Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 380
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1927 / 16
Cập nhật: 2015-11-12 21:39:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73+74: Uy Hiếp (thượng+hạ)
oàng Nguyệt Anh rốt cuộc mở miệng, nhưng giọng nói toát ra lạnh lùng:
- Nếu tướng quân muốn nghĩ cho trăm họ, tại sao phát động nhiều người tây tiến Giang Lăng?
Trương Lãng nặng nề nói:
- Lấy hy sinh nhỏ đổi thiên hạ thái bình thịnh thế, sao có thể không làm?
Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:
- Chỉ e là Trương tướng quân vì ích kỷ bản thân mà mượn cớ thôi.
Trương Lãng đứng bật dậy, biểu tình không còn như mới đầu cười giỡn nữa, biến thành bộ dáng lạnh tựa băng giá. Bây giờ Trương Lãng thật sự tức giận. Dù đối phương có là người con gái mình hết sức ca ngợi. Trương Lãng không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyệt Anh, sau đó xoay người nhấc chân đi hướng cửa.
Hoàng Nguyệt Anh không hiểu Trương Lãng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng trước khi rời đi của hắn đóng băng trái tim.
Nàng kiềm nén cảm giác kỳ lạ kia, khó hiểu hỏi:
- Tướng quân định đi đâu?
Trương Lãng khựng người, lạnh giọng nói:
- Rút binh về Giang Đông.
Hoàng Nguyệt Anh trong phút chốc không biết nên nói gì, nhưng câu sau của Trương Lãng khiến tim nàng rớt xuống đáy vực, như tháng sáu nổi sương mù.
Trong giọng nói của Trương Lãng chất chứa lãnh huyết vô tình:
- Năm sau khi tái chiến thì người có cùng quan hệ với Lưu Biểu, Thái Mạo, dù là ai giết trước nói sau. Tới lúc đó, Hoàng tiểu thư hãy cầu nguyện Nam quận vững như Thái Sơn, Lưu Biểu chế tạo vạn năm bá nghiệp đi. Nếu không thì không phải hắn chết chính là ta tử, không có kết cuộc thứ ba.
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh mới phát hiện Trương Lãng nói cực kỳ nghiêm túc, trong giọng nói có loại lực lượng không thể ngăn cản. Nếu thật như hắn đã nói thì Hoàng Nguyệt Anh có thể tưởng tượng ra: năm sau chiến hỏa lại dấy lên, bên ngoài tường thành Nam quận mỗi nơi đều nhiễm đỏ máu binh sĩ Giang Đông và Kinh Châu. Xác chồng chất thành núi tỏa ra mùi tanh hôi dưới thành. Mỗi một tòa thành bị chiến hỏa lan đến, tàn phá không chịu nổi. Dân chúng Kinh Châu bốn phía kinh hoàng bi ai bắt đầu chạy trối chết. Trương Lãng thủ đoạn cường thế đạp trên xác Lưu Biểu không còn gai góc, ngồi lên bảo tọa chủ thành Kinh Châu. Còn tộc Hoàng gia của nàng sẽ bị diệt môn. Càng nhiều binh sĩ, dân chúng ở trong chiến hỏa không nhà để về, lưu lạc tha hương. Nghĩ tới đây, người Hoàng Nguyệt Anh đánh rùng minh. Nếu thật để Trương Lãng bước ra khỏi cửa này, vốn chiến hỏa Kinh Sở có thể bình ổn, theo ngọn lửa giận dữ của Trương Lãng sẽ lại bốc lên vào năm sau. Lần thứ hai xâm nhập tất nhiên sẽ là bão tố thêm mãnh liệt. Tới lúc đó tiếng kêu than khắp trời, máu chảy thành sông, xương chất thành núi.
Hoàng Nguyệt Anh không dám tưởng tượng nữa, kiều giọng quát:
- Trương Lãng, ngươi đứng lại đó cho ta!
Trương Lãng nhún vai, lạnh lùng nói:
- Hoàng Nguyệt Anh tiểu thư, còn có gì sai bảo?
Hoàng Nguyệt Anh cảm giác rõ ràng Trương Lãng xa cách mình, khoảng cách như kéo rất xa. Nàng bỗng thấy tim đau nhói, đây là cảm giác nàng chưa từng trải qua, tại sao như vậy?
Giọng nói lạnh nhạt của Trương Lãng lại vang lên:
- Không phải kẻ địch chính là bằng hữu. Hoàng Nguyệt Anh tiểu thư, tự giải quyết cho tốt.
Hoàng Nguyệt Anh cảm thấy lời của Trương Lãng như gai đâm sâu vào tim mình, khiến trái tim nàng bất giác xé mở. Mắt phượng ướt nước, đong đầy lệ. Trong mắt nàng chỉ thấy thân hình cao to của Trương Lãng mơ hồ. Hắn đứng trước mắt nàng yên tĩnh như Thái Sơn, dường như vươn tay có thể chạm vào mà lại như xa tận chân trời.
Trương Lãng vốn còn hy vọng sự việc có biến chuyển, nhưng thấy Hoàng Nguyệt Anh im lặng nửa ngày không nói câu nào, hắn nặng nề thở dài, dứt khoát đẩy cửa bước ra ngoài.
- Trương Lãng, ngươi quay về cho ta! Không được đi!
Tiếng thở dài của Trương Lãng đánh nát tim Hoàng Nguyệt Anh. Nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh cảm xúc bỗng biến hỗn loạn. Nàng không biết tại sao mình biến thành như vậy, chỉ hiểu rằng nếu để Trương Lãng bước ra cửa này, chẳng những dân chúng Kinh Sở lại trải qua kiếp nạn lần nữa, quan hệ giữa nàng và hắn cũng xong rồi, cho dù là mối quan hệ nàng luôn không thừa nhận.
Trương Lãng đứng ở ngưỡng cửa, một chân bên trong, một chân bên ngoài, tĩnh lặng chờ Hoàng Nguyệt Anh nói.
Hoàng Nguyệt Anh tức giận chạy tới, chính nàng cũng không hiểu tại sao có hành động xúc động như vậy. Ngón tay thuôn dài kéo Trương Lãng vào trong, đóng cửa lại, phát ra tiếng nặng nề. Điển Vi và Bồ Nhu đứng ngoài cửa vẻ mặt mờ mịt nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng từ từ quay đầu lại, đôi mắt long lanh của Hoàng Nguyệt Anh đã biến đỏ ửng.
Trương Lãng bỗng thấy lòng rất đau, thầm hận mình sao nhẫn tâm như vậy, nói lời tàn nhẫn đến thế với Hoàng Nguyệt Anh. Hắn không thể khống chế bàn tay chậm rãi duỗi ra, mở khăn che mặt Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh ánh mắt ai oán nhìn Trương Lãng, không ngăn cản hành động của hắn, châu lệ như đứt dây lăn xuống.
Trương Lãng nhìn chăm chú khuôn mặt mỹ miều có khuyết điểm của Hoàng Nguyệt Anh. Vốn khuôn mặt hoàn mỹ, bởi vì một cái bớt hạt vĩ mà khiến người nảy lên đau lòng. Nếu không có bớt này, tin tưởng Hoàng Nguyệt Anh tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt thế, Trương Lãng không chỉ một lần nghĩ như vậy. Trương Lãng vươn ngón tay thô ráp dịu dàng lau giọt nước lóng lánh trên mặt Hoàng Nguyệt Anh. Cảm thấy xúc giác chạm vào da thịt mềm mại.
Giọng hắn khàn khàn nói:
- Xin lỗi, bảo bối, để muội đau lòng, ngoan, không khóc.
Nói rồi Trương Lãng ôm thân thể mềm mại của Hoàng Nguyệt Anh vào ngực, siết chặt không buông tay.
Đầu óc Hoàng Nguyệt Anh trống rỗng, không có năng lực suy nghĩ, đã quên giãy dụa, khiến Trương Lãng dễ dàng hoàn thành hành động mập mờ. Nàng mông lung cảm thấy ngực Trương Lãng thật rắn chắc, thật thoải mái.
Hai người như tình nhân dựa vào nhau.
Trương Lãng cảm thấy hương thơm xộc vào mũi, khiến tinh thần rung động. Hắn cố nén cảm giác xúc động, vỗ vai Hoàng Nguyệt Anh.
Hắn nhẹ giọng nói:
- Bảo bối, việc kia bây giờ muội phải đồng ý ta, biết chưa.
Hoàng Nguyệt Anh nhẹ gật đầu, không lên tiếng, chìm đắm trong không ngôn ngữ.
Trương Lãng lòng nhẹ nhõm, dùng đôi tay nâng lên khuôn mặt Hoàng Nguyệt Anh, trong mắt chỉ có đôi mắt sáng ngời của nàng. Hắn quên cái bớt khiến người kinh hãi kia, bỗng đem bờ môi dày ấn vào đôi môi anh đào của Hoàng Nguyệt Anh, hôn mạnh.
Hoàng Nguyệt Anh không ngờ Trương Lãng sẽ làm hành động bất ngờ như vậy, đầu tiên ngây ra, sau đó như bị điện giật, người mềm nhũn. Bất giác bàn tay nhỏ nhắn muốn đẩy Trương Lãng ra, nhưng lồng ngực hắn như sắt thép cứng rắn không hề nhúc nhích. Nàng thử hai phen, từ sâu trong linh hồn truyền đến cảm giác khiến người say mê làm Hoàng Nguyệt Anh không còn sức phản kháng, bắt đầu ngầm chấp nhận hành vi nửa xâm lược, nửa cưỡng ép của Trương Lãng, cái cảm giác mất hồn đó.
Hoàng Nguyệt Anh là lần đầu tiên, sao chịu được tình hình như vậy. Có Trương Lãng lão luyện dẫn dắt, hai cái lưỡi thỉnh thoảng đuổi theo, mút vào, cùng múa.
Hai người hôn trời đất xoay chuyển, đến khi sắp tắt thở mới tách ra.
Khuôn mặt Hoàng Nguyệt Anh sớm đỏ như cà chua, cái bớt trên mặt càng bắt mắt.
Trương Lãng tự động bỏ qua nó, ánh mắt thâm tình nhưng không quên trêu chọc bảo:
- Bảo bối, vốn chỉ định diễn kịch cho cha vợ xem, không ngờ giả làm thật. Lão bà như muội ta xem ra không chạy được rồi.
Đến lúc này thì Hoàng Nguyệt Anh mới tỉnh táo lại, nhớ tới hành động xấu hổ chết người vừa rồi, mặt đỏ đến nhỏ ra máu. Sao có thể như vậy? Sao mình có thể mơ mơ màng màng để Trương Lãng làm xong hành động lưu manh? Nàng thầm trách mình, lòng rối loạn, không biết làm sao đối mặt Trương Lãng, đối mặt bản thân.
Trương Lãng không nói câu nào, bởi vì hắn biết bây giờ không lên tiếng mới càng mập mờ, càng có không khí dụ dỗ hơn.
Quả nhiên, Hoàng Nguyệt Anh tiếp xúc đôi mắt sáng ngời của Trương Lãng thì như bị điện giật, quay đầu đi, đôi tay trắng noãn chẳng biết nên đặt ở đâu mới tốt, không ngừng xoắn góc áo, xấu hổ đến không còn mặt mũi.
Kỳ thực Hoàng Nguyệt Anh biến thành như vậy có thể thông cảm, mắc xích trọng yếu nhất là đến từ quạt lông chim. Quạt này vốn là báu vật sư môn của Hoàng Nguyệt Anh. Sư phụ của nàng sớm truyền tổ huấn rằng, ai có được quạt này, có được bí mật trong cây quạt, thì chính là chồng của nàng. Lúc đó Bồ Nhu vì báo thù trộm quạt lông ngỗng, còn tặng nó cho Trương Lãng, tiến tới thúc đẩy hắn phá giải huyền cơ trong cây quạt. Tuy rằng sau đó bị Hoàng Nguyệt Anh lấy lại, nhưng Trương Lãng đúng thực từng có được cây quạt. Tổ huấn sư môn không thể không nghe, dù Hoàng Nguyệt Anh không mấy thích Trương Lãng cá tính lưu manh, không thể nghi ngờ, trong lòng nàng đã có bóng dáng của hắn, thêm vào tổ huấn sư môn, khiến nàng không thể không nhìn thẳng Trương Lãng. Vậy nên cảm giác kỳ lạ này chậm rãi đâm chồi, việc hôm nay không phải toàn do lỗi Trương Lãng.
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trong lòng không ngừng suy nghĩ các loại vấn đề.
Trương Lãng thấy ánh mắt nàng trở về trong trẻo, lòng thầm kinh ngạc. Hoàng Nguyệt Anh đúng là không phải bình thường, nhanh vậy đã bình tĩnh lại, ra ngoài dự đoán của hắn.
Nếu đã vậy thì Trương Lãng nói thẳng chính đề:
- Nguyệt Anh, rốt cuộc muội muốn sao, hãy nói thẳng đi, đừng chơi trò đoán đố với ta. Giúp hay là không chỉ một câu của muội!
Hoàng Nguyệt Anh biết việc này không thể qua loa, đành gật đầu.
Trương Lãng reo lên, giang đôi tay hưng phấn muốn ôm Hoàng Nguyệt Anh. Ai biết nàng lắc vai một cái, lấp tức tránh khỏi cánh tay của hắn.
Trương Lãng ngây ngốc nói:
- Nguyệt Anh, đến, để ta ôm một cái.
Hoàng Nguyệt Anh chưa từng nghe lời nói lộ liễu đến vậy, cần cổ tuyết trắng đỏ hồng.
Nàng hừ lạnh nói:
- Nằm mơ đi!
Trương Lãng ngây ra, ngơ ngác nói:
- Sao lại không? Lão công ôm lão bà mà không được hả?
Hoàng Nguyệt Anh xấu hổ giẫm chân, trách mắng:
- Ai là lão bad của ngươi? Thật không biết xấu hổ!
Trương Lãng dở khóc dở cười nói:
- Mau vậy đã trở mặt?
Hoàng Nguyệt Anh hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Trương Lãng, nói:
- Ngươi bớt đắc ý đi, việc mới rồi chỉ là ngoài ý muốn. Bổn tiểu thư giúp ngươi chẳng qua vì nghĩ cho dân chúng Kinh Châu, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Trương Lãng cười khổ, thầm oán nói, đàn bà thật là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trình Dục bao vây Giang Lăng nửa tuần, mắt thấy lương thảo càng lúc càng chống đỡ hết nổi, lòng có ý rút lui. Lúc này trong quân nổi lên lời đồn bốn phía, bảo rằng quân lương đã hết, chủ tướng chuẩn bị rút đại quân về Giang Đông. Đa số binh sĩ đều thu dọn đồ đạc, chờ ngày rút binh.
Sau khi Trình Dục biết điều này, lập tức nổi giận, ngay chiều hôm đó lấy lý do mê hoặc quân tâm, giận dữ chém quan lương, treo xác ngoài quân viên ba ngày để cảnh cáo quân uy. Cùng lúc đó, Trình Dục ngầm sai thân tín trấn an thuộc hạ, bảo rằng lương thảo đang trên đường, không vài ngày là tới. Hành động Trình Dục lừa gạt binh sĩ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nhưng may là tạm thời có thể áp chế trận hình, sĩ khí không xuất hiện chưa chiến trước loạn. Nhưng cuối cùng thì giấy không thể gói được lửa, gã cũng biết lừa một lúc không lừa được cả đời.
Sau đó mấy ngày, Trình Dục mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, đích thân ra tiền tuyến, chỉ huy binh sĩ mãnh liệt tấn công Giang Lăng thành.
Bốn ngày sau, binh sĩ mạo hiểm đầy trời mưa tên, có trống trận thúc giục, từng người cõng bao cát, không sợ chết, tre già măng mọc lấp cát sông hộ thành Giang Lăng. Chỉ vậy thôi mà quân Giang Đông đã trả cái giá đắt là sinh mệnh hai ngàn binh sĩ. Sáng sớm ngày hôm sau khi lấp sông hộ thành, năm ngàn trọng bộ binh có Tưởng Khâm dẫn dắt cõng thang, đẩy xe đụng, đính mộc lư xông hướng Giang Lăng thành, bắt đầu trận công kiên kịch liệt.
Giang Lăng tường thành vừa cao vừa dày. Khoái Lương thì tổ chức khéo léo, chỉ gần vạn quân hộ thành phân tán ra các vị trí, khúc gỗ, thiết lôi, nước sôi, dầu sôi, không thiếu thứ gì. Chỉ cần có cầu thang dựa vào, mặc kệ có người hay không đều đẩy ra, sau đó đem vật phẩm sớm chuẩn bị tốt rải xuống tới tấp. Quân Giang Đông tử thương vô số.
Mấy ngày kế tiếp, quân thủ thành Nam quận chưa bị thương bao nhiêu, quân Giang Đông thì tổn thất thảm trọng, nhân số binh sĩ giảm mạnh.
Tuy Trình Dục nóng nảy như giẫm phải lôi nhưng không có cách nào.
Tuy Giang Lăng thành ổn định nhưng dân chúng bên trong cả ngày hoang mang. Gần một tuần nay, trong thành Giang Lăng ngày đêm nghe tiếng trống trận, kèn thổi liên miên, khiến họ đêm không ngủ yên, cả ngày hãi hùng. Rất sợ khoảnh khắc tiếp theo thành phá, tan cửa nát nhà. Bình thường ban ngày không một ai dám ra đường, chỉ có binh sĩ không ngừng đi ngược xuôi. Thành thị phồn hoa sớm tiêu điều lạnh lẽo.
Khoái Lương biết quân Giang Đông chỉ là hồi quang phản chiếu, liều mình một phen, chỉ cần có thể chống chọi qua khoảng thời gian này, quân Giang Đông bởi vì lương thảo không đủ mà rút lui, khi đó chiến thắng sẽ nghiêng về mình. Mỗi lần nghĩ đến đây thì gã thầm cười đắc ý.
Nhưng lúc này Lưu Biểu lại không chống chọi nổi nữa. Tại hội nghị, trong châu trừ số ít người nắm chắc một số tình huống chiến cuộc, kiên quyết ủng hộ chủ lực tiếp tục chiến đấu, đa số quan viên bình thường bắt đầu ủng hộ nghị hòa, có người thậm chí muốn mở thành đầu hàng. Lưu Biểu giận hộc máu. Làm sao gã cam lòng chính quyền một tay mình gầy dựng cứ thế bị hủy hoại? Khi Khoái Việt chủ trương chiến đấu thì tất cả người chống đối đều thất vọng lùi ra.
Vốn tưởng sự việc cứ thế giải quyết, nào biết ban đêm ngày thứ hai, canh ba, quân Giang Đông bỗng phát động lần đánh bất ngờ mãnh liệt nhất đối với Giang Lăng thành. Gần như tất cả binh sĩ đều tham gia chiến dịch lần này, tiếng giết vang vọng mười dặm, trống trận vang đầy trời. Trong phút chốc, Giang Lăng thành thần hồn nát thần tính, phập phồng lo sợ. Ngay lúc này, Hoàng Thừa Ngạn và Bàng Đức Công, hai vị hào môn Kinh Châu tập hợp bốn, năm ngàn thực khách thuộc hạ, cùng với một số quan viên bị quân Giang Đông thua mua giả bộ chi viện trận chiến thủ thành. Khi đến dưới thành thì chúng bỗng tạo phản, chém đứt khóa cửa, mở rộng cửa thành, nghênh quân Giang Đông vào thành.
Phong Lưu Tam Quốc Phong Lưu Tam Quốc - Dục Hỏa Trọng Sinh 	Phong Lưu Tam Quốc