Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132 - 133
Chính văn Chương 132: Hờn dỗi
Thích Ngọc Lâm nói:“Nếu nàng biết, ta lại càng không nghĩ ra. Sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung mà không thích ta? Dù thế nào ta cũng là nam nhân, cũng thích nữ nhân, nàng thích hắn ở chỗ nào? Là thái giám biến thái thích nam nhân sao?”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, phát hiện mình không nghĩ ra được, cuối cùng nói:“Quên đi, không được nói đến hắn nữa, hắn là tên chết tiệt!”
Thích Ngọc Lâm nói:“Được, ta cũng không muốn nhắc đến hắn. Mộ quân, không bằng dưới ánh trăng ta đọc thơ tình cho nàng nghe.”
Cầu Mộ Quân nở nụ cười, nói:“Được”
“Thập niên sinh tử lưỡng mang mang*”…… Không đúng, đọc sai rồi, “Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập**…….”
* Mười năm sinh tử miên man – “Giang Thành Tử” - Tô Đông Pha
** Phương Bắc có giai nhân. Duy mình nàng tuyệt sắc - Giai nhân ca - Lý Diên Niên
“Ngọc Lâm, ngươi nói xem sát khí như thế nào?” Cầu Mộ Quân đột nhiên hỏi.
Vẻ mặt Thích Ngọc Lâm đau khổ nói:“Là thơ không hay hay là ta đọc không hay, hay là ánh trăng xinh đẹp này không đẹp. Vì sao trong tình cảnh này mà nàng có thể đột nhiên hỏi ra vấn đề kinh hãi như vậy?”
Cầu Mộ Quân bật cười, nói:“Ta chỉ muốn thử xem cảm giác bây giờ ta đang cảm nhận được có phải sát khí hay không thôi. Giống như tóc gáy trên người đều dựng thẳng lên.”
Thích Ngọc Lâm nhìn nhìn bốn phía, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Ta cũng cảm thấy thế, dường như còn rất âm u, sau lưng là khí lạnh. Kỳ lạ thật, không phải Tiết Quỷ(1) đã qua rồi sao?”
(1)        Tiết Quỷ, nghĩa cũng như tên, tức là ngày hội của quỷ. Tiết Quỷ của Trung – Tây có sự khác biệt, tại trung quốc có tứ đại Tiết Quỷ, theo thứ tự là tiết thanh minh, mùng ba tháng ba, mười lăm tháng bảy ( 14 ), mùng một tháng mười. Theo Phương Tây, có Tiết quỷ Mexico, tiết quỷ Thái Lan, nhưng nổi tiếng nhất là ngày Halloween.
“Ai nha, ai nói với ngươi là ma! Thật là!” Cầu Mộ Quân đẩy hắn, lại bất giác dựa gần vào hắn một chút.
Đến tận lúc ánh trăng xuống núi, hai người mới rời khỏi nóc nhà. Thích Ngọc Lâm trèo tường đi rồi Cầu Mộ Quân trở về phòng. Dựa vào ánh trăng, dường như nàng nhìn thấy có gì đó ở trên bàn. Châm đèn nhìn lại, là một chữ “Trà” dùng hoa quế xếp thành.
Là Đoàn Chính Trung? Bảo nàng đến quán trà gặp mặt sao?
Nàng nhìn chữ “Trà” nửa ngày, chậm rãi tách hoa quế ra, đứng ở bên cạnh bàn hồi lâu, sau đó nằm trên giường, trùm kín chăn qua đầu, ngủ.
Nếu hắn đã tới, vậy thì nhất định đã nhìn thấy nàng và Thích Ngọc Lâm ngồi trên nóc nhà hơn nửa đêm rồi. Nếu thấy được, nhất định lại giống bắt gian, lại chất vấn nàng như lần trước. Nếu nàng hỏi chuyện hắn cùng Liễu Vấn Bạch, hắn chắc chắn sẽ không nói, vậy nàng đi làm cái gì? Nhận sai sao? Nàng cho rằng mình không sai, cho dù sai, cũng là hắn có lỗi trước.
Cho nên nàng quyết định không đi gặp hắn, không tự mình đi tìm buồn phiền làm gì.
Thức dậy hơi muộn, mặt trời đã lên cao, nàng cầm quyển sách ngồi ở trong phòng, thường thường ngẩng đầu, chính nàng cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Một lát sau, có tiếng “Ong ong” truyền đến, Cầu Mộ Quân vội ngẩng đầu, nhưng lại là con ruồi. Nàng dùng quyển sách trên tay đập xuống, con ruồi tránh được, lại đánh, lại né, trong lòng phiền chán, nàng ném sách lên trên bàn.
Phiền muốn chết!
Phiền chán qua một ngày đến tận buổi chiều, nàng ở nhà đến tận lúc trời tối. Đêm đến mọi người đi vào giấc ngủ như bình thường, thế nhưng lại có một con bồ câu đưa tin bay đến.
Cầu Mộ Quân cuống quít mở ra xem, lại là Thích Ngọc Lâm: ‘Ngày mai ở nhà không? Có đồ cho nàng.’
Đây là ý gì? Hắn muốn tới Cầu phủ sao? Không thể nào, tuy rằng hai người đã sớm khiến dư luận xôn xao, nàng cũng không sợ bị người ta nói nhưng nàng không ảnh hưởng xấu đến trong nhà?
Đợi thêm một lát, rốt cục trước lúc đi ngủ lại thấy một con bồ câu đưa tin.
Nàng vội vã mở ra, là tờ giấy trắng.
Vì sao là giấy trắng, vì sao không có một chữ nào?
Thật ra không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là Đoàn Chính Trung. Hắn đưa tờ giấy đến là bảo nàng đến bí thất, cho nên hắn không viết.
Hắn kiệm chữ như vậy sao? Viết hai chữ thì làm sao?
Đợi cả một ngày, rốt cục cũng chờ được cái này nhưng trong lòng nàng lại không thoải mái.
Vốn định ngày mai đi gặp hắn, nhưng bây giờ lại không muốn nữa.
Trong lòng quyết định, vò nát tờ giấy trắng trong tay.
Quên đi, để cho hắn chờ thêm một ngày, ngày kia đi.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, nha hoàn chạy vào phòng nói:“Tiểu thư, đi ra xem đi, bên ngoài có rất nhiều hoa!”
Cầu Mộ Quân ngẩn người, đi ra cửa. Mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy bên ngoài có hai người đang chuyển hoa vào.
Cầu phu nhân đứng ở ngoài phòng, cũng sửng sốt. Nhìn trong chốc lát, nói:“Các ngươi chắc chắn là không chuyển nhầm chứ? Hoa này thật sự đưa đến Cầu phủ sao?”
Người chuyển hoa nói:“Bẩm phu nhân, chắc chắc không sai được. Quả thật là đưa đến quý phủ Cầu hầu gia.”
“Nhưng mà chúng ta đâu có mua? Là ai cho các ngươi đem đến?”
Người chuyển hoa nói:“Vị công tử kia cũng không nói tính danh, nhưng mà hắn nói Cầu đại tiểu thư sẽ biết.” Lời này vừa nói ra, Cầu phu nhân cùng nha hoàn bên người đều nhìn về phía Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân cũng bừng tỉnh. Thì ra đây là thứ Thích Ngọc Lâm nói sẽ đem đến cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhìn Cầu phu nhân, ngượng ngùng nói:“Mẹ, này…… Hình như là Thích nhị công tử chuyển đến.”
Cầu phu nhân nhìn nàng, lại nhìn hoa, thở dài đi vào nhà.
Biết mẹ không thích nàng cùng Thích Ngọc Lâm mà nàng lại không thể giải thích nên cũng chỉ có thể giữ im lặng.
Hoa chuyển xong, hai người kia cũng không cần tiền thưởng mà đi luôn. Nàng nhìn chậu hoa trước mắt, trong lòng có ít nhiều nhìn hoa mà vui vẻ, nha hoàn bên cạnh cũng vẫn đang chuyển hoa, Cầu Mộ Quân nói:“Đưa hoa này chuyển hết đến hậu viện đi.”
Nha hoàn nghe xong vui mừng cùng nam phó vội vàng chuyển đi.
Hoa chuyển đến trong viện, nha hoàn nói:“Tiểu thư, không bằng chuyển mấy bồn vào phòng người đi, thật đẹp nha!”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nha hoàn liền chuyển hai bồn hoa vào trong phòng nàng.
Lat sau, nha hoàn đều đi làm việc của mình, còn mình Cầu Mộ Quân ngồi xổm xuống ngắm hoa, nhìn đến một bồn hoa màu trắng rất đẹp, đột nhiên nhớ ra hoa này hình như là hoa Ngọc Trâm.
Hoa Ngọc Trâm hình như ưa bóng râm?
Trong lòng chỉ có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ. Cầu Mộ Quân chạy vào thư phòng Cầu Vĩ. Nàng nhớ ở trong thư phòng của cha có quyển sách nhắc đến hoa Ngọc Trâm, chắc sẽ có nói đến tập tính của nó. Chạy vào thư phòng, dựa vào ấn tượng trước kia nhanh chóng tìm được quyển sách kia trên giá sách. Vừa lật ra, một tờ giấy từ trong sách rơi ra. Cầu Mộ Quân nhìn xuống thấy tờ giấy kia kẹt vào kẽ hở chân bàn, chỉ nhìn được một chút góc trắng. Chẳng lẽ là bút ký của cha sao?
Cầu Mộ Quân vội nhặt lên nhưng không rút ra được, nàng đành phải dịch thư án ra.
Cái khác thì không nói, nhưng thư án của Cầu Vĩ là dùng gỗ lim vô cùng tốt làm ra, còn chế tạo đặc biệt dày. Dùng hết sức lực nhích nhích, hơn nửa ngày mới dời đi được một chút.
Giấy rơi trên sàn, Cầu Mộ Quân chui xuống dưới bàn nhìn, quả nhiên là bút ký của Cầu Vĩ. Mang lên, lại nhìn thấy ở kẽ hở lộ ra góc một tờ giấy khác.
Thư án này nặng như vậy, phỏng chừng là từ lúc đặt ở đây chưa từng có ai di chuyển, cho nên có gì kẹt ở đó cũng không ai biết. Cầu Mộ Quân đem tờ giấy đã sớm ố vàng rút ra khỏi kẽ hở, sau đó mới từ dưới thư án chui lên.
Đem bút ký đặt lại vào quyển sách kia, lúc này mới tò mò nhìn tờ giấy rơi vào kẽ hở không biết từ năm nào tháng nào.
Hà Hưng
Phùng Thư Vân
Dương Văn Đức
………
Tổng cộng viết mười cái tên, chữ viết bất đồng, có ba cái tên bị gạch đi. Đây là danh sách gì?
Hà Hưng, Phùng Thư Vân…… Nhìn tên này, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ ra, “Phản loạn Thiếu Dương” năm đó cả nhà bị chém tổng cộng có ba nhà, một là Cố gia, hai nhà kia không phải là Hà gia và Phùng gia sao?
Đang lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau một cơn gió thổi qua. Cầu Mộ Quân còn không kịp quay đầu thì trước mắt đã tối sầm lại, ngã xuống.
Chính văn Chương 133: Bất hòa
Đang lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau một cơn gió thổi qua. Cầu Mộ Quân còn không kịp quay đầu thì trước mắt đã tối sầm lại, ngã xuống.
Mơ mơ màng màng, có người ôm lấy nàng, sau đó nàng không biết gì nữa.
Lại mở mắt ra, trước mắt là Đoàn Chính Trung.
Nàng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện đây đúng là bí thất dưới quán trà.
“Sao ta lại ở đây?” Nàng hỏi.
Đoàn Chính Trung nói:“Ta đưa nàng tới.”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, hỏi:“Chàng ở nhà ta đánh ta hôn mê?”
“Không phải, là dùng ngân châm có thuốc mê.” Đoàn Chính Trung nói.
“Nhưng ta cảm thấy……” Cầu Mộ Quân nghi ngờ nhìn hắn, nói:“Ta cảm giác người kia hình như không phải là chàng?”
“Vậy nàng cảm thấy là ai?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân nhìn nhìn hắn, cuối cùng hỏi:“Vậy vì sao chàng đánh ngất ta?”
“Nàng nói xem?”
“Tờ giấy kia đâu?”
“Tờ giấy nào?”
“Nếu là chàng khiến ta hôn mê, chàng không thể nào không thấy tờ giấy đó được!” Cầu Mộ Quân nói.
“Có lẽ là rơi ở nhà nàng rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.
Cầu Mộ Quân trừng mắt nhìn hắn, tuy không tin lời hắn nhưng không thể nào phản bác. Hai người yên lặng, giống như đều chờ đối phương nói chuyện.
Đoàn Chính Trung không kiên nhẫn bằng nàng, nói:“Cho dù nàng lựa chọn Thích Ngọc Lâm, ta cũng sẽ không giết nàng.”
Cầu Mộ Quân không ngờ hắn lại nói câu này.
Nàng nổi giận nói:“Vậy nếu theo như chàng nói, cho dù chàng cùng cái tên hát hí khúc Liễu Vấn Bạch kia cùng một chỗ, ta cũng sẽ không tiết lộ bí mật của chàng?”
Một lúc lâu sau, Đoàn Chính Trung mới nói:“Vì sao nàng cứ như vậy? Nếu lúc nào nàng cũng muốn ta giải thích, vậy chúng ta có thể không cần gặp lại nữa bởi vì ta sẽ không giải thích.”
Cầu Mộ Quân gần như thấy được sự phiền chán từ trong mắt hắn.
Nàng muốn hắn giải thích bởi vì nàng không rõ vì sao quan hệ của bọn họ lại như vậy, cái gì hắn cũng giấu giếm nàng. Vì sao tình nguyện để nàng hiểu lầm hắn cũng không chịu nói thật với nàng. Nàng không cần hắn có thể cùng nàng sớm sớm chiều chiều, cả ngày nói lời ngon tiếng ngọt, nàng chỉ mong trái tim hai người ở cùng nhau, như thế là đủ rồi!
Hít sâu một hơi, nàng nói:“Nếu như vậy, chúng ta quả thật không cần gặp lại. Còn có, chuyện Thích Ngọc Lâm, ta cũng không cần giải thích gì, chàng nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó.” Nói xong, nàng liền xuống giường.
“Đợi chút.” Đoàn Chính Trung ở sau người gọi nàng lại, khiến cho lòng nàng thả lỏng.
“Thay quần áo.” Hắn bình tĩnh nói.
Cầu Mộ Quân xoay người lại, nhìn thấy bộ quần áo bên cạnh hắn, đúng là quần áo của nàng. “Vì sao phải thay?”
“Nàng không cần biết, thay là được.”
Lại là giọng điệu này! Cầu Mộ Quân nói:“Nếu ta không thay thì sao?” Đoàn Chính Trung không nói, cúi đầu ngắm nhìn một cây ngân châm trên tay.:))
Cầu Mộ Quân cắn môi dưới, đi qua lấy quần áo, thay quần áo ngay trước mặt hắn, sau đó xoay người nói:“Đoàn Chính Trung, chàng không phải muốn tạo phản chứ? Nếu như vậy, ta đây thật đúng là nên nghĩ lại xem nên theo ai.” Nói xong, nàng vung tay áo, xoay người ra khỏi bí thất.
Cúi đầu nhìn cơ quan trên thư án, trong lòng khó chịu muốn điên rồi.
Liễu Vấn Bạch, nàng có thể không cần hắn giải thích, Thích Ngọc Lâm, nàng cũng có thể giải thích, nhưng nàng không chịu nổi hắn dửng dưng như vậy. Nếu hắn thật sự để ý nàng, vì sao không mắng nàng, nói nàng vài câu?
Cả bụng tức đi ra nhã gian, vừa đến cầu thang nàng lại bị Thích Vi gọi lại.
“Mộ Quân tỷ tỷ, sao tỷ đã tới đây lại đi xuống!” Thích Vi chạy đến bên người nàng nói.
“Vi Vi muội……” Sao nàng lại ở đây?
Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật nhanh, bồ câu đưa tin của muội mới đi nửa canh giờ!” Nói xong liền kéo nàng đến bàn bên cửa sổ ngồi xuống.
Cầu Mộ Quân lúc này biết thì ra Thích Vi vừa khéo thả bồ câu đưa tin hẹn nàng, sau đó ở chỗ này chờ nàng.
“Mộ Quân tỷ tỷ, Sanh Dung bảo muội tới nói cho tỷ, mấy ngày nữa, trong cung sẽ tổ chức thi đấu Xúc Cúc (1), là đấu cùng nước khác, nàng bảo chúng ta đến lúc đó đều phải đến, cha muội có thể đưa chúng ta đi.”
(1)        Xúc cúc, còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v… “Xúc” tức là dùng chân đá, “cúc” là một quả cầu, quả bóng bọc da. “Xúc cúc” là đá cầu (đá bóng), đó là hoạt động thể thao xa xưa nhất của Trung Hoa đã lưu truyền hơn hai nghìn ba trăm năm, có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi.
“Vi Vi, tỷ…… muội đi đi, tỷ sẽ không đi.” Lại vào hoàng cung, nếu bị hai người kia thấy được nhỡ đâu đưa tới họa sát thân thì làm sao?
Thích Vi vội nói:“Vì sao, không nên không nên, tỷ phải đi, muội có thể không đi nhưng tỷ nhất định phải đi!”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Vì sao, tỷ và hoàng cung, cùng hội thi xúc cúc có quan hệ gì đâu?”
“Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ! Tỷ không đi chúng ta có thể sẽ thua, vậy không phải là mất mặt trước mặt quốc gia khác sao?” Thích Vi nói
Cầu Mộ Quân bị nàng nói vậy thì sửng sốt, cười nói:“Vì sao tỷ không đi, chúng ta sẽ thua?”
Thích Vi cúi đầu cười nói:“Bởi vì……”
“Ha ha, bởi vì bên chúng ta tham gia thi đấu đều là hoàng tử trong cung hoặc công tử sĩ tộc, Nhị ca đã được chọn. Nhị ca đã từng chơi, kỹ thuật Xúc Cúc không cần phải nói, có huynh ấy chúng ta nhất định sẽ thắng, không có huynh ấy thì không chắc. Cho nên, nếu tỷ đến xem, huynh ấy nhất định có thể “quá ngũ quan, trảm lục tướng” (2), thay muội lấy chút sĩ diện. Nếu tỷ không đi, nói không chừng huynh ấy phân tâm, không để ý liền thua.”
(2)        Qua ngũ quan, trảm lục tướng: Qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng
Câu này từ tích “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” của Võ Thánh Quan Vũ năm xưa liên tiếp qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng của Tào Tháo, cuối cùng chạy thoát về với Lưu Bị.
Quan Vũ qua Đông Lĩnh quan trảm Khổng Tú, qua Lạc Dương thành trảm Hàn Phúc và Mạnh Thản, qua Nghi Thủy Quan trảm Biên Hỉ, qua Huỳnh Dương thành trảm Vương Thực, qua Hoàng Hà đô khẩu trảm Tần Kỳ
Thích Vi nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói:“Cho nên, kết luận là tỷ nhất định phải đi!”
Cầu Mộ Quân vẫn do dự, Thích Vi nghĩ nghĩ, nói:“Muội biết rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ sợ vào cung lại có người muốn giết tỷ sao? Thế này đi, hôm đó muội bảo đại ca muội đi cùng chúng ta, huynh ấy võ công cao cường, hơn nữa còn có muội, nhất định sẽ không để tỷ xảy ra chuyện gì!”
“Được rồi được rồi, tỷ phải đi, nhiều người đều muốn tỷ đi như vậy, tỷ không đi Sanh Dung sẽ nói muội, Nhị ca cũng sẽ trách muội, đến lúc đó muội sẽ thành tội nhân.” Thích Vi lay lay cánh tay của nàng nói.
Chịu không được nàng nhõng nhẽo cùng cứng rắn, rốt cục Cầu Mộ Quân nói:“Được, tỷ đi là được chứ gì, nhưng mà mạng nhỏ này của tỷ do muội phụ trách.”
“Được, không thành vấn đề!” Thích Vi vỗ ngực cam đoan.
Thích Vi lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, vui mừng nói:“A, kia không phải đại ca của muội sao? Đại ca, đại ca —”
Thích Sóc Ly ngẩng đầu, Thích Vi nói:“Đi lên đây, đại ca mau lên đây!”
Thích Sóc Ly cười cười, đi vào quán trà.
Chờ Thích Sóc Ly lên lầu, Thích Vi nói:“Đại ca, đang đi tuần tra sao?”
Thích Sóc Ly liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân một cái, ngồi xuống nói:“Biết còn gọi huynh lên.”
Giọng nói này!
Tay Cầu Mộ Quân đang bưng chén trà khẽ run lên.
“Thôi mà, nghỉ ngơi một chút thôi, không phải quan càng lớn càng nhàn sao? Còn huynh, làm cả ngày hình như không hết việc!” Thích Vi nói xong, rót cho hắn chén trà.
Thích Sóc Ly cười cười, nói:“Mẹ cũng thật là, cha không ở nhà, cũng không quản muội, thả muội cả ngày ở bên ngoài chạy nhảy.”
Thích Vi chu miệng nói:“Không phải muội giống huynh sao? Huynh không được nói với cha đâu đấy, biết không? Nói không chừng ngày nào đó huynh ghé vào lỗ tai cha nói mấy câu, cha nhớ ra sẽ không để uội ra ngoài nữa.”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản