Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 138 - 139
Chính văn Chương 138: Không yên
“Mộ Quân tỷ tỷ, sắp tới Trung thu rồi, tỷ nói xem tết Trung thu chúng ta ngắm trăng thế nào đây? Nói cho tỷ nhé, có công tử khác hẹn Nhị ca đến quán rượu ăn bánh Trung thu ngắm trăng, Nhị ca không đi, cả ngày hỏi muội muốn đi đâu.” Thích Vi vừa sờ khăn thêu cá vàng, vừa nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Tỷ không biết. Trước kia Trung thu đều ở nhà, chỉ có cha tỷ đi thôi.”
“Ai nha, vậy năm nay ra ngoài đi, bên ngoài rất náo nhiệt! Trung thu cha muội cùng đại ca còn có Nhị ca cũng thường xuyên không ở nhà, muội liền theo mẹ ra bên ngoài chơi. Mấy ngày nay rất nhiều cửa hàng bắt đầu trang trí lại mặt tiền, đến buổi tối tết Trung thu, bên ngoài quán rượu, quán trà đều treo cờ màu, kết hoa, treo rất nhiều lựu, lê, táo, rất đẹp.” Thích Vi nói chuyện say sưa.
Cầu Mộ Quân cười nói:“Đông vui như vậy, thể nào Sanh Dung cũng nghĩ cách xuất hiện?”
Thích Vi vừa nghe, cười nói:“Không không, Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy lần này nàng sẽ không đi.”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Vì sao?”
Thích Vi thần bí nói:“Bởi vì bây giờ nàng lại có ham muốn mới rồi, không ầm ỹ đòi ra cung hay chạy đến nhà muội nữa. Thậm chí còn không thèm để ý đến Đoàn Chính Trung kia nữa, mỗi ngày đi trêu cợt tân khoa Trạng Nguyên. Muội cảm thấy, ở ngoài mặt nàng ấy nói ghét hắn, thật ra là lén thích hắn rồi.”
Cầu Mộ Quân không ngờ, khó trách gần đây không thấy nàng ra cung, thì ra là có tâm tư khác.
Dù sao cũng là cô nương hơn mười tuổi!
“Đúng rồi, nói đến Đoàn Chính Trung, aiz, thật không biết làm sao có thể có chuyện ghê tởm như vậy.” Nghe Thích Vi nói đến Đoàn Chính Trung, Cầu Mộ Quân ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại khẩn trương.
Thích Vi nói:“Nghe nói hắn đón Liễu Đại gia kia vào quý phủ của hắn. Bây giờ Liễu Đại gia Lan Cầm phường cũng không tiếp khách, mỗi ngày hầu hạ một mình Đoàn Chính Trung. Haha, còn có người cười nói hắn sẽ trở thành Đoàn phu nhân!”
Cầu Mộ Quân cúi đầu mỉm cười, đúng lúc này, một bé trai bên ngoài cầm một que trúc nhỏ sôi nổi chạy tới dưới tàng cây bên cạnh bàn đá, dùng que trúc chọc quả lựu trên cây.
Thích Vi lấy một quả nho trên bàn, chạy đến đằng sau Cầu Mộ Quân, ngồi xổm xuống, nhắm đến bé trai rồi lập tức ném một cái, ném trúng lưng bé trai, rồi lập rụt đầu vào, trốn sau lưng Cầu Mộ Quân.
Bé trai quay đầu lại, chạy về phía này, chạy đến cạnh cửa thì chậm lại, nhìn chằm chằm Cầu Mộ Quân đang nhìn trời mây, lại quay đi.
Thích Vi sau lưng nàng ngồi dậy cười nói:“Ha ha, nhóc, mơ đi?”
Không ngờ, đúng lúc này bé trai đột nhiên từ cạnh cửa chạy vào, bắt lấy Thích Vi nói:“Bắt được bắt được rồi, cô cô ngốc!”
Thích Vi kinh ngạc nói:“Không phải chứ, nhóc cũng làm trộm sao, mau trả lại cho cô?”
Bé trai hái được hai quả nho, ném một quả vào người Thích Vi, vừa cười vừa đem một quả khác bỏ vào trong miệng, lại đắc ý chạy đi, Cầu Mộ Quân cười nói:“Đứa nhỏ này thật thú vị.”
Thích Vi nói:“Đúng vậy, thông minh muốn chết, cũng không biết học ai, đại ca cùng đại tẩu đều thành thật như vậy.” Nàng nói xong, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Đại ca muội bây giờ vẫn không về nhà sao?”
Thích Vi nói:“Đúng vậy, hôm kia còn ầm ỹ một trận với cha. Hai người ở trong thư phòng cha muội cãi nhau, cha muội tức giận đến nỗi lật đổ cả bàn cơm chiều. Cũng chẳng biết là vì sao nữa, bọn họ vốn luôn luôn hòa thuận. Trước kia đều là cha răn dạy Nhị ca, bây giờ Nhị ca ngoan ngoãn rồi, cha cao hứng, nhưng cứ trách móc đại ca, vậy nên đại ca liền bỏ ra ngoài, đến giờ còn chưa về.”
Hôm kia?
Cầu Mộ Quân nghĩ, đó không phải là ngày Thích Sóc Ly muốn giết nàng sao?
Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly luôn luôn hòa thuận, vì sao đột nhiên ầm ỹ? Thích Tĩnh tức giận như vậy chẳng lẽ đã biết lỗi của Thích Sóc Ly sao?
Cha nói qua, Thích gia bây giờ không muốn gặp chuyện không may. Nếu Thích Tĩnh biết Thích Sóc Ly có tư tình cùng phi tử trong cung, nhất định sẽ sốt ruột nổi giận lôi đình. Bọn họ cãi nhau, thật sự là vì chuyện này sao? Nhưng làm sao mà hắn biết được?
“Đúng rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có để quên một thứ!” Thích Vi nói xong, đứng lên lấy trâm gài tóc từ trên bàn đưa cho nàng.
Cầu Mộ Quân thấy đúng là cây châm ngày đó ở ngõ nhỏ bị ăn xin kia cướp đi. Cũng là của mẹ mua cho nàng, bị Đoàn Chính Trung làm mất chẳng không biết dùng cách nào giúp nàng lấy về.
Đặt trâm gài tóc vào tay, trong đầu nàng đều là bóng dáng của hắn, luôn cảm thấy hắn gặp chuyện, luôn cảm thấy muốn gặp hắn.
Thích Vi nhìn nàng ngẩn ngơ, trêu ghẹo nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, trâm gài tóc này có gì đặc biệt?”
Cầu Mộ Quân nói:“Là mẹ cho tỷ.”
Thích Vi nói:“Nhìn ánh mắt của tỷ, muội còn tưởng là tín vật định tình!”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Tiểu cô nương ngây thơ đều suy nghĩ cái gì mà tín vật định tình, mẹ tặng cho tỷ tín vật định tình sao?”
Thích Vi ha ha cười nói:“Thật sự giống mà! Cái gì mà tiểu cô nương, tỷ không lớn hơn muội bao nhiêu đâu, lại ình như trưởng bối vậy.”
Từ Thích phủ trở về, trong lòng vẫn bất an không yên.
Hung thủ, người mặc đồ đen, Thích Tĩnh, chân tướng…… Còn có lo lắng không rõ trong lòng, nàng cảm thấy mình mệt mỏi quá, muốn được nằm ở trong lòng Đoàn Chính Trung không cần lo lắng, không cần nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì.
Cố tình vào lúc này, vừa ngẩng đầu, nàng lại phát hiện mình đang đi tới bí thất dưới quán trà.
Nhưng mà hắn đã nói, trong khoảng thời gian này hắn không thể gặp nàng.
Không thể gặp thì không gặp, hắn là người lý trí, nếu thực sự có việc gấp, hẳn sẽ không vì nàng mà chịu ảnh thưởng. Nghĩ vậy, nàng liền vào nhã gian quán trà.
Nàng không đi thử chốt mở, cũng không làm gì, chỉ gọi một ấm trà. Đột nhiên nhớ ra, nàng không mang đủ tiền.
Xem ra hôm nay nàng lại lấy trang sức thay tiền vậy, để một hai món trang sức cũng không sao. Vô tâm uống trà, nàng gục đầu vào trên bàn.
Trong đầu đều là người mặc đồ đen tối hôm đó, ngực đầy máu, còn dùng hết sức nắm lưỡi đao của Thích Sóc Ly.
Người kia sao rồi? Hắn ở nơi nào?
Một bàn tay đặt lên vai nàng, Cầu Mộ Quân quay đầu thấy là Đoàn Chính Trung.
Hắn lại đến đây.
Ngoài ý muốn, nàng lại ôm lấy thắt lưng hắn. Không nói lời nào, chỉ có đôi mắt dần ẩm ướt.
Đoàn Chính Trung hỏi:“Sao vậy, sao lại khổ sở như vậy.”
“Không biết, ta chỉ…… Ta cũng không biết ta làm sao nữa.”
Đoàn Chính Trung đứng im không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân ôm hắn hồi lâu, ngẩng đầu nói:“Vì sao ta cảm thấy chàng không giống chàng?”
Đoàn Chính Trung kinh ngạc nói:“Sao lại cảm thấy ta không giống ta? Ta trắng? Đen? Béo? Gầy?”
“Không phải…… Cũng không phải không giống chàng, chỉ là……” Cầu Mộ Quân nhu nhược nói:“Cảm thấy mọi chuyện trước mắt không giống thật, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật.”
“Nói bậy bạ gì đó, ta đứng ở trước mặt nàng sao lại không thật chứ.” Đoàn Chính Trung cũng ôm lấy nàng nói.
Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, chàng hôn ta được không? Hoặc là…… bây giờ chàng muốn ta?”
Chính văn Chương 139: Gặp mặt
Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, chàng hôn ta được không? Hoặc là…… bây giờ chàng muốn ta?”
“Khụ……” Đoàn Chính Trung cuống quít đẩy nàng ra, lùi lại mấy bước, nói chuyện cũng không lưu loát:“Ta…… Hôm nay không còn sớm nữa, chỉ sợ nàng phải về rồi.”
Cầu Mộ Quân từ trên ghế đứng lên, tiến lên ôm lấy hắn khóc nức nở nói:“Nhưng ta rất khổ sở, không cảm nhận được chàng, ta muốn chàng ôm ta, muốn chàng ‘yêu’ ta, trong lòng ta trống rỗng, quá đau khổ, quá đau khổ, Chính Trung…… Phu quân……”
“Mộ Quân, nàng……” Đoàn Chính Trung đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bất giác lùi ra sau hai bước.
Cầu Mộ Quân rơi lệ nhìn hắn nói:“Ta van xin chàng, ta cảm thấy ta sắp không chống đỡ nổi nữa, ta……” Nàng nói xong, liền tiến tới hôn hắn.
“Không được……” Đoàn Chính Trung đẩy nàng ra, chật vật nói:“Ta…… Ta còn có việc, đi trước, nàng cũng nhanh về đi.” Nói xong bỏ chạy ra cửa, không quay đầu lại.
Vì sao? Hắn vội vàng như vậy, là bị nàng dọa sao?
Hắn cảm thấy nàng quá lớn mật, rất…… không biết xấu hổ?
Cầu Mộ Quân òa khóc, vô lực ngồi xuống.
Buổi tối, nàng đi ngủ từ rất sớm, ngủ không bao lâu đã bị ác mộng làm bừng tỉnh.
Vẫn là người kia, đêm tối, quần áo đen, thanh đao sắc bén, còn có rất nhiều máu.
Trên đầu là mồ hôi, trong mắt là nước mắt.
Nàng không biết vì sao mình lại trở thành như thế này, tại sao lại khó hiểu như vậy.
Ngoài cửa sổ có tiếng động nhỏ, nàng rất quen thuộc.
Đứng dậy, đốt đèn, mở cửa sổ ra đưa bồ câu đưa tin từ bên ngoài vào.
Không cần phải nói, lại là Thích Ngọc Lâm.
Nàng mở giấy ra, nhìn một cái, rồi gấp lại.
Đang định đóng cửa sổ, lại có một con bồ câu đưa tin khác bay đến.
Trong lòng nàng chấn động, vội rút tờ giấy trên chân bồ câu, là giấy trắng.
Đoàn Chính Trung?
Hắn muốn gặp nàng, chẳng lẽ muốn nói gì sao? Hay là…… Hắn cảm thấy ngại vì hôm nay đã từ chối nàng như vậy nên hẹn nàng đến mật thất gặp lại? Gấp tờ giấy lại rồi đi ngủ, trong lòng nàng cũng thoáng bình phục, nhưng rất lâu sau mới ngủ được. Ngày hôm sau khi đi vào nhã gian chữ Thiên thứ hai, đợi một lát không thấy hắn đến nàng liền thử đi xoay chốt mở. Lúc này lại mở được.
Trong lòng hơi bất ngờ, nàng theo cửa dưới thư án đi vào. Chậm rãi đi về mật thất, nhưng trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Mở cửa ra, không thấy Đoàn Chính Trung ở bên cạnh bàn. Ở bên trong sao?
Cầu Mộ Quân đi vào căn phòng trong hai người từng triền miên nhưng lại thấy được một màn kinh hãi.
Trên giường khắc hoa bọn họ từng ngủ, lúc này đang có hai người nằm trên đó, một người hình như đang cúi người hôn cổ một người khác, tóc dài đen óng rũ xuống, che lấp khuôn mặt hai người, chăn từ trên người hắn trượt xuống, lộ ra vai trái mượt mà trắng nõn. Người nọ hình như nghe thấy tiếng bước chân mà ngẩng đầu lên nhìn nàng, rõ ràng là khuôn mặt tuyệt sắc của Liễu Vấn Bạch, người phía dưới…… là Đoàn Chính Trung!
Cầu Mộ Quân trợn tròn mắt, chết lặng nhìn cảnh này.
Liễu Vấn Bạch nhìn nàng, đắc ý cười, nói:“Thế nào, Cầu tiểu thư, ta không lừa cô chứ?”
Một lúc lâu, Cầu Mộ Quân mới chuyển tầm mắt đến trên mặt Đoàn Chính Trung. Hắn nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh. Nàng cũng nhìn hắn, hai người nhìn thẳng, nàng đọc được trong mắt hắn cảm giác tâm linh tương thông cùng nàng. Không biết nghĩ thế nào, nàng đột nhiên chạy lên, ngoài dự đoán vạch chăn trên người hai người ra.
Liễu Vấn Bạch ngoại trừ lộ ra một chút vai, quần áo phía dưới vẫn chỉnh tề. Đoàn Chính Trung nằm thẳng, chỉ mặc quần, ngực trần quấn vải trắng, trên vải trắng còn lộ ra miệng vết thương và vết máu.
“Cô … nữ nhân này…… Nhìn thì lịch sự, hiền lành đoan trang, sao lá gan lại lớn như vậy, ngay cả chăn của nam nhân cũng dám vạch. Ta đây là mặc quần áo, nếu không mặc gì không phải bị nhìn thấy hết rồi sao?” Liễu Vấn Bạch nói xong, từ trên giường đi xuống.
Hắn kéo lại quần áo, đứng ở bên giường nói:“Được rồi, các ngươi tâm sự đi, nhưng mà…… Khụ……” Hắn nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói:“Phu quân đại nhân của cô bị thương thật đó, còn bị rất nặng, cái kia cái kia…… Chuyện phòng the, trước hết đừng làm. Tuy rằng nói ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ nhưng mà, nói thế nào thì tính mạng vẫn quan trọng đúng không, chờ vết thương khỏi lại phong lưu, muốn yêu thế nào……”
Ánh mắt Đoàn Chính Trung rời khỏi Cầu Mộ Quân, trừng Liễu Vấn Bạch giống như ngay lập tức sẽ chém bay đầu hắn.
Liễu Vấn Bạch ha ha cười hai tiếng, lại nói:“Hai người nhớ kỹ, đừng kích động, đừng kích động.” Nói xong, giải huyệt đạo cho Đoàn Chính Trung, vội vàng né ra.
Cầu Mộ Quân nhìn Đoàn Chính Trung, mắt dần dần ướt át. Đoàn Chính Trung chậm rãi vươn tay về phía nàng.
Nàng cúi đầu, một giọt lệ rơi trên tay hắn, sau đó đưa tay lên. Hắn cầm tay nàng.
Trong mắt còn lưu nước mặt, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.
Hai người yên lặng như vậy hồi lâu, Cầu Mộ Quân mới nói:“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia chính là chàng đúng không?”
Đoàn Chính Trung gật đầu.
“Chàng bị thương rất nặng đúng không?”
Hắn lắc đầu, nói:“Nằm xuống.”
Cầu Mộ Quân gật đầu, cởi hài, nằm xuống bên cạnh hắn. Hắn vươn tay xoa mặt của nàng.
Nàng sợ hắn không tiện, chống người để sát mặt vào hắn, giúp cho tay hắn có thể không mất nhiều khí lực cũng chạm được vào nàng. Nước mắt từng giọt rơi trên mặt, trên môi hắn.
“Khóc cái gì?” Hắn nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Còn không phải vì chàng, chàng nghĩ rằng ta thích khóc như vậy sao?”
Đoàn Chính Trung mỉm cười.
“Cười cái gì, cái gì cũng lừa ta, lừa ta chàng thấy vui vẻ sao?” Nàng nói xong liền ôm lấy hắn.
Đoàn Chính Trung nói:“Ta không lừa nàng, là con hát Liễu Vấn Bạch kia lừa nàng.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chàng nói đi!” Nàng giữ mặt của hắn, đè lên trên người hắn nói.
Đoàn Chính Trung cười nhẹ:“Sao lại hung dữ như vậy?”
“Ta hung dữ đấy, chàng đừng hòng đánh lạc hướng, mau nói, người mặc đồ đen ngày đó cứu ta là chàng đúng không, bị Thích Sóc Ly đả thương là chàng đúng không?”
Đoàn Chính Trung nói:“Ừ.”
“Vậy vì sao mấy ngày trước ta thấy chàng vẫn tốt?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Đó không phải ta.” Đoàn Chính Trung nói:“Là tên Liễu Vấn Bạch kia, cho nên nàng đừng cho hắn hôn nàng, muốn nàng.”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người.
Giống hắn như vậy nhưng không phải hắn, mà lại là cái kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ Liễu Vấn Bạch kia! Sao có thể, chẳng lẽ Liễu Vấn Bạch là yêu ma quỷ quái hóa thành?
Thấy nàng giật mình, Đoàn Chính Trung nói:“Hắn biết thuật dịch dung.”
“Thuật dịch dung?”
“Hắn chỉ cần biết khuôn mặt, thân hình, giọng nói của một người thì có thể dịch dung thành bộ dáng của người đó. Hắn biết người kia càng rõ thì có thể giả càng giống. Mấy ngày nay ta vẫn nằm ở đây, Đoàn Chính Trung người bên ngoài nhìn thấy là hắn.”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản