My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109 - 111
Chính văn Chương 109: Ước hẹn
“Không đâu!” Thích Vi khẳng định nói:“Tỷ không cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội không biết muội thêu thế nào, cũng không hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay không giống, châm pháp chỉnh tề hay không. Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng sẽ không nói gì đâu, nhất định là được mà!”
Cầu Mộ Quân nhận khăn tay, hỏi:“ Khi nào muội cần?”
“Bốn năm ngày nữa đi. Đúng rồi, còn có cái này.” Thích Vi nói xong, lại lấy ra một bộ kim thêu.
“Thêu giống cái này, một gốc cây hoa mai, hai con Hỉ Thước (chim ác là).”
Cầu Mộ Quân cầm đồ cùng khăn tay nói:“Vài ngày nữa thêu xong tỷ sẽ đưa uội.”
“Được, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” Thích Vi cao hứng nói.
Nói xong, nàng nhớ tới cái gì, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, nhìn Cầu Mộ Quân hơn nửa ngày, rốt cục mở miệng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, hôm trước, tỷ cùng Nhị ca muội…… Hai người thật sự?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, chần chờ một lát, không trực tiếp trả lời, mà hỏi:“Không được sao?”
Thích Vi nhíu mày nói:“Cũng không phải không được …… Chỉ là……”
“Mộ Quân tỷ tỷ, muội nói thật với tỷ, Nhị ca thực sự không phải người có thể phó thác chung thân, tỷ sẽ phải chịu thiệt.”
Cầu Mộ Quân vì nàng quan tâm mình mà cảm động, lại không thể không lừa nàng nói:“Ta không sợ. Chính là…… Ta là kẻ bị chồng ruồng bỏ….”
“Thì sao nào!” Thích Vi đánh gãy lời nàng nói:“Chỉ có Nhị ca không xứng với tỷ, không có chuyện tỷ không xứng với huynh ấy.”
Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cười.
Thích Vi còn nói thêm:“Thật ra Nhị ca từ ngày gặp tỷ luôn nhắc tới tỷ, nói lần này huynh ấy thật lòng, còn bảo muội nói tốt cho huynh ấy ở trước mặt tỷ, tạo chút cơ hội giúp huynh ấy, muội không thèm để ý đến huynh ấy. Lần nào huynh ấy cũng nói huynh ấy thật lòng yêu người ta, nhưng lần nào cũng vậy, không phải đảo mắt liền có người khác sao!”
Nói xong, nàng ghé sát lỗ tai Cầu Mộ Quân lặng lẽ nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết chuyện nửa năm trước, Lưu tiểu thư xuất giá, ngày hôm sau đã bị nhà chồng bỏ không?”
Cầu Mộ Quân gật đầu thấp giọng nói:“Nghe nói là vì động phòng nghiệm hồng xảy ra vấn đề?”
Thích Vi nói:“Nàng lúc trước cùng Nhị ca muội, kết quả không được vài ngày Nhị ca liền mê một cô nương ở ‘Xuân Mãn viện’, không để ý đến nàng. Lưu lão gia biết là có quan hệ với Nhị ca muội, nhưng không dám nói với bên ngoài là con gái nhà mình lại cùng một tên ăn chơi, cũng không dám đến nhà muội bắt Nhị ca muội lấy con gái của ông ta, cho nên chỉ đành không rên một tiếng.”
Thích Vi nói xong, một lần nữa ngồi về đúng chỗ, hỏi:“Mộ Quân tỷ tỷ, nói nhiều như vậy, là muội muốn nói cho tỷ, người yêu Nhị ca muội rất nhiều, nhưng đều có kết cục thật đau lòng. Tuy rằng muội rất muốn tỷ có thể làm chị dâu muội, cũng tin tưởng tỷ có thế khiến cho Nhị ca thật sự vì tỷ mà không phong lưu nữa, nhưng như vậy thật sự rất mạo hiểm, cũng rất vất vả, tỷ thật sự muốn sao?”
Cầu Mộ Quân trái lương tâm gật đầu.
Thích Vi nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên cười nói:“Được, Mộ Quân tỷ tỷ, muội giúp tỷ!”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, không dám nhìn nàng, cũng không muốn để cho nàng thấy được sự không đành lòng trong mắt mình.
Trời cao vạn dặm, gió nhẹ thổi đến, Cầu Mộ Quân ngồi trong phòng thêu “Hỉ Thước đăng mai” cho Thích Vi, lại nghe thấy tiếng hoan hô của nha hoàn ngoài cửa.
“Tiểu thư, người xem! Con diều kia bay đến trong viện chúng ta đấy!”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn phía nội viện, quả nhiên nhìn thấy một cái diều hình con bướm, vừa vặn bay đến trên không sân nhà mình. Nhẹ nhàng cười, đang muốn cúi đầu, con diều thong thả rơi xuống, sau đó “bộp” một tiếng dừng trên đất, hình như là bị người ta đột nhiên cắt đứt dây.
“A! Rơi rồi!” Nha hoàn nói xong, vội chạy đi nhặt diều lên.
Cầu Mộ Quân đứng lên đi đến trong viện, tiếp nhận diều trên tay nha hoàn, cũng chú ý ở trên diều có một mảnh giấy nhỏ
Mở ra nhìn, thấy viết hai câu thơ:
“Nam hữu kiều mộc, Bất khả hưu tức.
Hán hữu du nữ, Bất khả cầu ti.” (1)
(1) Hai câu thơ trong bài “Hán Quảng”( 漢廣) của Khổng Tử
Nam hữu kiều mộc,
Bất khả hưu tức.
Hán hữu du nữ,
Bất khả cầu ti.
Hán chi quảng hĩ!
Bất khả vuống (vịnh) ti.
Giang chi dượng (vĩnh) hĩ!
Bất khả phỏng (phương) ti.
Dịch
Núi nam có cây trụi cao,
Mọi người chẳng thể tựa vào nghỉ ngơi.
Các cô sông Hán dạo chơi,
Đoan trang chẳng thể trao lời cầu mong.
Kìa con sông Hán mênh mông,
Chớ toan lặn lội mà hòng vượt qua.
Trường giang mờ mịt chảy xa,
Kết bè chẳng thể dùng mà lướt đi.
Có thể sử dụng kỹ xảo như vậy, ngoại trừ Thích Ngọc Lâm, còn ai vào đây?
Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cười, cầm diều đi vào phòng.
Đến buổi tối, lại có chỉ bồ câu đưa tin đứng ở trước cửa sổ phòng nàng.
Trên đùi bồ câu đưa tin buộc tờ giấy, vừa thấy, lại là thơ:
‘Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm kiểu hề!’ (2) (2) Đây là bài thơ “Nguyệt xuất” nằm trong phần “Phong” của Kinh Thi
NGUYỆT XUẤT (Trần phong 8)
Nguyệt xuất hạo hề!
Giao nhân liễu hề!
Thư yểu kiểu hề!
Lao tâm kiểu hề!
(Hứng dã)
Dịch
Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
Người đâu nhan sắc rạng ngời ánh hoa.
Sầu vương ai gỡ cho ra,
Nỗi lòng khắc khoải bao giờ mới khuây.
Thích Ngọc Lâm này!
Cầu Mộ Quân cười khẽ nhìn ánh trăng trên cao, lại có cảm giác giống thiếu nữ ôm ấp tình cảm.
Thiếu nữ mười bảy mười tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, sẽ nghĩ đến cái gì? Người trong lòng? Vị hôn phu tương lai nhìn như thế nào? Thiếu nữ mười bảy tám, dưới ánh trăng đẹp như thế này, lại nhận được một câu thơ đẹp như vậy dưới phương thức độc đáo thế này, sẽ nghĩ thế nào
Nàng không biết.
Trước khi gặp được Đoàn Chính Trung, nàng vẫn vướng bận Cố Dật Lâu đã chết, sau khi gặp được Đoàn Chính Trung, phần lớn thời gian của nàng là để suy nghĩ tâm tư hắn, cho dù không cân nhắc tâm tư của hắn, cũng ngồi cảm thán chính mình vì sao không nhìn ra được tâm tư của hắn.
Từ trước đến nay, vốn không có thời gian suy nghĩ, chưa từng mơ mộng, chỉ có sự thật đau thương.
Đang lúc nàng đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng, lại một con bồ câu đưa tin bay tới, đứng ở trước mặt nàng.
Trong lòng có chút ngoài ý muốn, nàng mở ra xem, trong lòng lại bắt đầu không yên:
‘Gió mát trời cao, ước hẹn Nhạn Lai sơn ngoài thành’
Nhạn Lai sơn…… Nàng nên đi sao?
Một khi thật sự quyết định cùng Thích Ngọc Lâm, vậy thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy. Nhưng nàng đã sớm quyết định, vì Đoàn Chính Trung…… Vì tia hi vọng dưới đáy lòng. Hoặc cũng là vì tiếp cận Thích gia.
Cầu Mộ Quân gấp tờ giấy, chần chờ một lát, xoay người tìm quần áo.
Ngày hôm sau nàng đi ra cửa, mới rời cửa nhà không xa, Thích Vi lại đột nhiên từ ven đường chạy đến, kéo nàng đến một bên. “Mộ Quân tỷ tỷ, Nhị ca muội không phải huynh ấy hẹn tỷ đấy chứ?”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.
Thích Vi vội hỏi nói:“Đi đâu?”
Cầu Mộ Quân nói:“Nhạn Lai sơn.”
Mặt Thích Vi nhăn nhó nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, tốt nhất tỷ đừng đi.”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Vì sao?”
Thích Vi gãi đầu, khó xử nửa ngày, rốt cục nói:“Nhạn Lai sơn đường khó đi, lại có rất nhiều khe núi ẩn nấp, khả năng huynh ấy sẽ nhân cơ hội cái kia…… Cái kia……”
Cầu Mộ Quân đã hiểu, hỏi:“Vậy hắn sẽ bắt buộc tỷ sao?”
“Không đâu.” Thích Vi nói: “Nhưng huynh ấy sẽ dụ dỗ tỷ, sẽ nói cho tỷ nghe lời ngon tiếng ngọt, khiến cho tỷ choáng váng đầu óc, cảm thấy đời này không phải huynh ấy thì không lấy, sau đó huynh ấy liền thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng……” Thích Vi nhỏ giọng nói:“Làm chuyện đó với tỷ.”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Muội yên tâm, chỉ cần hắn không dùng sức mạnh, tỷ chắc chắn sẽ không bị hắn mê hoặc.”
“Không được, tỷ không biết đâu…… Nữ nhân có đôi khi thật sự rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt!” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng đi.
Chính văn Chương 110: Chấp tử tay
(Chấp tử tay: Nắm tay nhau)
“Không được, tỷ không biết đâu…… Nữ nhân có đôi khi thật sự rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt!” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng đi.
Trong lòng Cầu Mộ Quân thực cảm động, cười nói:“Yên tâm, tỷ hứa với muội muội, nhất định sẽ nguyên vẹn trở về.”
Thích Vi thấy nàng đã quyết ý, không thể nói gì nữa, thở dài, nói bên tai nàng:“Vậy tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng trao thân cho huynh.” Thích Vi nói xong, mặt đỏ lên một nửa.
Cầu Mộ Quân cười nói:“Yên tâm, tỷ sẽ nhớ kỹ lời của muội.” Nói xong, hai người cáo biệt, Cầu Mộ Quân liền đi đến chỗ hẹn.
Xa xa, Cầu Mộ Quân đã thấy Thích Ngọc Lâm dưới chân núi Nhạn Lai.
Ánh mặt trời chiếu xuống, mắt hắn mang theo ý cười, nhìn nàng giống như thấy người yêu lâu ngày gặp lại.
Nàng nghĩ, hẳn là đa số nữ tử đều bị hai mắt hắn lừa tình. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nào biết đâu rằng hắn cũng dùng đôi mắt để nói dối.
Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng đến gần hắn, gọi một tiếng:“Thích công tử.”
Thích Ngọc Lâm xòe ô trong tay, nói:“Xem này, ta lấy ô cho nàng đó.”
“Bây giờ mặt trời cũng không lớn, ta không cần dùng.” Cầu Mộ Quân nói.
“Mặt trời tuy không lớn, nhưng đứng lâu chỉ sợ sẽ khiến da nàng bị thương.” Thích Ngọc Lâm nhìn khuôn mặt nàng nhẹ nhàng nói.
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cúi đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Thích Ngọc Lâm nói.
Hai người cùng nhau lên núi, đi chưa được mấy bước, liền không thấy mặt trời nữa. Thích Ngọc Lâm thu ô, cùng nàng đi trên đường nhỏ mát mẻ.
Bắt đầu còn có thể gặp một vài người cũng cùng lên núi, rẽ vài đường liền không thấy ai nữa, điều này làm cho Cầu Mộ Quân nhớ tới lời Thích Vi.
May mà Thích Ngọc Lâm tuy phong lưu, lăng nhăng, nhưng không phải người xấu hung hiểm. Nếu không, tại nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn làm gì nàng, nàng thật đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay.
“Mộ Quân, bên này cẩn thận một chút.” Thích Ngọc Lâm nói.
Chỉ thấy phía trước có chỗ dốc, tuy rằng rất nhỏ, nhưng nhìn qua dường như rất dễ trượt chân. Thích Ngọc Lâm tự đi trước, đứng ở phía dưới, sau đó vươn tay đến dìu nàng.
Cầu Mộ Quân không đưa tay cho hắn, mà là bám vào cây nhỏ bên cạnh, bước từng bước, chậm rãi bước chân xuống, sau đó đến chân kia. Chân sau còn chưa chạm đất, chân trước lại trượt một phát, làm cho nàng ngã xuống, bị Thích Ngọc Lâm phía dưới ôm được.
Trong lòng Cầu Mộ Quân kinh ngạc, lập tức liền đỏ mặt.
Thích Ngọc Lâm buông nàng, lo lắng hỏi:“Đầu có bị thương không? Vừa rồi nhánh cây có đập trúng nàng không?” Cầu Mộ Quân lắc đầu.
“Vậy đi thôi, yên tâm, ta đỡ nàng.” Nói xong, Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng. Cầu Mộ Quân muốn rút tay về, hắn lại không thả.
Trái tim đập thình thịch, bắt đầu lo lắng. Cầu Mộ Quân đi đằng sau hắn bị hắn kéo đi, bắt đầu sợ hãi. Thích Vi nói hắn sẽ không bắt buộc con gái, nhưng mà…… nhỡ đâu hắn đột nhiên kích động, không khống chế được……
Cầu Mộ Quân lo lắng, sơn đạo hẻo lánh khó đi, Thích Ngọc Lâm cũng nắm tay nàng suốt đoạn đường, nhưng không làm hành động gì khác.
May mà khoảng nửa canh giờ sau, mặt đường lại rộng lớn bằng phẳng hơn, ngẫu nhiên lại có thể thấy một hai người. Trong lòng Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút tin tưởng lời Thích Vi, tin tưởng Thích Ngọc Lâm.
Lúc này Cầu Mộ Quân rút tay về, Thích Ngọc Lâm buông tay nàng ra, sau đó quay đầu cười với nàng, hình như là nhìn thấu lo lắng của nàng, biết rõ nàng đang khẩn trương.
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu nhìn đường dưới chân.
“Mộ quân, nàng xem bên kia có thác nước, chúng ta qua bên kia nghỉ một lát đi.” Thích Ngọc Lâm chỉ vào chỗ cách đó không xa nói. Cầu Mộ Quân cũng đang mệt mỏi, vui vẻ gật đầu.
Đi đến bên thác nước, Cầu Mộ Quân rửa mặt, Thích Ngọc Lâm dìu nàng ngồi ở tảng đá dưới bóng cây.
“Mộ Quân, ta vừa mới thấy dòng suối nhỏ kia có cá.” Thích Ngọc Lâm nói.
“Gạt người, nơi này làm sao có thể có cá!” Cầu Mộ Quân không tin nói.
Thích Ngọc Lâm cười nói:“Nếu nàng không tin, ta đi bắt cho nàng xem.” Nói xong, liền chạy tới bên bờ suối.
Cầu Mộ Quân thấy hắn chậm rãi ngồi xổm xuống bên bờ suối, xắn tay áo, đưa tay vào trong nước. Nhìn bộ dáng hắn, Cầu Mộ Quân cũng trợn tròn mắt, nhìn xem rốt cuộc hắn có thể bắt được con cá nào hay không.
Hắn khua qua khua lại trong nước, một hồi nhíu mày, trong chốc lát lại sốt ruột. Đang lúc nàng muốn cười hắn, hắn lại đột nhiên nhìn nàng cười, đưa tay khỏi mặt nước, trên tay lại là một con chim bồ câu vỗ cánh.
“A —” Cầu quân kêu sợ hãi một tiếng, từ trên tảng đá đứng dậy, không biết vì sao tay hắn vốn không có gì thò xuống nước lại làm ra được một con bồ câu.
Thích Ngọc Lâm thả con chim ra, nó liền bay về phía nàng, đậu trên tảng đá nàng vừa mới ngồi. Cầu Mộ Quân kinh ngạc ôm lấy con chim bồ câu, rút ra tờ giấy buộc trên chân nó: ‘Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão*.’
(*Lúc sinh tử hay khi cách biệt, lòng này thề quyết. Bàn tay này mãi nắm không buông, nắm tay nhau cho đến bạc đầu)
Ngẩng đầu, Thích Ngọc Lâm đang đứng bên bờ suối nhìn nàng cười chân thành. Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cười, cúi đầu.
Chim bồ câu bay nửa vòng giữa hai người rồi vút lên trời cao, nhanh chóng biến mất không thấy. Thích Ngọc Lâm đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng.
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, nhìn hắn nói:“Ngươi vẫn lừa người, không phải nói thấy cá sao? Ngươi đi bắt đi?”
Thích Ngọc Lâm cười ha hả, đột nhiên hôn nhẹ lên môi nàng một chút, nói:“Nàng thật đúng là!”
Cầu Mộ Quân ngẩn ra, cuống quít cúi đầu xuống.
Thích Ngọc Lâm lại nghiêm túc nhìn nàng thấp giọng nói:“Ta nói thấy cá, là lừa gạt nàng, nhưng câu vừa rồi, không phải lừa nàng.”
“Tử sinh khế khoát, Dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão. Mộ Quân, tuổi trẻ lông bông nhiều như vậy năm còn có thể gặp nàng, ông trời quả thật đã cho ta hạnh phúc vô cùng to lớn.”
Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, thấy trên mặt hắn sự chân thành trước nay chưa có.
Thích Ngọc Lâm ôm nàng vào lòng, nói:“Mộ Quân, bốn mươi năm sau, năm mươi năm sau, chờ đến lúc tóc chúng ta đã trắng xóa chúng ta lại lên núi thả bồ câu đưa thư, được không?”
“Được.” Cầu Mộ Quân ở trong lòng hắn nhẹ nhàng đáp.
Thích Ngọc Lâm cười vui sướng, ôm lấy nàng càng chặt.
Từ bên thác nước đi ra, Thích Ngọc Lâm liền nắm tay nàng đi nơi nổi danh nhất Nhạn Lai sơn – rừng Tử Vi. Từ xa đã thấy tràn ngập sắc hồng, dường như sẽ có Tử Vi tiên tử bất ngờ từ hương hoa bay ra.
Trong lòng Cầu Mộ Quân vô cùng phòng bị, nhưng vừa thấy cả vùng núi đồi được bao phủ bởi hoa Tử Vi, tâm tình không tự giác liền thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thực sự đã lâu không có.
Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. Trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”
Chính văn Chương 111: Vực Tương Tư
Nhìn rừng hoa Tử Vi, liền muốn xuống núi. Trên đường xuống núi, Cầu Mộ Quân đột nhiên dừng bước, chỉ vào một con đường khác nói:“Chỗ kia đi đâu ngươi biết không?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Đó là đường đến vực Tương Tư, trước kia ta từng đưa Vi Vi đến đó.”
Cầu Mộ Quân nghe được hai chữ “Tương Tư”, liền cảm thấy chỗ đó hẳn là một nơi rất đẹp, nói:“Bây giờ chúng ta qua đó được không?”
“Được.” Thích Ngọc Lâm nắm tay nàng nói:“Ta đưa nàng đi.”
Vực Tương Tư cũng không xa, chỉ đi khoảng nửa canh giờ là đến, Cầu Mộ Quân cũng thấy được vách núi có cái tên xinh đẹp kia.
Hai người đứng ở bên vách núi, nhìn xuống cảnh tượng mờ ảo dưới chân núi, Thích Ngọc Lâm nói:“Nàng có biết vì sao nơi này gọi là Vực Tương Tư không?”
Cầu Mộ Quân thấy còn có nguyên nhân, liền lập tức hỏi:“Vì sao?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Thật lâu trước kia, có một tiểu thư nhà Huyện thái gia yêu một công tử trong thành. Nhưng vị kia công tử kia lại chưa bao giờ thèm nhìn nàng lấy một cái. Nàng ngày đêm đau lòng, lại không dám nói ra tình cảm trong lòng, chỉ chờ đợi ông trời có thể cho nàng cùng vị kia công tử một tia duyên phận. Nhưng ông trời vẫn không nghe được cầu xin của nàng. Sau đó, Huyện thái gia đính thân cho vị tiểu thư đó, hôn kỳ gần đến, cửa hàng tơ lụa trong thành đưa tơ lụa dùng cho lúc xuất giá đến cho tiểu thư chọn. Tiểu thư mở tơ lụa ra, nhưng lại thấy bên trong có một câu thơ: ‘Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện.’ Đúng là bút tích của vị công tử kia. Tiểu thư sau khi nghe ngóng mới biết được tơ lụa này đúng là nhà vị công tử kia đưa tới. Tiểu thư kia vô cùng vui sướng, lập tức tìm lý do xin cha mẹ lùi việc hôn nhân, chờ công tử kia tới cầu thân. Nhưng một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, vị công tử kia vẫn không tới cầu hôn, cũng không đưa tin đến cho nàng nữa.
Sau đó, công tử kia lại thành thân cùng một vị tiểu thư nhà bán tơ lụa lớn hơn. Tiểu thư nhà Huyện thái gia vô cùng đau đớn, lại nghĩ chắc là vị công tử kia vì phát triển gia nghiệp, miễn cưỡng mình thành thân cùng người khác. Tiểu thư quyết định không gả tiếp tục chờ vị công tử kia, một năm lại một năm, chung thủy với nguyện vọng trong đáy lòng. Sau công tử kia có con, sau đó thê tử của hắn lại bệnh mà qua đời. Tiểu thư nghĩ cuối cùng hắn có thể lấy mình, nhưng công tử kia lại cưới người khác. Tiểu thư lại đau lòng thêm một lần nữa, nhưng vẫn tin công tử kia yêu mình, nàng vẫn luôn giữ gìn câu thơ kia, vẫn chờ, đến tận lúc qua tuổi năm mươi.
Có một năm, tiểu thư đi du xuân, tới trên núi Nhạn Lai này, lúc đó nơi này còn chưa gọi là “Vực Tương Tư”, ở đây nàng ngoài ý muốn gặp được vị công tử nàng đã chờ cả nửa đời.
Ngày đó, vị tiểu thư kia rốt cục nhịn không được hỏi hắn yêu nàng vì sao không cưới nàng? Nếu như không yêu nàng, vì sao trước lúc nàng xuất giá lại đưa câu thơ kia đến cho nàng?
Công tử nhìn thơ, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới nói, đó không phải đưa cho nàng. Lúc trước hắn cũng không biết nàng, chỉ không cẩn thận làm cho câu thơ tùy tay viết loạn kia rơi vào trong tấm tờ lụa đó, không ngờ tơ lụa lại bị người ta đưa đến nhà Huyện thái gia.
Tiểu thư ruột gan đứt từng khúc, cầm thơ nhảy từ trên bờ vực xuống. Tiểu thư đợi người yêu cả đời, kết quả lại phát hiện tất cả chỉ là sự hiểu lầm. Bởi vì chuyện xưa này thật đẹp, rất đau lòng, cho nên mọi người liền đổi tên nơi này thành ‘Vực Tương Tư’.”
Nghe xong chuyện xưa của Thích Ngọc Lâm, Cầu Mộ Quân chảy xuống hai hàng lệ.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm……” Những lời này quanh quẩn thật lâu bên tai, thoáng chốc làm cho lòng nàng cũng tràn đầy đau xót. Vị tiểu thư kia là nhìn thơ của người yêu nên nghĩ hắn cũng yêu nàng, vậy còn nàng thì sao?
Nàng mở miệng hỏi, hỏi hắn có yêu nàng hay không có, đổi lại chỉ là một tiếng cười lạnh của hắn. Nhưng sao nàng vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Vì sao? Bởi vì hắn hôn nàng vài cái, mắng nàng vài câu sao?
Thật ra nàng đã sớm ở đáy vực sâu đã sớm không thoát ra được rồi. Không biết từ lúc nào, nàng đã bị tình yêu của nàng nhốt vào nơi vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Mặt trời chiều ngả về phía tây, rặng mây đỏ đầy trời chiếu lên bóng dáng cô đơn của nàng bên vách núi. Cầu Mộ Quân bước từng một đi về phía vách đá, nước mắt dọc theo khuôn mặt chảy xuống, rơi xuống đất.
Thích Ngọc Lâm nhìn bóng hình cô đơn xinh đẹp dưới ánh chiều tà, nhìn hai hàng lệ trong suốt trong mắt nàng, thất thần, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Bầu trời bao la như vậy, nàng lại nhỏ bé như thế, rặng mây đỏ kia dường như sẽ lập tức cắn nuốt nữ tử xinh đẹp hơn nó, vực sâu không đáy kia dường như đang giương miệng chờ đợi một giọt lệ hồng nhan.
Hắn đột nhiên thức tỉnh, quát to một tiếng “Mộ Quân!” Chạy lên kéo Cầu Mộ Quân cách vách núi đen chỉ còn vài bước, ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Mộ Quân…… Nguy hiểm……” Hồi lâu, hắn vừa sợ hãi vừa nói ra những lời này. Cầu Mộ Quân ôm lấy hắn, ở trong lòng hắn khóc thành tiếng.
“Đừng sợ, có ta.” Thích Ngọc Lâm nói bên tai nàng.
Nước mắt Cầu Mộ Quân không ngừng rơi, nằm ở trong lòng hắn vẫn khóc, giống như đứa bé ở bên ngoài bị bắt nạt mà chạy về nhà ôm lấy mẫu thân. Thích Ngọc Lâm không đành lòng nàng như vậy, rốt cục nói:“Thật ra…… Chuyện xưa vừa rồi…… Là lừa nàng thôi.”
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, Cầu Mộ Quân từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Thích Ngọc Lâm hổ thẹn nói:“Cái kia…… Là ta nói bừa, nàng không thấy chuyện xưa này nghe qua rất gượng ép sứt sẹo sao?”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn nửa ngày, lau lau nước mắt, đi thẳng xuống núi.
Thích Ngọc Lâm vội đuổi theo nàng nói:“Thực xin lỗi, ta chỉ muốn bịa chuyện xưa động lòng người, cho nàng chút cảm xúc thôi, không ngờ nàng sẽ đau lòng đến vậy.”
Cầu Mộ Quân vẫn không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, Thích Ngọc Lâm giữ chặt nàng mạnh mẽ ôm thắt lưng nàng nói:“Là ta sai rồi, ta lừa nước mắt của nàng, nàng đánh ta đi, đánh đến mức ta khóc, để ta đem nước mắt trả lại cho nàng.”
Cầu Mộ Quân hỏi:“Đánh ngươi ngươi sẽ khóc sao?”
“Sẽ không.” Thích Ngọc Lâm thành thật trả lời.
“Vậy làm thế nào ngươi mới có thể khóc?”
Thích Ngọc Lâm bắt lấy tay nàng nói:“Nàng không để ý tới ta, ta sẽ một mình khóc trong đêm.”
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra xoay người đi:“Ta không để ý tới ngươi.”
“Đừng mà!” Thích Ngọc Lâm vội giữ nàng lại:“Ta chỉ muốn đền nước mắt cho nàng, không muốn đền cả trái tim này. Nhưng nếu nàng không để ý tới ta, sẽ làm cho ta tan nát cõi lòng, làm cho ta ngay cả trái tim đều đưa cho nàng. Khi đó, ta sẽ lại tìm nàng đòi lại trái tim, đền đến đền đi như vậy, oan oan tướng báo, chúng ta chẳng phải sẽ dây dưa mấy đời mấy kiếp sao? Tuy rằng ta nguyện ý cùng nàng ước hẹn mấy sinh mấy thế, nhưng ta không muốn mấy sinh mấy thế này chúng ta cứ nợ trả như vậy, chi bằng đem duyên phận mấy đời đều lưu đến kiếp này, làm cho chúng ta Chấp tử tay, cùng tử giai lão, qua cả đời.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu yên lặng, sau đó nói:“Ai muốn cùng ngươi trọn đời trọn kiếp, mấy thế mấy đời!” Nói xong lại đi trước, bước chân lại thả chậm rất nhiều.
Thích Ngọc Lâm theo tới bên cạnh nàng nói:“Ta.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn không được cười lên một tiếng.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản