To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Dã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ồ Cửu Mị lá gan càng lúc càng phì rồi, khiến nàng thật sự muốn đâm thủng cái phì đảm này. (phì đảm = to gan lớn mật)
“Ngươi có biết hành vi vượt quá giới hạn của ngươi, còn có nói chuyện với ta như vậy là phải bị vả miệng.” Lý Trì Nguyệt biểu tình ngưng trọng, ngữ khí lạnh lùng.
Đồ Cửu Mị vừa nghe vả miệng, lại thấy sắc mặt phu nhân ngưng trọng, lập tức có chút sợ hãi rồi.
“Trương má má….” Lý Trì Nguyệt mới vừa mở miệng, Đồ Cửu Mị sợ đến sắc mặt trắng xanh, nàng thế nào lại quên thân phận của nàng cùng phu nhân, dám nói lời lớn mật như vậy cùng phu nhân. Cũng vì phu nhân nhiều lần vẻ mặt ôn hoà đối với nàng, cũng vì phu nhân mỗi lần đều thân cận ngửi hương cùng bụng, nên đã khiến nàng cho rằng phu nhân đối đãi với nàng không giống những người khác, nghĩ đến bản thân quả thật thị sủng mà kiêu, quá mức đắc ý vênh váo rồi.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy sắc mặt Đồ Cửu Mị tái nhợt, xem ra nàng vẫn còn biết phân nặng nhẹ, thấy nàng bị hù dọa như vậy, trong lòng Lý Trì Nguyệt có chút đắc ý. Nàng chính là chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho bách tính thắp đèn.
“Sau này Cửu Mị không dám nữa.” Đồ Cửu Mị có chú hoảng hốt cầu xin tha thứ.
“Bỏ đi, lần này niệm tình ngươi có thai, sẽ không phạt ngươi nữa, ngày sau nhất định không được vượt quá giới hạn như vậy nữa.” Lý Trì Nguyệt vốn là không dự định phạt Đồ Cửu Mị, bất quá là hù dọa nàng mà thôi, vừa rồi gọi Trương má má căn bản không lớn tiếng, Trương má má không nghe được, tuy rằng Trương má má đại khái là rất muốn nghe được đi.
“Tạ ơn phu nhân không phạt, nếu như không có việc gì, Cửu Mị xin cáo lui trước.” Đồ Cửu Mị ngữ khí rầu rĩ, chỉ cảm thấy trong lòng cũng là rầu rĩ.
Lý Trì Nguyệt gật đầu, nàng nhìn thấy Đồ Cửu Mị tâm tình xuống thấp, không phải là sợ quá mức rồi đó chứ, Đồ Cửu Mị này thoạt nhìn cũng không giống như kẻ chưa từng bị ai hù dọa, có cần phải khoa trương như vậy sao? Lá gan vừa rồi trộm ngửi hương trên người nàng chạy đi đâu rồi? Thật sự là vô dụng, Lý Trì Nguyệt âm thầm nghĩ đến.
Đồ Cửu Mị trở về viện, tâm tình vẫn xuống thấp, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc vì sao tâm tình lại không tốt như vậy, rõ ràng vẫn chưa bị phạt, nàng bảo Lục Đào bưng hai đĩa thịt đến, sau khi ăn, tâm tình tuy rằng khá lên một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đây là chuyện chưa từng có trước đó. Nàng thở dài một hơi, phu nhân có chút thân cận nàng sẽ khiến nàng đắc ý vênh váo, đã quên thân phận của mình. Phu nhân không chỉ là phu nhân, mà còn là quận chúa, vô luận là thân phận nào, nàng đều không có biện pháp, cho dù phu nhân có hành động thân cận, chưa hẳn đã là phát ra từ nội tâm muốn thân cận nàng, có lẽ chỉ là hưng khởi bố thí cho nàng. Ngày sau nàng cũng không nên quá mức thân cận phu nhân, nếu không cuối cùng sẽ quên quy tắc, làm cho phu nhân tức giận, bị phạt vả miệng thì không xong rồi.
Đồ Cửu Mị biết trong lòng là thích thân cận phu nhân, giống như từ nhỏ nàng thích nhất là thân cận muội muội, nhưng muội muội tính tình cũng có chút lãnh đạm, nàng cùng muội muội nói chuyện, thường là nàng nói mười câu muội muội đáp lại ba câu. Có đôi khi nàng vẫn luôn quấn quít lấy muội muội, lúc muội muội thực sự không nhịn được cũng sẽ đuổi nàng, nhưng trong lòng nàng biết muội muội cũng không ác ý, nàng biết trong lòng muội muội người gần gũi nhất chính là nàng. Đối với phu nhân, nàng mới có cảm giác muốn thân cận phu nhân thân cận muốn thân cận muội muội vậy, chỉ là dường như lại có một chút bất đồng so với muội muội. Phu nhân là người muốn thận cận cũng không thể thân cận. Nghĩ đến đó Đồ Cửu Mị kết luận cảm giác phu nhân cho nàng chính là rõ ràng là một miếng thịt béo rồi lại nói cho nàng biết, đó cũng là một cái đầu cá, sẽ biết đâm người..
Sau đó, Đồ Cửu Mị nhiều ngày cũng không muốn đi dạo trong viện, chỉ ở trong phòng học viết chữ, nàng chưa bao giờ chưa bao giờ đối với viết chữ có hứng thú. Hơn nữa Đồ Cửu Mị rốt cục cảm giác được bản thân là người có thai rồi, hiện tại cũng đã sắp bốn tháng, bụng có chút hiển lộ ra, thai nhi trong bụng dường như buổi tối bắt đầu cử động rồi, cảm giác như vậy khiến nàng cảm thấy rất mới lạ, đồng thời nàng nghĩ, nếu như phu nhân biết bụng sẽ động, đại khái lại sẽ muốn sờ bụng nàng.
Lý Trì Nguyệt ở trong phòng như trước điều chế không ra mị hương, có chút khó chịu, vì vậy liền tản bộ đến hậu viện, gió nhẹ nhàn nhạt cùng nhàn nhạt hương bạch ngọc lan trong không khí khiến Lý Trì Nguyệt không ngớt không thôi. Lúc đến lương đình, liền thấy nhìn nhuyễn tháp bị Đồ Cửu Mị nằm ngủ qua vẫn còn ở đó chưa xử lý. Nếu là trước kia, nhuyễn tháp bị người khác ngủ qua, nàng đã sớm cho người ném nhuyễn tháp này đi, nhưng người ngủ là Đồ Cửu Mị, trên người người đó cũng không có mùi hôi, ngược lại, là ngậm mị hương, cho dù bị nàng ngủ qua, trong lòng Lý Trì Nguyệt cũng không quá phản cảm, chấp nhận dùng tiếp, dù sao hiện nay tàm tuyết ti cũng là cực kỳ trân quý, không dễ tìm được.
Lý Trì Nguyệt nằm trên nhuyễn tháp, chỉ là lưới đánh cá vẫn cô độc treo ở nơi đó, phá hoại phong cảnh. Nghĩ đến chủ nhân của lưới đánh cá kia, sẽ lại nhớ đến mị hương, nghĩ đến mị hương liền muốn ngửi, vì vậy nàng muốn gọi người triệu Đồ Cửu Mị đến để nàng ngửi hương, nhưng lại cảm thấy dường như có chút không được tự nhiên, tuy rằng Lý Trì Nguyệt cảm thấy cảm giác không được tự nhiên đến một cách rất kỳ lạ.
Nàng không được tự nhiên cái gì, cho dù Đồ Cửu Mị tránh né nàng, nàng muốn gặp Đồ Cửu Mị, chẳng lẽ nàng ta còn có thể cự tuyệt sao.
Lý Trì Nguyệt liền bảo An Nhi triệu Đồ Cửu Mị đến.
Thật ra lúc Đồ Cửu Mị bị An Nhi đi gặp đi gặp phu nhân trong lòng có chút vui vẻ, nhưng lại cảm thấy bản thân không tiền đồ, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một con chó phu nhân nuôi, phu nhân vẫy tay một cái nàng liền chạy đến bên cạnh phu nhân, loại cảm giác này hoàn toàn không có cách nào đè nén, tựa như chó thích gặm xương, yêu thích phát ra từ nội tâm.
Dĩ nhiên, hiện tại Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân nên an phận làm tốt bổn phận sủng vật, không nên hướng chủ nhân làm ra hành động thái quá, đối với chủ nhân phải thân cận.
“Phu nhân triệu Cửu Mị đến có gì phân phó?” Đồ Cửu Mị nhu thuận, ngữ khí hạ thấp nói.
Đồ Cửu Mị thái độ cung kính khiến Lý Trì Nguyệt cảm thấy quá mức cố ý rồi, lúc mới vừa vào phủ, cũng không nhìn thấy Đồ Cửu Mị cung kính như vậy, cho nên thái độ đó khiến Lý Trì Nguyệt vạn phần không được tự nhiên. Dĩ nhiên Lý Trì Nguyệt cũng biết Đồ Cửu Mị như vậy đại khái là do di chứng của lần trước đi, tuy rằng nàng không thích thái độ của Đồ Cửu Mị như vậy nhưng cũng không tiện nói gì.
Lý Trì Nguyệt cũng phát hiện bụng Đồ Cửu Mị hình như lại lớn hơn một chút rồi, tuy rằng còn chưa đến thời gian định kỳ mỗi tháng Triệu đại phu bắt mạch, nàng cảm thấy ngửi hương xong cũng có thể sờ được rồi.
“Ngươi nằm xuống.” Lý Trì Nguyệt bảo Đồ Cửu Mị nằm trên nhuyễn tháp của nàng.
Đồ Cửu Mị nghe lời nằm trên nhuyễn tháp, nàng đại khái đoán được ý đồ của phu nhân rồi, tuy rằng trong lòng vẫn là rất không tự tại.
“Phu nhân mời sờ.” Sau khi nằm xong, Đồ Cửu Mị cung kính mời phu nhân sờ bụng.
Đồ Cửu Mị nằm trên nhuyễn tháp, dáng vẻ nhu thuận mặc cho ngươi hưởng dụng, khiền Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, nha đầu này càng xem càng cảm thấy là nàng đang giả vờ.
Lý Trì Nguyệt đến gần Đồ Cửu Mị, cúi thấp người, cũng không sờ bụng giống như Đồ Cửu Mị dự đoán, mà chỉ dán sát vào nàng, cũng không giống như bình thường lập tức vùi vào cổ ngửi hương, mà chỉ mặt đối mặt với Đồ Cửu Mị, nhìn nàng chằm chằm.
Đồ Cửu Mị thoáng chốc ngây ngẩn, phu nhân nhìn nàng như vậy làm gì, khuôn mặt cách nhau gần như vậy, Đồ Cửu Mị không tự giác cảm thấy khẩn trương.
Lý Trì Nguyệt biết Đồ Cửu Mị khẩn trương, liền có một chút hài lòng vì ảnh hưởng của bản thân đối với Đồ Cửu Mị, nàng liền đến gần hơn nữa.
Đồ Cửu Mị không biết vì sao lại có cảm giác dường như phu nhân muốn hôn nàng, tuy rằng nàng cảm thấy ý nghĩ này rất kỳ quái, là một ý nghĩ khiến người cảm thấp hổ thẹn, vì vậy khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
Lý Trì Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt Đồ Cửu Mị lại đỏ lên, không phải nàng muốn hoài nghi Đồ Cửu Mị, chỉ là nha đầu này thực sự rất khả nghi, động bất động cũng đỏ mặt, tuy rằng Đồ Cửu Mị dáng vẻ xinh đẹp rất là mị hoặc, nhưng cũng quá dễ đỏ mặt rồi đi.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì, sao mặt lại đỏ như vậy?” Lý Trì Nguyệt hỏi.
Đang nói chuyện nhiệt khí thổi đến trên mặt Đồ Cửu Mị, Đồ Cửu Mị chỉ cảm thấy dường như khuôn mặt bị đót nóng, nàng cảm thấy hơi thở phu nhân phả ra cũng thơm, khí tựa u lan chính là nói phu nhân đi.
” Phu nhân đến quá gần rồi, không quen.” Đồ Cửu Mị thành thật trả lời.
“Gần một chút, mới có thể ngửi được rõ ràng.” Lý Trì Nguyệt dĩ nhiên cũng cảm thụ được nhiệt khí phả lên mặt mình lúc Đồ Cửu Mị nói chuyện, chỉ cảm thấy da mặt có chút ngứa ngáy, nhưng cũng không phải rất đáng ghét.
Phu nhân lại ngửi nàng nữa rồi, nhưng bình thường không phải ngửi bên cổ sao, lần này mặt đối mặt dán gần như vậy, rất xấu hổ, nói gì đi nữa, phu nhân nếu thích cao cao tại thượng như vậy thì cứ cao cao tại thượng là được rồi, không nên thế này, khiến nàng hiểu lầm, cho rằng phu nhân đang thân cận nàng, khiến nàng đắc ý vênh váo, cho nên nói, phu nhân thật đáng ghét. Đồ Cửu Mị cảm thấy lá gan nàng đều là phu nhân nuôi phì, chờ nuôi phì rồi, lại một cái bóp chết, chẳng biết vì sao, nàng cảm thấy phu nhân chính là xấu như vậy!
Phu Nhân Tại Thượng Phu Nhân Tại Thượng - Minh Dã