I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 051 - 055
Chính văn Chương 51: Lạnh nhạt
Sắc mặt vẫn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không giãn ra.
Mấy năm nay, hắn thật sự quá vất vả rồi.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, áy náy vì mình đã nghi ngờ hắn.
Đoàn Chính Trung chỉ nói mấy câu, nàng đã nghi ngờ hắn.
Hắn không phải Cố Dật Lâu giả, cũng không phải rất ngốc, mà do trúng độc. Độc này nhất định rất khó giải. Hắn sợ mình không kịp báo thù trước khi độc phát, cho nên mạo hiểm đi Thích phủ, thậm chí, nói cho nàng thân phận thật của hắn, nhất định là như vậy.
Hắn hỏi nàng có khỏe không, bảo nàng đừng động vào hắn, nàng trúng độc châm, một khắc tỉnh táo cuối cùng cũng nghe được giọng nói lo lắng của hắn….. Ít nhất hắn có chút quan tâm đến nàng, ít ra còn hơn Đoàn Chính Trung vô tình.
Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt hắn, tay lại dừng ở giữa không trung, không thể có động tác vô cùng thân thiết như vậy, cuối cùng, chỉ thay hắn dịch dịch chăn.
Đúng lúc này, có người gọi phu nhân, nàng quay lại nhìn, là Cận Nhi.
Đã lâu không thấy nàng, nàng gầy hơn chút, nhưng vẫn xinh đẹp đáng yêu như cũ.
“Cận Nhi, vết thương khỏi rồi chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Dạ, tốt lắm, không sao rồi.” Cận Nhi cười, trên mặt lại lộ ra hai lúm đồng tiền. Sau đó nàng còn nói thêm:“Phu nhân, là quản gia bảo em tới, hắn nói Văn Thái Sư đến, hơn nữa lát nữa còn có thể có rất nhiều đại nhân tới quý phủ chúc mừng lão gia, hỏi người có muốn ra ngoài tiếp đón không.”
“Chúc mừng?” Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Chúc mừng cái gì?”
Cận Nhi ngạc nhiên nói:“Phu nhân, người còn không biết sao?”
Cầu Mộ Quân càng kỳ lạ, hỏi:“Ta không nghe nói, xảy ra chuyện gì?”
Cận Nhi lập tức nói:“Ngày hôm qua lão gia được Hoàng Thượng đặc biệt phong làm chính quan tam phẩm, đây chính là đánh vỡ tổ chế!”
Quan tam phẩm? Nàng biết theo quy củ thì thái giám chỉ có thể làm được tứ phẩm, cho dù là đại thái giám tổng quản giống Đoàn Chính Trung, phong tứ phẩm đã là đến đỉnh, giờ lại được lên tam phẩm!
Cầu Mộ Quân thật sự ngạc nhiên, đại sự như vậy nàng lại không biết. Đoàn Chính Trung cũng không nói gì, có người đến nàng đương nhiên phải đi ra ngoài chiêu đãi, thế nhưng lại phải để cho quản gia tới hỏi……
Trong lòng có chút áy náy, nàng quay đầu nhìn Cố Dật Lâu trên giường, nói với Cận Nhi:“Ta đi ra ngoài, em chiếu cố hắn một chút đi.”
“Dạ, phu nhân, người cứ yên tâm đi.” Cận Nhi nói.
Cầu Mộ Quân lại quay đầu nhìn hắn lần nữa mới đi ra cửa.
Hương trà bốn phía, Đoàn Chính Trung cùng Mã đại nhân đồng thời quay đầu, thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi đi tới.
Nàng bưng khay trà, đi từng bước đến bên cạnh bàn, tươi cười dâng trà.
“Mã đại nhân, mời dùng trà.”
Sau đó nàng lại đi đến bên cạnh Đoàn Chính Trung, đưa trà cho hắn, gọi một tiếng:“Lão gia.”
Đoàn Chính Trung đưa tay nhận chén trà, Cầu Mộ Quân vừa buông tay, chén trà liền rơi xuống, nước trà hắt lên trên người Đoàn Chính Trung.
“Lão gia —” Cầu Mộ Quân rút khăn tay ra lau cho hắn, Đoàn Chính Trung lạnh lùng nghiêm mặt, nắm lấy cổ tay nàng, hất ra.
Cầu Mộ Quân lảo đảo lui ra sau vài bước, cuối cùng vẫn ngã xuống đất.
Chính văn Chương 52: Chịu nhục
Cầu Mộ Quân lảo đảo lui ra sau vài bước, cuối cùng vẫn bị ngã xuống đất.
Chật vật trước mặt người ngoài như vậy, khiến mặt nàng đỏ bừng, vội vàng kéo váy đứng lên, cúi đầu đứng tại chỗ.
Lúc này Đoàn Chính Trung nói với Mã đại nhân:“Thực xin lỗi, Mã đại nhân, Đoàn mỗ trước thất bồi một chút.”
“Không sao, không sao.” Mã đại nhân nhìn cảnh tượng như vậy có chút xấu hổ, cười nói.
Đoàn Chính Trung đi rồi, Cầu Mộ Quân đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nhặt mảnh chén trà trên mặt đất, để cho hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ, lại bưng một ly trà khác tới đặt lên trên bàn, sau đó đứng sang một bên.
Một lát sau Đoàn Chính Trung trở lại, thay áo bào trắng, cả người ngọc thụ lâm phong.
“Đã để Mã đại nhân đợi lâu.” Đoàn Chính Trung nói xong, ngồi xuống.
Mã đại nhân cười nói:“Không sao, Đoàn tổng quản không sao là tốt rồi.”
Đoàn Chính Trung nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày, sau đó gọi một nha hoàn tới.
“Đổi trà.” Hắn nói còn mang theo chút giận dữ.
“Vâng, lão gia.” Nha hoàn nói xong, nghe lời đổi cả hai chén trà.
Mã đại nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn Cầu Mộ Quân, cũng không nói gì về chuyện đổi trà, sau đó quay đầu nhìn Đoàn Chính Trung cười gượng.
Cầu Mộ Quân đứng ở một bên, cắn môi, túm chặt tay áo.
Mã đại nhân còn chưa đi, lại có hai vị đại nhân tới. Đoàn Chính Trung vẫn không cho Cầu Mộ Quân ngồi xuống, nàng vẫn đứng ở bên cạnh. Người tới đảo qua liếc mắt nhìn nàng một cái, nói chúc mừng Đoàn Chính Trung xong liền rời đi.
Một lát sau, Cầu Vĩ cũng đến.
Cầu Mộ Quân ở phòng trong nhìn thấy ông, liếc nhìn Đoàn Chính Trung một cái, đi ra cửa nghênh đón ông.
Cầu Mộ Quân tươi cười vui vẻ gọi một tiếng “Cha”, vội vàng dìu ông vào nhà.
“Tiểu thư —”
Nghe được tiếng gọi, Cầu Mộ Quân nhìn lại, thấy đi đằng sau cha là Tiểu Nhụy.
“Em…… Tiểu Nhụy, sao em lại tới đây?” Cầu Mộ Quân bất ngờ hỏi.
Tiểu Nhụy cười nói:“Là nô tỳ xin lão gia mang nô tỳ đến, đã lâu không gặp tiểu thư!”
Cầu Mộ Quân vui sướng nhìn Cầu Vĩ đang cười, lại thấy một tia đau lòng ở trong ánh mắt ông.
Nàng biết, cho dù thế nào thì hôn sự của mình cũng đã thành tâm bệnh cả đời của cha mẹ. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng làm ình sống vui vẻ.
Buổi chiều ăn xong cơm, các vị đại nhân đều lục tục ra về, chỉ có Cầu Vĩ ở lại.
Đoàn Chính Trung nói:“Mộ Quân, theo nhạc phụ đại nhân đến hoa viên đi dạo đi.”
Nghe những lời này, tim Cầu Mộ Quân bỗng chốc đập nhanh.
“Mộ Quân……”
Dường như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
Mà vừa rồi, hắn lại đẩy nàng, nhục nhã nàng trước mặt người khác.
Cho dù là trước mặt phụ thân Hầu gia của nàng, hắn cũng không cho nàng một chút mặt mũi, cả ngày đều lạnh lùng thản nhiên.
Mệt hắn còn giả vờ trước mặt cha nàng.
Nàng che dấu cảm xúc trong lòng, cười cười, ôm cánh tay Cầu Cầu Vĩ nói:“Cha, chúng ta đi dạo đi.”
Chính văn Chương 53: Nguyên do
Nàng che dấu cảm xúc trong lòng, cười cười, ôm cánh tay Cầu Cầu Vĩ nói:“Cha, chúng ta đi dạo đi.”
Hai cha con đi đến hoa viên, Cầu Vĩ hỏi:“Gần đây có khỏe không?”
Cầu Mộ Quân cười tự nhiên, sau đó nói “Rất tốt.”
Tiếp theo nàng lại hỏi:“Mẹ đâu, thân thể mẹ có gì không thoải mái sao, vẫn còn hay khóc sao?”
Cầu Vĩ thở dài, nói:“Vẫn thế.”
Trong lòng Cầu Mộ Quân chua xót, lại chỉ có thể giấu trong lòng, không làm được gì.
“Ta thấy các con dường như có điểm khác thường, sao vậy? Cãi nhau với hắn, không thoải mái sao?” Cầu Vĩ hỏi.
“Bọn con……” Cầu Mộ Quân cười nói:“Không sao, là ngày hôm qua con chọc hắn mất hứng, cho nên thái độ của hắn hôm nay không tốt lắm.”
“Xảy ra chuyện gì?” Cầu Vĩ hỏi.
Có nên nói cho cha chuyện về Cố Dật Lâu không? Cầu Mộ Quân nghĩ.
Năm đó cha không giữ quan hệ với Cố bá bá vì đã biết trước kết quả, nói vậy mấy năm nay trong lòng cha hẳn cũng rất khó chịu, nếu biết Cố gia còn lưu huyết mạch, nhất định ông sẽ rất vui vẻ …… Nên nói sao?
Chần chờ một chút, Cầu Mộ Quân mới cười nói:“Không có việc gì.”
Cầu Vĩ gật gật đầu, ngừng trong chốc lát nói:“Thật ra thái độ hôm nay của hắn đối với con, con không cần quá để ý.”
Cầu Mộ Quân khó hiểu nhìn về phía hắn.
Cầu Vĩ nói:“ Lúc trước hắn đối với con hẳn là không đến mức không tốt như vậy đúng không?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cầu Vĩ dừng bước, nhìn nàng nói:“Thật ra hắn cố ý làm như vậy, Hoàng Thượng muốn nhục nhã con mới cho gả con cho hắn, là muốn cho con cả đời hối hận vì lúc trước không muốn tiến cung làm phi. Nếu để cho người biết, con gả cho Đoàn Chính Trung vẫn sống tốt, Đoàn Chính Trung lại che chở con, vậy không phải mặt rồng giận dữ sao? Như vậy người không chỉ có ý kiến với Đoàn Chính Trung, còn nghĩ cách khác tiếp tục trừng phạt con.”
“Thật sao?” Cầu Mộ Quân hỏi. Nàng không ngờ nội tình bên trong lại phức tạp như vậy
Cầu Vĩ gật đầu nói:“Hôm nay mọi người đến đây đều sẽ biết con sống ở Đoàn phủ không bằng cả nha hoàn, việc này ngày mai sẽ lan truyền, tiếp theo sẽ đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ âm thầm đắc ý, có lẽ còn có thể nói với Đoàn Chính Trung không cần quá bạc đãi con. Cho nên, thà rằng Đoàn Chính Trung ở trước mặt mọi người đối với con tốt, không bằng để cho tất cả mọi người biết hắn chưa đem con để vào mắt dù chỉ một chút.”
“Nói như vậy…… thật ra là hắn muốn tốt cho con?” Cầu Mộ Quân không thể tin được nói.
“Cũng không nhất định.” Cầu Vĩ nói.
“Hắn có thể thăm dò tâm tư Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn hắn làm thế nào, hắn liền làm như thế. Làm hợp ý Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới thích hắn, mới muốn thưởng hắn. Hắn làm như vậy là giúp con, càng giúp chính hắn, về phần bên nào lợi hơn, cha cũng không biết.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, phiền muộn trong lòng cả ngày hôm nay bỗng chốc tiêu tan hơn nửa.
Đi dạo trong chốc lát, Cầu Vĩ còn nói thêm:“Ta nghĩ, vẫn nên để Tiểu Nhụy đi theo con, như vậy ở Đoàn phủ còn có người nhà, cha và mẹ con vẫn có thể yên tâm một chút.”
Cầu Mộ Quân nghĩ đến thái độ của Đoàn Chính Trung mấy ngày nay, nếu chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, vậy hắn đối với nàng vẫn có chút lưu tình. Dù là nể mặt cha hay có nguyên nhân nào khác, có lẽ nàng vẫn có năng lực bảo vệ Tiểu Nhụy.
Chính văn Chương 54: Độc khó giải
Cầu Mộ Quân nghĩ đến thái độ của Đoàn Chính Trung mấy ngày nay, nếu chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, vậy hắn đối với nàng vẫn có chút lưu tình. Dù là nể mặt cha hay có nguyên nhân nào khác, có lẽ nàng vẫn có năng lực bảo vệ Tiểu Nhụy.
Huống hồ lúc này nàng thật sự muốn có tỷ muội bên người.
Nghĩ vậy, nàng liền gật đầu.
Sắc trời dần tối, Cầu Vĩ rời đi, Tiểu Nhụy lưu lại Đoàn phủ.
Thừa dịp Đoàn Chính Trung đi tắm Cầu Mộ Quân nhanh chóng đi tới phòng Cố Dật Lâu nằm. Còn chưa vào cửa, đã nghe được tiếng Cận Nhi nói chuyện trong phòng.
Cầu Mộ Quân cùng Tiểu Nhụy lập tức đẩy cửa vào, đã thấy Cố Dật Lâu đang ôm ngực muốn xuống giường, Cận Nhi đang ra sức ngăn hắn. Thấy nàng tiến vào, Cận Nhi lập tức nói:“Phu nhân, rốt cục người đã đến, vị công tử này vừa tỉnh đã nói muốn đi, nô tỳ ngăn thế nào cũng không được.”
“Cận Nhi, em lui xuống trước đi.” Cầu Mộ Quân nói.
“Dạ, phu nhân.”
Thấy Cận Nhi đi ra ngoài, Tiểu Nhụy cũng đi theo, trong phòng chỉ còn hai người.
“Là ngươi cầu xin Đoàn Chính Trung cứu ta sao?” Cố Dật Lâu hỏi.
“Nếu hắn thật sự muốn giết ngươi, ai cầu xin cũng vô dụng.” Cầu Mộ Quân nói.
Cố Dật Lâu nhìn nàng, đáy mắt ẩn ẩn xuất hiện đau lòng, sau đó nói:“Thật ra cho dù hắn muốn cứu ta cũng không cứu được, không ai cứu được ta.”
Cầu Mộ Quân giật mình nói:“Ngươi làm sao vậy? Vì sao không cứu được?”
Cố Dật Lâu chậm rãi nói:“Ta trúng độc, là dùng bốn mươi chín loại độc trùng luyện thành. Ngoại trừ người chế độc, không ai biết cách giải bốn mươi chín loại độc trùng này. Đoàn Chính Trung chỉ dùng thuốc quý kéo dài mạng của ta, không lâu nữa, ta vẫn sẽ chết.”
“Cái gì?” Sắc mặt Cầu Mộ Quân trắng nhợt, gấp đến độ giữ chặt cánh tay hắn nói:“Vậy…… Vậy người chế độc đâu? Sao ngươi lại trúng độc, đi tìm người chế độc được không?”
Cố Dật Lâu lắc đầu.
Cầu Mộ Quân nhìn hắn nói:“Không được sao? Sẽ không giải được sao? Không có cách nào khác sao?”
Cố Dật Lâu khẽ cười một chút:“Nếu có cách khác, ta sao có thể ăn cả ngã về không, đến phủ Tư Không ám sát”?
Môi Cầu Mộ Quân run run, tay cũng run run, túm chặt áo hắn khóc.
“Cầu tiểu thư……”
Cố Dật Lâu chỉ gọi một tiếng, cũng không nói gì.
“Ta không muốn ngươi chết…… Ngươi không được chết……” Mắt Cầu Mộ Quân đã bắt đầu ươn ướt.
Cố Dật Lâu nhắm mắt lại, trong chốc lát mới nói:“Cầu tiểu thư, ngươi bảo trọng.” Sau đó chậm rãi dường như dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay nàng ra, từ trên giường đi xuống
“Cố công tử……”
Cầu Mộ Quân không biết có thể nói cái gì, chỉ túm chặt lấy hắn.
“Ngươi yên tâm, hắn không đi được.”
Cửa bị đẩy ra, tiếng nói không nhanh không chậm, lại có chút lạnh lẽo truyền đến. Hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.
Chính văn Chương 55: Hành động kinh người
Cửa bị đẩy ra, tiếng nói không nhanh không chậm, lại có chút lạnh lẽo truyền đến. Hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.
Cầu Mộ Quân lập tức đứng lên, chắn trước mặt Cố Dật Lâu.
“Ngươi còn không buông tha hắn?”
Đoàn Chính Trung cười cười giả tạo, nói:“Từ trước đến nay ta chưa từng nói sẽ thả hắn.”
“Vậy cũng tốt, ta thà rằng dựa vào sức mình đi ra ngoài cũng không muốn để một tên hoạn cẩu thả ta ra ngoài.” Cố Dật Lâu nói xong, nhảy ra khỏi phòng.
Bốn thị vệ cũng lập tức bay vào trong sân, Cầu Mộ Quân chạy theo, bên ngoài sớm là kiếm hoa đầy trời.
Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, hắn thản nhiên cười nhìn mọi chuyện, dường như không sợ Cố Dật Lâu có thể chạy thoát.
Cầu Mộ Quân không biết võ công nên không thể nhìn bọn họ đánh nhau mà thấy được bên nào chiếm thượng phong. Nhưng xem tình huống đêm qua, Cố Dật Lâu cũng không phải không có hi vọng. Nếu không vì nàng mà phân tâm, chỉ sợ đêm qua hắn đã ra khỏi đây.
Không đúng…… Đêm qua, Đoàn Chính Trung chỉ bắn độc châm, cũng chưa thực sự ra tay.
Trước kia, nàng không biết hắn có võ công.
Nhưng võ công của hắn đến mức nào? Nếu Cố Dật Lâu đánh bại bốn thủ hạ cao thủ của hắn, có thể đánh bại được hắn không?
Lúc này, Cố Dật Lâu đột nhiên sử dụng một chiêu khinh công, Cầu Mộ Quân chỉ nghe một thị vệ trong đó sợ hãi hô một tiếng “Phi Thiên Cửu Cung cước!”, đã không thấy bóng dáng Cố Dật Lâu đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen hiện lên.
Ngay lúc đó một thị vệ lập tức bị trúng một kiếm.
Lúc này Đoàn Chính Trung đột nhiên chuyển hướng sang Cầu Mộ Quân, đánh một chưởng về phía nàng.
Ngoại trừ mở to hai mắt nhìn Cầu Mộ Quân không có thời gian làm ra động tác khác, thậm chí chưa kịp lộ ra một cái giật mình hoặc biểu tình phẫn nộ tuyệt vọng.
Đúng lúc chưởng phong của Đoàn Chính Trung gần đánh về phía nàng, Cầu Mộ Quân cảm thấy Cố Dật Lâu phi thân lên tiếp được một chưởng này.
Trên mặt Đoàn Chính Trung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi thu tay. Cố Dật Lâu lui về phía sau vài bước, nôn ra một ngụm máu tươi, đao thị của vệ sớm để trên cổ hắn.
Đến lúc này, Cầu Mộ Quân mới kịp phản ứng, vừa rồi Đoàn Chính Trung dùng phương pháp gì bắt được Cố Dật Lâu.
Đây là nguyên nhân hắn đã sớm nắm chắc phần thắng.
Có lẽ chuyện ngày hôm qua cho hắn linh cảm, cho hắn biết Cố Dật Lâu để ý đến sự sống chết của nàng. Cho nên hắn lợi dụng nàng.
Nhưng, nếu…… Nếu Cố Dật Lâu không quan tâm nàng như hắn tưởng, không thay nàng đỡ một chưởng kia, không phải hắn sẽ tự tay đánh chết nàng sao?
Một chưởng kia đánh lên trên người Cố Dật Lâu nội lực thâm hậu còn khiến hắn bị thương, vậy nàng thì sao? Chỉ sợ nàng sẽ bị hắn đánh cho dập nát.
Đoàn Chính Trung độc ác hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Cầu Mộ Quân cắn chặt răng, lặng lẽ rút trâm cài trên đầu giấu ở trong tay áo, nhìn Cố Dật Lâu một cái, khóc chạy đến chỗ Đoàn Chính Trung.
“Vì sao ngài không chịu buông tha hắn?” Cầu Mộ Quân kéo ống tay áo Đoàn Chính Trung khóc nói:“Bắt hắn có lợi gì với ngài, chẳng lẽ ngài muốn đưa hắn đến chỗ Thích Tĩnh sao? Ta van cầu ngài, lão gia……”
Tiếng gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên cổ hắn.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản