Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170 - 172
Chính văn Chương 170: Đi nào, cùng đi ngắm trăng
“A? Ý chàng là, rất nhiều người trong phủ đều là cơ sở ngầm của người khác, nội gian sao?” Nàng lập tức hỏi.
Đoàn Chính Trung gật đầu nói:“Cũng không có gì, giống như ở chỗ người kia cũng có người của ta, ngươi giám thị ta, đồng thời ta cũng giám thị ngươi. Những việc hắn muốn thấy, ta làm cho hắn thấy, nhưng không bao giờ coi những chuyện đó thành sự thật.”
Nàng đau lòng nói:“Tựa như chàng giả làm thái giám, dù là ở ngoài phủ, hay ở trong phủ, là nơi có người hay không người, chàng đều ép mình, làm chuyện một thái giám phải làm, đúng không?”
Hắn cười nói:“Chuyện giả thái giám này, ta làm không tốt, từ sau khi nàng xuất hiện ta làm càng ngày càng kém.”
Nàng ngượng ngùng cười, sau đó nói:“Nói không chừng, đây cũng là kế hoạch của chàng.”
Đoàn Chính Trung không nói lời nào, nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhịn không được hỏi:“Chàng nhìn cái gì?”
Hắn nói:“Nhớ tới lời nói của Thích Ngọc Lâm ngày đó ở Triệu Doãn phủ.”
Cầu Mộ Quân nghĩ lại, sau đó vội la lên, “Không phải chàng cũng tin là thật chứ? Ta……”
“Không phải.’’ hắn nói: “Hắn cùng nàng đến Nhạn Lai sơn, ở trà lâu nói yêu nàng, buổi tối Trung thu tặng đèn cho nàng, còn cùng nàng ở trên nóc nhà ngắm trăng…… Nhưng chúng ta, ngoại trừ lén lút ở Đoàn phủ chính là lén lút ở trong bí phòng, khó trách nàng luôn bất mãn với ta.”
“Cái gì mà lén lút, nói như chúng ta có gian tình vậy. Đi nơi nào, làm cái gì, ngắm cái gì, quan trọng là cùng ai. Đợi chút, làm sao mà chàng biết ta cùng hắn ở nóc nhà ngắm trăng? Chàng theo dõi ta?” Nàng đột nhiên nhớ lại nói.
“Trong lúc vô ý gặp được.” Hắn không chút chột dạ.
“Cái gì mà trong lúc vô ý gặp được, rõ ràng là chàng theo dõi ta, giống như lúc ta đi gặp Sở Mộc Thanh chàng cũng phái người theo dõi ta!”
Hắn không trả lời, hồi lâu mới nói: “Ta dẫn nàng đi ngắm trăng nhé.”
“A?” Nàng ngẩn cả người, thất thần hồi lâu mới nói:“Ngắm…… trăng?”
“Ừ.”
Cùng hắn ngồi trên nóc nhà ngắm trăng sẽ như thế nào? Trong lòng nàng ngọt ngào lại nhảy nhót nói:“Khi nào thì đi?”
“Bây giờ.”
“Bây giờ?” Nàng còn chưa kịp nghĩ, hắn đã ngồi dậy.
“Nhưng……” Thấy hắn đã bắt đầu mặc quần áo, nàng cũng không nhiều lời, cúi đầu cười cười, cầm lấy quần áo của mình.
Hắn nhất định là chột dạ hoặc ghen tị cho nên mới nghĩ ra chuyện thần kinh này, nhưng mà chuyện thần kinh này khiến nàng rất vui vẻ.
Mặc quần áo, nàng mới nhớ tới vấn đề: “Không phải chàng nói trong phủ nơi nơi đều là cơ sở ngầm của người khác sao? Chúng ta nửa đêm ra ngoài, người khác có thể thấy hay không……”
“Chúng ta không đi cửa phòng.” Hắn nói xong, hỏi nàng:“Chuẩn bị xong chưa”
“Rồi.” Nàng gật đầu, trong lòng nhịn không được hưng phấn.
Hắn xoay người ở sờ soạng dưới giường một chút, tiếng vang rất nhỏ, giường xuất hiện một cái cửa.
“A —” Cầu Mộ Quân che miệng lại, giật mình nhìn giường. Nơi này cũng có cơ quan! Trời ạ, nơi này lại thông ra đâu đây?
Đoàn Chính Trung đưa tay về phía nàng, nàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, để hắn nắm đến bên giường. “Đi vào.”
Hắn đỡ nàng đi xuống cầu thang trước, sau đó hắn cũng theo xuống, lại nắm chặt tay nàng.
Phát giác hắn cầm ngọn nến nàng mới chú ý tới chiếu sáng đường ngầm lại là dạ minh châu hai bên, bởi vì không sáng rõ nên thắp thêm ngọn nến là vừa đủ, không cần cố sức nhìn đường.
Nàng bị hắn cầm tay kéo đi về phía trước, luôn đoán xem phía trước như thế nào, đi một lúc vẫn không thấy điểm cuối.
Rốt cục nhịn không được hỏi: “Đường ngầm này sao lại dài như vậy? Sao còn chưa đến?”
Hắn cười nói: “Ta cũng không nói đi vài bước sẽ đến nơi.”
Cầu Mộ Quân giật mình nói:“Ý chàng là còn phải đi rất xa? Có thể đi đến lúc trời đã sáng hay không?”
“Sắp đến.” Hắn nói. Sau đó lại tiếp tục đi thẳng, đi thẳng, Cầu Mộ Quân bắt đầu khâm phục người xây đường ngầm này. Dài như vậy, xây kiểu gì?
Đang nghĩ, nàng lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt bắt đầu quen thuộc, dường như gặp qua ở đâu đó. Lại đi tiếp về phía trước một chút, nhìn đến cánh cửa kia, nàng nghĩ nơi này không ngờ lại là bí thất phía dưới quán trà! Thì ra thông đạo mình nhìn thấy lúc trước là thông đến phòng ngủ Đoàn phủ! Đoàn Chính Trung này, giấu giếm nàng lâu như vậy!
Bọn họ không vào bí thất, mà tiếp tục đi, lên lầu, đứng ở nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã.
Hắn mở cửa sổ nhã gian ra, quay đầu kéo nàng đến bên người, sau đó ôm thắt lưng của nàng nói:“Đi thôi.” Rồi nâng nàng nhẹ nhàng nhảy xuống
Đi trên đường cái vào buổi tối, nàng khẽ cười một tiếng nói:“Thật sự ra ngoài được!”
Hắn hỏi: “Nàng muốn tới nóc nhà ai ngắm trăng?”
“Nóc nhà cao nhất!” Nàng hưng phấn mà nói.
Hắn chậm rãi nói:“Đó là hoàng cung.”
“A?” Nàng ho nhẹ hai tiếng, nói:“Vậy trừ hoàng cung.”
Hắn nói: “Chờ thêm hai năm đi, qua hai năm ta xây một tòa nhà cao hơn phủ Thích tĩnh, sau đó cùng nàng leo lên nóc nhà.”
Cầu mộ quân lại cúi đầu ho hai cái thì ra ngoại trừ hoàng cung, nơi cao nhất là Thích phủ! Vậy coi như xong.
Đoàn chính trung giữ chặt nàng, nói: “Còn trên lầu quán rượu Hồng Thái.”
Đi nhiều biết nhiều, hai người đến quán rượu Hồng Thái, sau đó phi thân lên chọn chỗ ngồi tốt, cùng ngồi xuống.
Ngẩng đầu, Cầu Mộ Quân ngẩn người.
“Chính Trung, hôm nay… … không có trăng ’
Hắn cũng ngẩng đầu, nói: “Ta đã quên, đến cuối tháng rồi.”
Nhìn trời đầy sao, nàng nói: “Vậy chúng ta ngắm sao, ánh sao lấp lánh cũng rất đẹp.”
“Ừ”
“Chàng xem đó là sao Ngưu Lang – Chức Nữ.” Cầu Mộ Quân chỉ lên bầu trời nói.
“Hồi nhỏ cha ta hay ôm ta vào trong lòng kể chuyện Ngưu lang Chức Nữ, khi đó ta nghe cũng không hiểu, chỉ suy nghĩ nếu con chó trắng nhỏ ta nuôi cũng giống con trâu Ngưu Lang kia nuôi thì tốt rồi. Sau này cha lại kể cho ta nghe chuyện Bàn Cổ Khai Thiên Địa, sau khi Bàn Cổ tạo ra trời đất, quá mệt mỏi nên gục ngã, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, tóc biến thành hàng ngàn hàng vạn vì sao. Về sau cha lại kể chuyện khác, rằng mỗi người khi mất sẽ thành một ngôi sao. Ta liền hỏi, rốt cuộc trong số chuyện xưa đó chuyện nào là thật, sao từ đâu mà có? Rốt cuộc là nên tin cái nào?
Đoàn Chính Trung cười nhẹ, Cầu mộ quân còn nói thêm: “Nhưng sau này, cha ta không ôm ta như thế nữa, nói vì ta đã trưởng thành, ông cũng bắt đầu bận rộn”.Nàng xót xa nói: “Chính Trung, khi chàng còn nhỏ cha chàng có từng kể chuyện cho chàng không? “
“Cha ta …” Hắn cười nói: “Cha chúng ta, ông ấy cũng là cha nàng, cha chồng của nàng.”
Cầu mộ quân suy nghĩ một lúc, nàng cúi đầu cười nói: “Vậy ông ấy là người thế nào? Nghiêm túc hay dễ gần? “
Đoàn Chính Trung suy nghĩ một hồi lâu, nói: “Ta đã quên.”
Chính văn Chương 171: Kết thúc bi kịch
Đoàn Chính Trung suy nghĩ một hồi lâu, nói:“Ta đã quên rồi.”
Đã quên?
Hắn nhìn trời, nói: “Cha ta mất từ rất sớm. Ta cũng được nghe rất nhiều chuyện xưa về các vì sao, nhưng chỉ tin một chuyện … đó là, người chết đi, sẽ bay lên trên trời, hóa thành sao, dõi theo người họ yêu thương dưới trần gian.”
Cầu Mộ Quân dựa vào vai hắn, nói: “Chính Trung, cha mẹ chàng không còn nữa sao.”
Hắn trầm giọng nói: “Từ rất sớm đã không còn.”
Nàng yên lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Kỳ thực ta luôn luôn muốn hỏi chàng, quê hương chàng là nơi nào, trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại tiến cung…”
Hắn trả lời: “Trong cung có hộ tịch của ta, người khác muốn xem cũng có thể biết được quê quán, thân thế… … tất cả mọi chuyện, nhưng những thứ đó đều là giả.”
Nàng hiểu rõ thân thế của hắn cũng là bí mật.
Nàng không hỏi tiếp, nhìn trời nói: “Ta cảm thấy chuyện xưa chàng nói là có thật, người đã mất sẽ hóa thành sao trên trời. Bọn họ đều ở trên trời, sống hạnh phúc vui vẻ.”
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời cao. Ngồi một lúc, Cầu Mộ Quân không tự giác dịch dịch dựa vào người Đoàn Chính Trung.
Hắn hỏi: “Lạnh sao?”
Nàng trả lời, “Không sao, nhưng lúc gió thổi đến có chút lạnh.”
Nàng lại nhìn trời, nói: “Vì sao ta thấy càng ngày càng ít sao vậy?”
“Có mây”
Lại ngồi một lúc, cả một ngôi sao cũng không còn.
Hắn hỏi: “Có muốn quay về không? “
Nàng rúc vào lòng hắn một chút, nói:“Không muốn.”
Hắn cười nói:“Vậy chúng ta chờ xem mặt trời mọc.”
“Ừ.” Nàng hân hoan đáp.
Trên trời không có một ngôi sao, giơ tay không thấy năm ngón, còn từng trận gió thu lạnh thổi tới làm cho nàng run rẩy nổi hết cả da gà.
Cơ hội như vậy rất ít, khó khan lắm hắn mới phong hoa tuyết nguyệt một lần, nói đưa nàng đi ngắm trăng, tuy rằng không trăng cũng không sao nhưng nàng vẫn không muốn rời đi.
Không biết hừng đông, ngồi trên nóc nhà xem mặt trời mọc sẽ như thế nào?
Nghe nói mặt trời mọc bên bờ biển rất đẹp, không biết có cơ hội được nhìn thấy hay không? Nàng muốn cùng hắn đi xem.
Hắn dường như cũng biết nàng lạnh, ôm nàng chặt thêm một chút hận không thể hoàn toàn bọc nàng vào trong ngực.
Đột nhiên, một giọt lạnh lạnh gì đó nhỏ vào gáy nàng.
Nàng không để ý, đưa tay lau đi, lại bị một giọt nữa nhỏ lên người
Hình như là giọt mưa…… Không, sẽ không phải sắp mưa chứ?
Trong lòng đột nhiên hận ông trời!
Mùa thu vốn ít mưa, có cũng không lớn, có lẽ là nửa đêm tùy tiện nhỏ một hai giọt.
Nghĩ như vậy, nàng không lau giọt mưa trên cổ, vẫn lẳng lặng nằm trong lòng hắn.
Lại qua một lát, hạt mưa càng ngày càng nhiều, rơi trên nóc nhà phát ra tiếng lách cách.
Hắn nói:“Trời mưa.”
Nàng đáp:“Hình như…… vậy.”
“Chúng ta……”
Nàng không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng.
Đột nhiên mưa to thêm, quần áo của nàng đã ẩm ướt hơn một nửa, nàng rùng mình một cái.
Hắn nói:“Chúng ta trở về đi, về sau có cơ hội lại đi.”
“Ừ.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
Hắn đứng dậy nâng nàng lên sau đó nhảy xuống nóc nhà nhanh chóng chạy tới quán trà.
Rõ ràng là mưa mùa thu vậy mà lại xối xả như mưa mùa hạ.
Chính văn Chương 172: Kiếm tiền
Khi hai người chạy đến quán trà, trên người đều đã ướt đẫm.
Lại đi qua đường ngầm thật dài, đi ra từ dưới giường, Cầu Mộ Quân nhịn không được “Hắt xì” một cái.
Đoàn Chính Trung cởi quần áo của nàng lấy làm khăn lau người cho nàng sau đó nhét nàng vào ổ chăn.
Ổ chăn đã sớm lạnh, nàng run rẩy, Đoàn Chính Trung cũng cởi quần áo nằm xuống dường như không cảm thấy lạnh ôm nàng vào trong lòng, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ thân thể hắn cũng không cao hơn nàng.
Nàng len lén nhìn hắn, hắn có vẻ cũng không cao hứng.
Nàng nhẹ giọng nói:“Thật ra, tuy không thấy được ánh trăng cũng không thấy được mặt trời, nhưng được ở cùng chàng ta cũng đã rất vui.”
Hắn nói: “Ngày mai nếu không thoải mái tìm đại phu đến xem, đừng để bệnh.”
“Yên tâm, thân thể ta rất tốt, sẽ không dễ bị bệnh như vậy đâu.” Nàng thản nhiên nói.
Đoàn Chính Trung sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của nàng
“Nếu có thể uống bát canh gừng toát mồ hôi là được.”
Nói xong, hắn xoay người đè lên người nàng nói:“Làm nốt số lần còn thiếu hôm nay, ra mồ hôi là khỏe.” Nói xong liền hôn nàng.
“A……”
Cũng không phải nàng không đồng ý làm tiếp, nhưng…… Không có canh gừng nên dùng cách này thay thế sao?
Hồi lâu sau, nàng quả nhiên ra mồ hôi ngủ ở trong lòng hắn.
“Chính Trung, ta thật sự đã rất vui vẻ ……” Không biết là mệt nhọc không chịu nổi hay là nói mơ. Hắn ôm đầu vai mịn màng của nàng, nhẹ nhàng cười.
Buổi sáng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường, nàng cũng chưa dậy. Hắn quay đầu nói: “Ngủ đi, ta đi ra ngoài nửa ngày sẽ trở lại.”
Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó nói: “Chàng cho người đưa tiền cho ta”
Đoàn Chính Trung cười cười, nói: “Chẳng phải nàng nói không cần sao? Sao còn đòi?”
Nàng vốn không định đòi hắn, đến Thanh trì lấy một hai khối vàng hoặc là viên ngọc là được rồi, ai biết nàng còn chưa kịp lấy, đống vàng ấy đã bị tra ra là giả. May mà nàng không lấy đi đổi tiền nếu không đã trở thành kẻ lừa đảo rồi.
Đoàn Chính Trung cúi người nói bên tai nàng: “Sáng sớm chưa mở mắt mà đã bắt đầu đòi tiền, không phải nàng nằm mơ đều suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền đấy chứ. Trước ngủ đi, trở về nói sau.” Nói xong, hôn lên trán của nàng, xuống giường.
Cầu Mộ Quân than thở một tiếng, lại ngủ.
Chờ đến khi tỉnh hẳn, mặt trời đã lên cao, gà đã gáy vài lần.
Ngồi ở trên giường một lát, mới nhớ tới buổi sáng hình như nàng lại đòi tiền hắn.
Buổi tối trước khi ngủ luôn luôn nghĩ buổi sáng tỉnh lại phải nhớ đòi bạc hắn, không ngờ khi đó cũng chưa tỉnh đã nhớ.
Nhưng mà, nàng nhớ rõ, hắn đã cự tuyệt
Quả nhiên là keo kiệt.
Một lát sau, khi Liễu Lan, Linh Lan vào cửa hầu hạ nàng rời giường, trong đầu nàng cũng vẫn nghĩ đến chuyện kiếm bạc. Nàng còn nhớ rõ nàng nợ tiền quản gia, hơn nữa, đến bây giờ còn chưa trả.
“Ai nha!” Linh Lan kêu sợ hãi một tiếng, đỡ lấy đế nến suýt nữa bị chính mình không cẩn thận chạm vào làm đổ, sau khi đặt về vị trí cũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn, thấy nàng sợ trắng bệch cả mặt, trấn an nói:“Không sao, vỡ thì thôi.”
Linh Lan vội nói nói: “Phu nhân, đây là quy củ trong phủ, làm hỏng cái gì thì phải đền, nếu nô tì làm vỡ đế nến này chỉ sợ nô tì làm cả đời này cũng không đền nổi.”
Cầu Mộ Quân lại nhìn đế nến kia, tạo hình xinh đẹp tuyệt trần, chế tác khéo léo tinh xảo, phía trên còn mạ vàng, quả thật là rất quý.
Quý… Vậy nói cách khác, có thể bán rất nhiều tiền.
Nếu… Nếu nàng nhân lúc hắn không chú ý, mang đi bán, ít nhất sẽ không nghèo khổ như bây giờ, nàng cùng hắn là vợ chồng, vậy nhà hắn chính là nhà nàng, nàng lấy đồ trong nhà mình đi bán cũng có sao đâu?
Trong chốc lát, nàng đã tính toán xong, lấy một hai thứ hắn không chú ý, mang đi đổi tiền.
Dùng xong bữa, nàng đi dạo đến Đông Hoa thính, lấy một cái đĩa nhỏ màu xanh, một bức tượng Phật bụng to thanh hoa, thêm một bức tranh chữ, sau đó nhanh chóng ra phủ.
Tuy rằng trong lòng tự an ủi trăm ngàn lần, lại vẫn có cảm giác giống như trộm.
Cũng may trên đường không xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, chẳng bao lâu nàng đã vào đến tiệm cầm đồ, lấy mấy món đồ tương đối đáng giá đó ra đổi.
“Đĩa xanh 12 lượng, tượng Phật, 21 lượng, tranh chữ Thu Nguyệt đồ, 15 lượng.” Ông chủ xem xong ra giá.
Cầu Mộ Quân vội gật đầu, chưởng quầy lấy 48 lượng đưa cho nàng
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ đang bán gì sao?”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến Cầu Mộ Quân sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi hết bạc xuống đất, quay đầu lại, thấy là Thích Vi.
Đỏ mặt, cất bạc vào, kéo nàng ra khỏi hiệu cầm đồ.
“Sao muội lại ở đây?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi trả lời:“Muội xếp hàng mua hoa mai tô ở đối diện nhìn thấy tỷ, tới đây nhìn xem. Tỷ muốn vào hiệu cầm đồ?”
Cầu Mộ Quân nói nhỏ bên tai nàng:“Muội đừng nói cho người khác. Ta không có bạc, lấy đồ đi cầm.”
“A?“Thích Vi nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, đột nhiên phì cười.
“Tỷ…… tỷ không có bạc? Không phải Đoàn Chính Trung rất nhiều tiền sao? Sao tỷ có thể không có bạc?”
Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói: “Hắn không cho tỷ, tỷ làm gì được?”
Thích Vi nghe xong lời này, che bụng cười không ngừng, Cầu Mộ Quân dùng cánh tay huých nhẹ nàng nói:“Không cho cười, có cái gì buồn cười.”
Thích Vi vẫn cười, Cầu Mộ Quân nhìn dòng người đối diện: “Không phải muội muốn mua hoa mai tô gì gì đó sao? Nhanh đi mua đi.”
Thích Vi lúc mới nhớ ra, vội chạy tới xếp hàng.
Cầu Mộ Quân cũng đi qua, nhìn hàng người thật dài, nói:“Hoa mai tô này tỷ chưa từng nghe qua, ăn ngon đến vậy sao?”
Thích Vi nói: “Ngay cả hoa mai tô cũng chưa nghe qua, đây chính là điểm tâm nổi danh nhất Thiếu Dương. Nói cho tỷ, ở kinh thành này cũng có nơi khác bán, nhưng nhà này là hoa mai tô Thiếu Dương chính tông, nơi khác đều là giả.”
“Thiếu Dương……”
Đúng là Thiếu Dương …… Trong lòng có cảm giác không nói nên lời, nàng cũng đứng đợi phía sau Thích Vi.
Hàng người tiến lên cũng không chậm, không bao lâu liền đến lượt: “Mộ Quân tỷ tỷ nhìn tỷ đáng thương như vậy, muội mời tỷ, rất ngon đó!” Nói xong chưa chờ nàng từ chối liền mua hai bao lớn.
Cầu Mộ Quân cầm lấy một bao nàng đưa cho, chần chờ nói:“Nhiều như vậy ăn hết sao?“
“Hắc hắc, mẹ muội cũng thích ăn, muội mang về cho bà.” Thích Vi cười nói.
Cầu Mộ Quân nhìn nàng, dường như cũng không có dáng vẻ không được tự nhiên. Nàng cũng hiểu được Thích Vi hẳn đã coi như ngày đó không nghe thấy lời của nàng cùng Đoàn Chính Trung, coi như không biết gì cả.
Thích Vi như vậy, làm cho nàng thật sự cảm động
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản