Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 380
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1927 / 16
Cập nhật: 2015-11-12 21:39:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95+96: Tái Đấu Lữ Bố (thượng+hạ)
úc này bên tai gã vang tiếng hét nghiêm nghị như sấm nổ:
- Tên nhãi ranh kia đừng hòng động vào chúa công của ta!
Hầu Thành giật nảy mình, chỉ cảm thấy lỗ tai ù vang như sắp nổ tung, gã thầm kinh hoảng sợ sệt. Bỗng nhiên gã cảm thấy bên cạnh có đao phong mãnh liệt đánh tới.
Hầu Thành sợ vỡ mật, bản năng né sang bên cạnh.
Nào biết đao phong như tia chớp nhanh đến không thể tưởng tượng. Dù Hầu Thành đã phản ứng nhưng vẫn không tránh kịp, bị Điển Vi chém đứt eo, máu bắn tung tóe.
Song kích trong tay Điển Vi có một cái bắt đầu nhiễm máu kẻ địch.
Điển Vi một chiêu giết địch, lại còn giết một trong các đại tướng của Lữ Bố là Hầu Thành, phút chốc chấn động mọi người, ngay cả Lữ Bố cũng bị chấn kinh. Bình thường dù y biết Điển Vi dũng mãnh nhưng không để trong lòng, hôm nay trông thấy không ngờ một chiêu lấy mạng Hầu Thành, chỉ điểm này sợ là y không thể sánh bằng.
Giọng Trương Lãng lại vang lên:
- Hổ tướng Điển Vi, trong trăm vạn đại quân lấy đầu thủ tướng như lấy vật trong túi, tôm binh nhãi nhép các ngươi thì càng dễ như ăn cháo!
Lữ Bố và thuộc hạ trên mặt hoặc nhiều hoặc ít lộ vẻ sợ hãi. Danh tiếng Điển Vi sớm truyền khắp trong quân Giang Đông, còn bị Trương Lãng xưng là hổ tướng Giang Đông, một mình đánh không ai là địch thủ. Hôm nay chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Bây giờ nếu muốn ám sát Trương Lãng thì tất nhiên phải trước tiên giải quyết Điển Vi, nhưng dũng mãnh như gã thì ai là địch thủ đây?
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Lữ Bố.
Sắc mặt Lữ Bố cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng. Y quan sát vị trí vệ đội của Trương Lãng, Hàn Sơn mang theo Hắc Ưng Vệ một phần nhỏ bảo vệ quan viên, đa số người đã xông lên nhưng bị Hách Manh, Ngụy Tục dẫn ba, bốn mươi kiếm khách võ nghệ cao cường, năm mươi vệ sĩ chặn lại. Nhưng xem tình hình cực kỳ nguy hiểm, đám Hách Manh liên tục bại lui, đã có nhiều người bị thương. Không bao lâu sau sợ rằng toàn quân sẽ bị diệt.
Lữ Bố duỗi tay, quát to:
- Lấy binh khí tới!
Lữ Bố vừa thốt lời, trên mặt thuộc hạ của y đều lộ vẻ mừng như điên, khí thế bị Điển Vi áp chế lập tức tăng vọt.
Bốn tiểu binh vất vả nâng lên Phương Thiên họa kích đã sớm chuẩn bị tốt, từng bước gian nan tiến lên.
Lữ Bố nắm Phương Thiên họa kích, khí thế lập tức biến đổi, cảm giác như núi cao khó trèo, uy phong lẫm lẫm. Biểu tình vốn có chút táo bạo cũng biến trầm ổn, càng anh tuấn kiên cường. Đôi mắt như bắn ra ánh lửa, toát ra sát khí đậm đặc, tựa mũi tên nhọn đâm hướng Điển Vi.
Trên khuôn mặt tục tằng của Điển Vi lần đầu tiên biến trầm trọng.
Cao thủ tranh tài, chưa cần ra tay, mỗi tiếng nói hành động liền biết manh mối ngay.
Hiển nhiên Điển Vi cũng cảm giác được Lữ Bố vô cùng cường đại, tập trung tinh thần vào vũ khí của y.
Chỉ Trương Lãng cảm thấy không ổn, nhất Lữ, nhị Điển, tam Quan, tứ Trương. Dù là tam quốc sử hay diễn nghĩa, võ dũng của Lữ Bố là không thể tranh luận luôn xếp hạng nhất. Cũng không phải nói Điển Vi không là đối thủ của y, hai người chưa từng đấu qua, ai thắng ai thua không nhất định. Nhưng vấn đề ở chỗ Lữ Bố đã có quyết tâm liều mạng chiến đấu, bùng phát ra năng lượng gấp, đôi gấp ba bình thường. Điển Vi thì rõ ràng lo ngại an toàn của hắn, sợ hắn có gì không hay nên đánh nhau khó tránh phân tâm. Cứ thế, sức chiến đấu giảm đi nhiều, so sánh thì Lữ Bố chiếm ưu thế hơn.
Không để Trương Lãng nghĩ nhiều, Lữ Bố đã cầm Họa Kích, mắt đỏ như lửa, vọt lên.
Y nói:
- Điển Vi cứ giao cho bổn tướng quân, các ngươi nhanh lấy đầu Trương Lãng!
Quách Hoàn luôn im lặng không nói bỗng nhiên mở miệng:
- Tướng quân, lấy tình hình hiện nay không thể giết Trương Lãng, chúng ta còn phải mượn hắn áp chế những Hắc Ưng Vệ, khiến chúng ném chuột sợ vỡ đồ.
Lữ Bố nâng lên họa kích, những vệ sĩ sớm tự động tránh đường cho y vào. Không trung tàn ảnh xen lẫn tiếng cười âm độc.
- Theo lời phu nhân, Trương Lãng tạm thời không chết, nhưng thiếu tay chân thế nào thì tùy các ngươi.
Trương Lãng bỗng nhiên giận dữ, thân thể xoay vòng tại chỗ, đôi tay tung bay trên dưới. Chớp mắt quan phục trên người hắn bị cởi xuống, lộ ra đồ đen bên trong. Dáng người vạm vỡ không vì mười năm sống an nhàn sung sướng mà có thịt dư, mỗi một khối cơ bắp vẫn là chất chứa lực lượng cường đại.
Hàn Cử Tử nhân lúc Tống Hiến phân tâm vì Lữ Bố, nhanh chóng tấn công vài chiêu, buộc gã luống cuống tay chân. Hàn Cử Tử không đuổi theo mà lùi về trước mặt Trương Lãng.
Gã nhỏ giọng nói:
- Chúa công cần gì tức giận? Lấy thân tôn quý của chúa công đâu cần đích thân ra tay? Đám Hách Manh chỉ có chút tài mọn, căn bản không thể ngăn cản Hàn Sơn và nhóm Hắc Ưng Vệ tùy thời có thể giết qua.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Vậy họ còn chờ cái gì nữa? Vào lúc mấu chốt như vậy muốn chơi trò cổ vũ ta sao?
Trên mặt Hàn Cử Tử lộ biểu tình quái lạ nói:
- Thuộc hạ cũng không biết họ đang làm trò quỷ gì. Chỉ là thấy Chân tiểu thư ở đó vung tay múa chân hi hi…ha ha?
Trương Lãng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên Chân Mật đang chỉ huy Hắc Ưng Vệ vui quên trời trăng. Trương Lãng trợn trắng mắt líu lưỡi. Hắc Ưng Vệ trước nay chỉ trung thành với hắn, khi nào thì đến lượt Chân Mật nhúng tay vào chỉ huy? Trong lòng hắn bỗng nổi lên cảm giác kiệt sức.
Trương Lãng quay đầu nhìn Hàn Cử Tử, gã vẻ mặt tràn đầy mập mờ nhìn hắn, hiển nhiên rất là hiểu rõ về mối quan hệ dây dưa giữa hai người. Trương Lãng đang muốn nói cái gì thì bỗng một tiếng hét to bừng tỉnh hắn, hóa ra Điển Vi và Lữ Bố đã giao đấu.
Tống Hiến nhân cơ hội tốt Điển Vi bị Lữ Bố quấn lấy, dẫn năm mươi vệ sĩ khác xông hướng Trương Lãng.
Tình hình biến căng thẳng. Tuy Hàn Cử Tử anh dũng nhưng hai đấm khó đấu lại bốn tay, hảo hán không chống nổi nhiều người. Mắt thấy Trương Lãng sắp tham gia vật lộn thì Hàn Sơn dẫn theo Hắc Ưng Vệ rốt cuộc xông tới tham gia đánh hội đồng, khiến Hàn Cử Tử thở ra hơi dài.
Trương Lãng trừng Chân Mật biểu tình cực kỳ hưng phấn, tiếp theo trong vòng bảo vệ của mấy Hắc Ưng Vệ, chăm chú quan sát trận chiến Lữ, Điển.
Nói khách quan thì không gian trong sân hạn chế Lữ Bố phát huy. Tuy rằng y ở trên hay dưới ngựa đều vô cùng kiêu dũng, nhưng không gian chỉ to cỡ bàn tay hiển nhiên không phải nơi tốt cho y phát huy. Ngược lại Điển Vi, từ khi đi theo Trương Lãng thường cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện. Dù Điển Vi hơi khờ khạo nhưng trời sinh có trực giác nhạy bén với võ nghệ, đặc biệt là sau khi cùng Hắc Ưng Vệ huấn luyện, càng có thể lợi dụng bất cứ nơi nào, bất cứ điều kiện gì chiến đấu.
Phương Thiên họa kích của Lữ Bố nặng cỡ trăm cân, tướng sĩ bình thường đừng nói cầm nó chiến đấu, có cầm nổi hay không là cả vấn đề. Lữ Bố dùng binh khí nặng nề này chẳng những dùng kích như bay, uy vũ xé gió còn vận chuyển cực kỳ tự nhiên, căn bản không thấy ra y có gì lao lực.
Điển Vi thì là song kích cỡ nhỏ. Đừng nhìn song kích nhỏ, sức nặng không nhẹ chút nào. Nghe trong sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng *Đinh đinh đang đang* giao nhau là có thể biết.
Nhưng hiển nhiên lực cánh tay của Lữ Bố thắng nửa bậc, Điển Vi không dám cùng y cứng đối cứng.
Phương Thiên họa kích của Lữ Bố như tia chớp rạch phá khung trời chỉ để lại đầy trời tàn ảnh và không khí dao động. Sát khí cực kỳ sắc bén rít gào chém hướng đôi tay Điển Vi.
Thật không dám tưởng tượng kích loại to lớn mà có thể vẽ ra đường có ưu mỹ như vậy.
Trương Lãng gần như không thể thấy rõ quỹ tích vận hành của Phương Thiên họa kích và điểm rơi công kích, chỉ có thể cảm thán tốc độ của Lữ Bố thật là nhanh kinh người.
Mắt Điển Vi sáng như đuốc, gã gầm lên, thân hình vạm vỡ cực nhanh nhẹn trong đao quang kiếm ảnh mảnh lá không dính thân. Đôi kiếm kích như mọc con mắt, một chiêu "Ngựa hoang phân tông" bên trái chém xéo cổ tay Lữ Bố, bên phải đâm vào trán y.
Lữ Bố sát khí mãnh liệt, vô cùng khát máu, Trương Lãng đứng bên ngoài mà cũng cảm nhận rõ rệt.
Hiển nhiên Lữ Bố không để mắt công kích của Điển Vi, chỉ nhẹ rung cổ tay, Phương Thiên họa kích nặng trăm cân không chút dấu hiệu biến đổi quỹ tích, biến thành từ trái sang phải chém đến. Không có chút hoa mỹ, không có chút uyển chuyển, chỉ bằng lực lượng tuyệt đối, chỉ bằng tốc độ tuyệt đối. Động tác nhìn như đơn giản lại đạt tới hiệu quả thị giác kinh người. Kích của Lữ Bố như thái sơn áp đỉnh, dù là ai, chỉ cần chạm nhẹ vào thì tất nhiên sẽ tan xương nát thịt, không còn mảnh vụn.
Điển Vi vẫn vững vàng như núi, tựa con thuyền trong giông tố, lắc lư trái phải nhưng vững như Thái Sơn.
Trương Lãng kinh ngạc tán thán:
- Quả nhiên là cao thủ quyết đấu, bình thường một chiêu nửa thức ở trong tay họ lại đạt tới hiệu quả khác biệt như vậy.
Lữ Bố như muốn lập uy, muốn trong thời gian ngắn giải quyết Điển Vi, kích trong tay như gió táp mưa sa, một thức liền một thức, một chiêu nối tiếp một chiêu, không ngừng chĩa hướng Điển Vi. Tựa như mãnh hổ xuống núi, Phương Thiên họa kích chính là vuốt hổ sắc bén nhất, mang theo uy mãnh vua muôn thú. Thế đi cực kỳ mạnh mẽ, thanh thế sơn hô sóng gầm, không ngừng lấn lướt ưu thế của Điển Vi.
Lấy dũng mãnh như Điển Vi mà trong phút chốc bị Lữ Bố điên cuồng tấn công đánh loạn, không có sức phản kích.
Nếu như ở trên ngựa thì sẽ là tình huống như thế nào đây? Trương Lãng nghĩ tới đây thì trong lòng trừ tán thán Lữ Bố dũng mãnh ra không còn suy nghĩ thứ hai.
Đang lúc Trương Lãng cho rằng Điển Vi tuyệt đối lép vế thì gã lại dùng hành động nói cho hắn biết, Điển Vi tuyệt đối không thua Lữ Bố bao nhiêu!
Điển Vi trước đó không chút dấu hiệu, vẫn như mặt nước tĩnh lặng, ngẫu nhiên gợn sóng lăn tăn. Nhưng không ai ngờ rằng lần này Điển Vi sẽ mang đến bão táp lớn như vậy.
Điển Vi giấu giếm không lộ một góc, chẳng những lần lượt hóa giải thế công của Lữ Bố, thiết kích nhanh chóng hoán đổi, một cái chặn Phương Thiên họa kích điểm tựa ít sức nhất, cái kia thì như u hồn tỏa ánh sáng, đâm vào điểm yếu nhất của Lữ Bố.
Lữ Bố tăng thêm một bậc nhận đồng Điển Vi. Người này đúng là kình địch số một trong đời y. Toàn thân vạm vỡ mà không mất nhanh nhẹn, chiêu thức mạnh mẽ nặng nề rồi lại biến hóa đa đoan. Lữ Bố có chút sợ, nhưng y to gan lớn mật, thu lại lòng khinh thường, hết sức chăm chú. Ánh mắt sắc bén nhìn trúng quỹ tích vận hành song kích của Điển Vi, nhờ vào ưu thế chiều dài của binh khí Phương Thiên họa kích, bỗng nhiên dùng lực, ánh sáng tăng vọt mấy lần. Ánh sáng trắng chói mắt mang theo sức gió vô cùng sắc bén, chẳng những xẹt qua sát chiêu của Điển Vi mà còn lấy tốc độ mắt thường khó thấy chém hướng hai vai của gã. Tấn công kẻ địch thì sẽ tự cứu, bao phủ toàn thân Điển Vi trong kích ảnh.
Điển Vi đối với đòn tấn công như gió táp mưa sa của Lữ Bố là vững như Thái Sơn, vẻ mặt hoàn toàn không sợ hãi. Bụng hóp lại, chân phải nhẹ đạp, người theo kích chuyển. Thân hình cao to trong đao quang kiếm ảnh cực kỳ nhanh nhẹn, không ngừng né tránh trong loạn chiêu.
Phương Thiên họa kích mỗi lần đâm ra quay về thì sẽ mang theo máu đỏ, lần này sẽ thất thủ sao? Thuộc hạ của Lữ Bố bỗng nhiên nghi ngờ loại khả năng này.
Nhưng Lữ Bố vẫn vững vàng, bởi vì y vô cùng tin tưởng chính mình.
Phương Thiên họa kích giống như rồng thăng thiên, rít gào như sấm mang theo sát khí, như tia chớp lao tới trước mặt Điển Vi.
Tránh cũng không được, Điển Vi lần đầu tiên giơ song kích dùng tư thế cứng rắn nghênh đón thế công này.
*Đinh đinh!*
Họa kích và song kích va nhau vang thanh âm liên miên không dứt, hỏa hoa bắn bốn phía.
Tất cả người có mặt nghe nhiệt huyết sôi sục.
Trên khuôn mặt đen thui của Điển Vi nổi gân xanh, mắt đỏ như máu. Từ song kích truyền đến lực xung kích vô cùng cường đại, khiến gã không thể khống chế song kích. Cánh tay Điển Vi khẽ run, bước chân vững vàng liên tiếp thụt lùi. Lực cánh tay của gã nổi danh mạnh mẽ nhưng so đấu với Lữ Bố thì vẫn thua nửa bậc.
Trong lòng Lữ Bố cũng vô cùng kinh hãi, từ Phương Thiên họa kích truyền đến lực lượng cường đại khiến cánh tay y vô cùng khó chịu. Loại cảm giác này là trước kia chưa từng có. Điển Vi đúng là kẻ địch mạnh nhất từ khi y ra đời tới nay. Muốn bảo vệ danh xưng mãnh tướng số một thì nhất định phải giết người này! Khuôn mặt Lữ Bố tràn ngập sát khí, mắt bắn ra tia sáng đáng sợ, tiến nhanh một bước, họa kích từ trên trời giáng xuống, mang theo lực lượng bổ núi đập vỡ đá.
Điển Vi không haongr không loạn, bước chân nhẹ chuyển né tránh chiêu tràn đầy lực lượng mạnh mẽ của Lữ Bố.
*Binh!*
Họa kích đánh xuống, dưới chân bốc khói, đất nứt ba thước.
Điển Vi chấn kinh đối phương cường đại, trong lòng dậy sóng, chiến ý điên cuồng nhanh chóng dâng trào.
Người này mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua gã, đám người Hứa Chử, Thái Sử Từ, Triệu Vân, nếu không diệt trừ thì sẽ là họa lớn cho chúa công.
Điển Vi gầm một tiếng, song kích lần nữa lao nhanh tới.
Lữ Bố không thua ai, Phương Thiên họa kích vung lên quay giáo đâm một kích.
Điển Vi và Lữ Bố đánh khí thế ngất trời, Trương Lãng nhìn vô cùng chăm chú. Bởi vì hai bên biến chiêu đổi chiêu tốc độ quá nhanh, hư hư thực thực, chân chân giả giả, nên tu vi của Trương Lãng nhìn mà mắt hoa lên, tinh thần hoảng hốt. May là Hắc Ưng Vệ đã khống chế được tình hình, có không ít người ở bên cạnh bảo vệ hắn. Những thân tín của Lữ Bố tuy vùng vẫy giãy chết nhưng không cách nào tới gần người Trương Lãng được.
Phong Lưu Tam Quốc Phong Lưu Tam Quốc - Dục Hỏa Trọng Sinh 	Phong Lưu Tam Quốc