Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Dã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114
ua một chút thời gian là lúc nào? Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cũng không cần bò nữa, trực tiếp lăn đi là được rồi." Lý Trì Nguyệt vô cùng ác độc mà nói, nàng không cho phép Vương ma ma đem một hảo hài tử nuôi thành viên thịt.
"Đúng nga, giống như cầu thịt, lăn đi nhất định rất thuận tiện." Đồ Cửu Mị biểu thị vô cùng đồng tình, tay còn đang xoa khuôn mặt Hạng Cảnh Triều, mềm nhũn, xúc cảm cũng tốt giống như ngực phu nhân vậy, đáng thương Hạng Cảnh Triều hảo tính tình mặt đều nhăn thành một khối, dáng vẻ muốn khóc.
Vương ma ma vừa nghe Lý Trì Nguyệt nói như vậy liền biết ý tứ của quận chúa nhà nàng, nàng biểu thị không ủng hộ, nàng vừa định cãi lại liền bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Trì Nguyệt nhìn đến đem lời định nói nuốt trở lại.
"Tháng sau, thời gian này, ta muốn thấy hắn biết bò, nếu ngươi dám để hắn lăn cho ta xem ta sẽ đổi người chăm sóc hắn." Lý Trì Nguyệt ngữ khí thanh lãnh.
Vương ma ma vừa nghe trong lòng lập tức khẩn trương, Hạng Cảnh Triều cũng sắp thay thế Lý Trì Nguyệt trở thành tâm can bảo bối của nàng rồi, vừa nghe quận chúa nói muốn đổi người chăm sóc Vương ma ma lập tức như lâm đại địch, rất khẩn trương.
"Quận chúa yên tâm, tháng sau, tiểu thế tử nhất định sẽ biết bò." Vương ma ma vỗ ngực cam đoan.
"Người ta muốn nhìn hắn lăn hơn." Đồ Cửu Mị cười híp mắt nói, hoàn toàn không biết bản thân đang bỏ đá xuống giếng, sau đó lại nhéo khuôn mặt béo đô đô của Hạng Cảnh Triều, Hạng Cảnh Triều hảo tính tình rốt cục chịu không được ác nữ nào đó, bị nhéo đau liền òa khóc, hắn nhịn nữ nhân này đã lâu rồi. Mà Vương ma ma ở một bên nhìn thấy rất đau lòng.
Lý Trì Nguyệt xưa nay không thích ồn ào, sau khi nghe được tiếng khóc của Hạng Cảnh Triều khẽ nhíu mày.
"Ngươi bế hắn lui xuống đi." Lý Trì Nguyệt phất tay khiến Vương ma ma ôm Hạng Cảnh Triều lui ra.
Sau khi Hạng Cảnh Triều cùng Vương ma ma lui ra, phòng trong cũng chỉ còn lại Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị lập tức đưa tay ôm lấy thắt lưng Lý Trì Nguyệt.
"Phu nhân có mệt hay không, có muốn ta xoa bóp giúp ngươi không?" Đồ Cửu Mị sợ phu nhân ngồi xe mệt mỏi, từ kinh thành trở về ngồi xe ngựa rất lâu, phu nhân nhất định ngồi đến thân thể mệt mỏi đau nhức.
Lý Trì Nguyệt gật đầu, vui vẻ đồng ý Đồ Cửu Mị giúp nàng bóp vai, Đồ Cửu Mị xoa xoa bóp bóp, bàn tay liền không an phận, về sau làm sao còn là bóp vai, rõ ràng là sờ ngực.
Lý Trì Nguyệt chụp tay Đồ Cửu Mị ra, nha đầu này ở trên giường luôn tràn đầy tinh lực, sau khi cùng nàng triền miên xong nàng luôn giống như bị hao tổn tinh khí, luôn mệt mỏi vô lực nằm trên giường, cần hồi lâu mới có thể khôi phục lại, không giống Đồ Cửu Mị, triền miên xong thì chính là ngậm xuân, phong tình vô hạn, càng triền miên càng kiều mị như hoa, càng xinh đẹp rực rỡ. Mỗi khi nhìn Đồ Cửu Mị như vậy nàng liền có chút không kiềm chế được, nhưng lại hữu tâm vô lực, Lý Trì Nguyệt vẫn luôn tiếc nuối bản thân không có thể chất tốt nếu không nhất định phải đem nữ nhân này giết chết ở trên giường.
Bất quá Lý Trì Nguyệt ăn uống tương đối thanh đạm nhưng vì để có thể lực tốt nàng bức ép bản thân ăn nhiều thịt một chút, sau khi ăn nhiều thịt, gần đây chiếc cằm vốn thon nhọn của Lý Trì Nguyệt cũng có chút thịt rồi, để các ma ma nhìn thấy đều cảm thấy khí sắc quận chúa tốt hơn rất nhiều, da thịt trong trắng lộ hồng, không giống trước kia, trắng đến mức có vẻ như bị bệnh, gần đây mặt mày mang một chút quyến rũ, thiếu một ít lạnh lùng, giống như đã ăn khói lửa nhân gian, động thất tình lục dục, có nhân khí. Bởi vì Lý Trì Nguyệt khí sắc tốt rồi, các ma ma nhất trí cho rằng Đồ Cửu Mị là một nữ nhân mang vượng, vì vậy đối với Đồ Cửu Mị cùng nhìn thuận mắt hơn.
Đồ Cửu Mị thu hồi tay mình, thật ra nàng cũng không muốn háo sắc như vậy, nhưng tay nàng luôn khắc chế không được mà sờ loạn trên người phu nhân, một khi sờ thì tâm tư lại sai lệch, Đồ Cửu Mị thật sâu khinh bỉ bản thân, nhưng sau khi khinh bỉ xong lại tiếp tục háo sắc, liền đem phu nhân áp đến trên nhuyễn tháp.
"Phu nhân, ta luôn muốn thân cận ngươi, xa cách một khắc cũng cảm thấy hoảng hốt." Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy phu nhân thể nhược cũng có chỗ tốt, bị nàng áp như vậy thì sẽ không thể động đậy nữa.
Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy nha đầu này đối với nàng càng lúc càng lớn mật rồi, còn không phải sao, môi Đồ Cửu Mị đã ngậm lấy vành tai nàng, càng lúc càng biết cách trêu chọc nàng, mị hương nồng đậm vây quanh Lý Trì Nguyệt cảm giác có chút hư thoát vô lực đẩy không được Đồ Cửu Mị.
"Đồ Cửu Mị." Lý Trì Nguyệt thấp giọng cảnh cáo.
"Phu nhân, Trì Nguyệt......" Đồ Cửu Mị hiện tại mới không sợ cảnh cáo của phu nhân, nàng rất thích lúc trên giường xưng hô chuyển đổi giữa phu nhân và Trì Nguyệt, chỉ cảm thấy nàng và phu nhân càng thêm thân mật, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính lấy cùng nhau, có đôi khi Đồ Cửu Mị cũng sợ bản thân quá mức dính người làm cho phu nhân phản cảm, nhưng vẫn nhịn không được muốn dính lấy phu nhân.
Lý Trì Nguyệt nghe Đồ Cửu Mị nóng rực ái muội gọi khuê danh của mình, liền vô lực buông tha chống cự, ban ngày tuyên dâm thì ban ngày tuyên dâm đi, tay Lý Trì Nguyệt câu lấy cổ Đồ Cửu Mị, mặc cho Đồ Cửu Mị giở trò với nàng.
Sau khi triền miên một trận, Lý Trì Nguyệt choáng váng nặng nề ngủ thiếp đi, Đồ Cửu Mị nhìn Lý Trì Nguyệt mệt mỏi thiếp đi, đột nhiên có chút tự trách, chỉ cảm thấy bản thân thực sự không biết săn sóc, phu nhân mới vừa trở về nàng liền lăn qua lăn lại nàng ấy như vậy, nhưng đối với phu nhân nàng thực sự luôn khó kìm lòng nổi.
Đồ Cửu Mị sợ phu nhân ngủ không thoải mái liền ôm nàng cùng nhau quay về giường, sau đó ôm lấy phu nhân, cùng nhau ngủ.
Hạng Huy trở về tron viện của mình liền đi tìm Liễu Phi Nhân, Liễu Phi Nhân rất am hiểu nhìn sắc mặt, biết cách lấy lòng. Liễu Phi Nhân nghe nói Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị trở về, lại nhìn Hạng Huy vẻ mặt bất thiện, liền biết Hầu gia lại bị khinh bỉ ở chỗ phu nhân rồi.
"Hầu gia, ai chọc ngươi không thoải mái đây?" Tay Liễu Phi Nhân xoa trước ngực Hạng Huy, gặp dịp thì chơi, luôn luôn là sở trường của nàng.
Hạng Huy thấy Liễu Phi Nhân am hiểu ý người hết giận phân nữa, nhưng lúc nhìn Liễu Phi Nhân lại nghĩ đến nữ nhân phóng đãng vô độ này thường xuyên cùng nữ tử pha trộn, còn nghĩ đến câu nói kia của Đồ Cửu Mị, Lý Trì Nguyệt giả vờ thanh cao không cho hắn chạm vào nhưng trái lại cho Đồ Cửu Mị cũng là một nữ nhân chạm vào, liền có một chút tức giận, nữ nữ trong lúc đó "ma kính" lẽ nào so với nam nữ còn thống khoái hơn sao? (hắc hắc, ma kính, ma kính~ chắc các nàng đã biết, ta thật không tiện chú thích ra).
"Ta nhớ kỹ, ngươi cùng Thôi Loan Thúy vô cùng thân thiết, đêm nay ta cũng chiêu nàng đến cùng thị tẩm, được không?" Hạng Huy đột nhiên mở miệng hỏi.
Liễu Phi Nhân nghe vậy sửng sốt, Hầu gia ngược lại không phải lần đầu tiên tìm nữ nhân khác đến cùng thị tẩm, Liễu Phi Nhân vốn không phải người tam trinh cửu liệt cũng không lưu ý nhưng đây vẫn là lần đầu hắn muốn gọi Thôi Loan Thúy đến, phải biết rằng nữ nhân kia rất thanh cao, chưa bao giờ thích việc hoang dâm như vậy.
"Hầu gia, hay là thôi đi, sợ là thất phu nhân sẽ không đồng ý." Liễu Phi Nhân khuyên bảo, Thôi Loan Thúy tính tình như vậy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Không phải là bản hầu gia quá sủng nàng rồi, nếu đã vào cửa nhà ta, thì không phải do nàng quyết định nữa!" Hạng Huy mới bị Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị khinh bỉ, hắn đã sớm đem thương hương tiếc ngọc tung sau đầu, bẻ không được Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, chẳng lẽ còn không bẻ được Thôi Loan Thúy!
"Hầu gia, hay là để tỷ tỷ muội muội khác đi, thất phu nhân thì thôi đi." Liễu Phi Nhân rốt cuộc vẫn niệm tình cũ, tiếp tục khuyên nhủ.
"Bản hầu gia chính là muốn chiêu nàng ta đến!" Hạng Huy quyết tâm muốn từ chỗ Thôi Loan Thúy tìm về chút tự tôn nam tính đáng thương của hắn.
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã