Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 066 - 070
Chính văn Chương 66: Buồn bực
Vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp được hắn nắm tay, vừa thầm mắng hắn mắng mình. Thế nhưng nàng lại lo lắng thời gian trôi qua quá nhanh, hi vọng bọn họ vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này.
Cái này đương nhiên không có khả năng, trong chốc lát liền có nha hoàn bưng cơm chiều của nàng tới.
Đoàn Chính Trung buông tay nàng ra, quay đầu nhìn về phía đồ ăn cùng cháo đặt trên cái bàn nhỏ bên giường.
Thả lỏng mà lại mất mát, Cầu Mộ Quân hơi hơi thu tay, cảm thấy độ ấm trên tay dần dần biến mất.
“Ngày mai thêm mười món, bảo đại phu viết nguyên liệu nấu ăn.” Đoàn Chính Trung nhìn đồ ăn đầy bàn nói.
“Vâng, lão gia.”
Lại thêm đồ ăn? Mấy ngày trước lúc nàng ngay cả đồ ăn nóng cũng không có mà ăn, sao hắn không thêm cho nàng vài món, bây giờ đồ ăn đầy bàn, nàng ăn không hết bao nhiêu lại muốn thêm đồ ăn, không phải là sợ nàng chết ở Đoàn phủ của hắn, khiến hắn khó ăn nói chứ? Thêm đồ ăn… nàng mới không thèm!
Cầu Mộ Quân nghĩ thầm trong lòng, đến khi Đoàn Chính Trung đem cháo táo đỏ đưa đến bên miệng nàng, nàng cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
“Sao vậy? Lại muốn đổi người sao?”
Thấy nàng không phản ứng, Đoàn Chính Trung hỏi.
Cầu Mộ Quân hoàn hồn, liếc trắng mắt, nhận mệnh há miệng.
Hương vị cháo rất vừa miệng, độ ấm cũng thích hợp.
Chậm rãi bón xong một miếng, Đoàn Chính Trung lại múc một thìa nữa, đặt ở bên miệng thổi thổi mới đưa về phía nàng.
Thế Cầu Mộ Quân mới biết cháo là bị hắn thổi, oán hận nghĩ: Ai muốn ngươi thổi, nói không chừng thổi cả nước miếng vào trong cháo.
Nước miếng?
Nàng lại một lần không chí khí mặt đỏ. Nước miếng của hắn, hình như nàng đã ăn qua rồi………
Ghê tởm, nàng thực ghê tởm! Ghê tởm nhất là vừa mắng mình ghê tởm, vừa nhớ lại còn cảm thấy thực ngọt……
“Ừm —”
Đoàn Chính Trung không nhẹ không nặng “Ừm” một tiếng.
Cầu Mộ Quân tỉnh táo lại, phát hiện cháo đã ở bên miệng.
Mặt đỏ lên, nói:“Ta không muốn ăn.”
“Vậy uống canh.”
“Không uống.”
“Vì sao?”
“No rồi.”
Đoàn Chính Trung không nói lời nào, hai mắt nhìn nàng chằm chằm.
Bị hắn nhìn đến chột dạ, biết lời này không lừa được hắn, nàng lại thuận miệng nói:“Không thích uống, vừa nhìn đã thấy không ngon.”
Không nghĩ hắn lại lập tức nói:“Chặt tay đầu bếp, lập tức ném ra khỏi Đoàn phủ.”
“Ta uống!”
Cầu Mộ Quân vội vã mở miệng nói.“Vừa thấy…… Đã muốn uống, ta nói đùa thôi.”
Vì thế nàng nhìn Đoàn Chính Trung buông bát cháo, cầm một chén canh gà ô cốt (1), nhẹ nhàng thổi hai lần, bón cho nàng.
(1) Gà ô cốt còn gọi là Gà ác: Theo dinh dưỡng học cổ truyền, Gà ác vị ngọt, tính bình, có công dụng bổ can thận, ích khí huyết, dưỡng âm thoái nhiệt, thường được dùng để chữa các chứng bệnh hư nhược, tiêu khát (đái đường), đi tả lâu ngày do tỳ hư, lỵ lâu ngày, chán ăn, đới hạ (khí hư), di tinh, hoạt tinh, cốt chưng (nóng âm ỉ trong xương), đạo hãn (ra mồ hôi trộm), kinh nguyệt không đều…
Có một số người rất ngốc, thích làm mấy chuyện nhàm chán, nói mấy câu nhàm chán.
Có một số người, biết con hổ không thể đụng vào, trí nhớ lại luôn không tốt, muốn đi khiêu chiến uy vũ.
Nàng chính là một trong số đó, chính mình dọa mình.
Bát canh này, vẫn do Đoàn Chính Trung bón. Bón xong canh lại đến đồ ăn, bón xong đồ ăn lại cho người mang cháo nóng đến, nhàn nhã đưa tới miệng nàng.
Chính văn Chương 67: Lại kinh hãi
Bát canh này, vẫn do Đoàn Chính Trung bón, bón xong canh lại đến đồ ăn, bón xong đồ ăn lại cho người mang cháo nóng đến, nhàn nhã đưa tới miệng nàng.
Cuối cùng, Cầu Mộ Quân cau mày, đáng thương nói:“Ta thật sự no rồi.”
Đoàn Chính Trung đảo cháo trong bát, ngẩng đầu nói:“Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cầu Mộ Quân nặng nề gật đầu, không cẩn thận khẽ động miệng vết thương trên đầu, đau đến chảy nước mắt.
Đoàn Chính Trung lập tức buông bát cháo, đỡ nàng.
“Nằm xuống đi.”
Hắn ra lệnh, nàng cũng không dám có ý kiến, để hắn giúp nàng nằm xuống.
Ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ lại ăn……
Cầu Mộ Quân lo lắng, đến lúc vết thương khỏi, nàng không đi lọt cửa phòng này, phải phá cửa mới có thể đi ra ngoài?
“Không có việc gì thì đừng lộn xộn.” Trong giọng nói Đoàn Chính Trung mang theo một chút trách cứ.
Cầu Mộ Quân trợn mắt nhìn hắn, lại ngoài ý muốn thấy tơ máu trong mắt hắn.
Hắn không ngủ? Bởi vì nàng sao?
Đoàn Chính Trung kéo chăn cho nàng, ngồi ở bên giường nhìn nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào tơ máu trong mắt hắn.
Cuối cùng nàng nhịn không được, nói:“Ngươi đi ngủ trước đi.”
Hắn nói:“Lo cho chính ngươi là được rồi.”
Cầu Mộ Quân chu miệng, không để ý tới hắn.
Ai muốn quản ngươi! Ta cũng không phải ăn no rỗi việc!
Tuy rằng hắn ở bên cạnh nhìn khiến nàng không bình tĩnh được, nhưng dù sao cũng vừa bị trọng thương, thân thể còn suy yếu, nên không bao lâu sau Cầu Mộ Quân đã ngủ thiếp đi.
“Tất cả lui xuống.” Đoàn Chính Trung nói.
Tiểu Nhụy lặng lẽ nhìn hắn, cùng những nha hoàn khác rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sau một canh giờ, Đoàn Chính Trung từ trong phòng đi ra, phân phó nha hoàn bên ngoài vài câu rồi rời đi.
Tiểu Nhụy nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghi hoặc đẩy cửa vào phòng, thấy Cầu Mộ Quân vẫn ngoan ngoãn ngủ như cũ.
Đến nửa đêm, Tiểu Nhụy cùng Cận Nhi canh giữ ở trong phòng, mấy nha hoàn khác canh giữ ở bên ngoài. Có bài học từ vụ cháy lần trước, tất cả nha hoàn đều rất cẩn thận, cho dù là đêm khuya cũng không dám lơi lỏng, luôn luôn lo lắng chiếu cố Cầu Mộ Quân còn chưa tỉnh.
Khi Cận Nhi đến bên giường xem nàng, thuận tay sờ lên trán của nàng, thần sắc lập tức kích động, lại đổi tay sờ, vội nói:“Không tốt, phu nhân phát sốt!”
Tiểu Nhụy lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, cũng sờ sờ trán Cầu Mộ Quân, vội vã lao ra ngoài cửa, lớn tiếng kêu lên:“Mau, mau, mời đại phu!”
Cũng may Đoàn Chính Trung vẫn chưa để ba vị đại phu đi. Lúc đó, đại phu lập tức tỉnh lại, chạy vào.
“Đại phu, mau nhìn xem, tiểu thư phát sốt!” Tiểu Nhụy nói chuyện, giọng nói lại run rẩy.
Đại phu vừa thấy, cũng quá sợ hãi, lập tức mở bao châm, bắt đầu châm cứu.
Khi Đoàn Chính Trung đến, trên đầu, trên lưng Cầu Mộ Quân cắm đầy châm, làm cho người ta kinh hãi.
Thân hình hắn chấn động, thiếu chút nữa đứng không vững.
Dưới tình huống khẩn cấp như vậy không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần bên giường, đứng rất lâu, mới mở miệng hỏi:“Làm sao vậy?”
Chính văn Chương 68: Lại dịu dàng
Dưới tình huống khẩn cấp như vậy, không ai chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần bên giường, đứng rất lâu, mới mở miệng hỏi:“Làm sao vậy?”
Đại phu trả lời:“Đại nhân, phu nhân quả thật phát sốt, nếu thuận lợi trước bình minh là có thể hạ sốt.”
Đoàn Chính Trung nhìn mồ hôi trên đầu đại phu, nắm chặt tay, không nói gì nữa, nhìn Cầu Mộ Quân trên giường một cái, ngồi ở trên ghế bên cạnh.
“Hô hấp thế nào?” Đại phu đang thi châm hỏi.
Một vị đại phu khác dò xét hơi thở Cầu Mộ Quân, trả lời:“Mỏng manh.”
Giọng đại phu tuy nhỏ lại khiến Tiểu Nhụy đang hầu hạ bên cạnh nghe được, chỉ thấy thân thể nàng mềm nhũn, té xỉu trên đất.
Đoàn Chính Trung ngồi ở ghế trên nhắm hai mắt, dường như đang thừa nhận chuyện gì khó có thể thừa nhận.
Tiểu Nhụy được nâng ra khỏi phòng, đại phu tiếp tục khẩn cấp cứu chữa cho Cầu Mộ Quân. Đoàn Chính Trung ngẫu nhiên cũng nghiêng đầu xem tình huống trước giường, sau đó lại quay đầu đi.
Cũng may, hai canh giờ sau, khi trên trời xuất hiện tia sáng đầu tiên, vị đại phu lớn tuổi nhất thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:“Đại nhân, phu nhân hạ sốt.”
Thật lâu sau Đoàn Chính Trung mới “ừ” một tiếng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên giường.
Màu đỏ không bình thường trên mặt Cầu Mộ Quân đã biến mất, chỉ có chút tái nhợt.
Nàng luôn làm cho người ta cảm thấy nàng thật kiên cường, nhưng lúc này lại nhu nhược chỉ sợ nhíu mày một cái sẽ hương tiêu ngọc vẫn ¹.
[1] hương tàn ngọc nát: chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh
Sinh mệnh, đôi khi yếu ớt như vậy.
Đoàn Chính Trung vẫn ngồi ở bên giường chưa từng rời đi, cũng không chợp mắt, chỉ nhìn nàng không chớp mắt. Thường thường còn sờ trán của nàng xem có lại phát sốt hay không.
Đến tận lúc mặt trời lên thật cao, Cầu Mộ Quân mới tỉnh lại, mở to mắt thật lâu nhưng không nói chuyện.
Không ngờ lúc nàng mở mắt ra lại nhìn thấy Đoàn Chính Trung, hình như tay cũng bị hắn cầm.
Nàng đang nằm mơ sao?
Không phải, cảm giác này rất rõ ràng, nàng còn nhìn rõ cả sợi tóc trên đầu Đoàn Chính Trung.
Đoàn Chính Trung thấy nàng nãy giờ không nói gì, mở miệng hỏi nói:“Ngươi…… Không sao chứ?”
Nghe nói sốt cao, đầu óc dễ có vấn đề.
Cầu Mộ Quân im lặng một lát mới nói:“Đầu thực mơ hồ.” Khi tỉnh lại tinh thần còn không bằng ngày hôm qua, nói chuyện cũng hụt hơi, suy yếu làm cho người ta không đành lòng bắt nàng nói thêm câu nào.
Đoàn Chính Trung khẽ vuốt khuôn mặt nàng, nói:“Đêm qua ngươi phát sốt, buổi sáng vừa mới hạ sốt.”
Hắn lại dịu dàng!
Cầu Mộ Quân thật sự muốn nói cho hắn, hắn âm tình bất định, tâm tư khó dò như vậy thật sự làm cho nàng buồn rầu. Hắn có biết, bây giờ hắn dịu dàng như vậy sẽ lại khiến cho nàng nghĩ nhiều, sẽ làm cho nàng cảm thấy mình còn có chút mị lực, có thể khiến cho đại tổng quản nhìn qua dầu muối không vào này cũng thoáng động tình.
Đáng giận! Đáng giận!
“Đầu rất đau sao? Có thể ngồi dậy không? Phải uống thuốc.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân suy yếu nhắm hai mắt lại.
Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.”
Chính văn Chương 69: Lãnh đạm
Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.”
Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, ngày hôm qua phải chăng nàng rất nguy kịch cho nên khiến hắn sợ hãi sao.
Sợ tới mức hắn lập tức lại đối xử tốt với nàng, giống như lần nàng té xỉu ở Tây lâu hay lần suýt chút nữa bị thiêu chết.
Lần đó hình như nàng cũng phát sốt.
Hình như hắn đặc biệt sợ nàng phát sốt, nàng càng sốt cao hắn càng tốt với nàng, sợ nàng sốt chết.
Đoàn Chính Trung ơi Đoàn Chính Trung, thật sự là làm cho nàng phiền lòng.
Vốn không muốn ngủ, sau khi nhắm mắt lại ngủ mất, khi tỉnh lại vẫn thấy hắn ở đây.
Khuôn mặt tuấn lãng có chút mỏi mệt, tơ máu trong mắt lại nhiều thêm hai sợi, thấy nàng tỉnh lại, thần sắc lập tức có chút thả lỏng.
Giây phút đó lòng nàng không cứng rắn được nữa, chỉ cảm thấy dù cho nàng tỉnh hay là ngủ, dù cho nàng ngủ bao lâu, hắn đều chăm sóc nàng.
Trong lòng thực ấm, thực an ổn.
Hắn nhẹ giọng nói:“Tỉnh sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không, có thể uống thuốc chưa?”
“ừ.” Cầu Mộ Quân ngoan ngoãn đáp lại.
Lại bị hắn bón xong thuốc, nàng hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Cố công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Ta chỉ hỏi kết quả, cho dù đau lòng thì vài ngày trước ta cũng đã đau lòng xong rồi.” Cầu Mộ Quân bình tĩnh nói.
Đúng vậy, đau lòng xong rồi, oán xong rồi, hận xong rồi, cho dù nàng tiếp tục đau lòng, Cố Dật Lâu cũng không thể trở về, dù nàng trách Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng vẫn là người nàng yêu.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói:“Rơi xuống vách núi.”
“Ta chỉ giết hắn lúc này nếu hắn không chết, chỉ cần không phạm đến ta, ta sẽ coi như hắn đã chết.” Hắn nói tiếp.
“Đa tạ lòng tốt của ngươi.”
“Liên quan đến phu nhân của ta, cũng là phạm ta.” Hắn còn nói thêm.
Nghe câu đó, cảm giác được sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, nàng mới phát giác mình không bình tĩnh được.
“ừ……” Cầu Mộ Quân nhẹ ngâm một tiếng, nhíu mày nói:“Đầu đau quá……”
“Mau nằm xuống!” Đoàn Chính Trung vừa giúp nàng nằm xuống vừa gọi đại phu tới.
Từ sau đó, bọn họ càng ít nói chuyện, Cầu Mộ Quân an tâm dưỡng thương, Đoàn Chính Trung ân cần chăm sóc.
Hắn bón thuốc cho nàng, bón cơm cho nàng, tìm ca kỹ đến xướng khúc khiêu vũ, tìm người kể chuyện đến kể chuyện cho nàng nghe, không chỉ có chăm sóc thân thể của nàng, hắn cũng chăm sóc cả tâm tình của nàng.
Sau đó, vết thương của nàng dần dần tốt lên, thời gian hắn bên cạnh nàng dần dần ít đi. Sau đó cách mấy ngày để cho quản gia đến hỏi tình trạng của nàng một chút.
Nàng lại một lần nữa nhận định trong lòng, hắn không muốn nàng chết, cũng chỉ là không muốn nàng chết mà thôi.
Chỉ cần tính mạng nàng không gặp nguy hiểm, trong lòng hắn liền không còn có nàng nữa.
Hơn một tháng sau, Cầu Mộ Quân nhìn ngoài cửa sổ nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn như vậy, đại phu nói người không thể trúng gió.” Tiểu Nhụy vội vàng nói.
Chính văn Chương 70: Công tử đặc biệt
“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn như vậy, đại phu nói người không thể trúng gió.” Tiểu Nhụy vội vàng nói.
Cầu Mộ Quân có chút phát điên, không kiên nhẫn nói:“Nhưng có ngày nào không có gió đâu, ta thật sự rất khỏe, em xem, không đau chút nào.” Nàng vừa nói, còn vỗ vỗ cái gáy.
Tiểu Nhụy bị nàng dọa cho hoảng sợ, vội vàng chạy tới giữ chặt tay nàng nói:“Tiểu thư, sao người lại giống trẻ con vậy, không được lộn xộn!”
“Đã nói ta không sao, em không cho ta đi ra ngoài ta lại vỗ!” Cầu Mộ Quân bĩu môi nói.
“Được rồi được rồi, nô tỳ giúp người, đi một vòng là phải về đấy.” Tiểu Nhụy không còn cách nào khác chỉ phải thỏa hiệp.
Bên ngoài, mặt trời có chút nóng, Cận Nhi miễn cưỡng che cho nàng, Tiểu Nhụy đỡ nàng đi ra ngoài cửa.
Hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, tâm tình Cầu Mộ Quân vốn đang phiền muộn lập tức vui vẻ. Bước chân bất giác trở nên nhẹ nhàng, lại luôn bị Tiểu Nhụy lôi kéo bắt nàng đi chậm lại.
Dưới ánh nắng tươi sáng, hai con chim có lông xanh ở cô hót càng lớn. Cầu Mộ Quân đi đến dưới lồng chim trêu đùa chúng.
“Hắc, không ngờ quý phủ Đoàn tổng quản ngươi còn giấu đại mỹ nhân, nói mau nói mau, nàng là ai!”
Một giọng nói mềm mại truyền đến, Cầu Mộ Quân nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, chỉ thấy Đoàn Chính Trung đang đi tới bên này, bên cạnh là một vị công tử môi hồng răng trắng. Công tử kia đang nhìn nàng chằm chằm, càn rỡ đánh giá nàng từ đầu đến chân.
“Nói mau, nàng là ai?” Công tử thấp hơn Đoàn Chính Trung kia lại kéo Đoàn Chính Trung đến trước mặt Cầu Mộ Quân.
Thần sắc Đoàn Chính Trung có chút không vui, nhìn nàng nói:“Sao ngươi lại ra ngoài?”
“Ta không thể ra ngoài sao?” Thần sắc Cầu Mộ Quân so với hắn lại càng không tốt.
Đoàn Chính Trung không nhìn nàng nữa, nói với Cận Nhi:“Dìu phu nhân trở về phòng đi.”
Cầu Mộ Quân còn chưa kịp nói gì, chợt nghe công tử bên cạnh hắn nói:“A? Nàng chính là phu nhân của ngươi, người không muốn làm phụ…… Không muốn tiến cung - tiểu thư Cầu gia sao?”
Đoàn Chính Trung không nói gì, công tử kia lập tức nhảy đến trước mặt Cầu Mộ Quân, vỗ mạnh vào bả vai của nàng nói:“Người có chí! Làm nữ nhân nên như vậy! Ta nói cho ngươi này, tuy rằng Đoàn thái giám này không tốt, nhưng ông già kia còn tệ hại hơn hắn nhiều. Tính tình không tốt không nói làm gì, còn không cho ngươi tự do. Tuy rằng hai người các ngươi không thể sinh con, nhưng Đoàn thái giám tuổi trẻ hơn ông già kia, tính cách cũng tốt hơn một chút, hơn nữa quan trọng nhất là —”
Công tử vô cùng hưng phấn mà nói:“Ở Đoàn phủ tự do hơn hoàng cung, muốn làm gì cũng được, còn có thể chạy ra ngoài chơi, thật tốt!” Công tử nói còn hoa chân múa tay vui sướng.
“Hử —” Đoàn Chính Trung “hử” một tiếng, công tử dừng lại hành động quá khích,“Hắc hắc” cười hai tiếng, lùi về đứng bên cạnh hắn.
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, rất muốn biết…… Công tử đặc biệt này từ đâu đến.
Biểu tình Đoàn Chính Trung thực nghiêm túc, nhìn nàng nói:“Vết thương còn chưa lành, đừng ra bên ngoài chạy loạn.” Sau đó lại chuyển ánh mắt đến Cận Nhi nói:“Phu nhân có chuyện gì, sẽ hỏi tội ngươi”
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản