Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 085 - 087
Chính văn Chương 85: Chịu nhục
“Các ngươi bắt hắn?” Cầu Mộ Quân kinh hãi nói.
“Ha ha, cái này ta không thể nói.” Đoàn Tử Thông cười, lại đi lên hai bước.
Nụ cười của hắn tựa như có ý đồ, Cầu Mộ Quân lập tức lo lắng cho an nguy của mình bây giờ, xoay người muốn đi ra cửa, lại phát hiện cơ thể đã mềm yếu vô lực.
Đã xảy ra chuyện gì?
Trong không khí, tràn ngập mùi hương nhè nhẹ. Lúc trước quá mức chuyên tâm chuyện Cố Dật Lâu mà không chú ý, bây giờ ngửi được, mới cảm thấy là lạ, nhà gỗ nhỏ này trước nay chưa từng có loại mùi này.
Nàng đỡ lấy khung cửa chống đỡ thân thể, hỏi:“Ngươi hạ thuốc ở trong phòng?”
Đoàn Tử Thông ha ha cười nói:“Bây giờ mới biết, mẫu thân đại nhân phản ứng hơi chậm rồi.”
Cầu Mộ Quân muốn rời khỏi cửa, nhưng cố thế nào cũng không đứng vững, chỉ có thể đỡ lấy khung cửa. Trong lòng bối rối, nàng hỏi:“Ngươi muốn làm gì? Ta là con gái Hầu gia, phu nhân của Đoàn Chính Trung, ngay cả mạng ta Thích Tĩnh cũng muốn sao?”
“Không, không, không —” Đoàn Tử Thông cười có chút âm dương quái khí¹ nói nói:“Thích đại nhân còn không biết ngươi có quan hệ với thích khách này, nhưng mấy ngày nay ta vẫn không quên được ngày ấy, mẫu thân xinh đẹp của ta cởi quần áo ở sau bình phong sau, bóng dáng xinh đẹp đó, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi.”
(1) Âm dương quái khí: [阴阳怪气]: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
“Ngươi……” Cầu Mộ Quân phát hiện ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, liều mạng muốn chạy trốn, vừa rời khung cửa lập tức ngã xuống đất.
Đoàn Tử Thông chậm rãi đi đến gần nàng, cười nói:“Vô dụng, ngươi không chỉ không thể trốn, một hồi nữa, ngay cả trốn ngươi cũng không muốn chỉ nghĩ tìm nam nhân đến cứu ngươi, an ủi thân thể nóng bỏng của ngươi, tâm linh tràn ngập tình dục của ngươi.”
“Ngươi…… Ngươi……” Hắn nói nàng không thể không tin, bởi vì ngay tại lúc hắn nói chuyện, nàng cũng đã cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, trong người có một ngọn lửa lan ra, dường như đốt cháy nàng.
“Ngươi…… Làm gì ta……?” Nói chuyện có chút đứt quãng, Cầu Mộ Quân dùng hết sức lực lùi về phía sau, khuôn mặt Đoàn Tử Thông trước mắt đã có chút mơ hồ, hai ba cái bóng gộp lại.
“Ta không làm gì với ngươi cả, chỉ là không cẩn thận, mở bình thuốc trên người ra thôi.”
Cầu Mộ Quân thấy hắn lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay.
Giọng hắn có chút nghẹn, nói:“Nghe nói thuốc này ngửi qua liền có thể làm cho nữ tử thanh cao kiêu ngạo nhất lập tức dâm đãng giống như kỹ nữ, cho dù là lão ni cô ăn chay niệm Phật nhiều năm, cũng có thể thoáng chốc trở nên phong tình vạn chủng! Ha ha ha!”
“Đoàn Chính Trung…… Nếu…… biết, nhất định…… Nhất định sẽ làm…… Cho ngươi…… Không thể chết tử tế được.” Cầu Mộ Quân nói xong, tiếp tục liều mạng lùi về sau, lại chỉ có thể di chuyển một khoảng ngắn như con kiến.
Đoàn Tử Thông đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống mà nói:“Ta còn muốn cho hắn biết, cho hắn biết kẻ bị hắn đánh gãy chân làm thế nào chơi đùa thê tử của hắn, làm việc mà hắn làm không được. Còn nữa, lúc trước cũng là ngươi cầu hắn đừng hoạn ta, có phải đã sớm nghĩ đến có một ngày sẽ cùng ta hưởng đến mùi vị sung sướng hay không?”
“Ha ha ha —” Đoạn Tử Thông cười lớn, ôm lấy Cầu Mộ Quân đã xụi lơ như nước, đi đến bên giường.
“Không…… Buông…… Buông ra……” Cầu Mộ Quân nói vậy, nhưng trong lòng, trên người, cảm giác không tên kia làm cho nàng sợ hãi, chỉ hy vọng giờ phút này Đoàn Chính Trung có thể đến, hoặc là hắn vẫn phái người theo dõi nàng lúc nàng không biết, giám sát nhất cử nhất động của nàng, biết bây giờ nàng đang gặp nguy hiểm.
Đoàn Tử Thông thả nàng lên trên giường, sờ soạng hai má của nàng, cởi vạt áo của nàng.
Cầu Mộ Quân há mồm thở gấp, ánh mắt cũng nhìn không rõ, thân mình cũng hoàn toàn mềm yếu vô lực, chỉ có ý thức còn sót lại, liều mạng tránh hắn.
Đoàn Tử Thông cởi áo ngoài của nàng, sau đó…… tay liền dừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu, còn chưa kịp quay đầu lại, đã ngã xuống đất. Trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, nhìn lại, là một người mặc đồ đen che mặt.
Mặt Cầu Mộ Quân đỏ bừng bừng, trên cổ chảy ra mồ hôi, mắt mở to, sợ hãi mà lại mang theo hi vọng nhìn người mặc đồ đen, không biết hắn đến cứu nàng hay là tai họa lớn hơn.
Ý thức còn lại tiếp tục mơ hồ, theo như lời Đoàn Tử Thông, tình dục ngày càng lớn, dần dần cắn nuốt lý trí còn sót lại của nàng.
Bóng đen chậm rãi tới gần, đứng tại chỗ nhìn nàng trong chốc lát, sau đó tiếp tục động tác của Đoàn Tử Thông.
Nàng đã nói không nên lời, lại tránh không được, cảm thấy quần áo của mình từng món từng món bị cởi ra, đến khi nàng hoàn toàn trần truồng thì đã không còn ý thức.
Khi ý thức hoàn toàn mất đi, sức lực của nàng lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, ôm chặt lấy người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen đẩy nàng ra, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, tách chân của nàng ra, cởi quần của mình xuống.
Khi một cơn đau đớn truyền đến, trong chớp mắt nàng dường như khôi phục ý thức, nhìn rõ ràng người phía trên, sau đó lại tiếp tục trầm luân.
Một tiếng than nhẹ từ trong miệng phát ra, nàng cầm chặt lấy tấm trải giường, cảm thụ từng đợt từng đợt sóng triều.
Ban đầu, người mặc đồ đen nâng chân của nàng, lần lượt va chạm trong cơ thể nàng. Sau đó, có lẽ biết nàng hoàn toàn bị dược tính khống chế hoặc có lẽ thật sự động tình, hắn kéo che mặt xuống, cúi người hôn lên cổ nàng, sau đó chậm rãi lướt xuống, ngậm lấy đóa anh đào trước ngực, mút vào.
Nàng ôm lấy hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn.
.
.
.
Một lần nữa mở mắt ra, nàng trần như nhộng nằm ở trên giường, thậm chí…… hai chân đau nhức vẫn còn tách ra rất lớn. Không phải không nhớ rõ, nhưng nghĩ đến, tất cả giống như một giấc mộng xuân.
Nhưng vết tụ máu trên người nói cho nàng đây không phải mộng, vết máu trên trăn trải giường nói cho nàng đây không phải mộng, chất lỏng xa lạ giữa hai chân nói cho nàng, tất cả không phải mộng.
Nước mắt trào ra.
Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở trên giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.
Rốt cuộc, trong sạch của nàng…… cũng không giữ được ……
Chính văn Chương 86: Bi thương
Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở trên giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.
Nước mắt vẫn rơi, ánh mặt trời cũng không thể hong khô hết được, trong đầu nàng vẫn trống rỗng.
Có thể nhớ được bóng đen lờ mờ kia cùng kích tình khó quên, nhưng đây cũng là điều nàng không mong muốn nhất.
Con đường phía trước, nàng không biết nên đi thế nào.
Theo như trong sách, theo lời dạy của thánh nhân xưa, hẳn nàng nên lấy cái chết tẩy rửa nhục nhã, nhưng…… nàng muốn sống.
Nàng muốn cười chính mình, không muốn chết, ngươi còn muốn làm cái gì đây? Đứng dậy, trở lại Đoàn phủ, coi như không phát sinh chuyện gì sao? Nước mắt lại chảy ra.
Nàng chống người ngồi dậy, lấy quần áo từng món từng món tự mình mặc vào. Thi thể Đoàn Tử Thông vẫn nằm trên mặt đất, nàng đi qua chưa từng liếc mắt một cái.
Chim vẫn hót, rừng trúc vẫn xinh đẹp như trước, mặt trời cũng vẫn sáng lạn. Nhưng những thứ xinh đẹp này lại càng khiến nàng đau lòng.
Nàng lê thân mình bủn rủn, chống vào cây trúc xanh biếc đi về phía trước, gió nhẹ thổi đi vết thương cùng nước mắt. Thất thần trở lại Đoàn phủ, Tiểu Nhụy thân thiết gọi, nàng khẽ hỏi:“Đoàn Chính Trung đâu?”
“Tiểu thư người quên rồi sao? Lão gia từ sáng sớm đã tiến cung rồi.” Tiểu Nhụy nói.
Cầu Mộ Quân không hỏi lại, chậm rãi vào phòng, chống lên bàn quay đầu lại nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn tắm rửa.”
“A? Sớm như vậy……” Tiểu Nhụy hơi ngạc nhiên, nhìn thấy mồ hôi trên đầu nàng, lập tức cười nói:“Tiểu thư hẳn là mệt rồi, cả người chảy đầy mồ hôi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước.” Nói xong, liền đi ra ngoài.
Lát sau, Tiểu Nhụy đổ nước đầy thùng gỗ, cầm đến cho Cầu Mộ Quân một bộ quần áo sạch sẽ, đi đến bên cạnh nàng nói:“Tiểu thư, nước được rồi, nô tỳ giúp người thay quần áo.”
“Không cần!” Cầu Mộ Quân kinh hoảng lùi ra sau vài bước, giống như bị sợ hãi.
Tiểu Nhụy kỳ lạ nói:“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cầu Mộ Quân thở hổn hển mấy hơi, sau đó lại chậm rãi bình tĩnh lại, nói:“Em đi ra ngoài trước, ta…… tự ta mình làm.”
“Tiểu thư……”
“Em đi ra ngoài!” Cầu Mộ Quân sốt ruột nói.
Tiểu Nhụy cúi thấp đầu, trả lời:“Dạ, nô tỳ đi ra ngoài trước.” Sau đó đi đóng cửa phòng lại.
Cầu Mộ Quân lại một lần rơi lệ đầy mặt. Cởi quần áo, trên người đều là dấu vết hoan ái. Cho dù rửa mấy lần, cũng không rửa sạch được dấu vết đầy người, cả người dơ bẩn. Một canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi ở trong thùng gỗ.
Tiểu Nhụy ở ngoài cửa gọi:“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Nàng phục hồi lại tinh thần, hồi lâu, trả lời:“Không sao.”
“Vậy người có cần thêm nước ấm không?” Tiểu Nhụy hỏi.
“Không…… Không cần.” Nàng đáp lại.
Nếu có thể nàng hy vọng có thể vĩnh viễn ngâm mình ở trong nước.
Mặt trời dần dần lặn, nước đã lạnh như băng, Tiểu Nhụy ở ngoài cửa hỏi vài lần, nàng mới đứng lên, chậm rãi mặc quần áo. Đi ra cửa, mặt trời không còn chói mắt như trước, chỉ còn chút độ ấm cuối cùng.
“Hắn đã trở về chưa?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Ai, lão gia sao? Hình như vừa trở về, có người đi dẫn ngựa.” Tiểu Nhụy nói. Cầu Mộ Quân run lên, lập tức chạy ra cửa trước.
“Aizz, tiểu thư, quần áo người còn chưa chỉnh!” Tiểu Nhụy ở phía sau gọi không được, cũng đuổi theo.
Cầu Mộ Quân chạy đến trong vườn hoa, chắn phía trước đám người Đoàn Chính Trung. Tiểu Nhụy từ phía sau đuổi theo, phủ thêm áo ngoài cho nàng. Nàng đỏ mắt, hoa lê đái vũ¹ nhìn Đoàn Chính Trung.
Cho dù tóc nàng vẫn ẩm ướt, quần áo cũng không chỉnh, nhưng lại điềm đạm đáng yêu xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp làm cho người ta mất hồn.
Bọn hạ nhân bên người Đoàn Chính Trung muốn nhìn lại không dám nhìn, hơi hơi cúi đầu đoán phu nhân bị làm sao vậy. Đoàn Chính Trung đánh giá nàng, trong mắt xuất hiện một tia không vui. “Còn ra thể thống gì nữa?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Ngươi……” Môi Cầu Mộ Quân run run vài cái, cúi đầu một giọt nước mắt rơi xuống, khi mọi người trước mặt còn chờ nàng nói chuyện, nàng lại đột nhiên chạy đi.
Tiểu Nhụy lại đuổi theo.
Đoàn Chính Trung hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Cầu Mộ Quân trở lại trong phòng liền ngồi ngơ ngác, không rên một tiếng. Tiểu Nhụy bưng đồ ăn tới, khuyên thế nào nàng cũng không ăn.
Đến buổi tối, Tiểu Nhụy lại dìu nàng nằm trên giường, chính mình trông coi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn nàng một cái, lại phát hiện nàng vẫn luôn mở mắt, giống như trúng phải tà.
Cứ như vậy nàng không ngủ Tiểu Nhụy vẫn trông coi bên cạnh, đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên ngồi dậy. Tiểu Nhụy bước lên phía trước hỏi:“Tiểu thư……” Nàng không đáp, vạch chăn, xuống giường khoác thêm ngoại bào. Tiểu Nhụy lại cuống quít đuổi theo nàng. Nàng lại chạy đến phòng Đoàn Chính Trung.
Đến cửa, không nói gì liền xông vào, thủ vệ ngoài cửa vào thông báo cho Đoàn Chính Trung vốn đã ngủ. Đoàn Chính Trung từ trên giường đứng lên, nói:“Để cho nàng vào đi.”
Thủ vệ vâng lời, Cầu Mộ Quân chạy vào, nhìn Đoàn Chính Trung đứng ở trong phòng, đột nhiên xông lên ôm lấy hắn. Đoàn Chính Trung sửng sốt.
Nàng ôm hắn, áp mặt sát vào gáy hắn, ánh mắt đột nhiên trầm tĩnh lại.
“Lão gia, đêm nay cho ta ngủ ở đây được không?” Nàng nói. Giọng nói khiến người ta thương tiếc, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Đoàn Chính Trung vẫy tay cho thị vệ lui ra ngoài.
“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Cầu Mộ Quân buông hắn ra, đôi mắt ướt át, cô đơn nói:“Người không muốn sao?” Nói xong, nàng cúi đầu, từ từ lùi về phía sau mấy bước, rơi nước mắt nói:“Ta đã biết…… Thực xin lỗi, lão gia, quấy rầy người nghỉ ngơi.” Nàng tiếp tục lùi về phía sau, chuẩn bị xoay người ra cửa
Chính văn Chương 87: Xảy ra chuyện
Cầu Mộ Quân buông hắn ra, đôi mắt ướt át, cô đơn nói:“Người không muốn sao?” Nói xong, nàng cúi đầu, từ từ lùi về phía sau mấy bước, rơi nước mắt nói:“Ta đã biết…… Thực xin lỗi, lão gia, quấy rầy người nghỉ ngơi.” Nàng tiếp tục lùi về phía sau, chuẩn bị xoay người ra cửa
“Được rồi.” Đoàn Chính Trung nói:“Chỉ một lần này, về sau không được làm loạn.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu.
Nằm trên giường, nàng lại tiến vào trong lòng Đoàn Chính Trung, ôm lấy hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt phần áo trước ngực hắn. Đoàn Chính Trung cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng ôm nàng.
Một đêm này, cho dù nằm ở trong lòng hắn nàng cũng không ngủ được, đến tận khi qua canh ba, cơ thể cùng tinh thần mới thả lỏng
Mới chợp mắt, lại hoảng hoảng hốt tỉnh lại.
Không ngờ vừa ngủ một lát, nàng đã gặp ác mộng. Đoàn Chính Trung tỉnh lại, chỉ thấy Cầu Mộ Quân đầu đầy mồ hôi, thống khổ nức nở, môi run rẩy, dường như muốn kêu lên nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Hắn đánh thức nàng.
“Đừng mà —” Cầu Mộ Quân hét to một tiếng, mở mắt, đẩy Đoàn Chính Trung ra, kinh hoàng lui đến mép giường.
“Ngươi làm sao vậy?” Trên mặt hắn tuy không có biểu tình, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút thân thiết. Thấy rõ người trước mắt, nàng cúi đầu, nắm chặt chăn khóc, không nói một câu. Đoàn Chính Trung hơi hơi nghiêng người, hỏi:“Ngươi ban ngày đi ra ngoài sao?”
“Đừng nói, đừng nói! Ta van cầu người……” Cầu Mộ Quân đột nhiên kích động, lại dùng sức rụt về góc giường, thân thể run rẩy kịch liệt.
Đoàn Chính Trung đưa tay chạm vào nàng, lại giống như dọa đến nàng, nàng lại càng thêm sợ hãi. Đoàn Chính Trung dừng lại, vẫn kéo nàng từ mép giường ôm vào trong lòng. Cầu Mộ Quân đẩy hắn vài lần, hắn vẫn không buông tay, nàng khóc, lại ôm chặt lấy hắn.
Khóc một hồi lâu, đến khi phần áo trước ngực Đoàn Chính Trung hoàn toàn ướt đẫm Cầu Mộ Quân mới khá lên một ít, khóc lớn biến thành nức nở, sau đó từ từ nhỏ đi, cuối cùng bình tĩnh trở lại, yếu ớt nằm trong lòng hắn.
“Lão gia.” Bên ngoài có tiếng thị vệ.
Đoàn Chính Trung nghiêng đầu, hỏi:“Chuyện gì?”
Thị vệ nói:“Có người đột nhập vào phủ, bị bắt. Bây giờ lão gia muốn thẩm vấn hắn không ạ?”
“Trước giải hắn đến đây.” Đoàn Chính Trung nói.
Bên ngoài không còn tiếng động, Đoàn Chính Trung nói với Cầu Mộ Quân trong lòng:“Ngươi nằm xuống trước đi.” Nói xong chuẩn bị buông nàng ra, nhưng nàng lại giữ chặt hắn không buông.
Cuối cùng hai người đều mặc quần áo, đi ra cửa phòng.
Gian ngoài, quản gia, thủ vệ đều đã chờ ở bên ngoài, quỳ gối trong phòng là một người trẻ tuổi, nhìn quần áo khí chất, không giống như người có thân phận, cũng không giống có võ công cao cường như Cố Dật Lâu.
Đoàn Chính Trung ngồi xuống ghế trước, Cầu Mộ Quân ngồi ở bên cạnh hắn, thần sắc dại ra rúc vào bên cạnh hắn.
Phía sau, quản gia nói:“Lão gia, người này không biết võ công, có vẻ là ban ngày nhân cơ hội trà trộn vào đám hạ nhân, trốn đến buổi tối, nửa đêm mới đi ra, bị thủ vệ phát hiện gần phòng ở của hạ nhân.”
Đoàn Chính Trung lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm, hỏi người trẻ tuổi quỳ đối diện:“Tiến vào làm gì?”
Hỏi một lúc lâu cũng không có hồi âm.
Đoàn Chính Trung mỉm cười, không nói gì.
Thủ vệ đứng một bên đi lên, túm lấy tóc hắn giật lên, tát liền hai phát
Hắn không nói lời nào, thủ vệ đá vào ngực hắn một cước, đá ngã xuống đất.
Vẻ mặt Cầu Mộ Quân vẫn dại ra như cũ, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn qua bên này, nhưng cũng giống như Đoàn Chính Trung nhìn mà không có cảm xúc gì.
Lại một thủ vệ khác đi tới, cùng thủ vệ vừa rồi đá mấy đá, sau đó đạp một cước lên mắt cá chân của hắn. “Không mở miệng, trước hết ta đánh gãy chân ngươi!” Nói xong, đang muốn hạ thủ.
“Ta nói!” Người trẻ tuổi dường như là không chống đỡ nổi nữa, mở miệng nói:“Ta đến ăn trộm!”
Đoàn Chính Trung lạnh lùng cười, nói:“Trộm? Trộm cái gì vậy?”
Người trẻ tuổi nói:“Ta thua bạc, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, Lâm lão đại nói nếu còn không trả, sẽ chém đứt tay chân của ta. Ta cũng cùng đường, cầu tổng quản đại nhân tha mạng!” Hắn nói chuyện thực lưu loát, không có khiếp đảm, cũng không có sợ hãi, thậm chí ngay cả lúc nói câu “Tổng quản đại nhân tha mạng” cũng không có cảm xúc dao động quá lớn.
Đoàn Chính Trung chậm rì rì nói:“Tốt, ngươi đã nói là muốn ăn trộm thì là ăn trộm, ta tin ngươi.” Nói xong, hắn nói với quản gia:“Mấy con chó trong phủ hẳn là mấy ngày không được ăn thịt sống, ngày mai để cho chúng nó ăn đi.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia bình tĩnh trả lời.
Cả người Cầu Mộ Quân chấn động, nhìn người trẻ tuổi nhưng không nói gì, lại dựa sát vào Đoàn Chính Trung thêm một chút.
“Đừng mà!” Một giọng nữ truyền đến, Cận Nhi từ ngoài cửa xông vào,“Cộp” Một tiếng quỳ gối trước mặt Đoàn Chính Trung.
“Lão gia khai ân, ném nô tỳ đi, ném nô tỳ cho chó ăn, hắn không phải người trong phủ, cũng không phải đến ăn trộm, hắn đến tìm nô tỳ, là…… là nô tỳ để cho hắn vào, nô tỳ xin người thả hắn!”
“Thu Nam!” Người trẻ tuổi hét lớn một tiếng, bi phẫn nói:“Ai cho nàng đến!”
Nước mắt trong mắt Cận Nhi lập tức liền chảy ra, khóc nói:“Thực xin lỗi…… Dương đại ca…… Ta, ta không muốn huynh chết……”
“Aiz, lại là một đôi nam nữ si tình, Xuân Mãn viện đã nhận vài nha hoàn từ Đoàn phủ ta rồi.” Đoàn Chính Trung nói, lại cười lên.
Người trẻ tuổi nắm chặt tay, đánh mạnh xuống, đau lòng nói:“Vì sao! Vì sao nàng lại tới!” Cận Nhi nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ khóc.
Đoàn Chính Trung nhìn Cầu Mộ Quân, phát hiện nàng vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt không khỏi lộ ra nghi hoặc.
Tiếp theo hắn nói:“Trước giam nam nhân này trong phủ, cho nhịn đói vài ngày. Hôm động thủ để cho nha hoàn này ở bên cạnh nhìn, đến lúc đó, đưa cả hai người bọn họ đi.”
Hắn nói “Động thủ” tức là hoạn người trẻ tuổi, hắn nói “Đưa hai người bọn họ đi” là đem nam nhân thân tàn ném ra ngoài cửa, đưa Cận Nhi đến thanh lâu.
Quản gia đáp “Vâng”, sai hạ nhân mang hai người đi. Cận Nhi cùng người trẻ tuổi nhìn nhau, rơi lệ không nói.
Đoàn Chính Trung trở về phòng, Cầu Mộ Quân đi cùng hắn, nhưng lúc này, không kéo cánh tay hắn, mà rúc vào trên người hắn. Đi đến bên giường, hắn nói:“Ta nghĩ ngươi sẽ lại cầu xin thay bọn họ.” Cầu Mộ Quân ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn một cái, lại cúi đầu không nói gì. Đoàn Chính Trung nhìn dáng vẻ của nàng lại càng nghi hoặc. Nàng giống như không thấy, yên lặng nằm trên giường.
Sáng sớm hôm sau, trời âm u như muốn mưa. Đoàn Chính Trung sai người đưa Cầu Mộ Quân trở về, cũng không ăn điểm tâm cùng nàng.
Cầu Mộ Quân còn chưa đi đến cửa phòng mình, trời đã bắt đầu mưa. Mưa mùa hè, đến rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền mưa mù mịt che cả trời đất, chẳng phân biệt được trời đất, sấm sét đầy trời.
Tiểu Nhụy miễn cưỡng che cho Cầu Mộ Quân giúp nàng vào phòng, lập tức có người mang điểm tâm lên.
Cầu Mộ Quân xoay người nhìn cảnh tượng bên ngoài, đột nhiên lao ra ngoài cửa, đứng dưới trời mưa.
Tiểu Nhụy quá sợ hãi, cuống quít cầm ô đi ra ngoài.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy, bên ngoài mưa lớn như vậy, sẽ cảm lạnh đó.” Tiểu Nhụy đem ô che trên đỉnh đầu nàng, nàng lại đẩy ra đi về phía trước hai bước, lại đứng dưới mưa, để nước mưa không ngừng xối trên người nàng.
Một tia sét xé qua bầu trời, ngay sau đó đó là tiếng sấm“Ù ù”.
Tiểu Nhụy vội vàng chạy lên, kéo nàng về phía phòng nói:“Tiểu thư, mau vào phòng đi, bên ngoài sét lớn như vậy, rất nguy hiểm!”
“Em buông, buông ra. Ta muốn tắm mưa, mưa là sạch sẽ nhất, ta muốn tắm mưa!” Cầu Mộ Quân lại đẩy ô của nàng ra, chạy đến dưới mưa.
Nha hoàn bưng điểm tâm nhìn tình hình như vậy, vội đi gọi Đoàn Chính Trung.
Lúc Đoàn Chính Trung đến, chỉ thấy ngoài hành lang hơi nước mù mịt, mưa rơi xuống đất cũng theo dòng chảy vào hồ. Bóng dáng mơ hồ của Cầu Mộ Quân đứng trong mưa làm cho người ta nhìn không thấy, lại giống như tấm thân đơn bạc của nàng ngay lập tức sẽ bị mưa hòa tan.
Hắn lập tức đi vào trong mưa, ôm lấy nàng, trở lại trong phòng.
Trên người nàng đẫm nước mưa, cả người lạnh như băng, cho dù là mùa hè, cũng bắt đầu run cầm cập
Nha hoàn lập tức lấy khăn mặt đến, giúp nàng thay quần áo lau người, sau đó Đoàn Chính Trung ôm nàng lên trên giường.
Lát sau, nha hoàn bưng nước đường nóng tới, đặt ở bên cạnh Đoàn Chính Trung.
Mùa hè tiết trời nhanh chóng ấm lại, Cầu Mộ Quân ở trong chăn không còn run nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt dại ra.
Đoàn Chính Trung nâng nàng dậy, bón chén đường nóng cho nàng, nàng cũng nghe lời há miệng uống hết. Bộ dáng của nàng giống rối gỗ, giống như hình nhân.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản