We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Nhật
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 61
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:07:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Đại Hội Võ Lâm Kết Thúc
ậy còn mời Lâm trang chủ nhìn kỹ một chút." Vừa dứt lời, Lam tiến lên xốc mái tóc trên trán của lão phụ nhân này lên, lộ ra khuôn mặt của bà.
Thoả mãn nhìn một chút gương mặt của lão phụ nhân, Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Như vậy, người này Lâm minh chủ có nhận ra hay không?"
"Ả… ả… xin lỗi, Lâm mỗ cũng không nhận ra." Sau khi nhìn thấy mặt người này, Lâm Khiếu Thiên có chút giật mình, có điều rất nhanh kịp phản ứng lại, phủ nhận.
"Lâm thẩm nhi?" Lâm Tố ở một bên giật mình gọi ra tên của bà.
Mặc Thư Kỳ không có việc gì chơi ngón tay của mình, cân nhắc cười đùa, nói: "Lâm An, Lâm trang chủ nói không quen biết ngươi kìa, ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ?"
"Không, sẽ không." Vẻ mặt Lâm An hoang mang, nhanh chóng bò đến dưới chân Lâm Khiếu Thiên, lôi kéo y phục của bà nói: "Trang chủ, tiểu nhân là Lâm An đây, hai mươi năm trước chính là tiểu nhân đem chuyện Mặc gia nói cho trang chủ ngài đó. Ngài còn để cho tiểu nhân đem việc này tiết lộ cho Lý gia và Chu gia, còn để cho tiểu nhân cũng đem Vương bảo chủ kéo vào đó, như vậy ngài liền có thể dễ dàng khống chế ba gia tộc lớn. Sau khi chuyện thành công, ngài trả cho tiểu nhân một khoản tiền, còn để cho tiểu nhân lên làm quản gia của Lâm gia trang nữa, những chuyện này ngài đều không nhớ sao?"
Lý Mộng Vân và Chu Phong Tuyết tức giận nhìn Lâm Khiếu Thiên.
"Lâm Khiếu Thiên, ngươi thật hèn hạ, thì ra tất cả mọi chuyện đều là ngươi an bài, ta Lý Mộng Vân thật sự là mắt bị mù mới làm tỷ muội với ngươi." Lý Mộng Vân kích động nói.
Lâm Khiếu Thiên tức giận đến cắn răng, tàn nhẫn nói: "Ngươi cho rằng không biết từ nơi nào tìm một tên lừa gạt liền có thể nói xấu Lâm Khiếu Thiên ta sao? Ngươi không khỏi cũng quá tự tin vào chính mình đi."
"Thật sao? Lâm trang chủ đây là không thừa nhận?"
"Đúng, những việc này Lâm mỗ chưa từng làm, kính xin tiểu thư không nên nói lung tung."Giọng điệu Lâm Khiếu Thiên hơi bình tĩnh lại.
"Nhưng mà, người này nói ngài có viết cho nàng một mật thư làm chứng, trên mặt mật thư này còn đóng con dấu của riêng ngài nữa đấy." Nói xong, Mặc Thư Kỳ đưa tay ra, sau đó thì có người đem mấy bức thư giao cho trên tay của cô. Cô quay về phía Lâm Khiếu Thiên lắc lắc tay: "Đây, Lâm minh chủ lại giải thích thế nào nhỉ?"
"Thư gì, không thể, ta căn bản cũng không có viết qua, ta chỉ là dặn dò đầu lưỡi…" Nói được nửa câu, bà đột nhiên ngừng lại, trong sân tất cả mọi người đều xôn xao: "Ngươi lừa ta!" Bà hung tợn trừng mắt nhìn Mặc Thư Kỳ, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Lâm trang chủ nói chính là lời nào, bức thư này là giả không sai, bản tọa cũng không có buộc ngài, là tự ngài nói ra, trên sân có nhiều anh hùng hào kiệt như vậy cũng có thể làm chứng." Mặc Thư Kỳ buồn cười nhìn bà.
Sau khi nghe xong lời Mặc Thư Kỳ nói, Lâm Khiếu Thiên nhìn chung quanh bốn phía, tiếp thu được đều là các loại ánh mắt bắt nạt, con trai của bà cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà. Bà cuối cùng đem tầm mắt chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ: "Ngươi thật hèn hạ."
"Hừ, ta đê tiện cũng không sánh bằng Lâm đại trang chủ ngài đâu, những thứ này ta đều là học theo ngài. Lâm trang chủ ngài thấy thế nào, bản tọa học có giống hay không?" Mặc Thư Kỳ khiêm tốn nhìn bà, thật giống như bất cứ lúc nào cũng đang tiếp thu chỉ dạy của bà.
"Ngươi…" Vừa dứt lời, Lâm Khiếu Thiên vẫy vẫy trường kiếm nhào tới phía Mặc Thư Kỳ, động tác của bà có chút chậm chạp, xem ra như là bị nội thương. Mặc Thư Kỳ không nhanh không chậm tách ra, nhanh chóng xuất hiện sau lưng bà, mạnh mẽ cho bà một chưởng. Nhất thời miệng bà phun máu tươi bay ra ngoài, tầng tầng rơi vào trên đài, dưới đài một mảnh thổn thức. Lâm Thanh nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nâng bà dậy.
Mặc Thư Kỳ giơ tay lên lau lau tay, giống như là dính vật bẩn thỉu gì lên: "Như thế nào, tư vị làm sao?"
"Ngươi chớ đắc ý, trên tay ta còn có một trương bài chỉ sợ ngươi còn không biết đi!" Lâm Khiếu Thiên đắc ý nhìn nàng.
Nhìn nụ cười nham hiểm kia của bà, trong lòng Mặc Thư Kỳ hiện lên một tia linh cảm không tốt, như là chứng minh loại dự cảm này, Hồng và Chanh mang theo người bị thương nặng là Hoàng đến quỳ trước mặt nàng, hổ thẹn nói: "Thuộc hạ phụ lòng nhờ cậy của chủ nhân, không tìm được công tử, còn xin chủ nhân trách phạt."
Nghe xong các nàng báo cáo ta đem tầm mắt chuyển tới trên người Lâm Khiếu Thiên: "Là ngươi?"
"Đúng thì thế nào, vốn là ta còn không biết nam nhân kia có tác dụng lớn như thế, nhưng khi nhìn thấy tên nữ tử hoàng y kia vội vàng đuổi theo hắn như thế. Ta liền biết có bắt sai người hay không, ha ha ha, ngươi vẫn thua, cho dù ngươi tra ra Mặc gia chính là một tay ta tạo thành thì lại làm sao." Lâm Khiếu Thiên hung hăng nhìn Mặc Thư Kỳ một chút: "Ngày hôm nay ngươi đắc tội với nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy, so với Lâm Khiếu Thiên ta, ngươi càng là kẻ địch võ lâm."
Mặc Thư Kỳ nhanh chóng đi tới trước mặt bà, đánh bay Lâm Thanh đang đỡ bà, một tay nắm lấy cổ của Lâm Khiếu Thiên, tức giận nói: "Nói, hắn ở nơi nào? Không nói ta sẽ giết ngươi."
"Ha ha ha. Ngươi giết đi, giết ta thì thế nào, ta hiện tại không còn gì cả, chết, ta một chút cũng không quan tâm, chỉ là, tiểu tình nhân của ngươi chỉ sợ là sẽ chôn cùng ta thôi, còn có, không lâu sau đó, ngươi cũng sẽ tìm đến ta." Lâm Khiếu Thiên mỉa mai nói với Mặc Thư Kỳ, thật giống như nắm chắc phần thắng.
"Độc của ta là ngươi hạ." Mặc Thư Kỳ tới gần bên tai bà thấp giọng hỏi.
"Độc gì?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên: "Thì ra ngươi trúng độc, ha ha ha, xem ra ngay cả ông trời cũng không buông tha cho ngươi."
Nhóm ám vệ tức hận đến bên cạnh nàng.
Mặc Thư Kỳ bắt đầu lo lắng, quả nhiên còn có một kẻ càng to lớn hơn độc thủ ở sau màn vẫn chưa có ra tay: "Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
"Hừ, thật không nghĩ tới nam nhân cực kỳ xấu xí kia sẽ ảnh hưởng lớn với ngươi như vậy nha." Nhận được chính là một ánh mắt hung ác của Mặc Thư Kỳ, bà còn nói: "Thả ta đi, nếu không ngươi nhận được sẽ là thi thể tiểu tình nhân của ngươi."
Mặc Thư Kỳ gật đầu: "Được, ngươi đi đi, thế nhưng hắn nếu như chịu một chút tổn thương nào cho dù ngươi đi tới chân trời góc biển ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Phất tay để nhóm ám vệ lùi ra phía sau cô.
Lâm Thanh cũng không có trực tiếp đi, mà là lạnh lùng nhìn Mặc Thư Kỳ, sau đó lại chuyển tầm mắt qua trên người Lâm Tố: "Nữ nhi của ta."
Mặc Thư Kỳ nhìn Lâm Tố một chút, sau đó nhận cây đàn từ trong tay Mặc Vong Trần, một tay cầm đàn, một tay kia xẹt qua trên dây đàn, một hồi tiếng đàn chất phác vang lên, nhân sĩ võ lâm ngồi khoanh chân phía dưới đều mở mắt ra, các nàng mỗi người mặt lộ vẻ vui mừng.
"Công lực của ta tăng lên." "Ta cũng vậy." "Ta cũng vậy." Rất nhiều người đứng lên phụ họa nói.
"Đa tạ tiểu thư giúp đỡ." Hai tay Lạc Nguyệt ôm quyền, cảm kích nhìn Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ không có nói tiếp, lạnh nhạt gật đầu.
Lâm Tố cũng đã tỉnh dậy, Lâm Tố tỉnh lại võ công cũng thăng lên một tầng, nàng hồ đồ nhìn mẫu thân của mình, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Chu Cầm, Lý Dao cũng là như thế chờ người trả lời.
Lâm Khiếu Thiên không hề trả lời nàng, chỉ là kéo tay nàng qua mang theo Lâm Thanh còn có một đám đệ tử Lâm gia trang rời đi.
Lý Vận và Chu Phong Tuyết cũng muốn mang người của mình rời đi, nhưng lại bị hắc y nhân chặn lại.
Phu Lang Ngốc Của Ta Phu Lang Ngốc Của Ta - Lục Nhật