Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 161 - 163
Chính văn Chương 161: Gặp quan
Chén trà đặt mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng vang lớn, đại phu cúi đầu thật sâu.
“Lặp lại lần nữa.” Giọng nói phía trên không nhanh không chậm.
“Có lẽ là lão hủ xem nhầm rồi, phu nhân người……”
“Xem mạch hai lần đều xem nhầm, ngươi làm đại phu như vậy mà cũng dám đến Đoàn phủ ta xem bệnh?” Hắn lạnh lùng nói.
Đại phu vội nói: “Không, không, không nhầm, Phu nhân…… quả thật có thai.”
“Vậy sao?” Hắn lại hỏi.
“Dạ… dạ”
Đoàn Chính Trung đứng dậy, ra cửa.
Quản gia nói với đại phu: “Đại phu đi theo ta lấy tiền.” Đại phu lau mồ hôi lạnh, đứng lên, đi theo quản gia.
Đoàn Chính Trung vừa vào cửa, Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn còn ở đây, liền hỏi nói: “Lão gia, vừa rồi đại phu đi gặp ngươi sao? Sao hắn không kê đơn đã đi rồi?”
Đoàn Chính Trung đi vào phòng, quay người lại, đột nhiên tát nàng một cái, làm cho nàng lập tức ngã xuống nhất. Nha hoàn xung quanh run lên, cúi đầu thật sâu.
Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nàng bụm mặt ngẩng đầu, thấy hắn ngồi xuống trên ghế trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn nàng.
Lúc này, nàng mới nhớ tới, dường như, vừa rồi, hắn tát nàng một cái.
Là nàng còn chưa tỉnh sao? Là nàng gặp ác mộng sao?
Nàng ngã xuống đất, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nói: “Nói cho ta biết, đứa bé là con ai?”
Nàng lại sửng sốt trong chốc lát, mới hỏi ra lời:“Cái gì…… đứa bé nào?”
Đoàn Chính Trung cười, nói: “Đại phu quả thật không kê đơn, chỉ nói ngươi có thai, ta đã quên không bảo hắn kê thuốc an thai.”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, nhìn nhìn bốn phía, nàng không rõ Đoàn Chính Trung bị làm sao mà lại nói như vậy, chuyện nàng có con, có thể nói trước mặt nhiều nha hoàn như vậy sao?
Nàng không nói gì, hắn còn nói thêm: “Phu nhân, nói, đứa bé là của ai?”
Nghe lời nói của hắn, nhìn vẻ mặt của hắn, nàng mới chậm rãi hiểu được: Hắn hỏi nàng đứa bé là của ai, hắn dám hỏi nàng đứa bé là của ai!
Nàng nhìn hắn chằm chằm, nói không nên lời. Đoàn Chính Trung nói: “Xem ra, có vẻ ngươi sẽ không tự nguyện nói.”
“Ngươi……” Nàng không biết nên nói cái gì, không biết có thể nói cái gì.
“Để ta đoán, là Thích Ngọc Lâm?”
Nàng chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn đứng lên, cúi thắt lưng nắm cằm của nàng nói: “Phu nhân, nếu thật sự là của Thích gia, ngươi thật đã cho ta một tiện nghi lớn!”
Nói xong, hắn buông cằm của nàng ra, đứng lên nói:“Quản gia, chuẩn bị xe ngựa, đến Kinh triệu phủ.” Nói xong, đi ra cửa.
Kinh triệu phủ? Hắn đưa nàng đến Kinh triệu phủ? Sau đó để cho Kinh triệu phủ thẩm vấn nàng, đến thẩm vẫn ‘gian phu’ của nàng? Đến phán nàng tội dâm dật, sau đó đem nàng đi dìm lồng heo?
Nàng không biết đang có chuyện gì xảy ra. Chỉ lát sau, có người lấy dây thừng đến trói nàng lại, nàng ngây ngốc không phản kháng để người ta trói lại, sau đó đưa đến Kinh triệu phủ.
Cho dù là Kinh Triệu Doãn, thấy Đoàn Chính Trung cũng không dám chậm trễ, thậm chí cũng không dám bắt hắn quỳ, để cho hắn đứng ở dưới công đường.
Cầu Mộ Quân bị áp giải vào, vừa vào cửa liền bị đá quỳ xuống.
Đoàn Chính Trung nói: “Đại nhân, nữ nhân này, cũng chính là phu nhân của Đoàn mỗ lại có thai, phạm vào tội dâm dật, Đoàn mỗ đưa nàng đến đây, một là để cho đại nhân xử đúng tội của nàng, hai là xin đại nhân giúp Đoàn mỗ tra ra tên gian phu của dâm phụ này là ai.”
Hắn nói xong, đưa đơn kiện trong tay cho sai nha đứng bên, sai nha lại trình lên.
Kinh Triệu Doãn hỏi:“Đoàn phu nhân, những gì phu quân ngươi nói là thật sao?”
Dâm phụ……
Cầu Mộ Quân cúi đầu không nói lời nào.
Kinh Triệu Doãn lại hỏi:“Đoàn phu nhân, bản đại nhân hỏi ngươi, vừa rồi Đoàn tổng quản nói ngươi cấu kết cùng người khác, lại mang thai, ngươi thừa nhận không?”
Cầu Mộ Quân vẫn yên lặng, không nói một câu.
Kinh Triệu Doãn đợi một lúc, nói: “Ngươi không nói gì, bản đại nhân coi như là ngươi thừa nhận?”
Cầu Mộ Quân vẫn không nói.
Kinh Triệu Doãn còn nói thêm:“Vậy bản đại nhân hỏi ngươi, phụ thân đứa con trong bụng ngươi là ai?”
Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân - đôi vợ chồng này lại xảy ra chuyện mới, lại là chuyện kinh người như vậy. Mọi người vừa nghe nói Đoàn Chính Trung đưa Cầu Mộ Quân đến quan phủ đều tới xem, công đường vừa mới mở được một lát, bên ngoài đã chật ních người xem náo nhiệt. Những người chen được vào trong còn không ngừng đem đối thoại bên trong nói cho những người đến sau nghe.
Phía dưới vẫn yên lặng như cũ, Kinh Triệu Doãn rốt cục nhịn không được vỗ kinh đường mộc, lớn tiếng nói: “Đoàn Cầu thị, bản đại nhân hỏi ngươi, phụ thân đứa bé trong bụng ngươi là ai?”
Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Không biết.”
“Cái gì?” Kinh Triệu Doãn đầu tiên là kinh hãi, sau đó tức giận nói: “Đừng đùa với bản đại nhân!”
Cầu Mộ Quân lại cúi đầu không nói.
Kinh Triệu Doãn nói: “Đoạn Cầu thị, phải dùng hình ngươi mới nói sao?”
Nghe thấy lời này, người bên ngoài xem náo nhiệt hô về phía sau: “Nghe thấy không, có nghe thấy không? Sắp dùng hình!”
Thấy Cầu Mộ Quân phía dưới nãy giờ không nói gì, Kinh Triệu Doãn hét lớn một tiếng nói: “Người tới, dùng kẹp gỗ!”
Phía dưới có tiếng thổn thức, lập tức liền có sai nha lấy kẹp ngón tay làm bằng gỗ đến, một người cầm hình cụ, hai người khác kẹp vào cổ tay nàng.
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ thấy hắn mỉm cười từ trên cao nhìn xuống, dường như tất cả đều là thật sự.
Nàng không biết, không biết là hắn diễn rất tốt, hay là hắn diễn giả thành thực, nàng tưởng giả, hắn lại làm thật.
Nàng muốn tin tưởng hắn, muốn nói đã biết hắn đều đã sắp xếp tất cả, hắn sẽ có chừng mực, nhưng dù nói với mình như vậy, tình thế lại cứ thế phát triển. Hắn ở quý phủ đánh nàng, trói nàng mang đến Kinh triệu phủ, lại luôn miệng nói nàng là dâm phụ, sau đó lại dùng tư thái thưởng thức xem nàng bị khổ hình…… Nàng không biết, đến cuối cùng, có phải nàng sẽ bị ném vào lồng heo hay không, vạn phần sỉ nhục ở trước mặt toàn bộ người trong kinh thành chìm vào đáy song; lại vẫn tự nói ình, đây đều là hắn an bài, giây tiếp theo, sẽ có chuyển biến.
Lại quay đầu lại, tay đã bị bỏ vào cái kẹp, thanh gỗ kia giống như nóng lòng muốn thử bấm gãy ngón tay nàng.
“Dùng hình!”
Kinh Triệu Doãn ra lệnh một tiếng, sai nha chậm rãi kéo hai đầu dây.
“A —” vừa mới bắt đầu, đau đớn từ ngón tay liền truyền đến toàn thân.
“Đợi chút!”
Một giọng nói truyền đến, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Ngọc Lâm phe phẩy cây quạt, bộ dáng tiêu sái, từ bên ngoài chậm rì rì tiến vào.
Sai nha tạm thời ngừng lại.
Kinh Triệu Doãn nói: “Người nào làm ồn dưới công đường?”
Thích Ngọc Lâm đứng ở cửa nhảy dựng lên, cười nói: “Đại nhân còn không nhận ra ta sao, mấy tháng trước công tử nhà ngài ở Khinh Sương Các, vì một đêm xuân với Hồng Ngọc tiểu nương tử mà tranh giành với ta, một đêm tốn năm trăm lượng bạc trắng, nghe nói ngài tức giận không nhẹ đâu!”
“Lớn mật!” Kinh Triệu Doãn xấu hổ và giận dữ nói:“Thích nhị công tử, Kinh triệu phủ là nơi ngươi có thể nói đùa sao! Lập tức đi ra ngoài, nếu không đừng trách bản đại quan không lưu tình!”
Chính văn Chương 162: Gặp quan 2
“Lớn mật!” Kinh Triệu Doãn xấu hổ và giận dữ nói: “Thích nhị công tử, Kinh triệu phủ là nơi ngươi có thể nói đùa sao! Lập tức đi ra ngoài, nếu không đừng trách bản đại quan không lưu tình!”
“Đại nhân đừng kích động, đừng kích động!” Thích Ngọc Lâm nói: “Vừa rồi là ta lỡ lời, không nói không nói. Nhưng ta không phải đến để náo loạn, ta nghe nói đại nhân đang thẩm vấn dâm phụ nhà Đoàn công công, ta vội tới cung cấp manh mối cho đại nhân.”
Kinh Triệu Doãn nhìn Đoàn Chính Trung một cái, nói: “Tới cung cấp manh mối, thấy bản đại nhân, vì sao không quỳ?”
Thích Ngọc Lâm nói: “Đây là đại nhân người không đúng, ta cảm thấy ta so với Đoàn công công không thiếu cái gì, ngược lại còn nhiều hơn hắn vài thứ, hắn không quỳ, vì sao ta phải quỳ?”
“Ngươi……” Kinh Triệu Doãn lại nhìn Đoàn Chính Trung, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng nghĩ Thích Ngọc Lâm là con Thích Tĩnh, nếu hắn thực sự muốn náo loạn, mình cũng không làm gì được hắn, hơn nữa nếu còn để hắn tiếp tục nói bậy bạ như vậy, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đắc tội với cả Đoàn Chính Trung, nên không tiếp tục dây dưa vấn đề quỳ hay không quỳ, trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi nói, ngươi muốn cung cấp manh mối gì?”
Thích Ngọc Lâm nhìn về phía Cầu Mộ Quân, đột nhiên vươn tay sờ bụng nàng.
Cầu Mộ Quân phản xạ có điều kiện lùi lại, Thích Ngọc Lâm thu tay, cười nói: “Xin hỏi đại nhân một câu, người nói đại phu bắt mạch cho phụ nữ có thai, có khả năng nhìn ra được đứa bé trong bụng phụ nữ này là con ai không?”
“Chớ có nói bậy, nếu có thể biết đứa bé trong bụng nàng là con ai, bản đại nhân còn phải phí công như vậy sao?” Kinh Triệu Doãn nói
Thích Ngọc Lâm nhíu mày nói: “Ai nha, vậy thì không dễ, ta cũng muốn biết đứa bé trong bụng nàng có phải của ta hay không!”
“Ngươi nói cái gì? Đứa bé trong bụng nàng là của ngươi?” Kinh Triệu Doãn kinh hãi nói.
“Không đúng không đúng, không phải ta đã nói sao, ta cũng không biết.”
“Vậy ý ngươi là ngươi cùng Đoàn phu nhân……”
Thích Ngọc Lâm cười nói: “Đó là đương nhiên, đại nhân sớm nên biết vài ngày trước ta cùng Mộ Quân còn đính hôn. Thịt đến bên miệng, ta có thể không ăn trước mấy miếng sao? Nữ nhân dùng làm gì, không phải là để ngủ cùng sao? Ta dùng thử trước xem có thoải mái hay không, nếu không may không dùng được thì làm sao bây giờ?”
Cầu Mộ Quân vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Thích Ngọc Lâm, hắn quay đầu nhìn nàng cười ái muội.
Kinh Triệu Doãn hừ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn nói, ngươi cùng Đoàn phu nhân, quả thật từng làm việc trơ trẽn?”
“Cái gì mà việc trơ trẽn, vu sơn mây mưa, cá nước thân mật, tất nhiên việc đẹp đẽ nhất thế gian, sao có thể là chuyện trơ trẽn? Đại nhân không biết thôi, Mộ Quân này là một nữ tử bế nguyệt tu hoa, mị cốt chi tư, lại gả cho thái giám, trong lòng không biết có bao nhiêu sầu khổ. Sau quen biết ta, từ ta biết được cái gì gọi là tình ái, rốt cuộc ngừng không được, ngày ngày quấn quít lấy ta, cùng ta hoan hảo, nghĩ lại những ngày đó, dù là người một đêm có thể cùng tám, mười nữ nhân như ta cũng không chịu nổi.” Thích Ngọc Lâm trêu đùa.
Dù không gần, tiếng nam nhân bên ngoài cười vang cũng truyền đến rõ ràng.
“Ngươi nói bậy!” Cầu Mộ Quân rốt cục nhịn không được, xấu hổ và giận dữ nói.
Lúc này, Thích Vi từ trong đám người chạy vào, giữ chặt Thích Ngọc Lâm, nói:“Nhị ca, huynh nói cái gì vậy, sao có thể vũ nhục Mộ Quân tỷ tỷ như vậy?”
Thích Ngọc Lâm nói: “Ai, Vi Vi, muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, đứng sang một bên đi.”
“Các ngươi rõ ràng không có……”
“Ai nói là không có, lần đó ở trên núi Nhạn Lai, còn có nửa đêm ta chạy đến trong phòng nàng, còn ở trong quán trà Thấm Nhã, muội cũng không ở bên bọn ta, cô nam quả nữ có thể làm cái gì?”
“Nhị ca, huynh……,,
“Đi xuống đi xuống!” Thích Ngọc Lâm đẩy nàng nói.
Lúc này, Đoàn Chính Trung nói: “Thích Ngọc Lâm, nói như vậy, ngươi quả thật cấu kết cùng phu nhân của ta? Mặc kệ đứa bé trong bụng nàng có phải của ngươi hay không, gian phu là ngươi chắc không phải giả?”
“Gian phu?” Thích Ngọc Lâm cười nói: “Từ này ta thích!”
Kinh Triệu Doãn đập đường mộc nói: “Thích Ngọc Lâm, ngươi cấu kết cùng phụ nữ có chồng, phải bị tội gì!”
Thích Ngọc Lâm nói: “Ta thừa nhận ta quả thật lên giường cùng phu nhân Đoàn công công, nhưng ta không biết ta phạm vào tội gì. Lúc đó Mộ Quân đã bị bỏ trở về nhà, ta cùng nàng tình đầu ý hợp, tình chàng ý thiếp, hoan hảo mấy ngày thì sao nào? Ai biết Hưu thư lại trở thành đồ bỏ? Không phải nói người không biết không có tội sao? Ta coi như là người không biết?”
“Ngươi……” Kinh Triệu Doãn nhất thời á khẩu, chuyển sang hỏi Cầu Mộ Quân: “Đoàn phu nhân, những lời vừa rồi của Thích Ngọc Lâm, ngươi thừa nhận không?”
“Không thừa nhận, ta không có quan hệ gì với hắn.” Nàng đáp.
“Vậy đứa bé trong bụng ngươi là của ai?”
Cầu Mộ Quân lại không nói.
Thích Ngọc Lâm cúi người nói: “Mộ Quân, nàng nói cho ta biết, đứa bé này thật sự là của ta sao? Nếu là của ta, ta không muốn làm cho cha ta biết tôn tử (cháu nội) của Thích Tĩnh hắn lưu lạc bên ngoài, bị người ta coi như dã loại, nói không chừng sẽ lột da ta!”
Cầu Mộ Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.
Kinh Triệu Doãn nghe xong lời này, lại không biết nên quyết định như thế nào.
Vốn định vịn vào lời Thích Ngọc Lâm “Người không biết không tội”, thả hắn, sau đó chỉ cần theo ý Đoàn Chính Trung dùng trọng hình thẩm vấn một lượt, nếu hỏi không ra, thì xử trí Cầu Mộ Quân là được rồi. Nhưng bây giờ mới nhớ ra, lời Thích Ngọc Lâm nói không phải giả, lấy tính tình bá đạo của Thích Tĩnh, hắn sao có thể để cốt nhục Thích gia mình chết trong bụng mẹ? Hắn chắc chắn dùng mọi cách bảo vệ Cầu Mộ Quân, cho dù khi điều tra rõ đứa nhỏ trong bụng nàng không phải cốt nhục Thích gia có thể một đao giết chết đi nữa.
Vụ án lâm vào bế tắc, Kinh Triệu Doãn đang chuẩn bị tạm dừng trong chốc lát, đi xuống thương lượng cùng những người khác, thì Cầu Vĩ tới
Hạ nhân nâng hắn vào Kinh Triệu phủ, hắn ngồi đối Kinh Triệu Doãn nói: “Đại nhân, để ta tới hỏi tiểu nữ vài câu được không?”
Kinh Triệu Doãn vốn đang bế tắc, đã sớm ngóng trông cứu tinh, giả bộ suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu.
Cầu Vĩ hỏi: “Mộ Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con thật sự làm chuyện trơ trẽn sao?”
Cầu Mộ Quân nhìn cha, nước mắt rơi xuống, lắc đầu.
“Vậy con thật sự có thai sao?”
“Con…… Con không biết.” Cầu Mộ Quân không biết nói như thế nào, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Cầu Vĩ quay đầu nói với Đoàn Chính Trung: “Đoàn tổng quản, hành vi của tiểu nữ luôn luôn đoan chính, ngươi dựa vào cái gì nói tiểu nữ tằng tịu cùng người khác?”
Đoàn Chính Trung cười lạnh nói: “Buổi sáng đại phu chính mồm nói với ta, nhạc phụ muốn đại phu kia lặp lại lần nữa sao?”
Cầu Vĩ nói: “Tiểu nữ nói nàng không có, tức là không có, ta không tin.”
Đoàn Chính Trung nói: “Nhạc phụ, người cần gì phải già mồm át lẽ phải như vậy? Đại phu xem mạch xong đã nói như vậy, còn có thể giả sao?”
“Đại phu gì, ta làm sao mà biết có phải ngươi lại cố ý làm khó con gái ta hay không, cố ý sai đại phu nói như vậy?”
Đoàn Chính Trung khẽ cười nói: “Nhạc phụ đại nhân thật đúng là khéo tưởng tượng.”
Lúc này, Thích Vi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân nói rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn…… Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại một lần đi.”
Chính văn Chương 163: Sự thật không ngờ
Lúc này, Thích Vi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân nói rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn…… Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại một lần đi.”
Kinh Triệu Doãn nghĩ nghĩ, nói:“Được, lập tức tìm đại phu đến xác nhận.”
Trong chốc lát, sai nha mang ba người đến, hai người là đại phu từ bên ngoài tìm đến, một người chuyên khám nghiệm tử thi trong Kinh Triệu phủ. Cầu Mộ Quân bị đưa vào nội thất, ba người theo thứ tự chẩn đoán, cuối cùng đều tự viết xuống kết quả chẩn đoán của mình, cùng nhau trình lên Kinh Triệu Doãn. Kinh Triệu Doãn vừa thấy ba tờ giấy, nhất thời chấn động.
Ba tờ giấy, hoặc viết “Vị hàn, kinh thủy không đều”, hoặc viết “âm hàn ngưng trệ vị phủ, nguyệt sự không thuận”, không có cái nào hỉ mạch!
Náo loạn như vậy nửa ngày, lại là Ô Long sao?
Kinh Triệu Doãn khụ khụ, đem giấy đưa cho sai nha bên cạnh nói: “Đưa Đoàn tổng quản xem qua.” Sai nha đem tờ giấy đưa cho Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung vừa thấy, trên mặt kinh ngạc.
Lúc này, Thích Vi hỏi: “Đại nhân, đại phu nói cái gì?”
Kinh Triệu Doãn nói:“Đoàn phu nhân…… Hai vị đại phu cùng khám nghiệm tử thi cũng không chẩn ra hỉ mạch, Đoàn phu nhân chỉ là dạ dày không khỏe.” Cầu Mộ Quân ngồi xuống đất. Thì ra là như vậy, hay là hắn đã đều tính toán cả rồi. Chính mình vẫn chưa mang thai, thì ra lại chưa mang thai.
Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng nghiêng đầu qua, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua nàng. Thích Vi vội thay Cầu Mộ Quân mở trói nói:“Xem đi xem đi, Đoàn Chính Trung, tất cả đều là ngươi cố ý phải không!” Cầu Vĩ cũng nói:“Đoàn Chính Trung, ngươi vũ nhục tiểu nữ như vậy, phải giải thích thế nào?”
Đoàn Chính Trung nói:“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này, ta hoàn toàn vô can, buổi sáng đại phu nói nàng có thai ta nhất thời tức giận mới đem nàng đến Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ ta bị điên rồi tự đội nón xanh ình sao?”
“Ngươi…”
Lúc này, Kinh Triệu Doãn nói:“Đúng là như thế, ai cũng không sai, vậy thì bãi đường đi. Đoàn tổng quản, Đoàn phu nhân nếu mệt mỏi, người đưa nàng về đi.” Nói xong, liền hô một tiếng “Bãi đường”.
Vụ án này thật là khó giải quyết, một bên là Đoàn Chính Trung, một bên là Thích Tĩnh, đứng giữa hai người bọn họ, cho dù là Hoàng đế cũng khó xử. Cũng may mọi việc lại ngoài ý muốn, thuận lợi chấm dứt. Lúc này, hắn không bãi đường, không may lại phát sinh thêm chuyện thì sao!
Đoàn Chính Trung nói:“Cũng đúng, dìu phu nhân lên xe ngựa đi.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Hạ nhân Đoàn phủ tiến vào, đỡ Cầu Mộ Quân đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Cầu Vĩ, Thích Vi, rồi đi cùng hạ nhân Đoàn phủ về.
Chuyện hôm nay, cha hẳn sẽ không để ẹ biết, bằng không, bà lại đau lòng.
Thích Vi cũng không sao, cũng vẫn quan tâm nàng như cũ, thật tốt……
Trở về Đoàn phủ, uống thuốc xong Linh Lan giúp nàng bôi thuốc lên tay.
Tuy rằng chỉ kẹp một lát, nhưng vẫn bị thâm tím, chạm vào liền đau.
Một lát sau, quản gia đưa một đại phu đến bắt mạch cho nàng, sau đó kê đơn.
Cầu Mộ Quân cứ ngơ ngác ngồi ở trong phòng như vậy, Linh Lan bưng thuốc tới, cũng không nói một tiếng uống hết.
Không lâu sau đã đến giờ cơm chiều, nha hoàn đến gọi Cầu Mộ Quân dùng bữa, nàng nói: “Nói với lão gia dạ dày ta không thoải mái, ăn không vào, muốn nghỉ ngơi”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.”
Nha hoàn đi rồi, Cầu Mộ Quân nói: “Linh Lan, ta có chút không thoải mái, đi ngủ trước.”
“Phu nhân, vậy để nô tỳ đỡ người nằm xuống.” Nói xong, Linh Lan liền đỡ nàng đến bên giường.
Nằm xuống, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, liền mơ mơ màng màng, như ngủ như không.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được một tiếng “Lão gia”, nàng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng đã thắp nến, trời đã tối đen.
Đoàn Chính Trung từ bên ngoài tiến vào, đóng cửa, cởi quần áo, nằm ở phía sau nàng, ôm lấy nàng. Nàng không đẩy hắn, cũng không nói chuyện, hoàn toàn không phản ứng.
Hắn dọc theo cánh tay của nàng cầm cổ tay nàng, nói:“Tay còn đau không?”
Nàng nói:“Chàng cố ý nói ta mang thai, muốn lợi dụng ta, lợi dụng mọi người, diễn một tuồng kịch?”
Hắn trả lời:“Không phải, là đại phu chẩn sai.”
“Sao chàng biết, nhỡ may ta thật sự mang thai?”
“Sẽ không”
“Vì sao”
“Bởi vì……”
Hắn trầm giọng nói:“Bởi vì ta không có khả năng khiến nàng mang thai.”
Nàng đột nhiên xoay người, nhìn hắn nói:“Chàng dựa vào cái gì khẳng định như vậy?”
Hắn nhìn lại nàng, chậm rãi nói: “Ngay từ đầu, y phục hàng ngày của ta đều tẩm thuốc, không có khả năng khiến nàng thụ thai.”
Thì ra…… Thì ra là thế.
Cái gì nàng cũng không biết, không biết gì hết.
Nhưng nàng sớm nên nghĩ đến, hắn luôn dự kiến trước mọi chuyện, làm sao có thể sơ sẩy như thế? Làm sao có thể đợi cho nàng mang thai mới phá, hắn căn bản sẽ không để nàng có cơ hội mang thai, chính nàng rất ngốc mà thôi.
Nàng lại hỏi:“Nhưng quả thật có đại phu nói ta mang thai, chàng sẽ không sợ ta thật sự mang thai, nhưng đứa bé không phải của chàng sao?”
“Sẽ không.”
“Ta nói là nếu như?”
“Sẽ không”
Nàng cười khổ một chút, nhắm mắt lại.
Đôi mắt bắt đầu có chút nặng nề, vô lực nói: “Ta thấy vườn hoa cúc phía tây, rất đẹp, nơi đó cũng có phòng trống, ngày mai ta muốn chuyển đến bên kia ở.”
“Mộ Quân……”
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người.
Hắn nói: “Ta cũng không ngờ, Thích Ngọc Lâm sẽ đến, cũng không ngờ hắn sẽ nhục nhã nàng như vậy.”
<
> Nàng nói ở trong lòng. Đã sớm nhục nhã, hắn có tới hay không, cũng chẳng liên quan. Cầu Mộ Quân xoay người, đưa lưng về phía hắn. Hắn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng.
Ngày hôm sau, Đoàn Chính Trung vào cung, nàng liền sai người sửa sang lại phòng ở phía tây, chuyển đồ của mình vào.
Đến buổi chiều, nàng vẫn ngồi ở án thư bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Theo góc độ này, cảnh vật bên ngoài cửa sổ tựa như một bức họa.
Linh Lan nhìn hoa cúc trước cửa, nói:“Phu nhân, nơi này thật nhiều hoa cúc, bây giờ mới nở mấy đóa, về sau nếu tất cả đều nở, là có thể hái pha trà uống.”
Cầu Mộ Quân cười nhẹ, nói: “Thái cúc Đông Ly hạ.”(1)
Linh Lan nói tiếp: “Du nhiên kiến Nam Sơn.”(2)
(1),(2) Hai câu thơ trong Ẩm Tửu (Uống rượu) – Đào Uyên Minh
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn…
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch:
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: “Sao được vậy?”
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ngươi cũng đọc sách?”
Linh Lan ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thỉnh thoảng tùy tiện đọc chút, biết vài câu thơ, đối đáp vài câu.”
“Đối câu đối? Cũng không phải chuyện đơn giản!” Cầu Mộ Quân cười nói.
“Cho nên nô tỳ chỉ biết vài câu truyền miệng thôi.” Linh Lan nói.
Cầu Mộ Quân cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, một hàng cò trắng bay qua trời xanh, trong lòng nàng đột nhiên sáng ngời, chấp bút ở viết xuống tờ giấy trước mặt vế trên: ‘Bạch hạc vong cơ, Khán thiên ngoại vân thư vân quyển.’
Sau đó nói với Linh Lan:“Linh Lan, ngươi nói xem vế này nên đối thế nào?”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản