Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Dã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 119
ôm sau, sau khi Thôi Loan Thúy trang điểm liền đến biệt viện của phu nhân.
"Thất phu nhân ở bên ngoài cầu kiến cầu kiến quận chúa." An Nhi tiến đến bẩm báo với Lý Trì Nguyệt, lúc này Đồ Cửu Mị đang nằm trên đùi Lý Trì Nguyệt, Lý Trì Nguyệt đang hoạ mi cho Đồ Cửu Mị.
"Đừng nhúc nhích." Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng nói, Đồ Cửu Mị tâm tư quá cạn, một số người một số việc thì đã có thể khiến nàng xao động, thật sự nên để nha đầu này tu thân dưỡng tính.
"Để nàng ở bên ngoài chờ đi." Lý Trì Nguyệt bình thản đáp, thần sắc chuyên chú giúp Đồ Cửu Mị hoạ mi, coi như không có chuyện gì quan trọng hơn so với thay Đồ Cửu Mị hoạ mi.
Lý Trì Nguyệt đối với Thôi Loan Thúy đến tỏ ra thờ ơ, bất quá Đồ Cửu Mị luôn luôn lấy việc giúp người làm điều tốt trái lại có chút lưu ý để cho người khác đợi lâu.
"Phu nhân, có muốn gặp thất phu nhân trước hay không?" Đồ Cửu Mị mở mắt hỏi, thất phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng mới vừa vào Hầu phủ thất phu nhân đối với nàng xem như không có ác ý gì, trong số nhiều người xem như tương đối có hảo cảm.
"Truyền nàng vào đi." Lý Trì Nguyệt không ngại nể chút mặt mũi Đồ Cửu Mị, ngày sau nói không chừng nàng còn phải lấy thê làm quý.
Thôi Loan Thúy đã chuẩn bị phải đợi lâu, không nghĩ đến nhanh như vậy đã được truyền triệu, sau khi bước vào liền nghe đến vị đạo của huân hương, Lý Trì Nguyệt quả thật là cao thủ điều hương.
"Loan Thúy thỉnh an phu nhân." Thôi Loan Thúy cúi đầu, lấy thái độ cung kính hướng Lý Trì Nguyệt thỉnh an, Thôi Loan Thúy chưa bao giờ cung kính đối với người khác như vậy.
"Nhắm mắt lại." Lý Trì Nguyệt nhẹ giọng ra lệnh cho Đồ Cửu Mị, thật vất vả có hứng khỏi hoạ mi cho nha đầu này, có người quấy rầy Đồ Cửu Mị còn không phối hợp nhắm mắt lại, Lý Trì Nguyệt cũng không muốn bản thân khó có được hăng hái người trong lòng người trong lòng hoạ mi lại họa không tốt.
Thôi Loan Thúy bị Lý Trì Nguyệt phớt lờ cũng không giận, thái độ như trước cung kính thậm chí dưới tình huống Lý Trì Nguyệt còn chưa đáp lại nàng không dám ngẩng đầu, Thôi Loan Thúy hiểu rõ nữ tử trước mắt mới là người nắm giữ số phận của nàng.
"Không cần đa lễ." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị nhắm mắt lại, an phận để nàng hoạ mi mới nói những lời này, lúc nói những lời này ánh mắt của nàng cũng không nhìn Thôi Loan Thúy.
Thôi Loan Thúy lúc này mới ngẩng đầu, liền thấy Lý Trì Nguyệt không chút nào kiêng dè mà thay Đồ Cửu Mị hoạ mi, phu nhân đã từng cô lãnh đến gần như không ôn độ, ánh mắt nhìn Đồ Cửu Mị lại vô cùng nhu hòa. Lúc này phu nhân vẫn chưa sơ tóc, tóc dài buông xuống rơi vào bên ngực cùng trên tóc Đồ Cửu Mị, mà Đồ Cửu Mị tuy rằng an nhàn nằm trên đùi Lý Trì Nguyệt nhưng hai người thoạt nhìn như keo như sơn, thật là ấm áp, bực này ấm áp chạm đến trong lòng Thôi Loan Thúy.
Lúc nhỏ, phụ thân cùng mẫu thân ân ái có thừa, phụ thân cũng thường xuyên thay mẫu thân hoạ mi, phụ thân viết chữ vẽ tranh, mẫu thân mài mực, phụ thân thổi tiêu mẫu thân đánh đàn, bọn họ cử án tề mi vô cùng ân ái. Khi đó, Thôi Loan Thúy đã nghĩ ngày sau bản thân nhất định cũng phải cầu được người một lòng, tâm ý tương thông, trường tương tư thủ. Chỉ là sau lại lưu lạc phong trần gặp qua nhiều kẻ vô tình bạc nghĩa, liền biết mẫu thân có thể được phụ thân sủng ái suốt đời bất ly bất khí là một việc may mắn thế nào. Gặp qua quá nhiều nam tử đổi thay, có mới nới cũ mới có thể đối với Lục Sa nhất tâm nhất ý sinh ra vài phần kính trọng.
Lý Trì Nguyệt vẽ một bút cuối cùng trên mi Đồ Cửu Mị mới thoả mãn thu hồi bút hoạ mi, càng xem càng cảm thấy bản thân vẽ rất đẹp.
"Nộn hồng song kiểm tự hoa minh, lưỡng điều mi đại viễn sơn hoành." Thôi Loan Thúy thốt ra.
"Ngươi hiểu được rất biết nói chuyện, có vài phần văn tài." Lý Trì Nguyệt buông họa bút, lúc này mới quay đầu nói với Thôi Loan Thúy, gặp lúc tâm tình của nàng không sai, lời vuốt mông ngựa này tạm thời nhận lấy.
"Mị phu nhân ngày thường đã xinh đẹp, trang điểm nhẹ sẽ thích hợp hơn, phu nhân khéo tay càng khiến Mị phu nhân dung nhan rạng rỡ." Thôi Loan Thúy nhìn thấy phu nhân nói như vậy, trong lòng âm thầm thở phào, xem ra chân ngựa này đã chụp trúng rồi, ngược lại cũng không khoa trương, dung mạo của Mị phu nhân khen thế nào cũng không quá đáng.
"Được rồi, nói nhiều không hay, có việc cứ việc nói thẳng đi." Lý Trì Nguyệt nói thẳng vào vấn đề, nàng cũng sẽ không vì vài câu tốt đẹp mà ngu muội.
Đồ Cửu Mị nghe phu nhân nói như vậy liền biết thất phu nhân tìm phu nhân nhất định là có việc quan trọng, liền ở một bên lắng nghe, không xen vào.
"Nói vậy phu nhân cũng nghe thấy chuyện Loan Thúy bị Hầu gia đánh rồi?" Thôi Loan Thúy thăm dò, đưa khuôn mặt vẫn mang theo bầm xanh về phía phu nhân, để phu nhân cùng Đồ Cửu Mị thấy rõ một chút.
"Vậy thì thế nào?" Lý Trì Nguyệt đây là biết rõ cố hỏi.
"Cái gọi là đánh cho cũng phải nhìn mặt chủ, Loan Thúy cho dù là một con chó, thì cũng là do phu nhân nuôi, Hầu gia rõ ràng là đang giết gà dọa khỉ, là đang bất mãn phu nhân." Thôi Loan Thúy quản không được nhiều như vậy nữa, nàng phỏng đoán không được tâm tư của Lý Trì Nguyệt, nhưng đạo lý như vậy Lý Trì Nguyệt nhất định sẽ hiểu.
"Ngươi đây là ly gián tình phu thê giữa ta và Hầu gia sao? Ngươi cũng biết, lời này của ngươi bản phu nhân cho dù phạt ngươi đại trượng cũng là dĩ nhiên." Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi ngược lại.
Đồ Cửu Mị nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Lý Trì Nguyệt, phu nhân lại hù dọa người khác, phu nhân cùng Hầu gia ngay cả viên phòng cũng chưa từng làm sao có tình phu thê, phu nhân thật đúng là thích đe dọa người khác, lúc trước nàng cũng thường bị phu nhân đe dọa, chỉ mong thất phu nhân không nên bị phu nhân hù dọa. Đồ Cửu Mị nhìn về phía Thôi Loan Thúy, phát hiện bản thân hoàn toàn nghĩ nhiều rồi, thất phu nhân sắc mặt bình tĩnh, không chút nào giống như bị hù dọa, lá gan so với nàng còn lớn hơn.
"Loan Thúy mặc cho phu nhân xử trí." Thôi Loan Thúy ngữ khí ôn thuận cung kính.
"Được, nói thẳng ý đồ đến đây đi." Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Thôi Loan Thúy như vậy cảm thấy đùa tiếp cũng không có ý nghĩa, cũng lười tiếp tục đùa nữa, chỉ là tính nhẫn nại của nàng từ trước đến nay không cao, cũng lười tiếp tục cùng Thôi Loan Thúy đánh thái cực.
"Loan Thúy muốn tự mình chuộc thân." Thôi Loan Thúy cũng thẳng thắn,không dài dòng quanh co, nói thẳng mục đích của mình.
"Nga?" Lý Trì Nguyệt trái lại hiếu kỳ Thôi Loan Thúy có thể vì bản thân ra giá bao nhiêu.
"Ta nguyện dùng tất cả tiền bạc tích góp được đổi lại tự do của bản thân." Thôi Loan Thúy ngữ khí kiên định nói.
"Phu nhân, ngươi đáp ứng nàng đi." Đồ Cửu Mị dễ mềm lòng rốt cục nhịn không được chen miệng vào, cũng hiểu được biết thất phu nhân gả cho Hầu gia là rất đáng tiếc, nàng cảm thấy thất phu nhân có thể tìm một người thích hợp hơn.
"Đến lúc đó hãy nói tiếp đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bây giờ còn không phải lúc, đến lúc đó nàng sẽ mang đi tất cả những thứ vốn thuộc về nàng, nàng cũng không muốn nuôi bạch nhãn lang nữa.
Thôi Loan Thúy nghe vậy trong lòng vô cùng mất mát, nhưng nghĩ lại, trong lời nói của phu nhân cũng không có cự tuyệt, nên vẫn có cơ hội, nghĩ như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hiện nay cũng chỉ có thể đợi.
"Loan Thúy không còn chuyện khác nữa, sẽ không quấy rầy phu nhân cùng Mị phu nhân nữa." Thôi Loan Thúy biết tiến thối, chỉ có thể thức thời lui ra.
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã