Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 079 - 081
Chính văn Chương 79: Đùa giỡn
Một hồi lâu, hình như hắn đã tắm xong, xoay người, chống lên thành bể đứng lên. Nàng nhìn thấy… mông hắn…
Chỉ nhìn thoáng một cái, Cầu Mộ Quân đỏ mặt rụt đầu về. Lần đầu tiên thấy nam nhân khỏa thân. Lần đầu tiên, thấy hắn hoàn toàn không mặc quần áo. Nhưng…… Không phải nàng phải xem phía trước sao?
Quá khẩn trương, lúc này mới nhớ tới trọng điểm, lại ngó đầu nhìn nhìn, không cẩn thận chạm vào thùng, phát ra một tiếng động nhỏ.
Nàng nhanh chóng rụt đầu lại, vừa kịp nhìn thấy hắn quay đầu lại, vẻ mặt đề phòng.
Trong đầu “bùm” một tiếng, Cầu Mộ Quân cảm giác như mình tiến vào cảnh trong mơ.
Có lẽ nàng mong có thể tiến luôn vào cảnh trong mơ.
Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới gần.
Cả người nàng nóng ran, lỗ tai ‘ông ông’, trong đầu trống rỗng.
Trước mắt, xuất hiện một đôi chân.
Ống quần bằng lụa màu trắng.
Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, từ quần dài hắn, qua lưng quần, qua ngực, thấy được vẻ mặt cười như không cười của hắn.
Nàng không tự giác lùi về đằng sau.
Hắn nhìn nàng, không nói lời nào.
Nàng tiếp tục lùi, lùi rồi lại lùi.
Hắn vẫn nhìn nàng, vẫn giữ vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Nàng lùi đến sát góc, kết quả,“rầm” một tiếng, một cái thùng rơi xuống đất. Tiếng “rầm” này khiến nàng bừng tỉnh, đứng lên, lách qua chỗ trống mà cái thùng vừa rồi rơi xuống, chạy tới đường ngầm thư phòng.
Chạy vài bước, dưới chân truyền đến cảm giác quen thuộc lại khủng bố — lòng bàn chân trượt một cái, “Bùm” một tiếng nàng rơi vào bể.
Bể rất lớn, cũng rất nông, không giống lần nàng rơi vào ao, đụng vào tảng đá bất tỉnh nhân sự, mà uống vào vài ngụm nước, uống mấy ngụm nước tắm của hắn. Nàng ho khan, từ trong bồn tắm đứng lên quay đầu lại, vừa vặn nhìn đến một viên trân châu lăn đến bên chân Đoàn Chính Trung.
Hết hồn……
Cầu Mộ Quân nhìn hạt trân châu gây họa kia, nghĩ tới một việc.
Lần trước làm cho nàng trượt chân có phải cũng là một viên trân châu hay không? Hay là hạt gì khác?
Ý tưởng này chợt lóe mà qua, suy nghĩ của nàng lại trở về với tình hình quẫn bách trước mắt.
Mặt nóng, tim đập kịch liệt, kim quang chói mắt, vẻ trào phúng trên mặt hắn.
Tuy rằng bị hắn tắm qua một lần, nhưng nước trong bể vẫn ấm, hình như còn bay lên mùi hương liệu nhè nhẹ.
Đoàn Chính Trung chậm rãi đến gần bể đứng ở thành bể, hừ nhẹ một tiếng, hơi cười cười, sau đó vươn tay về phía nàng.
Tuy rằng do dự, nhưng nàng biết rõ không còn lựa chọn nào khác. Cầu Mộ Quân chậm rãi vươn tay, có chút run rẩy đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
Hắn cầm tay nàng, nàng một chân đạp lên thành bể dựa vào lực của hắn, được kéo lên bờ
Hắn buông tay nàng ra, thuận tay ôm thắt lưng của nàng. Dùng chút lực xoa xoa, dường như muốn nắm eo nhỏ của nàng trong tay.
Cầu Mộ Quân hít vào thật sâu, rũ mắt xuống né tránh ánh mắt hắn, nhìn vào ngực hắn.
Tay kia của hắn để ở ngực nàng, chậm rãi xoa nắn nơi mềm mại đang lộ ra.
Hắn…… Hắn muốn làm cái gì?
Nếu hắn thật sự không phải thái giám, có thể ……hay không
Đoàn Chính Trung ôm nàng, vẫn giữ chút khoảng cách, cách lớp quần áo một bàn tay hắn vuốt cánh tay mượt mà của nàng, một bàn tay luồn vào trong vạt áo nàng nắm lấy nơi mềm mại kia.
Chân Cầu Mộ Quân mềm nhũn, suýt tê liệt ngã xuống đất, lại bị hắn ôm eo rồi hôn lên môi nàng.
Nàng vốn đang hoảng hốt, hụt hơi lại bị hắn ôm hôn.
Dưới chân nàng mềm nhũn, đứng không nổi. Đoàn Chính Trung đột nhiên buông lỏng tay, làm cho nàng ngã xuống đất, hắn nâng thắt lưng của nàng, không để cho nàng ngã quá nặng.
Nàng ngã ngồi ở trên đất, hắn cũng chậm chậm ngồi xổm xuống, đẩy nàng nằm trên đất.
Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, cười nhìn nàng, giống con mèo nhìn con chuột đang run rẩy trước mặt nó.
Cầu Mộ Quân thở dốc, ngắn mà gấp, bộ ngực kịch liệt phập phồng.
Đoàn Chính Trung kéo vạt áo trên bả vai của nàng, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong.
Tay hắn chậm rãi sờ lên bụng nàng, trong khi nàng hô hấp dồn dập, hắn lại nhẹ nhàng, chậm rãi.
Nàng nhắm chặt hai mắt.
Trong chốc lát, hắn rút tay từ trong cái yếm của nàng ra, lấy bạch trân châu, vàng hạt đậu ở bên cạnh, để tay phía trên cơ thể nàng, chậm rãi buông tay, từ từ buông ra, mỉm cười nhìn hạt châu tròn tròn rơi ở trên bộ ngực hoặc là trên rốn của nàng, rơi xuống đất hoặc là lưu lại.
Khi hai người đi ra cửa đầu tiên, ngay cả bốn thị vệ luôn luôn lạnh lùng như núi băng cho dù trước mắt xảy ra chuyện gì cũng không đổi sắc, cũng lộ ra biểu tình giật mình.
Đoàn Chính Trung một mình đi vào, lại mang theo Cầu Mộ Quân đi ra, vẻ mặt Đoàn Chính Trung cười sung sướng, Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi thấp đầu, quần áo dính sát vào cơ thể, vẫn hơi hỗn độn.
Lại ra một cửa, thấy trên tay nha hoàn nâng ngoại bào, Đoàn Chính Trung nói:“Phủ thêm quần áo cho phu nhân.”
Nha hoàn vâng lời cầm quần áo phủ thêm cho Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân vẫn cúi đầu thật thấp, không nói một câu. Ra khỏi Oanh Thanh Trì, bên ngoài trời đã đầy sao
Đoàn Chính Trung đi về phòng mình, Cầu Mộ Quân được nha hoàn đỡ đi đến một phòng khác.
Tiểu Nhụy vẫn quanh quẩn gần thư phòng, nhìn thấy cảnh này từ xa, lập tức chạy tới.
“Tiểu thư, làm sao vậy? Người sao lại thành ra như vậy?” Tiểu Nhụy sốt ruột hỏi, Cầu Mộ Quân không phát ra một tiếng.
Tiểu Nhụy không tiếp tục hỏi nhiều, cùng nha hoàn khác đỡ Cầu Mộ Quân vào phòng, giúp Cầu Mộ Quân đổi quần áo, đóng cửa phòng mới hỏi:“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cầu Mộ Quân lắc lắc đầu.
“Bị hắn phát hiện.” Nàng nhẹ giọng nói.
“A?” Tiểu Nhụy thất vọng, lại mang theo một tia hi vọng cuối cùng hỏi:“Tiểu thư người có thấy được gì không?”
“Không thấy.” Cầu Mộ Quân lại lắc lắc đầu, sau đó nói:“Nhưng mà ta đoán, hắn hẳn là thái giám thật.”
“Vì sao? Không phải có nhiều điểm đáng nghi như vậy sao?” Tiểu Nhụy lập tức nói.
“Không phải…… Là chúng ta nhầm.” Cầu Mộ Quân thở dài, nói:“Oanh Thanh Trì thần bí như vậy, không phải vì hắn sợ người khác nhìn hắn tắm rửa, mà là bởi vì……”
“Bởi vì sao?” Tiểu Nhụy vội vã hỏi.
“Bởi vì Oanh Thanh Trì, không chỉ là bể tắm của hắn, còn là một cái kho vàng bí mật.” Cầu Mộ Quân nói. Tiểu Nhụy thất thần thật lâu, dường như không thể tin đáp án này. Cầu Mộ Quân cũng không nói nữa, hai người đều yên lặng.
Tiểu Nhụy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng nói:“Vậy trên người người bị sao vậy?”
Mặt Cầu Mộ Quân hơi hơi đỏ, nói:“Ta bị hắn phát hiện, vì quá khẩn trương, không cẩn thận rơi vào bể.” Quan trọng không phải rơi vào bể, mà là bị hắn kéo lên, sau khi bị hắn kéo lên lại bị hắn đùa giỡn vài lần. Vô cùng tức giận, vô cùng hận, vô cùng hối hận.
Tức hắn đùa giỡn, hận chính mình ngu ngốc, hối hận bản thân mình làm việc xúc động.
Nghe xong lời của nàng, Tiểu Nhụy nghĩ nghĩ, còn nói thêm:“Vậy tiểu thư, người còn có thể nghĩ cách khác thăm dò xem rốt cuộc lão gia có phải thái giám hay không?”
Cầu Mộ Quân nhìn nhìn nàng, lại cúi đầu nói:“Tạm thời sẽ không.” Thăm dò thế nào, cho dù nàng muốn thăm cũng không dò được.
Tiểu Nhụy lại yên lặng, dường như đang suy nghĩ. Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gió, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nói:“Đúng rồi tiểu thư, thuốc buổi tối người còn chưa uống, nô tỳ đi bưng tới cho người.”
Tiểu Nhụy ra cửa, Cầu Mộ Quân vẫn ngồi ở trên ghế nghĩ cảnh tượng diễn ra ở Oanh Thanh Trì, tim lại đập thật nhanh.
Đột nhiên một cái gì màu trắng từ cửa sổ bay vào,“Cộp” một tiếng rơi trên sàn, sau đó lăn về phía trước.
Cầu Mộ Quân cả kinh, đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài đen kịt, cũng không nhìn thấy cái gì, vừa định gọi người, nhớ tới cái vừa rơi trên sàn, quay người lại kiểm tra.
Là một hòn đá nhỏ bọc giấy bên ngoài.
Trong lòng đột nhiên run lên, có bóng dáng một người hiện ra trong đầu.
Bên trong ngoại trừ một hòn đá nhỏ, còn có một tờ giấy.
Nàng khẩn trương mở tờ giấy ra, thấy một hàng chữ: ‘Ngày mai, bên thúy hồ, sâu trong rừng trúc’.
Trong lòng mừng như điên.
Nàng biết, nàng biết hắn sẽ không chết. Tuy rằng sự thật xảy ra trước mắt, tuy rằng chính mình cũng khuyên mình hắn đã chết nhưng vẫn có giọng nói nào đó trong lòng nói cho nàng, hắn chưa chết.
Tuy rằng nàng chưa thấy qua chữ hắn, nhưng nàng nhận ra hắn.
Cố Dật Lâu.
Người này, chính là Cố Dật Lâu.
Chính văn Chương 80: Tin tức của hắn
Cầu Mộ Quân lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, không nhìn ra đã từng có người đến.
Tiếng bước chân Tiểu Nhụy truyền tới, Cầu Mộ Quân giấu tờ giấy vào trong lòng.
Tiểu Nhụy không phải người ngoài, nhưng việc này càng ít người biết càng tốt, vì an toàn của Cố Dật Lâu, cũng vì an toàn của Tiểu Nhụy.
Tối nay, Cầu Mộ Quân lại một lần không ngủ được.
Ngày mai nàng nhất định phải đi ra ngoài, nhưng lại không nghĩ ra cách.
Không có Đoàn Chính Trung mở miệng nàng không thể đi, nhưng nàng phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn cho phép?
Nàng chưa từng yêu cầu hắn cho nàng đi ra ngoài, có lẽ ngày mai có thể thử một lần, nếu không thành, sẽ nghĩ cách khác.
Ý kiến hay, sáng sớm hôm sau, ăn qua điểm tâm thì mặt trời cũng lên cao, Cầu Mộ Quân liền đi tìm Đoàn Chính Trung.
Hạ nhân nói, hắn ở thư phòng.
Vì thế Cầu Mộ Quân lập tức đi đến thư phòng.
Kết quả bị ngăn lại ở ngoài cửa, thủ vệ nói:“Lão gia vừa mới phân phó, bất luận kẻ nào cũng không thể tự tiện đi vào, ngay cả phu nhân cũng không được.”
Được lắm, ngay cả quyền lợi được vào thư phòng cũng tước mất của nàng.
“Vậy các ngươi đi vào thông báo, nói ta muốn gặp hắn.” Cầu Mộ Quân nói.
Thủ vệ coi như cho nàng mặt mũi, đi vào thông báo. Chẳng bao lâu, Đoàn Chính Trung cũng cho nàng mặt mũi, cho phép nàng đi vào. Khi Cầu Mộ Quân tiến vào thư phòng, trong lòng còn có chút khẩn trương. Hắn có thể cùng nàng thân mật giống vợ chồng, bình thường ở chung lại giống người xa lạ, nàng không làm được. Quả nhiên, lúc nàng vào thư phòng, đứng ở trước mặt hắn nói chuyện, hắn vẫn cúi đầu làm việc của hắn.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu trắng viền xanh, bộ dáng thực sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không giống thái giám, giống công tử tài hoa hơn người hơn. Cảm thấy mình lại một lần nữa bị thân xác thối tha của hắn mê hoặc, Cầu Mộ Quân lần thứ vô số âm thầm mắng mình không có chí khí. Nàng hít một hơi thật sâu, nói:“Lão gia, ta muốn đi ra ngoài một lát.”
Đoàn Chính Trung vẫn cúi đầu, hỏi:“Làm gì?”
“Mua đồ.”
“Mua cái gì? Trong phủ không có sao?” Hắn tiếp tục cúi đầu.
“Vốn có, bây giờ không có.” Nàng có chút tức giận.
“Cái gì vậy?”
“Trâm gài tóc.” Nàng nói
Hắn ngừng tay, ngẩng đầu lên.
Cầu Mộ Quân không nói nữa, hắn nói:“Để quản gia gọi ông chủ tiệm trang sức trong thành vào trong phủ là được.”
Nàng trả lời:“Ngươi có thể gọi ông chủ toàn kinh thành tới sao? Ngươi có thể đem cửa hàng toàn kinh thành đến sao? Ngươi có thể đem hàng hóa toàn kinh thành mang đến Đoàn phủ của ngươi sao? Nếu có thể, nếu ngươi thật muốn làm như vậy, cho dù có chi ta cũng không không thèm.”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng nửa ngày, đứng dậy.
Cầu Mộ Quân đang buồn bực, đã thấy hắn mang theo mùi hoa nhài lướt qua mũi nàng, đi ra ngoài cửa. Sững sờ một chút, chợt nhớ tới lời thủ vệ nàng mới phản ứng lại, đi theo hắn. Tới cửa, Đoàn Chính Trung quay đầu nói với nàng:“Chỉ có một mình ngươi?”
Cầu Mộ Quân chột dạ, lại cố làm ra bộ dáng hợp tình hợp lý nói:“Sao nào, một mình ta thì không thể đi ra ngoài sao?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia làm cho nàng muốn chạy trốn. Nhưng nàng lại kiên trì nhìn thẳng hắn.
Nàng muốn khiến hắn cảm thấy không đền được cây trâm cho nàng mà đuối lý, sau đó thả nàng đi ra ngoài. Không biết Đoàn Chính Trung thật sự cảm thấy đuối lý hay là không thèm quản nàng, xoay người đi đến thư phòng. Ngay cả nàng cũng không dám tin hắn lại tốt như vậy, cho nàng đi ra ngoài, còn cho nàng một mình đi ra ngoài. Giải thích duy nhất là, lần kia thật sự làm cho hắn cảm thấy áy náy. Không nghĩ mấy chuyện đó nữa, Cầu Mộ Quân vừa ra khỏi Đoàn phủ, liền đi đến thúy hồ.
Đi đến bên hồ, đi vào rừng trúc, chậm rãi đi sâu vào trong rừng trúc, nàng đột nhiên có cảm giác lén lút gặp tình lang. Tình lang…… Cố Dật Lâu? Cầu Mộ Quân dừng bước.
Nàng dám nói, nàng không có tư tưởng thích Cố Dật Lâu, cũng không có ý tưởng phát sinh ‘chuyện xưa’ gì gì đó với hắn, nhưng nàng cũng không dám nói nàng tới gặp Cố Dật Lâu quang minh lỗi lạc, không sợ để cho bất luận kẻ nào biết.
Nàng không muốn cho Đoàn Chính Trung biết, thậm chí sợ hắn sẽ giết Cố Dật Lâu.
Không dám để cho người khác biết, không phải chứng tỏ chột dạ sao?
Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ phân vân trong chốc lát, quyết định ‘nghĩa vô phản cố’¹ đi về phía trước.
(1) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa thì không được chùn bước
Là có do dự hay cảm thấy làm chuyện không tốt sau lưng Đoàn Chính Trung, nhưng…… Nàng không thể không đi. Nàng hiểu được lòng mình, dù thế nào cũng không bỏ được Cố Dật Lâu.
m thanh múa kiếm truyền đến, nàng đi về phía trước, liền thấy bóng hình màu đen bay vút trong sắc xanh biếc của rừng trúc.
Lá trúc bay đầy trời, xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống, như khiêu vũ xung quanh hắn.
Trong khung cảnh rừng trúc xanh biếc, trường kiếm trong tay hắn như đang khiêu vũ, có khi vẽ ra một vòng tròn lấp lánh trong không gian, có khi lại điểm ra rất nhiều điểm trắng, như thể hoa lê nở rộ sau đêm mưa.
Dáng người hắn khi thì nhẹ nhàng phiêu dật khi thì vút lên cao như Ưng, như Yến, làm cho nàng lần đầu tiên phát hiện thì ra võ thuật cũng tiêu sái đẹp đẽ như vậy.
Một mảnh lá trúc bị chia làm hai nửa bay tới trước mặt nàng, rơi trên người nàng. Cầu Mộ Quân nhẹ nhàng cầm lấy nửa phiến lá, đặt vào trong lòng bàn tay.
Lúc này Cố Dật Lâu đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống, quỳ một gối xuống mặt đất, ôm ngực phun ra một ngụm máu.
“Cố công tử!” Cầu Mộ Quân chấn động, cuống quít chạy đến.
Cố Dật Lâu lau vết máu bên khóe môi, nhẹ nhàng cười, nói:“Không sao.”
Cầu Mộ Quân giương mắt nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn có thêm một vết thương, làm cho khuôn mặt vốn tuấn dật của hắn trở nên đáng sợ.
Cố Dật Lâu nhìn ánh mắt của nàng, nói:“Sao vậy? Khiến nàng sợ sao?”
“Không phải……” Cầu Mộ Quân lắc lắc đầu nói. “Sao lại bị thương?”
“Trước lúc rơi xuống vách núi đen. Không nghĩ đã luyện võ nhiều năm như vậy vẫn gặp đối thủ khắp nơi.” Cố Dật Lâu cười có chút khổ.
Chính văn Chương 81: Trung cuộc
“Trước lúc rơi xuống vách núi đen. Không ngờ luyện võ nhiều năm như vậy, vẫn nơi nơi gặp phải đối thủ.” Cố Dật Lâu cười khổ.
“Không phải lỗi của ngươi.” Cầu Mộ Quân an ủi nói.“Người giết ngươi chưa bao giờ xuất hiện ở Đoàn phủ, chỉ có tình huống đặc biệt Đoàn Chính Trung mới có thể gặp hắn. Cho nên chuyện phái hắn làm, nhất định là chuyện rất khó làm. Đoàn Chính Trung biết ngươi võ công cao cường, cho nên mới phái hắn đến.”
Cầu Mộ Quân dìu hắn đứng lên, theo hắn đi về phía trước, đi rất xa, đi ra khỏi rừng trúc, đi tới trước một cái nhà gỗ nhỏ.
Cố Dật Lâu tự mình đứng vững, nhìn nàng nói:“Từ năm ngày trước, ta đã về tới nơi này.”
“Vậy vì sao ngươi không đi tìm ta?” Cầu Mộ Quân lập tức hỏi.
Cố Dật Lâu nói:“Đây cũng là vấn đề ta nghĩ năm ngày nay.”
“Ta vì sao đi tìm nàng? Gặp ta, đối với nàng có trăm hại mà không một lợi, ta không muốn hại nàng…… Nhưng vẫn muốn nói cho nàng, ta còn sống. Tuy rằng không lâu nữa, ta vẫn phải chết.” Cố Dật Lâu nhìn sâu trong rừng trúc nói.
Lúc này nàng mới nhớ ra.
Hắn trúng kịch độc. Cho dù rơi xuống vách núi đen không chết, hắn vẫn trúng độc. Cắn môi dưới, nàng không muốn chấp nhận sự thật này.
“Đừng như vậy.” Cố Dật Lâu nói:“Cuộc đời này vốn ta và nàng chỉ được gặp một lần, nhưng bây giờ lại được gặp ba lần, đây không phải chuyện may mắn sao?”
Cầu Mộ Quân đang định lên tiếng, hắn kéo cổ tay nàng nói:“Nơi này phong cảnh rất đẹp, nàng đi cùng ta một chút đi.”
Giữa trưa, Cầu Mộ Quân về tới Đoàn phủ.
Thế nhưng, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Đoàn Chính Trung.
Hắn ngồi ở trên bàn uống trà trong phòng, Tiểu Nhụy cúi đầu cũng không dám thở mạnh, đứng ở một bên. Còn một người nữa đứng ở bên cạnh, người này nàng không biết.
Trong lòng có chút kỳ lạ, lại có chút không yên, Cầu Mộ Quân tiến lên hỏi:“Lão gia có chuyện gì?”
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng cười, phất tay một cái, ý cho người kia nói.
Người nọ đi đến phía trước Đoàn Chính Trung, nói:“Phu nhân cùng Cố Dật Lâu đi dạo bên hồ nửa canh giờ, Cố Dật Lâu hái cho phu nhân hai đóa hoa dại. Sau nửa canh giờ, Cố Dật Lâu tiễn phu nhân ra rừng trúc.”
Sắc mặt Cầu Mộ Quân đại biến, tức giận nói:“Ngươi cho người theo dõi ta?”
Đoàn Chính Trung lại là cười, nói:“Bằng không, ngươi nghĩ rằng vì sao ta lại cho ngươi đi ra ngoài?”
Cầu Mộ Quân không thể phản bác, chỉ cảm thấy ngực đau giống như bị đâm một dao, bi thống nói:“Ngươi lợi dụng ta? Thật ra ngươi chỉ muốn biết nơi ở của Cố Dật Lâu!”
“Không.” Đoàn Chính Trung nói:“Ta chỉ muốn biết ngươi đi làm cái gì, không ngờ rằng lại thu được tin tức tốt ngoài ý như vậy, thì ra tên họ Cố kia còn chưa chết.”
“Ngươi đã nói không giết hắn!” Cầu Mộ Quân lập tức nói.
“Ta cũng đã nói, chỉ cần hắn không phạm ta.” Đoàn Chính Trung nhìn mặt của nàng nói:“Nhưng hắn lại hẹn phu nhân của ta ra ngoài, hai người tình chàng ý thiếp, nếu ta không giết hắn không phải rất bất công với chính mình hay sao?”
Đoàn Chính Trung nói, lại lấy ống trúc nhỏ từ cổ tay áo ra, muốn thả ong mật.
Cầu Mộ Quân lập tức tiến lên muốn cướp ống trúc trên tay hắn, lại bị hắn tát một cái đánh ngã trên đất.
Trên mặt hiện lên dấu tay, gần như lập tức liền sưng lên.
Sàn nhà lạnh lẽo.
Thân thể của nàng nằm trên mặt đất, người lạnh, tâm cũng lạnh.
Hai tháng trước, khi vừa mới vào Đoàn phủ, hắn đánh nàng, nàng cũng không coi hắn là người tốt.
Bây giờ, nàng yêu hắn, nàng tưởng trong lòng hắn ít nhiều có vài phần giống nàng, hắn lại vẫn đánh nàng.
Vì sao nàng không thể giống người bình thường?
Tình yêu đơn phương của nàng từ trước đến giờ là trò cười của hắn.
Nàng yêu hắn, nàng liền biến thành một kẻ ngu ngốc.
Sai lầm, coi người vô tình thành tình lang, coi lạnh lùng thành dịu dàng.
Từ trên đất, cử động nửa người trên, nàng nói:“Ta lấy điều kiện cùng ngươi giao dịch, ngươi tha cho Cố Dật Lâu, dù sao ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ chết.”
Đoàn Chính Trung tươi cười vụt tắt, nói:“Ngươi dựa vào cái gì giao dịch cùng ta?”
“Bằng việc ta biết bí mật về Oanh Thanh Trì.” Cầu Mộ Quân nói.
“Nếu để cho người bên ngoài biết Oanh Thanh Trì là kho vàng, nếu để cho người bên ngoài biết ngươi có rất nhiều tiền, bọn họ nhất định sẽ lũ lượt kéo đến quý phủ ngươi thử vận may, đến lúc đó nhất định ngươi không có ngày nào ngủ yên.”
“Hừ!” Đoàn Chính Trung hừ lạnh nói:“Ta khuyên ngươi, đừng nên đùa với lửa. Ta tạm thời còn chưa muốn xử phạt ngươi.”
“Cho dù ngươi nhốt ta, ngươi nhưng có thể khiến cho ta cả đời không gặp người sao? Cho dù ngươi làm cho ta cả đời không gặp người, hoặc là giết ta, làm cho ta vĩnh viễn câm miệng, ngươi có thể chắc chắn ta không đem chuyện này nói cho Cố Dật Lâu sao?” Cầu Mộ Quân nắm chắc thắng lợi nói.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, không đáp lời, nàng tiếp tục nói:“Hoặc ngươi cùng ta giao dịch, buông tha hắn, để cho hắn sống thêm vài ngày; Còn không, ngươi liền chuẩn bị cho tốt, đột nhiên có một ngày, giang hồ, triều đình, đều biết chỗ này là kho vàng. Đến lúc đó để xem ngươi làm thế nào.”
Hai người lại một lần nữa giằng co.
Lặng im hồi lâu, Đoàn Chính Trung nói:“Tốt, ta sẽ để hắn sống lâu vài ngày.”
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng nói:“Nếu không phải bộ dáng tự cho là đúng của ngươi rất thú vị, ta cũng không muốn nghe ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ta biết chắc ngươi không nói cho Cố Dật Lâu, cũng có cả ngàn cách để cho người khác cảm thấy ngươi đã điên rồi, ăn nói đều là những lời khùng điên. Ta lại càng không sợ người khác biết chuyện về Oanh Thanh Trì, nếu ngươi cảm thấy mới mẻ, có thể nói thoải mái.”
Vạt áo hắn lướt qua mặt nàng, nhàn nhã đi qua bên người nàng, khi tới cửa nói:“Họ Cố ta không có thời gian để ý, ta cũng không phải quá nhàn rỗi. Huống hồ hắn vẫn chỉ là phế vật trước sau gì cũng phải chết.”
Phế vật……
Tiếng bước chân hắn đi xa, âm thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng thật lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt hắn đều là phế vật, bao gồm cả nàng.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản