If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 380
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1927 / 16
Cập nhật: 2015-11-12 21:39:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Phan Chương
ắc mặt Trương Lãng không biến đổi, rất nhanh liền xem xét chỗ miệng hang, quyết đoán hạ lệnh:
- Hoàng Tự.
- Có mạt tướng.
Hoàng Từ rất nhanh bèn rong ngựa đi tới bên cạnh Trương Lãng, một tay cầm đao lê hoa, lớn tiếng đáp.
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Lệnh cho ngươi mang một ngàn binh sĩ, mặc kệ có quân địch hay không ngươi nhất định phải giữ lấy cốc, nếu như đắc thắng sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Hoàng Tự tinh thần tăng lên xoay người dẫn binh đi.
- Chu Hoàn.
- Có mạt tướng.
Cả người cơ bắp, mặt mũi râu quai nón, khoảng chừng ba mươi tuổi, Chu Hoàn từ mấy năm trước là người đứng đầu Chu gia, danh tiếng khắp Giang Đông.
- Lệnh cho ngươi dẫn đầu một ngàn quân, trấn giữ phía bắc cốc, tuyệt đối không được chủ quan.
- Thuộc hạ hiểu.
Lời nói của Chu Hoàn như tiếng chuông lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng mạnh mẽ.
Trương Lãng tức tốc đến bên cạnh chúng tướng, ra lệnh:
- Lữ Tường, Lữ Khoáng, hai người dẫn năm vạn binh sĩ bảo vệ cho các tiên sinh và quân sư an toàn, hơn nữa tùy thời cơ chuẩn bị trợ giúp ở bên miệng hang, những tướng sĩ khác theo ta giết.
Khi Trương Lãng hạ lệnh, trong cốc lập tức phát ra những tiếng kêu rung trời.
Trong cốc như một trận loạn lạc, thỉnh thoảng có những hòn đá lớn, hỏa tiễn, hàng rào gỗ lăn từ trên núi xuống, va vào binh sĩ.
Trong lúc nhất thời từ trong cốc truyền ra những âm thanh, ngọn lửa bỗng nhảy loạn lên bốn phía, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Đinh Phụng nhìn cảnh binh sĩ nằm dài trên đất không ngừng. chỉ cám giác máu trong người trào lên sôi sục, lửa bốc khói xanh, vừa tránh vật thể rơi xuống, vừa kéo các huynh đệ bị thương, giận dữ hét:
- Các huynh đệ, mau lui lại.
Sắc mặt của Điền Phong đại biến tựa hồ minh bạch điều gì đó.
Quách Gia cũng nhíu mày cảm thấy sự tình trở nên khó giải quyết.
Đại quân đứng ở cách đó một trăm trượng, sự im ắng cùng với ầm ầm ở trong sơn cốc tươi sáng đối lập rõ nét.
Trương Lãng còn đang kinh ngạc thì đúng lúc này một binh sĩ chạy tới thở hồng hộc nói:
- Chúa công việc lớn không tốt, man quân đã dùng đá lớn che lấp bịt kín miệng hang Đinh Phụng tướng quân bị nhốt ở bên trong.
Trương Lãng không khỏi hối hận vì mình khinh suất làm việc tuy nhiên hiện tại hối hận cũng không phải là biện pháp hắn liền nói:
- Hàn Cử ngươi lập tức dẫn hắc ưng vệ lên cốc lĩnh cần phải phái mấy người chăm chú nhìn thẳng về phía Sơn Việt quân.
Nói xong trên mặt của Trương Lãng tràn ngập vẻ giận dữ.
- Vâng.
Hàn Cử không hề nghĩ ngợi mà đáp lợi khuôn mặt đỏ lên.
Trương Lãng lại quát:
- Yến Minh.
Yến Minh rời khỏi hàng hét lớn:
- Có mạt tướng.
- Ngươi lập tức dẫn nhân thủ nghĩ biện pháp giải quyết những tảng đá chắn miệng hang lại.
Yến Minh lĩnh lệnh rời đi.
Trương Lãng giọng nói đầy căm hận nói:
- Được, thời khắc báo thù cho các huynh đệ hy sinh đã đến rồi. ta muốn bọn chúng không còn đường trở về, từng đứa một phải bị dựng lên, trở về hoành tráng thì mới giải được mối hận trong lòng.
Điền Phong và Quách gia trong lúc nhất thời bị Trương Lãng khích lệ sát khí, cũng đồng thời hô một tiếng: sát khí nặng quá.
Trương Lãng không hề quay lại, thản nhiên nói:
- Chúng ta nên về thôi.
Sau đó rất nhanh, Trương Lãng tập trung quân tướng, phát hiệu lệnh.
Trương Lãng quay đầu nói với Quách gia:
- Phụng Hiếu, ngươi lập tức hạ lệnh tất cả các tướng sĩ đều phải dập tắt lửa, hơn nữa tạo ra bộ dạng toàn quân không có chút nào phòng bị, giống như trại không, thuận tiện cho quân Sơn Việt tiến tới doanh trại.
Quách gia chắp tay nói:
- Vâng.
- Chu Hoàn, ngươi điều ba ngàn cung tiễn thủ, mai phục ở trại bên kia, một khi phát hiện đèn trong trại trống quân vang lên, lập tức cho cung tiễn thủ tấn công, bắn cho bọn chúng vỡ như tổ ong.
Trương Lãng nói mặt không biểu lộ.
Chu Hoàn không ngờ là có chuyện như thế, lập tức ra khỏi hàng chờ lệnh nói:
- Mạt tướng tuân mệnh, nhất định sẽ giết hết bọn tặc Sơn Việt không còn mảnh giáp.
Trương Lãng thấy Chu Hoàn lửa giận đầy người, ý chí chiến đấu hiên ngang, lúc này mới gật đầu nói:
- Đi đi, chú ý an ninh cho đội mai phục.
Chu Hoàn nắm tay gật đầu, sau đó lui xuống.
Trương Lãng nhìn quanh một vòng, thấy chúng tướng đều vội vàng chờ mình hạ lệnh, không khỏi thản nhiên nói:
- Ai đồng ý nhận mệnh lệnh này.
- Mạc tướng đồng ý..
Khoảng một khắc sau mấy vị tướng sĩ cùng nhau đồng thanh.
Phó tướng Phan Chương mắt trừng lên như hổ nhìn Hoàng Từ, tiếng nói vội vàng dội tới:
- Chúa công, mạc tướng đồng ý.
Hoàng Tự mặc dù ở dưới trướng của Trương Lãng đã lâu, nhưng hắn vốn không phải là người thiếu niên mà Trương Lãng tuyển hồi đó, thân thể tuy rằng nhìn có chút yếu đuối, nhưng ánh mắt toát ra như hổ tinh, tỉnh táo và siêu đẳng. Các tướng sĩ ở Giang Đông không có người nào dám có chút coi thường hắn. Người trẻ tuổi bốc đồng như hắn, lại liếc mắt nhìn Phan Chương, hơn nữa còn ngẩng đầu nói:
- Mạc tướng xin nhận mệnh lệnh của chúa công.
Phan Chương không khỏi có chút căng thẳng, tức giận nói với Hoàng Tự:
- Hoàng Tự sao ngươi lại đoạt công với ta.
Hoàng Tự chậm chạp nói:
- Làm gì có, mạc tướng chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với chủ công.
Hai người đấu khẩu một hồi, lập tức ý kiến cao thấp, lời nói của Hoàng Tự lại khiến cho các chúng tướng gật đầu đồng ý.
Phan Chương trợn tròn mắt, hét lớn:
- Không bằng ngươi và ta đấu một trận, ai thắng thì người đó đi.
- Hồ đồ.
Trương Lãng tức giận nói.
Phan Chương và Hoàng Tự đều giật mình, ai nấy đều lo lắng nói:
- Chúa công bớt giận.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Các ngươi đừng có tranh nhau nữa. Phan Chương.
Phan Chương vui mừng quá đỗi, đáp thật to:
- Có thuộc hạ.
Đồng thời liếc mắt nhìn Hoàng Tự đắc ý.
Trương Lãng nói:
- Lệnh cho ngươi mang theo ba ngàn binh sĩ, trốn ở bên trái trại, thấy trống trong trại đánh ba tiếng thì lập tức lao tới, chỉ cần thấy quân Sơn Việt, không cần khách khí cứ giết chết cho ta.
Phan Chương hô to:
- Mạt tướng tuân mệnh.
Phan Chương đắc ý lĩnh lệnh bài, ánh mắt nhìn Hoàng Tự như muốn châm ngòi nổ, khí phách trông rất hiên ngang đạp cửa đi ra.
Hoàng Tự có chút buồn phiền cố gắng làm bộ để không bị phát hiện.
Trương Lãng cũng không muốn trong lòng Hoàng Tự nảy sinh khúc mắc, mỉm cười nói với hắn:
- Hoàng Tự, ngươi cũng không cần để bụng, bây giờ ta giao cho ngươi dẫn ba ngàn quân tìm kiếm chỗ ẩn nấu ở trại trước. Nhớ là nhất định không được để một sơ hở nào. Nếu như sự việc bại lộ, quân Sơn Việt không vào, tội này ngươi cũng không gánh chịu được.
Hoàng Tự cảm thấy được sự ưu ái, đồng thời lại có cảm giác trọng trách nặng nề, nhưng vẫn mừng rỡ nói:
- Thuộc hạ hiểu, nhất định sẽ không khiến cho chúa công thất vọng.
Trương Lãng thấy hắn chẳng những không lui bước mà còn phản ứng vô cùng dũng cảm, không khỏi cảm thấy vui mừng nói:
- Đợi quân Sơn Việt toàn quân đi qua, trong doanh trại sẽ nổ ba hồi trống, ngươi lập tức liều chết xông ra, chặn đứng đường lui của quân Sơn Việt, để bọn chúng không còn đường trở về.
- Vâng.
Hoàng Tự lúc này mới xúc động tiến lên nhận lệnh bài, bước đi điềm tĩnh.
- Lữ Khoáng, Lữ Tường, hai huynh đệ các ngươi dẫn một vạn người, đợi khi hai bên quân xông ra, lập tức xông ra.
Trương Lãng lại phát mệnh lệnh.
Hai huynh đệ khí thế bừng bừng nhận lệnh đi ra.
Sau đó Trương Lãng lại phái người thông báo cho Từ Hoảng, bảo hắn đợi quân Sơn Việt sau khi trở về hang ổ ở núi Tề Vân rồi, lập tức bao vây, triệt để tiêu diệt. Sau khi hoàn tất trở về lúc này mới dừng ra lệnh cho tướng quân, nói to:
- Những tướng còn lại cùng ta lui về phía sau doanh trại chờ quân Sơn Việt đến.
Chúng tướng ầm ầm nhận lệnh.
Bầu trời đã chuyển chuyển sang bình minh sớm, sơn cốc đã dần dần tróc bỏ mảnh khăn che thần bí nhưng khá rõ ràng, thêm phần lung linh đẹp đẽ. Mà bốn phía tiếng chim kêu hót, phát ra những thanh âm cực kỳ vui tai.
Lưng chừng núi. Dương Dung lại ngáp một cái, nàng buồn ngủ đã sớm tựa trên lưng Trương Lãng, nhắm mắt lại. Đột nhiên mở mắt phượng ra thấy mọi chuyện bình an vô sự rồi lại khép lại nặng nề.
Triệu Vũ lúc này vô cùng nhàm chán bên cạnh Trương Lãng, bên cạnh bộ kim giáp của hắn, đếm cho hết thời gian.
Các binh sĩ đại đô trải qua một đêm không chợp mắt, biểu hiện vô cùng mệt mỏi. Phân tán ở những nơi hẻo lánh khác nhau, mặc dù bọn họ không có ai ngủ nhưng con mắt đỏ ngầu, phản ứng chậm chạp, hoàn toàn rõ ràng cảm giác lúc này lực lượng của sức chiến đấu quân Giang Đông không phải là quá mạnh mẽ. Nhưng những chủ tướng đều vô cùng phấn chấn, không hề có chút gì mệt mỏi.
Cả sơn cốc im lặng, chỉ có tiếng của động vật.
Thời gian chờ đợi từng phút từng giây trôi đi….
Lúc này một đội binh sĩ mai phục bỗng nhiên có một tiếng vang lên, các binh sĩ nói nhỏ:
- Quân Sơn Việt đang đến.
Các tướng sĩ tinh thần phấn chấn lên, xua tan đi những mềm yếu, ai nấy đều cực kỳ phấn chấn ngẩng đầu nhìn lên.
Có lẽ quân Sơn Việt vẫn còn ảnh hưởng của trận đại thắng, cho rằng quân Giang Đông của Trương Lãng không đáng gì, trong lòng rất khinh thường. Đột nhiên đội quân từ trong cốc xông thẳng tới, hướng tới doanh trại, hoàn toàn không chú ý tới tình hình hai bên, cũng quên mất việc vây chắc lấy quân Sơn Việt, bản lĩnh chiếm trận.
Cánh quân mới nhất của Hoàng Tự xông lên, bất ngờ nổi lên một tiếng trống. Quân Sơn Việt đã đến rồi, quả nhiên là trúng kế.
Trương Lãng ở lưng chừng núi phía xa chứng kiến một đội quân hùng mạnh, từng người quần áo sáng rõ, dường như cùng màu với thiên nhiên, hơn nữa binh khí đủ loại, thân hình tráng kiện, đi như bay vô cùng mạnh mẽ hướng tới trại đánh. Chứng kiến tình hình như thế, trong lòng Trương Lãng không khỏi cười nhạt, thật sự là như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.
Tuyệt đại bộ phận binh sĩ Giang Đông xoa xoa tay, hận không thể lập tức lao ra, giải mối hận trong lòng.
Quân Sơn Việt đều là quân bộ binh, trên người mặc những bộ giáp của người Trung Nguyên khác lạ, xem ra bảo vệ rất mạnh. Hơn nữa không có chút cảm giác nặng nề, dưới chân là giày da thú nhẹ nhàng, âm thanh khi chạy rất nhẹ, tất cả đoàn quân Sơn Việt hành động không phát ra tiếng động gì. Trong tay là khiên đao, nỏ thương, câu liêm, binh khí vô cùng kỳ dị, lực tấn công không phải là loại thông thường.
Quân Sơn Việt xông lên trước tiên, xem ra cao hơn quân phía sau một cái đầu, tộc Sơn Việt nhỏ bé nhanh nhẹn thì không thể đến được, sống như một con gấu đen, đánh hơi được mùi người. Bọn chúng liệu trước được quân lính cách một trăm mét từ trong trại sau đó từ từ quan sát bốn bên, dường như bọn chúng sợ đã rơi vào ổ mai phục.
Trương Lãng kinh ngạc, liếc nhìn Quách gia gia, thấy mặt hắn cũng có vẻ lo lắng.
Không thể tưởng tượng được quân Sơn Việt là người thô mộc nhưng trong lòng lại tỉ mỉ như thế.
Trương Lãng trong lòng căng thẳng, sợ rằng có chỗ nào không đúng, cũng may đội quân của Hoàng Tự cách hắn khoảng nửa dặm, hơn nữa khả năng ẩn giấu của đội quân rất giỏi, không nhận ra sơ hở gì, xuất binh ra dẫn đầu xông vào bên trong trại, gầm rú gào thét:
- Các huynh đệ, những tên chó Hán này ngủ chết như heo, không có chút phòng bị gì, chúng ta giết đi.
Quân Sơn Việt dưới sự dẫn dắt của tên đầu to, như ong vỡ tổ bay thẳng vào trong doanh trại.
Nhưng rất nhanh bọn hắn liền phát hiện ra doanh trại không có một bóng người, trống rỗng, lúc này mới biết trúng kế, không ngớt lời hô hoán.
Còn quân Sơn Việt lúc gấp rút này trong sơn cốc bỗng nhiên tiếng trống vang lên kinh động thiên lôi, vang tới tận trời xanh.
Quân Sơn Việt mạnh mẽ xông lên, bọn họ mỗi người đều trông vào nhau.
Chu Hoàn dẫn đầu phía bên phải sườn núi xông lên, kỳ lệnh trong tay vung lên, ba ngàn cung tiễn thủ nỏ bắn ra cùng một lúc, không cần biết có trúng với mục tiêu, chỉ bắn vào hướng trại điên cuồng, lập tức nghe tiếng kêu thảm thiết trong sơn cốc vang lên.
Quân Sơn Việt đại loạn, nhưng những binh sĩ cũng vô cùng ương ngạnh giơ tấm chắn lên, ngăn cản hỏa tiễn của Chu Hoàn bắn tới cùng một lúc. Hơn nữa bắt đầu tổ chức lui về phía sau.
Đúng lúc này Phan Chương thấy quân của Chu Hoàn đã ra tay hành động, không muốn bị lạc hậu bèn rút kiếm vung lên phía trước, hét lớn:
- Các huynh đệ, giết cho ta.
Trong lúc nhất thời từ bên trái nổi lên tiếng giết, Phan Chương dẫn ba ngàn binh sĩ giống như nước thủy triều dâng xung phong liều chết xông ra. Tiếng trước cao hơn tiếng sau khí thế của hơn ba ngàn binh sĩ, quân Sơn Việt dường như e sợ vài phần, lại thêm hỏa tiễn của Chu Hoàn, lực chiến đấu đã giảm đi một phần.
Tên đại thống lĩnh của quân Sơn Việt cũng có vài phần bản nhất, thấy nguy không loạn, vừa tổ chức người chuẩn bị tử chiến đến phía sau khích lệ binh dĩ, vừa yểm hộ cho quân Sơn Việt ở phía sau.
Hai người giao đao, âm thanh đao kiếm vang lên, bụi lửa bay khắp nơi, thỉnh thoảng kêu lên tiếng kêu thảm thiết không ngớt.
Chu Hoàn tay mang chiến đao, tay trái cầm hắc câu, như một cơn gió có luồng điện, binh sĩ nổi lên một màu đen gió lốc, như một bầy dê thỏa sức giết chóc, vô cùng dũng mãnh. Quân Sơn Việt kiêu dũng thiện chiến, hung hãn không sợ chết, nhưng khó ngăn cản được sự dũng mãnh của Chu Hoàn, không ai có thể dưới ba đao của hắn mà không chết, nếu không bị ngã ngựa thì cũng là máu tươi bay ra.
Phong Lưu Tam Quốc Phong Lưu Tam Quốc - Dục Hỏa Trọng Sinh 	Phong Lưu Tam Quốc