We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 964 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 191 + 192: Muôn Tía Nghìn Hồng
rần Đan nhất thời bận việc không đi được, Thẩm Hoài đành lái xe chở đệm chăn về nhà cũ thay.
Đem xe dừng trước bãi cỏ ven đường, nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê vang xa, Thẩm Hoài vừa ôm chăn đệm từ trong xe ra, vừa la người ở bên trong đến giúp.
Dương Lệ Lệ vừa mở cửa đã thấy Thẩm Hoài ôm chăn đệm đứng ngay trước mặt, vội giơ tay tiếp lấy.
“Cô ôm một giường là được rồi…” Thẩm Hoài nói.
Dương Lệ Lệ không dám làm phiền Thẩm Hoài, muốn đem cả hai tấm đệm ôm vào mình.
Đây là đệm mà mẹ Trần Đan tự tay làm, hai tấm phải đến 15-16 cân, vừa dày vừa nặng. Thẩm Hoài cầm đến trước cửa phải tốn không ít sức. Người Dương Lệ Lệ sao ôm nổi hai tấm như thế.
Thẩm Hoài vừa buông tay, hai tấm đệm như sắp trượt khỏi tay nàng. Bên cạnh là ao nước, Thẩm Hoài vội ôm đệm lại, nói: “Được rồi, để tôi mang cho…” Có điều hắn vươn tay đỡ đệm, lại không ngờ người Dương Lệ Lệ dán sát với lớp vải bông, tay hắn trực tiếp xuyên qua kẽ váy, mu bàn tay dán lên vùng da thịt mềm mềm, biết tay mình tìm kiếm sai địa chỉ rồi.
Thẩm Hoài không muốn để đệm rơi xuống ao, lại không dám buông tay, Dương Lệ Lệ theo vô thức lỏng tay lui ra sau, nhưng cổ áo bị cổ tay Thẩm Hoài kẹt cứng lại, không động đậy gì được.
Dương Lệ Lệ đành ôm đỡ chăn đệm, để Thẩm Hoài rảnh tay rút ra, cũng không tiện nói Thẩm Hoài cố ý chiếm tiện nghi của mình, chỉ biết đỏ mặt ôm chăn đệm vào trong.
“Ôm chăn đệm mà như đi ăn trộm thế, làm gì mà mặt mũi đỏ bừng vậy?” Tôn Á Lâm đang ngồi bó gối trên trường kỷ, tay cầm một tập tài liệu. Thấy Dương Lệ Lệ cầm đệm vào, mặt đỏ như quả đào chính mọng, cơ hồ nặn cái là nhỏ nước, nghi hoặc hỏi.
“Cái này nặng quá!” Dương Lệ Lệ không tiện nói vừa rồi bị mu bàn tay Thẩm Hoài “tiếp xúc thân ái”, vội tìm cớ chắn Tôn Á Lâm: “Hay là cô thử xem?”
Tôn Á Lâm nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hoài, Thẩm Hoài lại thản nhiên như không, ưu điểm của hắn là da mặt dày, cố ý hay không thì không biết, chỉ mò một cái thôi, cần gì đỏ mặt như táo chín thế?
Thẩm Hoài giúp Dương Lệ Lệ chỉnh sửa giường đệm, thấy bộ đồ nàng mặc rất rộng, vạt áo rủ xuống mông, lúc khom lưng ngực rũ xuống, lộ ra cả nịt ngực, nửa đôi bạch nhũ chen ra ngoài, biết Dương Lệ Lệ chắc chưa về nhà, đồ nàng đang mặc là của Tôn Á Lâm.
Dương Lệ Lệ chú ý thấy Thẩm Hoài đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mình, có đều tay đang bận bắt lấy góc chăn, không nhìn rõ ánh mắt hắn. Thẩm Hoài lại nghĩ: « Nịt ngực nàng đang mặc chắc cũng của Tôn Á Lâm. Không ngờ đồ mặc thì hơi rộng, nhưng nịt ngực lại không đủ a…. »
« Ánh mắt cậu đang nhìn vào đâu đấy? » Tôn Á Lâm thả tài liệu trong tay xuống, thấy mắt Thẩm Hoài đăm đăm vào ngực người ta, không chút lưu tình chọc xuyên hắn.
« Cô nhìn lại cô xem, về nước mà vẫn như đại tiểu thư, không giúp người ta lại còn đứng đó nói lung tung? » Thẩm Hoài vứt chăn trong tay xuống, chuyển sang chấn vấn: « Tôi vào đây nửa ngày rồi, sao chỉ thấy giám đốc Dương giúp cô làm việc, còn cô lại đứng bên nhìn, rảnh lắm nhỉ? »
« Hồi chiều Chu tiểu Bạch đưa tài liệu này cho Dương Lệ Lệ, tôi đang xem giúp coi có vấn đề gì không. » Tôn Á Lâm giơ giơ tài liệu lên: « Cái này tôi hiểu hơn; cái kia, cô ấy hiểu hơn… » Bộ mặt hếch lên, tâm an ý đắc coi Dương Lệ Lệ như nha hoàn sai tới sai lui…
Trong lòng Thẩm Hoài hơi nghi hoặc, ngồi xuống lật tập tài liệu lên xem, và hợp đồng chuyển nhận CLB Vạn Tử Thiên Hồng. Thẩm Hoài sớm biết tuy Chu gia làm việc có giới tuyến nhất định, nhưng trong xương cốt cũng không hề sạch sẽ, có điều không ngờ CLB Vạn Tử Thiên Hồng ở đường Đào Ô lại là sản nghiệp của Chu gia.
Thẩm Hoài suy nghĩ một chút, đây là điểm tệ nhất khi hắn ở trong xó Mai Khê, đường kênh tin tức không linh thông mà ra. Đám người Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương, Chu Lập trên thực tế đều dồn tinh lực vào Mai Khê, không rỗi rãi để đi chú ý động tĩnh trong nội thành Đông Hoa, tin tức rất phong bế…
« Làm việc với người thông minh đúng là đỡ hơn nhiều. » Thẩm Hoài không có tâm tình đọc kỹ hợp đồng. Hắn biết lúc này Chu gia hẳn nên lấy thái độ chân thành hợp tác, không quá khả năng ngầm động tay động chân, hơn nữa đã có Tôn Á Lâm giám đốc giúp, so với bản thân còn chuyên nghiệp hơn nhiều, bèn nói: « Hồi chiều vừa nhắc đến chuyện này, Chu gia đã chuẩn bị sẵn cả hợp đồng, động tác nhanh, ra tay cũng phóng khoáng a… »
« Một CLB rác rưởi mà thôi, kinh doanh trước kia cũng chẳng ra sao. Có gì mà phóng khoáng. Hơn nữa bọn hắn chỉ tạm thời giao ra quyền kinh doanh, còn thu phí nữa. » Tôn Á Lâm không cảm thấy Chu gia phóng khoáng ở điểm nào cả.
Tuy trước đây Vạn Tử Thiên Hồng kinh doanh không tốt lắm, nhưng Anh Hoàng đóng cửa, dịch vụ giải trí cao cấp được mở toang, đây là một kho vàng không hơn không kém. Chỉ là muốn nhìn mấy CLB tranh nhau phần ăn này như thế nào mà thôi.
« Tuy Vạn Tử Thiên Hồng không bằng Anh Hoàng, nhưng ở thành bắc cũng chiếm thị trường rất lớn, Chu tổng đột nhiên đưa sang phần hợp đồng thế này, bản thân tôi cũng bất ngờ… tôi nghĩ mình chưa đủ năng lực quản lý nơi này…. » Dương Lệ Lệ thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm chuyển chủ đề sang CLB, tạm thời thả đệm chăn trong tay xuống, nói theo. Nàng biết Bằng Duyệt đột nhiên đem quyền kinh doanh CLB cho nàng là bởi Thẩm Hoài. Có điều từ hôm qua đến giờ nàng đang bận tâm về tương lai, nay lại đối mặt với một CLB từ trên trời xuống xuống, hơi trở tay không kịp, cũng không biết nên xử lý thế nào.
« Nếu cô muốn ngày sau làm người đàng hoàng thì mai trả hợp đồng này cho họ. » Thẩm Hoài đưa hợp đồng cho Dương Lệ Lệ, nói: « Tôi nghĩ cô muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh chắc sẽ không quá khó. »
« Tôi… » Dương Lệ Lệ muốn nói lại thôi, mấy ngày vừa rồi trải đủ thứ chuyện, đêm qua nàng trằn trọc suy nghĩ cả đêm trong nhà khách, nàng không cam tâm làm nhân vật nhỏ, nhưng nghĩ đến cuộc sống khốn khổ và hôn nhân tan nát trước kia, trước mắt chẳng lẽ còn đường sá nào tốt hơn cho nàng xông pha?
Thẩm Hoài nâng đỡ Dương Lệ Lệ tiếp nhận kinh doanh CLB của Chu gia, một là để cho người khác biết hắn cũng muốn chia một chén canh khi tự mình chỉnh đảo Vương Tử Lượng, hai là muốn xây dựng một nguồn tin tức ổn định trong thành phố, có thể nắm bắt động tĩnh cụ thể của thị ủy, không đến nỗi đối phó bị động, đến sau bắt buộc phải dùng thủ đoạn ngang ngược để phá cục.
Có điều, nếu Dương Lệ Lệ không đồng ý, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Rốt cuộc, trên thực tế Dương Lệ Lệ có tiếp nhận hay không, với bản thân hắn không có quan hệ gì quá lớn.
Khi mới đến ngoài cửa đã nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê. Lúc các nàng chạy qua, trên người còn ướt sũng nước, theo sau là Kim tử đang lắc lắc rảy nước trên mình, hóa ra hai cô bé vừa tắm cho Kim tử xong.
Từ trên mặt Khấu Huyên hoàn toàn không nhìn ra nàng vừa trải qua biến cố mấy ngày nay, cũng không giống là bị cô ruột đuổi ra khỏi nhà… Nhưng nếu không muốn bị chụp lên đầu cái tội lừa gạt thiếu nữ tuổi vị thành niên, có đôi lời không thể không hỏi rõ ràng: « Em rời nhà thế này, cô em không nói gì à? »
« Mấy năm nay em và ông nội dựa vào nhau mà sống, cũng không trông mong ai giúp mình; em qua đó ở nhờ vẫn phải tính tiền thuê đấy thôi! » Khấu Huyên nói, nghe ngữ điệu là biết giữa nàng và người cô ruột kia cảm tình rất đạm.
Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, loại chuyện này hắn cũng không tiện nói nhiều. Ai cũng bảo một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng bất luận là trong nông thôn hay thành thị, những kẻ bỏ rơi cha mẹ già yếu không chịu phụng dưỡng nơi nơi đều có.
« Vậy em cứ ở tạm đây nhé, đừng suy nghĩ gì nhiều! » Thẩm Hoài biết tính cách con bé rất quật cường, khác với tiểu Lê, không khả năng chấp nhận người khác sắp đặt cuộc sống của mình.
Thẩm Hoài nghĩ chuyện này để một thời gian nữa hẵng bàn; cũng không muốn đi nhớ lại đêm hương diễm bên thân hình non tơ ấy; chỉ coi như một giấc mộng, không lưu lại quá nhiều vết tích trong lòng mỗi bên.
Khấu Huyên thấy Thẩm Hoài không nói gì thêm, cũng im lìm, nén suy nghĩ trong lòng lại.
Tuy Dương Lệ Lệ có hơi sợ, nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được cơ hội kinh doanh một CLB lớn riêng, song vẫn muốn nhận được sự nâng đỡ đắc lực từ phía Thẩm Hoài. Khấu Huyên người nhỏ gan lớn, hứng thú gom lại nghe chuyện. Thẩm Hoài không muốn để tiểu Lê tiếp xúc với thế giới trắng đen lẫn lộn bên ngoài quá sớm. Mượn cớ ngày mai nàng còn phải đi học, không ở lại lâu, bèn lái xe đưa tiểu Lê và Kim tử về thị trấn trước. Để mặc Dương Lệ Lệ, Khấu Huyên ở lại với Tôn Á Lâm, thích dày vò thế nào thì dày vò.
Về thị trấn, Trần Đan cũng mới từ nhà hàng trở về, tiểu Lê đi ngủ trước. Thẩm Hoài và Trần Đan ngồi lại nói chuyện với nhau.
“Hình như Khấu Huyên không có ý về lại trường đọc sách, em hỏi con bé, nó cũng không muốn ở lại làm việc trong nhà hàng. Anh nói con bé mới được tý tuổi đầu, ra ngoài xã hội thì có thể làm gì?” Trần Đan lo lắng hỏi.
Thẩm Hoài biết Khấu Huyên đã bỏ học mấy tháng nay rồi. Thấy lúc tối nàng khá thân thiết với Dương Lệ Lệ. Tuy biết để nàng theo Dương Lệ Lệ chưa hẳn là chuyện tốt. Nhưng lúc này cũng đành mặc kệ, tùy nàng thôi.
Thẩm Hoài không dám lộ thực tình với Trần Đan, chỉ thuận miệng nói: “Ài, kệ con bé thôi, chẳng lẽ quản được nó cả đời? Giờ để con bé ở cùng giám đốc Dương trong nhà cũ một đoạn thời gian, đợi vụ việc lắng xuống, các nàng rồi phải dọn đi, anh cũng không hứng thú nhìn các nàng lượn đi lượn lại trước mắt…”
“Anh thật không hứng thú?” Trần Đan hồ nghi nhìn Thẩm Hoài: “Em tưởng anh phải rất hứng thú chứ?”
Thẩm Hoài da mặt dày, nhưng nghe Trần Đan nói vậy cũng nhịn không nổi mặt già đỏ hồng lên.
Trong vụ đối đầu ở Anh Hoàng, Vương Tử Lượng đã bị bắt ngay lập tức.
Vài ngày sau đó, cục công an thành phố giăng lưới tróc nã tập đoàn tội phạm do Vương Tử Lượng cầm đầu về quy án, về phần công an phân cục thành bắc và các đồn trực thuộc, từ Trần Phi trở xuống, một nhóm cán bộ cảnh sát bị ban kỷ luật cách ly thẩm tra, một trường phong bạo “tảo hắc đả phi” nổi lên ngay giữa Đông Hoa, thành là tiêu điểm cho bàn con dân chúng quan tâm và thảo luận.
Lãnh đạo thành phố dồn dập xuất hiện trên TV, sắp xếp chỉ đạo công tác “tảo hắc, đả phi”, báo lớn báo nhỏ và đài truyền hình Đông Hoa cả ngày xoay vòng quanh chủ đề này, rất là náo nhiệt.
Tuy tin tức bên lề rất loạn, nhưng thấy lần này thị ủy thực tế đã trừ sạch nhọt độc Vương Tử Lượng, dân chúng ủng hộ hết mực, đều nói Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nửa năm mà không động, đã động là kinh thiên động địa.
Tuy Anh Hoàng chỉ là một phần sản nghiệp trong tập đoàn xã hội đen do Vương Tử Lượng cầm đầu, tuy Dương Lệ Lệ chỉ là một giám đốc con con ở Anh Hoàng, nhưng đối với nội tình bên trong nàng rõ hơn người bình thường nhiều lắm.
Dưới sự phối hợp của Dương Lệ Lệ, tổ chuyên án của thị cục không chỉ bắt được vợ và tứ đại kim cương của Vương Tử Lượng về quy án, còn niêm phong thêm một bãi cát đá do Vương Tử Lượng nhận thầu kiếm lời bất chính.
Ngoài ra tổ chuyên án còn phối hợp với công an địa phương, tra sao ra càng nhiều án tình mà Vương Tử Lượng có liên quan trước đây.
Hắn ta quật khởi giữa chốn thị tỉnh, nợ máu trên thân cũng đầm đìa.
Có điều bố vợ hắn trước đây là phó bí thư phân quản chính pháp ủy của thành bắc, đến sau lại cấu kết với cục trưởng phân cục công an, tuy mười năm qua thư tố cáo bay tới cơ quan chức năng như bươm bướm, nhưng tất cả đều thành đá chìm biển lớn, không kích được chút gợn sóng nào. Còn những người có gan tố cáo hơn, không ai là không phải nhận sự báo thù tàn khốc của hắn cả.
Đêm Vương Tử Lượng bắt quy án, đến trung tuần tháng 6, có đến sáu án kinh tế và mất tích được phanh phui. Trừ phân cục trưởng phân cục thành bắc Trần Phi, phó bí thư khu thành bắc, bí thư chính pháp ủy Mã Quang cũng bởi nhận hối lộ với số tiền cực lớn của Vương Tử Lượng mà bị cách ly thẩm tra.
Trung tuần tháng sáu, trong hội nghị thường ủy, Đàm Khải Bình đề danh bí thư khu ủy thành bắc Cốc Nhạc sang đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách, bề ngoài là bình điều, thực tế là giáng chức. Lại điều phó bí thư huyện Tân Tân, huyện trưởng Đường Học Minh tiếp nhiệm thành bí thư khu ủy thành bắc. Đàm Khải Bình thấy lần điều chỉnh nhân sự này ở Đông Hoa không gặp trở ngại gì đáng kể, liền chỉ thị cho cục công an thành phố bắt tay chuẩn bị “đả hoàng đả phi” trên toàn địa bàn, dời tiêu điểm chú ý của công chúng khỏi Anh Hoàng, để nhanh chóng xử lý gọn gàng vụ án, không để sự việc khếch đại.
Dân chúng hân hoan cổ vũ, cao tầng Đông Hoa nhân tâm hoảng loạn, công tác “đả hoàng đả phi” được triển khai liên tục, một thời gian những tụ điểm giải trí nằm ở mép biên dải màu xám đều phong thanh hạc lệ, miễn cưỡng duy trì kinh doanh thảm đạm.
Không chỉ vô số cửa tiệm “cắt tóc gội đầu” ven đường Đào Ô bị quét sạch sẽ, kể cả CLB Vạn Tử Thiên Hồng ở đầu hẻm trước cơn gió bão cũng đóng cửa không kinh doanh, khiến rất nhiều người đồn đoán, rằng ông chủ bởi liên lụy từ vụ Anh Hoàng nên bị cơ quan công an bắt rồi.
CLB Vạn Tử Thiên Hồng tọa lạc trên một mảnh đất khá đắc địa, cửa chính mạ đồng theo phong cách châu Âu bị đóng kín, ở giữa dán một tờ giấy thông báo đang đóng cửa duy tu. Thẩm Hoài lái xe vào trong gara oto, từ cửa bên vào trong CLB Vạn Tử Thiên Hồng.
Bên ngoài đang là giữa trưa, nhưng cửa nẻo trong CLB được khép chặt, đèn đuốc nhấp nháy, khiến người có cảm giác như lạc vào một thế giới khác.
Dương Lệ Lệ đứng trên sàn, đang chống nạnh bàn chuyện với mấy người khác, xung quanh sàn đều là những cô gái trẻ đẹp, phải chừng đến gần trăm người.
Nhìn Dương Lệ Lệ đang bận việc, Thẩm Hoài đứng lại trước cửa, đánh giá không gian trong đại sảnh, không vội kinh động đến nàng.
Tuy trước đây Thẩm Hoài đến Anh Hoàng vui đùa, ngẫu nhiên gặp người đàn bà này, mới nổi hứng đùa giỡn, lúc bất thời cũng mượn cơ hội tiếp nhận, nhưng thực tế chỉ bị thu hút bởi tư vị thiếu phụ và vẻ đẹp mị hoặc của nàng, thực tế không hề hiểu gì nhiều về con người nàng cả.
Nếu nói chân chính tiếp xúc, phải kể đến lần được bí thư trấn ủy Hạc Đường Viên Hồng Quân Quân mời đến Anh Hoàng ăn cơm, khi đó Thẩm Hoài mới nhận ra bên cạnh vẻ ngoài mê người của nàng còn có cả kinh lịch và tâm cơ mà người thường khó hiểu nổi.
Mới đầu Dương Lệ Lệ không hề tôn kính hắn, loại bất kính này vốn do từ đầu hắn có ý đùa giỡn nàng, muốn khống chế nàng. Cho dù chỉ là gặp trường diễn trò, xoay vòng trong đám quyền quý, nhưng Dương Lệ Lệ không hề cam tâm sa đọa, nếu không bằng tư sắc ấy, dựa dẫm vào người đàn ông nào đó, chưa hẳn đã phải sống khổ sở thế này.
Đương nhiên không thể nói nàng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn được. Sau khi trải qua một loạt sự tình, cuối cùng nàng đã chọn khuất phục trước hiện thực.
Tuy hắn không hề có tâm tư phải hái đóa hoa kiều diễm này xuống nhấm nháp cho bằng được. Nhưng có thể khiến một cô gái tư sắc, thân hình đều tuyệt hảo, khí chất lại bất phàm thế này khuất phục, có một cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Dương Lệ Lệ là người đàn bà rất biết đùa thủ đoạn, có điều gặp phải phong cách ngang ngược không giảng lý như hắn, có giở thủ đoạn cũng bằng thừa. Thẩm Hoài tin tưởng nàng sẽ đủ năng lực kinh doanh CLB Vạn Tử Thiên Hồng này.
Tầng một Vạn Tử Thiên Hồng là quán bar, bên trái đại sảnh là sân khấu ca nhạc, hai bên có hai tầng cao thấp sắp xếp gần trăm chiếc ghế ngồi, tầng hai là phòng KTV, cả phòng lớn phòng nhỏ tổng cộng hơn 40 cái….
Do ở khu thành bắc trước đây các tụ điểm giải trí đều bị cơ quan chức năng kiểm tra nghiêm ngặt, không thể không cam tâm nhờ Anh Hoàng làm dù bảo hộ. Điều kiện trị an ở đường Đào Ô tương đối tệ, ven phố toàn là quán “cắt tóc gội đầu”, khiến phong cách cả cung đường hơi loạn. Thế nên mặc dù quy mô của Vạn Tử Thiên Hồng không nhỏ, đầu tư vào cũng khá cao, nhưng tình hình kinh doanh không khả quan lắm.
Trước đây Vạn Tử Thiên Hồng là sản phẩm kinh doanh đa ngành của Chu Tri Bạch khi tiếp nhận Bằng Duyệt. Nhưng quá trình mở rộng kinh doanh đa ngành của Bằng Duyệt sản sinh ra một số hậu quả khá nghiêm trọng, khiến Chu Viêm Bân không thể không về lại thu thập tàn cuộc, vốn cũng tính sẽ chuyển nhượng lại Vạn Tử Thiên Hồng.
Sau sự kiện Anh Hoàng, Chu gia liền thuận nước đẩy thuyền đem CLB giao cho Dương Lệ Lệ nhận thầu, mỗi năm tiền phí ước định là 50 vạn. Nếu kinh doanh không tốt, Chu gia cũng không trông mong Dương Lệ Lệ sẽ giao ra khoản tiền kia, thậm chí lúc chuyển giao còn ể lại 20 vạn tiền mặt và hàng hóa, rượu bia trong kho cho Dương Lệ Lệ quay vòng, tạm thời còn chưa kết toán cụ thể.
Nhân sự ở Vạn Tử Thiên Hồng đều do Dương Lệ Lệ tự sắp xếp, đa phần là một nhóm nhân viên cũ ở Anh Hoàng được nàng kéo sang.
Tuy cách thời điểm mở cửa lại còn mấy ngày, nhưng nhìn tình hình trong đại sảnh, đặc biệt là đám gái tuổi trẻ xinh đẹp ăn bám vào tuổi xuân sắc kia, khí thế có vẻ rất đủ.
Ngẫu nhiên quay đầu, bắt gặp Thẩm Hoài đang đứng trước cửa, Dương Lệ Lệ hớn hở chạy lại, hỏi: “Sao anh qua đây?”
“Có cuộc họp trên thành phố nên tiện đường qua xem xem.” Thẩm Hoài nói.
Dương Lệ Lệ quay đầu nhìn khung cảnh trong sảnh, nửa tháng trước nàng căn bản không vọng tưởng những gì trước mặt sẽ là của mình.
Trong đại sảnh người nhiều mắt tạp, Dương Lệ Lệ bèn mời Thẩm Hoài lên phòng riêng trên tầng hai.
Trong phòng có máy karaoke mới được nhập từ Đài Loan về đại lục, Thẩm Hoài cười nói: “Làm tốt lắm, anh biết em sẽ làm được mà!”
Dương Lệ Lệ ngồi xuống, cười dịu dàng, nói: “Đều là anh ban cho cả, sao em có thể không nỗ lực được…”
“Bên ngoài đều đồn đoán nói Vương Tử Lượng sụp hố trong tay em, cứ đem thân giá căng lên mới dọa người khác được. Anh chỉ đưa cho em phần em đáng được hưởng thôi…” Thẩm Hoài nói: “Tương lai tụ điểm này mà xảy ra vấn đề gì, anh cũng sẽ vỗ vỗ mông đít mà đi, không thừa nhận bất kỳ quan hệ gì đâu. Sau này có gặp chuyện gì em phải nắm giữ phân tấc cho tốt, đừng dây vào ba chuyện “sắc tình” kia…”
“Ừ…” Dương Lệ Lệ gật gật đầu, tròng mắt lấp lánh nhìn Thẩm Hoài, nhớ lại trước đây ở trong Anh Hoàng hắn là “tay chơi” có tiếng, giờ mới nhận ra con người hắn không đơn giản như những gì mình thấy lúc đầu. Có điều nàng cũng hiểu, từ nay về sau trên thân mình tất sẽ bị đánh dấu Thẩm Hoài, không như vậy, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, căn bản không có đất cho nàng giãy dụa sinh tồn.
Thẩm Hoài thấy Dương Lệ Lệ đăm đăm nhìn mình, hắn nhìn lại, nàng cũng không tránh mắt đi, bộ dạng như mặc nhận, mùi hương thoang thoảng từ trên người nàng truyền sang, hắn nhịn không nổi vươn tay vuốt má nàng một cái.
Mềm mại, nhẵn sáng…
Dương Lệ Lệ vô thức nghiêng đầu lánh sang một bên, đến lúc trấn tĩnh lại, Thẩm Hoài đã đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Buổi chiều anh còn chút chuyện, không dây dưa ở đây lâu được. Em giúp anh trông chừng con bé Khấu Huyên nhé, đừng để nó chọc ra chuyện gì lại khổ…”
Thấy Thẩm Hoài dễ dàng buông tha cho mình như vậy, Dương Lệ Lệ khá nghi hoặc, song không hỏi gì thêm, đứng dậy tiễn Thẩm Hoài rời đi.
Thẩm Hoài về lại trong xe, để Dương Lệ Lệ đi làm chuyện của nàng trước, hắn rút một điếu thuốc, không gấp gáp rời Vạn Tử Thiên Hồng.
Sở dĩ hắn để Dương Lệ Lệ tiếp nhận quyền kinh doanh Vạn Tử Thiên Hồng từ trong tay Chu gia, trừ tỏ ý với bên ngoài rằng hắn muốn phân một chén canh từ vụ Anh Hoàng, cần một kênh tin tức ổn định trong thành phố, còn có một loại ý nghĩa nữa, đó là đem Chu gia kéo vào vụ Anh Hoàng, từ một ý nghĩa nào đó, cột chắc Chu gia vào chiến xa của Mai Khê.
Phương án hợp tác xây cầu ở mặt Nam vẫn đang được bàn thảo, song về đại thể thì đã xác định. Thậm chí trước khi sự tình được cơ bản xác định, kiến thiết Cồn giang đã chính thức mời viện thiết kế quy hoạch thành phố làm phương án xây cầu chi tiết.
Thượng tuần tháng sáu, thị trấn tổ chức cho nhân viên tiến hành trưng cầu dân ý ở ven đường công lộ Hạ Mai, đồng thời cũng phóng ra phong thanh, nói có khả năng bỏ phương án hiện thời. Có điều trong mắt đa số người dân Mai Khê, đây chẳng qua là thủ đoạn giương đông kích tây, chuyển dời sự chú ý mà thôi.
Hút xong điếu thuốc, Thẩm Hoài gọi điện cho Chu Lập, hỏi: “Bàn thảo với Bằng Duyệt đến đâu rồi, trong hai ngày nữa phương án có thể xong được không?”
“Gần xong rồi, tôi đang tính đi tìm lão Chử và Hải Bằng, nếu bọn hắn không có ý kiến, ngày mai có thể ký hợp đồng chính thức.” trong điện thoại, Chu Lập trả lời: “Thẩm bí thư, nếu rảnh thì anh cũng qua xem luôn…”
“Được rồi.” Thẩm Hoài hồi đáp, hai ngày nữa là hắn phải lên Bắc Kinh, ít nhất phải dây dưa mấy ngày, trước đó, hắn phải xử lý gọn gàng một số chuyện đã.
Phong Khí Quan Trường Phong Khí Quan Trường - Cảnh Tục Phong Khí Quan Trường