nàng chịu đựng bên hông bị đụng đau, nói:“Chàng nhỏ tiếng chút.”
Hắn lập tức dùng cánh tay nâng một chân của nàng lên, nhấc áo bào phóng xuất ra kiên đĩnh thật lớn, mạnh mẽ đưa vào nơi non mềm giữa hai chân nàng.
Thân thể nàng cứng đờ, nhịn không được khóc ra tiếng.
Hắn hôn gáy của nàng, một lần càng mãnh liệt hơn một lần, làm cho nàng gần như không chịu nổi. “Chính Trung……”
Nàng nhắm chặt hai mắt, không chống lại được sức lực cuồng mãnh của hắn, dùng hai tay đè chặt cái bàn, rên nhẹ tên của hắn.
Nàng nghĩ đến đây đã là kịch liệt nhất, khó thừa nhận nhất, ai biết hắn đột nhiên lại càng dùng lực mạnh mẽ xâm nhập, càng lúc càng gấp, càng lúc càng mãnh liệt, làm cho đầu nàng trống rỗng, thét chói tai.
Chất lỏng nóng cháy mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng, ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt bàn.
Hắn thở gấp nhìn nàng, sau đó ôm thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống sàn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn cởi quần áo của mình, đè lên thân thể nàng, lại hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng dần dần đi xuống, mút thật mạnh, lại nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại dấu hôn hồng hồng hoặc là dấu răng trên người nàng.
Lại nâng hai chân của nàng lên, cúi đầu đè chặt, sau đó mãnh liệt tiến vào.
Lúc này đây, nàng càng thêm vô lực thừa nhận, khi hắn không lưu tình chút nào tiến vào, nàng liên tục run rẩy, rên rỉ. “Đừng mà, Chính Trung…… A…… Đừng mà……” Hắn lại càng dùng sức, càng thêm xâm nhập……
Nàng rốt cục nhịn không được yêu kiều khóc, nhưng dù là rên rỉ, quát to, cầu xin, đều không thể ngăn cản hắn.
Cuối cùng, nàng ở trên người hắn run run, co rút, cả cơ thể cùng linh hồn đều ném đến nơi nào không biết. Hắn chậm rãi rút khỏi thân thể nàng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, khẽ gọi:“Chính Trung……”
“Ta yêu nàng, Mộ Quân, ta yêu nàng.” Trong mắt hắn hơi ươn ướt, tựa như ẩn nhẫn đau đớn tê tâm liệt phế.
“Ta cũng yêu chàng, Chính Trung, rất yêu rất yêu chàng.” Nàng nhẹ nhàng xoa mặt hắn.
Hắn đứng dậy ôm lấy nàng, đi đến bên giường, đặt nàng lên giường lớn mềm mại. Hắn nằm bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, đau lòng nói: “Mộ Quân, ta muốn sống, ta muốn được ở cùng nàng, được ở bên nàng cả đời.”
“Chàng đã nói, chàng sẽ không chết, ta tin, ta muốn tin chàng, tin rằng cả đời chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, lại nhẹ nhàng mà hôn lên môi nàng.
Cảm giác được hắn lại cứng rắn, nàng nói: “Bên ngoài còn có người, vừa rồi chỉ sợ là……”
“Không cần sợ, không cần so đo nữa.” Hắn nói xong, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa anh đào trước ngực nàng. Vui thích lại tiếp tục, nhưng lần này hắn rất dịu dàng, chuyên chú, chậm rãi từng chút một đưa nàng vào trong miệng, ấn nhập trong lòng.
Ngày hôm sau, hắn tiến cung, lại một lần nữa cả đêm không về. Nàng đợi cho đến rạng sáng, rốt cục không chịu được mệt mỏi mà ngủ quên. Trong lúc mơ màng, dường như có người vuốt ve mặt nàng, tay hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hắn không ở bên cạnh, nàng ngủ không sâu, nàng bị bàn tay hơi lạnh khiến cho bừng tỉnh. Yên lặng mở mắt, liền thấy hắn. “Chính Trung……”
“Ta đánh thức nàng?” Hắn nhẹ giọng nói. Nàng cầm tay hắn, nói:“Sao cả đêm không về?”
Hắn cúi người nằm bên người nàng, ôm lấy nàng nói:“Mộ Quân, Hoàng Thượng bệnh nặng, có lẽ sắp không được, mấy ngày nay ta phải ở trong cung.”
“Vậy…… phải ở bao lâu?”
“Không biết, phải xem tình trạng của Hoàng Thượng, có thời gian ta sẽ trở về thăm nàng.”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, gật gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nói: “Phải tự chiếu cố chính mình, không được tùy tiện ra khỏi phủ, chờ ta trở lại.”
“Ừm. Chàng cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt, còn có, không được quá thân mật với Công chúa phi tử trong cung.”
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Ta đi chiếu cố Hoàng Thượng, nàng nghĩ đi đâu vậy?” Nói xong, hắn lại hôn nàng thật sâu, sau đó nói:“Mộ Quân, ta đi đây.”
“Chàng…… Bây giờ đi luôn sao?” Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ ở lại quý phủ một lát.
“Ừ. Ở yên trong phủ, lúc ta đi nàng như thế nào, khi ta về nàng phải y nguyên như thế, không thể thiếu cái gì, biết không?.” Nói xong, hắn liền đứng dậy, lại đứng ở đầu giường nhìn nàng trong chốc lát mới xoay người rời đi.
“Chính Trung —” Nàng đột nhiên gọi hắn lại, từ trên giường đứng dậy vọt tới trước mặt hắn, ngửa đầu hôn hắn.
Hắn lập tức ôm lại nàng, nụ hôn rất dài thật sâu, hắn buông nàng ra, ôm chặn ngang nàng đến bên giường, bỏ vào trong chăn.
“Đừng để bị lạnh.” Hắn nói xong, thay nàng dịch chăn, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn lại xoay người rời khỏi phòng.
Đoàn Chính Trung đi rồi, đến ở trong cung, hắn đã nói sẽ cố gắng trở về thăm nàng, nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày, hắn chưa từng trở về.
Nàng đương nhiên nhớ kỹ lời hắn không ra ngoài, không phải vì lí do gì, chỉ sợ hắn đột nhiên trở về, nàng không gặp được hắn.
Một ngày dường như dài hơn, trước kia rời giường, ăn vài bữa cơm thì trời đã tối, bây giờ lại chán đến chết, một ngày thật dài không biết làm gì.
Hái hai đóa hoa cúc, đun vài ấm trà hoa cúc, xem vài bài thơ…… Tất cả đều nhàm chán như vậy.
Giữa trưa sau mấy hôm hắn đi, nàng lén cầm quần áo hắn đến thư phòng, đặt ở trên ghế hắn thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.
Chính văn Chương 180: Tin tức
Giữa trưa sau mấy hôm hắn đi, nàng lén cầm quần áo hắn đến thư phòng, đặt ở trên ghế hắn thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.
Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên nàng thấy hắn cười là ở nơi này. Nàng ở trong này len lén tìm cơ quan, sau đó đến được thanh trì nhìn hắn tắm rửa. Cũng ở nơi này nàng mượn cớ đọc sách trộm nhìn hắn, đúng rồi, ở nơi này hắn còn lừa mất bốn mươi lượng bạc của nàng. Mặt đỏ ửng, trong lòng mắng hắn keo kiệt, lại nhịn không được cười thẹn thùng.
Không biết bây giờ hắn đang làm gì? Có phải cũng đang lén nhớ nàng giống như nàng nhớ hắn hay không?
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve quần áo hắn, cúi đầu cười ngọt ngào.
Bên tai lại vang lên tiếng “Ong ong”, nàng còn tưởng rằng mình bị ù tai, quay đầu, không ngờ lại thấy được một con ong từ ngoài cửa sổ bay vào.
Con ong kia xoay vài vòng phía trên thư án, rồi ngừng lại, đậu trên thư án.
Thấy con ong kia vẫn không bay đi, nàng liền nhớ tới con ong của hắn.
Có phải, con ong này không phải ong bình thường, mà để truyền tin cho hắn hay không?
Nhưng hắn không ở đây, có thể làm chậm trễ chuyện quan trọng của hắn không?
Nàng mở ngăn kéo, lấy thấu kính, đặt ở trên người con ong.
Nàng xem trước, chờ hắn về lại nói cho hắn, miễn cho con ong chờ không được mà bay đi.
Lần này, hai cánh ong đều viết chữ. Cầu Mộ Quân nhìn thấy một bên viết “Hồi kinh phục tang” Một bên viết “Nhị hoàng tử đã bí mật”, hợp lại đó là “Nhị hoàng tử đã bí mật hồi kinh phục tang”!
Cầu Mộ Quân kinh ngạc.
Phục tang? Nhị hoàng tử? Nhị hoàng tử đóng ở biên cương, đột nhiên hồi kinh phục tang, còn phải bí mật. Chẳng lẽ là phục tang cho Hoàng Thượng? Hoàng Thượng đã băng hà rồi sao?
Nhưng sao không nghe được tin tức gì? Nếu Hoàng Thượng băng hà, chỉ sợ quý phủ sớm đã treo vải trắng, làm sao lại không có chút động tĩnh?
Đoàn Chính Trung nói là Hoàng Thượng bệnh nặng, chưa nói Hoàng Thượng đã chết? Rốt cuộc là có chuyện gì? Hắn đang làm cái gì? Có phải cũng quấn vào chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế, có phải đang bí mật mưu tính chuyện gì hay không?
Đang lo lắng, sốt ruột, có hạ nhân ở ngoài cửa kêu lên:“Phu nhân.”
Cầu Mộ Quân mở cửa ra, hỏi:“Chuyện gì?”
Hạ nhân nói:“Phu nhân, người của Cầu phủ tới, nói Cầu phu nhân bệnh nặng.”
Cầu Mộ Quân vừa nghe, lập tức đi ra ngoài.
Mặc kệ là mẹ bệnh thật hay lại giả bệnh nặng giống như lần trước, mẹ chắc chắn thật sự muốn gặp nàng. Mấy ngày nay không gặp, nàng cũng đã sớm muốn đi thăm mẹ.
Lên xe ngựa, nàng liền thẳng hướng Cầu phủ.
Lần này, Cầu phu nhân là bệnh nặng thật, vẫn ho không ngừng. Cầu Mộ Quân lo lắng ở lại chăm nom đến tận buổi chiều.
Khi mặt trời sắp xuống núi, Cầu Vĩ vào cửa mà nói:“Mộ Quân, nên về đi thôi”
Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, nói:“Không, cha, mẹ, đêm nay con ở lại nơi này qua đêm được không?”
Cầu phu nhân nói:“Ta và cha con đương nhiên là muốn như vậy, nhưng Đoàn Chính Trung hắn……”
“Không sao, mấy ngày nay hắn luôn ở trong cung, cũng không quản con, con ở lại nhà một đêm, không có việc gì.” Cầu Mộ Quân nói.
Cầu Vĩ gật đầu, nói: “Vậy cũng tốt, nếu thực sự xảy ra chuyện, cha đi tìm hắn là được.”
Cầu Mộ Quân cười nói: “Yên tâm đi, cha, không có việc gì.”
Trời tối, sau khi Cầu phu nhân ngủ, Cầu Vĩ vẫn không trở về phòng. Cầu Mộ Quân thấy ông vẫn bận rộn ở trong thư phòng, liền nấu bát canh bưng qua cho ông.
“Cha, bây giờ ban đêm lạnh, trước uống bát nóng canh đi.” Vào phòng, Cầu Mộ Quân đem canh đặt ở trước mặt Cầu Vĩ.
Cầu Vĩ cười nói:“Đã lâu cha không uống canh con hầm.”
“Cha, về sau có cơ hội, mỗi ngày con đều hầm cho người uống.” Cầu Mộ Quân nói.
Nếu có một ngày, Đoàn Chính Trung không cần phải che dấu, không cần phải giả vờ không tốt với nàng trước mặt người khác, vậy nàng có thể thường xuyên về nhà, chiếu cố cha mẹ.
Cầu Vĩ uống canh, Cầu Mộ Quân chờ ở một bên, trong lúc vô ý thấy sổ con trên bàn hắn.
“Cha, chân người không phải vẫn chưa cử động được, không phải không cần lên triều sao? Sao lại vẫn viết tấu chương?”
Cầu Vĩ uống xong canh, buông bát nói:“Ta tạm thời không cần phải xen vào chuyện triều đình, nhưng thứ này, cũng không thể không quản.”
“Cha, làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Cầu Vĩ lo lắng nói:“Hoàng Thượng bệnh nặng, bây giờ đã không thượng triều cũng không thấy triệu kiến đại thần, chỉ có Hoàng hậu nương nương cùng Đoàn Chính Trung có thể gặp Hoàng Thượng. Cha sợ là thời gian của Hoàng Thượng không còn nhiều, nhưng việc lập Thái tử lại vẫn chưa quyết định. Hôm qua cha thu được tin tức, Thích Sóc Ly tay cầm mười vạn quân có khả năng có tâm mưu phản, muốn giết những hoàng tử khác, lập Tam hoàng tử. Nếu đây là sự thật, khẳng định sau khi Hoàng Thượng băng hà hắn sẽ khởi sự. Bây giờ Hoàng Thượng lại hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cha viết tấu chương dâng cho Hoàng Thượng, khuyên người mau chóng xử trí Thích Sóc Ly, lập tức triệu Nhị hoàng tử hồi kinh, lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.”
“Nhưng … nhưng không phải rồi vừa người đã nói Hoàng Thượng không triệu kiến đại thần sao?” Nghe thấy lời Cầu Vĩ, rốt cục Cầu Mộ Quân hiểu được Đoàn Chính Trung đang làm gì.
Hắn hẳn là cũng giống cha, đứng về phía Nhị hoàng tử. Có lẽ hắn cũng biết Thích Sóc Ly có ý định mưu phản, liền cùng Hoàng hậu giấu giếm chuyện Hoàng Thượng đã băng hà, bí mật triệu Nhị hoàng tử hồi kinh. Sau đó lại đột nhiên công bố tin tức Hoàng Thượng băng hà, phò tá Nhị hoàng tử đi lên đế vị. Đến lúc đó, đại cục đã định, Thích Sóc Ly muốn làm gì đi nữa thì cũng đã muộn. May mà cha cùng Đoàn Chính Trung đều ủng hộ Nhị hoàng tử, bằng không, nếu hai người đối đầu, nàng thật không nguyện ý chứng kiến.
Lúc này, Cầu Vĩ nói:“Dù thế nào, cha nhất định phải gặp được Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Thượng bệnh hôn mê bất tỉnh, cha cũng muốn đem tấu chương đặt ở bên giường người, làm cho người vừa mở mắt liền thấy được.”
“Cha, nếu không người đem tấu chương giao cho Đoàn Chính Trung đi, không phải hắn có thể gặp Hoàng Thượng sao? Để hắn giao cho Hoàng Thượng không phải được rồi sao?” Cầu Mộ Quân nói.
Cầu Vĩ lắc đầu nói: “Đoàn Chính Trung là hoạn quan, tấu chương này vạn vạn không thể giao cho hắn.”
“Vậy cha người……”
“Mộ Quân, không cần phải nói nữa, ta nhất định phải tự mình nhìn thấy Hoàng Thượng. Thích Tĩnh đã chết, bây giờ triều chính hơn phân nửa do Đoàn Chính Trung nắm giữ. Không tự mình đem tấu chương giao cho Hoàng Thượng, ta lo lắng.” Cầu Vĩ kiên quyết.
“Cha, thật ra Đoàn Chính Trung hắn cũng không xấu như người tưởng, có lẽ hắn cũng lo lắng cho giang sơn?” Cầu Mộ Quân còn nói thêm.
“Mộ Quân, con đi trước ngủ đi, ý ta đã quyết. Đêm nay viết xong tấu chương, sáng sớm ngày mai ta sẽ tiến cung.”
“Cha……”
“Đi ngủ đi.” Cầu Vĩ cúi đầu, không thèm nhắc lại.
Cầu Mộ Quân lo lắng trở lại phòng, không biết nên nói với cha như thế nào.
Tất cả mọi chuyện Đoàn Chính Trung đã an bài tốt, nếu có thể thuận lợi phát triển, Thích Sóc Ly nhất định không đạt được mục đích. Nhưng Hoàng Thượng đã chết, cha căn bản sẽ không có khả năng gặp được Hoàng Thượng.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân liền nghe được động tĩnh bên ngoài. Ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cầu Vĩ đã chuẩn bị tiến cung.
“Cha, người muốn đi thật sao?”
Cầu Vĩ bị hạ nhân cõng tới kiệu, quay đầu nói: “Mộ Quân, không cần phải xen vào, về phòng đi.” Nói xong, ý bảo hạ nhân đưa hắn vào kiệu.
Chính văn Chương 181: Không đành lòng
Cầu Vĩ bị hạ nhân cõng tới kiệu, quay đầu nói: “Mộ Quân, không cần phải xen vào, về phòng đi.” Nói xong, ý bảo hạ nhân đưa hắn vào kiệu.
Cầu Mộ Quân lo lắng nhìn theo, nói với hạ nhân: “Tiểu Ngũ, chăm sóc cha ta cho tốt.”
Tiểu Ngũ nói:“Tiểu thư, người yên tâm.” Nói xong nâng kiệu, đi về phía hoàng cung.
Cầu Mộ Quân không biết có nên nói cho cha chuyện Hoàng Thượng đã chết hay không. Tuy rằng chân cha thành như vậy còn muốn đi gặp Hoàng Thượng thật sự vất vả, nhưng nàng cũng biết, cho dù cha không tạo thành uy hiếp gì cho kế hoạch của Đoàn Chính Trung, nhưng chuyện lớn như vậy càng ít người biết càng tốt. Nếu không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ Đoàn Chính Trung sẽ gặp nguy hiểm.
Ở lại chăm sóc ẹ, cha không trở về, nàng rất lo lắng nên hôm nay không về Đoàn phủ.
Đợi cả một ngày, đến tận tối, Cầu Vĩ mới ngồi kiệu trở về.
Cầu Mộ Quân vội đi xuống dìu ông xuống kiệu, hỏi:“Cha, cha có gặp được Hoàng Thượng không?”
Cầu Vĩ không nói gì, Tiểu Ngũ nói: “Tiểu thư, lão gia quỳ cả ngày ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng, nước cũng chưa uống một ngụm, còn gặp Hoàng Thượng cái gì!”
“Cha……” Cầu Mộ Quân nhìn đầu gối Cầu Vĩ đã bẩn, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Mộ Quân, đừng lo lắng, ta không sao.” Giọng Cầu Vĩ khàn khàn, nói chuyện cũng có vẻ hụt hơi.
Cầu Mộ Quân vội đỡ Cầu Vĩ vào cửa, chờ ông ăn uống qua loa xong mới nói: “Cha, đừng như vậy nữa, đừng nóng vội gặp Hoàng Thượng.”
Cầu Vĩ lắc đầu nói: “Hoàng Thượng cũng không hoàn toàn hôn mê. Hôm nay ta đã thấy có người đưa thuốc đưa canh vào rồi cầm bát không đi ra. Hoàng Thượng nhất định còn có thể triệu kiến đại thần, chỉ là người không muốn gặp thôi. Có lẽ, có lẽ còn liên quan đến Đoàn Chính Trung, có phải hắn không cho Hoàng Thượng gặp người khác hay không?”
“Cha, không đâu, bỏ đi cha, người đừng quan tâm nữa.” Cầu Mộ Quân chỉ có thể đau lòng nói.
Cầu Vĩ nói: “Mộ Quân, con không biết, thật ra ta còn có một tâm nguyện. Nhị hoàng tử không chỉ là người tài đức sáng suốt, hơn nữa trước kia còn là đệ tử của Cố bá bá con. Ngài ấy rất kính nể Cố bá bá con. Nếu ngài làm Hoàng Thượng, nhất định sẽ điều tra rõ ‘Phản loạn Thiếu Dương’ năm đó, nếu tra ra chân tướng, vậy cả nhà Cố bá bá con, cùng với hơn một ngàn người chết trong ‘Phản loạn Thiếu Dương’, đều có thể rửa sạch oan khuất mỉm cười nơi cửu tuyền.”
“Nhưng……” Cầu Mộ Quân cắn môi không biết nói cái gì, chỉ cúi đầu, kéo ống quần hắn lên, nhận thuốc từ tay hạ nhân, giúp hắn bôi thuốc lên hai đầu gối đã thâm tím, đau lòng nói không ra lời.
Nàng nên nói ra sao? Phải nói ra sự thật sao? Sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của Đoàn Chính Trung chứ?
“Mộ Quân, mẹ con hôm nay có khỏe không?” Cầu Vĩ hỏi.
Cầu Mộ Quân gật gật đầu:“Hôm nay uống thuốc, đã khá lên nhiều, cũng không còn ho nữa.”
Cầu Vĩ vui mừng nói: “Vậy thì tốt rồi. Mộ Quân, không bằng chờ tân hoàng đăng cơ cha liền từ quan, mang hai mẹ con con rời khỏi kinh thành. Thích Tĩnh đã chết, Đoàn Chính Trung cũng không tranh chấp với Thích gia nữa, đến lúc đó ta xin hắn thả con tự do, một nhà chúng ta tìm nơi phong cảnh xinh đẹp, sống an nhàn nửa đời còn lại.”
“Thật sao?” Cầu Mộ Quân vui vẻ nói.
“Thật, cha đã khi nào thì lừa con chưa? Nơi ở cha đã chọn rồi, đi Thiếu Dương. Cố bá bá con vẫn nói đó là nơi tốt, được sơn được thủy, bốn mùa như xuân, hưng thịnh dồi dào, cha sớm đã muốn đến đó dưỡng lão.”
Cầu Mộ Quân nghĩ đến Thiếu Dương - nơi nàng cũng vẫn chờ mong, nghĩ đến cuộc sống hoà thuận vui vẻ trong lời cha, lập tức có khát khao về tương lai. Nếu có thêm Đoàn Chính Trung, lúc đó hắn không phải là thái giám tổng quản, không phải dùng mặt nạ mà sống, người một nhà bọn họ ở cùng nhau, hạnh phúc như vậy thì thật tốt.
Đúng, còn có Liễu Vấn Bạch, Thích Vi, Thích Ngọc Lâm. Nếu Thích Ngọc Lâm cũng đi, chỉ sợ sẽ chọc Đoàn Chính Trung mất hứng. Nếu tất cả mọi người đến Thiếu Dương, không có phân tranh như nơi này thì thật tốt.
Lúc này, Cầu Vĩ nói: “Được rồi, Mộ Quân, thuốc đã bôi rồi, con đi ngủ trước đi, ngày mai cha lại tiến cung. Nếu con phải đi về thì cứ về, nếu không muốn về, ở lại đây cũng tốt.”
“Cha, người không đi không được sao? Hoàng Thượng sẽ không gặp người!”
Cầu Vĩ kiên quyết nói:“Hoàng Thượng có gặp hay không là chuyện của Hoàng Thượng, ta nhất định phải đi xin người triệu kiến. Chuyện này quan hệ đến hưng thịnh quốc gia, dân chúng yên vui.”
“Cha……” Cầu Mộ Quân xúc động, suýt nói ra sự thật, nhưng mâu thuẫn nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì.
Sáng sớm hôm sau, Cầu Vĩ lại ra ngoài. Cầu Mộ Quân đứng ở cửa nhìn Tiểu Ngũ cõng ông lên kiệu, trong lòng chua xót không đành lòng nhìn cảnh này.
Tiểu Ngũ cõng Cầu Vĩ đi từng bước một xuống bậc thang. Không ngờ hắn đột nhiên trượt ngã, cả người lảo đảo ngã xuống bậc thang. Tiểu Ngũ trẻ tuổi, đi đứng lại linh hoạt, lập tức ổn định được cơ thể. Cầu Vĩ lại từ trên lưng hắn ngã xuống, lập tức lăn từ bậc thang xuống.
“Cha!” Cầu Mộ Quân kêu sợ hãi một tiếng, vội chạy xuống.
“Cha!” Nàng ôm lấy Cầu Vĩ, tay mới chạm tới gáy ông, liền chạm vào dòng nước ấm áp ẩm ướt.
Run run rút tay ra, đập vào mắt quả nhiên là màu máu đỏ tươi ghê người!
“Cha, cha, nhanh đi gọi đại phu!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng khóc hô.
Cầu Vĩ chịu đựng cái gáy đau, nói:“Mộ Quân, cha không sao.”
“Lão gia!” Tiểu Ngũ chạy xuống, vội cõng Cầu Vĩ vào nhà.
Trong chốc lát, đại phu đã đến. Chỉ bị ngã đập đầu không có chuyện gì, băng bó chờ miệng vết thương khép lại là ổn.
Cầu Mộ Quân đến phòng bếp nấu thuốc, lúc quay trở lại, đã thấy Cầu Vĩ vừa được băng bó, bây giờ đang để cho người ta giúp ông đi hài, dường như muốn xuống giường.
“Cha, sao người không nằm?” Cầu Mộ Quân vội chạy tới nói.
Cầu Vĩ nói:“Chỉ bị thương một chút, không có việc gì. Hôm nay hơi trễ một chút, nhưng ta phải tiến cung.”
“Cái gì, người còn muốn tiến cung? Người đã bị thương thành như vậy!” Cầu Mộ Quân sốt ruột nói.
“Không sao, không có gì đáng ngại.” Cầu Vĩ nói.
Cầu Mộ Quân túm chặt giày ông đang định đi, nói:“Không được, cha, con không cho người đi.”
Cầu Vĩ bảo hạ nhân lui ra, nói: “Mộ Quân, con không rõ cha gấp như vậy vì sợ có ngày nào đó Hoàng Thượng đột nhiên băng hà, cha sẽ không còn cơ hội. Cha có thể chờ, nhưng Hoàng Thượng không thể chờ.”
“Cha, thật ra……” Cầu Mộ Quân do dự một chút, rốt cục nói:“Thật ra Hoàng Thượng đã băng hà, người sẽ không gặp được Hoàng Thượng!”
“Con nói cái gì, lời này không thể nói lung tung!” Cầu Vĩ kinh hãi nói.
Cầu Mộ Quân khẳng định nói: “Là thật, con xem được mật tín của Đoàn Chính Trung, là người khác nói cho hắn Nhị hoàng tử đã bí mật hồi kinh, không lâu sẽ nữa hồi cung. Hoàng Thượng đã chết, là Hoàng hậu cùng Đoàn Chính Trung lừa mọi người, để cho Nhị hoàng tử hồi cung, ngồi lên đế vị trước.”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản