The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100 - 102
Chính văn Chương 100: Mối hận của Mộ Quân
Cầu Vĩ được đưa vào phòng, đỏ mắt nhìn Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nhìn thấy cha, đi đến trước mặt ông rồi lập tức ngã xuống đất.
“Cha -”
Một tiếng gọi kia làm cho Cầu Vĩ lập tức rơi lệ đầy mặt, tay giật giật, dường như muốn nâng tay lên sờ mặt nàng, nhưng không nâng nổi.
“Cha —” Cầu quân kéo vạt áo Cầu Vĩ, cha và con gái hai người nhìn nhau, đôi mắt đẫm lệ.
Nha hoàn dìu Cầu Mộ Quân đứng lên, để cho nàng ngồi ở bên cạnh Cầu Vĩ. Cầu Mộ Quân nhào vào trong lòng ông, khóc òa lên.
Đoàn Chính Trung đứng ở phía sau nàng trong chốc lát, mở miệng nói:“Cầu đại tiểu thư, thân thể hầu gia tuy rằng tạm thời không thể nhúc nhích, nhưng ngự y nói an dưỡng một thời gian vẫn có thể phục hồi như cũ, Cầu đại tiểu thư không cần quá mức lo lắng.”
Cầu Mộ Quân quay đầu lại nhìn hắn, muốn nhìn ra chút gì từ trên mặt hắn, rốt cuộc cũng chỉ phí công. Cuối cùng nàng hỏi:“Giữa trưa ngày đó, lúc Tích Hoa tự gặp chuyện không may, Đoàn tổng quản ngài ở đâu?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, im lặng không nói một câu.
Cầu Vĩ đột nhiên bắt lấy tay nàng, Cầu Mộ Quân nhìn về phía ông, thấy được đau lòng trong mắt ông, ý bảo nàng đừng chọc Đoàn Chính Trung.
Nàng chảy xuống một hàng nước mắt, cầm tay cha, cắn cắn môi, quay đầu nói:“Cám ơn Đoàn tổng quản không quản cực nhọc, giúp phụ thân ta trở về. Cầu phủ làm tang sự, tiểu nữ phải túc trực bên linh cữu, không tiễn.”
Đoàn Chính Trung nói:“Cầu gia gặp thảm hoạ này, Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương cực kì bi thương, đặc ban cho nhân sâm, linh chi, hi vọng Cầu hầu gia sớm bình phục.” Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, tiểu thái giám ngoài cửa theo thứ tự dâng lên hai cái khay.
“Còn xin Đoàn tổng quản chuyển lời, tiểu nữ cảm tạ Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương ban tặng.” Cầu Mộ Quân nói xong, liền quay đầu lại nhìn Cầu Vĩ, không hề nhìn hắn
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, lại nhìn Cầu Vĩ, nói:“Vậy bản tổng quản sẽ không quấy rầy.”
Cầu Vĩ chỉ có thể lấy ánh mắt biểu đạt lòng biết ơn. Cầu Mộ Quân không nói gì, không hề quay đầu lại. Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một cái, rồi mới xoay người rời khỏi Cầu phủ.
Cầu Vĩ đã về nhà, lập tức phải làm tang sự cho Cầu Tư Huyên, quyết định là hai ngày sau. Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân đến phòng Cầu Tư Huyên thu thập di vật của nàng.
Quần áo, trang sức, tranh chữ thi từ ngày thường…… Nhìn mấy thứ này, thấy cảnh thương tình, trong lòng Cầu Mộ Quân không khỏi lại chua xót
Mở một cái ngăn kéo ra, bên trong chỉ có một cái rương nhỏ màu đen, được làm rất tinh xảo. Cầu Mộ Quân mở ra, cũng không phải cái gì quý báu đắt tiền, chỉ là mấy vật bình thường, hình như là đại nương cho nàng.
Quả thật, đối với con gái có mẫu thân đã mất mà nói, còn có cái gì quý giá hơn so với đồ vật mẫu thân để lại cho nàng? Huống chi tư Huyên luôn không chấp nhận được chuyện đại nương đã mất?
Khăn tay, vòng cổ trân châu, cầm phổ, còn có…… một tờ giấy.
Cầu Mộ Quân mở giấy ra, nhìn những chữ xinh đẹp kia, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
“Tỷ tỷ, thực xin lỗi, là muội hại tỷ. Muội không lấy chồng ở nhà cùng tỷ cả đời, được không?”
Tờ giấy chỉ viết hai câu này, hai câu nàng chưa từng nói ra ngoài miệng, chưa từng biểu hiện ra ngoài, lại yên lặng nói trong lòng.
Thì ra đây là lý do nàng không chấp nhận hôn sự kia, thì ra…… nàng ấy cảm thấy là nàng ấy hại mình, muốn ở nhà cùng nàng cả đời.
Nhớ tới nụ cười của nàng, giận dỗi của nàng, trước đây Tư Huyên luôn to tiếng với nàng, nhưng biết nàng bị đứa nhỏ nhà khác bắt nạt lập tức đi báo thù thay nàng, trên mặt toàn là vết cào. Cầu Mộ Quân ngã xuống đất, cầm giấy khóc òa lên. …………
Các nàng vốn quan tâm lẫn nhau, lại chưa bao giờ làm tỷ muội một ngày. Tuy quan hệ của mẹ hai người không tốt, nhưng có liên quan gì đến các nàng đâu!
Tư Huyên là muội muội duy nhất của nàng, bây giờ đã không còn, từ nay về sau nàng không còn huynh đệ tỷ muội nữa, chỉ còn lại một mình nàng, chỉ còn một mình nàng…
Muốn giết Thái tử vì sao lại giết cả nàng, nàng chỉ là một tiểu cô nương, gây trở ngại gì cho người khác!
Nhìn tờ giấy trong tay, Cầu Mộ Quân đột nhiên dâng lên hận ý.
Tiểu Nhụy, Sở Mộc Thanh, Tư Huyên, còn có cha bị trọng thương, tất cả những chuyện này rốt cuộc là ai làm?
Kinh thành nho nhỏ này dường như có một âm mưu có một thế lượng, làm cho người bên cạnh nàng, từng người từng người chết đi, kế tiếp sẽ là ai? Cha? Mẹ? Hay là nàng?
Vì sao? Vì sao bọn họ không giết người cũng không phóng hỏa, lại phải chịu tổn thương như vậy?
Ba người oan khuất chết đi, người còn sống có thể sống đến khi nào?
Cầu Mộ Quân nắm chặt tờ giấy trong bàn tay, âm thầm hạ quyết định: Nàng muốn vạch trần âm mưu này, muốn tìm ra thế lực này, nàng muốn xem đến cùng, nàng muốn biết những người bên cạnh mình vì sao phải chết! Dù có phải chết đi chăng nữa? Tiểu Nhụy chỉ là một tiểu nha hoàn, đã chết; Sở Mộc Thanh chỉ muốn lưu lạc thiên nhai cùng với người con gái mình thích, lại phải chết; Tư Huyên chỉ là nữ tử ở nhà thêu hoa học cầm, chỉ đi Tích Hoa tự bái Phật, lại cũng đã chết. Ai có thể cam đoan nàng sẽ không là người tiếp theo, ai có thể cam đoan dù nàng không làm gì, người thân của nàng có thể bình yên vô sự? Cho dù chết, nàng cũng muốn chết một cách rõ ràng!
Tiểu Nhụy, Sở Mộc Thanh chết dường như đều không có chút đầu mối, không tìm ra chút nguyên nhân nào. Nhưng Tư Huyên chết là có nguyên nhân. Người khác muốn giết Thái tử, cho nên giết cả những người ở cùng Thái tử để diệt khẩu.
Thái tử? Là ai muốn giết Thái tử?
Đoàn Chính Trung từng nói với nàng, Thái tử lo lắng ngôi vị sẽ có biến, muốn mượn sức hắn. Lần này Thái tử đi Tích Hoa tự vì cầu bình an cho Hoàng Thượng, có lẽ là thật tâm hi vọng Hoàng Thượng có thể bình an, hoặc vì muốn biểu lộ hiếu tâm. Dù cho thế nào, hắn muốn làm Hoàng Thượng, hơn nữa là người có khả năng làm Hoàng Thượng nhất.
Chẳng lẽ, đây là một cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế?
Cầu Mộ Quân đột nhiên nhớ tới một người: Thích Tĩnh.
Muội muội hắn là phi tử, là mẹ đẻ của đương kim Tam hoàng tử. Hơn nữa, không lâu trước, Tam hoàng tử ở trong cung bị ám sát, suýt chút nữa mất mạng.
Thích Tĩnh nhất định hi vọng Tam hoàng tử có thể làm Hoàng Thượng, muội muội mình có thể làm Thái Hậu. Cho dù không phải hắn giết Thái tử, nhưng Thái tử bây giờ đã chết, sẽ phải nhanh chóng lập Thái tử mới, đến lúc đó nhất định là một hồi ngươi tranh ta đoạt, hắn khẳng định sẽ tham dự trận hoàng gia phân tranh này.
Chính văn Chương 101: Con gái Thích gia
Thích Tĩnh nhất định hi vọng Tam hoàng tử có thể làm Hoàng Thượng, muội muội mình có thể làm Thái Hậu. Cho dù không phải hắn giết Thái tử, nhưng Thái tử bây giờ đã chết, sẽ phải nhanh chóng lập Thái tử mới, đến lúc đó nhất định là một hồi ngươi tranh ta đoạt, hắn khẳng định sẽ tham dự trận hoàng gia phân tranh này.
Huống chi, Sở Mộc Thanh giả mạo Cố Dật Lâu, Thích Tĩnh lại là kẻ thù của Cố gia, từng tìm người bắt Sở Mộc Thanh, hắn chắc chắn có liên quan đến cái chết của Sở Mộc Thanh
Vậy nàng liền tiếp cận Thích gia, cách này không thể nóng vội, phải làm từng bước.
Xong tang sự của Cầu Tư Huyên, cảm xúc của Cầu phu nhân cũng ổn định một ít, có thể chiếu cố Cầu Vĩ, Cầu Mộ Quân liền bắt đầu kế hoạch của nàng.
Một ngày nào đó tháng Sáu, mặt trời chói chang, Cầu Mộ Quân mang theo nha hoàn, che ô, đi vào “châu báu Dụ Long”
“Ông chủ, vòng tay ta đặt hôm trước đã có chưa?” Môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan ¹, chẳng sợ có tiếng bị chồng ruồng bỏ, dung mạo khí chất Cầu Mộ Quân lại không thua bất cứ tiểu thư khuê các nào.
(1) Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.
Ông chủ thấy nàng, vội cười nói:“Đến đây đến đây, để cho Cầu tiểu thư đợi lâu.” Nói xong, liền lấy ra một cái hộp, mở nắp hộp, bên trong là một đôi vòng ngọc tinh mỹ.
Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn cẩn thận, nói:“Đa tạ ông chủ” quay đầu, để nha hoàn lấy ra số tiền còn thiếu.
“Được được được, hai mươi lượng, Cầu tiểu thư đi thong thả.” Ông chủ cười tiễn bước Cầu Mộ Quân.
Đi đến lúc mặt trời lặn, Cầu Mộ Quân cầm vòng ngọc nhìn, ánh nắng chiếu vòng ngọc tinh xảo đặc sắc, tản ra ánh sáng màu lục.
Cầu Mộ Quân nhìn nhìn, đang muốn đặt vòng ngọc vào trong hộp, đột nhiên có người chạy qua cướp lấy vòng ngọc rồi bỏ chạy.
Cầu Mộ Quân chưa kịp phòng bị sợ hãi hô to một tiếng:“Có cướp!” liền đuổi theo, nhưng nàng là một tiểu thư từ nhỏ nuôi trong khuê phòng sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể đứng nhìn người nọ càng chạy càng xa.
Đỉnh đầu đột nhiên có một vật thể không rõ bay qua. Cầu Mộ Quân ngẩng nhìn, chỉ thấy từ cửa sổ trên lầu quán trà bên cạnh bay ra một cái chén trà, ngay sau đó một nữ tử toàn thân áo trắng bay ra từ cửa sổ, xoay một vòng tuyệt đẹp, một cước đá trúng chén trà, làm cho chén trà phi thật xa, chuẩn xác trúng vào lưng nam nhân vừa trộm đồ kia, làm cho người nọ lập tức ngã xuống đất, vòng tay trên tay bay ra.
Hắn rốt cuộc bất chấp vòng tay, đứng lên bỏ chạy.
Nữ tử áo trắng phi thân theo, lại một cước đem vòng ngọc sắp rơi xuống đất đá lên cao, duỗi tay liền bắt được vòng ngọc, thân thể chậm rãi từ không trung hạ xuống đất. Khiến cho tiếng trầm trồ khen ngợi bốn phía không ngớt.
Cầu Mộ Quân chạy đến, nữ tử áo trắng cười khanh khách đưa vòng ngọc cho nàng.
“Còn không bị hỏng!” Cầu Mộ Quân vui mừng cầm lấy vòng ngọc, lập tức nói:“Cám ơn vị tiểu thư này, không ngờ bộ dáng cô đoan trang, lại có thân thủ tốt như vậy, hôm nay ít nhiều nhờ cô, Mộ Quân xin cảm tạ.”
Da nữ tử áo trắng cũng không trắng giống tiểu thư khuê phòng khác, mà hơi hơi có màu lúa mạch. Lại không thèm để tâm lúc xuất môn phải chú ý hình tượng thục nữ, trên người tuy rằng không có phục trang đẹp đẽ, quần áo cũng chỉ là một màu trắng, nhưng nhìn viên trân châu trên trâm gài tóc khắc hoa lan trên đầu nàng, đã thấy quý giá hơn trang sức của nhiều tiểu thư, phu nhân khác. Bộ quần áo màu trên người cũng làm từ loại vải tốt nhất, hoàn toàn là bộ dáng tiểu thư nhà giàu. Nhưng có vẻ nàng ta cũng không phải loại tiểu thư ở trong nhà đọc sách đánh đàn, chờ lấy chồng
Nữ tử áo trắng nghe nàng nói xong, nhất thời kinh hỉ vạn phần, vỗ tay nói:“Thì ra cô chính là đại tiểu thư Cầu gia - Cầu Mộ Quân! Người ta khâm phục nhất chính là cô!”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ta có cái gì đáng khâm phục, cũng chỉ là…… Một kẻ cầm hưu thư, mất mặt bị chồng ruồng bỏ mà thôi”
“Cái gì mà bị chồng ruồng bỏ! Cô đừng gạt ta, thật ra ta đã sớm đoán được nhất định là cô cố ý, cố ý chọc tức Đoàn Chính Trung, để hắn bỏ cô, giống như lúc cô giả bệnh trước mặt quan tuyển tú vậy!” Nữ tử áo trắng đắc ý nhìn nàng, vô cùng khẳng định nói.
Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Ta cũng không tiêu sái như tiểu thư nói đâu.”
Nữ tử áo trắng không tin,nói:“ Cô xem, lại giả vờ, được rồi, ta biết lời này không thể nói lung tung, cô cũng sẽ không thừa nhận cô cố ý không làm phu nhân thái giám, ta không nói, biết là được rồi. Đúng rồi, ta biết cô là tiểu thư Cầu phủ, cô còn không biết ta, ta là con gái của Tư Không đại nhân Thích Tĩnh, tên Thích Vi, cô có thể gọi ta là Vi Vi.”
“A.” Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Thì ra cô là con gái của Thích đại nhân, Thích đại nhân ta có biết! Vi Vi, vậy cô gọi ta là Mộ Quân đi.”
“Ha ha, được. Mộ quân…… Cô bao nhiêu tuổi?” Thích Vi hỏi.
“Ta năm nay mười chín.” Cầu Mộ Quân nói.
“Ta gọi cô làMộ Quân tỷ tỷ đi, ta mười tám.” Thích Vi cười nói.
Cầu Mộ Quân nói:“Được, từ giờ chúng ta chính là tỷ muội.”
Thích Vi cười liên tục gật đầu. Đột nhiên dường như nàng nhớ tới đến cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc bi thương nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội biết nhà tỷ lúc trước xảy ra chuyện, muội muội tỷ đã không còn, tỷ có ổn không?”
Cầu Mộ Quân cười khổ một chút, trong mắt đã có chút ướt át, lắc đầu.
Thích Vi vội nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lại khiến cho tỷ nhớ tới chuyện đau lòng. Muội từ giờ liền làm muội muội của tỷ nhé, muội thật sự thực rất thích tỷ, nghe chuyện về tỷ liền thích, gặp tỷ rồi lại càng thích!”
Cầu Mộ Quân rút khăn lau nước mắt, cười gật gật đầu.
“Mộ Quân tỷ tỷ, vừa rồi muội ở trên lầu uống trà, trời nóng như vậy, tỷ cũng đi lên uống một chén đi. Muội mời, trà nơi này thật sự rất ngon!” Chưa đợi nàng đáp lời, Thích Vi liền kéo nàng lên quán trà.
Ngồi xong, Cầu Mộ Quân gọi một ly trà, vừa phẩm trà nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vừa trò chuyện cùng Thích Vi.
Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái đó, làm cho nàng có chút áy náy.
Chính văn Chương 102: Con gái Thích gia (2)
Thích Vi là nữ tử hoạt bát thiện lương, không có tâm cơ gì, lần đầu gặp mặt lại coi Cầu Mộ Quân như tỷ muội tốt, có cái gì nói cái đó, làm cho nàng có chút áy náy.
Áy náy vì tất cả đều là kế hoạch của nàng, việc vừa rồi là nàng cố ý tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ, Thích Vi chính là công cụ bị nàng lợi dụng.
Khi nào thì nàng lại trở thành người như thế. Cầu Mộ Quân âm thầm quyết định, ngoại trừ lợi dụng Thích Vi tiếp cận Thích gia, tiếp cận những người khác, nàng nhất định không làm chuyện thương tổn đến nàng ấy.
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao muội uống trà ở đây không?” Thích Vi đột nhiên hỏi.
Cầu Mộ Quân nói:“Không phải muội nói trà nơi này rất ngon sao?”
“Đúng là vậy, nhưng mà muội đến nơi này uống là vì đợi buổi diễn ở đây mở màn. Muội thích nhất xem diễn xướng ở đây, có rất nhiều vở mới, không giống nơi khác, mỗi ngày đều là “Tinh trung đền nợ nước”, “Tần Hương Liên” gì gì đó, nhìn đến phát chán. Mộ Quân tỷ tỷ, không bằng tỷ cùng xem với muội đi!” Thích Vi nói.
Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Tốt, dù sao cũng lâu rồi tỷ rồi không nghe diễn xướng, trước kia cũng chỉ đi theo mẹ tỷ, bà chỉ thích xem mấy vở muội vừa nói, bắt tỷ xem cùng rất nhiều lần.”
“Ha ha!” Thích Vi cười nói:“Chúng ta uống trà xong phải xuống dưới kia giành chỗ!”
Trong chốc lát, hai người đến dưới lầu, ngồi ở hàng đầu, vị trí khác lục tục có người ngồi, hình như đều là đến xem diễn.
Chờ bàn chung quanh đều có người ngồi, một tiếng la vang, diễn cũng mở màn.
Quả nhiên giống Thích Vi nói là vở mới, trước kia nàng chưa từng xem, thấy vậy cũng bắt đầu chú ý.
Ban đầu là một lão sinh(1) đi ra xướng trong chốc lát, tiếp theo là một chính đán(2), sau đó lại là một hoa đán(3), lớn mật mạnh mẽ, giọng tốt, hoá trang cũng thật đẹp.
“Mau mau mau, Mộ Quân tỷ tỷ mau nhìn, tiểu sinh (4) này thật đẹp, Trương Khả Y! Là người muội thích nhất!” Thích Vi chỉ vào tiểu sinh áo trắng mới ra nói.
(1), (2),(3),(4): Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏)là một thể loại ca kịch của Trung Quốc. Ban đầu nghệ thuật diễn tuồng sân khấu của Trung Hoa cổ được gọi là ca kịch hay hí kịch là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật.
Các vai nam trong kinh kịch gọi là “sinh” 生 (giống như kép trong sân khấu truyền thống Việt Nam) được phân thành: lão sinh 老生, tiểu sinh 小生 và võ sinh 武生.
“Lão sinh” là những nhân vật lão (từ trung niên trở lên), nên phải đeo râu giả, vì vậy còn gọi là “tu sinh” 須生 (tu nghĩa là râu). Trình Trường Canh - người sáng lập nên kinh kịch cũng là người diễn vai lão sinh nổi tiếng.
“Tiểu sinh” chỉ những vai nam thanh niên, lại chia nhỏ ra gồm: cân sinh 巾生 (đội khăn mền, thiên về văn); trĩ vĩ sinh 雉尾生 (đội mũ cắm lông đuôi trĩ, thiên về võ); cùng sinh 窮生 (nhân vật bần hàn, mặc áo vá); quan sinh 官生 (những vị quan trẻ, mặc quan phục).
Các vai nữ trong kinh kịch được gọi là “đán” 旦 (giống như đào trong sân khấu truyền thống Việt Nam). Theo tuổi tác người ta phân ra “lão đán” 老旦 và “tiểu đán” 小旦; theo tính cách nhân vật lại phân ra “thanh y” 青衣và “hoa đán” 花旦, theo võ công phân ra: “võ đán” 武旦 và “đao mã đán” 刀馬旦.
“Hoa đán” chỉ những nhân vật nữ đanh đá, mạnh mẽ hoặc phóng đãng (đào lệch).
Cầu Mộ Quân nói:“Nhưng tỷ lại cảm thấy nha hoàn vừa rồi làm cho người ta yêu thích.”
Không ngờ Thích Vi xuy một tiếng, nói:“Cái gì mà khiến người ta thích, cũng chả có gì lợi hại!”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Không thể nào? Nhìn hoá trang của nàng là người tốt mà!”
“Không phải, ý muội nói bản nhân nàng ta —” Thích Vi tiến đến nàng bên tai nói:“Nàng không chuyên tâm hát hí khúc mà ngày ngày bám lấy Nhị ca muội muốn này muốn nọ, còn muốn Nhị ca muội lấy nàng. Tuy rằng Nhị ca muội không phải người tốt, nhưng cũng không thể bị nàng làm hỏng chứ!” Thích Vi nói, lại liếc hoa đán trên đài một cái.
“Nàng cùng Nhị ca muội……” Cầu Mộ Quân nghĩ rằng, ca ca Thích Vi là công tử của Đại Tư Không, sao có thể ở cùng con hát? Mà vừa rồi Thích Vi nói Nhị ca nàng không phải người tốt gì, phỏng chừng Nhị ca nàng là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp ăn chơi trác táng.
“Thật ra thì nàng ta cũng rất ngốc, cũng không nghĩ lại xem Nhị ca muội là loại người nào, con hát, nữ tử thanh lâu, thậm chí là tiểu thư cô nương trong sạch huynh ấy đều trêu chọc qua. Loại người giống huynh ấy làm sao có thể thật tình thích mình nàng, thật sự là rất ngốc!” Thích Vi lại ghé sát vào nàng nói, vừa khéo giống phán đoán của nàng về Thích nhị công tử.
Cầu Mộ Quân cười cười, nói:“Có lẽ, nàng cũng không muốn thế, chẳng qua rất muốn tìm một người có thể dựa vào thôi.”
Xem diễn xong, cũng không còn sớm, Cầu Mộ Quân đang nghĩ nên trở về nhà, Thích Vi đã nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, muội đưa tỷ về, làm bảo tiêu của tỷ, miễn cho có người nhìn thấy tỷ đi một mình, trêu trọc tỷ.”
Cầu Mộ Quân nhịn không được cười lên một tiếng, nói:“Tỷ không sợ, tỷ bây giờ rất tự do, muốn làm gì thì làm.” Nàng bây giờ không thể so với tiểu thư khuê các, lúc nào cũng bị người chú ý, thanh danh cũng không tốt, chẳng phải sợ bị người ta đàm tiếu.
Không ngờ Thích Vi lại nói:“Tỷ nói cũng đúng, muội bướng bỉnh một chút mẹ đã nói đến lúc đó ở nhà làm gái lỡ thì không có người muốn. Nếu muội cũng giống tỷ, vậy bà sẽ không có lý do nói muội nữa. Vậy muội cũng đi tìm thái giám gả mấy ngày, sau đó để cho hắn bỏ muội, muội lại có thể về nhà tự do tự tại chơi đùa.”
Cầu Mộ Quân cười cười, cùng nàng đi ra quán trà. Thích Vi đi cùng nàng, Cầu Mộ Quân nói: “Muội tiễn tỷ về, chính mình trở về muộn thì làm sao bây giờ?”
Thích Vi không thèm lo lắng nói:“Yên tâm, có khi trời sắp tối rồi muội mới trở về cơ! Lâu ngày cha mẹ muội cũng không thèm nói gì nữa, chỉ cần muội trở về trước lúc trời tối là được, tỷ xem mặt trời còn cao như vậy, muội còn rất nhiều thời gian!”
Cầu Mộ Quân nói:“Vậy cha mẹ muội đối với muội thật đúng là quá tốt, cha tỷ dù thế nào cũng sẽ không cho phép tỷ ra ngoài quá lâu!”
Thích Vi làm mặt ngáo ộp nói:“Cái này còn phải cảm tạ Nhị ca muội, chính bởi vì huynh ấy rất không có tiền đồ, rất không nghe lời cha mẹ muội, mới khiến uội được tự do như vậy. Tuy rằng muội không đoan trang nhàn tĩnh, nhưng chỉ cần bọn họ so sánh muội cùng Nhị ca, liền cảm thấy muội thật tốt, thật ngoan ngoãn!”
Cầu Mộ Quân lại bị nàng trêu trọc nở nụ cười, nghĩ rằng nếu theo như lời nàng nói, Nhị ca nàng hẳn là người quá mức vô pháp vô thiên!*
*Vô pháp vô thiên [无法无天]: “Pháp” là “luật pháp” (“mẫu mực”), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu “Không có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.
Đến trước cửa Cầu phủ, Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, ngày mai tỷ lại ra ngoài chơi được không, muội đưa tỷ đi đến một chỗ uống cháo lá sen, rất ngon!”
Lúc này Cầu Mộ Quân thấy được bóng dáng Công chúa Sanh Dung trên người nàng, dường như các nàng đều là người yêu mới mẻ, chẳng qua Công chúa Sanh Dung to gan hơn nàng một chút, cũng không nhu thuận đáng yêu giống nàng, mà hơn một phần tùy hứng. Nàng cười nói:“Được, dù sao tỷ cũng không có việc gì làm, cũng chưa được uống qua cháo lá sen!”
“Vậy ngày mai muội ở trên lầu quán trà hôm nay chờ tỷ!” Thích Vi vui vẻ nói.
Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Vi Vi có muốn vào nhà tỷ ngồi một lát không?
Thích Vi vội xua tay nói:“Không được không được, thấy cha và mẹ tỷ lại phải khom người vấn an, giả dạng tri thư đạt lễ**, mệt chết.”
[**] Tri thư, đạt lễ (知書達禮) có nghĩa là phải học rộng và cư xử đúng lễ nghi
Cầu Mộ Quân bị bộ dáng như sắp ra trận giết địch kia của nàng chọc nở nụ cười, nói:“Được rồi, vậy thì không đi, muội đi về trước đi. Về nhà sớm một chút, đừng làm cho cha mẹ muội lo lắng.”
“Được rồi được rồi, tỷ đi vào muội sẽ đi, muội sẽ không la cà, lập tức trở về!” Thích Vi nói xong, đẩy nàng vào Cầu phủ
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản