Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143 - 145
Chính văn Chương 143: Say rượu
Đèn lồng kia chậm rãi hạ xuống giữa đóa hoa, nữ tử đang múa trong đóa hoa sen đột nhiên bay lên, chân rời khỏi hoa sen, bay về phía đèn lồng như trăng tròn đang ở giữa không trung.
Bốn phía tiếng hoan hô như sấm dậy, mọi người vỗ tay kêu lên:“Hằng Nga bôn nguyệt! Hằng Nga bôn nguyệt!” (Hằng Nga bay lên mặt trăng) (1)
(1)        Hằng Nga bôn nguyệt (嫦娥奔月)
Dịch nghĩa: Hằng Nga bay lên mặt trăng
Nguyên văn (lấy từ đoạn trích Hoài Nam Tử cổ bản ở sách Sơ Học Kí):
Nghệ thỉnh bất tử chi dược ư Tây Vương mẫu, Hằng Nga thiết dĩ bôn nguyệt, thác thân ư nguyệt, thị vi thiềm thừ, nhi vi nguyệt tinh.
Dịch nghĩa:
Hậu Nghệ xin thuốc bất tử chỗ Tây Vương mẫu, Hằng Nga ăn trộm để lên được mặt trăng, gửi thân ở cung trăng, làm thiềm thừ, làm thần mặt trăng.
Cầu Mộ Quân cũng nhìn không chớp mắt cảnh tượng tuyệt đẹp này, lộ ra ánh mắt vui sướng.
Trong trời đêm, ở hai bên gian lầu chăng một sợi dây mảnh không dễ nhìn. Nữ tử bay đến không trung, tung dải lụa, đứng trước đèn lồng, kéo đèn lồng bay về phía quán rượu.
Đến khi nữ tử như Hằng Nga kia bay tới phía nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn về phía Thích Ngọc Lâm.
Thích Ngọc Lâm chỉ cười nhìn nàng.
Tất cả là hắn làm, chuẩn bị cho nàng sao!
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, nàng kia đã bay đến trước mặt nàng.
Chỉ thấy nàng kia vươn tay đưa một chiếc bánh Trung vừa tròn vừa lớn cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhìn Thích Ngọc Lâm bên cạnh, ánh mắt hắn ý bảo nàng nhận bánh Trung thu.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mở ra nhìn xem.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, chậm rãi tách bánh Trung thu kia ra, lộ ra một tờ giấy.
Rút tờ giấy trong bánh Trung thu, mở ra nhìn, đúng là bảy chữ: “Chấp tử tay, cùng tử giai lão”. (Nắm tay nhau cho tới bạc đầu)
Có một thiếu niên hơn mười tuổi lẻn đến bên cạnh nàng, thò đầu vào nhìn, thì thầm:“Chấp tử tay, cùng tử giai lão.” Sao đó bỏ chạy, lớn tiếng hô:“Viết ‘chấp tử tay, cùng tử giai lão’! Chấp tử tay, cùng tử giai lão!”
Bốn phía tiếng hoan hô vang dậy, thư sinh đứng bên hô lớn một tiếng nói:“Tình cảnh này, đêm trăng này, thật là giai nhân tài tử, thật sự là ‘Chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên’!” (Chỉ muốn làm uyên ương chứ không muốn làm thần tiên)
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cánh hoa bay đầy trời, nữ tử khiêu vũ bay đi, đèn lồng như trăng tròn bay lên trên không, quần áo nàng kia phấp phới hạ xuống trên tòa sen, bắt đầu khiêu vũ.
Cầu Mộ Quân cúi đầu, thản nhiên cười, không nói một câu.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mộ Quân, ta chỉ nói ra tâm ý của ta, nàng không cần quá để ý, chúng ta trở lại ngồi đi.” Mấy người trở về đã thấy Sanh Dung cùng Đoàn Chính Trung ngồi đó. Sanh Dung thế nhưng lại uống rượu.
Thích Vi chạy tới nói:“Ngươi làm sao vậy, còn uống rượu, lá gan thật sự là càng lúc càng lớn!” Nói xong định lấy bầu rượu của nàng.
Sanh Dung đẩy nàng nói:“Đừng động vào ta!”
Thích Vi ngạc nhiên nhìn nàng, lại nhìn về phía Đoàn Chính Trung, chỉ thấy hắn bình tĩnh nhìn Sanh Dung, giống như không có chuyện gì.
Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm cũng nhìn thấy. Thích Ngọc Lâm hỏi Sanh Dung:“Phong nha đầu, muội làm sao vậy? Uống như vậy, trở về không sợ ai mắng sao?”
Sanh Dung nhìn lại hắn một cái, cầm bình rượu đổ vào miệng.
Đoàn Chính Trung đoạt lấy bình rượu trong tay nàng, thay nàng rót một ly.
Sanh Dung lấy chén rượu, uống một ly rồi bắt đầu khóc.
Thích Vi ngăn bàn tay định rót thêm rượu của nàng lại, hỏi:“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sanh Dung khóc càng lớn, nước mắt ào ào chảy xuống.
Cầu Mộ Quân đưa khăn tay cho Thích Vi, Thích Vi cầm khăn lau nước mắt cho nàng nói:“Làm sao vậy, ngươi nói đi?”
Sanh Dung nói:“Hắn là người xấu! Ta muốn giết hắn!”
Thích Vi vội la lên:“Rốt cuộc là làm sao, ngươi nói, ngươi muốn giết ai? Là ai bắt nạt ngươi sao?”
Sanh Dung khóc hồi lâu, mới nói:“Phụ hoàng muốn hắn làm Phò mã, hắn không chịu, còn nói cho dù chết hắn cũng sẽ không làm.”
Mấy người chấn động, Thích Vi vội hỏi:“Là tên tân khoa Trạng Nguyên kia sao? Vì sao? Hắn vì sao không làm?”
Sanh Dung khóc nói:“Hắn nói hắn có vị hôn thê sắp thành thân, hắn sẽ không phụ nàng ấy.” Nói xong, nàng lại đau lòng thêm vài phần, bưng chén rượu lên tiếp tục uống.
Thích Vi hỏi:“Vậy…… Hắn bất kính như thế, phụ hoàng ngươi không giết hắn sao?”
Sanh Dung nức nở nói:“Phụ hoàng nói muốn giết hắn, ta xin phụ hoàng thả hắn.”
“Vì sao?” Thích Vi kỳ lạ nói.
Đây cũng là điều Cầu Mộ Quân muốn hỏi, theo tính cách của Sanh Dung chỉ sợ là muốn khiến cho hắn chết không có chỗ chôn mới đúng. Sanh Dung dựa vào trên bàn vùi đầu khóc nói:“Ta không muốn hắn chết, không muốn hắn chết……”
Thì ra là mối tình đầu, nàng thật sự yêu tân khoa Trạng Nguyên kia rồi, tiếc rằng người ta không yêu nàng. Cho dù nàng là con gái của hoàng đế, nói đến chuyện tình cảm thì cũng không làm gì được.
Nghe xong lời của nàng, trong lòng mọi người đủ loại cảm xúc, Cầu Mộ Quân cầu xin ông trời để nàng gặp được người nàng yêu, cũng sẽ yêu nàng; Thích Vi vui mừng vì người không hiểu chuyện như Sanh Dung cũng có ngày trưởng thành; Thích Ngọc Lâm nhìn thoáng qua Cầu Mộ Quân, chỉ cảm thấy bi ai giống Sanh Dung.
Sanh Dung tiếp tục uống rượu, Thích Ngọc Lâm nhìn nàng uống, cũng rót ình một ly, một hơi uống hết.
Thích Vi muốn khuyên nhưng nhìn bộ dạng Sanh Dung lúc này lại khuyên không nổi, nói: “Chậm một chút, đợi ta với, ta uống cùng ngươi.”
“Được, nào, cạn chén! Ngọc Lâm biểu ca, ngươi cũng cạn chén!”
“Cạn chén!” Thích Ngọc Lâm vươn chén rượu nói.
Ba người cứ như vậy uống rượu, Cầu Mộ Quân nhìn về phía Liễu Vấn Bạch đang giả làm Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch cũng nhìn nàng một cái, lộ ra ánh mắt không có cách nào. Cầu Mộ Quân lại nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn Đoàn Chính Trung có ổn không, không hiểu sao hắn lại giả vờ không phát hiện.
“Đến, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ cũng uống… uống rượu, tỷ gả cho Ngọc Lâm biểu ca coi như hết.” Sanh Dung đưa chén rượu về phía nàng nói.
Cầu Mộ Quân xấu hổ nhìn Thích Ngọc Lâm rồi lại nhìn Liễu Vấn Bạch, nói:“Sanh Dung, uống ít thôi, lát nữa còn phải về.”
Sanh Dung bĩu môi nói:“Tỷ không uống thì ta uống”
Nói xong lại nói với Thích Ngọc Lâm:“Ngọc Lâm biểu ca, cạn chén!”
“Nào, cạn chén!” Thích Ngọc Lâm nói, hai người cùng ngửa đầu uống cạn.
Sanh Dung lại rót rượu, nói với Thích Vi:“Vi Vi, ngươi nói xem ngươi vừa mắt ai, nói với ta, ta bảo phụ hoàng chỉ hôn giúp ngươi!”
Thích Vi đã uống đến đỏ mặt, cười nói:“Thôi đi, ngay cả chính ngươi còn chỉ không được, còn chỉ ta!”
Sanh Dung khụt khịt nói:“Vi Vi, ngươi cười ta, ngươi cười ta……” Nói xong, tiếp tục rót rượu.
“Ta thích Mộ Quân tỷ tỷ, ta muốn nàng làm tẩu tử của ta, mỗi ngày chơi với ta.” Thích Vi cười, nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, nào, cạn!” Bỗng nhiên nàng lẩm bẩm:“A quên, tỷ không cạn.” Vừa nói, vừa tiếp tục uống rượu.
Họ cứ tiếp tục uống, trong khi người bốn phía dần dần thưa thớt, nghe nói là ‘Đại điển Tế Nguyệt’ bắt đầu nên mọi người đều đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’.
Cầu Mộ Quân nói với Sanh Dung:“Sanh Dung, chúng ta đừng uống nữa, đi xem ‘Đại điển Tế Nguyệt’ đi.”
Sanh Dung không để ý tới nói:“Không được, ta muốn uống, đại điển gì gì đó có gì đẹp, ta muốn uống rượu, rượu uống tốt nhất! Vi Vi, ngươi thấy đúng không?”
“Ha ha, đúng, rượu uống tốt nhất ……”
Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống nhưng vì tửu lượng tốt nên mặt còn chưa đỏ khí cũng không suyễn. Hai người kia thì thực sự đã say rồi. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo hắn nghĩ cách đưa Sanh Dung hồi cung nhưng Liễu Vấn Bạch lại vẫn không nhìn nàng.
Chính văn Chương 144: Sự việc phát sinh
Thích Ngọc Lâm tuy rằng cũng uống nhưng vì tửu lượng tốt nên mặt còn chưa đỏ khí cũng không suyễn. Hai người kia thì thực sự đã say rồi. Cầu Mộ Quân nhìn Liễu Vấn Bạch, ý bảo hắn nghĩ cách đưa Sanh Dung hồi cung nhưng Liễu Vấn Bạch lại vẫn không nhìn nàng.
Sanh Dung đang uống, đột nhiên đứng lên nói:“Ta muốn giết hắn, ta muốn chém đầu cả nhà hắn!”
Liễu Vấn Bạch ấn nàng ngồi xuống, nàng lại cầm lấy bầu rượu chạy đến lan can la to: “Chém cả nhà, ta muốn chém đầu cả nhà hắn! Không! Ta muốn thiến hắn, khiến cho hắn không sinh con được, mỗi ngày hầu hạ ta!” Nói xong, muốn nhảy từ trên lan can xuống.
Liễu Vấn Bạch giữ chặt nàng nói:“Không đi từ chỗ này xuống được, phải đi bằng cầu thang, trở về rồi chém đầu cả nhà hắn.”
“Được, mau, mau, ta muốn trở về! Ta muốn trở về giết hắn, không! Thiến hắn!”
Cầu Mộ Quân thấy có cơ hội mang Sanh Dung đi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội giúp Liễu Vấn Bạch dìu Sanh Dung xuống lầu. “Khoan, sao ngươi lại lấy mất cốc của ta, đưa cho ta, đưa cho ta……” Thích Vi chạy tới, muốn lấy bầu rượu của nàng.
“Đây là của ta……” Sanh Dung không cho, Thích Vi lại càng muốn lấy, hai người loạng choạng ngã xuống đất tranh nhau bầu rượu.
Cầu Mộ Quân lại đi dìu Thích Vi, nói với Thích Ngọc Lâm:“Ngươi mau đỡ Vi Vi về nhà, thật đúng là, muốn để cho các nàng say ngã ở đây sao?”
Thích Ngọc Lâm lúc này mới có phản ứng, đứng dậy đỡ lấy Thích Vi nói:“Cha cũng sắp về rồi, chúng ta về thôi, về rồi lại uống.”
“Không được, muội muốn uống ở đây, muội muốn uống!” Thích Vi còn giãy dụa muốn đi cướp bầu rượu của Sanh Dung, Thích Ngọc Lâm vừa kéo nàng xuống lầu, vừa nói:“Trong phòng huynh có rượu, ngon hơn rượu nơi này, huynh đưa muội đi uống, chúng ta cùng nhau uống.”
Sanh Dung cũng nói:“Nhanh lên, ta muốn xuống, ta muốn đi thiến hắn làm thái giám!”
Liễu Vấn Bạch cùng Cầu Mộ Quân đỡ Sanh Dung đi xuống lầu, xe ngựa theo từ trong cung ra đã đứng sẵn ở cửa. Lúc này Thích Ngọc Lâm cũng đỡ Thích Vi lên một chiếc xe khác.
Cầu Mộ Quân chạy tới, giúp hắn đỡ lấy Thích Vi, Thích Ngọc Lâm ở trên kéo Thích Vi lên xe ngựa. “Trở về trăm ngàn đừng uống nữa, nàng sẽ không chịu nổi.” Cầu Mộ Quân nói.
Thích Ngọc Lâm gật gật đầu, nói:“Nàng cũng trở về sớm đi, cẩn thận một chút, thuê xe ngựa đừng đi một mình.”
“Đã biết, ta đâu có say. Ngươi nhanh đưa nàng về đi.” Cầu Mộ Quân nói xong, giúp hắn khép rèm lại.
Thích Ngọc Lâm cùng Thích Vi lên xe ngựa đi rồi, Cầu Mộ Quân lại chạy tới bên Liễu Vấn Bạch. Liễu Vấn Bạch vừa đỡ Sanh Dung lên xe ngựa đã có một tiểu thái giám nhanh chóng tiến lên hầu hạ nàng. Liễu Vấn Bạch đứng ở phía dưới.
“Nếu hắn nhìn thấy ‘Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên’ hôm nay, chỉ sợ ngay cả tâm tình dưỡng thương cũng không có.” Liễu Vấn Bạch nói.
Cầu Mộ Quân giải thích nói:“Không phải, ta chỉ là……”
“Quên đi, để xem hắn nói gì. Tiếp tục như thế này, chỉ có thể để cho hắn ra tay thôi.” Nói xong, Liễu Vấn Bạch đi về phía xe ngựa.
“Ta……” Cầu Mộ Quân còn muốn nói, Liễu Vấn Bạch đã lên xe, quay đầu nói:“Cầu đại tiểu thư tự trở về đi.” Nói xong liền vào xe ngựa.
Nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng Cầu Mộ Quân rất không thoải mái.
Nếu để cho Đoàn Chính Trung nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nghe ý của Liễu Vấn Bạch thì hình như sẽ nói chuyện này cho hắn, vậy tâm tình hắn sẽ không tốt, có ảnh hưởng đến việc hắn dưỡng thương không?
Ngày hôm sau, nàng vốn định đi tìm Đoàn Chính Trung, nhưng lằng nhằng nửa ngày không thể đi. Hôm sau nữa thì trong nhà lại có việc không thể ra ngoài. Đến ngày thứ ba sau Trung thu, nàng mới ra cửa. Không ngờ vừa mới vào quán trà đã nghe thấy mọi người trong quán trà thảo luận vô cùng náo nhiệt.
“Ta cảm thấy rất có thể, người Thích gia cũng không dễ chọc.”
“Đúng đúng đúng, nghe nói vụ đánh nhau ngày đó ra tay rất nặng, còn dùng đao!”
“Ha ha, các ngươi không biết nhưng ta biết rất rõ ràng, chuyện ngày đó, ta chứng kiến từ đầu tới đuôi …
“Nói mau nói mau, là đánh rất hăng sao? Thích nhị công tử thực sự đánh nhau với vương tử Đột Đột gì đó sao?”
“Đó là Nhị vương tử Đột Quyết. Ngày đó trên quán rượu là hắn ta gây sự trước, không nói gì đã đá tiểu nhị một cước. Tiểu nhị kia ngã xuống đất, hình như ngã không nhẹ, nghe nói sau đó còn phải đi tìm đại phu!”
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó không nói hai câu, lại muốn đánh cả chưởng quầy. Ngươi xem chưởng quầy Phùng là ai, ông chủ Đường là loại người nào chứ, họ đều có hậu thuẫn, nhưng lúc thấy Nhị vương tử kia, vẫn phải khách khí nói bàn trong quán rượu cho hắn tùy chọn một cái! Nhị vương tử kia chọn trúng bàn của Thích nhị công tử, tranh bàn không nói, còn dám đùa giỡn Cầu đại tiểu thư……”
“Chuyện Thích nhị công tử muốn kết hôn với Cầu đại tiểu thư đã sớm huyên náo như vậy, hắn sao có thể để yên?”
“Đó là đương nhiên! Cho nên sau đó Thích nhị công tử liền đánh nhau với vị Nhị vương tử kia. Tuy rằng Nhị vương tử kia mang theo hai hạ nhân, đeo bảo đao, thần khí mười phần, nhưng Thích nhị công tử cũng không phải người dễ đối phó, người ta đã luyện võ công, chỉ vài chiêu đã đánh bại ba người kia. Nhị vương tử kia tức giận, không chỉ tức giận, ngay cả Thích tam tiểu thư cùng Cầu đại tiểu thư hắn cũng dám trêu trọc. Thích tam tiểu thư cùng Thích nhị công tử đang chuẩn bị giết hắn thì có hai người nữa đến, không biết sao lại không đánh nữa. Nhị vương tử cũng không nói câu nào liền bỏ đi.”
“Theo như ngươi nói, vậy Vương Tử Đột Quyết thực sự có thể là bị Thích nhị công tử giết. Tại kinh thành, người Thích gia còn có thể sợ ai? Còn có ai không dám đụng?”
“Nhưng lần này không giống, người đó là vương tử Đột Quyết, nghe nói đại điện hạ Đột Quyết đã tuyên bố, không giao hung thủ ra, không lấy mạng đền mạng, quyết không bỏ qua việc này!”
“Không khéo sẽ có chiến tranh?”
“Cũng có thể.”
“Nếu thật sự là do Thích nhị công tử giết, Hoàng Thượng sẽ trừng phạt Thích gia sao?”
“Không biết, đều là suy đoán thôi, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“A, tiểu thư mời vào trong!” Tiểu nhị tiến lại nói.
“Đó không phải là Cầu đại tiểu thư sao?” Những người vừa rồi đang bàn tán chuyện đánh nhau đều quay đầu lại nhìn Cầu Mộ Quân. Người đó vừa nói, những người khác đều nhìn về phía này. Cầu Mộ Quân vội rời đi.
Ở cửa nghe không được đầy đủ lắm, những cũng đủ để cho nàng bất ngờ. Nhị vương tử Đột Quyết đã chết, Thích Ngọc Lâm hôm kia đánh hắn bị nghi ngờ.
Cầu Mộ Quân nhất thời hoang mang lo sợ, muốn đến Thích gia, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, muốn biết rõ tình huống nhưng không dám hỏi người ngoài. Huống hồ trải qua nhiều chuyện như vậy, rất nhiều người nhận ra nàng. Nàng không dám tiếp tục ở bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui lại chạy về nhà.
Đúng rồi, vương tử Đột Quyết chết, quan hệ đến quốc sự hai nước, chuyện lớn như vậy quan viên triều đình chắc chắn đều biết. Bây giờ nàng không thể đi gặp Đoàn Chính Trung, nhưng có thể đi hỏi cha. Chân cha tuy rằng vẫn không thể đi, nhưng mỗi ngày vẫn quan tâm chuyện triều đình, cũng sẽ có bằng hữu tới thương lượng một số việc với ông, chuyện lớn như vậy, cha nhất định sẽ biết!
Chính văn Chương 145: Sự việc phát sinh 2
Nghĩ vậy, nàng liền bước nhanh chân hơn về Cầu phủ.
Vừa về Cầu phủ, nàng liền vọt vào thư phòng Cầu Vĩ, không đợi nàng nói chuyện, Cầu Vĩ liền nói:“Vội vội vàng vàng, làm sao vậy?”
Cầu Mộ Quân nói:“Cha, vương tử Đột Quyết đã chết phải không?”
“Sao con biết?” Cầu Vĩ kỳ lạ hỏi
Cầu Mộ Quân nói:“Con nghe người bên ngoài nói, bây giờ đã truyền xa rồi.”
Cầu Vĩ gật đầu:“Giờ ngọ hôm qua cha cũng mới biết tin, đêm hôm kia vương tử Đột Quyết bị người ta sát hại ở một ngõ nhỏ phía Thành Đông.”
Cầu Mộ Quân kinh ngạc, hỏi:“Đã điều tra ra là ai giết chưa?”
Cầu Vĩ lắc đầu nói:“ Hai tùy tùng của hắn nói, lúc đó vương tử Đột Quyết sai bọn họ đến quán rượu mua chân gà. Khi bọn họ trở về cũng không thấy người, sau đó mới tìm được thi thể hắn ở ngõ nhỏ. Sáng sớm hôm qua, Hoàng Thượng đã phái người đi điều tra, buổi chiều hôm nay Mã đại nhân sẽ đến, đến lúc đó ta hỏi lại xem đã điều tra đến đâu rồi.”
Thấy Cầu Mộ Quân có vẻ khẩn trương, Cầu Vĩ hỏi:“Sao con đột nhiên lại quan tâm đến việc này?”
Cầu Mộ Quân nâng váy ngồi xuống nói:“Cha, người nói, nếu là Thích nhị công tử giết, Thích đại nhân bảo vệ nổi hắn không?”
Cầu Vĩ kỳ lạ nói:“Vì sao hỏi như vậy?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nói:“Hôm Trung Thu, Thích nhị công tử phát sinh xung đột với vương tử Đột Quyết, bây giờ bên ngoài đều truyền Vương Tử Đột Quyết là do Thích nhị công tử giết.”
Vẻ mặt Cầu Vĩ nghiêm túc nói:“Bên ngoài đã nói vậy thì có thể triều đình đã tìm tới Thích nhị công tử rồi. Nếu Thích nhị công tử thật sự là hung thủ, vậy rất khó.”
Cầu Mộ Quân vội hỏi nói:“Sao lại vậy?”
Cầu Vĩ nói:“Nếu thật sự là Thích nhị công tử, triều đình chỉ cần giao Thích nhị công tử cho cho đại điện hạ Đột Quyết. Nhưng theo tính tình Thích Tĩnh, hắn thà rằng hai nước giao chiến cũng sẽ không giao con mình ra. Vậy, Hoàng Thượng hoặc sẽ làm Thích Tĩnh bất mãn, hoặc sẽ làm Đột Quyết bất mãn, người trước là nội ưu, người sau là hoạ ngoại xâm.”
Lúc này Cầu Mộ Quân mới biết thì ra Cầu Vĩ lo lắng an nguy quốc gia, còn nàng lại quan tâm Thích Ngọc Lâm có thể gặp chuyện không may hay không.
Nhưng mà nghe cha nói như vậy, chuyện này không có vẻ tầm thường, đã không còn là chuyện mà thế lực Thích gia có thể giải quyết.
Cầu Vĩ ngẩng đầu, dường như nhìn ra nàng lo lắng cho Thích Ngọc Lâm, nói:“Bây giờ chỉ là bên ngoài đoán, con không cần để tâm, có lẽ cái chết của vương tử Đột Quyết vốn không có liên quan tới Thích nhị công tử.”
Cầu Mộ Quân nhìn ông, gật gật đầu.
Đến buổi chiều, quả nhiên có người nhìn quen mắt đến, ở trong thư phòng Cầu Vĩ nửa ngày. Cầu Mộ Quân vẫn chú ý, đợi người nọ vừa đi, liền lập tức vào thư phòng.
“Cha, thế nào rồi?”
Cầu Vĩ thở dài, nói:“Triều đình quả thật đã tới Thích phủ. Buổi sáng ở Thích phủ giằng co nửa ngày, sau có Hòa phi cùng Tam hoàng tử khuyên bảo, Thích Tĩnh mới đồng ý giao Thích nhị công tử ra, bây giờ Thích nhị công tử còn ở Hình bộ chịu thẩm vấn.”
“Này……” Lo lắng hết cái này đến cái khác, Cầu Mộ Quân gấp đến độ không biết làm thế nào cho phải.
Ngày đó nếu không vì nàng, Thích Ngọc Lâm có lẽ sẽ không xung đột với Vương Tử Đột Quyết kia. Vốn tưởng rằng có Sanh Dung ra mặt, vương tử Đột Quyết đã biết thân phận Thích Ngọc Lâm, sẽ không có chuyện gì, nào biết lại xảy ra chuyện như vậy. Thích Ngọc Lâm sẽ không ngốc đến nỗi lại chạy tới giết Vương Tử Đột Quyết chứ?
Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm cầu nguyện, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Mã đại nhân cùng vài vị đại nhân khác đoán, nếu Thích nhị công tử thật sự là hung thủ, thái độ Thích Tĩnh lại kiên quyết như vậy, Hoàng Thượng có thể sẽ không cúi đầu buông tha Thích nhị công tử mà sẽ lợi dụng lực lượng của Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia.”
Nàng hiểu ý Cầu Vĩ, Thích Ngọc Lâm không phải hung thủ thì không sao, nếu là hung thủ, thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
Còn có, nếu muốn áp chế, thậm chí diệt trừ Thích gia, vậy thì sẽ liên lụy tới Đoàn Chính Trung. Vậy Thích Ngọc Lâm, Thích Vi, còn có Đoàn Chính Trung, Liễu Vấn Bạch, bọn họ sẽ ra sao?
Mấy ngày nay mặc dù không tính là yên bình, nhưng ít nhất thì bên người nàng không có người lại vĩnh viễn rời đi, lúc này đây…… Rốt cuộc sẽ ra sao?
Cầu Vĩ cảm thán nói:“Ai, Hoàng Thượng độc sủng Đoàn Chính Trung, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn lợi dụng Đoàn Chính Trung đến áp chế Thích gia, rất có khả năng sau khi Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng đăng cơ sẽ xuất hiện cục diện hoạn quan chuyên quyền, là mất nước.”
Điểm ấy Cầu Mộ Quân không lo.
Đoàn Chính Trung vẫn thầm mong bọn họ có thể bình an, hắn cũng không phải thái giám thật, chắc sẽ không ở trong cung cả đời, cũng không muốn tranh đấu chính trị cả đời, hoạn quan chuyên quyền, hắn còn lâu mới thèm!
Từ thư phòng đi ra, nghĩ tới nghĩ lui, Cầu Mộ Quân viết một phong thư, gọi một hạ nhân tời nói:“Đi tìm Tam tiểu thư Thích gia, giao phong thư này cho nàng.”
“Dạ, tiểu thư.” Hạ nhân cầm phong thư liền lui ra. Cầu Mộ Quân nhíu mày, thầm mong nhanh đến ngày mai để hỏi thăm tin tức từ trong miệng Thích Vi. Sáng sớm ngày hôm sau Cầu Mộ Quân đến nhã gian quán trà Thấm Nhã. Lần này có vẻ nàng tới sớm, đợi thời gian một chén trà nhỏ Thích Vi mới đến. Thấy bộ dáng tiều tụy cuả Thích Vi, trong lòng Cầu Mộ Quân đã sớm lạnh như băng.
Nàng chờ mong lại lo lắng nhìn Thích Vi, Thích Vi ngẩng đầu nhìn nàng, xoa xoa cái trán, thở dài mới nói:“Huynh ấy nói huynh ấy không giết, nhưng hỏi tối hôm đó huynh ấy ở đâu, huynh ấy lại không nói. Còn có người thấy huynh ấy xuất hiện gần hiện trường, chính huynh ấy cũng thừa nhận, nhưng hỏi huynh ấy đi đâu, huynh ấy lại không nói!”
Cầu Mộ Quân sốt ruột nói:“Hắn không ở nhà sao?”
“Ở nhà thì tốt rồi, nhưng mà ngày đó không biết sao huynh ấy lại đi ra ngoài, còn không nói với bất kỳ ai trong nhà, cũng không ai biết huynh ấy đi đâu. Chính huynh ấy lại sống chết không chịu nói. Bây giờ thì hay rồi, cho dù người ta muốn nói huynh ấy không phải hung thủ cũng khó!”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Muội hỏi hắn chưa? Vì sao hắn không chịu nói? Còn có gì quan trọng hơn chuyện này?”
Thích Vi nói:“ Đại lao Hình bộ không thể tùy tiện vào, bọn muội canh giữ ở bên ngoài, chỉ có cha muội cùng đại ca vào được, đại ca nói nhiều tức giận đến đánh huynh ấy, huynh ấy cũng không nói mình ở đâu, chỉ nói là không giết tên vương tử kia.”
“Vậy…… Vậy không có người nào khác bị nghi ngờ sao? Tác phong vương tử Đột Quyết như vậy chắc hẳn phải đắc tội với rất nhiều người chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi trả lời:“Nhưng Nhị ca là người duy nhất dám đánh nhau cùng hắn, lại đánh thắng được hắn, còn nói muốn giết hắn, người khác không nghi ngờ huynh ấy thì nghi ngờ ai! Trong ngõ nhỏ kia không tìm ra bất kì manh mối nào, vương tử Đột Quyết bị chính bội đao của hắn giết chết, ngay cả manh mối hung khí cũng không có.”
Thích Vi yên lặng một chút, đột nhiên nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, nếu không tỷ đi hỏi hỏi Nhị ca đi, tỷ hỏi thì nhất định huynh ấy sẽ nói!”
“Thật vậy sao? Tỷ có thể đi sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản