Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 094 - 096
Chính văn Chương 94: Có yêu ta không?
“Ngươi có chuyện lừa ta, phải không?” Ngữ khí vẫn dịu dàng như cũ.
Cả người Cầu Mộ Quân chấn động, né tránh ánh mắt hắn, yên lặng thật lâu, mới nói:“Không có.”
“Thật sao?” Hắn hỏi lại một câu.
“Ta không chỉ không thích bị lừa, còn thích tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.” Hắn nói xong, kéo dây yếm của nàng.
Ngực của nàng kịch liệt phập phồng, chậm rãi nói:“Nếu…… Nếu ta thực sự có chuyện gạt người, vậy không phải ta không muốn nói cho người, mà là do ta muốn đợi thời cơ thích hợp sẽ nói.”
Đoàn Chính Trung cười, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, một bàn tay cởi quần áo nàng, từ gáy đi xuống, mơn trớn ngực của nàng, bụng, sau đó mở hai chân của nàng ra chen vào giữa hai chân nàng.
“A —” Mộ Quân hoảng sợ muốn ngồi dậy, lại bị hắn đè chặt bả vai.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, trên mặt dần dần xuất hiện ý cười, ý cười càng ngày càng đậm, càng ngày càng lạnh.
Cầu Mộ Quân nhìn mắt hắn mà không khỏi rét run cả người, thân thể không tự giác run rẩy, sau đó, cảm giác rõ ràng được dị vật xâm nhập.
Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi mơn trớn từng chỗ mềm mại giữa hai chân nàng, sau đó lấy ngón giữa đâm vào.
Ngón tay hắn hoàn toàn đi vào cơ thể nàng, làm cho nàng cảm nhận được đau đớn, hắn nhìn chằm chằm nàng hỏi:“Vậy ngươi chuẩn bị khi nào thì mới nói cho ta biết, người đàn bà dâm đãng như ngươi đã sớm bị người ta dùng qua?”
Mắt của nàng đột nhiên trừng lớn, nhìn hắn không nói nên lời.
Hắn rút ra ngón tay, chà lau trên ngực nàng, lộ ra ánh mắt hung ác nói:“Ngươi nghĩ rằng Đoàn Chính Trung ta là loại người nào, một kẻ tàn hoa bại liễu có thể ngủ ở bên cạnh ta sao?”
Cầu Mộ Quân đột nhiên ngồi dậy, lấy quần áo che thân thể, nhìn hắn, môi run rẩy chỉ nói một chữ “Người……” lại không nói nên lời.
Đoàn Chính Trung cười nói:“Ta thế nào? Ngươi cho rằng ngươi che dấu rất khá sao?”
“Đoàn Chính Trung, ngươi ti bỉ!” Cầu Mộ Quân dường như hồi phục chút thần trí, lớn tiếng nói.
“Hừ!” Đoàn Chính Trung cười lạnh một tiếng, nâng cằm của nàng lên nói:“Nói cho ta biết, nam nhân kia là ai? Cố Dật Lâu sao?”
Cầu Mộ Quân nói:“Ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Ngươi không phải sẽ điều tra sao? Ngươi đi tìm đi, vừa khéo ta cũng muốn biết!”
“Ngươi yên tâm.” Đoàn Chính Trung kề sát mặt của nàng nói:“Ta đương nhiên sẽ tra, ngay cả phu nhân của ta cũng dám chạm vào, hắn chỉ sợ là muốn chết sớm. A, không đúng……”
Đoàn Chính Trung đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm nàng nói:“Hẳn là phu nhân trước, bởi vì lập tức ngươi sẽ cút ra khỏi Đoàn phủ của ta.”
“Ngươi…… Ngươi muốn đuổi ta đi?” Trong mắt Cầu Mộ Quân ẩn ẩn có hơi nước.
“Cái đó là đương nhiên.” Hắn lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, nói:“Cầu tiểu thư, ngươi xem, ngay cả hưu thư ta cũng đã viết xong. Ta còn chừa cho Cầu Vĩ chút mặt mũi, lấy lý do ngươi ‘chanh chua nhiều lời’. nNếu nhạc phụ tiền nhiệm nhìn tờ hưu thư này có gì bất mãn, ngươi nên nói cho rõ ràng, nói cho hắn lý do thực sự vì sao ta bỏ ngươi. Miễn cho hắn chạy tới quý phủ của ta giúp ngươi lấy lại công đạo, làm cho ta bất đắc dĩ nói ra chuyện ngươi ‘lưng phu trộm hán’².” Nói xong, hắn cầm hưu thư, sau đó buông tay, tờ hưu thư rơi xuống, đảo qua mặt Cầu Mộ Quân, rơi xuống trước mắt nàng.
Cầu Mộ Quân chậm rãi cầm tờ giấy trước mặt, nhìn hai chữ “Hưu thư” bắt mắt phía ngoài, ngẩng đầu nói:“Đoàn Chính Trung, ta không phải ‘lưng phu trộm hán’, cũng không phải hành vi không đoan chính, mà là bị người…… Mà là bị người ta cường bạo. Ta yêu ngươi, ta nghĩ, trong lòng ngươi cũng biết rõ, thậm chí ta nhẫn nhục sống tạm bợ, cũng không quan tâm ánh mắt thế tục, muốn cùng ngươi cả đời. Ta quả thật không còn trong sạch, nhưng ta yêu ngươi, muốn ở cùng ngươi là sự thật, ngươi thực…… thực sự không để ý chút nào sao?” Nói ra những lời này, nàng không dám nhìn hắn, chờ đáp án của hắn.
Trong phòng lặng im một chút.
Sau đó Đoàn Chính Trung thản nhiên cười.
“Nếu ngươi có thể nói cho ta biết nam nhân to gan kia là ai, cũng để cho ta thuận lợi bắt hắn cho chó ăn, có lẽ ta có thể nhất thời mềm lòng, cho ngươi ở bên người ta làm thiếp hoặc là nô tỳ.”
Trên mặt Cầu Mộ Quân cũng không có biểu tình, nàng nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung, nhìn nửa ngày, chậm rãi mở miệng nói:“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi không yêu ta?”
Trả lời nàng lại là một tiếng cười.
Cầu Mộ Quân cũng cười, nói:“Đoàn tổng quản, hi vọng ngươi đừng hối hận vì quyết định ngày hôm nay.” Sau đó nàng nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc từng món từng món quần áo trước mặt hắn, cầm hưu thư, gấp lại, ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, không rơi một giọt nước mắt nào.
Đoàn Chính Trung không quay đầu lại, đưa lưng về phía bóng dáng nàng ngày càng xa, nhắm mắt lại.
“Tiểu Nhụy, thu thập đồ đạc, chúng ta đi thôi.” Cầu Mộ Quân trở lại phòng, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.
Tiểu Nhụy buồn bực nói:“Đi chỗ nào? Tiểu thư, bây giờ trời đã tối rồi.”
Cầu Mộ Quân tự mình thu thập vài thứ, nói:“Về nhà, ta bị bỏ rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Nhụy đang lau cái chén, “xoảng” một tiếng, cái chén rơi xuống sàn nhà.
Cầu Mộ Quân cầm mấy đồ vật nhỏ, quần áo cũng không cầm. Cuối cùng, lấy ngọc bội tùy ý ra vào Đoàn phủ trên người xuống, nhìn một hồi rồi dứt khoát đặt ở trên bàn.
Sau đó nàng quay đầu nói:“Đoàn Chính Trung bỏ ta rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi, chần chừ sẽ muộn mất.”
“Vì sao……” Sắc mặt Tiểu Nhụy tái nhợt, hoảng hốt như nghe được tin dữ kinh người.
Cầu Mộ Quân yên lặng một chút, thản nhiên nói:“Bởi vì ta là kẻ tàn hoa bại liễu.”
“Tiểu Nhụy, đồ của em đâu?” Cầu Mộ Quân vừa thay nàng thu dọn, vừa nói:“Không cần suy nghĩ nhiều quá, trở về không phải rất tốt sao? Em muốn hỏi cái gì về nhà ta sẽ nói cho em, dù sao cha mẹ cũng phải biết.”
Tiểu Nhụy không lên tiếng, đi đến bên giường mình cầm lấy một cái khăn tay dưới gối. Cầu Mộ Quân vừa nhìn đã nhận ra là muội muội của nàng thêu cho nàng. Khi đó muội muội nàng vừa học thêu, lần đầu tiên thêu tay cho nàng, mặc dù có chút non tay, nhưng nàng lại vui vẻ mấy ngày liền, vẫn giữ sạch sẽ đặt ở bên người.
Chính văn Chương 95: Tiểu Nhụy chết
Tiểu Nhụy nhẹ giọng nói:“Tiểu thư, em không sao.”
Cầu Mộ Quân hỏi:“Cũng không cầm theo cái gì nữa sao?”
Tiểu Nhụy lắc đầu.
Cầu Mộ Quân gật đầu nói:“Vậy cũng tốt, dù sao trở về nhà cũng không thiếu cái gì.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen không còn thấy chút ánh mặt trời, vườn hoa vẫn yên lặng mở ra, bọn hạ nhân vẫn lui tới lui đi như thường lệ vội vàng làm chuyện của mình. Cảnh tượng này nàng quen thuộc như vậy, nàng từng cảm thấy nơi này chính là nhà của nàng, nhưng bây giờ nàng mới biết được nàng chưa từng thuộc về nơi đây, mà nơi này cũng vẫn chưa từng thực sự có nàng.
Lúc sắp đến cửa, Tiểu Nhụy đột nhiên nói:“Tiểu thư, em để quên đồ người ở đây chờ em một chút, em quay về lấy.”
Cầu Mộ Quân gật đầu, nàng liền xoay người đi, giữa trời chiều, bóng lưng có vẻ thật thê lương. Cầu Mộ Quân đứng ở cửa, nhìn cửa lớn phía trước đã vì nàng mà mở ra, không biết là cảm giác gì. Đi ra khỏi cửa này, tất cả đều chấm dứt sao? Tất cả, có khả năng trở lại như trước sao? Nàng vẫn là Cầu Mộ Quân trước đây, thế giới vẫn như trước kia sao?
Đoàn Chính Trung chỉ là một người khách qua đường trong sinh mệnh của nàng, hai tháng mười tám ngày so với cả đời vài thập niên, quả thật không là gì.
Nàng đứng ở cửa hồi lâu, Tiểu Nhụy lại chậm chạp không đến. Đang lúc nàng nghĩ có nên trở về tìm nàng hay không, trong Đoàn phủ lại xảy ra náo loạn, bọn hạ nhân đều chạy về một phía.
Giữa trời chiều yên tĩnh, đột nhiên có ồn ào, âm thanh ồn ào kia đặc biệt tập trung tại một chỗ, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được một câu: Có người rơi xuống nước.
Nhớ tới bóng dáng Tiểu Nhụy vừa rồi, trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, Cầu Mộ Quân cũng đi theo bọn hạ nhân chạy đến một góc vườn.
Thấy hành lang dài phía trước, thấy mọi người trên hành lang dài đều đi xuống xem, sau đó nàng cùng vài hạ nhân khác chạy tới bên cạnh ao, thấy một khoảng máu từ đáy nước đang lan ra.
Trong lòng đột nhiên đau đớn, nàng đã quên hét lên.
Thủ vệ Đoàn phủ đã có người nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi tới nơi máu loãng đang không ngừng dâng lên, vớt người lên. Cầu Mộ Quân nhìn rõ ràng, đúng là Tiểu Nhụy.
Đột nhiên nàng cảm thấy muốn ngất, Cầu Mộ Quân chống lên thân cây bên cạnh, ngơ ngác nhìn thủ vệ nâng Tiểu Nhụy lên bờ.
Quản gia chạy đến, hạ nhân kéo Tiểu Nhụy lên dò xét hơi thở của nàng, nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói: “Phu nhân, đã tắt thở rồi.”
Cầu Mộ Quân buông thân cây ra, chậm rãi đi lên phía trước, từ từ quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay đặt ở dưới mũi nàng. Mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng thanh thuần trẻ trung.
Tay Cầu Mộ Quân hơi hơi phát run, rụt tay lại, nhìn Tiểu Nhụy nói:“Quản gia, có thể mượn ngài hai người giúp ta đưa nàng đến Cầu phủ không?”
Quản gia nói:“Đây là đương nhiên.” Quản gia quay đầu chỉ vào hai nam phó nói:“Các ngươi phụ trách đem di thể Tiểu Nhụy cô nương cùng phu nhân bình an đến Cầu phủ.”
Hạ nhân nghe xong phân phó, lập tức lấy ván cửa cùng vải trắng, nâng Tiểu Nhụy lên ván cửa.
Cầu Mộ Quân đứng lên nói:“Cám ơn quản gia, còn có…… Quản gia sau này nếu thấy ta, gọi ta Cầu tiểu thư đi.” Nói xong, nàng nhìn Tiểu Nhụy bị nâng trên ván cửa, xoay người đi ra cửa trước.
Tiểu Nhụy đã chết…… đã chết…… là tự sát, lại cố ý chọn nơi nàng từng ngã xuống.
Vì sao? Vì sao nàng lại tự sát?
Bởi vì mình bị bỏ? Cái đó có liên quan đến nàng sao?
Trời dần vào đêm, dường như ngay cả tiếng dế kêu đều trở nên thê lương, gió trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Hai hạ nhân nâng thi thể Tiểu Nhụy phủ vải trắng đi phía trước, Cầu Mộ Quân theo ở phía sau.
Tất cả là mơ sao?
Ban ngày, nàng còn cùng Đoàn Chính Trung đi xem ngựa, còn cùng Công chúa Sanh Dung chơi đùa, Tiểu Nhụy còn vui vẻ, nhưng mặt trời vừa lặn, nàng nhận được tờ hưu thư, cùng người nàng từng tưởng sẽ ở cạnh cả đời trở thành người lạ, tận mắt nhìn người ta vớt thi thể nha hoàn đã cùng nàng làm bạn năm năm.
Nàng thất thần đi trên đường, rõ ràng là về nhà mình lại như không nhận ra đường, chỉ biết đi theo người phía trước. Giữa hai nam nhân đi trước lộ ra tấm ván gỗ, lộ ra tấm vải trắng, cùng khuôn mặt mười tám tuổi trắng bệch mà nàng không dám nhìn.
Đến Cầu phủ trời đã tối rồi, hạ nhân canh cửa mở cửa, nhìn thấy tình hình bên ngoài, ngây người một lúc mới mở cửa, lại lập tức xoay người gọi Cầu Vĩ, Cầu phu nhân tới.
Dù Cầu Vĩ nhân từ, cũng sẽ không đem thi thể nha hoàn vào quý phủ của mình, chỉ cho người đi suốt đêm đưa Tiểu Nhụy về nhà.
Cầu Mộ Quân nhìn người đi xa, trong lòng đau nhức như muốn nát ra.
So với Tiểu Nhụy, mệnh của nàng thật sự vẫn tốt hơn nhiều.
Đi vào trong nhà, nhìn ánh mắt cha mẹ thân thiết hỏi han, Cầu Mộ Quân lấy hưu thư trên người ra.
“Lý do thực sự hắn bỏ con là gì?” Cầu Vĩ vừa thấy liền biết có ẩn tình, lập tức hỏi. Cầu phu nhân cũng vội cho hạ nhân lui ra, đóng cửa lại.
Cầu Mộ Quân nói:“Bởi vì lúc trước, con bị người hạ dược, sau đó…… Sau đó…… Bị người…… Hắn biết con thất thân, liền bỏ con.” Nàng cúi đầu, ôm chặt hai tay, nhất thời nói không ra lời.
Cầu phu nhân lập tức kinh hãi, bi thống nói:“Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!” Bà dùng sức lắc lắc Cầu Mộ Quân, kích động hỏi nói:“Sao lại thế này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì……”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, không nói lời nào.
“Mệnh con ta sao lại khổ như vậy!” Cầu phu nhân nói xong liền khóc rống lên.
Cầu Vĩ từ từ nhắm hai mắt yên lặng hơn nửa ngày, mới mở miệng nói:“Mộ Quân, không phải sợ, nói cho cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người kia là ai?”
Cầu Mộ Quân lắc đầu, nói:“Không biết, lúc ấy người nọ che mặt, mặc đồ đen, hơn nữa…… Hơn nữa thần trí con cũng không rõ…… Cái gì cũng không rõ……”
Cầu Mộ Quân cắn chặt môi không nhắc lại, Cầu Vĩ cúi đầu yên lặng, Cầu phu nhân vẫn khóc lớn.
Cuối cùng, Cầu Vĩ nói:“Như vậy cũng tốt, cách xa Đoàn phủ cũng tốt.” Sau đó hắn vỗ vỗ lưng Cầu phu nhân nói:“Nàng không phải thường nhớ Mộ Quân sao, bây giờ con gái đã trở lại nàng nên vui vẻ mới phải. Nếu thấy có người vừa ý thì hứa hôn cho con, nếu không có, cũng không sao. Dù sao chúng ta không có con trai, có con gái bên người, người một nhà hoà thuận vui vẻ, vậy cũng tốt.”
Cầu phu nhân còn khóc, Cầu Mộ Quân cũng ngẩng đầu lên nói:“Mẹ, cha nói rất đúng, con gái không đau lòng chút nào. Dù sao ở Đoàn phủ cũng bị tra tấn, cả ngày muốn về nhà. Nhưng con gái đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Lúc này Cầu phu nhân rốt cục nói chuyện: “Nói bậy, con làm sao có thể khiến mẹ phiền, con vĩnh viễn đều là con gái bảo bối của mẹ!”
Cầu Mộ Quân cười, nước mắt rơi xuống, nằm vào trong lòng Cầu phu nhân.
Ngày hôm sau, nàng đến nhà Tiểu Nhụy. Là một cái phòng nhỏ, nhà chỉ có bốn bức tường, kỳ lạ là hạ nhân nói gần đây nhà này không có người, đến hôm nay cũng không thấy có người.
Cầu Mộ Quân nhìn nồi và bếp, nơi này dường như đã mấy ngày không có người ở rồi.
Vậy muội muội của Tiểu Nhụy đâu?
Hỏi hàng xóm bốn phía, đều nói không biết. Tiểu Nhụy đã chết, muội muội Tiểu Nhụy một lòng nhớ thương cũng không thấy. Vì sao? Tiểu Nhụy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không có thân nhân, lại đang là mùa hè nên Cầu Mộ Quân đành phải đốt cho nàng chút tiền giấy, quần áo, mời người làm lễ cúng bái, sau đó hạ táng nàng, đến buổi chiều mới hoàn thành.
Khi xuống núi, đột nhiên một lá mảnh trúc bị tước làm hai rơi xuống trên người nàng.
Cầu Mộ Quân nhặt lá trúc kia lên, lập tức nhớ tới một người.
Cố Dật Lâu!
Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, quả nhiên thấy được cách đó không xa có một rừng cây nhỏ, bên cạnh mọc mấy cây trúc.
Đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, chung quy Cầu Mộ Quân vẫn muốn gặp hắn, nên nói với nha hoàn hạ nhân phía sau:“Các ngươi ở nơi này chờ, ta đến bên kia một chút.” Nói xong, liền đi đến bên rừng cây nhỏ.
Vòng qua một khúc quanh, Cầu Mộ Quân thấy Cố Dật Lâu mặc một bộ đồ màu đen.
Hắn còn sống. Nhưng khuôn mặt lại tiều tụy hơn một chút, tinh thần cũng có chút suy sút.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Cố Dật Lâu nói:“Mộ Quân, nàng có muốn cùng ta rời đi không?”
Cầu Mộ Quân nhìn hắn, nghi hoặc nói:“Đi nơi nào?”
“Đi xa khỏi nơi thị phi này, đến nơi không ai có thể tìm được chúng ta, đến nơi chỉ có hai chúng ta, được không?” Hắn nói.
“Ngươi……” Cầu Mộ Quân không thể tưởng tượng nổi sao hắn đột nhiên lại nói như vậy.
“Mộ Quân……” Thấy nàng thật lâu không nói lời nào, hắn vội vàng tiến lên phía trước vài bước.
“Cố công tử, ta……” Trong lòng Cầu Mộ Quân đau xót, gian nan nói:“Thực xin lỗi, ta…… Ta đã quyết định ở bên cạnh cha mẹ ta cùng bọn họ cả đời.”
“Không!” Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức nói:“Nàng không thể, bọn họ…… Bọn họ không cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!” Hắn nói xong, giữ cánh tay nàng lại.
Chính văn. Chương 96: Tỷ muội
“Không!” Cố Dật Lâu quá sợ hãi, lập tức nói:“Nàng không thể, bọn họ…… Bọn họ không cần nàng, nàng nên vì cuộc sống của chính mình!” Hắn nói xong, giữ cánh tay nàng lại.
Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, tránh hắn, nói:“Cố công tử, duyên phận chúng ta thật ra đã hết từ tám năm trước rồi.”
Cố Dật Lâu tinh nhãn mất thần, nhìn nàng hỏi:“Mộ Quân, theo ta đi, nàng nguyện ý không?”
” Cố…”
“Tiểu thư —” Cầu Mộ Quân còn chưa biết nói gì đã nghe được nha hoàn phía sau gọi.
“Ngày mai, lúc mặt trời lặn, ta ở bến tàu thành đông chờ nàng.” Cố Dật Lâu nói xong, bóng người chợt lóe, biến mất trước mắt nàng.
“Tiểu thư, người ở đâu?” Tiếng nha hoàn ngày càng gần, Cầu Mộ Quân nhìn về hướng xa, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Cố Dật Lâu nữa mới đáp một tiếng, đi ra khỏi rừng cây.
Mấy ngày không thấy, hắn lại đột nhiên muốn nàng cùng hắn rời đi.
Vì sao?
Mấy ngày nay hắn ở nơi nào? Vì sao đột nhiên lại nói những lời ấy? Cùng hắn rời khỏi kinh thành, rời xa cha mẹ, nàng không làm được.
Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, không giống như nói đùa, mà vô cùng chân thật. Dù sao nàng cũng nhất định phải cự tuyệt hắn. Sớm biết như thế, bọn họ cần gì phải gặp lại sau mười một năm? Là để cho nàng phụ hắn như thế sao?
Nếu người nàng yêu là Cố Dật Lâu mà không phải Đoàn Chính Trung, thì thật tốt? Có lẽ, nàng thực sẽ cùng hắn lưu lạc thiên nhai, có lẽ nàng sẽ khuyên hắn gặp cha mẹ nàng…… Dù cho như thế nào, nàng cùng Cố Dật Lâu đều sẽ hạnh phúc.
Về nhà mới phát hiện trong nhà có khách, là bà mối Triệu trong kinh thành.
Bà mối đến nhà đương nhiên là làm mai, nàng là kẻ điêu ngoa lắm mồm bị chồng ruồng bỏ, khẳng định không phải đến làm mai cho nàng, vậy chắc là Tư Huyên.
Nàng về nhà không bao lâu, bà mối Triệu liền đi, hỏi Cầu phu nhân mới biết được là công tử nhà Vương Thừa tướng để ý Tư Huyên.
Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân dường như rất vừa lòng với chuyện hôn nhân này, lập tức gọi Cầu Tư Huyên tới.
Còn chưa chờ hai người mở miệng, Cầu Tư Huyên liền nói:“Con không đồng ý.”
Cầu phu nhân nhíu mày nói:“Lần trước Lý đại nhân mới hai mươi sáu tuổi, con chê người ta lớn tuổi. Bây giờ Vương công tử này là con trai Thừa tướng, năm trước còn tự mình trúng tú tài, cha con cũng đã gặp hắn rồi, nói hắn tuấn tú lịch sự, vì sao con còn không hài lòng?”
Cầu Tư Huyên chỉ cúi đầu, thái độ kiên quyết nói:“Dù sao con cũng không đồng ý, hai người có bản lĩnh thì trói con lại đưa lên kiệu hoa!” Nói xong, liền xoay người chạy vào phòng.
Cầu phu nhân tức giận nói với Cầu Vĩ:“Người xem xem, đây là thái độ gì, thiếp cũng không phải muốn hại nàng, nhà người ta như vậy dù là Mộ Quân thiếp cũng sẽ vui mừng đáp ứng! Nó nhìn Mộ Quân đi? Nó có phúc lại không biết hưởng!”
Cầu Vĩ giận dữ nói:“Quên đi quên đi, tùy nó đi, dù sao chúng ta cũng không ép được, có lẽ con bây giờ còn nhỏ, chờ qua một hai năm nữa là được.”
“Còn nhỏ?” Cầu phu nhân hừ một tiếng, nói:“Đã mười tám còn nhỏ sao, qua hai năm nữa sẽ hai mươi, khi đó nó có muốn, nhưng người ta còn muốn lấy gái lỡ thì sao?”
“Duyên phận do trời định, ông trời đều có an bài, nàng cũng đừng quá quan tâm.” Tuy rằng Cầu Vĩ nói như vậy, biểu tình trên mặt cũng không thoải mái như thế.
Cầu phu nhân lập tức nói:“Được được được! Thiếp không quan tâm, thiếp cũng không phải không có con gái để quan tâm, chẳng nhàn rỗi đến vậy. Về sau chuyện của nó thiếp không bao giờ quản nữa, tùy nó đi, gả cũng tốt không lấy chồng cũng tốt, dù sao cũng không thiếu miếng cơm cho nó!” Nói xong, bà cũng tức giận trở về
Cầu Mộ Quân ngồi một bên đứng dậy, nói:“Cha, cơm đã làm xong, người ăn cơm trước đi, con đi khuyên mẹ vài câu.”
Cầu Vĩ gật đầu, Cầu Mộ Quân liền theo Cầu phu nhân vào phòng.
Cầu phu nhân thật ra rất dễ khuyên, chỉ cần vừa thấy Cầu Mộ Quân, tất cả tâm tư đều đặt ở trên người nàng, thật sự giống nàng nói bà không đành lòng giận dỗi con gái của mình.
Cuối cùng, Cầu Mộ Quân khuyên tới khuyên lui, vẫn lấy chuyện mình mà khuyên nửa ngày.
Khuyên xong Cầu phu nhân, nàng lại đến phòng Cầu Tư Huyên.
Nàng cùng Cầu Tư Huyên từ nhỏ tình cảm vốn không tốt. Cầu Tư Huyên là tiểu thư cực kỳ kiêu ngạo mạnh bạo, trước đây nàng ta mới là tiểu thư, khắp nơi muốn mọi người đặt nàng lên trên đầu. Khi trưởng thành mẹ ruột nàng mất, tỷ tỷ là nàng lại trở thành tiểu thư, Cầu Tư Huyên lại càng ghét nàng, giống như có thù oán vậy. Mà nàng cũng không cố gắng đi cải thiện quan hệ hai người, chỉ cố gắng bảo trì không để nàng cùng mâu thuẫn náo loạn, về sau quan hệ tỷ muội còn không bằng nha hoàn bên người.
Nghĩ đến đó, Cầu Mộ Quân có chút áy náy, nói thế nào mình cũng là tỷ tỷ lớn hơn nàng ấy một tuổi, mẫu thân nàng ấy lại mất sớm, lẽ ra nên chiếu cố nàng thêm một ít, nhưng mình lại……
Cầu Mộ Quân đẩy cửa đi vào, Cầu Tư Huyên ngồi ở trên giường nhìn thoáng qua cửa, lại quay mặt đi.
Cầu Mộ Quân ngồi bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:“Tư Huyên, đừng khó chịu, chỉ cần muội không đồng ý, cha mẹ sẽ không ép muội, ngày mai để bà mối nói vài câu với Vương gia là được rồi, đừng để ý.”
Cầu Tư Huyên không lên tiếng, Cầu Mộ Quân còn nói thêm:“Tư Huyên, có thể nói cho tỷ biết vì sao không đồng ý không? Nếu không biết vị Vương công tử kia là loại người nào, tỷ có thể đi xem hộ muội, hoặc chúng ta tìm cơ hội len lén xem xét hắn cũng được. Nhỡ đâu thật sự lại là người hợp duyên với muội thì sao?”
Thấy nàng vẫn là không nói lời nào, Cầu Mộ Quân hỏi dò:“Hay là…… Muội có người trong lòng? Nếu thật là như vậy, cho dù là điều kiện không tốt, cũng có thể thử xem ý cha như thế nào.”
Lúc này Cầu Tư Huyên quay đầu lại nói:“Chuyện của ta không cần ngươi quản, có thời gian ngươi lo chuyện của chính mình đi!”
“Tư Huyên, tỷ……”
“Nói không cần ngươi lo, mẹ ngươi không quản được ta, ngươi lại muốn đến quản ta sao?” Cầu Tư Huyên lớn tiếng. Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản