Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Độc Độc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 724 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86
hế thì đừng đi làm nữa.” Đêm đó, sau khi nghe vợ kể lể chuyện công việc, Đường Học Chính nhân cơ hội khuyên cô bỏ việc.
“Nói đi nói lại vẫn là đàn ông các anh tồi nhất, chỉ giỏi gái gú.” Phụ nữ các cô ra xã hội làm việc cũng có dễ sống đâu cơ chứ? “Có tý tiền tý quyền là lại chim chuột phụ nữ, ai đến cũng không từ chối, có phải anh cũng thế không hả?”
Đường Học Chính chột dạ, ngày trước, đúng là anh có thế thật. Như anh thì anh chả cần mồi chài, cũng có cả đống đàn bà ngã vào lòng anh. Mà hồi đó, anh cũng chẳng thèm quan tâm việc bọn họ là tự nguyện hay bị ép buộc, chỉ cần thuận mắt, ngoan ngoãn, có thể ‘xả’ dục vọng là được. Bữa cơm tối nay cũng vậy, có người cho hai người đẹp Giang Nam yếu đuối, nũng nịu đến hầu anh, thậm chí một ả còn là gái trinh, vẻ ngoài của hai ả dễ làm người ta ‘thương’ lắm. Nếu không phải trái tim anh đã thuộc về vợ yêu của anh thì có khi anh sẽ ‘xài’ hai ả cũng nên.
“Anh chỉ chim chuột mỗi em thôi.” Anh nói giảm nói tránh, đồng thời răn vợ: “Đàn ông chính trực, gái ngã vào lòng vẫn tỉnh queo như Lão Gia anh là hiếm lắm đấy. Em đi làm nhớ phải cẩn thận cho anh. Bất kể là ai mời em đi ăn cơm, em cũng phải từ chối, nhớ chưa?”
Phù Hiểu mắc mưu anh luôn, phì cười: “Cái gì mà chính mới chả trực, anh là anh háo sắc nhất đấy…” Lần nào ân ái, anh cũng làm cô xấu hổ khôn tả.
Đường Học Chính cong môi cười tà: “Xem ra là vợ anh ‘nhớ’ anh rồi đó nha.”
Phù Hiểu đỏ mặt, nũng nịu: “Chàng ngốc, sao mà không nhớ cho được?” Tuy rằng “nhớ” của cô khác “nhớ” của anh. Từ ngày quen nhau đến giờ, hai người luôn bên nhau rồi lại chia xa, mỗi lần chia xa, cô lại càng nhớ nhung anh hơn. Bây giờ, mới xa anh chưa được nửa tháng, cô đã nhớ anh đêm ngày, nhớ anh đến mất ngủ… Cô thật càng ngày càng kém tắm mà.
Đường Học Chính thích nghe những lời giãi bày thẳng thắn, không chút giả tạo kiểu này của cô vô cùng. Anh say sưa ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô qua cửa sổ webcam, cười đến là sung sướng, “Xong việc cái là anh về với em liền, sẽ không la cà dù chỉ một giây.” Nếu không phải anh biết chắc là mình sẽ bận tối mắt và không có thời gian chăm sóc cô thì kiểu gì anh cũng phải mang cô theo.
“Em không có giục anh đâu, đừng cố quá.” Qua webcam thôi mà cô cũng nhìn ra: anh gầy rộc đi, “Em đùa anh đó, hôm nào em cũng rất là bận rộn, đâu có rảnh mà nhớ anh.”
Câu này của cô làm Đường đại thiếu gia không hài lòng, “Hàng ngày em bận những việc gì hả?” Mà quên không nhớ anh?
Cái gã này thật là, biết rồi còn hỏi… Có trời biết, bất kể cô có đang bận hay không, gương mặt anh luôn len vào suy nghĩ của cô quậy phá… “À, đúng rồi, mai em phải theo chị Lam đi phỏng vấn khách mời của tạp chí, cũng nhiều cái phải chuẩn bị ra phết.”
“Phỏng vấn? Không phải em chỉ là một chân chạy việc ở tạp chí đó thôi à?” Nghe nói cô phải xuống đường đi phỏng vấn khách mời, Đường Học Chính trở nên cảnh giác.
“Tổng biên tập đang khởi động một dự án lớn, chị ấy đã rất vất vả để người đầu tiên nhận trả lời phỏng vấn của tạp chí chúng em. Chị Lam có nhiệm vụ viết bài phỏng vấn này. Mấy hôm nay, vì cuộc phỏng vấn ngày mai mà chị ấy bận tối mắt tối mũi. Lẽ ra là một mình chị ấy đi, nhưng chắc nhiều việc quá một mình chị ấy không ôm đồm được hết, nên hôm nay lúc tan làm chị ấy dặn em mai đến sớm theo chị ấy đi phỏng vấn.”
“Phỏng vấn ai thế?” Cô nói là nhiều ‘việc’, thế thì sao anh yên tâm nổi?
“Em không biết. Bọn họ kỳ cục lắm, bao giờ có bản thảo rồi họ mới công bố cho nhân viên chúng em bản thảo đó là bài phỏng vấn ai.”
“Phỏng vấn thì thôi, anh tạm cho phép em đi, nhưng anh cấm em đi ăn với người ta, cả đi uống cà phê cũng không được.”
“Em biết rồi mà.” Cô cũng không thích đi xã giao với mấy người đó.
Sáng hôm sau, cô cùng Lam Tiểu Hi bước vào một tòa nhà thương mại nguy nga nằm ở khu Nhị Hoàn. Xác nhận lịch hẹn với nhân viên lễ tân ở sảnh xong, hai cô đi thang máy lên thẳng lầu 68 – tầng lầu cao nhất của tòa nhà.
Bước ra khỏi thang máy, đập thẳng vào mắt hai cô là tấm biển đen in dòng chữ “Công ty Luật Mạc Thị”. Một cô thư ký thuộc ban thư ký đã đứng sẵn ở cửa thang máy để chờ hai cô rồi, cô thư ký mỉm cười với hai cô: nụ cười xã giao chuẩn mực, rồi dẫn hai cô vào sảnh lớn trống trải. Trên bức tường lát đá của sảnh treo đầy tranh của những tác gia nổi tiếng, giữa sảnh đặt bức tượng cán cân công lý lớn bằng đá vỏ chai. Vòng qua bức tượng đá, hai cô đi đến trước một cánh cửa gỗ lớn và dày.
Chẳng phải đây là một công ty luật ư? Sao chẳng thấy mống luật sư nào vậy? Phù Hiểu thắc mắc.
Lam Tiểu Hi nhìn ngó chung quanh, dường như cô cũng không hiểu đầu đuôi ra sao.
Cô thư ký như đoán được suy nghĩ của hai cô, mỉm cười: “Mạc thiếu không thích có người kè kè bên cạnh khi làm việc, nên luật sư của công ty chúng tôi đều những ở lầu dưới, tùy theo lĩnh vực họ phụ trách mà công tác ở các tầng khác nhau. Bao giờ cần, Mạc thiếu sẽ triệu tập họ lên phòng họp Số 1 để họp.”
Lam Tiểu Hi mỉm cười gật đầu.
Khi nghe cô thư ký nọ nhắc đến ông sếp, Phù Hiểu cũng nheo mắt lại, Mạc Thị… Mạc thiếu… luật sư… đừng khủng bố vậy chứ?
“Mạc thiếu, ngài có khách, là hai phóng viên ạ.” Thư ký gõ cửa, trình báo.
“Mời vào.” Một giọng nam không có vẻ gì là của người đứng tuổi vọng ra từ trong phòng.
Phù Hiểu cầu trời cho người trong phòng không phải ai đó.
Nhưng, khi cửa mở ra, đôi mắt hoa đào phong lưu nào đó đã phá tan tia hy vọng cuối cùng của cô, người ngồi trên chiếc ghế da cạnh cửa số sát đất chính là: Mạc Vu Phi.
“Xem ra Đỗ Dung không bạc đãi tôi chút nào, cử tận hai người đẹp đến chuyện phiếm với tôi lận.” Mạc Vu Phi vốn không định nhận lời mời phỏng vấn, nhưng Đỗ Dung có thân phận đặc biệt, lại rất giỏi sử dụng những ‘vũ khí sẵn có’ của đàn bà, nên một kẻ luôn ‘ưu ái’ những người đẹp như anh đương nhiên không thể từ chối đề nghị của cô nàng. Anh đứng dậy, nở nụ cười rù quyến theo thói quen, còn chưa thấy rõ mặt khách đâu mà đã gọi “người đẹp” tới tới rồi.
“Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, Mạc thiếu quả thật hóm hỉnh. Tôi là Lam Tiểu Hi.” Lam Tiểu Hi nở nụ cười chuẩn không cần chỉnh, chìa tay ra. Cô không thích thú gì mấy gã playboy nên khi Đỗ Dung bảo cô đi phỏng vấn Mạc Vu Phi, cô đã chần chừ hồi lâu. Cô không muốn nhường cơ hội tiếp xúc con cá béo núc này cho người khác, nhưng cũng không muốn gặp phải rủi ro: bị anh chàng chấm. Thế nên: mãi đến tận hôm qua, cô mới hạ quyết tâm, quyết định hy sinh cô gái trẻ Phù Hiểu không rành chuyện đời này. Nhưng mà, cô không ngờ là: Mạc Vu Phi tuấn mỹ và tao nhã hơn trong ảnh rất nhiều, tuy lời lẽ anh chàng ngả ngớn, nhưng ánh mắt anh chàng không đầy háo sắc, hạ lưu như những gã đàn ông khác.
Tim cô chợt đập nhanh, người đàn ông này… phải chăng anh ấy chỉ hơi phong lưu nhưng đã bị những kẻ ghen ăn tức ở nói quá lên?
“Là vinh hạnh của tôi chứ. Tôi là Mạc Vu Phi.” Mạc Vu Phi cong môi cười, nắm tay cô và giữ tay cô đúng trong thời gian phép lịch sự cho phép.
Lam Tiểu Hi chợt thấy buồn man mác.
Không để ý đến cảm xúc của Lam Tiểu Hi, Mạc Vu Phi chuyển sang cô khách thứ hai, khi nhìn rõ khuôn mặt xinh xắn đó, nụ cười rù quyến của Mạc Vu Phi cứng lại trên môi, “Cô chạy đến đây làm gì?” Sau đám cưới hôm nọ, cơn tức của anh vẫn chưa tan được tẹo nào, có đôi lần, anh còn mơ thấy mình cãi nhau với cô.
Cảm nghĩ đầu tiên của thư ký là: lưới tình Mạc thiếu giăng cũng rộng thật, cả trong tòa soạn báo đó cũng có người của anh ta.
“Tôi là phóng viên thực tập của tạp chí này.” Phù Hiểu cũng chả buồn khách sáo với anh. Xích mích hôm đám cưới và việc hai người đang cùng giữ kín một bí mật khiến cô và anh bất giác thân nhau hơn.
“Cô làm ở chỗ Đỗ Dung, là nhân viên của cô ta?” Mạc Vu Phi kinh ngạc.
“Tôi không phải nhân viên chính thức.” Hóa ra Tổng biên tập cũng dính líu tới anh ta?
“Gì? Ra Mạc thiếu quen Tiểu Phù à?” Lam Tiểu Hi xen mồm, cô thấy hơi hối hận vì đưa Phù Hiểu theo cùng.
“À, chồng tôi đã được Mạc thiếu giúp đỡ nhiều lắm.” Phù Hiểu trả lời một cách khiêm tốn.
“Cô khách sáo rồi,” Mạc Vu Phi nghiến răng nghiến lợi, sao hai vợ chồng nhà đó ai cũng thích mang anh ra làm khiên chắn vậy, “Sao thế, gia đình cô gặp khủng hoảng kinh tế, nên thả cô ra xã hội đi làm à?” Còn đi làm ở chỗ ả Đỗ Dung kia nữa chứ.
“Tôi luôn làm việc.” Phù Hiểu ngoài mặt cười nhưng trong bụng không cười, hình như người này đặc biệt khoái xách mé cô.
“Chồng cô biết?”
“Đương nhiên.”
Đầu nó bị cái gì đập vào rồi ư?
“Mạc thiếu?” Thấy Lam Tiểu Hi đứng chỏng chơ cạnh đó, thư ký không khỏi nhắc khéo một tiếng.
Cuối cùng Mạc Vu Phi cũng nhớ ra chuyện chính, anh khoát tay với cô thư ký, “Cho chúng tôi ba tách cà phê… Cô có uống được cà phê không?” Anh hỏi Phù Hiểu.
“Có.” Cô đâu có ‘lắm nhọt’ như anh ta chứ.
Ba người bước đến bộ bàn uống nước bằng gỗ đàn hương và ngồi xuống, lúc này, Mạc Vu Phi mới để ý đến trang phục của Phù Hiểu, “Bộ này đẹp đó, nhưng chắc chồng cô chưa thấy cô mặc nó đâu nhỉ?” Nó thấy rồi mà nó còn để cho vợ nó mặc đi ra ngoài mới là lạ. Nhận xét về trang phục của đàn ông khác xa đàn bà, thỉnh thoảng, có những bộ đồ đàn bà cho là rất bảo thủ nhưng đàn ông vẫn thấy gợi cảm.
“Anh nói rất đúng.” Hỏi câu gì mà vớ vẩn thế? Sao anh ta có thể không biết chuyện Đường Học Chính đang ở Thượng Hải cơ chứ?
Lam Tiểu Hi thấy hai người cứ câu được câu chăng tán gẫu với nhau thì ghen lắm. Cô nghĩ: ả Phù Hiểu này nom ngu ngu mà ghê gớm ra phết, quen cả Mạc Vu Phi – người đến cô cũng chưa từng được tiếp xúc; Cũng may là ả đã có chồng rồi, khoan đã, nghe nói Mạc thiếu cũng không kiêng kị gì gái đã có chồng, liệu anh ta có… Phù Hiểu…
Thư ký bưng cà phê vào, cắt ngang cuộc trò chuyện, cuối cùng ba người cũng có thể bắt đầu buổi phỏng vấn. Lam Tiểu Hi tỏ ra hết sức chuyên nghiệp và cực kỳ nhiệt tình, Mạc Vu Phi thì thong dong trả lời, nói từ chuyện anh bén duyên nghề luật sư thế nào đến chuyện phương hướng phát triển của công ty anh trong giới tư pháp thời gian tới. Anh nói năng dõng dạc, rõ ràng. Biểu cảm trên khuôn mặt anh là vẻ nghiêm túc và tự tin.
Playboy mà không có tý bản lĩnh thì lăng nhăng với gái kiểu gì, người như Mạc Vu Phi thì dù có không câu gái cũng có những người đàn bà tự nguyện cắn câu. Và Lam Tiểu Hi là một trong những người đó. Trước khi gặp anh, cô còn hơi khinh thường anh, nhưng, chỉ qua một buổi phỏng vấn, dù Mạc Vu Phi không có ý mồi chài gì, cô cũng tự đổ, tự cho là cô có thể làm cho anh yêu mình.
Khi mê đắm một người đàn ông nguy hiểm kiểu này, phụ nữ luôn có ảo giác: mình sẽ là người kết thúc quãng đời lăng nhăng của anh ta. Nhưng, những người phụ nữ đó không biết rằng, bất kể họ có thành công hay không, cái giá họ phải trả đều rất đắt.
Phù Hiểu không phát hiện ra ý đồ của Lam Tiểu Hi, cô thì cô chỉ nghĩ: ra Mạc Vu Phi là luật sư thật.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc thì đã gần 12 giờ trưa, Lam Tiểu Hi cất bút ghi âm đi, cười duyên với Mạc Vu Phi, “Mạc thiếu, rất cám ơn anh đã hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ cố hết sức để viết bài phỏng vấn anh tốt nhất.”
Mạc Vu Phi cười nhạt, đùa ác: “Một mình tôi mà được tận hai người viết bài phỏng vấn, coi trọng tôi quá ta.”
Lam Tiểu Hi ngẩn ra, anh đã nói vậy thì cô không thể không nể nang gì anh mà gạt phắt đi được, đành nói: “Tiểu Phù đang trong giai đoạn nâng cao kinh nghiệm sáng tác, nên tôi mới để cô ấy theo tôi đến đây.”
“Ờ, tôi rất chờ mong tác phẩm của hai cô, hy vọng trước khi đăng bài, hai cô có thể cho tôi được đọc trước.”
“Nhất định rồi.”
Phù Hiểu không ngờ là anh chàng lại ra chiêu này, cái gã này… phải chăng đang không có chuyện gì cố gây cho thành có chuyện?
Mạc Vu Phi nhìn đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa, cho tôi được mời hai cô một bữa cơm đạm bạc nhé?”
“Mạc thiếu không phải khách sáo thế đâu. Chúng tôi đâu thể quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh được?” Lam Tiểu Hi khách sáo.
“Không có gì, tôi cũng phải ăn trưa mà.” Trước sự ỡm ờ, từ chối mà như mời mọc của Lam Tiểu Hi, Mạc Vu Phi chỉ cười nhạt. Còn Phù Hiểu, thấy cô có vẻ không thích thú gì đề nghị của anh, anh bảo: “Được rồi, có ăn bữa cơm với tôi thôi mà cô cũng mặt nặng mày nhẹ, tôi sẽ không ‘bắt nạt’ cô đâu.” Ván đã đóng thuyền, anh còn rỗi hơi lo chuyện nhà người ta làm gì nữa? Để mà vác nợ vào thân, để mà có nằm mơ cũng mơ thấy mình đang cãi nhau và mơ thấy đôi mắt đó của cô trợn lên với mình.
Hai chữ ‘bắt nạt’ phun ra từ miệng Mạc Vu Phi là dễ khiến người khác hiểu lầm lắm, Lam Tiểu Hi vô thức cau mày.
Phù Hiểu bĩu môi, cô biết là lần đó anh ta cũng vì tốt Đường Học Chính, nên cô không cho là anh ta bắt nạt bắt niếc gì cô. Chỉ có điều, cô nghĩ: rõ là anh ta không ưa gì mình, sao cứ khăng khăng kéo mình đi ăn trưa cùng thế?
Khi ba người đi ra đến cửa lớn, cô thư ký nghe được hành trình của anh thì vội hỏi: “Mạc thiếu, lúc nãy, có ba cuộc điện thoại của Alisha tiểu thư, Igami tiểu thư và Chung tiểu thư gọi cho ngài, các cô ấy đều muốn được đi ăn trưa với ngài.” Vì bình thường khi ra ngoài với khách hàng anh cũng hay dẫn bạn gái theo nên cô thư ký mới hỏi câu đó.
Chà! Ba quốc gia lận! Phù Hiểu thầm chắt lưỡi, danh hiệu playboy của anh ta quả nhiên không phải rởm.
Nghe thế, Lam Tiểu Hi hiểu là: với Mạc Vu Phi, cô cũng chẳng là cái thá gì cả, sắc mặt cô tái nhợt đi.
“Từ chối cả cho tôi.” Mạc Vu Phi vô thức chau mày, liếc Phù Hiểu một cái.
Tối đó, cuối cùng Đường Học Chính cũng có thời gian rảnh mà kiểm tra vợ: “Hôm nay em có ngoan không?”
Phù Hiểu đang vội viết bài cho kịp hạn nộp nên gửi luôn cho anh một icon: khuôn mặt với trán có ba sọc đen chảy xuống. o(^ _ ^|||)o
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, hỏi: “Hôm nay em phỏng vấn ai thế?” Có khi anh quen cũng nên.
“Mạc Vu Phi.” Cô vừa đánh máy vừa chuyện phiếm với anh.
“Sao lại là nó?” Đường Học Chính nhíu mày, anh vẫn chưa quên vụ Mạc Vu Phi thừa dịp anh không ở lẻn tới nhà Phù Hiểu.
“Dự án của Tổng biên tập là làm một loạt phóng vấn mấy chàng thanh niên vừa tài giỏi vừa đẹp trai của thành phố Bắc Kinh, em thấy bảo Mạc Vu Phi là quý công tử số một giới tư pháp, đương nhiên phải phỏng vấn anh ta rồi.”
“Tạp chí em mà cũng mời được nó cơ à?” Thằng đó vốn không thích trả lời phỏng vấn.
“Hì, tổng biên tập của bọn em rất đẹp, tên playboy Mạc Vu Phi đó sao từ chối nổi đề nghị của chị ấy chứ?”
Đường Học Chính mỉm cười, nếu Mạc Vu Phi dễ bị đàn bà dắt mũi thế thì nó về vườn quốc đất trồng rau được rồi: “Tổng biên tập của các em là ai?”
Phù Hiểu trêu: “Em vừa bảo là chị ấy đẹp, anh đã đòi làm quen là sao hử?”
“Bẩm lệnh bà, anh không dám đâu ạ.” Người đàn ông thấy giọng điệu cô hơi khang khác là nghiêm túc lại ngay, “Chả ai đẹp bằng vợ anh sất.”
Phù Hiểu cười đau cả bụng vì câu này của anh: “Câu này anh nịnh em thì nói thôi nhé, đừng có để người khác nghe được đấy, kẻo người ta cười mình rơi răng đó.” Còn nhiều người phụ nữ đẹp hơn cô nhiều, anh nói thế anh không ngượng nhưng cô ngượng.
“Anh luôn thấy em đẹp nhất trần đời, đẹp không ai sánh bằng.” Dù chỉ là một nụ cười của cô hay một cái nhíu mày của cô thôi cũng đủ làm anh đui mù.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của anh chàng, Phù Hiểu e lệ lắm, “Đừng nói thế nữa nhé, em sắp nghĩ mình là tiên nữ giáng trần rồi nè.”
“Có khi là thế thật cũng nên?”
“Dừng lại! Xem giúp em bản thảo em vừa viết cái nào.” Phù Hiểu bấn quá, vội chuyện đề tài.
Điều Đường Học Chính muốn chỉ là được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của cô khi thẹn thùng mà thôi, bây giờ, đã đạt được mục đích rồi nên tâm trạng anh tốt lắm: “Sao nào, hôm nay, vị đại tác gia nào đó cuối cùng cũng cho anh thưởng thức tác phẩm của cô ấy rồi ư?”
“Là bài phỏng vấn Mạc Vu Phi đó.” Cô gửi bài viết sang, “Anh xem giúp em đi, xem em viết thế đã được chưa?”
“Chà chà, họ để em viết bài phỏng vấn nó cơ đấy? Vợ của anh được trọng dụng quá ta.”
“Anh ta thấy em hạnh phúc quá thì ngứa mắt, muốn chỉnh em hay sao ý. Bài này vốn là bài phỏng vấn của chị Lam, thế mà anh ta cứ khăng khăng bắt cả em và chị Lam cùng viết, hại chị Lam không tiện mở miệng từ chối anh ta.”
… Phải chăng anh nên tìm thời gian chăm sóc nó chút chút? Đường Học Chính giật giật đầu mày, mở văn bản Phù Hiểu gửi cho ra, đọc lướt qua một lượt, bỗng anh phá ra cười. Thế là anh đọc kỹ một lượt rồi còn cười to hơn: “Hay, viết hay lắm, em cứ viết thế đi, không sao đâu, nếu tòa soạn đó không đăng bài này của em, anh sẽ có chỗ đăng nó cho em.”
“Viết như vậy ổn chứ?” Phù Hiểu chưa viết bài phỏng vấn bao giờ, nên cô bắt chước người ta, chia ra làm từng cặp câu hỏi – câu trả lời một. Ngoài phần nội dung gồm phóng viên hỏi – Mạc Vu Phi trả lời ra, cuối bài, cô còn thêm vài dòng nhận xét, ghi lại cảm nhận riêng của người viết. Cô cũng chả biết nên nhận xét thế nào cho hay, đành cho những cảm nghĩ thật của cô vào.
“Anh bảo ĐƯỢC!”
“Thế anh còn cười cái nỗi gì!”
“Anh thấy em viết hay quá nên anh mừng ý mà.”
“…” Đi mà lừa quỷ ý.
Phù Hiểu, Em Là Của Anh Phù Hiểu, Em Là Của Anh - Độc Độc