Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 964 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 249: Dọn Nhà
gày mai Trần Đan còn phải dậy sớm lên bệnh viện thăm nom mẹ, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, bèn cùng tiểu Lê về phòng nghỉ trước.
Trời vào thu, ban đêm dần mát mẻ hẳn lên. Thẩm Hoài lôi mấy chiếc đệm mềm, lót lên ghế dựa bồ đào, thoát giày cuộn chân mà ngồi, định xem cho xong mấy phần tài liệu đem về hôm nay, nhưng trong đầu nghĩ đến chuyện trong nhà Trần Đan, tâm phiền ý loạn, lại chạy ra ngoài cầm thuốc vào hút.
“Trần Đan cách cậu xa chút, kỳ thực đối với nàng là lựa chọn hợp lý nhất.”
Tôn Á Lâm tay cầm một ly rượu đỏ chạy qua, dựa người lên lan can gỗ, nhìn Thẩm Hoài nói chuyện
Thẩm Hoài hơi ngớ, thầm nhủ mẹ Trần Đan bị tai nạn, nàng muốn chuẩn bị một căn hộ trên thị trấn để tiếp hai ông bà sang ở, hẳn không có điểm nào khiến Tôn Á Lâm sản sinh liên tưởng lung tung mới đúng, chẳng lẽ Trần Đan đã nói gì đó với Tôn Á Lâm?
“Trưa hôm qua, lúc cậu còn chưa từ trên tỉnh trở về, dì Tống có tìm tôi hỏi xem cậu có quan hệ tình cảm với cô gái nào ở Đông Hoa không?” Tôn Á Lâm nói: “Cũng không biết nàng nghe được tin tức từ chỗ nào, không tiện trực tiếp hỏi cậu, mới chạy qua tìm tôi nói bóng nói gió. Tôi nghĩ, chắc là nàng nghe được tin tức từ chỗ nào đó, mà có lẽ mười có tám chín là không phải tin tức gì tốt.”
Tôn Á Lâm và Tống Văn Tuệ không có quan hệ trực tiếp, nhưng nàng và Thẩm Hoài tuy không mang quan hệ huyết duyên, nhưng trên danh nghĩa rốt cuộc vẫn là chị em họ. Thế nên trước mặt Tống Văn Tuệ, nàng cũng chỉ có thể nhận là phận con cháu.
Thẩm Hoài nhíu mày lại.
Đương sơ vì bức hắn nhượng bộ trong vấn đề cải tạo công lộ Hạ Mai, Phan Thạch Quý liên thủ với Đỗ Quý dựng tài liệu đen sau lưng hắn, trong đó có phủ nhuộm cả chuyện hắn và nhà hàng Chử Cốc cùng với Trần Đan.
Tuy chuyện ấy đã kết thúc sau khi Phan Thạch Quý “sợ tội tự sát”, Đỗ Quý bị phán tù một năm, tài liệu ấy cũng không gây ra sóng to gió lớn gì, nhưng Thẩm Hoài tin tưởng, chuyện này đã phần nào truyền ra ở Đông Hoa, thông qua mồm những người khác rồi lọt vào tai tiểu cô cũng không phải là sự tình gì quá khó hiểu.
Việc này hắn không trách tiểu cô, nàng làm vậy cũng là quan tâm đến hắn, sợ hắn quá mẫn cảm, quá kiên trì trong vấn đề này, mới sẽ nói bóng nói gió tìm Tôn Á Lâm nghe ngóng.
“Cho dù cậu kéo được Trần Đan vào nhà họ Tống, nhưng tùy theo địa vị càng lúc càng cao, cả ngày phải sống trong lo lắng, cẩn thận phòng bị đủ loại minh thương ám tiễn, chẳng lẽ nàng sẽ thoải mái, hạnh phúc?” Tôn Á Lâm lắc nhè nhẹ ly rượu bồ đào trong tay, nói: “Đổi lại là tôi, thà sống một cuộc sống lặng lẽ, không lo cơm áo gạo tiền còn hơn. Kỳ thực tôi nghĩ, Trần Đan là một người phụ nữ rất thông minh, nàng biết bản thân mình cần thứ gì, cậu cố đưa cho nàng càng nhiều, chưa hẳn nàng đã thích…”
Có một số đạo lý Thẩm Hoài đều có thể nghĩ thông, nhưng đôi lúc vẫn nhịn không nổi cố dối mình gạt người, cảm giác chỉ cần hắn có tình cảm với Trần Đan là đủ, chứ không cẩn thận lo lắng đến Trần Đan sẽ phải đối mặt với cuộc sống thế nào?
Có lẽ Tôn Á Lâm nói đúng, Trần Đan đã vùng vẫy trong bể khổ mưa gió mấy năm, điều nàng cần là cuộc sống bình lặng, yên ả, không bị làm phiền, nam hoan nữ ái, chuyện tình cảm mà, nói đến cùng chỉ cần trong lòng thư thái là được.
“Nghĩ thông chưa?” Tôn Á Lâm nhìn sâu vào mắt Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cũng không muốn nghĩ quá nhiều đến chuyện giữa mình và Trần Đan. Trên bề mặt, năm nay hắn mới 25 tuổi, Trần Đan mới 23 tuổi. Có điều hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, nên tâm cảnh mới thành thục hơn người thường thôi.
Hắn cười cười, hỏi Tôn Á Lâm: “Từ lúc nào thì cô thành chuyên gia tình cảm rồi?”
“Kỳ thực mấy tháng nay tôi đều nghĩ đến một vấn đề…” Tôn Á Lâm ra vẻ thần bí nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi cứ nghĩ đến chừng nào thì cậu mới chơi chán người ta; nghĩ mà xem, cậu có thể hứng thú với một người đàn bà trong thời gian dài thế này, vì sao tôi không thể thành chuyên gia tình cảm?”
“Nghĩ cái đầu cô ấy!” thấy Tôn Á Lâm chưa nói được mấy câu nghiêm túc đã “đâm chọc” sang chuyện cũ của mình, bèn cười mắng một câu.
“Đúng rồi, dì Tống còn hỏi cậu thích người phụ nữ như thế nào?” Tôn Á Lâm cười nhạo nói: “Đương nhiên, vì tránh miễn đem dưa lệch táo nứt ở BK giới thiệu cho cậu chọn, tôi đã rất thành thật nói với dì Tống, con người cậu chọn phụ nữ thật sự rất dung tục, chỉ yêu loại mông nở, chân dài… Điều này… tôi không oan uổng cậu chứ?”
Thẩm Hoài cầm đệm mềm lên làm bộ muốn nện, Tôn Á Lâm vội chắp tay xin tha, ly rượu pha lê này là vật yêu mà nàng mang từ Pháp sang, vỡ mất một chiếc đủ để nàng tiếc đứt ruột.
*************************************************
Mấy ngày tiếp theo, nhà máy điện Mai Khê chính thức san nền động thổ. Chuyện hai trấn hợp lại cũng được chuyển lên ban dân chính tỉnh làm trình tự sau cùng, Thẩm Hoài bận đến vắt chân lên cổ cũng không làm hết việc.
Tuy phụ thân hắn và Điền Gia Canh đã gần như đồng thời xuống Hoài Hải nhận chức, nhưng Thẩm Hoài không nhận được cuộc điện thoại nào. Dù có lên tỉnh làm việc cũng không đến nhà phụ thân xem qua một cái.
Số căn hộ được xây trong giai đoạn một của Tân Mai tiểu thôn không có căn phòng nào là cao cấp, đa phần là những phòng tầm trung.
Nghĩ đến Trần Đồng từ chức rời Mai thép, không thể tiếp tục ở trong túc xá công ty, mà tiểu Lê cũng cần không gian yên tĩnh để học tập, Trần Đan trực tiếp mua hai căn hộ tầng một, có sân vườn thoáng đãng từ công ty dịch vụ nhà ở Mai Khê.
Tìm người hoàn thiện hệ thống điện nước, trang hoàng, sơn quét lại một lần, cố làm xong phòng mới trước ngày mẹ nàng ra viện. Trung tuần tháng chín, nàng đón hai ông bà cùng sang đấy ở, còn mời thêm một người giúp việc để tiện chiếu cố người già..
Trần Đan phải dọn sang đó chăm sóc ba mẹ, tiểu Lê cũng đi theo. Thẩm Hoài còn đặc ý trổ tài thợ mộc, đóng cho Kim tử một ổ chó xinh xinh, để Trần Đan dẫn sang nhà mới làm chỗ “an cư lạc nghiệp” cho Kim tử.
Kỳ thực Thẩm Hoài không giới ý khi tiếp tục ở chung một nhà với Tôn Á Lâm.
Tuy đôi lúc miệng lưỡi Tôn Á Lâm có hơi khắc bạc, nhưng thưc sự là một người phụ nữ tương đối độc lập, thường có thể cung cấp cho hắn rất nhiều ý kiến chuyên nghiệp.
Chẳng qua với phong tục tập quán trong nước, ở cái hoàn cảnh mà người người nhìn vào mình thế này… Thẩm Hoài không cách nào đi giải thích với từng người, rằng hắn và Tôn Á Lâm cô nam quả nữ thực tế là chị em họ có mấy phần huyết duyên… Thành ra tị hiềm là điều tất yếu.
Mẹ Trần Đan không ưa hắn; lúc mẹ nàng ra viện, Thẩm Hoài cũng không gom qua chọc bà không thuận mắt. Ngày đó lại đúng vào chủ nhật, Thẩm Hoài khó có cơ hội nghỉ ngơi, Trần Đan không rảnh, hắn liền lôi đám Thiệu Chinh, Chử Cường đến giúp chuyển đồ đến nhà mới mà Trần Đan thuê ở Văn Uyển sơn.
Trần Đan thuê hai căn hộ, giờ một căn đành phải để trống, Thẩm Hoài chọn căn nằm trên tầng ba, hai phòng hai sảnh, thời gian thuê ấn định trong hợp đồng là 2 năm. Trần Đan còn thuê người dọn dẹp qua một lần, nhìn khá gọn gàng, ngăn nắp.
Khác với những căn hộ được xây trong giai đoạn trước chú trọng phòng ngủ, khách sảnh nhỏ hẹp… Khách sảnh trong căn hộ này rất lớn, chỗ khiến người ở mãn ý nhất, chắc phải là căn hộ nhìn thẳng ra đài Tây Dương của công viên Văn Sơn, ngồi trong thư phòng liền có thể nhìn thấy mặt hồ lấp lánh ánh bạc ở bên ngoài
Đuổi đám Thiệu Chinh, Chử Cường đi, Thẩm Hoài ở lại một mình thu dọn đồ đạc, giường và tủ quầy đã có sẵn, nhét quần áo vào trong là xong, phần nhiều là đủ các dạng sách, tài liệu.
Trừ số sách mua được sau này, hắn còn vin đủ các loại lý do, bê đi gần như nguyên vẹn tủ sách trong nhà cũ. Nói ra thì cũng buồn cười, những sách này vốn chính là đồ của hắn…. Chỉ riêng đống ấy đã khiến Thiệu Chinh, Chử Cường dọn mướt mồ hôi.
Chợt điện thoại vang lên, Thẩm Hoài đi ra khách sảng nghe, là điện thoại của Chu Dụ: “Trùng hợp thế, chẳng lẽ cô thấy tôi dọn nhà sang?”
“Uhm, vừa dẫn Tinh Tinh ra tiểu khu, định tới công viên chơi, thấy lão Thiệu đi xe ngang qua.” Trong điện thoại, Chu Dụ nói: “Tối nay cậu và Trần Đan có rảnh không? Tôi mời hai người ăn cơm, chúc mừng nhà mới luôn thể, từ giờ mọi người là hàng xóm rồi…”
“Trần Đan không dời sang đây nữa, còn trống nguyên một căn..” Thẩm Hoài nói qua chuyện nhà Trần Đan cho Chu Dụ nghe.
“…” Chu Dụ không biết trong nhà Trần Đan còn có người cha bị tai nạn lao động nằm liệt giường, tưởng mẹ nàng có bị tai nạn cũng không đến nỗi quá ảnh hưởng đến sinh hoạt. Không ngờ lần này lại khiến Thẩm Hoài một mình sang đây ở, mới nói: “Mẹ Trần Đan nằm viện, tôi cũng không có thời gian rảnh tới thăm bà một chuyến, anh giúp tôi chuyển lời hỏi thăm đến nàng…”
Chuyện mẹ Trần Đan nằm viện, đến sau đám Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng lần lượt biết cả. Rốt cuộc hai người Thẩm Hoài định dọn lên thành phố ở một thời gian tương đối lâu, giờ đột nhiên Trần Đan lại mua phòng ở Tân Mai thôn, không khỏi khiến người kỳ quái. Chẳng qua tính mẹ Trần Đan rất cố chấp, thủy chung nhìn không thuận mắt quan hệ giữa nàng và Thẩm Hoài, Trần Đan đành phải xin phép mọi người đừng tới bệnh viện thăm hỏi.
Việc này chỉ là chuyện nhỏ, nếu Chu Dụ mà tự thân tới bệnh viện lại thành ra lớn chuyện, phiền hà, Thẩm Hoài cười nói: “Thế còn chuyện ăn cơm?”
“A, ăn cơm gì cơ? Tôi có nói chuyện ăn cơm với anh à?” Chu Dụ như thể bị bệnh đãng trí, mới chớp mắt đã quên sạch chuyện mời cơm.
“Tôi bị ném lại một thân một mình ở thành phố thế này, thật không dễ dàng mới kiếm được bữa cơm an ủi, sao chớp mắt đã quên đi được thế?” Thẩm Hoài than vãn: “Ai, nhân sinh đúng là quá khốn khổ a!”
“…”Chu Dụ cười ra tiếng, khanh khách vui tai, tựa hồ đang hưởng thụ bộ dạng bậy bạ của hắn bên kia đầu dây, nàng nói: “Tôi một mình mời cậu ăn cơm, lỡ người khác nhìn thấy thì biết làm sao?”
Thẩm Hoài nghĩ nghĩ thấy cũng phải, tính cách Chu Dụ rất cẩn thận, thời buổi này làm nữ lãnh đạo nào có dễ dàng gì, chuyện này mà truyền lung tung ảnh hưởng sẽ không tốt, mới nói: “Đúng rồi, lúc nãy lái xe đến đây mới phát hiện nơi này rất gần bể bơi thành phố a, giờ mỗi sáng cô còn đi bơi không?”
“Bỏ lâu rồi, về sau chắc không đi nữa, sợ gặp phải lưu manh.” Chu Dụ cười nói.
“Vậy à? Tôi lại định đi gặp tên lưu manh ấy cho biết.” Thẩm Hoài nói.
“Cậu muốn đi thì cứ đi thôi, chứ tôi không biết thằng lưu manh ấy có “hứng thú” gì với đàn ông đâu, dù sao tôi là tôi không dám đi.” Chu Dụ khanh khách cười lớn.
Lại bậy bạ thêm mấy câu, Thẩm Hoài nghe thấy có tiếng con gái nàng đang gọi, liền cúp điện thoại.
Phong Khí Quan Trường Phong Khí Quan Trường - Cảnh Tục Phong Khí Quan Trường