There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Đình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 71 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 725 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:08:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 036 - 040
Chính văn Chương 36: Lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Cầu Mộ Quân búi tóc lên, mặc trang phục của phu nhân nhà giàu, nam tử trẻ tuổi tuy rằng đều liếc nhìn, nhưng cũng chỉ dám thưởng thức nhìn lướt qua, không dám nhìn nàng quá lâu.
Đi ngang một hàng hoa mẫu đơn màu vàng, Cầu Mộ Quân dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn hoa.
“Cầu tiểu thư, Hoàng Mẫu Đơn rất đẹp, mua mấy bồn đi.” đại nương ngồi ở giữa bụi hoa cười nói.
Cầu Mộ Quân ngoài ý muốn ngẩng đầu hỏi:“Đại nương, bà biết ta?”
Đại nương cười nói:“Đương nhiên biết, những năm trước không phải tiểu thư đều tới sao?”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Bà xem tóc ta đã búi lên rồi, hôm nay ta đã không còn là Cầu tiểu thư, là Đoàn phu nhân.”
Đại nương nhìn nàng, ngẩn người, lập tức cười sửa lời nói:“Đúng, đúng, Đoàn phu nhân.” Nghĩ nghĩ, lại nhịn không được ngẩng đầu nói:“Năm trước phu nhân cũng đến nơi này mua hoa, lúc phu nhân thành thân ta cũng thấy được, chỉ là không ngờ…… Ta nghĩ phu nhân sẽ thích người khác gọi là Cầu tiểu thư.”
Cầu Mộ Quân biết ý của đại nương, thân phận Cầu tiểu thư là con gái của Hầu gia, tôn quý vô cùng, Đoàn phu nhân lại là thê tử của thái giám, chẳng hơn gì nữ tử thanh lâu. Ai sẽ thích người khác gọi mình bằng danh hiệu thấp hèn chứ?
Nhưng mà nàng không cảm thấy như vậy.
Nàng cười cười, nói thật: “Đại nương, năm nay chỉ sợ ta không thể mua, phu quân ta không cho ta ra ngoài, là ta lén trốn ra, lát nữa còn phải lén trở về!”
“Không sao, không sao, phu nhân cứ xem, cứ xem đi.” Đại nương vội vàng nói. Nhìn nàng, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc.
Người khác đều nghĩ nàng sống những ngày thực đau buồn, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không ngờ tâm trạng của nàng lại tốt như vậy. Chẳng lẽ nàng ở Đoàn phủ sống cuộc sống ngoài dự đoán của mọi người? Nhưng sao nàng lại nói phu quân nàng còn không cho nàng ra cửa. Vậy rốt cuộc nàng sống tốt hay không tốt? Là rất tốt nên lúc nào cũng cười, hay là nàng rất lạc quan, dù đau khổ cũng có thể cười?
Đây dù sao vẫn là việc riêng của người khác, còn không đến phiên bà mở miệng, đại nương tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng biết không thể hỏi lung tung.
Đúng lúc này, đám người đông đúc phía trước nhanh chóng dạt ra ven đường, một đám binh lính chạy lên lớn tiếng nói:“Tránh ra! Tránh ra!”
Cầu Mộ Quân cũng lui về bên đường, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy người ngồi ở trên ngựa …… Đoàn Chính Trung!
Phía trước phía sau đều là quan binh, hắn cao cao ngồi ở trên ngựa, ánh mắt tìm kiếm chung quanh, dường như đang tìm ai đó, làm cho nàng có cảm giác hắn đang lùng bắt nàng.
Ông trời! Cầu Mộ Quân cúi đầu, trốn sau lưng đại nương, sốt ruột nói: “Đại nương che cho ta, che cho ta.”
Không ngờ Đoàn Chính Trung thúc ngựa đi lên, cách đại nương một khoảng nhỏ lại chậm lại, Cầu Mộ Quân còn nghe được giọng nói của hắn.
“Các ngươi, qua bên kia!”
“Các ngươi, một đội, đi quán rượu!”
Đoàn Chính Trung vừa chỉ huy, vừa thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt như chim ưng nhìn đám người tham gia hội hoa xuân.
Cầu Mộ Quân cảm thấy không ổn, đang cầu nguyện ở trong lòng hi vọng hắn mau đi, không ngờ lại nghe được một câu mệnh lệnh mạnh mẽ:“Kiểm tra đám người trong hội hoa, xem bọn chúng có lẫn vào trong hay không!”
Chính văn Chương 37: Sợ bóng sợ gió
Cầu Mộ Quân cảm thấy không ổn, đang cầu nguyện ở trong lòng hi vọng hắn mau đi, không ngờ lại nghe được một câu mệnh lệnh mạnh mẽ:“Kiểm tra đám người trong hội hoa, xem bọn chúng có lẫn vào trong hay không!”
Nghe xong mệnh lệnh, binh lính lập tức hành động, khám xét kỹ từng dân thường trong hội hoa. Cầu Mộ Quân biết nếu mình không trốn, vẻ mặt dị thường rõ ràng như vậy sẽ bị binh lính bắt lại trước tiên, nhưng nàng lại không dám đi ra, Đoàn Chính Trung ngồi ở trên ngựa, thu hết thảy phía dưới vào đáy mắt, chỉ sợ ngay lập tức sẽ phát hiện ra nàng.
Cầu Mộ Quân ngàn suy vạn nghĩ, cảm thấy nơi này không thể ở lại, liền lách mình đi vào ngõ nhỏ phía sau.
Đi vào ngõ nhỏ, phía trước là một con sông, bờ sông cũng trải đầy hoa, nhưng người không nhiều như phía trước, hẳn không phải địa phương trọng điểm binh lính điều tra, Cầu Mộ Quân liền nhanh chóng đi vào.
Không ngờ lúc này phía sau lại có tiếng bước chân “Rầm rập”.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Chính Trung cưỡi ngựa chạy tới, đột nhiên chỉ về phía này nói:“Bắt lấy hắn!”
Không đợi nàng hiểu được, liền thấy một nam nhân mặc quần áo màu đen thần sắc kích động chạy tới, vừa nhìn đã biết đó là người quan binh muốn bắt. Nàng vội vã tìm nơi trốn, vừa khéo nhìn thấy một thuyền phu đang tháo dây neo thuyền bên bờ sông.
Không nghĩ được nhiều, nàng lập tức chạy đến bên thuyền, nhanh chóng trốn vào khoang thuyền.
Ánh mắt Đoàn Chính Trung nhanh chóng đảo qua trên thuyền, sau đó lại chỉ huy binh lính, dường như không để ý đến bên này. Cảm thấy thuyền đang rời đi, Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khoang thuyền còn có vài vị đại nương đại thúc, lúc này nói.
“Hội hoa xuân này vô cùng náo nhiệt, quan binh đang làm cái gì?” Một vị đại nương nhìn bên ngoài nói.
Giọng nói cao vút vang lên, đại thúc bên cạnh nàng nói: “Hắc, ta biết, vừa rồi nghe nói, trong cung……” Đại thúc ngửa đầu nghĩ nghĩ, nói:“Đúng rồi, Tam hoàng tử trong cung bị ám sát, lúc này trong cung đang lùng sục khắp nơi bắt người!”
“A!” Đại nương giật mình nói:“Là ai lớn mật như vậy, ngay cả người trong cung cũng dám giết, hắn không muốn sống nữa sao?”
Đại thúc làm bộ hiểu biết nói:“Bọn họ là sát thủ, liều mạng làm việc, lá gan lớn!”
“Ôi chao, đi rồi đi rồi, bắt được một tên rồi!” Đại nương nhìn về phía bờ lớn tiếng nói.
Mọi người đều nhìn lên bờ, Cầu Mộ Quân cũng nhìn theo, chỉ thấy Đoàn Chính Trung ngồi trên ngựa dẫn đại đội quan binh đi vào ngõ nhỏ. Trong chốc lát, hội hoa xuân lại náo nhiệt bình thường.
Cuối cùng hắn cũng đi rồi, không hề bị phát hiện, trong lòng Cầu Mộ Quân hoàn toàn thả lỏng, lại nghĩ đến việc mình đang ở trên thuyền.
Không phải nàng đến xem hội hoa xuân sao?
Thuyền đã cách bờ một đoạn khá xa, nàng không thể bảo nhà đò quay trở lại, liền hỏi người đối diện:“Đại nương, thuyền này đến chỗ nào vậy?”
Đại nương trả lời:“Bến đò phía Tây, đến phía Tây.”
May mà cũng không xa. Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm nghĩ, sau đó lại hỏi:“Vậy lúc trở về là từ bến đò phía Tây đi thuyền về sao?”
Chính văn Chương 38: Vận mệnh bi thảm
May mà cũng không xa. Trong lòng Cầu Mộ Quân thầm nghĩ, sau đó lại hỏi:“Vậy lúc trở về là từ bến đò phía Tây đi thuyền về sao?”
“Đúng vậy. Tiểu nương tử ngươi một mình đi ra ngoài sao?” Đại nương nhìn nàng hỏi, không đợi nàng trả lời lại thêm một câu:“Ngươi trẻ tuổi như vậy nên chú ý một chút!”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Không sao đâu, phu quân ta ở bến Tây chờ ta!”
“A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đại nương liên tục gật đầu.
Ai…… Cầu Mộ Quân cười gượng, trong lòng lại chất chứa đau khổ.
Gặp phải Đoàn Chính Trung, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ được thuận lợi.
Viết vài chữ bị gió thổi đi không nói làm gì, lại còn bị hắn nhặt được; Một mình trốn ở trong phòng vẽ hai bức họa về hắn, đang chuẩn bị đốt đi, vừa lúc hắn trở về; Ra ngoài xem hội hoa xuân, rõ ràng chuẩn bị tốt, lại ở bên ngoài gặp phải kẻ vốn nên ở trong cung……
Có phải ông trời muốn nàng hiểu rõ: ‘Ngoan ngoãn làm nô bộc của hắn đi, tâm địa hơi chút gian xảo sẽ bị hắn phát hiện’.
Cầu Mộ Quân chống cằm ngồi trên thuyền, nghiêm túc nghĩ quãng đường về sau của mình.
Muốn nàng ngoan ngoãn không làm trái với quy củ của hắn là chuyện không thể, giở trò trước mắt hắn bao nhiêu lần thì bị bắt bấy nhiêu lần, vậy nàng cũng chỉ có thể ra sức lấy chút đồng tình của hắn.
Nhưng ở trong lòng hắn, rốt cuộc nàng chiếm vị trí như thế nào? Buổi tối hôm kia hắn còn làm vậy với nàng.
Nhớ một người thời gian qua lúc nào không biết, không bao lâu, đại nương nhắc nhở nàng đã đến, nàng mới thấy thuyền đã sắp cập bờ.
Vừa định nói nàng trả thêm tiền trở về, đã thấy trên bờ có người chuyển đồ lên thuyền. Người nọ vừa chuyển, vừa hỏi:“Trước lúc mặt trời lặn có thể đến thôn Tiểu Hà không?”
“Có thể có thể, cam đoan có thể!” Nhà đò vỗ ngực cam đoan nói.
Cầu Mộ Quân lập tức hỏi:“Bây giờ nhà đò không trở về bờ bên kia sao?”
“Không về không về, chờ đến chuyến chiều đi.” Nhà đò khoát tay nói.
“Buổi chiều?” Cầu Mộ Quân nói: “Phải chờ tới buổi chiều sao?”
Lúc này người đang chuyển đồ nói nói:“Phu nhân, từ bên này đến bờ bên kia một ngày có hai chuyến, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến, đến buổi chiều thuyền sẽ đến.”
“A?”
Một nửa thuyền đã chất đầy hàng hóa, Cầu Mộ Quân đành phải xuống thuyền nhường chỗ, nhìn thuyền chằm chằm.
Buổi chiều…… Buổi chiều trở về, chỉ sợ Đoàn Chính Trung sẽ lấy gậy đập chết nàng
Nàng chỉ biết…… Nàng không có kết cục tốt, nàng tránh không khỏi hắn, bây giờ thì hay rồi, sớm biết như thế này không bằng lúc trước để hắn túm còn hơn, dù sao người nhiều như vậy hắn cũng sẽ không làm gì nàng.
Ai —
Thuyền nhỏ đi rồi, bến đò chỉ còn một mình nàng.
Nơi này là một cái đê, trên đê thả đầy trâu cùng dê, đều đang nhàn nhã ăn cỏ, nàng nhìn đống trâu, dê này cảm thấy thất vọng.
Nàng mệt mỏi ngồi trên cỏ, cô đơn nhìn nước dập dờn bừng lên khi nắng dọi, lại thở dài một hơi.
Trở về, không biết hắn sẽ trừng phạt nàng thế nào, lại sẽ trừng phạt thủ vệ để nàng ra cửa như thế nào?
Hối hận, lại hối hận rồi.
Hắn chính là khắc tinh của nàng, còn gặp một lần khắc một lần.
Mặt trời chậm rãi từ phía đông lên đến đỉnh, sưởi ấm phía dưới, làm người ta lười biếng.
Cầu Mộ Quân đứng dậy lại ngồi xuống dưới tàng cây, tiếp tục chờ thuyền không biết khi nào thì mới đến.
Mệt mỏi lại đói bụng. Cách nơi này gần nhất chính là một cái thôn nhỏ, chỉ sợ có tiền cũng không tìm thấy chỗ nào bán đồ ăn, nàng chỉ có thể chờ ở chỗ này.
Nhưng là cho dù đến buổi chiều, chờ thuyền đến đây, nàng về Đoàn phủ, cũng không nhất định có cái mà ăn. Đoàn Chính Trung sẽ cho nàng đói chết!
Lúc này, trâu bò trên đê đột nhiên xôn xao, Cầu Mộ Quân tập trung nhìn, chỉ thấy một con trâu phía sau còn kéo dây thừng, chạy như điên về phía này.
Nàng sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, đột nhiên một bàn tay đặt lên trên vai nàng, chặn đường lui của nàng.
Chính văn Chương 39: Dắt tay
Quay lại, là — Đoàn Chính Trung!
Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới chân nàng, nàng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy phía sau gót chân là một mảnh gạch ngói vụn dựng thẳng, nàng tiếp tục lùi chỉ sợ sẽ bị đâm vào.
Đứng dịch ra, xoay người dùng đỉnh đầu đối mặt với hắn.
“Sao ngươi lại tới đây?” Giọng nói nho nhỏ, dịu dàng.
“Nhìn thấy ngươi.” Giọng nói không nghe ra cảm xúc.
“Ta không phải cố ý, chỉ là…… chỉ là muốn xem hội hoa xuân một chút, lúc sáng đã quên nói với ngươi.” Nàng tiếp tục cúi đầu.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng trong chốc lát rồi xoay người đi theo đường lúc đến.
Cầu Mộ Quân phản ứng lại, lập tức đi theo.
“Ngươi tới bằng cách nào?” Đuổi kịp bước chân hắn, Cầu Mộ Quân hỏi.
“Qua cầu.”
“A? Vậy không phải rất xa sao?”
Đoàn Chính Trung không nói gì, nàng cũng không hỏi lại chỉ đi theo hắn.
Không phải hắn tức giận sẽ lập tức phát tác sao? Sao vẫn không nói đến chuyện trừng phạt nàng tự tiện ra khỏi phủ? Hay là chuẩn bị về sẽ dùng trọng hình?
Cầu Mộ Quân còn cúi đầu nghĩ, Đoàn Chính Trung đi phía trước bỗng dừng bước.
Nàng đâm vào lưng hắn nên vội ngẩng đầu lên, sau đó thấy một hồ nước trước mắt.
Đường đi qua là một dãy đá trồi lên mặt nước, mặt đá trơn bóng, chỉ sợ không lưu ý một chút sẽ ngã xuống nước.
Đoàn Chính Trung vươn tay nắm lấy tay nàng.
Trong lòng nàng run lên, mặt cũng lập tức đỏ lên.
Cũng may hắn là đưa lưng về phía nàng nên không thấy được.
Tay hắn rất lớn, thực ấm áp, không thô ráp giống người khác mà lại mịn màng.
Trong nháy mắt bị hắn cầm tay, nàng hoảng hốt có cảm giác toàn thân cứng đờ, sau đó mới cảm thấy – tim mình đập nhanh hơn mặt cũng nóng lên.
Hắn nắm tay nàng bước lên mặt đá, vững vàng giống như đi đường bằng.
Qua hồ nước, đường dưới chân tuy hẹp hơn so với lúc trước nhưng cũng bằng phẳng, nhưng hắn vẫn không buông tay nàng ra.
Trong lòng ấm áp, ngạc nhiên mừng rỡ mà lại hưng phấn.
Đi chưa được mấy bước, đường càng ngày càng nhỏ còn gập ghềnh, đã không phải đường mà là bờ ruộng.
Thì ra…… Do hắn biết đường phía trước cũng không dễ đi mà thôi.
Nàng còn tưởng rằng……
Không còn vui vẻ cùng hưng phấn, nhưng trong lòng lại vẫn ấm áp.
Đi hết bờ ruộng là đường lớn, phía trước có một quán trà.
Đoàn Chính Trung buông tay nàng ra, thanh toán tiền cho ông chủ, cởi dây buộc ngựa bên quán trà xuống, nhảy lên. Ngựa chậm rãi đi đến chỗ Cầu Mộ Quân đứng ở trước mặt nàng, hắn ngồi trên lưng ngựa vươn tay về phía nàng.
Nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, đạp lên bàn đạp, sau đó thân thể liền bay lên, bị hắn kéo lên ngựa.
Thì ra hắn cưỡi ngựa từ cầu bên kia vòng lại đây.
Lúc ngựa chạy, mùi hoa nhài sau gáy hắn chui vào trong mũi nàng, làm cho nàng không kìm chế được áp sát vào sau gáy hắn, càng ngửi rõ mùi thơm ngát.
Nam nhân dùng phấn thơm dường như cũng không ghê tởm.
Hắn dùng phấn thơm rất tốt. Khó trách thái giám trong cung đều thích phấn thơm, Hoàng Thượng cùng Hoàng phi ngửi thấy mùi này, tâm tình sao có thể không tốt?
Gió thổi sợi tóc hắn phất qua trên mặt nàng. Trong chớp mắt, nàng mê say, nắm lấy quần áo chỗ thắt lưng hắn, tay từ từ đưa về phía trước ôm hắn.
Chính văn Chương 40: Thái độ không rõ
Gió thổi sợi tóc hắn phất qua trên mặt nàng. Trong chớp mắt, nàng mê say, nắm lấy quần áo chỗ thắt lưng hắn, tay từ từ đưa về phía trước ôm hắn.
Đến trong thành, bọn họ xuống ngựa nắm dây cương đi về phía trước, ánh chiều tà chiếu hai người một ngựa, kéo ra cái bóng thật dài trên mặt đất.
Không bao lâu liền đến cửa, Cầu Mộ Quân và Đoàn Chính Trung cùng nhau vào cửa. Đi tới cửa, Đoàn Chính Trung ngừng lại, hỏi thủ vệ:“Phu nhân đi ra ngoài bằng cách nào?”
Thủ vệ bị dọa trắng mặt, nơm nớp lo sợ nói:“Phu nhân nói ngài chưa nói không cho nàng đi ra ngoài.”
“Bây giờ ta nói.” Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn nàng, sau đó lại nói với thủ vệ:“Từ nay về sau, không có sự cho phép của ta, nàng không được phép ra phủ.” Hắn lấy ra một khối ngọc bội từ trên người nói:“Các ngươi thấy ngọc bội này, hoặc chính miệng ta nói với các ngươi phu nhân có thể đi ra ngoài, bằng chứng khác cũng không tính.”
“Dạ, lão gia.” Thủ vệ đồng thanh trả lời.
Nói xong, Đoàn Chính Trung đi vào, Cầu Mộ Quân cúi đầu đi theo.
Quản gia chào đón, lấy dây cương từ trên tay hắn, hắn lập tức tiến vào phòng ngủ thay quần áo, Cầu Mộ Quân chờ ở ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau, hắn thay đổi một bộ quan phục đi ra, tóc cũng chỉnh trang lại.
“Còn phải tiến cung sao?” Cầu Mộ Quân hỏi.
“Ừ.” Đoàn Chính Trung đi nhanh về phía trước.
“Khoan đã —” Cầu Mộ Quân gọi hắn lại.
Hắn dừng bước xoay người lại, khuôn mặt bị ánh hoàng hôn phủ một tầng vàng óng ánh mờ ảo.
Nàng đi lên phía trước, chậm rãi tiến gần đến hắn, sau đó cúi người lấy ra sợi tóc trong áo ở cổ hắn. Mặt có chút ửng đỏ, nói nhỏ:“Buổi tối có về không?”
Sắc bén trên người hắn giảm rất nhiều, nhìn nàng đáp: “Ừ, tối nay sẽ về.”
Môi của nàng run lên, giống như muốn nói gì lại không nói, hai người đối mặt yên lặng trong chốc lát, sau đó hắn xoay người xuống hành lang.
Thật ra nàng muốn nói: ‘Ta chờ ngươi’. Nhưng không nói ra miệng.
Hắn đi rồi, trong lòng lại trống vắng.
Ăn cơm chiều, tắm rửa, sau đó một mình ngồi ở trong phòng chờ hắn trở về.
Đêm yên lặng, nghe được đến ngọn nến cháy sạch vang “lép bép”. Trong phòng được xông mùi hương liệu nhè nhẹ, giống mùi trên người hắn.
Nàng đột nhiên nghĩ tới một câu: Một mình trông phòng.
Nàng lúc này có phải đang một mình trông phòng không? Nghĩ vậy nàng không khỏi nở nụ cười.
Nhàm chán mở một cái rương trong phòng góc, bên trong đều là quần áo của hắn. Từng bộ được nha hoàn gấp chỉnh tề, giống như mới. Bên trong có vài cái túi thơm, đều là mùi hoa nhài.
Vuốt ve quần áo, nhớ bộ dáng của hắn, càng hi vọng hắn mau chóng trở về.
Chưa từng hình dung hạnh phúc sẽ như thế nào, bây giờ lại đột nhiên rõ ràng.
Hạnh phúc chính là được hắn nắm tay, nhìn hắn cười, cùng đi đến già.
Nàng xác định, nàng mười chín tuổi, yêu phu quân của mình — một thái giám tính tình khiến cho nàng nhìn không thấu.
Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, không đợi nàng quay đầu, một thanh trường kiếm đã đặt trên cổ nàng, cánh tay mạnh mẽ có lực bắt lấy vạt áo của nàng, lôi nàng đứng lên.
Phu quân là thái giám tổng quản Phu quân là thái giám tổng quản - Thanh Đình Phu quân là thái giám tổng quản