Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 124 - 125
Chính văn Chương 124: Gian tình
Nàng không biết gần Cầu phủ có phải đang có một chiếc xe ngựa đứng đó hay không, xe ngựa kia ngừng một lát rồi lập tức đi, hay vẫn ngừng nửa ngày, hoặc…… đến tận lúc trời tối cũng chưa đi.
Buổi tối, trước lúc đi ngủ, nàng lại nhận được tin bồ câu đưa tới:
“Mộ Quân, hôm nay ta nói với cha ta muốn thành thân, ông đáp ứng rồi. Mộ Quân, vài ngày nữa, ta cùng cha ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn được không? Còn nữa, ngày mai ta vẫn chờ nàng.”
Nhìn bức thư này, Cầu Mộ Quân hoảng hốt.
Cầu hôn! Sao hắn có thể làm thật, Thích Tĩnh sao có thể đồng ý!
Nên làm thế nào bây giờ? Đoàn Chính Trung, trước tiên nên hỏi hắn phải làm thế nào bây giờ, nhưng nàng làm sao có thể gặp mặt Đoàn Chính Trung? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn quyết định trực tiếp quang minh chính đại đi tìm hắn.
Nếu lén lút bị người ta phát hiện ngược lại sẽ khiến người ngoài biết bọn họ có quan hệ khác thường. Nếu quang minh chính đại đi tìm, sức tưởng tượng phong phú của mọi người có thể giúp nàng nghĩ ra lý do tốt.
Hạ quyết tâm, ngày hôm sau nàng liền đi ra ngoài.
Cố ý không đi qua gốc cây hòe, dường như sợ nhìn thấy người mình không muốn gặp.
Không ngờ vừa đến gần cửa Đoàn phủ, lại nhìn thấy bên ngoài có vài chiếc xe ngựa.
Cầu Mộ Quân vội trốn một bên, trước nhìn xem tình huống rồi nói sau.
Tổng cộng ba chiếc xe ngựa, cái đầu tiên nàng biết, là xe ngựa chuyên dụng của Đoàn Chính Trung, hai cái đằng sau rất bình thường, nhưng ở phía trên có chữ “Đoàn” rất lớn có thể thấy kia cũng là xe ngựa của Đoàn phủ.
Ba chiếc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Đoàn phủ, một hạ nhận lập tức quỳ gối dưới chiếc xe ngựa đầu tiên.
Xem tư thế này, khẳng định người trên xe là Đoàn Chính Trung.
Quả nhiên, có người bên ngoài xe ngựa vén màn che lên, dìu Đoàn Chính Trung đang mặc một bộ quần áo màu trắng xuống.
Hắn dẫm lên lưng người kia xuống đất, sau đó xoay người nhìn về phía xe ngựa.
Bên trong còn có người sao? Ai sẽ có tư cách ngồi chung một xe với hắn?
Cầu Mộ Quân đang cảm thấy kỳ lạ thì một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại trong suốt như ngọc chậm rãi đưa ra, làm cho lòng nàng kinh hoàng. Là nữ nhân! Hắn dám cùng một nữ nhân ngồi chung xe, hơn nữa nữ nhân này nhất định không phải Công chúa Sanh Dung! Công chúa Sanh Dung sao có thể làm ra động tác nhẹ nhàng như vậy!
Dưới chân, một góc áo trắng lộ ra, sau đó là một nửa tóc đen. Sau đó nàng ta từ bên trong xe ngựa đi ra, nhìn thấy gương mặt người đó Cầu Mộ Quân lại càng khiếp sợ.
Người đó không phải ‘nàng’ mà là ‘hắn’! Là nam nhân! Nam nhân!
Nhưng nam nhân kia lại vô cùng xinh đẹp!
Cái trán cao, một đôi mắt xếch còn hoàn hảo hơn Thích Ngọc Lâm, cái mũi khéo léo mà thẳng, hai phiến môi mỏng đỏ mọng, thân mình nhìn qua yếu đuối, thắt lưng như dương liễu, dáng người kia còn thon thả hơn nàng!
Chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười. Đoàn Chính Trung cũng ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, lại…… Cũng cười! Đoàn Chính Trung vươn tay, nam nhân tuyệt mỹ trên xe ngựa nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn. Đoàn Chính Trung cầm tay hắn, dìu hắn xuống xe ngựa. Nam nhân kia giống như nữ nhân, gần như đứng không vững liền nghiêng về phía Đoàn Chính Trung, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng hắn. Hắn nâng đôi mắt đẹp nhìn mặt Đoàn Chính Trung, sau đó nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn, lại cúi đầu rúc vào lòng Đoàn Chính Trung. Đoàn Chính Trung cúi đầu, nhẹ nhàng nói câu gì với hắn, làm ỹ nam tử nằm ở trong lòng hắn nhịn không được cười thẹn thùng. Sau đó hai người thân ái nồng nhiệt giống một đôi tình nhân ân ái đi vào Đoàn phủ. Cầu Mộ Quân cảm thấy mình đang ở trong mơ. Đây là tình huống gì?
Đoàn Chính Trung…… Cùng một nam nhân…… Cùng một nam nhân…… Được lắm?
Người ngồi trên hai xe ngựa đằng sau cũng xuống, có già có trẻ, tất cả đều là nam nhân, được người đưa vào Đoàn phủ. Tiếp theo, có người nâng hai rương đồ, còn có đủ loại đao, kiếm, trường thương, linh tinh theo vào. Cầu Mộ Quân biết, đây là một gánh hát.
Nhưng vấn đề không phải đó có phải gánh hát hay không, mà là Đoàn Chính Trung làm sao có thể thân thiết với một nam nhân như vậy!
Nàng biết hắn hình như đang mưu tính đại sự, cả ngày đều phải giả vờ, nhưng hắn có nhất thiết làm bộ cùng một người nam nhân không? Ngay cả hôn cũng làm!
Hóa đá tại chỗ trong chốc lát, nàng nhanh chóng đi tới quán trà Thấm Nhã, trực tiếp vào nhã gian chữ Thiên thứ hai.
“Tiểu thư đi một mình sao?” Tiểu nhị lại đây hỏi.
Cầu Mộ Quân trả lời:“Ừ.”
“Vậy tiểu thư chờ một lát, trà lập tức sẽ đưa lên ngay.” Tiểu nhị nói xong, đi ra ngoài, một lát sau liền đưa chén trà đến. Tiểu nhị vừa đi, Cầu Mộ Quân liền đi xoay cơ quan, ngoài ý muốn là lúc này cơ quan lại không mở được.
Được rồi, không mở được thì thôi, nàng chờ ở nơi này. Quán trà này là của hắn, nhã gian này có thể thông đến mật thất, nàng cũng không tin nàng cố ý chờ ở đây sẽ không có ai thông báo cho hắn!
Nhưng nàng ở chỗ này chờ ba canh giờ, uống năm chén trà, mặt trời xuống núi rồi cũng không đợi được người nào đến nói gì với nàng cả, cơ quan cũng vẫn không mở được.
Giống như nàng là khách không mời, còn nhã gian chỉ là nhã gian bình thường.
Đổi cách, nàng về nhà trước đã.
“Cầu tiểu thư, tổng cộng năm mươi lượng bạc.” Tiểu nhị nói.
Cầu Mộ Quân sửng sốt.
Ai sẽ mang nhiều bạc như vậy ra ngoài, cả người nàng cũng chỉ có hai mươi lượng bạc. Được lắm, uống “trà Bá Vương”.
Nàng khó xử nhìn tiểu nhị, nói:“Tiểu Nhị ca, ta có thể nợ ngày mai đến trả không?”
“Cầu tiểu thư, quán trà Thấm Nhã không cho chịu.” Tiểu nhị nói không lưu đường sống.
Cầu Mộ Quân đành phải nói:“Vậy chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Ta tìm chưởng quầy các ngươi nói chuyện.”
Tiểu nhị tuy rằng vẫn hòa nhã nhưng lời nói lại đanh thép: “Cầu tiểu thư, cho dù là Công chúa đến đây tìm ông chủ cũng không được.”
Tức chết rồi, tức chết rồi!
Cầu Mộ Quân hít sâu hai hơi, chịu đựng không phát giận nói:“Ta có thể gán đồ không?”
“Có thể, trong vòng năm ngày lấy tiền đến chuộc. Nhưng phải thu thêm mười hai lượng phí hoãn.” Tiểu nhị nói.
“Được.” Cầu Mộ Quân nửa ngày mới nói.
Tiếp theo, nàng liền bị tiểu nhị đưa tới trước mặt một quản sự, tháo một đôi vòng tay, một chiếc trâm cài đầu, một bộ vòng tai. Quản sự nghiệm giá, lập chứng từ cho nàng xong mới thả nàng đi.
Đoàn Chính Trung, chàng tốt nhất có thể giải thích tất cả! Vừa đi, Cầu Mộ Quân vừa oán hận.
Nghẹn đầy tức giận trở về Cầu phủ, ngẩng đầu lại thấy một chiếc xe ngựa dừng dưới tàng cây hòe gần Cầu phủ. Nàng quên mất!
Một lòng tức giận Đoàn Chính Trung mà lại quên mất nguyên nhân đi tìm Đoàn Chính Trung. Cầu Mộ Quân đang định quay người đi, Thích Ngọc Lâm lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, chạy tới trước mặt nàng. “Mộ Quân! Ta rốt cục cũng gặp được nàng!” Thích Ngọc Lâm chặn trước mặt nàng vui sướng nói.
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy cằm hắn đã mọc đầy râu, dưới đôi mắt cũng đen lại, bộ dáng tiều tụy, làm cho người ta nhìn mà chua xót.
Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho hắn đối với nàng là thật hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt hắn, không cho hắn một tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.
Chính văn Chương 125: Cầu xin
Tuy rằng trong lòng chua xót, cảm động, nhưng nàng biết, dù cho hắn đối với nàng là thật hay giả, nàng đều phải quyết đoán cự tuyệt hắn, không cho hắn một tia hi vọng, dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh gọn), tuy rằng đau nhất thời, nhưng vẫn tốt hơn ngày ngày đêm đêm nhớ thương.
Cầu Mộ Quân nói:“Thích công tử có gì muốn nói sao?”
Thích Ngọc Lâm lập tức nói:“Mộ Quân, ta biết nàng đau lòng mới nói chưa từng yêu ta. Xin lỗi, tất cả là lỗi của ta. Ta xin lỗi nàng, thề với nàng, dù thế nào cũng được, chỉ cần nàng lại cho ta một cơ hội.”
“Không, những gì ta nói đều là thật sự, ta thật sự chưa từng yêu ngươi.” Cầu Mộ Quân lại khẳng định một lần nữa.
“Ta không tin, ta không tin!” Thích Ngọc Lâm đột nhiên ôm lấy nàng.
“Ngươi buông ra, buông ra!” Cầu Mộ Quân giãy dụa hô.
“Buông tiểu thư nhà ta ra!” Một giọng nói truyền đến, Thích Ngọc Lâm buông tay, Cầu Mộ Quân lập tức đẩy hắn ra, lao tới bên cạnh người nhà mình. Nàng nhìn Thích Ngọc Lâm một cái rồi chạy vào trong nhà.
“Mộ Quân!” Thích Ngọc Lâm ở phía sau đau đớn gọi.
Cầu Mộ Quân cuống quít chạy vào nhà, lại gặp được Cầu Vĩ ở trong phòng. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức chậm rãi bước đi. Cầu Vĩ nhìn nàng, nói:“Mộ Quân, làm sao vậy, sao nhìn con có vẻ hoang mang?”
Đúng lúc này hạ nhân vừa nãy cũng vào cửa, đáp lại:“Lão gia, vừa rồi……”
“Vừa rồi ở giữa đường con thấy một con rắn chết! Bị…… Dọa.” Cầu Mộ Quân lập tức nói.
Hạ nhân thấy thế, cũng theo lời của nàng nói:“Đúng, một con rắn rất lớn, không biết là ai đánh chết, nằm ở trên đường.”
Cầu Vĩ gật gật đầu, nói:“Mộ Quân, mấy ngày nay con thường xuyên không ở nhà, ở bên ngoài làm cái gì?”
Cầu Mộ Quân chậm rãi đi đến trước mặt ông, ngồi xổm xuống tựa vào trên đùi ông nói:“Con cũng không biết, con chỉ…… Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng rất khó chịu……”
Cầu Vĩ vuốt tóc nàng nói: “Khó chịu thì ra ngoài thư giãn, chú ý một chút là được rồi, mẹ con nói, chờ tang kỳ của Tư Huyên qua, chúng ta sẽ tìm cho con một nhà khác, con đồng ý không?”
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn ông nói:“Chờ cha tốt lên rồi nói sau.” Nàng nhẹ nhàng ấn chân ông, hỏi:“Cha, bây giờ chân có chút cảm giác nào không?”
Cầu Vĩ lắc đầu, nói:“Không vội, đại phu nói sẽ tốt thôi.”
Cầu Mộ Quân đỏ mắt, nắm tay ông cúi đầu.
Nàng vẫn muốn biết, hung thủ là ai, chân tướng rốt cuộc là gì.
Ban đêm, chung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng không có bồ câu đưa tin. Đoàn Chính Trung hoặc Thích Ngọc Lâm, đều không có.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, nàng vẫn ở trong nhà, chờ Đoàn Chính Trung đến hẹn gặp nàng, nhưng không đợi được.
Thích Ngọc Lâm không tiếp tục tìm nàng, nàng nghĩ quả thật hắn từ bỏ rồi.
Như vậy cũng tốt, nàng cũng sẽ không phải phiền lòng.
Không ngờ đến buổi tối, nàng lại thu được bồ câu đưa tin.
Đúng là Thích Vi: ‘Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai đến quán trà, được không?’
Giọng điệu của nàng thay đổi, vì ở giữa nàng cùng Thích Ngọc Lâm nên khó xử sao?
Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đi tới quán trà Thấm Nhã, đang định lên lầu thì tiểu nhị hỏi:“Cầu tiểu thư, người còn mấy món đồ ở tiểu điếm, có phải đã quên hay không?”
Sắc mặt Cầu Mộ Quân không tốt nói:“Không cần, cho ông chủ các ngươi mang bán đi.” Nói xong, liền lên lầu. Thích Vi vẫn đến sớm hơn nàng, thấy nàng chỉ nhẹ nhàng cười cười.
Trong lòng Cầu Mộ Quân hơi khó chịu, bất giác nhẹ giọng, hỏi:“Vi Vi, mấy ngày nay muội có khỏe không?” Thích Vi gật gật đầu, giương mắt nhìn nàng xong lại cúi đầu xuống.
Cầu Mộ Quân nhìn ra hình như nàng có chuyện, hỏi:“Làm sao vậy? Muội có gì muốn nói sao?”
Thích Vi yên lặng một lát, mới mở miệng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ đi gặp Nhị ca được không?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu xuống nhìn chén trà trước mặt.
Thích Vi nói:“Muội biết tỷ nhất định không chịu được chuyện ngày đó, nhưng…… Nhị ca.. huynh ấy, huynh ấy thật sự thích tỷ. Cho dù trước kia muội cũng không hoàn toàn tin, nhưng bây giờ thì không thể không tin. Từ trước đến nay muội chưa bao giờ thấy huynh ấy như vậy. Mấy ngày hôm trước huynh ấy tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn bình thường, còn nói với cha mẹ muốn lấy tỷ. Mấy năm nay cha mẹ ép huynh ấy rất nhiều lần mà huynh ấy vẫn không chịu thành thân. Bây giờ thấy huynh ấy hồi tâm chuyển ý, cha mẹ thật ra rất cao hứng. Nhưng về sau huynh ấy lại không nói đến việc này nữa, hơn nữa huynh ấy…… Đã bốn ngày không về nhà, bốn ngày đều ở…”
Thích Vi nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:“Đều ở thanh lâu, trước kia huynh ấy cũng không như vậy!” Thích Vi đau lòng nói:“Trước kia huynh ấy cho dù là hoang đường, cũng sẽ không nhiều ngày như vậy không trở về nhà. Cha bảo đại ca nhắn lại, nếu huynh ấy không về thì không cần trở lại nữa. Muội không biết huynh ấy trả lời thế nào, nhưng sau đó chỉ thấy một mình đại ca trở lại. Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết là huynh ấy có lỗi với tỷ trước, không đáng được tha thứ, nhưng huynh ấy là Nhị ca muội, muội thật sự sợ cha đuổi huynh ấy ra khỏi cửa, sợ huynh ấy từ nay về sau sẽ suy sụp ……”
Thích Vi luôn luôn yêu cười giờ lại khóc làm cho lòng Cầu Mộ Quân chua xót
Nàng nói:“Nhưng ta đi gặp hắn làm gì? Nói ta tha thứ hắn sao? Nói ta đồng ý gả cho hắn sao?”
“Không, không phải……” Thích Vi vội nói: “Muội chỉ muốn tỷ đi khuyên nhủ huynh ấy, nói chuyện cùng huynh ấy, hoặc nếu…… Nếu tỷ còn có chút ý định muốn cùng huynh ấy, có thể cho huynh ấy thêm một cơ hội được không?”
Thích Vi nói giống như cầu xin:“Nếu tỷ thật sự không muốn huynh ấy, tỷ giúp huynh ấy một lần thôi, nói với huynh ấy chỉ cần huynh ấy biểu hiện tốt, tỷ sẽ suy nghĩ lại, được không? Nếu đến lúc đó huynh ấy thật sự sửa đổi, không lang thang như trước, muội sẽ nói với huynh ấy tất cả là do muội bảo tỷ nói như vậy, là muội bảo tỷ lừa huynh ấy, được không?”
Yên lặng hồi lâu, Cầu Mộ Quân mới nói:“Ta đồng ý, gặp mặt hắn một lần, nhưng những cái khác……”
Nàng không nói thêm gì nữa, Thích Vi vẫn vui vẻ nói: “Được, Mộ Quân tỷ tỷ, cám ơn tỷ! Muội…… Muội bây giờ bảo huynh ấy tới gặp tỷ!”
Cầu Mộ Quân ở trong nhã gian quán trà Thấm Nhã chờ Thích Ngọc Lâm.
Nàng không biết vì sao mình phải đáp ứng, là vì Thích Vi hay là bởi vì áy náy với Thích Ngọc Lâm?
Trò khôi hài này, chung quy đều do nàng.
Không ngờ, đợi ước chừng một canh giờ, Thích Ngọc Lâm mới đến. Nghe thấy tiếng mở cửa, Cầu Mộ Quân quay đầu, thấy Thích Ngọc Lâm đứng ở cửa
Tóc tai chỉnh tề, lam bào sạch sẽ, vẫn là công tử phong lưu phóng khoáng như lúc ban đầu gặp mặt.
Hắn chậm rãi đi vào, ngồi đối diện nàng.
Hai người yên lặng hồi lâu, Thích Ngọc Lâm mới nói:“Ta biết là Vi Vi cầu xin nàng tới.”
“Muội ấy rất đau lòng vì ngươi.” Cầu Mộ Quân nói.
“Vậy còn nàng?”
Cầu Mộ Quân ngừng một chút mới nói:“Ngươi cần gì phải như thế? Có lẽ ngươi cũng không yêu ta, chẳng qua vì không chiếm được mới là tốt nhất.”
Thích Ngọc Lâm yên lặng, sau đó đột nhiên cười khẽ nhưng ánh mắt lại u ám
“Ta biết, ta là một kẻ không thể động tình. Một người không thể động tình rung động, tình cảm của ta sẽ không dễ dàng thay đổi. Ta có sai, nhưng nàng cần gì phải vô tình như vậy, không chỉ không cho ta đường sống, ngay cả tình cảm của ta cũng không thừa nhận.”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản