Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 149 - 151
Chính văn Chương 149: Thỉnh cầu tứ hôn
Nàng đánh hắn vài cái, chu miệng nói:“Ta không để ý tới chàng nữa!”
Hắn thản nhiên cười, nói:“Chờ một chút.”
Là sao? Chờ một chút thì tốt rồi sao? Chờ một chút……
Nàng ở trong lòng lặp lại lời hắn.
Nàng nghĩ hắn bị thương nàng có thể chăm sóc hắn, có thể mỗi ngày bón thuốc cho hắn. Khi hắn đói bụng nàng có thể làm đồ ăn cho hắn. Quần áo, giày của hắn đều do nàng chuẩn bị. Nếu trời lạnh, trước khi hắn ngủ nàng có thể ủ ấm chăn cho hắn. Nàng cũng nghĩ bọn họ có thể có vài đứa con, con trai hoặc con gái, giống hắn hoặc giống nàng. Như vậy mỗi ngày trôi qua bọn họ đều vô cùng vui vẻ, cuộc sống cứ như vậy đến khi bạc đầu.
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, chỉ sợ nằm mơ nàng đều có thể cười tỉnh.
Thấy nàng nãy giờ không nói gì, hắn hỏi:“Thật sự không để ý đến ta à?”
Nàng trả lời:“Đúng vậy, không để ý tới chàng.” Đột nhiên lại hỏi:“ Liễu Vấn Bạch có đến không?” Bị hắn nhìn thấy bộ dáng bây giờ của bọn họ, nàng mắc cỡ muốn chết được.
Hắn trấn an nói:“Hắn không dám.”
“Vậy nhỡ hắn đến đây thì sao?”
Hắn nói:“Nếu hắn dám nhìn nàng, ta khiến cho hắn không nhìn được nữa.”
“Xấu xa.” Nàng cười nói.
Ngày hôm sau, đã tìm được hung thủ sát hại vương tử Đột Quyết. Hình bộ cùng đại điện bên Đột Quyết thẩm tra hai tùy tùng kia, rốt cục tìm ra lời nói thật.
Thì ra, tối hôm đó, vương tử Đột Quyết thấy một nữ tử rất có tư sắc ở đầu đường nên tiến lên nói muốn mua một đêm của nàng kia. Không ngờ nàng kia lại mắng hắn vài câu rồi rời đi. Lòng hắn mang hận, theo nàng kia đến thành đông, ở nơi không người sai tùy tùng che miệng nữ tử kéo vào ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ vương tử Đột Quyết muốn cường bạo nàng kia, tùy tùng đứng ở bên ngoài ngõ chờ. Ai ngờ tùy tùng mới đứng ở bên ngoài không bao lâu, thì ngõ nhỏ không còn động tĩnh gì nữa. Chờ đến khi bọn họ cảm thấy kỳ lạ chạy vào xem, thì phát hiện nàng kia đã đi mất, ngực vương tử Đột Quyết bị đâm một đao, đã tắt thở rồi.
Bọn họ đoán hẳn là vương tử Đột Quyết thấy nàng kia dịu dàng yếu đuối, nên không phòng bị, kết quả nhất thời vô ý bị nàng rút ra chính bội đao của hắn, đâm hắn một nhát.
Bọn họ sợ Đại điện hạ trừng phạt, lại sợ mất mặt mũi của Đột Quyết nên thương lượng bịa ra mấy câu, không nói ra sự thực.
Có manh mối này, Hình bộ nhanh chóng tìm được nữ tử bị vương tử Đột Quyết đùa giỡn ngày ấy. Đó là con dâu nhà nghèo, vừa thấy quan liền đem chuyện vì tự vệ mà thất thủ giết chết vương tử Đột Quyết nói thẳng ra.
Chân tướng rõ ràng, triều đình cùng Đột Quyết đương nhiên lại tranh chấp.
Bên Đột Quyết đương nhiên muốn giết nữ tử lấy mạng đền mạng, triều đình lại không chấp nhận, vốn là nữ tử bị hại sao lại phạm vào tội giết người. Tranh chấp đến tranh chấp đi, cuối cùng lấy cuộc thi Xúc Cúc quyết định, hai bên quyết định lấy luật Xúc Cúc định án: Bên nào thắng xúc cúc, bên đó thắng.
Vậy nên cuộc thi Xúc Cúc bỗng nhiên trở thành chuyện ai ai cũng quan tâm. Cuộc thi lần này, hai bên đều không muốn thua, bởi vì nếu thua sẽ trở thành sỉ nhục vĩnh viễn của mình.
Cầu Mộ Quân và Thích Ngọc Lâm đã hoàn toàn kết thúc, Thích Sóc Ly lại là kẻ muốn giết nàng diệt khẩu, còn làm Đoàn Chính Trung bị thương. Nàng không muốn gặp họ, cho nên hôm diễn ra Xúc Cúc trong cung nàng không đi.
Ngày thi đấu, ngay cả Hoàng Thượng đã nằm trên giường nhiều tháng cũng đến, Hoàng hậu, các vị phi tần, Hoàng tử, Công chúa, quần thần văn võ, gia quyến đại thần cùng với sứ thần Đột Quyết đã sớm ngồi chờ sẵn, bộ dáng giống như sẵn sàng đón đầu quân địch.
Thích Ngọc Lâm đã được tẩy thoát hiềm nghi, cũng tham gia trận đấu.
Gặp lại hắn, trên mặt hắn không còn tươi cười như gió xuân, đôi mắt cũng không còn lộ ra vẻ đào hoa nữa, tuy rằng khuôn mặt kia vẫn rất tuấn tú, nhưng thần sắc lại trầm tĩnh.
Điều này làm cho Liễu Vấn Bạch không khỏi có chút giật mình.
Trận đấu bắt đầu, Thích Ngọc Lâm giống như con thỏ xổ lồng, không ngừng áp đảo đội bên Đột Quyết.
Cuối cùng, Đột Quyết thua, đại điện hạ Đột Quyết cực kì tức giận.
Hoàng Thượng đương nhiên cũng nhìn ra trong trận đấu vừa rồi Thích Ngọc Lâm lập công lớn, cao hứng nói với hắn:“Thích Ngọc Lâm, hôm nay ngươi lập đại công, trẫm sẽ thỏa mãn một thỉnh cầu của ngươi, cho dù là thỉnh cầu gì, chỉ cần không vi phạm trung hiếu nhân nghĩa, trẫm sẽ đáp ứng ngươi.”
Thích Ngọc Lâm quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khẳng định nói:“Thích Ngọc Lâm khẩn cầu Hoàng Thượng chỉ hôn cho thần.”
“A?” Hoàng Thượng nở nụ cười vài tiếng, nói:“Thích lão nhị vẫn là tình lang si tình, được, ngươi nói đi, ngươi muốn tiểu thư nhà ai?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Chính là con gái Cầu hầu gia, Cầu Mộ Quân.”
Liễu Vấn Bạch kinh hãi: Xong rồi, thế này phiền toái lớn.
Sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi một chút, đột nhiên hỏi Liễu Vấn Bạch:“Chính Trung, không phải trẫm gả nàng cho ngươi rồi sao?”
Liễu Vấn Bạch cúi đầu nói:“Hoàng Thượng người đã quên rồi sao, lúc trước nô tài đã bỏ nàng rồi.”
Hoàng Thượng nhìn Thích Ngọc Lâm, yên lặng một chút, nói:“Nếu nàng đã bị Chính Trung bỏ, vậy cũng không có gì không được, trẫm đáp ứng”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Thích Ngọc Lâm mừng rỡ nói.
Buổi chiều, Cầu Vĩ từ trong cung hồi phủ, nói cho Cầu Mộ Quân chuyện hôn sự. Nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, sửng sốt mất một lúc. Hồi lâu sau, nàng mới hỏi:“Cha, đây là sự thật sao?”
Cầu Vĩ gật gật đầu, nói:“Cha biết, lúc trước con đã quyết định không có liên quan gì với hắn nữa, nhưng bây giờ là Hoàng Thượng ban hôn. Tuy không hạ chỉ, nhưng vẫn là miệng vàng lời ngọc, có bách quan làm chứng.”
“Hoàng Thượng vì sao lại hạ chỉ? Hắn hạ một lần còn chưa đủ, còn muốn hạ lần thứ hai, hắn vẫn còn nhớ?? Trí nhớ sao lại tốt vậy!” Cầu Mộ Quân không khống chế được
“Mộ Quân!” Cầu Vĩ nói:“Là Thích Ngọc Lâm trong trận đấu Xúc Cúc hôm nay xin Hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng lần này cũng là tứ hôn, nhưng không giống lần trước. Cha vẫn cảm thấy Thích Ngọc Lâm có lòng với con như thế, có thể phó thác chung thân.”
“Con……” Cầu Mộ Quân không biết nói với cha như thế nào, vung tay, cực kì tức giận lại mất hình tượng lao vào phòng mình, đóng cửa lại. Cái nhìn của cha là như vậy, nàng chỉ có thể đặt hi vọng lên Đoàn Chính Trung. Nhưng đây là…… Đây là Hoàng Thượng hạ chỉ, hắn có thể có cách gì? Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Thích Ngọc Lâm sao?
Không được, nàng nhất định sẽ không gả cho Thích Ngọc Lâm, cho dù đào hôn nàng cũng sẽ không gả! Bây giờ nàng hận không thể lập tức đi tìm Đoàn Chính Trung, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ đành chờ thêm một đêm. Thích Ngọc Lâm, tại sao hắn có thể làm như vậy, sao có thể như vậy!
Vốn, nàng còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc trên núi Nhạn Lai, lúc ở trên nóc nhà ngắm trăng, Trung thu…… Tất cả đều tốt đẹp như vậy, hắn tiêu phí tâm tư vì nàng như thế, mà nàng lại tàn nhẫn với hắn như vậy, nàng vẫn luôn hổ thẹn với hắn. Nhưng hôm nay, một chút tình cảm còn sót lại kia cũng đã mất.
Đây không phải bức hôn sao? Không phải bắt buộc nàng sao?
Không ngờ, thật sự không ngờ, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như thế, nàng đã theo cha tiến cung. Như vậy lúc Thích Ngọc Lâm xin chỉ hôn nàng nhất định sẽ không đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ……
Chính văn Chương 150: Phản kích
Không ngờ, thật sự không ngờ, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như thế, nàng đã theo cha tiến cung. Như vậy lúc Thích Ngọc Lâm xin chỉ hôn nàng nhất định sẽ không đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ……
Khi ấy chắc hẳn Liễu Vấn Bạch cũng ở đó, trở về hắn nhất định sẽ nói cho Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung…… Đoàn Chính Trung chắc sẽ sốt ruột? Không biết hắn có nghĩ ra cách nào không, mà không biết hắn có thể khống chế được cảm xúc không, xúc động sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương.
Nhưng chắc là không thể nào đâu, từ trước đến nay nàng chưa thấy hắn không khống chế được cảm xúc, cũng chưa thấy hắn xúc động bao giờ.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, nàng đang định ra ngoài thì Thích Tĩnh và Thích Ngọc Lâm lại đến đây…… Mang theo sính lễ.
Nghe thấy tin tức này, nàng lập tức vọt vào chính đường.
Cầu Vĩ lập tức nói:“Mộ Quân, sao có thể vô lễ như thế, mau trở về phòng đi!”
Cầu Mộ Quân không đáp lời, đứng ở trong chính đường nhìn thẳng Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm cũng nhìn về phía nàng, trong mắt là cố chấp chân thật đáng tin.
Cầu Vĩ còn nói thêm:“Người đâu, dìu tiểu thư đi.”
Thích Tĩnh cười nói:“Cầu đại nhân, ngài và ta cũng không phải là người cổ hủ, hai đứa nó đã sớm quen biết, Cầu tiểu thư nếu đã đi ra thì đến đây đi.”
Cầu Vĩ cười cười, Cầu phu nhân đi kéo Cầu Mộ Quân ra ngoài. Cầu Mộ Quân đột nhiên chạy ra ngoài, bởi vì đi quá nhanh nên ở bậc thang nàng bị ngã sấp xuống đất.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm vội vàng chạy tới đỡ nàng.
“Đừng chạm vào ta!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, đứng lên, chịu đựng đầu gối vừa đau vừa rát đi đến một bên.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm đuổi theo, giữ nàng lại.
“Ta biết, nàng trách ta, hận ta, nhưng ta thật sự không thể buông nàng, Mộ Quân, gả cho ta đi, cả đời ta sẽ đối xử tốt với nàng.” Hắn sốt ruột nói.
Cầu Mộ Quân lạnh lùng cười nhìn hắn, nói:“Ngươi là kẻ tiểu nhân!”
“Đoàn Chính Trung là quân tử sao?” Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm bi thương nói:“Hắn kết nhũng mưu lợi riêng, lấy thúng úp voi, tham lam vô sỉ. Ta chỉ muốn nữ nhân ta yêu nhất, hắn lại muốn quyền thiên hạ, những việc ta làm so với hắn không đáng kể! Nhưng nàng vẫn yêu hắn, ta không phải tiểu nhân, chỉ là ta không chiếm được trái tim của nàng. Mộ Quân, bây giờ ta rốt cục cũng tin nàng cũng không yêu ta, nhưng ta muốn ình thêm một ít thời gian, ta muốn ta có thể tiếp tục chờ nàng, chờ nàng yêu ta. Ta ép nàng lần này, chỉ một lần này thôi.”
“Vậy sao? Ngươi chắc chắn ta sẽ ở bên ngươi nửa đời còn lại sao? Ngươi có dám khẳng định ngươi sẽ lấy một người sống, mà không phải một thi thể không?” Cầu Mộ Quân lạnh lùng nói.
Thích Ngọc Lâm lắc đầu nói:“Không, nàng sẽ không, nàng không phải người sẽ tự sát, lúc trước gả cho Đoàn Chính Trung, nàng không tự sát, bây giờ gả cho ta nàng cũng sẽ không tự sát. Ta sẽ có nửa đời còn lại của nàng.”
Cầu Mộ Quân không để ý đến hắn, đi về phía phòng mình.
Thích Ngọc Lâm nhìn bóng dáng của nàng lẩm bẩm nói:“Mộ Quân, tha thứ cho ta, ta sẽ bồi thường, ta sẽ dùng cả đời để bồi thường ……”
Cha con Thích gia ở Cầu phủ một ngày, ăn cơm, chọn ngày, ngày mười tháng chín sẽ thành thân. Còn bảy ngày nữa. Cha con Thích gia vừa đi, Cầu Mộ Quân liền muốn đi tìm Đoàn Chính Trung. Đang ở trong phòng chuẩn bị thì có người gõ cửa. Nàng vừa thay hài vừa nói:“Vào đi.” Là một nha hoàn trong phủ - Tiểu Thúy. Nàng ta vừa vào liền đóng cửa lại.
“Không cần đi đâu, hắn đã đưa tin tức đến đây rồi.” Tiểu Thúy nói.
Cầu Mộ Quân sững sờ nói:“Tiểu Thúy ngươi……”
Tiểu Thúy bừng tỉnh, nói:“Là ta.”
Lần này, là giọng của Liễu Vấn Bạch.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, nói:“Sao ngươi lại tới đây?”
Liễu Vấn Bạch đến gần nàng nói:“Hai ngày nữa sẽ có một tiểu thái giám trong cung đến, cô nghĩ cách để cho hắn vô tình thấy bằng chứng cô ái mộ Thích Ngọc Lâm, ví dụ như thơ tình, thư hay gì gì đó. Hắn nhất định sẽ giao cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là người lòng dạ hẹp hòi, biết cô muốn gả cho Thích Ngọc Lâm như vậy, nhất định sẽ không để cho cô được như ý, có lẽ sẽ nghĩ cách đổi ý tứ hôn.”
“Như vậy được không? Hoàng Thượng thật sự sẽ đổi ý sao?”
Liễu Vấn Bạch nói:“Cô không tin ta cũng phải tin Trung Trung ca của cô đi, đây là hắn nói, ta chỉ truyền lời thôi.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.
“Được rồi, ta đi đây.” Liễu Vấn Bạch nói một tiếng, liền lui ra.
Chứng cớ?
Cái gì có thể chứng minh nàng yêu Thích Ngọc Lâm, lại dễ để cho tiểu thái giám vô ý nhìn thấy đây? Trầm tư một lát, nàng ngồi vào án thư, mở giấy ra.
Một người yêu một người khác, trong đầu lúc nào cũng sẽ nghĩ đến bóng dáng người kia, cho nên cô nương gia nếu vẽ bức họa của ai thì nhất định là có ý với hắn.
Nghĩ vậy nàng liền vẽ một bức họa Thích Ngọc Lâm, sau đó lại đề một câu ở bên cạnh: ‘Chấp tử tay, cùng tử giai lão’. Nhìn tờ giấy này, nàng nghĩ Hoàng Thượng nếu nhìn thấy, nhất định sẽ tức giận, sau đó nghĩ cách không cho nàng gả đi. Không ột nữ tử được như ý, cách tốt nhất không phải khiến nàng không thể cùng người nàng ái mộ đến với nhau sao? Hắc, Đoàn Chính Trung cũng thật gian!
Từ đó, Cầu Mộ Quân ngày ngày chú ý động tĩnh ở chính đường, chờ người trong cung đến.
Quả nhiên đến ngày thứ ba, có một thái giám trẻ tuổi mang theo người tới Cầu phủ, thì ra là Hoàng Thượng ngự ban một đôi chén bạch ngọc.
Hừ, giả mù sa mưa, biết rõ thanh danh Thích Ngọc Lâm ở bên ngoài không tốt, còn đưa một đôi chén uống rượu giao bôi đến.
Cầu Mộ Quân có kinh nghiệm lúc trước ở Đoàn phủ bị Đoàn Chính Trung bắt được nên lần này làm ngựa quen đường cũ. Đặt bức họa kia ở bên đường tiểu thái giám sẽ đi qua. Còn mình thì núp vào một bên.
Cầu Vĩ đưa thái giám ra chính đường, thái giám mang theo người từ cửa trước đi đến, quả nhiên thấy được bức họa trong bụi hoa.
Thái giám tùy tiện liếc qua tờ giấy rồi tỉnh bơ cho tờ giấy vào trong lòng.
Ở chỗ nấp nhìn mục đích đã đạt được, Cầu Mộ Quân rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kế tiếp, chắc nàng không cần lo lắng nữa. Hoàng Thượng nhìn thấy tờ giấy này, lại có Liễu Vấn Bạch ở bên thêm vào một hai câu, chắc chắn đại công cáo thành.
Trong cung, Liễu Vấn Bạch đang bóp chân cho Hoàng Thượng, thái giám đi Cầu phủ liền đến phục mệnh. “Hoàng Thượng, chén bạch ngọc đã đưa đến, Cầu đại nhân nói cảm tạ thánh ân.” Hoàng Thượng từ từ nhắm hai mắt không lên tiếng, Liễu Vấn Bạch nói:“Hoàng Thượng đã biết, đi xuống đi.”
Thái giám còn nói thêm:“Nô tài ở Cầu phủ trong lúc vô ý nhặt được một thứ, xin Hoàng Thượng xem qua.” Nói xong, hắn liền đem tờ giấy trong lòng trình lên.
Liễu Vấn Bạch cầm tờ giấy, mở ra đưa cho Hoàng Thượng. Nghĩ rằng, Cầu Mộ Quân này thật lợi hại, làm giống như thật vậy. Hoàng Thượng nhận tờ giấy, nhìn bức họa kia, lại nhìn những chữ bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám. Liễu Vấn Bạch hỏi thái giám:“Đây là nhặt được trong Cầu phủ sao?”
“Bẩm tổng quản, đúng vậy.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Liễu Vấn Bạch nói.
“Dạ, Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản, nô tài cáo lui.” Thái giám nói xong, rời khỏi phòng.
Chính văn Chương 151: Tiếp nhận
“Dạ, Hoàng Thượng, Đoàn tổng quản, nô tài cáo lui.” Thái giám nói xong, rời khỏi phòng.
Liễu Vấn Bạch nói: “Hoàng Thượng, xem ra Cầu đại tiểu thư cùng Thích nhị công là một đôi uyên ương! Nô tài còn tưởng rằng, Cầu đại tiểu thư không muốn nên Thích nhị công tử mới xin Hoàng Thượng tứ hôn.”
“Chấp tử tay, cùng tử giai lão, hừ!” Hoàng Thượng nói: “Trẫm sẽ không cho ngươi đắc ý!”
Liễu Vấn Bạch hỏi:“Hoàng Thượng không bằng lấy lí do Thích gia là hoàng thân quốc thích, không thể cưới người bị chồng bỏ lại tái giá như Cầu Mộ Quân, chỉ hôn cho Thích Ngọc Lâm người khác đi.”
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, nói:“Chính Trung, vì sao ngươi lại bỏ nàng?”
Liễu Vấn Bạch trả lời: “Khi đó nô tài cảm thấy Cầu Mộ Quân này không tuân thủ nữ tắc, rất có khả năng đã có tư tình với người khác nên bỏ nàng. Bây giờ nghĩ lại, nghi ngờ của nô tài thật ra rất đúng, nói không chừng nàng ta đã sớm có quan hệ bí mật với Thích Ngọc Lâm.”
Hoàng Thượng nói: “Ngươi chỉ đoán, không có chứng cớ mà Cầu Vĩ không nói gì sao?”
Liễu Vấn Bạch nói: “Nô tài vì nể mặt Cầu Vĩ nên không cố ý đi tìm bằng chứng Cầu Mộ Quân không tuân thủ nữ tắc, cũng không lấy danh ‘dâm dật’ bỏ nàng, mà là lấy lý do ‘nhiều lời’ để bỏ nàng.”
Hoàng Thượng lại hỏi: “Vậy nàng có ‘nhiều lời’ nói nhảm khắp nơi hay không?”
Liễu Vấn Bạch thành thật đáp:“Dạ, không.”
Hoàng Thượng mỉm cười nói:“Chính Trung, trẫm biết quan hệ giữa ngươi và Thích Tĩnh không tốt”
“Hoàng Thượng……”
“Bây giờ ngươi có cơ hội khiến Thích Tĩnh tức giận, nên sử dụng thế nào đây?” Hoàng Thượng nói.
Liễu Vấn Bạch hỏi:“Ý của Hoàng Thượng là?”
Hoàng Thượng cười nói:“Thích Ngọc Lâm muốn kết hôn với con gái của Cầu Vĩ, sính lễ đã mang đến, ngươi lại đem con dâu chưa qua cửa của hắn về phủ của ngươi, làm phu nhân của ngươi. Ngươi nói xem Thích Tĩnh có thể không tức giận sao?”
Liễu Vấn Bạch sợ đến mức tim đập mạnh, nói:“Hoàng Thượng muốn nô tài đón Cầu Mộ Quân về? Nhưng nô tài đã bỏ nàng rồi.”
Hoàng Thượng nói:“Trên hưu thư, lý do ngươi viết tất cả đều do ngươi tin lời đồn đãi bịa chuyện, cho nên ngươi chính là vô lý mà bỏ vợ, như thế không được. Trẫm hạ chỉ, hưu thư này trở thành phế thải.”
“Nhưng nàng cùng Thích Ngọc Lâm…… vậy cũng đã phạm vào điều cấm rồi.”
“Ngươi vừa mới nói không có chứng cớ đó sao, hơn nữa cho dù nàng ‘dâm dật’, nhưng hưu thư lại viết là ‘nhiều lời, vậy hưu thư cũng không có công hiệu. Trẫm lệnh cho ngươi, phải đưa con gái của Cầu Vĩ về phủ, không được bỏ!” Hoàng Thượng kiên quyết nói.
Liễu Vấn Bạch ngây người trong chốc lát, mới giả bộ bất đắc dĩ nói:“Nô tài tuân chỉ.”
Hoàng Thượng vuốt chòm râu, nhìn hắn đắc ý nở nụ cười.
Liễu Vấn Bạch hiểu được, hắn và Cầu Mộ Quân đều bị Đoàn Chính Trung tính kế.
Giỏi lắm Đoàn Chính Trung, đã sớm nghĩ ra cách như vậy. Chỉ người khác cho Thích Ngọc Lâm gì chứ, kết quả là trục lợi đưa Quân Quân muội tới tay hắn. Cái này chính là ‘một mũi tên hạ hai con chim’ mà, ha ha, rốt cục có thể củi khô bốc lửa mỗi ngày.
Sáng sớm, Cầu Mộ Quân ở nhà chờ thánh chỉ của Hoàng Thượng, kết quả lại chờ được tiếng chiêng trống náo nhiệt, âm thanh càng đến càng gần.
Cầu Mộ Quân nói:“Là nhà ai đón dâu sao? Sao lại sớm như vậy?”
Nha hoàn bên cạnh nói:“Đúng vậy, cũng không có nghe nói hôm nay nhà ai làm việc vui?”
Một lát sau, âm thanh kia lớn hơn nữa, sau đó vẫn vang như vậy, hình như là đứng ở cửa nhà mình.
Nha hoàn nói:“Tiểu thư, không đúng, rõ ràng là ở đứng ở trước cửa nhà chúng ta, chẳng lẽ Thích gia lại tới nữa?”
Cầu Mộ Quân run lên, nói:“Ngươi ra bên ngoài nhìn xem, có chuyện gì.”
“Vâng, tiểu thư, bây giờ nô tỳ đi ngay.” Nha hoàn nói xong, liền ra cửa phòng.
Chẳng được bao lâu, nha hoàn hồng hộc chạy về, hét lớn: “Tiểu thư tiểu thư, là Đoàn tổng quản trong cung, hắn mang theo người đến.”
“Cái gì?”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra, vội hỏi nói: “Vậy hắn tới làm gì?”
Nha hoàn nói: “Cái này…… nô tỳ không hỏi.”
“Mau, mau đi nhìn xem, xem hắn tới làm gì?” Cầu Mộ Quân vội nói.
“Dạ, tiểu thư.” Nha hoàn lại chạy ra ngoài.
Đoàn Chính Trung, hắn tới làm gì? Không phải Hoàng Thượng không có cách nên muốn đón nàng tiến cung làm phi tử chứ? Chết tiệt, nàng nghĩ đi đâu vậy, điều này sao có thể! Vậy hắn tới làm gì?
Nàng sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, không được ra cửa trước chờ. Dường như đợi thật lâu mà nha hoàn vẫn không trở về. Đang lúc nàng gấp đến mức muốn tự chạy đến tiền viện, nha hoàn đã trở lại. Lúc này, biểu tình trên mặt nàng càng sốt ruột hơn vừa nãy.
“Tiểu thư! Đoàn tổng quản, Đoàn tổng quản hắn……” Nha hoàn chạy không kịp thở, Cầu Mộ Quân càng sốt ruột hỏi:“ Nói chậm một chút, hắn muốn làm gì?”
Nha hoàn nói:“Đoàn tổng quản, hắn đến lấy người!”
“Hả?”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nha hoàn lại xua tay nói: “Không đúng không đúng, hắn tới đón người!”
“Đón ta làm gì?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Nha hoàn rốt cục thở từ từ, nói: “Hắn nói hưu thư trở thành phế thải, tới đón người về Đoàn phủ!”
“Cái gì?” Cầu Mộ Quân hoàn toàn ngây dại, duyệt những lời này ở trong đầu vô số lần mới hiểu được ý nghĩa. Hưu thư trở thành phế thải, tới đón nàng……
Hắn không phải không thể ở bên nàng mới bỏ nàng sao? Sao bây giờ lại có thể tới đón nàng?
Nghĩ không ra, trong lòng lại không kìm chế được mà kích động, nàng nhịn không được ra khỏi phòng, len lén vòng đến tiền viện.
Tiếng pháo liên thanh, đội ngũ hơn mười người chỉnh tề, hai tổ sư phó chiêng trống, còn thêm một đại kiệu tám người nâng. Đội ngũ lớn như vậy, lúc trước đón dâu hắn chỉ dùng kiệu bốn người!
Lúc này, chỉ nghe Cầu Vĩ nói: “Hưu thư lúc trước là giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Đoàn tổng quản lần này đến đây, sửa miệng lại nói hưu thư trở thành phế thải, không biết là có ý gì?”
Liễu Vấn Bạch nói: “Ý gì tiểu tế (con rể) vừa rồi đã nói qua, hưu thư viết lung tung, phu nhân hiền lành đoan trang, cũng không phạm vào lỗi gì. Lúc trước bỏ nàng thật sự là oan uổng rất lớn. Cho nên lần này tiểu tế đến đón phu nhân về.”
“Đoàn tổng quản, ngày trước tiểu nữ đã được Hoàng Thượng chính miệng tứ hôn cho nhị công tử Thích gia, hoàng mệnh không thể trái, Đoàn tổng quản vẫn nên trở về thì hơn.” Cầu Vĩ trầm mặt nói.
Liễu Vấn Bạch cười nhẹ, nói: “Hoàng Thượng quả thật đã chính miệng tứ hôn, nhưng đó là Hoàng Thượng không biết Mộ Quân vẫn là thê tử của tiểu tế, nếu biết, Hoàng Thượng sao có thể hạ chỉ như thế, chỉ hôn cho người đã có chồng?”
“Đoàn Chính Trung, ngươi không nên ép người quá đáng!” Cầu Vĩ lớn tiếng nói.
Liễu Vấn Bạch vừa cười vừa nói: “Sao nhạc phụ đại nhân lại nói như vậy. Lúc trước tiểu tế cùng phu nhân cũng được Hoàng Thượng chỉ hôn, nay nghĩ lại sai lầm ngày trước nên tiểu tế muốn tới bồi tội với nhạc phụ nhạc mẫu và phu nhân, lại đón phu nhân hồi phủ. Sao nhạc phụ đại nhân lại cảm thấy tiểu tế ép người quá đáng?”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản