Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Dã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ục Sa bị ánh mắt của thất phu nhân quan sát vạn phần không được tự nhiên, thất phu nhân tuy rằng cũng từng là nhạc kỹ nhưng trên người thất phu nhân lại không cảm nhận được chút nào khí tức phong trần, vẫn luôn cảm thấy nàng giống như phu nhân, xuất thân không tầm thường, trên người lộ ra một cổ thư khí của người trí thức, nhã nhặn thanh tĩnh, có cảm giác gần bùn mà chẳng hôi bùn, điều này làm cho trong lòng Lục Sa sinh tự ti, nàng có chút không hiểu ngũ phu nhân, rõ ràng thất phu nhân thoạt nhìn so với nàng tốt hơn rất nhiều, vì sao ngũ phu nhân cũng không thể chuyên tâm đối đãi nàng đây?
Thôi Loan Thúy quả thật cùng Liễu Phi Nhân bất đồng, Liễu Phi Nhân là từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu, cho nên mang theo nồng đậm khí tức phong trần, Thôi Loan Thúy xuất thân dòng dõi thư hương, Thôi gia còn có không ít đại quan, thời kì hưng thịnh nhất chính là thúc phục của Thôi Loan Thúy Thôi Tiến Tấn, làm đến Lại Bộ Thị Lang, là phụ tá của thái tử Lý Lăng Huy. Tám năm trước khi thái tử mưu phản cũng bị liên lụy, phụ thân Thôi Tiến Tích trên đường sung quân ra sung quân đã qua đời, mẫu thân không chịu nổi biến cố không lâu sau cũng chết bệnh, nàng bị bán vào giáo phường, năm ấy, nàng cũng mới mười sáu tuổi. Năm mười chín tuổi, được Bình Âm Hầu Hạng Huy nhìn trúng, nhịn đau dùng năm vạn lượng bạc chuộc thân, sau đó đã bị nhét vào Bình Âm Hầu phủ làm thiếp, từ đó còn bị Hạng Huy trêu đùa xưng là quý thiếp, dù sao thì trong tất cả thiếp thất của Hầu gia, nàng là quý nhất.
Thôi Loan Thúy là thiên kim tiểu thư được sủng ái đến khi phụ mẫu qua đời mới trở thành nhạc kỹ, Thôi Loan Thúy liền biết phải cẩu thả mà sống, hoặc là đau khổ chết đi, nàng lựa chọn cẩu thả mà sống. Để khiến bản thân sống được rất tốt, nàng liều mạng luyện cầm, làm nhạc kỹ, cầm nghệ tốt, mới có thể tạo càng nhiều lợi thế, ai cũng đều nói Thôi gia thanh cao, nhãn giới cao, chỉ có Thôi Loan Thúy biết, nàng không làm ột chút liền có vô số ong bướm nhào đến, chỉ có thanh cao chọn một hai ân khách nổi trội để che chở nàng mới có thể sống tùy tâm một chút. Nàng lựa chọn Hạng Huy làm người dựa dẫm khi hoàn lương, trong số ân không nhiều lắm của nàng, Hạng Huy tuyệt đối không phải là người rất nổi bật, cũng không phải rất vừa mắt nàng, nhưng cũng không phải kém cõi nhất, nàng khi đó liền nhận thức Liễu Phi Nhân, chỉ là cùng xuất hiện không nhiều lắm, nàng liền từ chỗ Liễu Phi Nhân biết được trạng thái hậu viện Hầu gia phủ, một nữ chủ nhân tốt, so với nam nhân nhất thời nồng tình mật ý tin cậy hơn rất nhiều, dù sao thì hậu viện là cũng thiên hạ của nữ nhân. Thật ra nàng sớm có tiền chuộc thân, nhưng nàng vẫn để Hạng Huy cầm rất nhiều ngân lượng đến chuộc thân, dù sao thì những thứ đáng giá cho dù không cần nữa nhưng cũng không nỡ đạp hỏng.
Cũng may Hạng Huy tuy rằng háo sắc nhưng nhân phẩm vẫn không có trở ngại, coi như là nam nhân rộng lượng, Hầu gia phủ so với trong tưởng tượng thật là tốt hơn rất nhiều, về phần Liễu Phi Nhân bất quá là ngươi tình ta nguyện cho nhau thời gian tiêu khiển, dù sao thì tháng ngày làm thiếp thực sự rất buồn chán. Về phần kẻ hèn mọn này, nàng cũng không thiết phản ứng nàng đã từng làm nhạc, các phu nhân xuất thân trong sạch cũng sẽ không bởi vì nàng không pha trộn cùng Liễu Phi Nhân mà không xem thường nàng. Về phần Liễu Phi Nhân hoa tâm hay không quản, nàng từ trước đến nay cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở, nàng không có hứng thú quản.
Lục Sa này, nàng gặp qua vài lần, ngược lại không có gì lưu ý, hôm nay vừa nhìn chỉ cảm thấy nha đầu này đối với Liễu Phi Nhân động chân tình rồi, chỉ cảm thấy rất đáng thương, đều nói con hát vô tình, cũng không ngẫm lại Liễu Phi Nhân loại này từ nhỏ lớn lên ở nơi yên hoa, còn có bao nhiêu chân tình còn có chân tình mới là đáng ngạc nhiên. Cho dù là Thôi Loan Thúy, đều cảm thấy máu của mình càng ngày càng lạnh, ít có chuyện gì có thể câu động tâm tình của nàng.
Trái lại lời nói của Lục Sa khiến Thôi Loan Thúy có chút đồng tình, hà tất phải đời đời làm nô, sao không thống khoái vì bản thân mà sống, tâm tư như vậy xuất từ miệng một gia nô, thực sự khiến Thôi Loan Thúy có chút ngoài ý muốn.
“Trái lại rất xinh xắn.” Lục Sa cũng không tệ lắm, không thuộc loại ánh mắt đầu tiên có thể làm cho người ta kinh diễm,đây cũng là một trong những nguyên nhân Hầu gia không chú ý đến nàng, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện Lục Sa càng xem càng ưa nhìn, còn hơn một vài phu nhân hậu viện thoáng nhìn xinh đẹp, nhưng càng xem càng không thấy đẹp, trình độ như vậy lúc Thôi Loan Thúy ở giáo phường gặp qua không ít, chỉ có thể xem như dễ nhìn, vẫn chưa được xưng là mỹ nhân. Trong phủ này mỹ nhân chân chính, đại khái chỉ có phu nhân cùng Mị phu nhân, phu nhân thần thắng vu hình, mà Mị phu nhân là hình thắng vu thần, Liễu Phi Nhân trong mắt Thôi Loan Thúy cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như mỹ nhân.
“Thất phu nhân nói đùa, thất phu nhân mới thật sự là mỹ.” Mỹ nhân trong phủ, thất phu nhân nhất định có thể vào xếp vào bốn người hàng đầu, xếp sau phu nhân cùng Mị phu nhân.
“Vậy ngươi cảm thấy ta cùng Liễu Phi Nhân ai hơn mỹ hơn ai?” Thôi Loan Thúy nhướng mày hỏi, Thôi Loan Thúy dĩ nhiên sẽ không lấy bản thân so với Mị phu nhân, nhưng nàng ngược lại có hứng thú so với Liễu Phi Nhân một lần.
Lục Sa có chút sửng sốt, vấn đề này rất kỳ quái, thất phu nhân cho dù muốn so sánh cũng muốn so sánh với nàng, sau đó thắng nàng, thừa cơ làm nhục nàng không biết tự lượng sức mình một chút, vì sao lại so với ngũ phu nhân? Hơn nữa hỏi vấn đề này đáp án không phải rất rõ ràng rồi sao, cho dù thất phu nhân trong mắt người khác so với ngũ phu nhân cao hơn một bậc, nhưng trong mắt nàng cũng không nhất định là như vậy, không phải đã có câu trong mắt người tình là Tây Thi.
“Thất phu nhân, tất cả phụ mẫu đều cảm thấy hài tử của mình tốt hơn so với người khác, đó là thiên vị xuất phát từ tình cảm thân mật, việc này cũng là đạo lý đó.” Lục Sa cũng không quản Thôi Loan Thúy có thích nghe hay không, thành thật trả lời.
“Trả lời thú vị, ngươi có chút ý tứ, bất quá thật đáng tiếc.” Thôi Loan Thúy nhìn Lục Sa nói, nàng phát hiện đôi mắt Lục Sa rất to, rất xinh đẹp, con ngươi rất đen, sạch sẽ. Đáng tiếc hảo cải trắng lại bị heo ăn, dĩ nhiên Thôi Loan Thúy không ý thức được bản thân cũng là cải trắng tốt bị heo ăn rồi.
Lục Sa thực sự không hiểu thất phu nhân thâm ý nói những lời này rốt cuộc là có ý gì, trước đó nàng chưa bao giờ cùng thất phu nhân nói chuyện nhiều, thất phu nhân trước kia căn bản sẽ không chú ý đến nàng, cũng không thích nói chuyện, nàng còn tưởng rằng thất phu nhân không biết quan hệ giữa nàng cùng ngũ phu nhân, nhưng lại cảm thấy khả năng này không lớn, sau đó Lục Sa nghĩ, nàng đại khái cảm thấy nàng không có gì uy hiếp, chí ít Lục Sa thật sự cảm thấy so với thất phu nhân, quả thật nàng không điểm nào có thể sánh bằng, duy nhất có thể sánh bằng chính là nàng so với thất phu nhân trẻ hơn vài tuổi, nhưng thất phu nhân mang lại cảm giác từng trải cùng trầm ổn, con nàng lại giống như một cây trúc duẫn (măng trúc) tế nộn, tựa như rượu lâu năm đấu với tiểu trúc duẫn, dường như cũng là thua kém. Tâm tình Lục Sa càng thấp, không có gì khiến người chán nản hơn việc thua kém tình địch về mọi mặt.
“Thất phu nhân đáng tiếc cái gì?” Lục Sa cuối cùng nhịn không được hỏi ra miệng.
“Ngươi thông minh như vậy, tự mình lĩnh hội một chút đi.” Thôi Loan Thúy hướng Lục Sa vừa cười vừa nói, Thôi Loan Thúy không phủ nhận nàng cố ý hướng Lục Sa cười đến câu người như vậy.
Thất phu nhân ngay cả lúc cười rộ lên đều là cực mỹ, sai, thất phu nhân rất ít cười, cho dù là đối với ngũ phu nhân đều rất ít cười, nàng thế nào sẽ cười với mình đây? Thất phu nhân nói mập mờ như vậy, còn có nụ cười không thể tưởng tượng nổi, khiến trong lòng Lục Sa thiên tư bách chuyển, chính là ngộ không ra nguyên cớ. Thôi Loan Thúy từ trước đến nay không chú ý Lục Sa, không có nghĩa là Lục Sa không chú ý đến nàng, trên thực tế, sự chú ý của Lục Sa đối với Thôi Loan Thúy cũng sắp ngàng bằng với Liễu Phi Nhân. Nghìn vạn lần đừng đánh giá thấp sự quan tâm của nữ nhân đối với tình địch, đặc biệt một tình địch cường đại.
Lục Đào không đi là vì sợ thất phu nhân khó xử Lục Sa, nhưng lâu như vậy thất phu nhân cũng không khó xử Lục Sa, khiến Lục Đào mới có một chút yên tâm, tuy rằng thất phu nhân cũng là xuất thân nhạc kỹ, nhưng Lục Đào đối với thất phu nhân cũng không phản cảm, có thể là vì thất phu nhân tạo cảm giác nhã nhặn, thoạt nhìn rất đứng đắn, so với các phu nhân khác đều giống tiểu thư khuê các hơn, nàng thực sự cũng không biết thất phu nhân tại sao lại dây dưa cùng ngũ phu nhân.
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã