A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 120 - 121
Chính văn Chương 120: Lại lừa người
Tươi cười trên mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, âm trầm lạnh lùng nói: “Bây giờ, nàng không sợ ta giết người diệt khẩu sao?”
Thân thể Cầu Mộ Quân cứng, mở to mắt nhìn hắn. “Chàng…”
Trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, lướt qua mặt nàng, chậm rãi chuyển qua cổ họng nàng, lạnh lùng nói:“Nàng nên biết, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ bí mật. Châm này có tẩm kịch độc, chỉ cần châm xuyên qua da một chút, cho dù là một con trâu cũng không chịu được.”
“Không…… Chàng không thể…… Chàng không sợ ta đã đem chuyện này nói cho những người khác sao?” Cầu Mộ Quân khiêu khích nói.
“Không, ta không sợ.” Đoàn Chính Trung đắc ý nói:“Nàng không có khả năng nói cho người khác, không có khả năng đẩy người nàng yêu vào nguy hiểm.”
“Ngươi……” Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói không ra lời, ý cười trong mắt hắn thật vô tình, làm cho người ta phát lạnh. Đoàn Chính Trung chầm chậm đưa tay, chỉ cần nhẹ nhàng dùng chút lực, sẽ đâm vào cổ nàng. Nàng cứng ngắc nằm ở dưới thân hắn, trong mắt dần dần ướt. Sau đó, hắn thở dài một hơi.
“Biết sợ, còn muốn lao vào nguy hiểm.” Đoàn Chính Trung nhìn nàng, có loại ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cầu Mộ Quân sửng sốt trong chốc lát, sau đó dùng lực đánh hắn nói:“Chàng lừa ta, lại lừa ta, sao lại thích lừa người ta như vậy, thích giả vờ như vậy, sao chàng không đi làm con hát đi!”
Đoàn Chính Trung cười rộ lên, ném ngân châm, bắt lấy hai tay của nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Cầu Mộ Quân đẩy hắn nói:“Chàng đừng chạm vào ta, kẻ lừa đảo!”
“Mộ Quân……”
“Chàng đi đi! Ta không muốn để ý đến chàng nữa!”
“Được rồi, đừng náo loạn.”
“Là ta náo loạn sao? Là chàng đùa giỡn ta trước!”
“Còn làm loạn nữa ta lại đến, cho nàng đi ra ngoài, ai ai cũng biết nàng vừa làm cái gì.”
“Chàng…… Hừ!” Cầu Mộ Quân nghiêng đầu đi, tức giận hơi hơi bĩu môi.
“Mộ Quân……” Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng.
“Chàng đi xuống, nặng muốn chết!”
Đoàn Chính Trung rời khỏi thân thể của nàng, nằm ở bên cạnh nàng ôm nàng, áp vào cái trán của nàng, nhẹ giọng nói:“Nàng tin tưởng một người như vậy, đem sống chết của mình giao vào tay người khác, thật sự là rất ngốc. Nếu đã che giấu, vì sao còn thể hiện ra ngoài? Nàng sao không nghĩ có thể ta sẽ giết người diệt khẩu? Ta ở trong cung bình an đợi tám năm, đương nhiên sẽ không dễ bị điều tra ra, ta cũng không phải người muốn kiểm tra là có thể kiểm tra, Hoàng Hậu cũng không được phép. Nàng giúp ta như vậy, không chỉ làm cho người khác bắt được nhược điểm của ta, cũng làm hỏng việc của Lệ phi. Nếu bà ta có ý đối địch cùng ta, nàng khẳng định bà ta sẽ không coi nàng thành kẻ địch sao?”
“Ý của chàng là ta tự mình đa tình? Chàng căn bản không cần ta giấu diếm thay chàng phải không?” Cầu Mộ Quân muốn đẩy hắn ra.
Hắn mạnh mẽ ôm chặt nàng nói:“Ta chỉ hi vọng nàng lý trí một chút, đặt sinh mệnh bản thân lên hàng đầu, đừng tạo thêm kẻ thù ình.”
“Nhưng…… Ngay cả chàng cũng không thể tin sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Có thể tin, nhưng không thể tin hoàn toàn. Trên đời này, nàng không thể hoàn toàn tin tưởng ai đó, sinh mạng của mình chỉ có nắm trong tay mình mới là an toàn nhất.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn hắn nói:“Vậy hôm nay chàng sẽ thả ta đi sao?”
Đoàn Chính Trung sửng sốt, nói:“Đương nhiên.”
“Vậy chàng có thể tin tưởng ta nhất định sẽ thay chàng giữ bí mật sao? Sẽ không vừa ra khỏi cửa sẽ đi mật báo sao?”
“Sẽ không.”
“Chàng sao mà biết ta sẽ không?”
Đoàn Chính Trung im lặng.
Cầu Mộ Quân nói:“Ngay cả chính chàng cũng không làm được, vì sao muốn ta làm được?”
“Tóm lại, về sau nàng đừng tiến cung nữa, cũng đừng quan hệ cùng người Thích gia, đặc biệt là Thích Ngọc Lâm.” Ánh mắt Đoàn Chính Trung vốn dịu dàng nhưng khi nói tới Thích Ngọc Lâm lập tức trở nên bá đạo.
“Chàng quản ta à!” Cầu Mộ Quân cãi lại.
“Nói như vậy nàng còn muốn tiếp tục dây dưa cùng Thích Ngọc Lâm? Nàng đây là ‘một cước đạp hai thuyền sao?’”(tương tự bắt cá hai tay) Đoàn Chính Trung xoa đầu nàng nói.
“Ta không có nói vậy.”
“Vậy ý tứ nàng là sau khi trở về sẽ cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn?” Đoàn Chính Trung hỏi.
*nhất đao lưỡng đoạn: một đao đoạn tuyệt ân tình
Cầu Mộ Quân nói:“Ta cùng hắn vốn không có gì, hắn phong lưu như vậy cơ mà.”
Đoàn Chính Trung thở phào nhẹ nhõm, nói:“Nàng đột nhiên cắt đứt với hắn, hắn đồng ý sao?”
Cầu Mộ Quân không cần nghĩ lập tức nói:“Cái này ta đã sớm nghĩ tốt lắm, ta hỏi hắn muốn lấy ta hay không, hắn nếu nói không tất nhiên là tốt, nếu nói muốn, ta sẽ nói nguyên nhân ta bị bỏ thật ra không phải ‘Nói nhiều’, mà là mất đi trong sạch. Hắn đương nhiên sẽ không thể nói gì nữa.”
Đoàn Chính Trung cầm mặt của nàng nói:“Về sau không được như vậy nữa! Nói, hắn có động vào nàng hay không?”
Cầu Mộ Quân tức giận nói:“Cái gì mà động vào ta, làm sao có thể!”
“Vậy những cái khác?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.
“Cái khác gì?”
“Hắn nói với nàng những lời tâm tình?” Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân làm biểu tình “Thế mà cũng hỏi”.
Đoàn Chính Trung lại hỏi:“Quàng vai nàng?”
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng gật đầu.
“Ôm nàng?”
Cầu Mộ Quân lại gật đầu, đầu lại thấp một chút.
“Hôn chưa?” Ngữ khí Đoàn Chính Trung càng ngày càng không tốt.
Lần này Cầu Mộ Quân nhẹ giọng nói:“Chính là…… Rất nhẹ, rất nhanh chạm một chút thôi.”
“Nếu không nàng còn muốn thế nào?” Đoàn Chính Trung tức giận nói.
“Ta…… Ai cho chàng đối xử với ta như vậy? Đúng rồi!” Cầu Mộ Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:“Vì sao chàng bỏ ta?”
“Bởi vì nàng không phải tấm thân toàn bích.”
“Chàng vô lại, người kia rõ ràng chính là chính chàng, chẳng lẽ chàng muốn ta mỗi lần cùng chàng đều là tấm thân xử nữ sao? Ta cũng không phải yêu quái!” Cầu Mộ Quân tức giận nói.
“Nàng có chứng cớ gì chứng minh người kia là ta sao?” Đoàn Chính Trung nghiêm túc nói.
“Chàng……” Cầu Mộ Quân bị hắn làm tức giận đến không nói nên lời
Đoàn Chính Trung kề sát vào nàng nói:“Nhớ kỹ, người kia không phải ta, là người nàng không biết. Còn có, hôm nay nàng chỉ đến uống trà mà thôi, không gặp ai cả.”
Cầu Mộ Quân ngừng một chút, mở miệng nói:“Vậy chàng trước thừa nhận người kia là chàng, là chàng thừa dịp ta bị chuốc thuốc cường bạo ta.”
“Ta không có.”
“Chàng có, chàng phải thừa nhận!”
“Ta đâu có cường bạo nàng, ngày đó là nàng thực vội cùng muốn ta.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói.
“Chàng nói bậy, ta không có, chính chàng cường bạo ta, là tên háo sắc, vô sỉ!” Cầu Mộ Quân tức giận nói.
“Được, ta thừa nhận. Ta che mặt, cường bạo …… Phu nhân của ta, sau đó còn vô sỉ nói nàng là người đàn bà dâm đãng bị nam nhân khác dùng qua, bỏ nàng. Phu nhân ta thật ra là nữ nhân trinh tiết, tuy rằng nếu từ đầu ta không phái người theo dõi nàng, nàng đã bị một người khác cường bạo.”
“Chàng…… Quên đi, vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân đối với lời tự bạch của hắn miễn cưỡng vừa lòng, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.
Chính văn Chương 121: Thâm tình
“Chàng…… Quên đi, vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân coi như miễn cưỡng vừa lòng với lời tự bạch của hắn, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.
“Nàng phải biết rằng nguyên nhân chính là nàng thất thân.”
“Đoàn Chính Trung!”
Hắn lại dám quay một vòng trở về! Bọn họ đã đến nước này, hắn còn có cái gì không thể nói cho nàng chứ!
Đoàn Chính Trung cầm tay nàng nói:“Nếu hai ta có thể sống đến cùng, ta sẽ nói cho nàng.”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nhìn hắn hồi lâu, tới tiến sát vào trong lòng hắn nói:“Rất nguy hiểm sao? Chúng ta đều rất nguy hiểm sao?”
Đoàn Chính Trung không lên tiếng.
Nhớ tới đã có nhiều người chết như vậy, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy chết có liên quan đến chàng sao?”
Đoàn Chính Trung nói:“Có liên quan, nhưng không phải ta giết.”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi:“Vậy Cố Dật Lâu?”
Đoàn Chính Trung lắc đầu.
“Cha ta cùng Tư Huyên thì sao?”
Đoàn Chính Trung lại lắc đầu.
Cầu Mộ Quân đột nhiên ôm chặt hắn, nói:“Ta tin tưởng chàng.”
“Chàng biết không? Hắn là giả, không phải Cố công tử thật.” Nàng ở trong lòng hắn lẩm bẩm.
“Biết.” Đoàn Chính Trung đáp.
“Vì sao chàng biết?”
“Bởi vì Cố Dật Lâu đã chết.” Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói.
“Chàng làm sao mà biết?” Cầu Mộ Quân cô đơn nói.
“Ai cũng biết. Hơn nữa nàng còn nhớ đến vị hôn phu nhiều năm trước này, chẳng lẽ nàng muốn một chân đạp ba thuyền?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân nóng nảy, nói:“Chàng bậy bạ! Không được nói như vậy, ta… ta……” Nàng cúi đầu, nằm vào trong lòng hắn nói:“Chàng biết rõ, từ đầu đến bây giờ, ta cũng chỉ có một mình chàng, dù cho chàng là thái giám thật hay giả, dù cho chàng thật sự xấu xa hay không, trong lòng ta vẫn luôn chỉ có chàng.”
Đoàn Chính Trung vuốt ve đầu vai nàng, không nói gì.
Nàng tiếp tục chờ, vẫn không thấy hắn hồi âm.
Rốt cục nhịn không được, nàng hỏi:“Chàng không có gì muốn nói sao?”
“Nói cái gì?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói:“Chàng muốn ta hỏi chàng bao nhiêu lần? Là chuyện lúc chàng viết hưu thư cho ta, ta đã hỏi một lần, chàng trả lời lại một lần đi.
“Nàng nói xem?” Hắn hỏi lại.
Cầu Mộ Quân phẫn nộ rồi, há mồm muốn nói gì, lại nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đẩy hắn ra nói:“Chàng không nói thì thôi, ta đi, đi tìm Thích Ngọc Lâm.” Nói xong định xuống giường.
Đoàn Chính Trung ấn nàng lại trên giường nói:“Yêu.”
Cầu Mộ Quân hé miệng cười, cúi đầu, mặt đỏ nói:“Chỉ có một chữ sao?”
Đoàn Chính Trung hỏi:“Lúc hắn nói cho nàng là bao nhiêu chữ?”
Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng đấm vào ngực hắn một cái, sau đó lại ôm lấy hắn thấp giọng nói:“Ta muốn chàng nói ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão”(1)
(1)        Kích cổ - Bội Phong
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch
Lúc tử sinh hay khi cách biệt,
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.
Cầm tay nàng hẹn mấy lời:
“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.
“Đây là hắn nói sao?”
“Thôi nha, chàng đừng quan tâm, chàng chỉ cần nói thôi.”
“Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.” Hắn thì thầm, tuy rằng không mang cảm xúc gì, nhưng nghe cũng được.
Cầu Mộ Quân thỏa mãn đem áp sát mặt vào ngực hắn, còn nói thêm:“Còn có, ‘Nam có Kiều Mộc, không thể hưu tư. Vấn có du nữ, không thể Cầu Tư.’(2) ‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’ (3) chàng đều phải nói một lần.”
(2)        Hán Quảng - Khổng Tử
Nam hữu kiều mộc,
Bất khả hưu tức.
Hán hữu du nữ,
Bất khả cầu ti.
Dịch:
Núi nam có cây trụi cao,
Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các cô sông Hán dạo chơi,
Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
(3)        Nguyệt xuất nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi
Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm kiểu hề!
(Hứng dã)
Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
Sầu vương ai gỡ cho ra,
Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.
“‘Nam có Kiều Mộc, không thể hưu tư. Vấn có du nữ, không thể Cầu Tư.’
‘Nguyệt ra kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề. Phí sức tiễu hề.’
‘Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.’ (4),
‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’(5)
‘Kết phát vi phu phụ, ân ái lưỡng bất nghi..’ (6)”
(4) Quan Cưu (Chim Cu Gáy) trong Kinh Thi
Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.
Dịch:
Quan quan cái con thư cưu,
Con sống con mái cùng nhau bãi ngoài.
Dịu dàng thục nữ như ai,
Sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng.
(5) “Ly tư” (Xa nhớ) - Nguyên Chẩn
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Dịch
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
(6) Biệt Thi Kỳ - Tô Vũ
Kết phát vi phu phụ,
n ái lưỡng bất nghi.
Dịch:
Phu thê kết tóc xe tơ
Ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau
“Chàng cút, mau cút! Ta ghét chàng, đáng ghét, đồ đáng ghét!” Nghe hai câu trước Cầu Mộ Quân vốn đang rất cao hứng, sau liền trở mặt.
Đoàn Chính Trung ôm lấy nàng nói: “Thích Ngọc Lâm nói vậy nàng rất thích sao?”
“Chàng…… Ta không để ý đến chàng nữa!” Cầu Mộ Quân xoay người đưa lưng về phía hắn. Đoàn Chính Trung ở phía sau nàng nói:“Thời gian không còn sớm, nàng phải đi về đi.”
Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đoàn Chính Trung vẫn nằm ở trên giường, nhìn nàng tức giận mặc xong quần áo xuống giường, sau đó “xoẹt xoẹt” dùng sức tháo đồ trang sức trên đầu đặt lên trên bàn, sau đó búi lại mái tóc hỗn độn. Bởi vì chải quá nhanh lại không nhẹ nhàng, mới mấy lược đã giựt đứt vài sợi tóc.
Đoàn Chính Trung ở trên giường nhìn nàng, để nàng chải một nửa sau đó mặc thêm áo, đi xuống giường đến đứng ở phía sau nàng nói:“Lúc nàng tới không búi như vậy, búi tóc này lệch về bên phải một chút. Sau khi rời khỏi đây, phải giống như mọi lần xuống lầu trở về, vĩnh viễn nhớ kỹ, nàng không gặp ta, chỉ có lừa cả chính mình, mới có thể lừa được người khác.”
“Ta đã biết, không cần chàng phải dặn lần nữa! Không phải chàng sợ ta tiết lộ bí mật chàng không phải thái giám sao? Sợ như vậy thì đừng thả ta đi, vừa muốn làm thái giám tổng quản vừa muốn chơi đùa nữ nhân, chàng không biết cá cùng tay gấu không thể cùng làm sao?” Cầu Mộ Quân đột nhiên xoay người nói.
“Nàng cảm thấy vừa rồi là ta đùa nàng sao?” Đoàn Chính Trung nâng cằm của nàng lên làm cho nàng nhìn hắn.
Cầu Mộ Quân gạt tay hắn ra nói:“Cái này không phải chàng biết rõ sao?”
Đoàn Chính Trung đột nhiên ôm lấy thắt lưng của nàng, lại nắm cằm của nàng nói:“Ta không phải Thích Ngọc Lâm, ta không có nhiều thời gian đi tìm nữ nhân, đi dỗ các nàng vui vẻ như vậy. Ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ có sinh mạng là quan trọng nhất. Bởi vì nếu không có sinh mạng, thì những chuyện khác không còn giá trị gì hết. Mộ Quân, nếu có một ngày, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, ta sống, nàng cũng sống, chúng ta vẫn còn có ở bên nhau, ta sẽ thật vui vẻ đọc thơ cho nàng mấy ngày mấy đêm, nói những lời tâm tình mấy ngày mấy đêm. Nhưng bây giờ, gặp nàng một lần đã là chuyện xa xỉ nhất mà ta có thể làm được.”
Cầu Mộ Quân không biết rốt cuộc hắn có chuyện gì, nhưng Tiểu Nhụy chết, Sở Mộc Thanh chết, Tư Huyên chết đã chứng minh trong thế giới này sinh mạng thật nhỏ bé, những lời của hắn không dễ nghe, nhưng đối với nàng mà nói đó là lời nói động lòng người nhất.
Nàng chạm vào mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn vì hắn chia sẻ một ít áp lực, nhưng nàng biết hắn sẽ không để cho nàng tiến vào dù chỉ một bước nhỏ.
Đoàn Chính Trung hôn lên môi nàng, hôn thật sâu.
Cầu Mộ Quân đẩy ra nói:“Môi sưng lên sẽ bị người ta phát hiện mất.”
Đoàn Chính Trung buông tha môi nàng, hôn về phía cổ nàng.
Nàng lại đẩy ra hắn:“Nơi đó càng không được, sẽ hồng.”
Một tay Đoàn Chính Trung tiến trong vạt áo nàng, cởi quần áo, cách một tầng yếm nặng nề ngậm lấy ngực nàng. Tay kia thì cũng từ phía sau nàng, đưa vào hạ thân mềm mại kia.
“Ưm……”
Thân mình hai người càng dán chặt vào nhau, nàng cảm thấy được dục vọng của hắn. Biết dục vọng của nam nhân lớn hơn nữ nhân rất nhiều, nàng liền đẩy hắn ra.
Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, thay nàng kéo lại quần áo.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản