A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 088 - 090
Chính văn Chương 88: Sơn Vô Lăng*
* Núi chưa mòn
Đoàn Chính Trung nâng nàng dậy, bón chén đường nóng cho nàng, nàng cũng nghe lời há miệng uống hết. Bộ dáng của nàng giống rối gỗ, hình nhân.
Uống xong nước đường, Đoàn Chính Trung xoay người buông bát, nàng lập tức giữ chặt tay hắn.
“Đừng đi, van cầu ngươi.” Giọng nàng hơi run run.
Đoàn Chính Trung nhẹ giọng nói:“Được, ta không đi.”
Cầu Mộ Quân dường như an lòng một chút, vẫn kéo tay hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
“Muốn uống chút cháo không?” Hắn lại hỏi.
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.
Hắn lại dịu dàng bón cháo cho nàng, giống như lúc nàng sinh bệnh lần trước. Mỗi lần nàng nằm ở trên giường, đều là lúc hắn đối tốt với nàng nhất.
Uống xong cháo, hắn lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng, sau đó buông khăn tay, nhìn nàng.
“Muốn nằm xuống hay là ngồi?” Hắn hỏi.
Cầu Mộ Quân lại giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng nói:“Ngồi.”
Hắn nhìn nàng, hỏi:“Vừa rồi, hình như ta thấy trên người ngươi có thương tích.”
Cầu Mộ Quân chấn động, cả người hơi run lên, cúi đầu, không tự giác buông lỏng tay hắn ra, rụt lùi vào bên trong giường.
“Sao lại có vết thâm này?” Hắn thản nhiên hỏi, hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, giống như thân thiết lại giống như mang theo nghi ngờ thẩm vấn.
Cầu Mộ Quân chậm rãi lùi vào bên trong giường, cuộn người lại, cúi đầu thật sâu, run giọng nói:“Là…… Không cẩn thận, bị thương.”
“Vậy sao?” Hắn hỏi.
Nàng gật đầu, không nói nữa.
Nhưng hắn lại bỏ qua. Giống như thật sự tin nàng, dùng ngữ khí quan tâm nói:“Đợi lát nữa bôi thuốc, sẽ nhanh khỏi. Về sau không được tùy hứng như vậy, gặp mưa như vậy sẽ sinh bệnh.”
Nàng vẫn không lên tiếng, ôm chặt chính mình cuộn thành một đống.
Đoàn Chính Trung ở bên giường chăm sóc nàng hai canh giờ, đến giữa trưa mới rời đi. Bên ngoài vẫn mưa tuy nhỏ hơn so với buổi sáng một chút.
Cầu Mộ Quân nhìn bóng dáng hắn rời đi, thật lâu mới thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn đầu giường.
Tiểu Nhụy bê thuốc vào, đi đến bên giường, giúp nàng cởi quần áo, bôi thuốc.
Cầu Mộ Quân nhìn nàng đột nhiên hỏi:“Tiểu Nhụy, em có biết Trác Văn Quân không?”
Tiểu Nhụy lắc đầu.
Cầu Mộ Quân nói:“Trác Văn Quân là tiểu thư một nhà có tiền, có lần có một tài tử tên Tư Mã Tương Như đến nhà nàng, Tư Mã Tương Như ở bên ngoài gảy khúc “Phượng cầu hoàng”, Trác Văn Quân ở sau mành nghe được, nàng vốn ngưỡng mộ tài hoa của hắn, lại từ khúc cầm kia đã biết Tư Mã Tương Như cũng có ý với mình, liền trốn nhà, cùng Tư Mã Tương Như kết thành vợ chồng.”
“Tiểu thư, chuyện xưa này đẹp quá, Trác Văn Quân thật đúng là nữ tử quyết đoán!” Tiểu Nhụy nói.
Cầu Mộ Quân lộ vẻ bi ai nói:“Nhưng Trác Văn Quân đã từng gả một lần, khi đó trượng phu nàng vừa mới chết. Em nói xem, nàng là tài nữ, còn Tư Mã Tương Như lúc ấy không có công danh sự nghiệp, vì sao nàng có thể to gan như vậy, dám bỏ trốn cùng hắn, nàng không sợ Tư Mã Tương Như ghét bỏ nàng là góa phụ sao?”
“Cái này……” Tiểu Nhụy nghĩ nghĩ, nói:“Nếu Tư Mã Tương Như thực như vậy nô tỳ sẽ ghét hắn. Hơn nữa nếu Trác Văn Quân e ngại mấy thứ đó, vậy nàng sẽ không thể thành thân với người nàng yêu, mà sống suốt quãng đời còn lại trong nhà. Vậy thật đáng tiếc.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, không nói gì.
Tiểu Nhụy hỏi:“Tiểu thư, hai ngày nay người sao vậy? Là Cố công tử xảy ra chuyện gì sao?”
“Đừng nói nữa!” Cầu Mộ Quân lập tức nói. Tiếp theo nàng hoảng hốt, nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn nằm một mình, em đi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Nhụy nhìn nàng, nói:“Được, vậy người nằm xuống trước đã.” Nói xong, đỡ nàng nằm xuống, còn mình thì đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân nằm ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm một góc giường.
Nàng cứ nằm như vậy đến buổi chiều mới đứng dậy ăn cơm, sau đó cũng không nói một câu, ngồi ở trong phòng đến đêm khuya mới lên giường. Hôm sau cả ngày cũng vẫn như vậy.
Buổi chiều, ngoài ý muốn Cận Nhi lại đến đây, cầm tờ giấy trên tay.
Cầu Mộ Quân thấy nàng, có chút đau lòng, có chút áy náy.
Cận Nhi cầm giấy đứng ở trước mặt nàng, nói:“Phu nhân, nô tỳ có thể xin người một việc không?”
Cầu Mộ Quân gật đầu, nói:“Em nói đi.”
Cận Nhi lại vẫn nở nụ cười, lộ ra hai cái núm đồng tiền, nói:“Phu nhân, trước kia nô tỳ nghe một bài thờ, là thơ tình, ý thơ hình như là nói, cho dù thế nào cũng không cùng người mình yêu chia xa, có rất nhiều ‘mưa’, ‘tuyết’, là bài thơ nào, người biết không?”
“Mưa? Tuyết?” Cầu Mộ Quân suy nghĩ một chút, thì thầm:
“ Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt…….”²
(1) Đây là bài thơ “Thượng da” (上邪)
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch:
Hỡi trời,
Ta nguyện với chàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Đông vang sấm dậy,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng chàng ly biệt.
“Đúng đúng, phu nhân thật lợi hại, chính là bài này, chính là bài này! Phu nhân, người giúp nô tỳ viết trên tờ giấy này được không?” Cận Nhi vui mừng nói.
Cầu Mộ Quân gật đầu, gọi người lấy bút đến, viết bài thơ lên tờ giấy của Cận Nhi. Cận Nhi cầm lấy tờ giấy còn chưa khô mực, cao hứng nói:“Phu nhân, cám ơn người!”
Cầu Mộ Quân thấy kỳ lạ, lúc này sao nàng còn có thể cười vui vẻ như vậy? Lại nhìn bài thơ trên tay nàng, hỏi:“Cận nhi, em cần bài thơ này làm gì?”
Vẻ mặt Cận Nhi có chút bi thương, nói:“Dương đại ca bị nhốt, nghe nói ngày kia sẽ bị phạt, nô tỳ không được gặp huynh ấy. Vừa rồi nô tỳ đi xin quản gia, quản gia đáp ứng rồi, có thể giúp nô tỳ chuyển lời. Nô tỳ nhớ thật lâu trước kia có nghe được bài thơ này. Nô tỳ nghĩ, chờ về sau đến Xuân Mãn Viện, nô tỳ sẽ cố gắng kiếm tiền, Dương đại ca cũng cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó dồn tiền lại cùng nhau, có lẽ đợi cho nô tỳ hai sáu tuổi, hoặc là ba sáu tuổi, hoặc là bốn sáu tuổi có thể chuộc thân, chờ chuộc thân rồi, nô tỳ sẽ thành thân cùng Dương đại ca!”
Cầu Mộ Quân ngây dại.
Là Cận Nhi tuổi nhỏ nên không hiểu nam nhân bị thiến là cái gì, hay là không hiểu thanh lâu là nơi nào? Hay…… Nàng dù biết nhưng không quan tâm, chỉ cần nàng cùng Dương đại ca của nàng còn có cơ hội có thể ở cùng nhau là đã mãn nguyện rồi? Chính văn Chương 89: Hớn hở
Là Cận Nhi tuổi nhỏ nên không hiểu nam nhân bị thiến là cái gì, hay là không hiểu thanh lâu là nơi nào? Hay…… Nàng dù biết nhưng không quan tâm, chỉ cần nàng cùng Dương đại ca của nàng còn có cơ hội có thể ở cùng nhau là đã mãn nguyện rồi?
“Sơn vô lăng, Giang thủy vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt……” Nàng nhẩm bài thơ lại một lần, đột nhiên cười nói:“Đúng rồi,Cận nhi! Bây giờ em mang bài thơ này đến cho hắn, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ!”
“Dạ!” Cận Nhi cười, chạy ra ngoài.
Cầu Mộ Quân cũng cười, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nhíu mày.
Khi quản gia vào thông báo Cầu Mộ Quân đến, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, Đoàn Chính hơi ngạc nhiên.
Cầu Mộ Quân bưng một chén canh hạt sen đến, nói:“Lão gia, người uống rồi hãy làm việc.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”
“Ta làm sao?” Cầu Mộ Quân vô tội nói, giống như Đoàn Chính Trung vừa hỏi một vấn đề thật kỳ lạ. Đoàn Chính Trung có chút sững sờ nhìn nàng, nàng thúc giục nói:“Mau uống đi, uống xong mới có tinh thần làm việc!” Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một lúc, cúi đầu uống canh.
Cầu Mộ Quân vuốt chồng giấy tờ trên thư án, nói:“Lão gia, người thật đúng là ham việc, trong cung còn phải hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo. Người phải quản nhiều người như vậy, trở lại trong phủ cũng phải quản mọi người, không có cả thời gian nghỉ ngơi.”
Đoàn Chính Trung buông bát, nhìn về phía nàng.
Cầu Mộ Quân nói:“Lão gia, người uống tiếp đi, mới uống có mấy ngụm!”
Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi có chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ta không sao.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không để ý tới nàng, tiếp tục uống canh.
“Lão gia, so với người, cha ta thật sự rất lười. Sau khi hồi phủ cũng không quản bất cứ chuyện gì, nếu không uống trà, chơi cờ cùng bằng hữu, thì cũng một mình làm thơ, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy ông ấy tham việc như người……” Nàng quay đầu, thấy Đoàn Chính Trung đã uống xong canh, đặt bát xuống nhìn nàng.
“Có chuyện gì mau nói, nếu không nói, ta không thời gian.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân “ha ha” cười hai tiếng, chậm rãi đi lên phía trước giữ chặt tay áo hắn nói:“Lão gia, người bận rộn như vậy nhưng ta lại rất nhàn hạ, không bằng người giao chuyện trong phủ cho ta quản đi?”
Mặt Đoàn Chính Trung không chút thay đổi nhìn nàng, không nói lời nào.
Cầu Mộ Quân còn nói thêm:“Cha ta có thời gian như vậy là bởi vì ông không bao giờ quản chuyện trong nhà, đều giao ẹ ta quản. Trước kia ta ở nhà cũng từng giúp mẹ một số việc. Nếu người lo lắng, có thể trước cho ta quản một bộ phận thôi. Không cần quản sổ sách, cho ta chút chuyện làm là được rồi.”
Đoàn Chính Trung nói:“Vậy thì cho ngươi quản hạ nhân trong phủ.”
“Được!” Cầu Mộ Quân lập tức đáp ứng, đến khi thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất, nghiêm túc nói:“Lão gia người nói thế nào thì là thế đó, ta đáp ứng tất, chỉ cần có việc để làm là được.”
“Vậy ta sai người đem cho ngươi chút kim chỉ, không có việc gì thì thêu hoa đi, chuyện trong phủ có quản gia là được rồi rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói……
Đoàn Chính Trung chết tiệt!
Cầu Mộ Quân cắn răng, sau đó lại lộ vẻ mặt bi ai nói:“Về sau có phải người muốn nạp thiếp đúng không?” Đoàn Chính Trung ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
“Không đúng, người muốn lấy vợ khác phải không?” Cầu Mộ Quân nói tiếp:“Trước biếm ta làm thiếp, lại lấy người khác làm vợ!”
Đoàn Chính Trung cúi đầu làm việc, hồi lâu mới trả lời:“Sẽ không.”
“Vậy vì sao người không coi ta là phu nhân?” Cầu Mộ Quân nói.
“Nếu ta là Đoàn phu nhân, chuyện trong phủ hẳn là do ta quản, lời nói của ta ít ra còn có chút phân lượng? Nhưng cho đến bây giờ người cũng không cho ta quyền lợi gì, khiến ta giống như tiểu thiếp vậy. Cho nên nhất định là về sau người muốn lấy nữ nhân khác, để cho nàng ta trèo lên đầu ta, làm phu nhân kiêu ngạo, sau đó quản chuyện trong phủ.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, hỏi:“Vậy ngươi muốn quản cái gì?”
“Ta ……” Cầu Mộ Quân vuốt vuốt tóc, cười nói:“Thật ra quản hạ nhân cũng tốt, đến bây giờ người khác cũng không hiểu được ta làm phu nhân có địa vị thế nào, thật ra người cũng không muốn để mọi người trong phủ cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng không? Quản hạ nhân thật đúng là rất hợp.”
Đoàn Chính Trung hừ nhẹ một tiếng, lộ ra biểu tình khinh bỉ, lại cúi đầu.
“Lão gia……” Cầu Mộ Quân lại gọi một tiếng, hắn giống như không nghe thấy, tiếp tục làm việc.
Cầu Mộ Quân không muốn từ bỏ, lại không dám làm phiền hắn, khiến hắn tức giận sẽ càng không tốt, vì thế đứng bên cạnh không nói cũng không đi, đứng chán thì giúp hắn sửa sang lại mấy thứ trên bàn.
Đứng lâu, nàng nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, đi đến một bên bê cái ghế đến ngồi bên cạnh hắn.
Gần đến giờ cơm chiều, trời đột nhiên hửng nắng, mặt trời lặn về phía Tây, lấp ló một nửa sau đám mây.
Nha hoàn đến thỉnh Đoàn Chính Trung dùng bữa, Cầu Mộ Quân theo hắn đứng lên, vừa định nói chuyện, chỉ nghe hắn hờ hững nói:“Ngươi muốn quản thì cứ quản, thông báo qua với quản gia là được.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Cầu Mộ Quân mừng rỡ, hận không thể lập tức hoan hô một tiếng, lại nhịn xuống, đợi hắn đi xa, liền cuống quít chạy tới phòng quản gia.
Nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn giúp Cận Nhi và Dương đại ca của nàng một lần. Cũng may nàng chờ nửa ngày cũng không tốn công vô ích, Đoàn Chính Trung thật sự đồng ý rồi. Không biết là tâm huyết hắn dâng trào hay hắn có dự tính khác.
Mấy thứ đó nàng cũng không muốn nghĩ, trước tiên phải nói với quản gia, không chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình thay Cận Nhi, để cho bọn họ đi. Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.
Chính văn chương 90: Ân cần
Nàng cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, trước tiên phải nói với quản gia, không chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình của Cận Nhi, để cho bọn họ đi. Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.
Trong phòng, Tiểu Nhụy nhìn nàng nửa ngày, nghi hoặc nói:“Tiểu thư, vì sao…… chỉ trong chốc lát, tâm tình người liền biến đổi, hoàn toàn không giống buổi sáng?”
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười, nói:“Chính Cận Nhi nói cho ta biết: ‘Sơn vô lăng, Giang thuỷ vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt……..’ Mà ta đau lòng vừa không thể làm cho núi mòn, lại càng không thể làm trời đất hợp lại, cho nên ta cũng muốn giống Trác Văn quân, vì tình yêu của mình mà cố gắng một lần.”
Nàng cười nhìn Tiểu Nhụy nói:“Tiểu Nhụy, em có nguyện vọng gì không, hoặc là có người trong lòng? Nếu có, ta sẽ thả em đi, cho hai người có thể ở bên nhau!”
Vẻ mặt Tiểu Nhụy biến đổi, cúi đầu, thất thần nói:“Nô tỳ không có người trong lòng, cũng không muốn gả, nô tỳ mong muội muội của nô tỳ có thể bình an lớn lên thì tốt rồi.”
Cầu Mộ Quân giữ chặt nàng nói:“Muội muội em không phải rất tốt sao? Nếu không ngày nào đó, để nàng ấy đến đây chơi với ta. Đoàn Chính Trung chắc sẽ đồng ý.”
Tiểu Nhụy hoảng sợ, cuống quít nói:“Không! Không cần…… Nàng…… Thân thể nàng không tốt, ở nhà đợi thì hơn.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nói:“Vậy chờ thân thể nàng tốt lên rồi nói sau. Em có khó khăn gì, nhất định phải nói cho ta.”
Tiểu Nhụy không yên lòng gật đầu. Sau đó nói:“Tiểu thư, đúng rồi, mấy ngày hôm trước hình như lão gia rất mất hứng, còn giết hết mấy con chim xinh đẹp trong hoa viên, người có biết vì sao không?”
Cầu Mộ Quân sửng sốt, kinh ngạc nói:“Chính là hai con chim dưới tàng cây bên cạnh hồ trong hoa viên sao? Hắn giết bọn nó?”
Tiểu Nhụy gật đầu nói:“Giết một con, còn một con, nhưng hai ngày nay hình như không hót nữa, lúc nào cũng ủ rũ.”
“Hắn……” Nhớ tới hai con chim xinh đẹp quý báu, lòng Cầu Mộ Quân có chút xót xa.
“Nô tỳ đoán, có phải do lão gia biết người đi gặp Cố công tử nên mất hứng không?” Tiểu Nhụy nói.
Cầu Mộ Quân nhớ tới chuyện tối hôm đó.
Hắn ôm nàng, hôn nàng, còn……
“Tiểu thư, có phải lão gia tức giận với người hay không?” Tiểu Nhụy hỏi.
Cầu Mộ Quân nói:“Hắn đương nhiên tức giận, hắn khi nào chả tức ta.”
“Ý nô tì là, nếu tiểu thư đi gặp Cố công tử, ở mặt ngoài lão gia không biểu hiện ra, nhưng trong lòng lại cực kì tức giận, có lẽ là ghen. Cho nên nô tỳ mới hỏi người, nếu lão gia có hành động đặc biệt gì, vậy nhất định thích người, sau đó ghen!” Tiểu Nhụy cười nói.
Cầu Mộ Quân lại nhớ đêm hôn đó dường như hắn có chút không khống chế được, có chút kích động, cũng có chút không thích hợp. Sau đó lại nhanh chóng nói:“Nếu hắn thật sự có ý với ta, biểu hiện ra ngoài thì tốt rồi…… Cố công tử……” Nàng cúi đầu ảm đạm nói:“Ta sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, có lẽ tất cả đều là định mệnh.”
“Tiểu thư……” Tiểu Nhụy còn muốn nói gì nữa, Cầu Mộ Quân lại dời đề tài đi.
“Tiểu Nhụy, hình như ta nghe nói, mấy ngày nay quản gia sai người ta chuyển rất nhiều băng đến hầm băng?”
Tiểu Nhụy gật gật đầu, thần sắc có chút ảm đạm.
Cầu Mộ Quân nói:“Ta muốn chuẩn bị một chút, đưa cho hắn chút nho ướp lạnh!” Sau đó nàng nhìn lại bên ngoài trời đã tối đen, phiền muộn nói:“Aizz, quên mất, đã muộn thế này, sáng sớm ngày mai hắn phải tiến cung, chỉ sợ bây giờ đã ngủ rồi.”
Tiểu Nhụy nhìn nàng, lại một lần nữa cô đơn cúi đầu.
Hai người dường như đều có tiếc nuối trong lòng, nhưng mỗi người một khác.
Ngày hôm sau, lúc Đoàn Chính Trung trở về còn chưa đến giờ ăn cơm chiều. Cầu Mộ Quân bắt đầu chuẩn bị, ở trước gương nhìn ngắm nửa ngày, muốn nhìn qua quyến rũ động lòng người, nhưng không muốn cho người ta nhìn ra nàng quá tỉ mỉ, soi đến soi đi thật lâu.
Rốt cục cũng xong, trời cũng tối rồi, có lẽ Đoàn Chính Trung đã từ bể trở về, nàng liền bưng đĩa nho ướp lạnh đã bóc vỏ sẵn đến phòng Đoàn Chính Trung.
Khi nàng bưng nho đi đến trước phòng Đoàn Chính Trung, hắn đang nghịch cái gì đó, nghe thấy nàng đến, không hoảng không vội giấu thứ đó đi, động tác lưu loát, không thấy có chút kích động nào, lại không để cho nàng kịp nhìn tẹo nào.
Nàng đặt nho lên bàn hắn, cười khanh khách nói:“Lão gia, trời nóng lên, ăn chút nho ướp lạnh rồi nghỉ ngơi.”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu, liếc mắt một cái, nói:“Lại có chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân ngẩn người, ngượng ngùng nói:“Không có chuyện gì.”
Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng một cái, không hỏi cũng không ăn nho nàng đưa.
Cầu Mộ Quân đi đến bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn lắc lắc nói:“Ai nha, ta thực không có việc gì, người ta làm tốn nửa ngày, người cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng lôi kéo tay áo hắn, lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói:“Hôm nay ngươi không đi ra ngoài.” Cầu Mộ Quân buông tay áo hắn ra, hai tay không tự giác túm chặt, cúi đầu.
Đoàn Chính Trung nói: “Thích Tĩnh lại bắt đầu lùng bắt Cố Dật Lâu, hôm kia thất thủ.”
“Vì sao người lại nói mấy chuyện này?” Nàng hỏi.
“Ta nghĩ ngươi sẽ muốn biết.” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cầu Mộ Quân lại đột nhiên khóc, lớn tiếng nói:“Ta không muốn biết!”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn ra chút gì từ trên người nàng. Cầu Mộ Quân nhìn ánh mắt hắn, lại rơi nước mắt, nhanh chóng xoay người đi đến trước cửa.
“Thật sự không muốn biết??” Hắn nói, từ sau lưng giữ nàng lại.
Cầu Mộ Quân xoay người lại, đột nhiên ôm lấy hắn, giống như hôm kia, vừa ôm vừa khóc. Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng xoa lưng nàng, đợi tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ đi, nói:“Nho cũng không lạnh.”
Cầu Mộ Quân đi ra khỏi lòng hắn, không vui nói:“Người không ăn cũng được.”
Đoàn Chính Trung lấy một miếng, để vào trong miệng.
Nhìn ngón tay hắn, Cầu Mộ Quân len lén sờ sờ tay mình, nghĩ rằng may mà ngón tay nàng cũng không thô, hơn nữa tay nàng nhỏ hơn tay hắn, bằng không tay xấu hơn một nam nhân như hắn, thật đúng là xấu hổ.
Ăn xong nho, Đoàn Chính Trung nói:“Các ngươi đi xuống đi.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn:“Dạ, lão gia.”
Trong lòng Cầu Mộ Quân mừng thầm.
Nha hoàn ngoài cửa là mấy người cầm đèn lồng chờ đưa nàng về, Đoàn Chính Trung để các nàng đi, ý chính là để cho nàng ở lại, làm nhiều như vậy, mục đích chân chính rốt cục thành công.
Đoàn Chính Trung mở hai tay ra, Cầu Mộ Quân tiến lên, lập tức giúp hắn cởi quần áo.
Cầu Mộ Quân vẫn nằm bên cạnh hắn.
Nàng đưa lưng về phía hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Nhớ tới Trác Văn Quân, nhớ tới câu thơ trong [ Kinh Thi ] “Tử huệ tư ngã, Khiên thường thiệp Trăn”¹ Nàng rốt cục mở miệng nói:“Lão gia, sau này…… Ta chuyển đến nơi này ngủ có được không?”
(1) Đây là câu thơ trong bài “Khiên Thường” (Vén quần) trong Kinh Thi – Tác giả: Khổng Tử
“Tử huệ tư ngã,
khiên thường thiệp Trăn,
tử bất ngã tư, khởi vô tha nhân,
cuồng đồng chí cuồng dã thư!
Phỏng dịch:
Chàng mà thương thiếp,
thiếp sẽ xắn quần qua sông Trăn (theo chàng),
chàng không nghĩ đến thiếp,
há không còn người khác (thương thiếp) sao?
Chàng trẻ tuổi cuồng ngông này thật khùng!
Chờ đợi, tim đập thình thịch không ngừng, sau lưng lại vẫn không có tiếng động. Chẳng lẽ hắn đang ngủ? Không thể nào, mới nằm xuống không bao lâu mà! Hắn không đáp ứng sao?
Theo tính tình hắn cũng sẽ không ngượng ngùng cự tuyệt, hắn là loại người nào nàng còn không biết sao!
Đang lúc nàng phải lo trái nghĩ, cân nhắc có nên quay đầu nhìn hay không, sau lưng truyền đến tiếng nói từ tính của hắn:“Được.”
Cầu Mộ Quân cười. Thậm chí nhịn không được muốn vui vẻ cười ra tiếng.
Nhưng vì đại cục, nàng vẫn nhịn xuống, sau đó lại hỏi:“Lão gia, về sau ta cùng người dùng bữa được không?”
Lúc này không phải chờ lâu lắm. Hắn nói:“Được.”
Thừa thắng xông lên, nàng còn nói thêm:“Lão gia……”
Giọng nói dần dần nhỏ đi, như muỗi kêu nói:“Ta về sau…… Gọi người là phu quân được không?”
Đoàn Chính Trung lặng im một lát, môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói:“Được.” Thái độ thật khác thường.
Cầu Mộ Quân cũng cười, nhưng mà nụ cười biến mất thật nhanh, còn nói thêm:“Phu quân, ta thả mấy người Cận Nhi, người không tức giận sao?”
“Ta chỉ thấy kỳ lạ vì sao thái độ của ngươi lại chuyển biến nhanh như vậy.”
Cầu Mộ Quân run lên, hồi lâu mới nói:“Bởi vì nàng nói, nàng vào Xuân Mãn viện muốn dành tiền chuộc thân, sau đó còn cùng Dương đại ca của nàng sống bên nhau, ta…… bị nàng làm cho cảm động.”
Đoàn Chính Trung không nói gì, nàng tiếp tục nói:“Phu quân, người cảm thấy trong hiện thực, nếu phải chờ nàng rất nhiều năm mới có thể ra khỏi thanh lâu thì nam nhân họ Dương kia có ghét bỏ nàng không?”
Đoàn Chính Trung cười có chút lạnh lẽo, nói:“Vì sao ghét bỏ? Tàn hoa bại liễu cùng thái giám, không phải rất xứng đôi sao?”
Thân thể Cầu Mộ Quân lại run lên.
Tàn hoa bại liễu……
Cầu Mộ Quân nắm chặt tấm trải giường, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt từ trong mắt chảy xuống. Trong lời nói Đoàn Chính Trung, dường như vô ý lại như có thâm ý khác.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản